Chương 106: Kiếp trước của Vương Chi (11)
Bắc Hải Minh Chu
26/12/2016
"Chẳng lẽ người nhà Dreamess đều thích uống ngọt?". - Trong đầu Abito không tự chủ mà xuất hiện ý nghĩ như vậy.
"Abito". - Theresa đột nhiên lên tiếng.
"Trà không vừa miệng sao tiểu thư?".
"Không, tôi chỉ muốn hỏi anh về cô ấy thôi".
Cô ấy? Abito nghi hoặc: "Tiểu thư muốn nói ai cơ?".
"Marine, bạn gái anh. Tính cách cô ấy thế nào? Có tốt không?".
Mặc dù chẳng rõ tại sao Theresa lại đề cập tới Marine nhưng Abito vẫn trả lời thành thật: "Dĩ nhiên, cô ấy rất tốt".
"Cô ấy có hay nấu cho anh ăn không?".
...
"Abito, anh sao vậy?".
"Marine, cô ấy...". - Abito nói với giọng thiếu tự nhiên - "Cô ấy không biết nấu ăn".
...
Sau một hồi trầm mặc, Theresa mới nhè nhẹ gật đầu: "Tôi hiểu rồi".
Hiểu? Cô bé ám chỉ cái gì cơ? Abito thấy không yên lòng lắm. Trực tiếp hỏi ư? Ý nghĩ ấy lập tức bị Abito gạt bỏ. Anh cầu nguyện cho cô bé mau chóng bỏ qua vấn đề ăn uống này còn không kịp thì há lại tự mình châm dầu vào lửa chứ.
Trong lúc Abito chưa biết phải nói gì thì Theresa đã rời khỏi ghế, vừa đi ra cửa, cô bé vừa bảo: "Chúng ta đi thôi".
"Tiểu thư, chúng ta đi đâu?"
"Nơi có ích cho anh".
...
...
"Đến rồi".
"Tiểu thư, chúng ta đến đây làm gì?". - Abito đảo quanh căn phòng với đầy đủ dụng cụ dao, nĩa, chén, bát, nồi, chảo,... một lượt rồi mở miệng hỏi.
Theresa không đáp mà hỏi ngược lại: "Nơi này dùng để làm gì?".
"Đây là phòng bếp, dĩ nhiên là dùng để nấu ăn rồi".
"Vậy sao anh còn hỏi tôi".
Abito: "...".
"Anh lấy thịt bò trong tủ lạnh đằng kia giúp tôi, chúng ta sẽ nấu món shabu shabu". - Chỉ tay về về một góc trong phòng, Theresa bảo.
Abito thề đây là lần đầu tiên anh biết đến cái tên "shabu shabu" kia, tuy nhiên điều anh bận tâm nhất lúc này không phải là nguồn gốc hay ý nghĩa mà là mục đích của việc nấu ra nó. Chắc chắn là nó dùng để ăn, đương nhiên, nó là một món ăn kia mà; nhưng vấn đề là ai sẽ ăn nếu nó được chính tay Theresa nấu, trong khi bố mẹ cô bé cùng Rusalka đều vắng mặt? Mà khoan đã, có thật là cô bé biết nấu nó không?
Abito không thể không hoài nghi, bởi dù gì thì Theresa cũng là tiểu thư nhà Dreamess, một thiên kim tiểu thư chính hiệu: cơm có người dâng, nước có kẻ rót, mọi yêu cầu luôn luôn được phục vụ một cách mau lẹ và thỏa đáng... Một tiểu thư như vậy có thể tự mình nấu ăn sao?
Tong lúc Abito đang "mải mê" suy nghĩ thì tiếng Theresa truyền tới: "Abito, sao anh vẫn đứng đấy".
"À, xin lỗi, tôi sẽ đi lấy nó ngay".
...
"Tiểu thư, cô muốn tôi lấy bao nhiêu?".
"200 gr".
"Cô còn cần gì nữa không?".
"3 lá tảo bẹ khô konbu, 2 củ cà rốt, 1 khúc hành boa rô, 150 gr nấm đông cô, một ít nấm kim châm, 1 bìa đậu phụ, 2 cọng hành lá, 1 củ cải trắng, một ít cải thảo, 1 bó hẹ nhỏ,...".
...
"Abito?".
"Xin lỗi tiểu thư, nhưng thật sự... tôi... không thạo tên của nguyên liệu chế biến lắm".
Theresa: "...".
"Vậy anh cứ đem thịt bò qua đây, tôi sẽ tự mình tới lấy những nguyên liệu còn lại".
"Vâng". - Abito ngượng ngùng gật đầu.
Lát sau...
Nhìn mớ nguyên liệu nằm ngay ngắn trên bàn, tuy chưa biết chúng sẽ biến thành hình dạng gì dưới bàn tay Theresa nhưng nó không ngăn được sự nể phục mà anh dành cho cô bé. Chưa cần đề cập tới cái gì xa xôi, chỉ riêng việc cô bé có thể nhận biết mớ nguyên liệu kia thì cũng đã quá đủ rồi. Thú thật, thấy thì anh đã thấy, ăn thì cũng đã ăn, thế nhưng nếu bảo anh gọi tên của chúng ra thì anh chịu.
Thật là đáng xấu hổ a.
"Anh cắt lát mỏng giúp tôi cà rốt và hành boa rô đi". - Theresa đưa cho Abito một con dao và bảo. Sau đó, như nhớ đến điều gì, cô bé hỏi: "Anh biết cắt lát mỏng không?".
Nghi ngờ! Đây hoàn toàn là một sự nghi ngờ trần trụi! Abito cảm thấy giá trị của mình bị hạ thấp một cách vô cùng nghiêm trọng. Hít vào một hơi, anh đang định đính chính thì một giọng trầm thấp vang lên:
"Tiểu thư Theresa". - Lên tiếng là quản gia Lohan. Hiện ông đang đứng trước cửa, xem dáng vẻ thì hẳn là chỉ vừa mới đến.
"Ông tìm tôi có việc gì?". - Theresa nhìn ông, hỏi.
"Đã đến giờ dùng bữa rồi, thưa tiểu thư".
"Ông hãy thay tôi xử lý nó. Hôm nay tôi sẽ tự mình nấu ăn".
Câu trả lời của Theresa làm Lohan cảm thấy ngoài ý muốn. Sau khi liếc qua mớ nguyên liệu trên bàn, và cả thân ảnh Abito, ông nói:
"Vậy còn rượu thì sao? Tiểu thư có muốn tôi mang đến đây không?".
"Không. Hãy mang đến phòng tôi".
"Vâng, mọi thứ sẽ như mong muốn của cô, thưa tiểu thư".
...
Vài phút sau, khi quản gia Lohan đã rời đi.
Abito liếc nhìn Theresa bằng ánh mắt ngập ngừng, như thể có điều gì muốn nói nhưng lại chẳng thốt ra được.
"Anh có gì muốn nói với tôi phải không?". - Cảm nhận được sự khác thường của Abito, Theresa lên tiếng.
Tạm gạt đi giới hạn khoảng cách, Abito trực tiếp hỏi: "Tiểu thư Theresa, cô dùng rượu trong mỗi bữa ăn sao?".
Im lặng trong chốc lát, Theresa thừa nhận: "Phải, mỗi bữa ăn".
"Cô... thích như vậy ư?".
"Thích?". Nét mặt Theresa trở nên buồn bã: "Tôi không có lựa chọn để thích hay không. Nó là thứ cần thiết... để được sống".
Được sống? Không uống rượu thì cô ấy sẽ chết ư? Abito chưa từng nghe về điều này. Cô bé lừa anh? Nhưng vì cái gì? Anh biết là mình không có tư cách đó. Hay cô bé đang muốn ám chỉ đến một cái gì khác?
"Tiểu thư...".
"Đừng nói về nó nữa". Theresa không để Abito nói tiếp. Với lấy con dao đặt gần đấy, cô bé đem hành ra cắt nhỏ, vừa cắt cô bé vừa bảo: "Anh cắt lát mỏng cà rốt và hành boa rô mau đi, tôi thấy đói rồi".
Rõ ràng là cô bé hoàn toàn không muốn đề cập đến vấn đề kia, dù chỉ một chút. Cô bé đang cố lảng tránh nó. Mặc dù chưa tường tận nguyên do nhưng Abito thừa hiểu là nếu mình còn tiếp tục hỏi hay nói thêm bất cứ điều gì về nó thì khẳng định cô bé sẽ giận ngay. Anh chẳng muốn chuyện đó xảy ra, vì vậy, anh im lặng làm theo những gì cô bé bảo: cắt lát cà rốt và hành boa rô. Tuy nhiên, có lẽ vì trong lòng còn chưa kịp rũ bỏ khúc mắc mà anh đã mất tập trung, kết quả là bị lưỡi dao cắt vào tay.
Hít!
Máu nhanh chóng chảy ra, giọt nối giọt rơi xuống sàn nhà...
"Tách... tách..."
"Tách... tách..."
Theresa nghe rất rõ, âm thanh của những giọt máu. Từng giọt... Từng giọt... Từng giọt... Chúng hiện lên một cách sống động đến lạ lùng, trong mắt cô bé.
"Ực... ực..."
Tiếng nuốt nước bọt khe khẽ vang lên, một dấu hiệu của sự thèm khát. Và nó là của Theresa. Với ánh mắt mê mẩn, cô bé tiến lại gần Abito, từng bước, từng bước... Trước sự ngỡ ngàng của Abito, cô bé cầm lấy tay anh, và... cho ngón tay đầy máu vào miệng, mút nó.
Có nằm mơ Abito cũng chưa từng nghĩ chuyện này lại xảy ra. Nó quá ư... không chân thật. Phải, rõ ràng là nó chẳng bình thường một chút nào cả; dù Theresa đối xử với anh khá tốt nhưng cũng không thể "tốt" đến mức này được. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Rốt cuộc là...
Suy nghĩ của Abito nhất thời bị đình trệ. Anh đã bị Theresa tấn công... bằng lưỡi. Cô bé vừa liếm ngón tay anh... Bất giác, Abito rùng mình. Theo bản năng, anh rút ngón tay khỏi miệng Theresa...
"Tiểu thư, cô...".
Abito muốn nói nhiều hơn, thế nhưng lời ra khỏi miệng được bấy nhiêu thì anh đã phải dừng lại. Chẳng còn ai để nghe anh nói nữa. Theresa, cô bé đã vừa rời đi.
...
"Hồng hộc... hồng hộc..."
"Hồng hộc..."
Sau những bước chân vội vã cùng những tiếng thở gấp, Theresa rốt cuộc cũng chạy về tới phòng mình. Mở toang cánh cửa, cô bé đi vào, nhanh chóng tìm đến chiếc tủ lạnh, đưa tay lấy ra một chiếc túi màu đỏ. Không dám chậm trễ dù chỉ một giây, cô bé mở túi ra, kê vào miệng uống ừng ực từng ngụm. Chẳng mấy chốc chiếc túi đã cạn, lúc này, hơi thở cô bé mới dần ổn định trở lại. Một cách chầm chậm, cả người cô bé từ từ quỵ xuống...
Theresa ngồi tựa lưng vào chiếc tủ, hai chân co lại, ánh mắt như kẻ vô hồn...
"Hức... hức... ức... ức..."
Và... cô bé khóc.
Tiếng nấc nghẹn ngào nức nở, nước mắt từng giọt tan vỡ, như đau đớn, như oán hận... Cô bé căm ghét bản thân, căm ghét hình hài và căm ghét cả số mệnh, chưa bao giờ nhiều đến thế. Tại sao? Tại sao? Rốt cuộc là tại sao? Vì cái gì mà cô bé lại là một con ma cà rồng? Một con quái vật bị nguyền rủa bằng những giọt máu tinh khôi...
"Khác biệt ư? Ha ha ha... Khác biệt ư...". - Theresa lẩm bẩm trong tiếng cười lẫn khóc - "Ngươi có thể sống dưới ánh mặt trời thì sao chứ? Có thể mơ được thì sao chứ? Cuối cùng thì cũng chỉ là con quái vật cần máu để sống. Ngươi là một con quái vật chẳng giống bất cứ thứ gì nữa, không phải ma cà rồng, cũng không phải người. Ngươi thật đáng thương... thật đáng thương...".
...
...
"Chắc cô ấy không quay lại rồi". - Abito nhỏ giọng tự nói với mình. Anh đã đứng đợi Theresa hơn mười lăm phút kể từ thời điểm cô bé rời đi và anh nghĩ có lẽ mình không cần phải chờ đợi nữa. Hôm nay cô bé đã cư xử rất lạ. Cô bé làm những điều mà anh chưa bao giờ dám nghĩ. Cảm giác của anh thế nào ư? Hoàn toàn không thích. Anh không muốn cô bé làm thế, nó thật sự làm anh có cảm giác... tội lỗi. Tất nhiên là sau khi anh đã bình tĩnh lại.
Với anh, Theresa như một thiên sứ dưới ánh trăng, đẹp đẽ và cao quý. Anh yêu quý cô bé, như một đứa em gái, như một người bạn. Dĩ nhiên nó chỉ là những suy nghĩ rất riêng mà anh sẽ chẳng thể nào nói ra, dù vậy, anh muốn quan tâm và phục vụ cô bé nhiều nhất có thể.
"Sao anh vẫn chưa cắt cà rốt và hành boa rô?".
Này...
Abito nhanh chóng quay đầu nhìn ra cửa... Ở đó, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một thân ảnh.
"Tiểu thư Theresa". - Abito gọi, nét mặt tươi lên trông thấy. Theresa, cô bé đã quay trở lại.
"Nếu anh còn không mau cắt thì tôi sẽ bị đói chết đấy".
"Vâng, tôi sẽ cắt chúng ngay".
"Nhớ cẩn thận".
...
"Abito, sao anh không ngâm chúng vào nước?".
"Phải ngâm nước sao?".
"Đúng vậy, phải ngâm nước để giữ độ giòn".
...
"Anh bắt giúp tôi nồi nước lên đi".
"Tiểu thư, phải đổ bao nhiêu nước?".
"Một bát rưỡi".
...
"Anh lấy giúp tôi gói cá bào kasuo".
"Gói nào thưa tiểu thư?".
"Đấy, gói đó".
...
"Abito". - Theresa đột nhiên lên tiếng.
"Trà không vừa miệng sao tiểu thư?".
"Không, tôi chỉ muốn hỏi anh về cô ấy thôi".
Cô ấy? Abito nghi hoặc: "Tiểu thư muốn nói ai cơ?".
"Marine, bạn gái anh. Tính cách cô ấy thế nào? Có tốt không?".
Mặc dù chẳng rõ tại sao Theresa lại đề cập tới Marine nhưng Abito vẫn trả lời thành thật: "Dĩ nhiên, cô ấy rất tốt".
"Cô ấy có hay nấu cho anh ăn không?".
...
"Abito, anh sao vậy?".
"Marine, cô ấy...". - Abito nói với giọng thiếu tự nhiên - "Cô ấy không biết nấu ăn".
...
Sau một hồi trầm mặc, Theresa mới nhè nhẹ gật đầu: "Tôi hiểu rồi".
Hiểu? Cô bé ám chỉ cái gì cơ? Abito thấy không yên lòng lắm. Trực tiếp hỏi ư? Ý nghĩ ấy lập tức bị Abito gạt bỏ. Anh cầu nguyện cho cô bé mau chóng bỏ qua vấn đề ăn uống này còn không kịp thì há lại tự mình châm dầu vào lửa chứ.
Trong lúc Abito chưa biết phải nói gì thì Theresa đã rời khỏi ghế, vừa đi ra cửa, cô bé vừa bảo: "Chúng ta đi thôi".
"Tiểu thư, chúng ta đi đâu?"
"Nơi có ích cho anh".
...
...
"Đến rồi".
"Tiểu thư, chúng ta đến đây làm gì?". - Abito đảo quanh căn phòng với đầy đủ dụng cụ dao, nĩa, chén, bát, nồi, chảo,... một lượt rồi mở miệng hỏi.
Theresa không đáp mà hỏi ngược lại: "Nơi này dùng để làm gì?".
"Đây là phòng bếp, dĩ nhiên là dùng để nấu ăn rồi".
"Vậy sao anh còn hỏi tôi".
Abito: "...".
"Anh lấy thịt bò trong tủ lạnh đằng kia giúp tôi, chúng ta sẽ nấu món shabu shabu". - Chỉ tay về về một góc trong phòng, Theresa bảo.
Abito thề đây là lần đầu tiên anh biết đến cái tên "shabu shabu" kia, tuy nhiên điều anh bận tâm nhất lúc này không phải là nguồn gốc hay ý nghĩa mà là mục đích của việc nấu ra nó. Chắc chắn là nó dùng để ăn, đương nhiên, nó là một món ăn kia mà; nhưng vấn đề là ai sẽ ăn nếu nó được chính tay Theresa nấu, trong khi bố mẹ cô bé cùng Rusalka đều vắng mặt? Mà khoan đã, có thật là cô bé biết nấu nó không?
Abito không thể không hoài nghi, bởi dù gì thì Theresa cũng là tiểu thư nhà Dreamess, một thiên kim tiểu thư chính hiệu: cơm có người dâng, nước có kẻ rót, mọi yêu cầu luôn luôn được phục vụ một cách mau lẹ và thỏa đáng... Một tiểu thư như vậy có thể tự mình nấu ăn sao?
Tong lúc Abito đang "mải mê" suy nghĩ thì tiếng Theresa truyền tới: "Abito, sao anh vẫn đứng đấy".
"À, xin lỗi, tôi sẽ đi lấy nó ngay".
...
"Tiểu thư, cô muốn tôi lấy bao nhiêu?".
"200 gr".
"Cô còn cần gì nữa không?".
"3 lá tảo bẹ khô konbu, 2 củ cà rốt, 1 khúc hành boa rô, 150 gr nấm đông cô, một ít nấm kim châm, 1 bìa đậu phụ, 2 cọng hành lá, 1 củ cải trắng, một ít cải thảo, 1 bó hẹ nhỏ,...".
...
"Abito?".
"Xin lỗi tiểu thư, nhưng thật sự... tôi... không thạo tên của nguyên liệu chế biến lắm".
Theresa: "...".
"Vậy anh cứ đem thịt bò qua đây, tôi sẽ tự mình tới lấy những nguyên liệu còn lại".
"Vâng". - Abito ngượng ngùng gật đầu.
Lát sau...
Nhìn mớ nguyên liệu nằm ngay ngắn trên bàn, tuy chưa biết chúng sẽ biến thành hình dạng gì dưới bàn tay Theresa nhưng nó không ngăn được sự nể phục mà anh dành cho cô bé. Chưa cần đề cập tới cái gì xa xôi, chỉ riêng việc cô bé có thể nhận biết mớ nguyên liệu kia thì cũng đã quá đủ rồi. Thú thật, thấy thì anh đã thấy, ăn thì cũng đã ăn, thế nhưng nếu bảo anh gọi tên của chúng ra thì anh chịu.
Thật là đáng xấu hổ a.
"Anh cắt lát mỏng giúp tôi cà rốt và hành boa rô đi". - Theresa đưa cho Abito một con dao và bảo. Sau đó, như nhớ đến điều gì, cô bé hỏi: "Anh biết cắt lát mỏng không?".
Nghi ngờ! Đây hoàn toàn là một sự nghi ngờ trần trụi! Abito cảm thấy giá trị của mình bị hạ thấp một cách vô cùng nghiêm trọng. Hít vào một hơi, anh đang định đính chính thì một giọng trầm thấp vang lên:
"Tiểu thư Theresa". - Lên tiếng là quản gia Lohan. Hiện ông đang đứng trước cửa, xem dáng vẻ thì hẳn là chỉ vừa mới đến.
"Ông tìm tôi có việc gì?". - Theresa nhìn ông, hỏi.
"Đã đến giờ dùng bữa rồi, thưa tiểu thư".
"Ông hãy thay tôi xử lý nó. Hôm nay tôi sẽ tự mình nấu ăn".
Câu trả lời của Theresa làm Lohan cảm thấy ngoài ý muốn. Sau khi liếc qua mớ nguyên liệu trên bàn, và cả thân ảnh Abito, ông nói:
"Vậy còn rượu thì sao? Tiểu thư có muốn tôi mang đến đây không?".
"Không. Hãy mang đến phòng tôi".
"Vâng, mọi thứ sẽ như mong muốn của cô, thưa tiểu thư".
...
Vài phút sau, khi quản gia Lohan đã rời đi.
Abito liếc nhìn Theresa bằng ánh mắt ngập ngừng, như thể có điều gì muốn nói nhưng lại chẳng thốt ra được.
"Anh có gì muốn nói với tôi phải không?". - Cảm nhận được sự khác thường của Abito, Theresa lên tiếng.
Tạm gạt đi giới hạn khoảng cách, Abito trực tiếp hỏi: "Tiểu thư Theresa, cô dùng rượu trong mỗi bữa ăn sao?".
Im lặng trong chốc lát, Theresa thừa nhận: "Phải, mỗi bữa ăn".
"Cô... thích như vậy ư?".
"Thích?". Nét mặt Theresa trở nên buồn bã: "Tôi không có lựa chọn để thích hay không. Nó là thứ cần thiết... để được sống".
Được sống? Không uống rượu thì cô ấy sẽ chết ư? Abito chưa từng nghe về điều này. Cô bé lừa anh? Nhưng vì cái gì? Anh biết là mình không có tư cách đó. Hay cô bé đang muốn ám chỉ đến một cái gì khác?
"Tiểu thư...".
"Đừng nói về nó nữa". Theresa không để Abito nói tiếp. Với lấy con dao đặt gần đấy, cô bé đem hành ra cắt nhỏ, vừa cắt cô bé vừa bảo: "Anh cắt lát mỏng cà rốt và hành boa rô mau đi, tôi thấy đói rồi".
Rõ ràng là cô bé hoàn toàn không muốn đề cập đến vấn đề kia, dù chỉ một chút. Cô bé đang cố lảng tránh nó. Mặc dù chưa tường tận nguyên do nhưng Abito thừa hiểu là nếu mình còn tiếp tục hỏi hay nói thêm bất cứ điều gì về nó thì khẳng định cô bé sẽ giận ngay. Anh chẳng muốn chuyện đó xảy ra, vì vậy, anh im lặng làm theo những gì cô bé bảo: cắt lát cà rốt và hành boa rô. Tuy nhiên, có lẽ vì trong lòng còn chưa kịp rũ bỏ khúc mắc mà anh đã mất tập trung, kết quả là bị lưỡi dao cắt vào tay.
Hít!
Máu nhanh chóng chảy ra, giọt nối giọt rơi xuống sàn nhà...
"Tách... tách..."
"Tách... tách..."
Theresa nghe rất rõ, âm thanh của những giọt máu. Từng giọt... Từng giọt... Từng giọt... Chúng hiện lên một cách sống động đến lạ lùng, trong mắt cô bé.
"Ực... ực..."
Tiếng nuốt nước bọt khe khẽ vang lên, một dấu hiệu của sự thèm khát. Và nó là của Theresa. Với ánh mắt mê mẩn, cô bé tiến lại gần Abito, từng bước, từng bước... Trước sự ngỡ ngàng của Abito, cô bé cầm lấy tay anh, và... cho ngón tay đầy máu vào miệng, mút nó.
Có nằm mơ Abito cũng chưa từng nghĩ chuyện này lại xảy ra. Nó quá ư... không chân thật. Phải, rõ ràng là nó chẳng bình thường một chút nào cả; dù Theresa đối xử với anh khá tốt nhưng cũng không thể "tốt" đến mức này được. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Rốt cuộc là...
Suy nghĩ của Abito nhất thời bị đình trệ. Anh đã bị Theresa tấn công... bằng lưỡi. Cô bé vừa liếm ngón tay anh... Bất giác, Abito rùng mình. Theo bản năng, anh rút ngón tay khỏi miệng Theresa...
"Tiểu thư, cô...".
Abito muốn nói nhiều hơn, thế nhưng lời ra khỏi miệng được bấy nhiêu thì anh đã phải dừng lại. Chẳng còn ai để nghe anh nói nữa. Theresa, cô bé đã vừa rời đi.
...
"Hồng hộc... hồng hộc..."
"Hồng hộc..."
Sau những bước chân vội vã cùng những tiếng thở gấp, Theresa rốt cuộc cũng chạy về tới phòng mình. Mở toang cánh cửa, cô bé đi vào, nhanh chóng tìm đến chiếc tủ lạnh, đưa tay lấy ra một chiếc túi màu đỏ. Không dám chậm trễ dù chỉ một giây, cô bé mở túi ra, kê vào miệng uống ừng ực từng ngụm. Chẳng mấy chốc chiếc túi đã cạn, lúc này, hơi thở cô bé mới dần ổn định trở lại. Một cách chầm chậm, cả người cô bé từ từ quỵ xuống...
Theresa ngồi tựa lưng vào chiếc tủ, hai chân co lại, ánh mắt như kẻ vô hồn...
"Hức... hức... ức... ức..."
Và... cô bé khóc.
Tiếng nấc nghẹn ngào nức nở, nước mắt từng giọt tan vỡ, như đau đớn, như oán hận... Cô bé căm ghét bản thân, căm ghét hình hài và căm ghét cả số mệnh, chưa bao giờ nhiều đến thế. Tại sao? Tại sao? Rốt cuộc là tại sao? Vì cái gì mà cô bé lại là một con ma cà rồng? Một con quái vật bị nguyền rủa bằng những giọt máu tinh khôi...
"Khác biệt ư? Ha ha ha... Khác biệt ư...". - Theresa lẩm bẩm trong tiếng cười lẫn khóc - "Ngươi có thể sống dưới ánh mặt trời thì sao chứ? Có thể mơ được thì sao chứ? Cuối cùng thì cũng chỉ là con quái vật cần máu để sống. Ngươi là một con quái vật chẳng giống bất cứ thứ gì nữa, không phải ma cà rồng, cũng không phải người. Ngươi thật đáng thương... thật đáng thương...".
...
...
"Chắc cô ấy không quay lại rồi". - Abito nhỏ giọng tự nói với mình. Anh đã đứng đợi Theresa hơn mười lăm phút kể từ thời điểm cô bé rời đi và anh nghĩ có lẽ mình không cần phải chờ đợi nữa. Hôm nay cô bé đã cư xử rất lạ. Cô bé làm những điều mà anh chưa bao giờ dám nghĩ. Cảm giác của anh thế nào ư? Hoàn toàn không thích. Anh không muốn cô bé làm thế, nó thật sự làm anh có cảm giác... tội lỗi. Tất nhiên là sau khi anh đã bình tĩnh lại.
Với anh, Theresa như một thiên sứ dưới ánh trăng, đẹp đẽ và cao quý. Anh yêu quý cô bé, như một đứa em gái, như một người bạn. Dĩ nhiên nó chỉ là những suy nghĩ rất riêng mà anh sẽ chẳng thể nào nói ra, dù vậy, anh muốn quan tâm và phục vụ cô bé nhiều nhất có thể.
"Sao anh vẫn chưa cắt cà rốt và hành boa rô?".
Này...
Abito nhanh chóng quay đầu nhìn ra cửa... Ở đó, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một thân ảnh.
"Tiểu thư Theresa". - Abito gọi, nét mặt tươi lên trông thấy. Theresa, cô bé đã quay trở lại.
"Nếu anh còn không mau cắt thì tôi sẽ bị đói chết đấy".
"Vâng, tôi sẽ cắt chúng ngay".
"Nhớ cẩn thận".
...
"Abito, sao anh không ngâm chúng vào nước?".
"Phải ngâm nước sao?".
"Đúng vậy, phải ngâm nước để giữ độ giòn".
...
"Anh bắt giúp tôi nồi nước lên đi".
"Tiểu thư, phải đổ bao nhiêu nước?".
"Một bát rưỡi".
...
"Anh lấy giúp tôi gói cá bào kasuo".
"Gói nào thưa tiểu thư?".
"Đấy, gói đó".
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.