Chương 127: Chuyện cũ ngàn năm
Bắc Hải Minh Chu
14/01/2017
"Ma Bôi ta sao lại xui xẻo như vầy chứ, bên ngoài thì gặp phải một tên
Khổng Tước Đại Minh Vương vô dụng, trốn vào trong thì đụng phải một tên
có linh hồn cổ quái khiến cho đoạt xá thất bại, tàn hồn bị hao tổn phải
lâm vào ngủ say. Thế thì cũng thôi, đằng này, ta vừa mới tỉnh dậy chưa
được bao lâu, còn chưa kịp đoạt xá lần nữa thì cỗ thân thể này lại sắp
bị con rắn ti tiện kia phá hủy. Khó khăn lắm mới tìm được một vỏ chứa
hoàn hảo, thật đáng hận".
Ma Bôi hận, đó là vì mình mà hận, so với nỗi hận của Vương Chi hiện giờ, thiết nghĩ chẳng thể sánh được. Trên đời có được bao nhiêu cái hận lớn bằng cái hận khi phải tận mắt chứng kiến người con gái mình yêu bị kẻ khác làm ô nhục đây?
"Sống không bằng chết", bốn chữ ấy có lẽ là thích hợp nhất dành cho hắn lúc này.
Không ai đánh nhưng hắn lại đau, không ai cắt mà lòng hắn lại như đang đứt ra từng đoạn. Đại hình nơi Địa ngục bất quá cũng đến thế là cùng.
Vương Chi hận là vì người mà hận, nhưng người... liệu có vì hắn mà xót đau?
Chẳng thể biết được. Lăng Tố không nói. Nàng không thể nói. Chỉ là... lệ đang tuôn thành dòng trên má nàng. Có lẽ là vì Vương Chi, cũng có lẽ là để khóc thương cho mình...
Cúi nhìn gương mặt đẫm lệ của nàng, lão nhân chẳng những không chút động tâm mà còn cười lên vui sướng:
"Ha ha ha! Đại mỹ nhân, hãy khóc đi! Khóc đi! Nàng càng khóc thì ta đây lại càng phấn khích! Thứ ta thích nhất chính là nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp bất lực nằm dưới thân khóc a! Hãy khóc cho thỏa thích đi, đó là việc duy nhất mà hiện giờ nàng có thể làm được. Với tu vi Linh châu cảnh đệ cửu trọng của nàng thì ít nhất phải hai canh giờ nữa mới có thể giải khai được phong ấn của ta. Từ giờ tới lúc đó... ha ha ha... nàng hãy ngoan ngoãn trở thành món đồ chơi của ta đi! Ha ha ha!...".
...
Thu lại tiếng cười, lão nâng lớp áo ngoài của Lăng Tố lên mũi, hít một hơi thật sâu, đánh giá:
"Thật là thơm...".
Chứng kiến cử chỉ đê hèn bỉ ổi của lão, hai mắt Vương Chi như phún lửa, hắn gào lên:
"Đồ đê tiện! Cút ra khỏi người nàng cho ta!!".
"Lập tức... phụt!".
Từ miệng Vương Chi, một làn mưa máu bất chợt được phun ra...
Vốn đang định đưa tay cởi tiếp lớp áo còn lại của Lăng Tố, lão nhân khựng lại, nụ cười tắt hẳn.
"Tiểu tử, chỉ như vậy mà đã bị lửa giận công tâm ngất đi rồi sao? Thật là mất hứng".
Đem Vương Chi thả ra, lão nhân lẩm bẩm:
"Cả ngàn năm rồi ta mới được chơi đùa với mỹ nhân, không có người xem thì đúng là vô vị".
Hướng mắt nhìn lên khung cảnh đám người Hoàng Nữ Tú Anh, Tiểu Bá Vương, lão tự hỏi:
"Bốn tên tiểu tử kia, chẳng biết là có tên nào có ý với đại mỹ nhân không?".
Sau một thoáng trầm ngâm, ánh mắt lão chợt lóe lên:
"Ha ha! Suýt nữa thì ta quên mất ả đàn bà độc ác kia!".
Nói đoạn, lão nhìn vào chiếc giới chỉ màu đen đeo trên tay, khẽ động thần niệm. Ngay lập tức, một bộ hài cốt kèm theo một viên ngọc lớn hiện ra.
Bộ hài cốt này khá dài, có bốn chân, mỗi chân có bốn vuốt, đặc biệt nhất là trên đầu mọc lên một đôi sừng hệt như sừng hươu.
Long hài!
Đây rõ ràng là hài cốt của một con rồng!
Lão nhân cầm viên ngọc trong tay, mắt nhìn bộ hài cốt phát ra giọng căm hận:
"Tiện nhân! Ngươi hóa thành rồng thì thế nào hả? Chẳng phải cuối cùng cũng trở thành một bộ xương xấu xí?".
"Hừ! Không phải thường ngày ngươi vẫn hay quản thúc ta, cấm ta qua lại với nữ nhân khác sao?".
Chỉ vào hai người Lăng Tố, Vương Tuyết Nghi, lão nói:
"Bây giờ ta sẽ ở trước mặt ngươi chơi đùa với hai vị mỹ nhân này, ta xem ngươi có thể làm gì được ta. Ngươi hiện chỉ là một bộ xương khô mà thôi, ngươi có thể làm gì được ta chứ? Có thể làm gì được ta chứ?! Ha ha ha! Ha ha ha ha...".
Giữa lúc lão nhân ngửa mặt lên trời cười to, trên tay lão, viên ngọc bỗng bất ngờ biến đổi. Từ kích thước to như miệng chén ban đầu, nó thu nhỏ lại chỉ còn bằng đầu ngón tay, kế đó thì vụt sáng, bay thẳng vào miệng lão nhân.
Nói thì chậm nhưng mọi việc diễn ra lại vô cùng nhanh, tính từ thời điểm viên ngọc bắt đầu biến đổi cho tới khi bay vào miệng lão nhân, thời gian bất quá còn chưa đầy một cái chớp mắt.
Trước biến cố bất thình lình này, gương mặt lão nhân tức thì đại biến. Không một chút chậm trễ, lão lập tức điều động linh lực bảo hộ thân thể...
Chính lúc này, một giọng nữ nhân đột ngột cất lên:
"Chu Bát, ta không ngờ lòng ngươi lại tệ bạc đến nhường này".
Vừa nghe giọng nói kia, hai mắt lão nhân liền mở trừng, thần sắc không dám tin:
"Ma Nha!".
"Không... Không thể nào! Ngươi đã chết rồi kia mà!".
"Chu Bát". - Giọng nói kia lại lần nữa cất lên - "Ta đích thị là đã chết. Là chính ngươi đã hại ta. Hôm nay đội mồ sống dậy tất cả cũng bởi do ngươi".
Sau một hồi im lặng, lão nhân rốt cuộc cũng lấy lại được một chút bình tĩnh:
"Ma Nha, ngươi nói là sống lại sao? Ta e đó chỉ là một tàn hồn còn sót lại thôi".
Đợi một lúc vẫn chưa thấy hồi âm, lão nhân cười gằn:
"Ha ha! Ma Nha! Bị ta đoán trúng rồi phải không? Hiện giờ ngươi bất quá chỉ là một tàn hồn ẩn nấp trong Long châu mà thôi! Ngươi tưởng chui vào cơ thể ta thì có thể tạo nên được sóng gió gì ư?!".
"Hừ! Nếu ngươi đã tự mình chui vào thì hôm nay ta sẽ đem ngươi triệt để luyện hóa!".
Nói liền làm, lão nhân tức khắc điều động linh lực đem viên ngọc, cũng tức Long châu bên trong cơ thể bao bọc lại...
Hơn mười phút sau...
Lão nhân mở mắt ra, thần sắc không giấu được vẻ lo lắng.
Lão chẳng thể luyện hóa được!
"Sao hả Chu Bát?". - Từ trong Long châu, một hư ảnh cất tiếng mai mỉa - "Ngươi tưởng Long châu cũng giống như yêu đan tầm thường, muốn liền có thể luyện hóa được sao?".
"Muốn lập tức luyện hóa ta? Ngươi nghĩ mình là tu sĩ Linh anh cảnh hay là Đại hải cảnh vậy?".
Bị châm chọc, lão nhân tức giận đáp trả:
"Hừ! Thì sao? Bây giờ ta không luyện được nhưng sau này chẳng lẽ không thể? Lại nói, thay vì trực tiếp luyện hóa thì ta có thể đem ngươi chế thành đan dược, muốn hấp thu nào có khó gì?".
"Vậy sao?". - Hư ảnh trong Long châu tỏ ra khinh thường - "Chu Bát, ngươi cảm thấy mình còn sống được tới lúc đem ta luyện thành đan dược để phục dụng sao?".
Nghe nàng nói vậy, lão nhân không khỏi bất an:
"Ma Nha, ngươi có ý gì?".
Lần này, hư ảnh, cũng tức Ma Nha không trực tiếp trả lời mà nói:
"Chu Bát, ngàn năm trước, vào thời khắc ta rũ bỏ xà thể hóa thành long thân, đúng ngay lúc ta đang vui mừng nhất thì ngươi lại nhẫn tâm biến nó thành nỗi đau đớn tột cùng".
Dừng một chút, Ma Nha tiếp tục:
"Chu Bát, ta trăm triệu lần không thể ngờ ngươi chỉ vì muốn đoạt Long châu mà nỡ xuống tay với ta...".
"Chỉ vì?".
Lão nhân phản bác:
"Ma Nha, ngươi thừa hiểu Long châu đối với xà tộc chúng ta quan trọng thế nào mà? Ma Nha ngươi có thể hóa long thì Chu Bát ta tại sao lại không thể?!".
Giọng lão nhân mỗi lúc một gay gắt:
"Năm đó Long châu rõ ràng là do ta và ngươi cùng nhau tìm thấy, vì cái gì mà ngươi lại được phục dụng còn Chu Bát ta thì lại không?!".
Ma Nha không cho là đúng:
"Vậy ngươi cũng đâu cần phải nhân lúc ta hóa long mà ám toán? Nếu muốn thì sao trước đó ngươi lại chẳng nói rõ với ta? Trăm năm ân nghĩa phu thê, lẽ nào ta không cho ngươi được?"
Ma Bôi hận, đó là vì mình mà hận, so với nỗi hận của Vương Chi hiện giờ, thiết nghĩ chẳng thể sánh được. Trên đời có được bao nhiêu cái hận lớn bằng cái hận khi phải tận mắt chứng kiến người con gái mình yêu bị kẻ khác làm ô nhục đây?
"Sống không bằng chết", bốn chữ ấy có lẽ là thích hợp nhất dành cho hắn lúc này.
Không ai đánh nhưng hắn lại đau, không ai cắt mà lòng hắn lại như đang đứt ra từng đoạn. Đại hình nơi Địa ngục bất quá cũng đến thế là cùng.
Vương Chi hận là vì người mà hận, nhưng người... liệu có vì hắn mà xót đau?
Chẳng thể biết được. Lăng Tố không nói. Nàng không thể nói. Chỉ là... lệ đang tuôn thành dòng trên má nàng. Có lẽ là vì Vương Chi, cũng có lẽ là để khóc thương cho mình...
Cúi nhìn gương mặt đẫm lệ của nàng, lão nhân chẳng những không chút động tâm mà còn cười lên vui sướng:
"Ha ha ha! Đại mỹ nhân, hãy khóc đi! Khóc đi! Nàng càng khóc thì ta đây lại càng phấn khích! Thứ ta thích nhất chính là nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp bất lực nằm dưới thân khóc a! Hãy khóc cho thỏa thích đi, đó là việc duy nhất mà hiện giờ nàng có thể làm được. Với tu vi Linh châu cảnh đệ cửu trọng của nàng thì ít nhất phải hai canh giờ nữa mới có thể giải khai được phong ấn của ta. Từ giờ tới lúc đó... ha ha ha... nàng hãy ngoan ngoãn trở thành món đồ chơi của ta đi! Ha ha ha!...".
...
Thu lại tiếng cười, lão nâng lớp áo ngoài của Lăng Tố lên mũi, hít một hơi thật sâu, đánh giá:
"Thật là thơm...".
Chứng kiến cử chỉ đê hèn bỉ ổi của lão, hai mắt Vương Chi như phún lửa, hắn gào lên:
"Đồ đê tiện! Cút ra khỏi người nàng cho ta!!".
"Lập tức... phụt!".
Từ miệng Vương Chi, một làn mưa máu bất chợt được phun ra...
Vốn đang định đưa tay cởi tiếp lớp áo còn lại của Lăng Tố, lão nhân khựng lại, nụ cười tắt hẳn.
"Tiểu tử, chỉ như vậy mà đã bị lửa giận công tâm ngất đi rồi sao? Thật là mất hứng".
Đem Vương Chi thả ra, lão nhân lẩm bẩm:
"Cả ngàn năm rồi ta mới được chơi đùa với mỹ nhân, không có người xem thì đúng là vô vị".
Hướng mắt nhìn lên khung cảnh đám người Hoàng Nữ Tú Anh, Tiểu Bá Vương, lão tự hỏi:
"Bốn tên tiểu tử kia, chẳng biết là có tên nào có ý với đại mỹ nhân không?".
Sau một thoáng trầm ngâm, ánh mắt lão chợt lóe lên:
"Ha ha! Suýt nữa thì ta quên mất ả đàn bà độc ác kia!".
Nói đoạn, lão nhìn vào chiếc giới chỉ màu đen đeo trên tay, khẽ động thần niệm. Ngay lập tức, một bộ hài cốt kèm theo một viên ngọc lớn hiện ra.
Bộ hài cốt này khá dài, có bốn chân, mỗi chân có bốn vuốt, đặc biệt nhất là trên đầu mọc lên một đôi sừng hệt như sừng hươu.
Long hài!
Đây rõ ràng là hài cốt của một con rồng!
Lão nhân cầm viên ngọc trong tay, mắt nhìn bộ hài cốt phát ra giọng căm hận:
"Tiện nhân! Ngươi hóa thành rồng thì thế nào hả? Chẳng phải cuối cùng cũng trở thành một bộ xương xấu xí?".
"Hừ! Không phải thường ngày ngươi vẫn hay quản thúc ta, cấm ta qua lại với nữ nhân khác sao?".
Chỉ vào hai người Lăng Tố, Vương Tuyết Nghi, lão nói:
"Bây giờ ta sẽ ở trước mặt ngươi chơi đùa với hai vị mỹ nhân này, ta xem ngươi có thể làm gì được ta. Ngươi hiện chỉ là một bộ xương khô mà thôi, ngươi có thể làm gì được ta chứ? Có thể làm gì được ta chứ?! Ha ha ha! Ha ha ha ha...".
Giữa lúc lão nhân ngửa mặt lên trời cười to, trên tay lão, viên ngọc bỗng bất ngờ biến đổi. Từ kích thước to như miệng chén ban đầu, nó thu nhỏ lại chỉ còn bằng đầu ngón tay, kế đó thì vụt sáng, bay thẳng vào miệng lão nhân.
Nói thì chậm nhưng mọi việc diễn ra lại vô cùng nhanh, tính từ thời điểm viên ngọc bắt đầu biến đổi cho tới khi bay vào miệng lão nhân, thời gian bất quá còn chưa đầy một cái chớp mắt.
Trước biến cố bất thình lình này, gương mặt lão nhân tức thì đại biến. Không một chút chậm trễ, lão lập tức điều động linh lực bảo hộ thân thể...
Chính lúc này, một giọng nữ nhân đột ngột cất lên:
"Chu Bát, ta không ngờ lòng ngươi lại tệ bạc đến nhường này".
Vừa nghe giọng nói kia, hai mắt lão nhân liền mở trừng, thần sắc không dám tin:
"Ma Nha!".
"Không... Không thể nào! Ngươi đã chết rồi kia mà!".
"Chu Bát". - Giọng nói kia lại lần nữa cất lên - "Ta đích thị là đã chết. Là chính ngươi đã hại ta. Hôm nay đội mồ sống dậy tất cả cũng bởi do ngươi".
Sau một hồi im lặng, lão nhân rốt cuộc cũng lấy lại được một chút bình tĩnh:
"Ma Nha, ngươi nói là sống lại sao? Ta e đó chỉ là một tàn hồn còn sót lại thôi".
Đợi một lúc vẫn chưa thấy hồi âm, lão nhân cười gằn:
"Ha ha! Ma Nha! Bị ta đoán trúng rồi phải không? Hiện giờ ngươi bất quá chỉ là một tàn hồn ẩn nấp trong Long châu mà thôi! Ngươi tưởng chui vào cơ thể ta thì có thể tạo nên được sóng gió gì ư?!".
"Hừ! Nếu ngươi đã tự mình chui vào thì hôm nay ta sẽ đem ngươi triệt để luyện hóa!".
Nói liền làm, lão nhân tức khắc điều động linh lực đem viên ngọc, cũng tức Long châu bên trong cơ thể bao bọc lại...
Hơn mười phút sau...
Lão nhân mở mắt ra, thần sắc không giấu được vẻ lo lắng.
Lão chẳng thể luyện hóa được!
"Sao hả Chu Bát?". - Từ trong Long châu, một hư ảnh cất tiếng mai mỉa - "Ngươi tưởng Long châu cũng giống như yêu đan tầm thường, muốn liền có thể luyện hóa được sao?".
"Muốn lập tức luyện hóa ta? Ngươi nghĩ mình là tu sĩ Linh anh cảnh hay là Đại hải cảnh vậy?".
Bị châm chọc, lão nhân tức giận đáp trả:
"Hừ! Thì sao? Bây giờ ta không luyện được nhưng sau này chẳng lẽ không thể? Lại nói, thay vì trực tiếp luyện hóa thì ta có thể đem ngươi chế thành đan dược, muốn hấp thu nào có khó gì?".
"Vậy sao?". - Hư ảnh trong Long châu tỏ ra khinh thường - "Chu Bát, ngươi cảm thấy mình còn sống được tới lúc đem ta luyện thành đan dược để phục dụng sao?".
Nghe nàng nói vậy, lão nhân không khỏi bất an:
"Ma Nha, ngươi có ý gì?".
Lần này, hư ảnh, cũng tức Ma Nha không trực tiếp trả lời mà nói:
"Chu Bát, ngàn năm trước, vào thời khắc ta rũ bỏ xà thể hóa thành long thân, đúng ngay lúc ta đang vui mừng nhất thì ngươi lại nhẫn tâm biến nó thành nỗi đau đớn tột cùng".
Dừng một chút, Ma Nha tiếp tục:
"Chu Bát, ta trăm triệu lần không thể ngờ ngươi chỉ vì muốn đoạt Long châu mà nỡ xuống tay với ta...".
"Chỉ vì?".
Lão nhân phản bác:
"Ma Nha, ngươi thừa hiểu Long châu đối với xà tộc chúng ta quan trọng thế nào mà? Ma Nha ngươi có thể hóa long thì Chu Bát ta tại sao lại không thể?!".
Giọng lão nhân mỗi lúc một gay gắt:
"Năm đó Long châu rõ ràng là do ta và ngươi cùng nhau tìm thấy, vì cái gì mà ngươi lại được phục dụng còn Chu Bát ta thì lại không?!".
Ma Nha không cho là đúng:
"Vậy ngươi cũng đâu cần phải nhân lúc ta hóa long mà ám toán? Nếu muốn thì sao trước đó ngươi lại chẳng nói rõ với ta? Trăm năm ân nghĩa phu thê, lẽ nào ta không cho ngươi được?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.