Chương 46: Hé lộ
Bắc Hải Minh Chu
27/11/2016
Cùng lúc, bên ngoài Động Lăng Ba.
Lăng Tố không ngừng đi tới đi lui trước cửa động, chốc chốc thì lại nhìn vào bên trong một lần. Tất nhiên là nàng chỉ nhìn vậy thôi chứ thực sự thì chẳng thấy được gì cả. Cửa động đã bị một tầng cấm chế lợi hại che phủ.
Nàng đã ở đây từ sáng sớm để đợi xem tình hình của tỷ tỷ mình. Và giờ thì nàng đang vô cùng lo lắng. Hiện tại trời đã tối, ngày thứ mười đã qua, thế nhưng cấm chế bao bọc Động Lăng Ba thì vẫn được giữ nguyên, điều này đồng nghĩa với quá trình trấn áp chất độc của Lăng Mị đang còn tiếp tục. Nàng cho là thế. Nàng không muốn nghĩ rằng quá trình trấn áp chất độc đã xảy ra vấn đề. Nàng không muốn nghĩ rằng Lăng Mị đã xảy ra chuyện. Nàng... sợ.
“Tỷ, nhất định... nhất định phải bình an“.
...
Ngày thứ mười một Lăng Mị bế quan.
Cửa động vẫn im lìm.
Ngày thứ mười hai.
Vẫn không một động tĩnh truyền ra.
Ngày thứ mười ba.
...
Ngày thứ mười bảy.
...
Ngày thứ hai mươi ba.
...
Ngày thứ hai mươi bảy.
Rốt cuộc Lăng Mị đã xuất hiện.
“Tỷ!“. - Vừa trông thấy bóng dáng Lăng Mị, Lăng Tố liền vộp vã chạy tới bên cạnh, lo lắng hỏi:
“Tỷ, chất độc kia...?“.
“Ổn rồi“. - Đưa tay nhẹ xoa đầu Lăng Tố, Lăng Mị mỉm cười đáp lại.
Mặc dù thần sắc của nàng hiện giờ rất tốt nhưng Lăng Tố vẫn chưa yên tâm. Nàng tiếp tục hỏi: “Tại sao lần này tỷ lại bế quan lâu như vậy? Có phải nó đã...“.
“Tố Tố, không phải đâu. Chỉ là lần này ta chưa kịp chuẩn bị một số thứ cho nên quá trình trấn áp chất độc mới phải kéo dài như vậy thôi“.
“Tỷ gạt muội“.
Lăng Tố liên tục lắc đầu, dường như vừa phát hiện ra điều gì tồi tệ. Nàng nói trong nước mắt:
“Tu vi của tỷ... Rõ ràng chỉ còn lại Linh châu cảnh đệ lục trọng...“.
Lăng Tố không ngừng đi tới đi lui trước cửa động, chốc chốc thì lại nhìn vào bên trong một lần. Tất nhiên là nàng chỉ nhìn vậy thôi chứ thực sự thì chẳng thấy được gì cả. Cửa động đã bị một tầng cấm chế lợi hại che phủ.
Nàng đã ở đây từ sáng sớm để đợi xem tình hình của tỷ tỷ mình. Và giờ thì nàng đang vô cùng lo lắng. Hiện tại trời đã tối, ngày thứ mười đã qua, thế nhưng cấm chế bao bọc Động Lăng Ba thì vẫn được giữ nguyên, điều này đồng nghĩa với quá trình trấn áp chất độc của Lăng Mị đang còn tiếp tục. Nàng cho là thế. Nàng không muốn nghĩ rằng quá trình trấn áp chất độc đã xảy ra vấn đề. Nàng không muốn nghĩ rằng Lăng Mị đã xảy ra chuyện. Nàng... sợ.
“Tỷ, nhất định... nhất định phải bình an“.
...
Ngày thứ mười một Lăng Mị bế quan.
Cửa động vẫn im lìm.
Ngày thứ mười hai.
Vẫn không một động tĩnh truyền ra.
Ngày thứ mười ba.
...
Ngày thứ mười bảy.
...
Ngày thứ hai mươi ba.
...
Ngày thứ hai mươi bảy.
Rốt cuộc Lăng Mị đã xuất hiện.
“Tỷ!“. - Vừa trông thấy bóng dáng Lăng Mị, Lăng Tố liền vộp vã chạy tới bên cạnh, lo lắng hỏi:
“Tỷ, chất độc kia...?“.
“Ổn rồi“. - Đưa tay nhẹ xoa đầu Lăng Tố, Lăng Mị mỉm cười đáp lại.
Mặc dù thần sắc của nàng hiện giờ rất tốt nhưng Lăng Tố vẫn chưa yên tâm. Nàng tiếp tục hỏi: “Tại sao lần này tỷ lại bế quan lâu như vậy? Có phải nó đã...“.
“Tố Tố, không phải đâu. Chỉ là lần này ta chưa kịp chuẩn bị một số thứ cho nên quá trình trấn áp chất độc mới phải kéo dài như vậy thôi“.
“Tỷ gạt muội“.
Lăng Tố liên tục lắc đầu, dường như vừa phát hiện ra điều gì tồi tệ. Nàng nói trong nước mắt:
“Tu vi của tỷ... Rõ ràng chỉ còn lại Linh châu cảnh đệ lục trọng...“.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.