Chương 125: Bảo tàng
Bắc Hải Minh Chu
11/01/2017
Mệt mỏi vì chờ chương mới mãi không có converter nào đăng? Có truyện hay muốn đọc mà truyencv chưa đăng, ở web khác thì convert tệ quá? Hãy
dùng chức năng Yêu Cầu Truyện, các converter sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu "thầm kín" của các bạn.Nếu như là một lúc khác, tại một nơi khác, trong một hoàn cảnh khác thì có
lẽ Vương Tuyết Nghi đã run lên vì vui mừng, nhưng hiện giờ thì...
"Tạo hóa đúng là thích trêu ngươi".
Cửu Âm Minh Nguyệt, Bách Biến Thiên Ma, hai bộ tuyệt thế công pháp rành rành là đang nằm ngay trước mặt nàng, vậy mà...
"Một kẻ đã lâm vào tuyệt cảnh như ta thì nắm trong tay công pháp tuyệt thế lại có tác dụng gì?".
Nở một nụ cười mai mỉa, Vương Tuyết Nghi đem hai cuốn ngọc giản Cửu Âm, Bách Biến và cả viên Đan châu thu lại, kế đấy thì bỏ hết vào giới chỉ màu tím, đeo lên tay.
"Giá trị sinh mạng của ta hẳn là đã tăng lên một chút đi".
Thở nhẹ một hơi, nàng lại lần nữa tựa lưng vào vách đá, chẳng bao lâu sau thì hai mắt cũng khép lại...
...
...
Trong kết giới lúc này, Lăng Tố vẫn đang ngồi vận hành tâm pháp trị thương cho mình, về phần những người khác thì chia ra thành ba nhóm nhỏ. Nhóm thứ nhất là ba người Hà Khương, Cao Cường, Lê Hậu; nhóm thứ hai là huynh muội Tiểu Bá Vương - Cao Tuyền; cuối cùng là Ni Na, Hà Linh và tiểu Tuyết Linh Xà. Riêng Hoàng Nữ Tú Anh thì đang ở cạnh sư phụ mình.
Vậy còn Vương Chi đâu này?
Hắn đang ngồi một mình, mắt vẫn chăm chú nhìn lên kết giới xung quanh.
"Ài....".
"Ài....".
Sau khi liên tiếp thở dài mấy lượt, hắn chợt lắc đầu thu lại ánh mắt. Xem ra công cuộc quan sát và nghiên cứu của hắn đã kết thúc... trong thất bại hoàn toàn.
Kết giới kia... quả thực là quá khó nghĩ a.
Vương Chi thật tình là nghĩ không ra.
Thế nhưng khó nghĩ cũng chẳng riêng mình hắn đấy, có một kẻ cũng đang thấy rất khó nghĩ. Kẻ đó chính là Bát Dực Huyền Linh Xà.
...
"Năm đại mỹ nhân, mỗi người một vẻ, ai cũng đều xinh tươi mọng nước cả, thật là không biết nên chọn ai". - Nhìn lên khung cảnh của đám người Vương Chi, Bát Dực Huyền Linh Xà hiện đã biến trở lại hình dạng lão nhân khẽ lẩm bẩm.
Nói đoạn, lão cúi xuống, hỏi:
"Tiểu mỹ nhân, theo ý nàng thì ta nên chọn ai đây?".
Đáp lại lão là ánh mắt cảnh giác của Vương Tuyết Nghi. Thật tình thì nàng đang hết sức lo lắng.
Lúc vừa mới tỉnh dậy, thay vì ngồi trong căn phòng tối om chất đầy những bộ hài cốt thì nàng đã nằm ở đây, trong thạch thất được trang hoàng lộng lẫy nhưng bề bộn và lạ lẫm này. Thứ đầu tiên hiện ra trong tầm mắt nàng khi ấy chẳng ai khác, chính là lão nhân trước mặt. Mặc dù chưa biết lão là ai, có thân phận gì nhưng nàng dám chắc một điều: lão đang có ý đồ xấu với nàng!
Như để chứng thực suy nghĩ của Vương Tuyết Nghi, lão nhân vân vê mấy sợi tóc rối bù, nói:
"Tiểu mỹ nhân, đừng sốt ruột, để ta chọn thêm một đại mỹ nhân nữa rồi ba người chúng ta sẽ cùng nhau ân ái khoái lạc một phen...".
Ân ái khoái lạc?
Tâm tình Vương Tuyết Nghi lập tức chìm xuồng đáy cốc.
Chỉ là... lão nhân chẳng mấy bận tâm lắm.
Vân vê cằm nhọn, lão đăm chiêu một đỗi thì đưa ra quyết định:
"Thôi thì cứ để cho thứ này lựa chọn thay vậy".
Dứt lời, lão giơ tay đánh ra một chỉ lên vách đá đối diện.
Gần như tức thì, kết giới đang bao quanh đám người Vương Chi liền tiêu thất...
"Trưởng lão". - Ni Na nhìn Lăng Tố, nghi hoặc - "Đây là...".
Quan sát một lúc, Lăng Tố vừa định mở miệng thì tình huống bất ngờ lại phát sinh.
Một trong số bốn vách đá trong phòng bỗng nhiên chuyển động. Nó đang được mở lên.
Theo sự di chuyển của nó, rất nhanh, một căn phòng nhỏ dần hiện ra.
Lấp lánh... long lanh...
Linh thạch... pháp khí... đan dược... tài liệu yêu thú...
Toàn bộ chất thành một ngọn núi nhỏ!
Đây nào phải phòng ốc gì, nó rõ ràng là một bảo tàng. Một bảo tàng rất lớn!
"Này...".
Sau một hồi há hốc bất động, Ni Na rốt cuộc cũng thốt ra được một câu:
"Vương Chi, ngươi nói ta có phải là đang nằm mơ không?".
"Nếu như ngươi đang nằm mơ thì chắc là ta cũng chưa tỉnh ngủ". - Vương Chi đáp, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào núi linh thạch trước mặt.
Thú thật là hắn đang bị choáng. Cả đời hắn chưa bao giờ nhìn thấy một số tài bảo kinh người thế này.
Đây gọi là gì? Đại nạn không chết tất có hậu phúc sao?
Thế nhưng cái phúc này cũng không khỏi quá lớn đi.
Chẳng biết qua bao lâu, Vương Chi cuối cùng cũng lấy lại được chút bình tĩnh. Quay sang Lăng Tố, hắn xin ý kiến:
"Trưởng lão, núi linh thạch này có thể lấy được không?".
Trầm ngâm trong chốc lát, Lăng Tố nói:
"Ta cảm thấy có gì đó không bình thường".
Nghe vậy, không chỉ Vương Chi mà những người khác cũng âm thầm đề cao cảnh giác.
...
Bên trong thạch thất, lão nhân chứng kiến hết thảy thì cười nhẹ xem thường:
"Tiền tài động nhân tâm. Một đống bảo vật như vậy, các ngươi có thể cam lòng bỏ qua sao?".
"Cũng chẳng biết là vị đại mỹ nhân nào sẽ động vào trước đây?".
...
"Trưởng lão, hay là để ta thử thăm dò một chút đi".
Ném cho Ni Na - người vừa lên tiếng một ánh mắt hoài nghi, Vương Chi hỏi:
"Ni Na, ngươi xác định là muốn thăm dò?".
"Ừ".
"Tự mình?".
"Không có".
Khẽ lắc đầu, Ni Na chỉ xuống tiểu Tuyết Linh Xà đang nằm trên tay mình, nói:
"Ta định thả nó vào trong thử".
Đồ Dưa hấu xấu xa, biết là ngươi chẳng có ý tốt mà!
Trong lòng thầm mắng, Vương Chi lập tức gạt bỏ:
"Không được! Muốn thì ngươi tự mình đi, đừng có hại rắn con".
Chìa tay ra, hắn bảo:
"Trả rắn con đây".
Thấy Vương Chi lớn tiếng với mình, Ni Na không khỏi bất mãn:
"Ta chỉ là nói đưa một chút thôi mà, ngươi làm gì mà khó chịu như vậy".
Đùa? Ai mà biết ngươi là đùa hay thật sự định làm.
Vẫn cái giọng điệu cộc cằn, Vương Chi lặp lại yêu cầu:
"Trả rắn con cho ta".
"Hừ! Trả thì trả!".
Tâm tình bực bội, Ni Na đem tiểu Tuyết Linh Xà ném qua.
Sau một tiếng "vèo", thay vì tay Vương Chi thì tiểu Tuyết Linh Xà bay thẳng vào núi linh thạch phía đối diện.
Này...
Thần sắc Vương Chi tức thì đại biến.
"Ni Na ngươi!".
"Không phải tại ta!". - Ni Na vội thanh minh - "Là nó tự bay vào!".
Sợ Vương Chi chưa tin, nàng nói thêm: "Ta thề là nó tự mình bay vào!".
Tự bay vào?
Vương Chi đưa mắt nhìn về núi linh thạch...
"Khè khè...".
"Khè...".
Phát giác cái nhìn của Vương Chi, tiểu Tuyết Linh Xà hướng hắn kêu lên mấy tiếng, sau đó nó dùng đầu của mình đào bới linh thạch lên, xem bộ dáng thì hình như là phát hiện ra thứ gì đấy.
Mắt thấy tiểu Tuyết Linh Xà không sao, trong lòng Vương Chi nhất thời buông lỏng.
Sau hơn chục bước chân ngắn ngủi, hắn đem tiểu Tuyết Linh Xà hiện đang ngậm một viên yêu đan màu đỏ lên, mắng:
"Tên tiểu quỷ nhà ngươi! Từ khi nào mà ngươi đổi tính thế hả? Bây giờ lại còn biết đòi yêu đan nữa chứ!".
Mặc kệ thái độ không tình nguyện của tiểu Tuyết Linh Xà, hắn đem viên yêu đan nọ lấy ra, cất vào giới chỉ của mình. Đây cũng chẳng phải do hắn tham lam hay nhỏ mọn gì, đơn giản chỉ bởi hắn lo lắng cho nó. Tuy rằng yêu thú có thể trực tiếp luyện hóa yêu đan để tu luyện, nhưng là yêu cầu phải có chút thực lực đấy. Còn tiểu Tuyết Linh Xà ư? Nó yếu như sên!
"Đồ tiểu quỷ, đồ tốt cũng không thể ăn bậy biết không?".
Tiểu Tuyết Linh Xà chẳng đáp lại. Lúc này tâm trí của nó đang bị một thứ khác hấp dẫn. Đó cũng là một viên yêu đan, có điều không phải màu đỏ mà là màu trắng, so với viên vừa bị Vương Chi lấy đi thì còn lớn hơn gấp bội.
Thế là "soạt" một tiếng, nó phóng khỏi tay Vương Chi.
"Tạo hóa đúng là thích trêu ngươi".
Cửu Âm Minh Nguyệt, Bách Biến Thiên Ma, hai bộ tuyệt thế công pháp rành rành là đang nằm ngay trước mặt nàng, vậy mà...
"Một kẻ đã lâm vào tuyệt cảnh như ta thì nắm trong tay công pháp tuyệt thế lại có tác dụng gì?".
Nở một nụ cười mai mỉa, Vương Tuyết Nghi đem hai cuốn ngọc giản Cửu Âm, Bách Biến và cả viên Đan châu thu lại, kế đấy thì bỏ hết vào giới chỉ màu tím, đeo lên tay.
"Giá trị sinh mạng của ta hẳn là đã tăng lên một chút đi".
Thở nhẹ một hơi, nàng lại lần nữa tựa lưng vào vách đá, chẳng bao lâu sau thì hai mắt cũng khép lại...
...
...
Trong kết giới lúc này, Lăng Tố vẫn đang ngồi vận hành tâm pháp trị thương cho mình, về phần những người khác thì chia ra thành ba nhóm nhỏ. Nhóm thứ nhất là ba người Hà Khương, Cao Cường, Lê Hậu; nhóm thứ hai là huynh muội Tiểu Bá Vương - Cao Tuyền; cuối cùng là Ni Na, Hà Linh và tiểu Tuyết Linh Xà. Riêng Hoàng Nữ Tú Anh thì đang ở cạnh sư phụ mình.
Vậy còn Vương Chi đâu này?
Hắn đang ngồi một mình, mắt vẫn chăm chú nhìn lên kết giới xung quanh.
"Ài....".
"Ài....".
Sau khi liên tiếp thở dài mấy lượt, hắn chợt lắc đầu thu lại ánh mắt. Xem ra công cuộc quan sát và nghiên cứu của hắn đã kết thúc... trong thất bại hoàn toàn.
Kết giới kia... quả thực là quá khó nghĩ a.
Vương Chi thật tình là nghĩ không ra.
Thế nhưng khó nghĩ cũng chẳng riêng mình hắn đấy, có một kẻ cũng đang thấy rất khó nghĩ. Kẻ đó chính là Bát Dực Huyền Linh Xà.
...
"Năm đại mỹ nhân, mỗi người một vẻ, ai cũng đều xinh tươi mọng nước cả, thật là không biết nên chọn ai". - Nhìn lên khung cảnh của đám người Vương Chi, Bát Dực Huyền Linh Xà hiện đã biến trở lại hình dạng lão nhân khẽ lẩm bẩm.
Nói đoạn, lão cúi xuống, hỏi:
"Tiểu mỹ nhân, theo ý nàng thì ta nên chọn ai đây?".
Đáp lại lão là ánh mắt cảnh giác của Vương Tuyết Nghi. Thật tình thì nàng đang hết sức lo lắng.
Lúc vừa mới tỉnh dậy, thay vì ngồi trong căn phòng tối om chất đầy những bộ hài cốt thì nàng đã nằm ở đây, trong thạch thất được trang hoàng lộng lẫy nhưng bề bộn và lạ lẫm này. Thứ đầu tiên hiện ra trong tầm mắt nàng khi ấy chẳng ai khác, chính là lão nhân trước mặt. Mặc dù chưa biết lão là ai, có thân phận gì nhưng nàng dám chắc một điều: lão đang có ý đồ xấu với nàng!
Như để chứng thực suy nghĩ của Vương Tuyết Nghi, lão nhân vân vê mấy sợi tóc rối bù, nói:
"Tiểu mỹ nhân, đừng sốt ruột, để ta chọn thêm một đại mỹ nhân nữa rồi ba người chúng ta sẽ cùng nhau ân ái khoái lạc một phen...".
Ân ái khoái lạc?
Tâm tình Vương Tuyết Nghi lập tức chìm xuồng đáy cốc.
Chỉ là... lão nhân chẳng mấy bận tâm lắm.
Vân vê cằm nhọn, lão đăm chiêu một đỗi thì đưa ra quyết định:
"Thôi thì cứ để cho thứ này lựa chọn thay vậy".
Dứt lời, lão giơ tay đánh ra một chỉ lên vách đá đối diện.
Gần như tức thì, kết giới đang bao quanh đám người Vương Chi liền tiêu thất...
"Trưởng lão". - Ni Na nhìn Lăng Tố, nghi hoặc - "Đây là...".
Quan sát một lúc, Lăng Tố vừa định mở miệng thì tình huống bất ngờ lại phát sinh.
Một trong số bốn vách đá trong phòng bỗng nhiên chuyển động. Nó đang được mở lên.
Theo sự di chuyển của nó, rất nhanh, một căn phòng nhỏ dần hiện ra.
Lấp lánh... long lanh...
Linh thạch... pháp khí... đan dược... tài liệu yêu thú...
Toàn bộ chất thành một ngọn núi nhỏ!
Đây nào phải phòng ốc gì, nó rõ ràng là một bảo tàng. Một bảo tàng rất lớn!
"Này...".
Sau một hồi há hốc bất động, Ni Na rốt cuộc cũng thốt ra được một câu:
"Vương Chi, ngươi nói ta có phải là đang nằm mơ không?".
"Nếu như ngươi đang nằm mơ thì chắc là ta cũng chưa tỉnh ngủ". - Vương Chi đáp, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào núi linh thạch trước mặt.
Thú thật là hắn đang bị choáng. Cả đời hắn chưa bao giờ nhìn thấy một số tài bảo kinh người thế này.
Đây gọi là gì? Đại nạn không chết tất có hậu phúc sao?
Thế nhưng cái phúc này cũng không khỏi quá lớn đi.
Chẳng biết qua bao lâu, Vương Chi cuối cùng cũng lấy lại được chút bình tĩnh. Quay sang Lăng Tố, hắn xin ý kiến:
"Trưởng lão, núi linh thạch này có thể lấy được không?".
Trầm ngâm trong chốc lát, Lăng Tố nói:
"Ta cảm thấy có gì đó không bình thường".
Nghe vậy, không chỉ Vương Chi mà những người khác cũng âm thầm đề cao cảnh giác.
...
Bên trong thạch thất, lão nhân chứng kiến hết thảy thì cười nhẹ xem thường:
"Tiền tài động nhân tâm. Một đống bảo vật như vậy, các ngươi có thể cam lòng bỏ qua sao?".
"Cũng chẳng biết là vị đại mỹ nhân nào sẽ động vào trước đây?".
...
"Trưởng lão, hay là để ta thử thăm dò một chút đi".
Ném cho Ni Na - người vừa lên tiếng một ánh mắt hoài nghi, Vương Chi hỏi:
"Ni Na, ngươi xác định là muốn thăm dò?".
"Ừ".
"Tự mình?".
"Không có".
Khẽ lắc đầu, Ni Na chỉ xuống tiểu Tuyết Linh Xà đang nằm trên tay mình, nói:
"Ta định thả nó vào trong thử".
Đồ Dưa hấu xấu xa, biết là ngươi chẳng có ý tốt mà!
Trong lòng thầm mắng, Vương Chi lập tức gạt bỏ:
"Không được! Muốn thì ngươi tự mình đi, đừng có hại rắn con".
Chìa tay ra, hắn bảo:
"Trả rắn con đây".
Thấy Vương Chi lớn tiếng với mình, Ni Na không khỏi bất mãn:
"Ta chỉ là nói đưa một chút thôi mà, ngươi làm gì mà khó chịu như vậy".
Đùa? Ai mà biết ngươi là đùa hay thật sự định làm.
Vẫn cái giọng điệu cộc cằn, Vương Chi lặp lại yêu cầu:
"Trả rắn con cho ta".
"Hừ! Trả thì trả!".
Tâm tình bực bội, Ni Na đem tiểu Tuyết Linh Xà ném qua.
Sau một tiếng "vèo", thay vì tay Vương Chi thì tiểu Tuyết Linh Xà bay thẳng vào núi linh thạch phía đối diện.
Này...
Thần sắc Vương Chi tức thì đại biến.
"Ni Na ngươi!".
"Không phải tại ta!". - Ni Na vội thanh minh - "Là nó tự bay vào!".
Sợ Vương Chi chưa tin, nàng nói thêm: "Ta thề là nó tự mình bay vào!".
Tự bay vào?
Vương Chi đưa mắt nhìn về núi linh thạch...
"Khè khè...".
"Khè...".
Phát giác cái nhìn của Vương Chi, tiểu Tuyết Linh Xà hướng hắn kêu lên mấy tiếng, sau đó nó dùng đầu của mình đào bới linh thạch lên, xem bộ dáng thì hình như là phát hiện ra thứ gì đấy.
Mắt thấy tiểu Tuyết Linh Xà không sao, trong lòng Vương Chi nhất thời buông lỏng.
Sau hơn chục bước chân ngắn ngủi, hắn đem tiểu Tuyết Linh Xà hiện đang ngậm một viên yêu đan màu đỏ lên, mắng:
"Tên tiểu quỷ nhà ngươi! Từ khi nào mà ngươi đổi tính thế hả? Bây giờ lại còn biết đòi yêu đan nữa chứ!".
Mặc kệ thái độ không tình nguyện của tiểu Tuyết Linh Xà, hắn đem viên yêu đan nọ lấy ra, cất vào giới chỉ của mình. Đây cũng chẳng phải do hắn tham lam hay nhỏ mọn gì, đơn giản chỉ bởi hắn lo lắng cho nó. Tuy rằng yêu thú có thể trực tiếp luyện hóa yêu đan để tu luyện, nhưng là yêu cầu phải có chút thực lực đấy. Còn tiểu Tuyết Linh Xà ư? Nó yếu như sên!
"Đồ tiểu quỷ, đồ tốt cũng không thể ăn bậy biết không?".
Tiểu Tuyết Linh Xà chẳng đáp lại. Lúc này tâm trí của nó đang bị một thứ khác hấp dẫn. Đó cũng là một viên yêu đan, có điều không phải màu đỏ mà là màu trắng, so với viên vừa bị Vương Chi lấy đi thì còn lớn hơn gấp bội.
Thế là "soạt" một tiếng, nó phóng khỏi tay Vương Chi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.