Chương 91: Động Phủ Cổ Tu Sĩ
Bắc Hải Minh Chu
26/03/2018
Luồng hấp lực do quầng sáng kia tạo ra quá lớn, đáng nói hơn nữa là nó lại còn có tác dụng làm suy yếu linh lực của tu sĩ.
Đúng là một trận pháp đáng sợ!
Trong đầu Lăng Tố tức thì hiện lên suy nghĩ đó. Thật sự thì đã lâu lắm rồi nàng mới lại phải đối mặt với loại trận pháp cấp bậc này. Hiện giờ nàng có hai lựa chọn: một, buông đám người Vương Chi ra và lập tức thoát ra ngoài; hai, tiếp tục giữ lấy để rồi cùng bị kéo xuống hố.
Nàng sẽ quyết định thế nào? Buông hay giữ?
Nếu bị kéo xuống, như vậy tức là nàng sẽ hoàn toàn rơi vào đại trận bên dưới, chờ đợi nàng có thể là một kẻ địch đáng sợ nào đấy... Nhưng nếu nàng thoát đi thì Hoàng Nữ Tú Anh - đệ tử của nàng sẽ ra sao? Vương Chi - đồ đệ của tỷ tỷ nàng sẽ thế nào? Và còn Ni Na, Hà Khương, Hà Linh, Cao Cường, Lê Hậu lẫn hai đệ tử Vạn Kiếm Môn kia nữa...
"Hy vọng là Vạn Cổ Tiên Liên đủ sức giúp ta ngăn cản kẻ địch bên dưới".
Phân vân, chần chừ một đỗi, rốt cuộc thì tình cảm vẫn chiến thắng lí trí. Lăng Tố, trước giờ vẫn luôn là người hiền lành như vậy.
Đã có quyết định, Lăng Tố hiển nhiên sẽ chẳng tiếp tục hao tổn linh lực một cách vô ích để chống chọi với luồng hấp lực khủng khiếp kia nữa. Tâm niệm khẽ động, linh lực của nàng liền nhanh chóng triệt tiêu hơn phân nửa.
"A a a!".
"Ta lại bị kéo xuống rồi".
"Trưởng lão!".
"Trưởng lão cứu ta!".
...
Liên tiếp là những tiếng la thất thanh vang lên. Chỉ là... vô ích. Ngay cả Lăng Tố cũng đang bị kéo xuống thì lúc này làm gì còn có ai cứu được bọn họ nữa chứ.
...
"Bịch!".
"Bịch! Bịch!".
"Bịch!".
...
Lần này đúng là vẫn có âm thanh vang lên, nhưng thay vì giọng la hét chói tai như ban nãy thì nó lại biến thành những tiếng trầm đục nặng nề. Đó là tiếng va chạm giữa cơ thể và mặt đất, nạn nhân thì tất nhiên là đám người Vương Chi, Tiểu Bá Vương.
...
"Ai ui...".
Nằm ngửa trên nền đất, Vương Chi hé môi rên khẽ. Cú va chạm vừa rồi thật sự là khá đau, đến mức khiến cho hơi thở của hắn cũng bị dừng lại hẳn một lúc. Nhưng mọi chuyện nào chỉ có bấy nhiêu, ngoài cú tiếp đất đầy ngoạn mục thì hắn còn phải gánh chịu một cú va chạm khác nữa. Hắn bị một cơ thể rơi đè lên người. Thê thảm hơn, cơ thể kia lại còn là của người mà hắn không nguyện ý tiếp xúc thân mật nhất: Ni Na.
"Khục khục...".
"Ni Na, ngươi có thể... có thể lấy nó ra được không?".
Vốn còn đang choáng váng, Ni Na mơ hồ mở miệng:
"Lấy... lấy cái gì?".
"Ngực ngươi a. Nó đang đè lên mặt ta".
Ngực?
Theo phản xạ, Ni Na nhìn kỹ thì phát hiện đúng là ngực nàng đang ép chặt vào mặt Vương Chi, kinh hoảng "A" lên một tiếng, nàng vội vã tách cơ thể ra khỏi người hắn.
"Khục khục".
"Ngươi la cái gì? Người bị đè suýt nữa thì tắt thở là ta đây này!".
Nghe Vương Chi tố khổ, Ni Na vừa xấu hổ lại vừa tức giận, quát: "Vương Chi, câm miệng!".Đã chịu thiệt thòi lại còn bị quát tháo, Vương Chi không khỏi khó chịu:
"Đè lên người ta mà lại còn lớn tiếng, nữ nhân đúng là vô lý hết sức!".
"Hừm hừm".
"Vương đạo hữu". - Cao Tuyền lên tiếng - "Ở đây có rất nhiều nữ nhân".
Được nàng nhắc nhở, lúc này Vương Chi mới thầm hô không ổn. Nàng nói không sai, ở đây ngoài Ni Na thì Cao Tuyền nàng, Tú Anh sư tỷ, Hà Linh sư tỷ cũng là nữ nhân. Nhưng quan trọng nhất là thập tam trưởng lão, nàng cũng là nữ nhân a!
Thần sắc khẩn trương, Vương Chi vội hướng Lăng Tố giải thích:
"Trưởng lão, ý ta không phải như vậy! Ta là nói Ni Na, không có liên can đến người! Ta... trong lòng ta trưởng lão tuyệt đối không giống như vậy!...".
"Ta biết rồi, ngươi không cần giải thích nữa".
Mắt thấy Vương Chi còn định nói tiếp, Lăng Tố dứt khoát quay mặt bước sang hướng khác, bắt đầu quan sát xung quanh...
Chỗ các nàng đang đứng cũng chẳng phải là sát trận hay khốn trận gì mà là một tòa truyền tống trận cỡ lớn. Đúng thế, mười người các nàng chính là đang đứng bên trên tòa truyền tống trận này, chỉ có điều... nơi đây đã không còn là vị trí các nàng bị kéo xuống nữa. Nó là một hang động, hay đúng hơn thì là một tòa động phủ.
Mặc dù chỉ mới quan sát được một góc động phủ nhưng dựa vào kinh nghiệm bản thân thì Lăng Tố cũng phần nào nhìn ra được một hai. Nàng dám chắc chủ nhân của tòa động phủ này có tu vi cực cao, chí ít cũng là Thiên hà cảnh trở lên. Tu sĩ Linh châu cảnh trở xuống tuyệt không ai có khả năng bố trí một tòa truyền tống trận có công năng vây khốn và làm suy yếu linh lực của tu sĩ được. Nếu như là bình thường, nàng tuyệt đối sẽ lập tức tìm cách rời khỏi đây ngay. Phải biết là động phủ có một ý nghĩa rất đặc biệt với tu sĩ, đừng nói là tiến vào, chỉ cần ngang nhiên lại gần cũng đã bị xem là một hành động khiêu khích rồi.
Tất nhiên, nếu nàng có tu vi cao hơn chủ nhân bên trong động phủ thì chẳng có vấn đề gì, nàng có thể vào trong, thậm chí kể cả khi nàng ra tay cướp bóc, giết người đoạt bảo đi nữa cũng sẽ không ai nói chuyện nàng làm là quá đáng. Tu đạo giới vốn là nơi thực lực vi tôn, ai có nấm đấm lớn thì kẻ đó có đạo lý. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ tu vi của nàng lại thấp hơn rất nhiều so với chủ nhân của tòa động phủ trước mặt.
Nhanh chóng rời khỏi, nàng chắc chắn sẽ làm thế, tuy nhiên lại không phải trong trường hợp này. Nguyên nhân rất đơn giản: tòa động phủ này rất cũ kỹ, hơn nữa đã bị hoang phế. Nàng đoán vị chủ nhân của nó hẳn là đã tọa hóa, nếu không thì cũng rời đi từ rất lâu rồi.
...
"Tiền bối".
Tiểu Bá Vương chủ động tiến lại gần Lăng Tố, hỏi:
"Người có nhìn ra được gì không?".
"Một chút".
Lăng Tố nhẹ gật đầu, bảo: "Nếu ta không nhìn lầm thì đây hẳn là một động phủ do cổ tu sĩ lưu lại".
Nghe vậy, Hà Linh đứng kế bên liền bị kích động: "Trưởng lão, thật... thật là động phủ của cổ tu sĩ sao?".
"Chín phần là như vậy".
"Sư phụ". - Hoàng Nữ Tú Anh xin ý kiến - "Chúng ta có tiến vào thăm dò không?".
Lăng Tố không đáp mà nhìn qua một lượt mọi người, hỏi lại:
"Ý các ngươi thế nào?".
Thấy không ai chịu lên tiếng, Tiểu Bá Vương mở lời: "Động phủ của cổ tu sĩ là thứ có thể gặp không thể cầu, nếu chúng ta đã có duyên gặp được thì sao lại không tìm kiếm một chút vận may?".
"Các ngươi thì sao?". - Lăng Tố hướng những người khác hỏi lại lần nữa.
"Suy nghĩ của ta cũng giống Cao đạo hữu. Dù sao chúng ta cũng bị truyền tống đến đây rồi, cứ thế bỏ về thì thật lãng phí". - Ni Na cho ý kiến.
"Cầu phú quý trong nguy hiểm, biết đâu đây lại là cơ duyên của chúng ta". Hoàng Nữ Tú Anh hướng Lăng Tố khẩn cầu: "Sư phụ, xin cho phép đệ tử mạo hiểm một lần".
"Trưởng lão, đệ tử cũng muốn đi thăm dò". - Hà Linh vội vàng tiếp lời.
"Trưởng lão, đệ tử cũng...".
...
Tiền tài động nhân tâm, bảo vật mê lòng người. Không ngoài dự liệu của Lăng Tố, tất cả mọi người đều muốn tiến sâu vào bên trong động phủ để tìm kiếm vận may. Nàng đương nhiên chẳng trách cứ hay có bất mãn gì đối với họ, đơn giản là ngay cả bản thân nàng vốn cũng đã quyết định sẽ thăm dò tòa động phủ trước mặt. Mặc dù Lăng Tố nàng không phải hạng người tham lam, thế nhưng sức hấp dẫn của động phủ cổ tu sĩ là rất lớn, huống hồ chủ nhân nơi đây lại còn là một tu sĩ có tu vi cao cường, thật sự là không muốn động tâm cũng khó
Đúng là một trận pháp đáng sợ!
Trong đầu Lăng Tố tức thì hiện lên suy nghĩ đó. Thật sự thì đã lâu lắm rồi nàng mới lại phải đối mặt với loại trận pháp cấp bậc này. Hiện giờ nàng có hai lựa chọn: một, buông đám người Vương Chi ra và lập tức thoát ra ngoài; hai, tiếp tục giữ lấy để rồi cùng bị kéo xuống hố.
Nàng sẽ quyết định thế nào? Buông hay giữ?
Nếu bị kéo xuống, như vậy tức là nàng sẽ hoàn toàn rơi vào đại trận bên dưới, chờ đợi nàng có thể là một kẻ địch đáng sợ nào đấy... Nhưng nếu nàng thoát đi thì Hoàng Nữ Tú Anh - đệ tử của nàng sẽ ra sao? Vương Chi - đồ đệ của tỷ tỷ nàng sẽ thế nào? Và còn Ni Na, Hà Khương, Hà Linh, Cao Cường, Lê Hậu lẫn hai đệ tử Vạn Kiếm Môn kia nữa...
"Hy vọng là Vạn Cổ Tiên Liên đủ sức giúp ta ngăn cản kẻ địch bên dưới".
Phân vân, chần chừ một đỗi, rốt cuộc thì tình cảm vẫn chiến thắng lí trí. Lăng Tố, trước giờ vẫn luôn là người hiền lành như vậy.
Đã có quyết định, Lăng Tố hiển nhiên sẽ chẳng tiếp tục hao tổn linh lực một cách vô ích để chống chọi với luồng hấp lực khủng khiếp kia nữa. Tâm niệm khẽ động, linh lực của nàng liền nhanh chóng triệt tiêu hơn phân nửa.
"A a a!".
"Ta lại bị kéo xuống rồi".
"Trưởng lão!".
"Trưởng lão cứu ta!".
...
Liên tiếp là những tiếng la thất thanh vang lên. Chỉ là... vô ích. Ngay cả Lăng Tố cũng đang bị kéo xuống thì lúc này làm gì còn có ai cứu được bọn họ nữa chứ.
...
"Bịch!".
"Bịch! Bịch!".
"Bịch!".
...
Lần này đúng là vẫn có âm thanh vang lên, nhưng thay vì giọng la hét chói tai như ban nãy thì nó lại biến thành những tiếng trầm đục nặng nề. Đó là tiếng va chạm giữa cơ thể và mặt đất, nạn nhân thì tất nhiên là đám người Vương Chi, Tiểu Bá Vương.
...
"Ai ui...".
Nằm ngửa trên nền đất, Vương Chi hé môi rên khẽ. Cú va chạm vừa rồi thật sự là khá đau, đến mức khiến cho hơi thở của hắn cũng bị dừng lại hẳn một lúc. Nhưng mọi chuyện nào chỉ có bấy nhiêu, ngoài cú tiếp đất đầy ngoạn mục thì hắn còn phải gánh chịu một cú va chạm khác nữa. Hắn bị một cơ thể rơi đè lên người. Thê thảm hơn, cơ thể kia lại còn là của người mà hắn không nguyện ý tiếp xúc thân mật nhất: Ni Na.
"Khục khục...".
"Ni Na, ngươi có thể... có thể lấy nó ra được không?".
Vốn còn đang choáng váng, Ni Na mơ hồ mở miệng:
"Lấy... lấy cái gì?".
"Ngực ngươi a. Nó đang đè lên mặt ta".
Ngực?
Theo phản xạ, Ni Na nhìn kỹ thì phát hiện đúng là ngực nàng đang ép chặt vào mặt Vương Chi, kinh hoảng "A" lên một tiếng, nàng vội vã tách cơ thể ra khỏi người hắn.
"Khục khục".
"Ngươi la cái gì? Người bị đè suýt nữa thì tắt thở là ta đây này!".
Nghe Vương Chi tố khổ, Ni Na vừa xấu hổ lại vừa tức giận, quát: "Vương Chi, câm miệng!".Đã chịu thiệt thòi lại còn bị quát tháo, Vương Chi không khỏi khó chịu:
"Đè lên người ta mà lại còn lớn tiếng, nữ nhân đúng là vô lý hết sức!".
"Hừm hừm".
"Vương đạo hữu". - Cao Tuyền lên tiếng - "Ở đây có rất nhiều nữ nhân".
Được nàng nhắc nhở, lúc này Vương Chi mới thầm hô không ổn. Nàng nói không sai, ở đây ngoài Ni Na thì Cao Tuyền nàng, Tú Anh sư tỷ, Hà Linh sư tỷ cũng là nữ nhân. Nhưng quan trọng nhất là thập tam trưởng lão, nàng cũng là nữ nhân a!
Thần sắc khẩn trương, Vương Chi vội hướng Lăng Tố giải thích:
"Trưởng lão, ý ta không phải như vậy! Ta là nói Ni Na, không có liên can đến người! Ta... trong lòng ta trưởng lão tuyệt đối không giống như vậy!...".
"Ta biết rồi, ngươi không cần giải thích nữa".
Mắt thấy Vương Chi còn định nói tiếp, Lăng Tố dứt khoát quay mặt bước sang hướng khác, bắt đầu quan sát xung quanh...
Chỗ các nàng đang đứng cũng chẳng phải là sát trận hay khốn trận gì mà là một tòa truyền tống trận cỡ lớn. Đúng thế, mười người các nàng chính là đang đứng bên trên tòa truyền tống trận này, chỉ có điều... nơi đây đã không còn là vị trí các nàng bị kéo xuống nữa. Nó là một hang động, hay đúng hơn thì là một tòa động phủ.
Mặc dù chỉ mới quan sát được một góc động phủ nhưng dựa vào kinh nghiệm bản thân thì Lăng Tố cũng phần nào nhìn ra được một hai. Nàng dám chắc chủ nhân của tòa động phủ này có tu vi cực cao, chí ít cũng là Thiên hà cảnh trở lên. Tu sĩ Linh châu cảnh trở xuống tuyệt không ai có khả năng bố trí một tòa truyền tống trận có công năng vây khốn và làm suy yếu linh lực của tu sĩ được. Nếu như là bình thường, nàng tuyệt đối sẽ lập tức tìm cách rời khỏi đây ngay. Phải biết là động phủ có một ý nghĩa rất đặc biệt với tu sĩ, đừng nói là tiến vào, chỉ cần ngang nhiên lại gần cũng đã bị xem là một hành động khiêu khích rồi.
Tất nhiên, nếu nàng có tu vi cao hơn chủ nhân bên trong động phủ thì chẳng có vấn đề gì, nàng có thể vào trong, thậm chí kể cả khi nàng ra tay cướp bóc, giết người đoạt bảo đi nữa cũng sẽ không ai nói chuyện nàng làm là quá đáng. Tu đạo giới vốn là nơi thực lực vi tôn, ai có nấm đấm lớn thì kẻ đó có đạo lý. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ tu vi của nàng lại thấp hơn rất nhiều so với chủ nhân của tòa động phủ trước mặt.
Nhanh chóng rời khỏi, nàng chắc chắn sẽ làm thế, tuy nhiên lại không phải trong trường hợp này. Nguyên nhân rất đơn giản: tòa động phủ này rất cũ kỹ, hơn nữa đã bị hoang phế. Nàng đoán vị chủ nhân của nó hẳn là đã tọa hóa, nếu không thì cũng rời đi từ rất lâu rồi.
...
"Tiền bối".
Tiểu Bá Vương chủ động tiến lại gần Lăng Tố, hỏi:
"Người có nhìn ra được gì không?".
"Một chút".
Lăng Tố nhẹ gật đầu, bảo: "Nếu ta không nhìn lầm thì đây hẳn là một động phủ do cổ tu sĩ lưu lại".
Nghe vậy, Hà Linh đứng kế bên liền bị kích động: "Trưởng lão, thật... thật là động phủ của cổ tu sĩ sao?".
"Chín phần là như vậy".
"Sư phụ". - Hoàng Nữ Tú Anh xin ý kiến - "Chúng ta có tiến vào thăm dò không?".
Lăng Tố không đáp mà nhìn qua một lượt mọi người, hỏi lại:
"Ý các ngươi thế nào?".
Thấy không ai chịu lên tiếng, Tiểu Bá Vương mở lời: "Động phủ của cổ tu sĩ là thứ có thể gặp không thể cầu, nếu chúng ta đã có duyên gặp được thì sao lại không tìm kiếm một chút vận may?".
"Các ngươi thì sao?". - Lăng Tố hướng những người khác hỏi lại lần nữa.
"Suy nghĩ của ta cũng giống Cao đạo hữu. Dù sao chúng ta cũng bị truyền tống đến đây rồi, cứ thế bỏ về thì thật lãng phí". - Ni Na cho ý kiến.
"Cầu phú quý trong nguy hiểm, biết đâu đây lại là cơ duyên của chúng ta". Hoàng Nữ Tú Anh hướng Lăng Tố khẩn cầu: "Sư phụ, xin cho phép đệ tử mạo hiểm một lần".
"Trưởng lão, đệ tử cũng muốn đi thăm dò". - Hà Linh vội vàng tiếp lời.
"Trưởng lão, đệ tử cũng...".
...
Tiền tài động nhân tâm, bảo vật mê lòng người. Không ngoài dự liệu của Lăng Tố, tất cả mọi người đều muốn tiến sâu vào bên trong động phủ để tìm kiếm vận may. Nàng đương nhiên chẳng trách cứ hay có bất mãn gì đối với họ, đơn giản là ngay cả bản thân nàng vốn cũng đã quyết định sẽ thăm dò tòa động phủ trước mặt. Mặc dù Lăng Tố nàng không phải hạng người tham lam, thế nhưng sức hấp dẫn của động phủ cổ tu sĩ là rất lớn, huống hồ chủ nhân nơi đây lại còn là một tu sĩ có tu vi cao cường, thật sự là không muốn động tâm cũng khó
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.