Chương 578: Chân đạp cửu long - Phẫn vi thiên hạ (2)
Bắc Hải Minh Chu
29/10/2017
Vuốt đâm vào tay, răng cắn vào lưỡi, hắn phun ra một ngụm bổn mạng tinh huyết, đánh lên người huyết long trước mặt.
"Rống!".
Tinh huyết vừa dung nhập, huyết long lập tức kêu vang một tiếng, kế đấy thì bắt đầu biến hóa, tự tách cơ thể ra làm chín khúc, kích cỡ to nhỏ bất đồng. Để rồi sau đó, từ chín khúc máu thịt lẫn lộn ấy, chín thân ảnh mau chóng thành hình.
“Rống!”.
“Rống!”.
...
“Rống!”.
“Rống!”.
...
“Rống!”.
...
Chín tiếng đinh tai, cửu long cùng hiện!
Từ chỉ một con rồng ban đầu, sau màn biến hóa vừa rồi thì số lượng đã tăng lên thành chín, mỗi một con đều giống y chang nhau, khí tức phát ra đều là mạnh mẽ vô cùng.
Lấy Thi Quỷ làm trung tâm, chín con rồng nọ bắt đầu chuyển động, chầm chậm xoay quanh dưới chân hắn...
...
Thi Quỷ, hắn đứng đấy, chân đạp cửu long, ngạo nghễ như một vị ma thần lâm thế, hình ảnh quả cực kỳ oai phong lẫm liệt.
Tới mức nào ư?
Đủ để khiến tim người khác phải đập lên thình thịch.
Cách đó khoảng độ ba trăm thước, Âm Cơ chính là đang trong trường hợp như vậy. Nơi lồng ngực, tim nàng dường như đã mất kiểm soát; trong trí óc, ý thức của nàng dường như đã ngưng trệ; và toàn thân nàng, nó đang run rẩy...
Không vì sợ mà vì quá hưng phấn. Cảnh tượng Thi Quỷ đạp lên cửu long mà đứng kia, nó đối với Âm Cơ nàng thực có sức hấp dẫn vô cùng, khiến nàng chẳng thể rời mắt đi được.
Nam nhân Âm Cơ nàng đã gặp nhiều. Anh tuấn thư sinh có, khôi ngô lực lưỡng có, mưu mô xảo quyệt không thiếu mà bá đạo lạnh lùng cũng nhiều, nhưng tất cả bọn họ chẳng một ai là sánh được với Thi Quỷ hết.
Xét bổn sự, Thi Quỷ dùng tu vi Linh châu đệ cửu trọng đã có thể diệt sát cường giả Thiên hà đệ tứ trọng, đệ ngũ trọng và thậm chí bây giờ đối đầu với Diệp Lang Khải ở hình thái cấp hai của Lực Biến, chiến lực nhỉnh hơn cả cường giả Thiên hà đệ thất trọng cũng không hề thua kém.
Trên thế gian này, liệu bao nhiêu người làm được như hắn? Ở cảnh giới Linh châu đệ cửu trọng mà giết cường giả Thiên hà cảnh sơ kỳ, trung kỳ như thái rau cắt cỏ? Chí ít thì trong đời mình Âm Cơ nàng chưa bao giờ nghe nói qua.
Bổn sự là vậy, những gì Thi Quỷ thể hiện đã vượt ra khỏi nhận thức của Âm Cơ. Bằng như xét đến khía cạnh mị lực...
Đánh giá một cách công bình thì Thi Quỷ chỉ có thể xem là tuấn tú, so với tiêu chuẩn mỹ nam tử khoảng cách quả còn kém không ít. Đặc biệt là với con mắt phải đã khuyết kia, nó làm khuôn mặt hắn trở nên hung dữ, tạo cảm giác xa cách hơn người khác rất nhiều.
Trong cái nhìn ban đầu của Âm Cơ, tướng mạo của Thi Quỷ thực là chẳng đáng một xu, so với những mỹ nam tử mà nàng từng gặp qua thì rất đỗi tầm thường. Nhưng...
Ẩn bên trong cái vỏ bọc tầm thường ấy lại là những thứ rất "bất thường". Sức mạnh chẳng nói thêm làm gì, nó đã vượt quá điều mà nàng có thể tưởng tượng rồi. Điểm đáng chú ý khác ở đây là thần thái, là khí chất, là cảm xúc... Tất cả chúng đều rất bất thường. Những gì đã và đang bộc lộ ra trên người Thi Quỷ, nếu phải dùng một từ nào đó để miêu tả thì thích hợp nhất hẳn sẽ là: "điên cuồng".
Thi Quỷ, hành động của hắn, cái cách mà hắn lao vào cuộc chiến ấy, nó nghiêng về bản ngã nhiều hơn là lý trí, rất đỗi cuồng điên...
Trong đời Âm Cơ, nàng chưa từng thấy kẻ nào chiến đấu như hắn. Sự điên cuồng của hắn, nó không chỉ đơn thuần là giận dữ, là phẫn nộ. Chứa đựng bên trong nó dường như còn có một điều gì khác nữa...
Mặc dù Âm Cơ chưa thể xác định được điều đó là gì nhưng ít nhất thì nàng cũng cảm nhận được. Thật ra thì nó chẳng quá khó khăn gì lắm, chỉ quan sát một lúc là nàng đã nhận ra ngay. Cái điều chưa thể xác định nọ, chính nó đã tạo nên sự khác biệt giữa Thi Quỷ và kẻ bên kia chiến tuyến: Diệp Lang Khải. Thoạt nhìn thì cả hai ai nấy cũng đều điên, đều cuồng nhưng thực chất điên cuồng ở mỗi người lại hoàn toàn không giống nhau. Và đấy cũng chính là nguyên do vì sao chỉ có mỗi Thi Quỷ mới trở nên đặc biệt trong mắt Âm Cơ lúc này.
Với nàng, Thi Quỷ thực là khác lắm. Hắn không giống Diệp Lang Khải mà cũng chẳng tương tự ai trong vô vàn những nam nhân nàng đã từng biết. Chiến lực mạnh mẽ có dư mà hành sự điên cuồng cũng có thừa, chỉ bằng vào hai điểm này thì hắn đã hoàn toàn ăn đứt bọn họ rồi. Nữ nhân khác sao chưa biết chứ riêng Âm Cơ nàng thì đấy mới chính là mị lực, mới đúng là nam nhân...
...
"Thình thịch... thình thịch... thình thịch...".
"... thình thịch... thình thịch...".
Càng nhìn Thi Quỷ đạp trên cửu long tim Âm Cơ lại càng đập nhanh hơn, hơi thở cũng mỗi lúc một gấp gáp hơn.
Khuôn mặt ửng hồng, ánh mắt đê mê, nàng đưa tay đặt lên bầu ngực bên trái, nhè nhẹ xoa nắn trong khi bàn tay còn lại thì kê lên miệng, lồng vào giữa đôi bờ môi, thều thào buông tiếng:
"Tiểu nam nhân...".
Không thể không nói, giọng Âm Cơ vừa mới phát ra kia, nó thực là khêu gợi vô cùng. Rất mềm mại. Rất đỗi mị nhân...
Chỉ là... hơi đáng tiếc. Nàng dù có mị nhân hơn nữa cũng vô dụng. Thi Quỷ - đối tượng mà nàng đang hướng đến, hắn vốn chẳng nhìn thấy, cũng chẳng nghe được. Trong mắt hắn lúc này, hiện hữu duy nhất chỉ có mỗi thân ảnh của Diệp Lang Khải - kẻ mà hắn muốn giết.
Cánh tay khẽ động, hắn chỉ thẳng lên trời rồi chầm chậm xoay hướng xuống đất, theo động tác của hắn, chín con rồng bên dưới cũng lần lượt di chuyển, toàn bộ đưa đầu ra trước, hướng về phía Diệp Lang Khải ở phía đối diện nhe nanh chờ đợi.
Lẽ dĩ nhiên, Thi Quỷ đã động thì Diệp Lang Khải không lý gì lại nhàn nhã đứng yên được. Thực tế thì từ nãy giờ hắn vẫn luôn điên cuồng thiêu đốt chân nguyên, thúc động linh lực cùng lực lượng huyết mạch Lam U tộc của mình. Mục đích của hắn chỉ có một, hết thảy đều là vì muốn triển khai pháp ấn mà hắn đang phải dùng cả sáu cánh tay để kết thành.
Pháp ấn này, nó sẽ là đòn quyết định. Kết quả cuối cùng, thắng bại nằm ở đây!
...
Ong!
Ong!
...
Nhờ vào việc thiêu đốt chân nguyên cùng sử dụng bí pháp đem lực lượng huyết mạch bản thân phát huy đến mức tận cùng, Diệp Lang Khải rốt cuộc cũng hoàn thành xong pháp ấn tối cường của mình.
Hai mắt long lên sòng sọc, với hình hài thô kệch sần sùi, trong lam quang chói lòa, hắn đẩy sáu cánh tay lực lưỡng về phía trước, miệng thét dài:
"Chết đi i i i... i... i...!!".
Ngay lập tức, từ lòng bàn tay hắn, một pháp ấn bay ra.
Pháp ấn này, nó có hình dạng của một bông hoa khổng lồ với bốn cánh là bốn bàn tay, ở giữa là một khối cầu rực rỡ lập lòe điện quang tựa như lôi châu.
Đây là một thần thông rất mạnh, chẳng có gì phải bàn cãi về điều đó. Lực lượng ẩn chứa bên trong nó sớm đã vượt quá tiêu chuẩn cực hạn của cấp bậc Thiên hà đệ thất trọng, tiếp cận Thiên hà đệ bát trọng rồi.
Đối đầu với một thần thông mạnh mẽ bậc này, liệu cửu long của Thi Quỷ có đủ khả năng để ngạnh kháng hay không?
Thật sự rất khó nói. Ai thắng ai bại, kết quả sau cùng chỉ có thể chờ đợi mới biết được.
May mắn, sự đợi chờ này đã chẳng kéo dài quá lâu.
Ngự giữa không trung, ngay tại thời điểm pháp ấn của Diệp Lang Khải được đánh ra thì cửu long của Thi Quỷ cũng đã cùng nhau lao về phía trước. Chín con như một, tất cả đồng thanh rống lên một tiếng đinh tai, đem toàn bộ lực lượng bạo phát ra ngoài.
"Rống!".
"Rống!".
...
"Rống!".
...
P/s: Lực bất tòng tâm. Đã cố mà gõ nó không ra chữ...
"Rống!".
Tinh huyết vừa dung nhập, huyết long lập tức kêu vang một tiếng, kế đấy thì bắt đầu biến hóa, tự tách cơ thể ra làm chín khúc, kích cỡ to nhỏ bất đồng. Để rồi sau đó, từ chín khúc máu thịt lẫn lộn ấy, chín thân ảnh mau chóng thành hình.
“Rống!”.
“Rống!”.
...
“Rống!”.
“Rống!”.
...
“Rống!”.
...
Chín tiếng đinh tai, cửu long cùng hiện!
Từ chỉ một con rồng ban đầu, sau màn biến hóa vừa rồi thì số lượng đã tăng lên thành chín, mỗi một con đều giống y chang nhau, khí tức phát ra đều là mạnh mẽ vô cùng.
Lấy Thi Quỷ làm trung tâm, chín con rồng nọ bắt đầu chuyển động, chầm chậm xoay quanh dưới chân hắn...
...
Thi Quỷ, hắn đứng đấy, chân đạp cửu long, ngạo nghễ như một vị ma thần lâm thế, hình ảnh quả cực kỳ oai phong lẫm liệt.
Tới mức nào ư?
Đủ để khiến tim người khác phải đập lên thình thịch.
Cách đó khoảng độ ba trăm thước, Âm Cơ chính là đang trong trường hợp như vậy. Nơi lồng ngực, tim nàng dường như đã mất kiểm soát; trong trí óc, ý thức của nàng dường như đã ngưng trệ; và toàn thân nàng, nó đang run rẩy...
Không vì sợ mà vì quá hưng phấn. Cảnh tượng Thi Quỷ đạp lên cửu long mà đứng kia, nó đối với Âm Cơ nàng thực có sức hấp dẫn vô cùng, khiến nàng chẳng thể rời mắt đi được.
Nam nhân Âm Cơ nàng đã gặp nhiều. Anh tuấn thư sinh có, khôi ngô lực lưỡng có, mưu mô xảo quyệt không thiếu mà bá đạo lạnh lùng cũng nhiều, nhưng tất cả bọn họ chẳng một ai là sánh được với Thi Quỷ hết.
Xét bổn sự, Thi Quỷ dùng tu vi Linh châu đệ cửu trọng đã có thể diệt sát cường giả Thiên hà đệ tứ trọng, đệ ngũ trọng và thậm chí bây giờ đối đầu với Diệp Lang Khải ở hình thái cấp hai của Lực Biến, chiến lực nhỉnh hơn cả cường giả Thiên hà đệ thất trọng cũng không hề thua kém.
Trên thế gian này, liệu bao nhiêu người làm được như hắn? Ở cảnh giới Linh châu đệ cửu trọng mà giết cường giả Thiên hà cảnh sơ kỳ, trung kỳ như thái rau cắt cỏ? Chí ít thì trong đời mình Âm Cơ nàng chưa bao giờ nghe nói qua.
Bổn sự là vậy, những gì Thi Quỷ thể hiện đã vượt ra khỏi nhận thức của Âm Cơ. Bằng như xét đến khía cạnh mị lực...
Đánh giá một cách công bình thì Thi Quỷ chỉ có thể xem là tuấn tú, so với tiêu chuẩn mỹ nam tử khoảng cách quả còn kém không ít. Đặc biệt là với con mắt phải đã khuyết kia, nó làm khuôn mặt hắn trở nên hung dữ, tạo cảm giác xa cách hơn người khác rất nhiều.
Trong cái nhìn ban đầu của Âm Cơ, tướng mạo của Thi Quỷ thực là chẳng đáng một xu, so với những mỹ nam tử mà nàng từng gặp qua thì rất đỗi tầm thường. Nhưng...
Ẩn bên trong cái vỏ bọc tầm thường ấy lại là những thứ rất "bất thường". Sức mạnh chẳng nói thêm làm gì, nó đã vượt quá điều mà nàng có thể tưởng tượng rồi. Điểm đáng chú ý khác ở đây là thần thái, là khí chất, là cảm xúc... Tất cả chúng đều rất bất thường. Những gì đã và đang bộc lộ ra trên người Thi Quỷ, nếu phải dùng một từ nào đó để miêu tả thì thích hợp nhất hẳn sẽ là: "điên cuồng".
Thi Quỷ, hành động của hắn, cái cách mà hắn lao vào cuộc chiến ấy, nó nghiêng về bản ngã nhiều hơn là lý trí, rất đỗi cuồng điên...
Trong đời Âm Cơ, nàng chưa từng thấy kẻ nào chiến đấu như hắn. Sự điên cuồng của hắn, nó không chỉ đơn thuần là giận dữ, là phẫn nộ. Chứa đựng bên trong nó dường như còn có một điều gì khác nữa...
Mặc dù Âm Cơ chưa thể xác định được điều đó là gì nhưng ít nhất thì nàng cũng cảm nhận được. Thật ra thì nó chẳng quá khó khăn gì lắm, chỉ quan sát một lúc là nàng đã nhận ra ngay. Cái điều chưa thể xác định nọ, chính nó đã tạo nên sự khác biệt giữa Thi Quỷ và kẻ bên kia chiến tuyến: Diệp Lang Khải. Thoạt nhìn thì cả hai ai nấy cũng đều điên, đều cuồng nhưng thực chất điên cuồng ở mỗi người lại hoàn toàn không giống nhau. Và đấy cũng chính là nguyên do vì sao chỉ có mỗi Thi Quỷ mới trở nên đặc biệt trong mắt Âm Cơ lúc này.
Với nàng, Thi Quỷ thực là khác lắm. Hắn không giống Diệp Lang Khải mà cũng chẳng tương tự ai trong vô vàn những nam nhân nàng đã từng biết. Chiến lực mạnh mẽ có dư mà hành sự điên cuồng cũng có thừa, chỉ bằng vào hai điểm này thì hắn đã hoàn toàn ăn đứt bọn họ rồi. Nữ nhân khác sao chưa biết chứ riêng Âm Cơ nàng thì đấy mới chính là mị lực, mới đúng là nam nhân...
...
"Thình thịch... thình thịch... thình thịch...".
"... thình thịch... thình thịch...".
Càng nhìn Thi Quỷ đạp trên cửu long tim Âm Cơ lại càng đập nhanh hơn, hơi thở cũng mỗi lúc một gấp gáp hơn.
Khuôn mặt ửng hồng, ánh mắt đê mê, nàng đưa tay đặt lên bầu ngực bên trái, nhè nhẹ xoa nắn trong khi bàn tay còn lại thì kê lên miệng, lồng vào giữa đôi bờ môi, thều thào buông tiếng:
"Tiểu nam nhân...".
Không thể không nói, giọng Âm Cơ vừa mới phát ra kia, nó thực là khêu gợi vô cùng. Rất mềm mại. Rất đỗi mị nhân...
Chỉ là... hơi đáng tiếc. Nàng dù có mị nhân hơn nữa cũng vô dụng. Thi Quỷ - đối tượng mà nàng đang hướng đến, hắn vốn chẳng nhìn thấy, cũng chẳng nghe được. Trong mắt hắn lúc này, hiện hữu duy nhất chỉ có mỗi thân ảnh của Diệp Lang Khải - kẻ mà hắn muốn giết.
Cánh tay khẽ động, hắn chỉ thẳng lên trời rồi chầm chậm xoay hướng xuống đất, theo động tác của hắn, chín con rồng bên dưới cũng lần lượt di chuyển, toàn bộ đưa đầu ra trước, hướng về phía Diệp Lang Khải ở phía đối diện nhe nanh chờ đợi.
Lẽ dĩ nhiên, Thi Quỷ đã động thì Diệp Lang Khải không lý gì lại nhàn nhã đứng yên được. Thực tế thì từ nãy giờ hắn vẫn luôn điên cuồng thiêu đốt chân nguyên, thúc động linh lực cùng lực lượng huyết mạch Lam U tộc của mình. Mục đích của hắn chỉ có một, hết thảy đều là vì muốn triển khai pháp ấn mà hắn đang phải dùng cả sáu cánh tay để kết thành.
Pháp ấn này, nó sẽ là đòn quyết định. Kết quả cuối cùng, thắng bại nằm ở đây!
...
Ong!
Ong!
...
Nhờ vào việc thiêu đốt chân nguyên cùng sử dụng bí pháp đem lực lượng huyết mạch bản thân phát huy đến mức tận cùng, Diệp Lang Khải rốt cuộc cũng hoàn thành xong pháp ấn tối cường của mình.
Hai mắt long lên sòng sọc, với hình hài thô kệch sần sùi, trong lam quang chói lòa, hắn đẩy sáu cánh tay lực lưỡng về phía trước, miệng thét dài:
"Chết đi i i i... i... i...!!".
Ngay lập tức, từ lòng bàn tay hắn, một pháp ấn bay ra.
Pháp ấn này, nó có hình dạng của một bông hoa khổng lồ với bốn cánh là bốn bàn tay, ở giữa là một khối cầu rực rỡ lập lòe điện quang tựa như lôi châu.
Đây là một thần thông rất mạnh, chẳng có gì phải bàn cãi về điều đó. Lực lượng ẩn chứa bên trong nó sớm đã vượt quá tiêu chuẩn cực hạn của cấp bậc Thiên hà đệ thất trọng, tiếp cận Thiên hà đệ bát trọng rồi.
Đối đầu với một thần thông mạnh mẽ bậc này, liệu cửu long của Thi Quỷ có đủ khả năng để ngạnh kháng hay không?
Thật sự rất khó nói. Ai thắng ai bại, kết quả sau cùng chỉ có thể chờ đợi mới biết được.
May mắn, sự đợi chờ này đã chẳng kéo dài quá lâu.
Ngự giữa không trung, ngay tại thời điểm pháp ấn của Diệp Lang Khải được đánh ra thì cửu long của Thi Quỷ cũng đã cùng nhau lao về phía trước. Chín con như một, tất cả đồng thanh rống lên một tiếng đinh tai, đem toàn bộ lực lượng bạo phát ra ngoài.
"Rống!".
"Rống!".
...
"Rống!".
...
P/s: Lực bất tòng tâm. Đã cố mà gõ nó không ra chữ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.