Phù Thiên Ký

Chương 152: Công Tôn Tiểu Điệp

Bắc Hải Minh Chu

03/02/2017

Gần như cùng lúc, chẳng ai bảo ai, hàng chục ánh mắt đồng loạt hướng về nơi phát ra âm thanh. Bọn họ quả thật là có chút tò mò muốn biết diện mạo của đối phương. Vừa mở miệng đã tăng thêm ba ngàn năm trăm vạn linh thạch, thiết nghĩ đây cũng không phải là nhân vật qua đường.

... Làn da trắng nõn, hai mắt nhu huyền, môi tựa sen hồng, ngọc phiến thanh nhã, bạch y xuất trần,..., đấy chính là hình dáng của người vừa hô lên con số mười ngàn vạn linh thạch kia.

Người kia rất đẹp, đẹp đến độ khiến người không thể rời mắt. Thế là lại một lần nữa, chẳng ai bảo ai, toàn bộ những tu sĩ đang nhìn đều âm thầm dành cho hắn ba chữ: đại mỹ nhân.

Tất nhiên, hết thảy đều chỉ là đánh giá của bọn họ, về phía người đang bị nhìn chăm chú kia thì lại hoàn toàn nghĩ khác. Hắn rất ghét bị ai đó gọi mình là mỹ nhân. Tại sao ư? Đơn giản là vì... hắn không phải nữ nhân! Hắn là một nam nhân có sinh lý bình thường!

"Các vị đạo hữu không cảm thấy là bản thân rất thiếu lịch sự sao?". - Trong lòng bực bội, "người đẹp" kia lên tiếng.

Cảm nhận được sự khó chịu trong giọng điệu của đối phương, những tu sĩ đang nhìn liền nhanh chóng thu hồi ánh mắt. Hành vi vừa rồi của bọn họ... đúng thật là có phần khiếm nhã.

Những tưởng sau khi đám tu sĩ kia quay mặt đi thì tâm tình người nọ sẽ tốt lên, vậy mà không, hắn lại càng thêm bực bội. Có một đôi mắt vẫn còn đang nhìn hắn chằm chằm.

Hừ lạnh một tiếng, hắn hướng về kẻ kia phát ra một luồng uy áp.

Ngay lập tức, sắc mặt của tu sĩ đó liền đại biến, kế đấy thì hộc ra một ngụm máu tươi, bất tỉnh đương trường.

Kinh khủng!

Chứng kiến cảnh tượng vừa xảy ra, toàn bộ tu sĩ có mặt trong phòng đều hít vào một ngụm khí lạnh. Chỉ một chút uy áp liền có thể đánh bất tỉnh một tên tu sĩ Linh châu cảnh đệ tứ trọng, người kia rốt cuộc là mạnh tới cỡ nào chứ? Chắc chắn so với cao thủ Linh châu cảnh đệ ngũ trọng bình thường còn hơn gấp mấy lần!

Giữa lúc tất cả còn chưa hết rung động thì người kia đã từ tốn đứng lên, hướng tu sĩ họ Phương hỏi:

"Phương đạo hữu, vừa rồi không kiềm được mà ra tay giáo huấn kẻ vô lại, Nhạc Kiếm Phường các vị sẽ không trách tội ta chứ?".

Nhẹ khoát tay, tu sĩ họ Phương mỉm cười đáp lại:

"Công tôn thiếu chủ cũng không làm trái quy định của bản phường, bản phường sao dám trách tội ngài chứ".

Đối diện, ánh mắt người được gọi Công Tôn thiếu chủ kia tức thì lóe lên một tia khác lạ.

"Phương đạo hữu, ta không nhớ là đã từng gặp qua ngươi".

"Phương mỗ và công tử đích thực là chưa từng gặp mặt". - Tu sĩ họ Phương gật đầu xác nhận.

"Vậy làm sao ngươi dám khẳng định ta là vị Công Tôn thiếu chủ kia?".

"Sỡ dĩ Phương mỗ đoán được, tất cả cũng là nhờ vào chiếc quạt ngọc trong tay thiếu chủ".



Quạt ngọc?

Công Tôn nâng quạt lên, thoáng nhìn qua rồi hỏi:

"Quạt của ta thì thế nào?".

"Quạt dài đúng một thước lẻ một tấc, được tạo thành từ mười sáu thanh Bạch Cốt Lưu Ly vô cùng hiếm có...".

"Ngươi nói không sai. Quạt của ta đích xác là được làm từ Bạch Cốt Lưu Ly. Nhưng nếu chỉ dựa vào đặc điểm này mà nhận định ta là Công Tôn thì không khỏi có hơi phiến diện. Bạch Cốt Lưu Ly dù trân quý cũng chẳng phải mỗi mình ta có".

"Nếu chỉ dựa vào Bạch Cốt Lưu Ly, Phương mỗ tất nhiên không dám đoán bừa. Sỡ dĩ có thể khẳng định là vì trên chiếc quạt của thiếu chủ có khắc hình Thất Thải Ma Điệp, vốn cũng là tên...".

"Dừng!".

Cắt ngang lời họ Phương tu sĩ, Công Tôn cau mày:

"Phương đạo hữu, nếu ngươi đã nhận ra ta thì cũng nên biết việc mà ta ghét nhất là gì rồi chứ?".

Thần sắc hơi đổi, tu sĩ họ Phương khom người cáo lỗi:

"Là Phương mỗ đã lỡ lời, mong thiếu chủ bỏ quá cho".

Đợi hồi lâu vẫn chưa thấy Công Tôn đáp lại, trong lòng tu sĩ họ Phương không khỏi dâng lên một cỗ cảm giác bất an. Tuy chưa từng tận mắt chứng kiến nhưng thủ đoạn của vị Công Tôn thiếu chủ kia thì hắn cũng biết đôi chút. Quả thật không phải loại thiện nam tín nữ gì.

"Chỉ mong là do ta nghĩ nhiều...".

Thầm an ủi mình một câu, họ Phương tu sĩ quay trở lại với bổn phận của mình. Thoáng điều chỉnh tâm tình, hắn ôm quyền nói:

"Chư vị đạo hữu, vừa rồi có chút sự cố, Phương mỗ xin được chân thành cáo lỗi cùng chư vị".

Sau cái khom người, hắn nói tiếp:

"Bây giờ chúng ta sẽ tiếp tục đấu giá".

"Chư vị, lúc nãy Xuy Thủy kiếm đã được Công Tôn thiếu chủ ra mười ngàn vạn linh thạch, không biết còn có ai muốn tăng thêm nữa không?".

...

Bên dưới, các tu sĩ liếc mắt nhìn nhau một hồi, cuối cùng tất cả đều lựa chọn buông bỏ. Có hai nguyên do đưa đến quyết định của họ: một là cái giá mười ngàn vạn linh thạch kia quá cao, hai là vì bọn họ... kiêng kỵ, đối tượng thì hiển nhiên là vị Công Tôn thiếu chủ nọ. Mặc dù chẳng nói ra nhưng qua lời của tu sĩ họ Phương thì trong lòng ai nấy đều đoán được thân phận của y. Kẻ mang họ Công Tôn hơn nữa lại còn khiến cho một tu sĩ cùng cấp của Vạn Kiếm Môn cung kính gọi hai chữ "thiếu chủ", cả Vân Lam đại lục e chỉ duy nhất một người mới có được vinh dự này: con trai độc nhất của môn chủ Thần Đao Môn - Công Tôn Tiểu Điệp.



Thần Đao Môn là ai? Chính là một trong số tám đại tông môn của Vân Lam đại lục hiện nay.

Công Tôn Tiểu Điệp lại là ai? Chính là thiếu chủ của Thần Đao Môn.

Ngươi dám không cho hắn một chút mặt mũi sao? Trừ phi ngươi cũng là một đại nhân vật thuộc một trong tám đại tông môn kia.

Muốn mua bảo vật thì nhất thiết là phải có đủ tiền, nhưng đủ tiền rồi cũng chưa chắc có thể mua được bảo vật a.

...

Liếc thấy chẳng còn ai tăng giá nữa, trên bục, tu sĩ họ Phương cũng không lộ vẻ thất vọng hay mất mát gì mấy. Tuy rằng so với dự liệu thì con số mười ngàn vạn linh thạch vẫn còn có chút chênh lệch, thế nhưng nếu có thể khiến cho Công Tôn Tiểu Điệp kia thấy hài lòng thì vẫn là rất đáng.

Thở nhẹ một hơi, tu sĩ họ Phương đang định tuyên bố thì một giọng trầm ổn cất lên:

"Vốn dĩ Trình mỗ dự tính bằng mọi giá cũng phải tranh cho kỳ được Xuy Thủy, nhưng nếu Công Tôn thiếu chủ đây đã yêu thích thì Trình mỗ cũng xin thành toàn".

Hướng Công Tôn Tiểu Điệp nở một nụ cười thiện chí, vị Trình tu sĩ kia nói tiếp:

"Bảo kiếm xứng anh hùng, Trình mỗ chúc cho Công Tôn thiếu chủ có thể giống như Liễu Hạ Tiên Tử năm đó, danh vang đại lục, tiếng truyền bốn phương".

Những tưởng sau khi nghe mấy lời êm tai kia thì Công Tôn Tiểu Điệp hẳn sẽ vui vẻ đáp lại, vậy mà không, hắn chẳng những không thèm đáp mà còn bày ra bộ mặt cau có khó chịu.

Thấy hắn như vậy, Trình tu sĩ thật tình là chẳng hiểu ra sao cả. Hắn nhớ mình cũng đâu có nói gì đụng chạm đến đối phương...

Mặc kệ dáng vẻ mờ mịt của hắn, Công Tôn Tiểu Điệp nhìn sang tu sĩ họ Phương, bảo:

"Phương đạo hữu, xin mời tiếp tục đi".

Nhẹ gật đầu, tu sĩ họ Phương cao giọng:

"Nếu đã không còn ai tăng giá nữa thì Phương mỗ xin được tuyên bố: Kể từ bây giờ, Xuy Thủy kiếm sẽ chính thức thuộc về Công Tôn...".

"K-Khoan đã!".

Giống như lúc Công Tôn Tiểu Điệp bất ngờ tăng ba ngàn năm trăm vạn linh thạch, lần này ánh mắt của các tu sĩ lại đồng loạt hướng về người vừa lên tiếng.

Đó là một thiếu nữ xinh đẹp với đôi mắt to tròn khả ái.

Là Tiểu Kiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phù Thiên Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook