Chương 379: Chưởng đánh ca khách
Bắc Hải Minh Chu
09/07/2017
Đại La Thành.
Giữa lúc Thác Bất Thế đang bất lực đứng nhìn cuộc chiến thì từ phía trong thành, một đạo lưu quang phá không bay tới.
Tốc độ khá nhanh nên chỉ trong nháy mắt, thân ảnh kẻ nọ đã xuất hiện trên tường thành, ngay sau lưng Thác Bất Thế.
Vừa đến là một nam nhân bề ngoài tuổi hơn ba mươi, gương mặt xấu xí khó coi. Ẩn trong bộ y phục màu đen cùng chiếc khăn trùm đầu kín mít, hắn tiến thêm hai bước, cất tiếng:
“Tướng quân”.
“Hắn nói thế nào?”. – Thác Bất Thế hỏi trong khi mắt vẫn đang chăm chú nhìn về tràng cảnh binh đao phía trước.
“Đại nhân từ chối xuất thủ... Nhưng nói là sẽ bảo vệ gia quyến của mọi người an toàn”.
Hai mắt nhắm khẽ, đến khi mở ra thì Thác Bất Thế cũng thở một hơi dài: “Rốt cuộc vẫn như thế. Nhưng chí ít thì La Ti hắn cũng còn có chút lương tâm”.
...
“Tướng quân”.
“Âu Quyền, ngươi có gì muốn hỏi sao?”.
“Ta có điều không hiểu”.
Âu Quyền thoáng chần chừ rồi cũng nhanh chóng nói ra nghi hoặc trong lòng: “Ta biết giữa đại công chúa và La Ti đại nhân có giao ước, theo đó La Ti đại nhân sẽ không can thiệp vào bất kỳ việc gì của quân đội. Thế nhưng đến nay ta vẫn không thể hiểu được lý do. Trước kia, thời điểm đại công chúa còn nắm giữ Ám Dạ Quân Đoàn, còn tại đế đô, đại nhân La Ti chẳng phải vẫn thường...”.
Hạ xuống cánh tay vừa dùng để ra hiệu cho Âu Quyền dừng lại, Thác Bất Thế xoay người nhìn hắn, trầm ngâm chốc lát rồi hỏi:
“Âu Quyền, giao ước không can dự vào chuyện quân đội của La Ti chính là được xác lập từ sau khi đại công chúa mất đi quyền lực, cũng là thời điểm Khương hoàng hậu qua đời. Ngươi có nghĩ hắn là vì những chuyện này mà thoát ly khỏi quân đội không?”.
“Ta và La Ti đại nhân cùng thuộc Ẩn Vệ, tính ra cũng có thể xem là quen biết nhiều năm, thế nhưng đối với con người của đại nhân... Thú thật là ta chẳng hiểu được bao nhiêu”.
“Cũng không lạ”.
Dừng trong giây lát, Thác Bất Thế chợt lắc đầu, nói một cách mơ hồ: “Con người La Ti, đó không phải thứ có thể dễ dàng hiểu được”.
Quay lưng về phía Âu Quyền, Thác Bất Thế lại lần nữa chuyển tầm mắt lên chiến trường khốc liệt, giọng có chút khác lạ: “... Chỉ là ta không nghĩ La Ti hắn lại cố chấp đến mức này...”.
Nếu như trước đó Thác Bất Thế còn mang chút hy vọng rằng La Ti sẽ hồi tâm chuyển ý, vì đại cục mà gạt đi lòng riêng thì bây giờ, hắn đã hoàn toàn buông bỏ. Trong mắt La Ti, cái gọi đại cục, cái gọi Đại La và thậm chí là ba chữ “đại công chúa”, có lẽ tất cả đều không đủ để làm đối phương từ bỏ giao ước kia.
La Ti, con người này xưa nay đều luôn tràn ngập bí ẩn. Giống như Âu Quyền, thật lòng bản thân Thác Bất Thế cũng chưa bao giờ có thể hiểu được hắn... Thực ra thì đôi lúc, trong một vài khoảnh khắc, Thác Bất Thế đã từng hoài nghi về hắn. Khúc mắc thì có rất nhiều. Ví như tên thật của hắn là gì? Hắn xuất thân từ đâu? Động cơ, mục đích của hắn khi ở lại bên cạnh phò tá đại công chúa?... V. V... Thác Bất Thế thật sự có rất nhiều nghi vấn về con người La Ti.
Dĩ nhiên, có ngờ vực thì tất cần điều tra. Và trong quá khứ, Thác Bất Thế đã từng làm như vậy, tra xét về lai lịch của La Ti. Tuy nhiên, kết quả nhận được bao giờ cũng rất mơ hồ, chẳng thể xác định được điều gì cả.
Nếu phải thú nhận một cách chân thành thì Thác Bất Thế quả thực rất lo ngại về La Ti. Không chỉ ở thời điểm ban đầu khi La Ti mới gia nhập dưới trướng đại công chúa, không chỉ trong giai đoạn đại công chúa vẫn đang nắm giữ quyền lực mà còn cả khi quyền lực bị tước rồi chịu cảnh lưu đày đến Đại La – vùng đất biên giới phương bắc này... Thậm chí, đối với cái giao ước không can thiệp vào việc của quân đội kỳ quái kia, Thác Bất Thế cũng cảm thấy khá nghi hoặc...
Có lẽ Thác Bất Thế sẽ lại tiếp tục điều tra, tiếp tục để mắt đến La Ti nhiều năm nữa. Tất nhiên là chẳng ai bắt hắn phải làm thế. Tuy nhiên, vì sự trung thành với đại công chúa Lạc Mai Tiên, hắn sẽ làm.
Tiếc rằng... Cũng chỉ là “sẽ”, những việc của tương lai trong khi Thác Bất Thế hắn... Chỉ e hắn còn chẳng qua nổi hôm nay.
Trước mặt hắn, các tướng sĩ Đại La đã lại vừa ngã xuống một lớp nữa rồi.
...
Theo thời gian trôi qua, cuộc chiến giữa tướng sĩ Đại La và quân binh của Nhược Lan Đế Quốc cũng dần đi đến hồi kết. Không có gì gọi là bất ngờ hay ngoài ý muốn, đúng như nhận xét của Cao Xán, mọi chuyện diễn ra theo những gì nó phải, mặc dù dũng mãnh thiện chiến nhưng tướng sĩ Đại La vẫn chẳng cách nào xoay chuyển được tình thế. Với quân số đông đúc cộng thêm ưu thế về cấp bậc cường giả Thiên hà cảnh, đại quân của Nhược Lan Đế Quốc đang hoàn toàn áp đảo.Tính đến thời điểm này thì Đại La đã sắp không còn trụ được nữa rồi.
Gần sáu vạn quân hiện chỉ còn lại chưa đầy hai vạn. Riêng với lực lượng cường giả Thiên hà cảnh, tình huống cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Từ con số hơn bốn mươi lúc này đã giảm đi phân nửa, chỉ còn lại hai mươi mốt người... Cứ thế tiếp diễn, sợ rằng rất nhanh thôi quân đội Đại La sẽ hoàn toàn bị quét sạch.
...
“Tướng quân, theo tình huống trước mắt thì e chúng ta chỉ có thể cầm cự thêm được nửa giờ nữa thôi...”.
Vừa lên tiếng là một vị tướng quân thân mặc khôi giáp lam nhạt, tuổi còn khá trẻ. Hắn đã không thể giữ bình tĩnh để quan chiến được nữa. Hắn đang lo lắng, hay nói đúng hơn là lo sợ. Chúng đang hiện rõ trên khuôn mặt hắn.
Âu đó cũng là điều bình thường. Đánh với kẻ địch mà biết rõ là chẳng thể nào thắng nổi, nó có ý nghĩa thế nào? Chính là lấy trứng chọi đá, đâm đầu vào chỗ chết. Mặc dù vị tướng quân trẻ tuổi này vẫn bình an vô sự, thế nhưng cũng chỉ là tạm thời. Chốc lát nữa, khi mà những tướng sĩ Đại La đang chiến đấu phía trước bị đại quân của Nhược Lan Đế Quốc tiêu diệt thì tiếp theo sẽ tới lượt bọn hắn xuất chiến. Mà không, là tới lượt bọn hắn đâm đầu vào chỗ chết.
Phàm là người, nếu không phải không thể sống được thì ai lại muốn chết chứ?
Vị tướng quân này, hắn còn rất trẻ, tương lai còn đang rộng mở phía trước. Hắn có ước mơ, có hoài bão. Hắn... Thật sự vẫn chưa muốn chết lúc này.
“Cầu sinh”, đấy là bản năng. Mọi sinh linh hầu như đều sở hữu nó. Ý thức càng cao thì khát vọng càng lớn.
Đối với một vị tướng quân trẻ tuổi có tương lai rộng mở, hắn muốn sống có gì là sai?
Chẳng có gì sai cả. Nó đúng... Nhưng tầm thường. Ít nhất trong mắt Thác Bất Thế thì chính là như vậy.
Nhìn vị tướng quân trẻ tuổi nọ, Thác Bất Thế đột ngột hỏi: “Ca Khách, vậy ngươi nói xem chúng ta nên làm gì?”.
“Tướng quân, ta nghĩ... Ta nghĩ chúng ta có thể tạm thời rút lui...”.
“Ba! Ba!”.
Ca Khách còn chưa kịp nói hết câu thì trên người đã lập tức nhận ngay hai cú đấm như trời giáng. Ra tay hiển nhiên là Thác Bất Thế.
Ánh mắt âm trầm lửa giận, Thác Bất Thế tiến từng bước lại gần kẻ vừa mới bị mình đánh bay.
“Tướng quân...”.
“Soạt!”.
Động tác nhanh như chớp, loáng một cái Thác Bất Thế đã đem tên tướng quân trẻ tuổi nọ nhấc lên.
“Ca Khách, ngươi nói rút lui?”.
“Rút lui?”. Thác Bất Thế lặp lại rồi cười lạnh: “Chúng ta có thể rút đi đâu? Về Lang Cơ Thành? Ngươi nghĩ tại sao dù ta đã năm lần bảy lượt phái người xin chi viện mà Lang Cơ Thành vẫn không xuất binh? Bọn họ không thể chi viện ư?”.
Thác Bất Thế lắc đầu: “Không. Bọn họ có thể. Lang Cơ Thành có mười lăm vạn tinh binh, cường giả Thiên hà cảnh cũng có hơn trăm người, số lượng chân nhân Linh anh cảnh cũng nhiều hơn chúng ta. Nhưng cớ gì cho đến tận giờ phút này, khi Đại La Thành đã sắp bị công phá mà quân binh của Lang Cơ Thành vẫn chưa thấy xuất hiện dù theo hồi báo đưa về nói rằng bọn họ đã tập hợp đại quân từ sớm rồi?... Lang Cơ Thành, bọn họ căn bản là không có ý chi viện! Có thể mười lăm vạn đại quân của bọn họ sẽ đánh với Nhược Lan Đế Quốc, nhưng không phải ở đây, không phải bây giờ!”.
“Ca Khách! Ngươi biết tại sao không? Bởi vì nơi này là Đại La! Chúng ta đã bị bỏ rơi rồi!”.
“Rút lui ư? Tốt. Cứ cho là chúng ta có thể rút lui, cứ cho là Lang Cơ Thành sẽ mở rộng cửa để chúng ta vào, vậy thì sao? Bây giờ chúng ta nên bỏ chạy ư? Bỏ lại Đại La Thành này ư?”.
Thác Bất Thế chuyển hướng, tay chỉ về tràng cảnh chém giết phía trước, nói: “Ngươi nhìn thấy chứ? Những người đã và đang dần ngã xuống dưới đầu gươm mũi giáo, phi kiếm pháp phù của Nhược Lan Đế Quốc, bọn họ là ai? Chính là các tướng sĩ Đại La ta! Chính là các chiến hữu từng vào sinh ra tử với chúng ta! Ngươi nghĩ bọn họ không hề biết sợ ư? Không! Rất nhiều người trong số bọn họ đã sợ! Nhưng bọn họ vẫn chiến đấu! Bọn họ vẫn đang chiến đấu đấy?!”.
“Cao Đại, Man Hà, Tất Đạt Lô, ở đây, ba người bọn họ chính là những kẻ đã theo ta lâu nhất, là những mãnh tướng mà ta tự hào nhất. Nhưng bây giờ, ngoài Cao Đại thì Man Hà và Tất Đạt Lô, hai người họ đang ở đâu?! Đã bị đại quân của Nhược Lan Đế Quốc giết rồi! Là chết không toàn thây!... Vậy mà Ca Khách ngươi... Ngươi lại muốn rút lui...”.
Những ngón tay càng thêm siết chặt, miệng phát ra một tiếng giận dữ, Thác Bất Thế đánh lên người Ca Khách một chưởng.
“Ba!”.
Chưởng lực khá mạnh. Tuy nhiên, nó vẫn có chừng mực. Ca Khách dù bị hộc máu nhưng thương thế cũng chẳng quá nghiêm trọng, cùng lắm là khí huyết nhộn nhạo, hơi thở khó khăn một hồi. Có thể thấy Thác Bất Thế đã nương tay. Với tu vi Linh anh đệ tứ trọng của hắn, thật muốn phóng tay thì e Ca Khách không mất mạng cũng bị tàn phế rồi.
Giữa lúc Thác Bất Thế đang bất lực đứng nhìn cuộc chiến thì từ phía trong thành, một đạo lưu quang phá không bay tới.
Tốc độ khá nhanh nên chỉ trong nháy mắt, thân ảnh kẻ nọ đã xuất hiện trên tường thành, ngay sau lưng Thác Bất Thế.
Vừa đến là một nam nhân bề ngoài tuổi hơn ba mươi, gương mặt xấu xí khó coi. Ẩn trong bộ y phục màu đen cùng chiếc khăn trùm đầu kín mít, hắn tiến thêm hai bước, cất tiếng:
“Tướng quân”.
“Hắn nói thế nào?”. – Thác Bất Thế hỏi trong khi mắt vẫn đang chăm chú nhìn về tràng cảnh binh đao phía trước.
“Đại nhân từ chối xuất thủ... Nhưng nói là sẽ bảo vệ gia quyến của mọi người an toàn”.
Hai mắt nhắm khẽ, đến khi mở ra thì Thác Bất Thế cũng thở một hơi dài: “Rốt cuộc vẫn như thế. Nhưng chí ít thì La Ti hắn cũng còn có chút lương tâm”.
...
“Tướng quân”.
“Âu Quyền, ngươi có gì muốn hỏi sao?”.
“Ta có điều không hiểu”.
Âu Quyền thoáng chần chừ rồi cũng nhanh chóng nói ra nghi hoặc trong lòng: “Ta biết giữa đại công chúa và La Ti đại nhân có giao ước, theo đó La Ti đại nhân sẽ không can thiệp vào bất kỳ việc gì của quân đội. Thế nhưng đến nay ta vẫn không thể hiểu được lý do. Trước kia, thời điểm đại công chúa còn nắm giữ Ám Dạ Quân Đoàn, còn tại đế đô, đại nhân La Ti chẳng phải vẫn thường...”.
Hạ xuống cánh tay vừa dùng để ra hiệu cho Âu Quyền dừng lại, Thác Bất Thế xoay người nhìn hắn, trầm ngâm chốc lát rồi hỏi:
“Âu Quyền, giao ước không can dự vào chuyện quân đội của La Ti chính là được xác lập từ sau khi đại công chúa mất đi quyền lực, cũng là thời điểm Khương hoàng hậu qua đời. Ngươi có nghĩ hắn là vì những chuyện này mà thoát ly khỏi quân đội không?”.
“Ta và La Ti đại nhân cùng thuộc Ẩn Vệ, tính ra cũng có thể xem là quen biết nhiều năm, thế nhưng đối với con người của đại nhân... Thú thật là ta chẳng hiểu được bao nhiêu”.
“Cũng không lạ”.
Dừng trong giây lát, Thác Bất Thế chợt lắc đầu, nói một cách mơ hồ: “Con người La Ti, đó không phải thứ có thể dễ dàng hiểu được”.
Quay lưng về phía Âu Quyền, Thác Bất Thế lại lần nữa chuyển tầm mắt lên chiến trường khốc liệt, giọng có chút khác lạ: “... Chỉ là ta không nghĩ La Ti hắn lại cố chấp đến mức này...”.
Nếu như trước đó Thác Bất Thế còn mang chút hy vọng rằng La Ti sẽ hồi tâm chuyển ý, vì đại cục mà gạt đi lòng riêng thì bây giờ, hắn đã hoàn toàn buông bỏ. Trong mắt La Ti, cái gọi đại cục, cái gọi Đại La và thậm chí là ba chữ “đại công chúa”, có lẽ tất cả đều không đủ để làm đối phương từ bỏ giao ước kia.
La Ti, con người này xưa nay đều luôn tràn ngập bí ẩn. Giống như Âu Quyền, thật lòng bản thân Thác Bất Thế cũng chưa bao giờ có thể hiểu được hắn... Thực ra thì đôi lúc, trong một vài khoảnh khắc, Thác Bất Thế đã từng hoài nghi về hắn. Khúc mắc thì có rất nhiều. Ví như tên thật của hắn là gì? Hắn xuất thân từ đâu? Động cơ, mục đích của hắn khi ở lại bên cạnh phò tá đại công chúa?... V. V... Thác Bất Thế thật sự có rất nhiều nghi vấn về con người La Ti.
Dĩ nhiên, có ngờ vực thì tất cần điều tra. Và trong quá khứ, Thác Bất Thế đã từng làm như vậy, tra xét về lai lịch của La Ti. Tuy nhiên, kết quả nhận được bao giờ cũng rất mơ hồ, chẳng thể xác định được điều gì cả.
Nếu phải thú nhận một cách chân thành thì Thác Bất Thế quả thực rất lo ngại về La Ti. Không chỉ ở thời điểm ban đầu khi La Ti mới gia nhập dưới trướng đại công chúa, không chỉ trong giai đoạn đại công chúa vẫn đang nắm giữ quyền lực mà còn cả khi quyền lực bị tước rồi chịu cảnh lưu đày đến Đại La – vùng đất biên giới phương bắc này... Thậm chí, đối với cái giao ước không can thiệp vào việc của quân đội kỳ quái kia, Thác Bất Thế cũng cảm thấy khá nghi hoặc...
Có lẽ Thác Bất Thế sẽ lại tiếp tục điều tra, tiếp tục để mắt đến La Ti nhiều năm nữa. Tất nhiên là chẳng ai bắt hắn phải làm thế. Tuy nhiên, vì sự trung thành với đại công chúa Lạc Mai Tiên, hắn sẽ làm.
Tiếc rằng... Cũng chỉ là “sẽ”, những việc của tương lai trong khi Thác Bất Thế hắn... Chỉ e hắn còn chẳng qua nổi hôm nay.
Trước mặt hắn, các tướng sĩ Đại La đã lại vừa ngã xuống một lớp nữa rồi.
...
Theo thời gian trôi qua, cuộc chiến giữa tướng sĩ Đại La và quân binh của Nhược Lan Đế Quốc cũng dần đi đến hồi kết. Không có gì gọi là bất ngờ hay ngoài ý muốn, đúng như nhận xét của Cao Xán, mọi chuyện diễn ra theo những gì nó phải, mặc dù dũng mãnh thiện chiến nhưng tướng sĩ Đại La vẫn chẳng cách nào xoay chuyển được tình thế. Với quân số đông đúc cộng thêm ưu thế về cấp bậc cường giả Thiên hà cảnh, đại quân của Nhược Lan Đế Quốc đang hoàn toàn áp đảo.Tính đến thời điểm này thì Đại La đã sắp không còn trụ được nữa rồi.
Gần sáu vạn quân hiện chỉ còn lại chưa đầy hai vạn. Riêng với lực lượng cường giả Thiên hà cảnh, tình huống cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Từ con số hơn bốn mươi lúc này đã giảm đi phân nửa, chỉ còn lại hai mươi mốt người... Cứ thế tiếp diễn, sợ rằng rất nhanh thôi quân đội Đại La sẽ hoàn toàn bị quét sạch.
...
“Tướng quân, theo tình huống trước mắt thì e chúng ta chỉ có thể cầm cự thêm được nửa giờ nữa thôi...”.
Vừa lên tiếng là một vị tướng quân thân mặc khôi giáp lam nhạt, tuổi còn khá trẻ. Hắn đã không thể giữ bình tĩnh để quan chiến được nữa. Hắn đang lo lắng, hay nói đúng hơn là lo sợ. Chúng đang hiện rõ trên khuôn mặt hắn.
Âu đó cũng là điều bình thường. Đánh với kẻ địch mà biết rõ là chẳng thể nào thắng nổi, nó có ý nghĩa thế nào? Chính là lấy trứng chọi đá, đâm đầu vào chỗ chết. Mặc dù vị tướng quân trẻ tuổi này vẫn bình an vô sự, thế nhưng cũng chỉ là tạm thời. Chốc lát nữa, khi mà những tướng sĩ Đại La đang chiến đấu phía trước bị đại quân của Nhược Lan Đế Quốc tiêu diệt thì tiếp theo sẽ tới lượt bọn hắn xuất chiến. Mà không, là tới lượt bọn hắn đâm đầu vào chỗ chết.
Phàm là người, nếu không phải không thể sống được thì ai lại muốn chết chứ?
Vị tướng quân này, hắn còn rất trẻ, tương lai còn đang rộng mở phía trước. Hắn có ước mơ, có hoài bão. Hắn... Thật sự vẫn chưa muốn chết lúc này.
“Cầu sinh”, đấy là bản năng. Mọi sinh linh hầu như đều sở hữu nó. Ý thức càng cao thì khát vọng càng lớn.
Đối với một vị tướng quân trẻ tuổi có tương lai rộng mở, hắn muốn sống có gì là sai?
Chẳng có gì sai cả. Nó đúng... Nhưng tầm thường. Ít nhất trong mắt Thác Bất Thế thì chính là như vậy.
Nhìn vị tướng quân trẻ tuổi nọ, Thác Bất Thế đột ngột hỏi: “Ca Khách, vậy ngươi nói xem chúng ta nên làm gì?”.
“Tướng quân, ta nghĩ... Ta nghĩ chúng ta có thể tạm thời rút lui...”.
“Ba! Ba!”.
Ca Khách còn chưa kịp nói hết câu thì trên người đã lập tức nhận ngay hai cú đấm như trời giáng. Ra tay hiển nhiên là Thác Bất Thế.
Ánh mắt âm trầm lửa giận, Thác Bất Thế tiến từng bước lại gần kẻ vừa mới bị mình đánh bay.
“Tướng quân...”.
“Soạt!”.
Động tác nhanh như chớp, loáng một cái Thác Bất Thế đã đem tên tướng quân trẻ tuổi nọ nhấc lên.
“Ca Khách, ngươi nói rút lui?”.
“Rút lui?”. Thác Bất Thế lặp lại rồi cười lạnh: “Chúng ta có thể rút đi đâu? Về Lang Cơ Thành? Ngươi nghĩ tại sao dù ta đã năm lần bảy lượt phái người xin chi viện mà Lang Cơ Thành vẫn không xuất binh? Bọn họ không thể chi viện ư?”.
Thác Bất Thế lắc đầu: “Không. Bọn họ có thể. Lang Cơ Thành có mười lăm vạn tinh binh, cường giả Thiên hà cảnh cũng có hơn trăm người, số lượng chân nhân Linh anh cảnh cũng nhiều hơn chúng ta. Nhưng cớ gì cho đến tận giờ phút này, khi Đại La Thành đã sắp bị công phá mà quân binh của Lang Cơ Thành vẫn chưa thấy xuất hiện dù theo hồi báo đưa về nói rằng bọn họ đã tập hợp đại quân từ sớm rồi?... Lang Cơ Thành, bọn họ căn bản là không có ý chi viện! Có thể mười lăm vạn đại quân của bọn họ sẽ đánh với Nhược Lan Đế Quốc, nhưng không phải ở đây, không phải bây giờ!”.
“Ca Khách! Ngươi biết tại sao không? Bởi vì nơi này là Đại La! Chúng ta đã bị bỏ rơi rồi!”.
“Rút lui ư? Tốt. Cứ cho là chúng ta có thể rút lui, cứ cho là Lang Cơ Thành sẽ mở rộng cửa để chúng ta vào, vậy thì sao? Bây giờ chúng ta nên bỏ chạy ư? Bỏ lại Đại La Thành này ư?”.
Thác Bất Thế chuyển hướng, tay chỉ về tràng cảnh chém giết phía trước, nói: “Ngươi nhìn thấy chứ? Những người đã và đang dần ngã xuống dưới đầu gươm mũi giáo, phi kiếm pháp phù của Nhược Lan Đế Quốc, bọn họ là ai? Chính là các tướng sĩ Đại La ta! Chính là các chiến hữu từng vào sinh ra tử với chúng ta! Ngươi nghĩ bọn họ không hề biết sợ ư? Không! Rất nhiều người trong số bọn họ đã sợ! Nhưng bọn họ vẫn chiến đấu! Bọn họ vẫn đang chiến đấu đấy?!”.
“Cao Đại, Man Hà, Tất Đạt Lô, ở đây, ba người bọn họ chính là những kẻ đã theo ta lâu nhất, là những mãnh tướng mà ta tự hào nhất. Nhưng bây giờ, ngoài Cao Đại thì Man Hà và Tất Đạt Lô, hai người họ đang ở đâu?! Đã bị đại quân của Nhược Lan Đế Quốc giết rồi! Là chết không toàn thây!... Vậy mà Ca Khách ngươi... Ngươi lại muốn rút lui...”.
Những ngón tay càng thêm siết chặt, miệng phát ra một tiếng giận dữ, Thác Bất Thế đánh lên người Ca Khách một chưởng.
“Ba!”.
Chưởng lực khá mạnh. Tuy nhiên, nó vẫn có chừng mực. Ca Khách dù bị hộc máu nhưng thương thế cũng chẳng quá nghiêm trọng, cùng lắm là khí huyết nhộn nhạo, hơi thở khó khăn một hồi. Có thể thấy Thác Bất Thế đã nương tay. Với tu vi Linh anh đệ tứ trọng của hắn, thật muốn phóng tay thì e Ca Khách không mất mạng cũng bị tàn phế rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.