Chương 133: Dưới lớp mặt nạ
Bắc Hải Minh Chu
20/01/2017
"Được rồi, ta cũng không phải nghi ngờ gì con, chỉ là trong dạ có chút lo lắng cho Thái Thương nên mới...".
Nói đoạn, thiếu phụ tiến tới cầm tay Vương Tuyết Nghi, chẳng rõ vô tình hay cố ý mà một trong hai tay nàng lại đặt ngay đúng vị trí giới chỉ trên tay Vương Tuyết Nghi.
"Để ta kiểm tra thương thế của con xem thế nào".
...
Buông tay Vương Tuyết Nghi ra, thiếu phụ khẽ động thần niệm, tức thì, một lọ đan dược xuất hiện.
"Đây là Tam Chuyển Phục Linh Đan, rất có ích cho thương thế của con".
Bên cạnh, Vương Tuyết Nghi lộ ra thần sắc vui mừng, cúi đầu cảm kích: "Đệ tử tạ ơn sư phụ".
Thấy thế, thiếu phụ khoát tay, bảo:
"Tuyết Nghi, chúng ta là sư đồ, không cần phải khách khí như vậy".
Giọng bỗng trở nên có chút sầu muộn, thiếu phụ nói tiếp: "Thôi được rồi, con hãy nghỉ ngơi cho tốt, cố gắng bình phục để sắp tới còn tham gia Ngũ phong chi chiến. Về phần Thái Thương, ta sẽ phái người tìm kiếm. Nếu chẳng may nó gặp bất trắc gì... thì cứ coi như hậu quả cho hành động bỏ rơi con đi".
...
Đợi cho thiếu phụ rời đi xong, một lúc lâu sau Vương Tuyết Nghi mới dám thở phào.
"Cũng may mà ta cẩn thận đem giới chỉ kia thu vào đan điền, nếu không e là tất cả bảo vật đều bị bà ta cướp mất rồi".
Nghĩ tới đây, Vương Tuyết Nghi không khỏi cảm thán về sự thần kỳ của giới chỉ kia, thậm chí là ngay cả thần thức của tu sĩ Linh châu cảnh đệ thất trọng như sư phụ nàng cũng chẳng thể phát giác được.
"Các người cứ chờ đi, tạm thời ta sẽ cúi đầu nhẫn nhục, đợi đến khi có đủ thực lực thì tất cả mọi thứ, Vương Tuyết Nghi ta sẽ hoàn trả cho các người cả vốn lẫn lời!".
...
Lát sau, tại Thiên Sương Động.
Trong động lúc này có hai người đang đứng đối diện, một nam và một nữ. Nam thì khôi ngô tuấn tú, thân mặc trường bào trắng tinh. Nữ thì tuổi độ ba mươi, tướng mạo xinh đẹp, chính là thiếu phụ lúc nãy đã tới tìm Vương Tuyết Nghi.
"Cô cô". - Với dáng vẻ có phần nôn nóng, nam tử hướng thiếu phụ hỏi - "Vừa rồi người đến tìm Vương sư muội, không biết có phát hiện gì không?".
"Phát hiện?". - Thiếu phụ hằn học - "Thái Thương, ngươi muốn ta phát hiện cái gì? Rằng ngươi tham sống sợ chết, vứt bỏ sư muội của mình rồi một mình trốn chạy sao?!".
"Cô cô". - Nam tử, cũng tức Thái Thương hơi e dè - "Là Vương sư muội nói với người như vậy?".
"Thế nào? Chẳng lẽ nó đổ oan cho ngươi?".
Thấy Thái Thương im lặng không nói, thiếu phụ lại càng bực bội:
"Hừ! Nếu lúc đó ngươi có thể can đảm một chút thì mọi chuyện đâu có thành ra như bây giờ!".
"Cô cô, lẽ nào đúng như con suy đoán, đống đổ nát kia thực sự là một tòa động phủ do cổ tu sĩ lưu lại?".
"Theo những gì nó kể thì đó chỉ là một động phủ bình thường bị bỏ hoang thôi".
"Cô cô, người tin nàng?".
Thiếu phụ ném cho Thái Thương một cái nhìn đầy hàm ý, không trả lời trực tiếp mà nói:
"Nó cho biết là đã gặp Lăng Tố cùng một vài đệ tử của Thiên Đan Phong ở đấy. Số ít bảo vật trong động phủ kia đều đã bị Lăng Tố thu mất. Ta đã âm thầm tra xét qua động phủ lẫn không gian giới chỉ của nó, đích thực là không có gì khác thường".
"Vậy có lẽ lời nàng hẳn là thật. Lăng Tố dù sao cũng là thập tam trưởng lão của Yêu Tông, không phải nhân vật để nàng tùy tiện đem ra thêu dệt".
Chợt nghĩ đến gì đó, Thái Thương thắc mắc: "Cô cô, nếu Lăng Tố đã ở đấy thì dù con có mặt cũng đâu thể thay đổi được gì, sao vừa rồi người lại bảo mọi chuyện thành ra như bây giờ là thế nào?".
Thái Thương không nhắc thì thôi, vừa nhắc liền khiến cho lửa giận trong lòng thiếu phụ bùng lên:
"Thế nào? Ngươi còn dám hỏi ta thế nào? Thái Thương, ngươi nghe cho kỹ đây: Nguyên âm của Vương Tuyết Nghi đã mất rồi!".
"Cái gì?!".
Hai mắt mở to, Thái Thương không dám tin: "Cô cô, chuyện này sao có thể? Lúc con đồng hành cùng Vương sư muội thì nàng vẫn còn là trinh nữ kia mà".
"Vẫn?". - Thiếu phụ nhếch môi, vừa tức vừa khinh - "Lúc đồng hành với ngươi thì đúng là vẫn, thế nhưng ngươi và nó có đồng hành đến hết cuộc thí luyện hay không? Ngươi có bị truyền tống tới động phủ kia hay không? Từ lúc các ngươi tách ra đến nay là bao nhiêu ngày? Suốt quãng thời gian này thì có chuyện gì lại không có khả năng xảy ra?!".
"Cô cô". - Cố kìm nén sự bực tức trong lòng, Thái Thương dò hỏi - "Vậy... vậy người có biết là ai đã lấy đi nguyên âm của nàng không?".
"Việc này thì ta không biết, chuyện nó mất nguyên âm ta cũng không đề cập tới mà âm thầm cho qua".
Liếc sang Thái Thương, thiếu phụ căn dặn: "Thái Thương, ngươi tốt nhất là cũng đừng nên đề cập tới chuyện này trước mặt nó, hãy làm như chẳng biết gì cả. Dựa vào tư chất và ngộ tính kinh người của nó, thiết nghĩ không lâu sau nữa chắc chắn sẽ trở thành trụ cột của Yêu Tông. Chúng ta cần phải khống chế nó thật tốt. Đây là một con cờ quan trọng giúp Thái gia chúng ta thâu tóm toàn bộ Yêu Tông đấy".
"Cô cô yên tâm, con biết phân nặng nhẹ".
"Được rồi, đợi vài hôm nữa hãy đến gặp nó để xin lỗi. Nhớ mang theo một ít đan dược chữa nội thương, càng trân quý càng tốt. Còn giờ thì ngươi lui đi".
"Vâng, con xin phép cáo lui".
Thái Thương xoay người, vừa chuẩn bị bước ra khỏi động phủ thì chợt bị thiếu phụ gọi lại:
"Khoan đã".
"Cô cô, còn có chuyện gì sao ạ?".
"Âm thầm điều tra xem nam nhân đã lấy đi nguyên âm của Tuyết Nghi là ai. Tra ra thì lập tức đem hắn giết đi".
"Cô cô, con biết rồi".
...
Hai ngày sau, tại Thiên Đan Phong.
Dưới một tán cây không lớn cũng chẳng nhỏ, Vương Chi đang ngồi bất động, gương mặt thẫn thờ nhìn vào khoảng không vô định...
Thật ra thì hắn đã giữ vững tư thế ấy cả buổi rồi, lý do thì là vi... tâm tình phiền muộn. Và thứ khiến hắn phiền muộn lại không gì khác ngoài Lăng Tố và Vương Tuyết Nghi.
Kể từ khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn ấy, hình bóng các nàng cứ luôn quanh quẩn trong đầu hắn, chiếm lấy tâm trí hắn, làm cách nào cũng chẳng xua đi được. Thú thật là cho tới tận giờ phút này hắn vẫn chưa thể tin đó là sự thật, mặc dù lý trí có nói cho hắn biết như thế đi nữa.
Hắn nên đối diện với các nàng thế nào đây?
Hắn lấy đi của các nàng quá nhiều, làm sao mới trả được đây?
Hắn... thật tình là không biết.
Giữa lúc Vương Chi còn đang chìm trong mớ suy nghĩ không đầu chẳng cuối kia thì từ phía sau hắn, một thân ảnh từ từ tiến lại, rất không khách khí giơ chân đạp tới.
Và thế là "Binh" một phát, cả người Vương Chi bỗng biến thành một quả bóng lăn đi lông lốc...
Từ tư thế nằm xấp như ếch nhảy, Vương Chi há miệng nhổ ra mấy cọng cỏ, lồm cồm bò dậy, nhìn hung thủ vừa mới ra tay, à không, là ra chân với mình chất vấn:
"Sư phụ, người làm cái gì vậy?!".
"Thì đạp ngươi chứ làm gì". - Lăng Mị rất thản nhiên đáp.
Thấy nàng như thế thì Vương Chi triệt để tức giận: "Nhưng mà tại sao người lại đạp ta? Ta cũng đâu có đắc tội gì với người!".
"Ta thích thì ta đạp, cần quái gì lý do".
Này...
Vương Chi nhất thời bị làm cho cứng họng.
Cái gì đây? Ta thích thì ta đạp?
Vương Chi hắn là đệ tử chứ không phải là nô lệ của nàng a! Hắn là người chứ đâu phải hòn đá hay quả bóng mà muốn đá thì đá, muốn đạp thì đạp!
Nói đoạn, thiếu phụ tiến tới cầm tay Vương Tuyết Nghi, chẳng rõ vô tình hay cố ý mà một trong hai tay nàng lại đặt ngay đúng vị trí giới chỉ trên tay Vương Tuyết Nghi.
"Để ta kiểm tra thương thế của con xem thế nào".
...
Buông tay Vương Tuyết Nghi ra, thiếu phụ khẽ động thần niệm, tức thì, một lọ đan dược xuất hiện.
"Đây là Tam Chuyển Phục Linh Đan, rất có ích cho thương thế của con".
Bên cạnh, Vương Tuyết Nghi lộ ra thần sắc vui mừng, cúi đầu cảm kích: "Đệ tử tạ ơn sư phụ".
Thấy thế, thiếu phụ khoát tay, bảo:
"Tuyết Nghi, chúng ta là sư đồ, không cần phải khách khí như vậy".
Giọng bỗng trở nên có chút sầu muộn, thiếu phụ nói tiếp: "Thôi được rồi, con hãy nghỉ ngơi cho tốt, cố gắng bình phục để sắp tới còn tham gia Ngũ phong chi chiến. Về phần Thái Thương, ta sẽ phái người tìm kiếm. Nếu chẳng may nó gặp bất trắc gì... thì cứ coi như hậu quả cho hành động bỏ rơi con đi".
...
Đợi cho thiếu phụ rời đi xong, một lúc lâu sau Vương Tuyết Nghi mới dám thở phào.
"Cũng may mà ta cẩn thận đem giới chỉ kia thu vào đan điền, nếu không e là tất cả bảo vật đều bị bà ta cướp mất rồi".
Nghĩ tới đây, Vương Tuyết Nghi không khỏi cảm thán về sự thần kỳ của giới chỉ kia, thậm chí là ngay cả thần thức của tu sĩ Linh châu cảnh đệ thất trọng như sư phụ nàng cũng chẳng thể phát giác được.
"Các người cứ chờ đi, tạm thời ta sẽ cúi đầu nhẫn nhục, đợi đến khi có đủ thực lực thì tất cả mọi thứ, Vương Tuyết Nghi ta sẽ hoàn trả cho các người cả vốn lẫn lời!".
...
Lát sau, tại Thiên Sương Động.
Trong động lúc này có hai người đang đứng đối diện, một nam và một nữ. Nam thì khôi ngô tuấn tú, thân mặc trường bào trắng tinh. Nữ thì tuổi độ ba mươi, tướng mạo xinh đẹp, chính là thiếu phụ lúc nãy đã tới tìm Vương Tuyết Nghi.
"Cô cô". - Với dáng vẻ có phần nôn nóng, nam tử hướng thiếu phụ hỏi - "Vừa rồi người đến tìm Vương sư muội, không biết có phát hiện gì không?".
"Phát hiện?". - Thiếu phụ hằn học - "Thái Thương, ngươi muốn ta phát hiện cái gì? Rằng ngươi tham sống sợ chết, vứt bỏ sư muội của mình rồi một mình trốn chạy sao?!".
"Cô cô". - Nam tử, cũng tức Thái Thương hơi e dè - "Là Vương sư muội nói với người như vậy?".
"Thế nào? Chẳng lẽ nó đổ oan cho ngươi?".
Thấy Thái Thương im lặng không nói, thiếu phụ lại càng bực bội:
"Hừ! Nếu lúc đó ngươi có thể can đảm một chút thì mọi chuyện đâu có thành ra như bây giờ!".
"Cô cô, lẽ nào đúng như con suy đoán, đống đổ nát kia thực sự là một tòa động phủ do cổ tu sĩ lưu lại?".
"Theo những gì nó kể thì đó chỉ là một động phủ bình thường bị bỏ hoang thôi".
"Cô cô, người tin nàng?".
Thiếu phụ ném cho Thái Thương một cái nhìn đầy hàm ý, không trả lời trực tiếp mà nói:
"Nó cho biết là đã gặp Lăng Tố cùng một vài đệ tử của Thiên Đan Phong ở đấy. Số ít bảo vật trong động phủ kia đều đã bị Lăng Tố thu mất. Ta đã âm thầm tra xét qua động phủ lẫn không gian giới chỉ của nó, đích thực là không có gì khác thường".
"Vậy có lẽ lời nàng hẳn là thật. Lăng Tố dù sao cũng là thập tam trưởng lão của Yêu Tông, không phải nhân vật để nàng tùy tiện đem ra thêu dệt".
Chợt nghĩ đến gì đó, Thái Thương thắc mắc: "Cô cô, nếu Lăng Tố đã ở đấy thì dù con có mặt cũng đâu thể thay đổi được gì, sao vừa rồi người lại bảo mọi chuyện thành ra như bây giờ là thế nào?".
Thái Thương không nhắc thì thôi, vừa nhắc liền khiến cho lửa giận trong lòng thiếu phụ bùng lên:
"Thế nào? Ngươi còn dám hỏi ta thế nào? Thái Thương, ngươi nghe cho kỹ đây: Nguyên âm của Vương Tuyết Nghi đã mất rồi!".
"Cái gì?!".
Hai mắt mở to, Thái Thương không dám tin: "Cô cô, chuyện này sao có thể? Lúc con đồng hành cùng Vương sư muội thì nàng vẫn còn là trinh nữ kia mà".
"Vẫn?". - Thiếu phụ nhếch môi, vừa tức vừa khinh - "Lúc đồng hành với ngươi thì đúng là vẫn, thế nhưng ngươi và nó có đồng hành đến hết cuộc thí luyện hay không? Ngươi có bị truyền tống tới động phủ kia hay không? Từ lúc các ngươi tách ra đến nay là bao nhiêu ngày? Suốt quãng thời gian này thì có chuyện gì lại không có khả năng xảy ra?!".
"Cô cô". - Cố kìm nén sự bực tức trong lòng, Thái Thương dò hỏi - "Vậy... vậy người có biết là ai đã lấy đi nguyên âm của nàng không?".
"Việc này thì ta không biết, chuyện nó mất nguyên âm ta cũng không đề cập tới mà âm thầm cho qua".
Liếc sang Thái Thương, thiếu phụ căn dặn: "Thái Thương, ngươi tốt nhất là cũng đừng nên đề cập tới chuyện này trước mặt nó, hãy làm như chẳng biết gì cả. Dựa vào tư chất và ngộ tính kinh người của nó, thiết nghĩ không lâu sau nữa chắc chắn sẽ trở thành trụ cột của Yêu Tông. Chúng ta cần phải khống chế nó thật tốt. Đây là một con cờ quan trọng giúp Thái gia chúng ta thâu tóm toàn bộ Yêu Tông đấy".
"Cô cô yên tâm, con biết phân nặng nhẹ".
"Được rồi, đợi vài hôm nữa hãy đến gặp nó để xin lỗi. Nhớ mang theo một ít đan dược chữa nội thương, càng trân quý càng tốt. Còn giờ thì ngươi lui đi".
"Vâng, con xin phép cáo lui".
Thái Thương xoay người, vừa chuẩn bị bước ra khỏi động phủ thì chợt bị thiếu phụ gọi lại:
"Khoan đã".
"Cô cô, còn có chuyện gì sao ạ?".
"Âm thầm điều tra xem nam nhân đã lấy đi nguyên âm của Tuyết Nghi là ai. Tra ra thì lập tức đem hắn giết đi".
"Cô cô, con biết rồi".
...
Hai ngày sau, tại Thiên Đan Phong.
Dưới một tán cây không lớn cũng chẳng nhỏ, Vương Chi đang ngồi bất động, gương mặt thẫn thờ nhìn vào khoảng không vô định...
Thật ra thì hắn đã giữ vững tư thế ấy cả buổi rồi, lý do thì là vi... tâm tình phiền muộn. Và thứ khiến hắn phiền muộn lại không gì khác ngoài Lăng Tố và Vương Tuyết Nghi.
Kể từ khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn ấy, hình bóng các nàng cứ luôn quanh quẩn trong đầu hắn, chiếm lấy tâm trí hắn, làm cách nào cũng chẳng xua đi được. Thú thật là cho tới tận giờ phút này hắn vẫn chưa thể tin đó là sự thật, mặc dù lý trí có nói cho hắn biết như thế đi nữa.
Hắn nên đối diện với các nàng thế nào đây?
Hắn lấy đi của các nàng quá nhiều, làm sao mới trả được đây?
Hắn... thật tình là không biết.
Giữa lúc Vương Chi còn đang chìm trong mớ suy nghĩ không đầu chẳng cuối kia thì từ phía sau hắn, một thân ảnh từ từ tiến lại, rất không khách khí giơ chân đạp tới.
Và thế là "Binh" một phát, cả người Vương Chi bỗng biến thành một quả bóng lăn đi lông lốc...
Từ tư thế nằm xấp như ếch nhảy, Vương Chi há miệng nhổ ra mấy cọng cỏ, lồm cồm bò dậy, nhìn hung thủ vừa mới ra tay, à không, là ra chân với mình chất vấn:
"Sư phụ, người làm cái gì vậy?!".
"Thì đạp ngươi chứ làm gì". - Lăng Mị rất thản nhiên đáp.
Thấy nàng như thế thì Vương Chi triệt để tức giận: "Nhưng mà tại sao người lại đạp ta? Ta cũng đâu có đắc tội gì với người!".
"Ta thích thì ta đạp, cần quái gì lý do".
Này...
Vương Chi nhất thời bị làm cho cứng họng.
Cái gì đây? Ta thích thì ta đạp?
Vương Chi hắn là đệ tử chứ không phải là nô lệ của nàng a! Hắn là người chứ đâu phải hòn đá hay quả bóng mà muốn đá thì đá, muốn đạp thì đạp!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.