Chương 15: Đại Hội Luyện Đan (1)
Bắc Hải Minh Chu
22/09/2016
"Muội cũng không có cười tỷ. Muội là cười tên Vương Chi kia. Không ngờ hắn lại xem phong chủ của Thiên Đan Phong thành một đệ tử nội môn vô công rỗi nghề, lại còn...".
"Còn không phải. Chính ta là người tiếp dẫn hắn vào đan đạo, cũng kể như có công đánh thức tài năng của hắn, vậy mà hắn lại coi ta là một đệ tử nội môn ăn không rửng mỡ thích lo chuyện bao đồng. Mặc dù hắn không nói ra nhưng qua cử chỉ và ánh mắt hắn, ta dám chắc trong lòng hắn đang cho ta là một kẻ tính tình thất thường, bị huynh đệ tỷ muội trong nội môn xa lánh nên mới chạy đến ngoại môn chơi đùa. Hừ, nhất định hắn xem thường tài nghệ của ta nên mới từ chối bái ta làm sư phụ".
"Nếu tỷ công khai thân phận, muội nghĩ hắn sẽ rất nguyện ý nhận người sư phụ này".
"Như thế thì thật vô vị". - Lăng Mị lắc đầu. Rồi như chợt nghĩ ra gì đó, ánh mắt nàng lóe lên, khóe môi nở một nụ cười mỉm, trong lòng thầm nói: "Tiểu đệ đệ, ngươi có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của tỷ tỷ sao?".
...
Vương Chi tất nhiên chẳng thể ngờ bản thân mình sắp sửa rơi vào ma trảo của ai đó. Lúc này hắn đang cúi nhìn túi trữ vật trong tay, hai mắt không chớp lấy một cái. Bên trong chiếc túi có đúng hai trăm hai mươi lăm viên hạ phẩm linh thạch, mặc dù nếu đem so với con số một ngàn hai trăm chín mươi tám viên mà trước kia hắn kiếm được từ chuyến đi Hỏa Vân Sơn Mạch thì chẳng đáng gì, nhưng tâm trạng hắn bây giờ lại vui vẻ hơn lúc trước gấp chục lần. Thậm chí đến tận thời khắc này, trên mặt hắn vẫn còn giữ nguyên nụ cười ngây ngô từ cả mấy phút trước.
Vậy hai trăm hai mươi lăm viên linh thạch kia có gì đặc biệt lại khiến hắn thành ra như vậy?
Thật ra thì chúng cũng không có gì khác lạ cả, vẫn chỉ là những viên hạ phẩm linh thạch bình thường thôi. Điểm duy nhất làm chúng trở nên đặc biệt trong mắt Vương Chi là nguồn gốc của chúng. Đó là số linh thạch hắn kiếm được từ việc bán mười lăm viên Hồi Khí Đan, số đan dược đầu tiên do hắn tự luyện chế. Điều này có ý nghĩa hết sức quan trọng với Vương Chi, bởi nó là cột mốc đánh dấu thân phận luyện đan sư của hắn. Không sai. Kể từ giờ hắn đã là một luyện đan sư... cấp thấp. Nhưng dù là cấp thấp thì vẫn là luyện đan sư. Mà luyện đan sư thì sao? Sẽ rất dễ kiếm tiền!
"Biết thế này thì trước kia ta đã đầu tư thời gian và tiền bạc để học luyện đan rồi".
Vương Chi có nằm mơ cũng không tưởng được bản thân mình đối với đan đạo lại có thiên phú cao như vậy, ngay lần đầu tiên đã luyện chế thành công một lô phàm đan cao cấp, hơn nữa còn là vô cùng hoàn hảo. Hắn nhớ trong ngọc giản có nói quá trình luyện đan luôn rất không ổn định, do vậy muốn luyện được một lô đan dược ở cấp bậc ngang bằng luyện đan sư với xác suất thành công mười thành là cực kỳ khó khăn, gần như là bất khả thi. Nhưng mà Vương Chi hắn đã làm được. Hắn... chính là một thiên tài a.
Vương Chi càng nghĩ trong lòng càng vui vẻ. Thử hình dung xem, nếu hắn luôn duy trì xác suất luyện đan như thế thì sẽ tiết kiệm được bao nhiêu tài liệu? So với những đan sư khác thì kiếm thêm được bao nhiêu tiền? Quan trọng nhất là... cấp bậc luyện đan sư của hắn còn có thể tiếp tục tăng lên!
"Luyện đan! Luyện đan! Ta muốn luyện đan!". - Trong đầu Vương Chi thầm gào lên một câu như vậy.
...
"Tiểu đệ đệ, ngươi thật sự không muốn nghĩ lại đề nghị của tỷ tỷ sao?".
Vương Chi nhẹ lắc đầu xem như từ chối. Không đành làm đối phương tổn thương, hắn nói thêm:
"Tuy không bái ngươi làm sư phụ nhưng ta có thể gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ".
Mặc dù tính tình đối phương không được tốt nhưng nói thế nào cũng đã giúp đỡ hắn trở thành luyện đan sư, gọi một tiếng tỷ tỷ vẫn là nên.
"Người ta đã bị các huynh muội trong nội môn xa lánh, kể cũng đáng thương rồi. Ta nên để cho nàng thỏa mãn một chút". - Vương Chi nhìn ai đó với ánh mắt thương hại, thầm nhủ.
Trông thấy ánh mắt và vẻ mặt ấy của hắn, Lăng Mị suýt nữa thì không kìm được mà tiến lên đấm cho hắn một phát. Gì thế này? Nàng đường đường là trưởng lão thứ năm của Yêu Tông, phong chủ của Thiên Đan Phong vậy mà lại bị một tên đệ tử ngoại môn thương hại ban cho một tiếng "tỷ tỷ"?
Cố nén tức giận, nàng cất giọng ngọt như đường:
"Được rồi. Nếu ngươi không muốn bái tỷ tỷ làm sư phụ thì thôi vậy. Ừm, với thiên phú của ngươi thì nên theo một linh đan sư cao cấp sẽ tốt hơn".
Nàng chợt hỏi: "Tiểu đệ đệ, ngươi có muốn được một vị linh đan sư cao cấp chỉ dạy không?".
Tuy chẳng biết tại sao Lăng Mị lại hỏi như vậy nhưng Vương Chi vẫn thành thật đáp:
"Muốn chứ. Nếu được một vị linh đan sư cao cấp chỉ dạy thì cấp bậc của ta sẽ mau chóng tăng lên a. Ngươi coi, chỉ một đệ tử nội môn như ngươi mà ta còn tiến bộ như vầy...".
Nhìn vẻ cảm khái của Vương Chi, Lăng Mị thật muốn đem hắn treo lên cây mà đánh một trận. Nội môn đệ tử? Nội môn đệ tử mà có kiến thức uyên bác như vậy sao? Nội môn đệ tử có khả năng là lục phẩm linh đan sư sao? Đúng là mắt chó không thấy Thái Sơn mà!
"Lăng Mị, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh. Chờ hắn vào tròng rồi thì ngươi muốn dạy dỗ hắn thế nào cũng được mà". - Tự khuyên bảo mình xong, Lăng Mị đưa tay vuốt nhẹ lọn tóc mai, nói với Vương Chi:
"Tiểu đệ đệ, nếu đã muốn như thế thì sao không thử đi tham gia Đại hội luyện đan?".
"Ý ngươi là Đại hội luyện đan ba tháng sau của Thiên Đan Phong chúng ta?". - Vương Chi không chắc, hỏi lại.
"Đúng vậy, là nó". - Lăng Mị xác nhận.
Vương Chi nhìn nàng như nhìn một kẻ ngốc, hỏi tiếp:
"Nhìn bộ dáng ngươi thì hẳn là chưa từng tham gia Đại hội luyện đan đi?".
"Ta không có thi".
"Ở nội môn ngươi cũng không có bằng hữu nào đúng không?".
Bằng hữu? Với thân phận nàng thì làm sao có bằng hữu ở nội môn được. Lăng Mị thành thật đáp:
"Ừ, không có".
Quả nhiên đúng là bị mọi người xa lánh.
Vương Chi có chút đồng cảm, giảng dạy:
"Lăng Mị, nghe ta nói này. Đại hội luyện đan là cuộc thi chỉ dành cho đệ tử nội môn thôi, đệ tử ngoại môn như ta không thể tham gia. Lại nói, dù có được phép tham gia thì ngươi nghĩ ta có thể thắng đám nội môn kia sao?".
Kiên nhẫn nghe hết những lời nọ xong, Lăng Mị mới đáp trả bằng giọng mai mỉa:
"Tiểu đệ đệ, rất có kiến thức nha. Có điều lại lạc hậu mất rồi. Ngươi không biết phong chủ chúng ta vừa đề ra quy định mới cho Đại hội luyện đan năm nay sao?".
"Quy định mới?".
Lần này tới lượt Lăng Mị "giảng dạy":
"Đại hội luyện đan năm nay sẽ có chút khác biệt so với mọi khi. Lần này, không chỉ đệ tử nội môn mà cả đệ tử ngoại môn cũng được tham gia. Đại khái là sẽ phân làm hai nhóm khác nhau: nội môn so tài với nội môn, ngoại môn so tài với ngoại môn. Một điểm đặc biệt nữa là, bất kể quán quân của ngoại môn hay vẫn là nội môn, cả hai đều sẽ được phong chủ đích thân chỉ điểm cho một tháng; chưa hết, ta nghe nói lần này phong chủ còn có ý muốn thu đồ đệ, nếu ngươi có thể giành được vị trí quán quân ngoại môn thì không chừng sẽ trở thành đệ tử của phong chủ cũng nên".
"Lời ngươi nói là thật?".
"Tin tức sẽ sớm truyền ra, ngươi có thể tự mình đi xác nhận. Thế nào? Ngươi có tham gia không?".
Số từ: 1608
"Còn không phải. Chính ta là người tiếp dẫn hắn vào đan đạo, cũng kể như có công đánh thức tài năng của hắn, vậy mà hắn lại coi ta là một đệ tử nội môn ăn không rửng mỡ thích lo chuyện bao đồng. Mặc dù hắn không nói ra nhưng qua cử chỉ và ánh mắt hắn, ta dám chắc trong lòng hắn đang cho ta là một kẻ tính tình thất thường, bị huynh đệ tỷ muội trong nội môn xa lánh nên mới chạy đến ngoại môn chơi đùa. Hừ, nhất định hắn xem thường tài nghệ của ta nên mới từ chối bái ta làm sư phụ".
"Nếu tỷ công khai thân phận, muội nghĩ hắn sẽ rất nguyện ý nhận người sư phụ này".
"Như thế thì thật vô vị". - Lăng Mị lắc đầu. Rồi như chợt nghĩ ra gì đó, ánh mắt nàng lóe lên, khóe môi nở một nụ cười mỉm, trong lòng thầm nói: "Tiểu đệ đệ, ngươi có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của tỷ tỷ sao?".
...
Vương Chi tất nhiên chẳng thể ngờ bản thân mình sắp sửa rơi vào ma trảo của ai đó. Lúc này hắn đang cúi nhìn túi trữ vật trong tay, hai mắt không chớp lấy một cái. Bên trong chiếc túi có đúng hai trăm hai mươi lăm viên hạ phẩm linh thạch, mặc dù nếu đem so với con số một ngàn hai trăm chín mươi tám viên mà trước kia hắn kiếm được từ chuyến đi Hỏa Vân Sơn Mạch thì chẳng đáng gì, nhưng tâm trạng hắn bây giờ lại vui vẻ hơn lúc trước gấp chục lần. Thậm chí đến tận thời khắc này, trên mặt hắn vẫn còn giữ nguyên nụ cười ngây ngô từ cả mấy phút trước.
Vậy hai trăm hai mươi lăm viên linh thạch kia có gì đặc biệt lại khiến hắn thành ra như vậy?
Thật ra thì chúng cũng không có gì khác lạ cả, vẫn chỉ là những viên hạ phẩm linh thạch bình thường thôi. Điểm duy nhất làm chúng trở nên đặc biệt trong mắt Vương Chi là nguồn gốc của chúng. Đó là số linh thạch hắn kiếm được từ việc bán mười lăm viên Hồi Khí Đan, số đan dược đầu tiên do hắn tự luyện chế. Điều này có ý nghĩa hết sức quan trọng với Vương Chi, bởi nó là cột mốc đánh dấu thân phận luyện đan sư của hắn. Không sai. Kể từ giờ hắn đã là một luyện đan sư... cấp thấp. Nhưng dù là cấp thấp thì vẫn là luyện đan sư. Mà luyện đan sư thì sao? Sẽ rất dễ kiếm tiền!
"Biết thế này thì trước kia ta đã đầu tư thời gian và tiền bạc để học luyện đan rồi".
Vương Chi có nằm mơ cũng không tưởng được bản thân mình đối với đan đạo lại có thiên phú cao như vậy, ngay lần đầu tiên đã luyện chế thành công một lô phàm đan cao cấp, hơn nữa còn là vô cùng hoàn hảo. Hắn nhớ trong ngọc giản có nói quá trình luyện đan luôn rất không ổn định, do vậy muốn luyện được một lô đan dược ở cấp bậc ngang bằng luyện đan sư với xác suất thành công mười thành là cực kỳ khó khăn, gần như là bất khả thi. Nhưng mà Vương Chi hắn đã làm được. Hắn... chính là một thiên tài a.
Vương Chi càng nghĩ trong lòng càng vui vẻ. Thử hình dung xem, nếu hắn luôn duy trì xác suất luyện đan như thế thì sẽ tiết kiệm được bao nhiêu tài liệu? So với những đan sư khác thì kiếm thêm được bao nhiêu tiền? Quan trọng nhất là... cấp bậc luyện đan sư của hắn còn có thể tiếp tục tăng lên!
"Luyện đan! Luyện đan! Ta muốn luyện đan!". - Trong đầu Vương Chi thầm gào lên một câu như vậy.
...
"Tiểu đệ đệ, ngươi thật sự không muốn nghĩ lại đề nghị của tỷ tỷ sao?".
Vương Chi nhẹ lắc đầu xem như từ chối. Không đành làm đối phương tổn thương, hắn nói thêm:
"Tuy không bái ngươi làm sư phụ nhưng ta có thể gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ".
Mặc dù tính tình đối phương không được tốt nhưng nói thế nào cũng đã giúp đỡ hắn trở thành luyện đan sư, gọi một tiếng tỷ tỷ vẫn là nên.
"Người ta đã bị các huynh muội trong nội môn xa lánh, kể cũng đáng thương rồi. Ta nên để cho nàng thỏa mãn một chút". - Vương Chi nhìn ai đó với ánh mắt thương hại, thầm nhủ.
Trông thấy ánh mắt và vẻ mặt ấy của hắn, Lăng Mị suýt nữa thì không kìm được mà tiến lên đấm cho hắn một phát. Gì thế này? Nàng đường đường là trưởng lão thứ năm của Yêu Tông, phong chủ của Thiên Đan Phong vậy mà lại bị một tên đệ tử ngoại môn thương hại ban cho một tiếng "tỷ tỷ"?
Cố nén tức giận, nàng cất giọng ngọt như đường:
"Được rồi. Nếu ngươi không muốn bái tỷ tỷ làm sư phụ thì thôi vậy. Ừm, với thiên phú của ngươi thì nên theo một linh đan sư cao cấp sẽ tốt hơn".
Nàng chợt hỏi: "Tiểu đệ đệ, ngươi có muốn được một vị linh đan sư cao cấp chỉ dạy không?".
Tuy chẳng biết tại sao Lăng Mị lại hỏi như vậy nhưng Vương Chi vẫn thành thật đáp:
"Muốn chứ. Nếu được một vị linh đan sư cao cấp chỉ dạy thì cấp bậc của ta sẽ mau chóng tăng lên a. Ngươi coi, chỉ một đệ tử nội môn như ngươi mà ta còn tiến bộ như vầy...".
Nhìn vẻ cảm khái của Vương Chi, Lăng Mị thật muốn đem hắn treo lên cây mà đánh một trận. Nội môn đệ tử? Nội môn đệ tử mà có kiến thức uyên bác như vậy sao? Nội môn đệ tử có khả năng là lục phẩm linh đan sư sao? Đúng là mắt chó không thấy Thái Sơn mà!
"Lăng Mị, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh. Chờ hắn vào tròng rồi thì ngươi muốn dạy dỗ hắn thế nào cũng được mà". - Tự khuyên bảo mình xong, Lăng Mị đưa tay vuốt nhẹ lọn tóc mai, nói với Vương Chi:
"Tiểu đệ đệ, nếu đã muốn như thế thì sao không thử đi tham gia Đại hội luyện đan?".
"Ý ngươi là Đại hội luyện đan ba tháng sau của Thiên Đan Phong chúng ta?". - Vương Chi không chắc, hỏi lại.
"Đúng vậy, là nó". - Lăng Mị xác nhận.
Vương Chi nhìn nàng như nhìn một kẻ ngốc, hỏi tiếp:
"Nhìn bộ dáng ngươi thì hẳn là chưa từng tham gia Đại hội luyện đan đi?".
"Ta không có thi".
"Ở nội môn ngươi cũng không có bằng hữu nào đúng không?".
Bằng hữu? Với thân phận nàng thì làm sao có bằng hữu ở nội môn được. Lăng Mị thành thật đáp:
"Ừ, không có".
Quả nhiên đúng là bị mọi người xa lánh.
Vương Chi có chút đồng cảm, giảng dạy:
"Lăng Mị, nghe ta nói này. Đại hội luyện đan là cuộc thi chỉ dành cho đệ tử nội môn thôi, đệ tử ngoại môn như ta không thể tham gia. Lại nói, dù có được phép tham gia thì ngươi nghĩ ta có thể thắng đám nội môn kia sao?".
Kiên nhẫn nghe hết những lời nọ xong, Lăng Mị mới đáp trả bằng giọng mai mỉa:
"Tiểu đệ đệ, rất có kiến thức nha. Có điều lại lạc hậu mất rồi. Ngươi không biết phong chủ chúng ta vừa đề ra quy định mới cho Đại hội luyện đan năm nay sao?".
"Quy định mới?".
Lần này tới lượt Lăng Mị "giảng dạy":
"Đại hội luyện đan năm nay sẽ có chút khác biệt so với mọi khi. Lần này, không chỉ đệ tử nội môn mà cả đệ tử ngoại môn cũng được tham gia. Đại khái là sẽ phân làm hai nhóm khác nhau: nội môn so tài với nội môn, ngoại môn so tài với ngoại môn. Một điểm đặc biệt nữa là, bất kể quán quân của ngoại môn hay vẫn là nội môn, cả hai đều sẽ được phong chủ đích thân chỉ điểm cho một tháng; chưa hết, ta nghe nói lần này phong chủ còn có ý muốn thu đồ đệ, nếu ngươi có thể giành được vị trí quán quân ngoại môn thì không chừng sẽ trở thành đệ tử của phong chủ cũng nên".
"Lời ngươi nói là thật?".
"Tin tức sẽ sớm truyền ra, ngươi có thể tự mình đi xác nhận. Thế nào? Ngươi có tham gia không?".
Số từ: 1608
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.