Chương 109: Kiếp trước của Vương Chi (14)
Bắc Hải Minh Chu
26/12/2016
Từng nhịp... Từng nhịp...
Từng nhịp... Từng nhịp... Từng nhịp...
Trái tim Abito đang vang lên những giai điệu kỳ lạ: hỗn loạn và gấp gáp. Nó chẳng còn muốn nằm yên trong lồng ngực anh nữa. Nó muốn thoát ra. Nó muốn... tự do!
Abito bắt đầu thở gấp. Anh thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra. Anh... không biết.
"Abito?".
"Abito, anh làm sao vậy?".
Chẳng biết từ khi nào Theresa đã dừng điệu múa của mình lại. Cô bé đang đi dọc theo thành hồ về phía Abito, ánh mắt không giấu được vẻ lo lắng.
Cảm nhận được sự quan tâm của Theresa, Abito hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén những cảm xúc kỳ lạ trong lòng, lên tiếng trấn an: "Tiểu thư, tôi không sao. Tôi ổn".
"Có thật không?".
"Thật". - Abito cười nhẹ, đáp.
"Abito". - Theresa bỗng đề nghị - "Chúng ta vào nhà thôi".
Sau vài giây im lặng, Abito gật đầu: "Được, chúng ta vào thôi".
...
"Tiểu thư, cô sao vậy?". - Thấy Theresa vẫn đứng yên trên thành hồ, Abito nghi hoặc.
"Tiểu thư?".
"Cõng tôi về đi". - Theresa bất ngờ yêu cầu.
Thấy Abito đứng bất động, Theresa lặp lại: "Abito, cõng tôi".
Nhìn hai cánh tay đang dang ra kia, Abito nhất thời chẳng biết làm sao. Cõng cô bé? Việc này rõ ràng có chút...
"Abito, anh ghét tôi như vậy ư?". - Theresa thu tay lại, giọng buồn bã.
"Tiểu thư". - Abito vội giải thích - "Tôi làm sao có thể ghét bỏ cô được. Tôi...".
"Anh làm sao?". - Theresa truy hỏi.
"Tôi...".
"Tôi biết là anh chán ghét tôi mà".
"Không phải! Tôi... Tôi rất quý cô".
"Thật không?".
"Thật".
"Nhiều không?".
"N-Nhiều". - Giọng Abito càng lúc càng nhỏ dần.
Còn Theresa đâu này? Cô bé... đang mỉm cười... Và như một điều tất yếu, cuối cùng cô bé cũng được như nguyện.
Trong khi đó, cả Abito và Theresa đều không hề biết rằng có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào họ. Đôi mắt của Rusalka. Cô đứng ngay cạnh cửa sổ và dõi theo từng cử chỉ của hai người, mãi đến khi khuất tầm mắt.
Đưa tay kéo tấm rèm, Rusalka quay mặt lại nhìn người đàn ông đang đứng đợi trong phòng, cất tiếng: "Giờ thì hãy báo cáo kết quả đi, Lohan".
"Vâng, tiểu thư". Lohan bắt đầu thuật lại: "Theo những gì mà tôi điều tra được thì Abito là một đứa trẻ mồ côi. Cậu ta lớn lên trong một trung tâm bảo trợ, đến năm mười một tuổi thì được một cặp vợ chồng ở Portland nhận nuôi. Sau bảy năm chung sống và thường xuyên bị bạo hành bở bố mẹ nuôi của mình, cậu ta đã bỏ nhà đi. Kể từ đó, để kiếm sống, cậu ta đã làm nhiều công việc khác nhau, gần đây nhất là viết tiểu thuyết. Về quan hệ xã hội thì không có nhiều thứ để nói lắm, cậu ta gần như chẳng có bạn bè nào cả...".
Lát sau...
"Lohan, đó là toàn bộ những gì ngươi điều tra được?". - Rusalka hỏi, giọng chẳng rõ buồn vui.
Nhẹ gật đầu, Lohan đáp: "Nếu là về Abito thật thì đó là toàn bộ, thưa tiểu thư".
"Abito thật?". Ánh mắt trở nên khác lạ, Rusalka suy đoán: "Lohan, ý ngươi là Abito mà ta đem về đây là giả ư?".
"Vâng, đúng là như vậy".
"Lý do?".
"Bởi vì... Abito thật đã chết vào bốn năm trước, trong một vụ tai nạn xe ở Portland".
Gương mặt đanh lại, Rusalka nhìn thẳng vào mắt quản gia Lohan, hỏi một cách "nghiêm túc": "Ngươi chắc chứ?".
"Tôi đã đích thân xác minh, thưa tiểu thư".
...
Sau một hồi trầm mặc, Rusalka lên tiếng: "Về cô gái Marine kia thì sao?".
"Thưa tiểu thư, đã xử lý sạch sẽ". - Lohan đáp một cách bình thản.
"Ngươi làm tốt lắm, Lohan. Còn giờ thì ta muốn ngươi quên hết những chuyện này, ngươi làm được chứ?".
"Chắc chắn, thưa tiểu thư".
...
Gần mười phút sau.
Quản gia Lohan đã rời đi, căn phòng hiện giờ chỉ còn lại Rusalka và... chính cô: một của quá khứ và một của hiện tại. Vậy... ai là Rusalka của quá khứ? Cô ấy đang ở đâu? Câu trả lời là... ngay đây, trong bức ảnh mà Rusalka của hiện tại đang cầm. Nếu Abito đang có mặt thì khẳng định anh sẽ nhận ra bức ảnh này ngay. Không sai, nó chính là bức ảnh đen trắng mà anh đã từng nhặt lên xem, là nguyên nhân khiến anh phải nhận cái tát đầu tiên từ Rusalka.
"Nhất định là anh... Nhất định là anh...". - Rusalka nhin bức ảnh, lẩm bẩm - "Claudius, anh vẫn còn sống...".
"Em xin lỗi, Claudius. Em xin lỗi vì đã cư xử với anh như vậy. Em xin lỗi vì đã làm đau anh. Em không biết, Claudius. Em không biết đó là anh. Em tưởng anh chỉ là Abito - một kẻ có khuôn mặt giống hệt anh. Anh biết không, Claudius. Em mang Abito về đây, em muốn hắn ở bên cạnh mình là vì khuôn mặt đó, thế nhưng... hắn vẫn chỉ là Abito, phải, em đã cho là như thế. Chính vì vậy mà em ghét hắn. Em ghét Abito bởi vì hắn làm em nhớ đến anh nhưng lại không phải anh".
"Nhưng Claudius, giờ thì em biết rồi. Trên đời này vốn đã không còn tồn tại người tên Abito nữa. Abito và Claudius chỉ là một người, đáng lý em phải nhận ra sớm hơn mới phải. Claudius, em xin lỗi".
Vuốt ve bức ảnh trong tay, Rusalka hồi niệm: "Anh còn nhớ nó không? Đây là bức ảnh do chính tay anh đã chụp cho em. Hồi đó, lúc nào em cũng mang nó theo bên mình cả. Nó là vật duy nhất còn lưu lại vết tích của anh...".
Nước mắt bắt đầu chảy xuống trên má Rusalka. Cô nói trong nghẹn ngào: "Ngày em tỉnh lại... thì thế giới này đã thay đổi rất nhiều. Những chiếc xe, những tòa nhà, những bộ trang phục,... tất cả đều xa lạ với em. Nhưng anh có biết điều làm em sợ hãi nhất là gì không?... Anh đã chết... Họ bảo với em là anh đã chết. Họ bảo anh đã bị giáo hội giết chết... Hức... ức... Claudius, lúc đó trái tim em như tan ra thành từng mảnh vụn. Em đau lắm... Đau đến không còn thở được... Em vừa muốn chết nhưng cũng lại vừa sợ chết. Chúng ta chỉ là những con quái vật bị nguyền rủa, không linh hồn, không chốn dung thân. Nếu em chết, em sẽ lập tức tan thành tro bụi, sẽ hoàn toàn biến mất... Em không muốn, Claudius. Em không muốn quên đi những ký ức về anh. Em sợ điều đó... ".
"Nhưng giờ thì mọi chuyện ổn rồi, Claudius. Tuy em không biết tại sao anh lại xuất hiện trong hình dáng con người, nhưng Claudius, em sẽ mang anh trở lại. Em sẽ không để anh phải rời xa em nữa đâu... Không bao giờ nữa...".
...
...
Một giờ sau, tại phòng Marlon - chủ nhân nhà Dreamess.
"Dường như đã lâu lắm rồi con mới lại chủ động đến gặp ta thế này". - Mắt nhìn ra cửa sổ, Marlon cất giọng hờ hững.
"Phải... Từ khi con tỉnh dậy. Từ khi... Claudius không còn nữa". - Rusalka đáp với vẻ mặt điềm nhiên.
"Và con vẫn oán trách ta vì cái chết của nó?".
"Chẳng lẽ con không nên oán trách sao?". - Rusalka hỏi lại.
"Nếu ngày đó quay trở lại, ta vẫn sẽ lựa chọn như vậy".
"Con không muốn nhắc về chuyện này nữa. Hôm nay con không đến gặp bố để ôn lại quá khứ".
Xoay người nhìn lại, vẫn cái giọng hờ hững, Marlon hỏi: "Vậy hãy nói xem mục đích của con là gì, ta sẵn lòng nghe nó".
"Con sẽ kết hôn".
Một câu nói ngắn gọn hơn những gì mà Marlon nghĩ, nhưng đồng thời nó cũng vượt quá những gì mà ông mong đợi. Ông hoàn toàn bị Rusalka làm cho bất ngờ. Phải mất một lúc, sau khi tâm trạng đã phần nào bình ổn lại, ông mới lên tiếng: "Ta nghĩ những lời mình vừa nghe là một sự lầm lẫn".
"Không". - Rusalka nhắc lại - "Bố không nghe lầm. Con sẽ kết hôn".
Sau vài giây im lặng, Marlon hỏi: "Với ai? Kẻ mà con sẽ kết hôn?"."Là Abito".
Gần như ngay tức thì, sắc mặt Marlon biến đổi hẳn. Ông mở to mắt nhìn con gái mình, cất giọng không dám tin: "Rusalka, con vừa nói gì?".
"Con sẽ kết hôn với Abito, thưa bố". - Rusalka bình tĩnh đáp.
"Con mất trí rồi, Rusalka. Con muốn kết hôn với người sẽ trở thành "kẻ hầu cận" của con ư? Thật lố bịch!".
"Không, Abito không phải kẻ hầu cận. Anh ấy sẽ trở thành người đồng hành của con".
"Con muốn chia sẻ sinh mệnh mình với hắn ư? Một con người?!".
"Phải".
"Rusalka! Con điên rồi!". - Marlon hét lên - "Hãy tỉnh táo lại đi! Hắn là Abito, không phải Claudius! Kể cả hắn có thật là Claudius thì con cũng không thể!".
"Không thể?". - Rusalka cười giễu - "Vì Claudius là anh trai con ư?".
"Nhưng anh ấy chết rồi". - Rusalka nói tiếp - "Bây giờ người mà con sẽ kết hôn là Abito, không phải Claudius. Bố chẳng có lý do gì để ngăn cấm nó cả. Mà cho dù bố có làm thế đi nữa cũng không thể ngăn được con đâu. Hôn lễ sẽ được diễn ra, sau khi con biến đổi Abito. Về việc nó sẽ được tổ chức ở nhà Dreamess hay một nơi nào khác ngoài kia là tùy vào quyết định của bố".
...
...
Tối hôm sau.
Đêm nay là mười lăm, trăng rất tròn. Đẹp và hoàn hảo. Hẳn là có rất nhiều người đang ngắm nó. Tất nhiên rồi, có ai lại không thích cái đẹp và mong muốn một sự hoàn hảo đâu. Chỉ tiếc là... con người cũng rất hay nhầm lẫn, kể cả với những thứ họ đã biết rõ. Họ thích trăng tròn hơn trăng khuyết, dù rằng ánh trăng chỉ có một. Thật kỳ lạ. Nhưng vậy thì sao? Chẳng sao cả, chẳng ai bảo con người không được nhầm lẫn hết. Mọi tạo vật đều có sự thiếu sót, kể cả là thần linh đi nữa.
Abito không phải thần linh. Anh là một con người bình thường và nếu anh có nhầm lẫn về điều gì thì chắc chắn là nó cũng không có gì to tát lắm. Trước kia anh vẫn nghĩ rằng thứ mà mình yêu thích nhất là ánh trăng, tuy nhiên, giờ thì anh nhận ra bản thân đã nhầm lẫn. Có một thứ mà anh yêu thích hơn cả ánh trăng: những ngọn đèn xanh mờ ảo dọc theo hành lang nhà Dreamess. Anh có cảm giác như chúng đang sống, dù thực tế thì chúng chỉ là những vật vô tri vô giác. Với anh, dưới ánh sáng kỳ diệu của chúng, con đường trở nên thật êm dịu. Thiết nghĩ nếu có ai đó phạt anh phải đi trên con đường này hàng giờ liền thì chẳng những anh sẽ không oán trách mà ngược lại còn muốn cảm ơn họ. À, dĩ nhiên nó chỉ là nếu thôi, sự thật thì làm gì có hình phạt nào nhẹ nhàng như vậy chứ...
Trong lúc để tâm trí tự do "bay lượn", chẳng biết tự khi nào Abito đã đi đến nơi cần đến: phòng Rusalka. Đây là lần đầu tiên anh tới đây kể từ sau cái ngày ở khu đất bỏ hoang kia. Thú thật thì anh có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi Rusalka, nhưng là... anh không có cơ hội. Chẳng biết tại sao nhưng Rusalka không muốn gặp anh. Cô đã bảo anh dừng việc chuẩn bị cà phê và trà cho mình, đó là một yêu cầu nghiêm túc và nó chỉ vừa mới được gỡ bỏ lúc nãy, khi quản gia Lohan đến thông báo cho anh.
"Hôm nay nhất định phải hỏi rõ cô ấy về những hình ảnh kia...". - Nghĩ vậy, Abito đưa tay gõ cửa phòng...
...
"Tiểu thư, trà của cô".
"Cứ để đó đi".
Rusalka chẳng thèm liếc tách trà trên bàn, thay vào đó, cô nhìn Abito một cách chăm chú, đến mức khiến anh cảm thấy nghi hoặc.
"Tiểu thư, cô còn cần gì nữa không?".
"Liệu ngươi có đáp ứng ta không, Abito?". - Rusalka không đáp mà hỏi lại với cái nhìn trìu mến.
Cố tình lảng tránh ánh mắt của Rusalka, Abito trả lời: "Nếu tôi có thể, thưa tiểu thư".
"Ngươi có thể, Abito". - Rusalka vừa tiến lại gần Abito vừa nói - "Hãy làm bạn nhảy của ta, bây giờ".
Gì cơ?
Abito ngỡ mình nghe lầm. Anh buột miệng hỏi lại: "Tiểu thư, cô vừa nói...".
"Ngươi không nghe lầm đâu, Abito. Ta muốn ngươi làm bạn nhảy của ta, ngay bây giờ".
"Tiểu thư, tôi...". - Abito lùi lại, tế nhị từ chối - "Thật sự xin lỗi cô, nhưng tôi không biết nhảy, thưa tiểu thư".
"Không sao, ta sẽ dạy ngươi. Nó chẳng khó lắm đâu".
"Abito". - Bằng dáng vẻ chân thành, Rusalka nói tiếp - "Marine sẽ được thay tim vào sáng mai, ta đã cố gắng để ca phẫu thuật được diễn ra tốt nhất".
"Tiểu thư, cô nói là...".
Nhìn thoáng qua gương mặt đang ngỡ ngàng không dám tin của Abito, Rusalka bảo: "Ta biết là ngươi vẫn luôn lo lắng cho cô ấy. Cứ coi như ta trả thù lao trước thời hạn cho ngươi đi".
"Tôi... có thể hỏi tại sao không?".
"Bởi vì ta sắp rời khỏi đây rồi. Ta sẽ kết hôn". Giọng Rusalka trở nên buồn bã: "Abito, xem như một lời cảm ơn, nhảy với ta một bài được không?".
Những lời này được nói ra từ miệng Rusalka sao? Rusalka cũng có thể dịu dàng như thế sao?
Abito cảm thấy mình đang bị ảo giác. Trước mắt anh, mọi thứ cứ như thể đang mờ dần đi. Rusalka đã làm anh xúc động. Có lẽ là một chút, cũng có lẽ là nhiều hơn, anh không biết... Rồi cứ như vậy, tiếng nhạc cất lên, trong giai điệu của bản "Les Valses de Vienne", bàn tay Abito bị Rusalka nắm lấy...
"... Rơi từ cây cầu của đau khổ
Những nữ diễn viên bội bạc
Và trong đôi mắt kẻ màu bạc
Định mệnh đã nhạt nhòa
Từ quán cà phê Flore
Ta thắp sáng nên cả thế giới
Nơi có đồng nội và hoa cỏ
Trong màn khói thuốc mờ vàng..."
“… Bây giờ đã ra sao
Những điệu Valses ở Viên năm cũ?
Hãy nói với anh em đã làm gì
Suốt những năm tháng đó?
Nếu những câu từ vẫn còn nguyên vẹn
Nói anh nghe, liệu em có còn yêu anh…
Bây giờ đã ra sao
Những điệu Valses ở Viên năm cũ?
Những khung cửa sắt đã cọt kẹt đóng
Của lâu đài nơi một vùng quê?
Ngày hôm nay, khi đang khiêu vũ
Hãy nói anh nghe, em nghĩ gì?"
“… Tại thành Rome cổ kính
Những lãng mạn vẫn còn vấn vương
Và những cuộc tình không chung thủy
Dường như đã được lập trình
Từ sâu thẳm của màn đêm
Cứ dâng lên sự buồn chán
Và những u sầu thời ta còn thơ dại
Vẫn còn mãi trên trang sách Grand Maulnes…”.
Từng nhịp... Từng nhịp... Từng nhịp...
Trái tim Abito đang vang lên những giai điệu kỳ lạ: hỗn loạn và gấp gáp. Nó chẳng còn muốn nằm yên trong lồng ngực anh nữa. Nó muốn thoát ra. Nó muốn... tự do!
Abito bắt đầu thở gấp. Anh thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra. Anh... không biết.
"Abito?".
"Abito, anh làm sao vậy?".
Chẳng biết từ khi nào Theresa đã dừng điệu múa của mình lại. Cô bé đang đi dọc theo thành hồ về phía Abito, ánh mắt không giấu được vẻ lo lắng.
Cảm nhận được sự quan tâm của Theresa, Abito hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén những cảm xúc kỳ lạ trong lòng, lên tiếng trấn an: "Tiểu thư, tôi không sao. Tôi ổn".
"Có thật không?".
"Thật". - Abito cười nhẹ, đáp.
"Abito". - Theresa bỗng đề nghị - "Chúng ta vào nhà thôi".
Sau vài giây im lặng, Abito gật đầu: "Được, chúng ta vào thôi".
...
"Tiểu thư, cô sao vậy?". - Thấy Theresa vẫn đứng yên trên thành hồ, Abito nghi hoặc.
"Tiểu thư?".
"Cõng tôi về đi". - Theresa bất ngờ yêu cầu.
Thấy Abito đứng bất động, Theresa lặp lại: "Abito, cõng tôi".
Nhìn hai cánh tay đang dang ra kia, Abito nhất thời chẳng biết làm sao. Cõng cô bé? Việc này rõ ràng có chút...
"Abito, anh ghét tôi như vậy ư?". - Theresa thu tay lại, giọng buồn bã.
"Tiểu thư". - Abito vội giải thích - "Tôi làm sao có thể ghét bỏ cô được. Tôi...".
"Anh làm sao?". - Theresa truy hỏi.
"Tôi...".
"Tôi biết là anh chán ghét tôi mà".
"Không phải! Tôi... Tôi rất quý cô".
"Thật không?".
"Thật".
"Nhiều không?".
"N-Nhiều". - Giọng Abito càng lúc càng nhỏ dần.
Còn Theresa đâu này? Cô bé... đang mỉm cười... Và như một điều tất yếu, cuối cùng cô bé cũng được như nguyện.
Trong khi đó, cả Abito và Theresa đều không hề biết rằng có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào họ. Đôi mắt của Rusalka. Cô đứng ngay cạnh cửa sổ và dõi theo từng cử chỉ của hai người, mãi đến khi khuất tầm mắt.
Đưa tay kéo tấm rèm, Rusalka quay mặt lại nhìn người đàn ông đang đứng đợi trong phòng, cất tiếng: "Giờ thì hãy báo cáo kết quả đi, Lohan".
"Vâng, tiểu thư". Lohan bắt đầu thuật lại: "Theo những gì mà tôi điều tra được thì Abito là một đứa trẻ mồ côi. Cậu ta lớn lên trong một trung tâm bảo trợ, đến năm mười một tuổi thì được một cặp vợ chồng ở Portland nhận nuôi. Sau bảy năm chung sống và thường xuyên bị bạo hành bở bố mẹ nuôi của mình, cậu ta đã bỏ nhà đi. Kể từ đó, để kiếm sống, cậu ta đã làm nhiều công việc khác nhau, gần đây nhất là viết tiểu thuyết. Về quan hệ xã hội thì không có nhiều thứ để nói lắm, cậu ta gần như chẳng có bạn bè nào cả...".
Lát sau...
"Lohan, đó là toàn bộ những gì ngươi điều tra được?". - Rusalka hỏi, giọng chẳng rõ buồn vui.
Nhẹ gật đầu, Lohan đáp: "Nếu là về Abito thật thì đó là toàn bộ, thưa tiểu thư".
"Abito thật?". Ánh mắt trở nên khác lạ, Rusalka suy đoán: "Lohan, ý ngươi là Abito mà ta đem về đây là giả ư?".
"Vâng, đúng là như vậy".
"Lý do?".
"Bởi vì... Abito thật đã chết vào bốn năm trước, trong một vụ tai nạn xe ở Portland".
Gương mặt đanh lại, Rusalka nhìn thẳng vào mắt quản gia Lohan, hỏi một cách "nghiêm túc": "Ngươi chắc chứ?".
"Tôi đã đích thân xác minh, thưa tiểu thư".
...
Sau một hồi trầm mặc, Rusalka lên tiếng: "Về cô gái Marine kia thì sao?".
"Thưa tiểu thư, đã xử lý sạch sẽ". - Lohan đáp một cách bình thản.
"Ngươi làm tốt lắm, Lohan. Còn giờ thì ta muốn ngươi quên hết những chuyện này, ngươi làm được chứ?".
"Chắc chắn, thưa tiểu thư".
...
Gần mười phút sau.
Quản gia Lohan đã rời đi, căn phòng hiện giờ chỉ còn lại Rusalka và... chính cô: một của quá khứ và một của hiện tại. Vậy... ai là Rusalka của quá khứ? Cô ấy đang ở đâu? Câu trả lời là... ngay đây, trong bức ảnh mà Rusalka của hiện tại đang cầm. Nếu Abito đang có mặt thì khẳng định anh sẽ nhận ra bức ảnh này ngay. Không sai, nó chính là bức ảnh đen trắng mà anh đã từng nhặt lên xem, là nguyên nhân khiến anh phải nhận cái tát đầu tiên từ Rusalka.
"Nhất định là anh... Nhất định là anh...". - Rusalka nhin bức ảnh, lẩm bẩm - "Claudius, anh vẫn còn sống...".
"Em xin lỗi, Claudius. Em xin lỗi vì đã cư xử với anh như vậy. Em xin lỗi vì đã làm đau anh. Em không biết, Claudius. Em không biết đó là anh. Em tưởng anh chỉ là Abito - một kẻ có khuôn mặt giống hệt anh. Anh biết không, Claudius. Em mang Abito về đây, em muốn hắn ở bên cạnh mình là vì khuôn mặt đó, thế nhưng... hắn vẫn chỉ là Abito, phải, em đã cho là như thế. Chính vì vậy mà em ghét hắn. Em ghét Abito bởi vì hắn làm em nhớ đến anh nhưng lại không phải anh".
"Nhưng Claudius, giờ thì em biết rồi. Trên đời này vốn đã không còn tồn tại người tên Abito nữa. Abito và Claudius chỉ là một người, đáng lý em phải nhận ra sớm hơn mới phải. Claudius, em xin lỗi".
Vuốt ve bức ảnh trong tay, Rusalka hồi niệm: "Anh còn nhớ nó không? Đây là bức ảnh do chính tay anh đã chụp cho em. Hồi đó, lúc nào em cũng mang nó theo bên mình cả. Nó là vật duy nhất còn lưu lại vết tích của anh...".
Nước mắt bắt đầu chảy xuống trên má Rusalka. Cô nói trong nghẹn ngào: "Ngày em tỉnh lại... thì thế giới này đã thay đổi rất nhiều. Những chiếc xe, những tòa nhà, những bộ trang phục,... tất cả đều xa lạ với em. Nhưng anh có biết điều làm em sợ hãi nhất là gì không?... Anh đã chết... Họ bảo với em là anh đã chết. Họ bảo anh đã bị giáo hội giết chết... Hức... ức... Claudius, lúc đó trái tim em như tan ra thành từng mảnh vụn. Em đau lắm... Đau đến không còn thở được... Em vừa muốn chết nhưng cũng lại vừa sợ chết. Chúng ta chỉ là những con quái vật bị nguyền rủa, không linh hồn, không chốn dung thân. Nếu em chết, em sẽ lập tức tan thành tro bụi, sẽ hoàn toàn biến mất... Em không muốn, Claudius. Em không muốn quên đi những ký ức về anh. Em sợ điều đó... ".
"Nhưng giờ thì mọi chuyện ổn rồi, Claudius. Tuy em không biết tại sao anh lại xuất hiện trong hình dáng con người, nhưng Claudius, em sẽ mang anh trở lại. Em sẽ không để anh phải rời xa em nữa đâu... Không bao giờ nữa...".
...
...
Một giờ sau, tại phòng Marlon - chủ nhân nhà Dreamess.
"Dường như đã lâu lắm rồi con mới lại chủ động đến gặp ta thế này". - Mắt nhìn ra cửa sổ, Marlon cất giọng hờ hững.
"Phải... Từ khi con tỉnh dậy. Từ khi... Claudius không còn nữa". - Rusalka đáp với vẻ mặt điềm nhiên.
"Và con vẫn oán trách ta vì cái chết của nó?".
"Chẳng lẽ con không nên oán trách sao?". - Rusalka hỏi lại.
"Nếu ngày đó quay trở lại, ta vẫn sẽ lựa chọn như vậy".
"Con không muốn nhắc về chuyện này nữa. Hôm nay con không đến gặp bố để ôn lại quá khứ".
Xoay người nhìn lại, vẫn cái giọng hờ hững, Marlon hỏi: "Vậy hãy nói xem mục đích của con là gì, ta sẵn lòng nghe nó".
"Con sẽ kết hôn".
Một câu nói ngắn gọn hơn những gì mà Marlon nghĩ, nhưng đồng thời nó cũng vượt quá những gì mà ông mong đợi. Ông hoàn toàn bị Rusalka làm cho bất ngờ. Phải mất một lúc, sau khi tâm trạng đã phần nào bình ổn lại, ông mới lên tiếng: "Ta nghĩ những lời mình vừa nghe là một sự lầm lẫn".
"Không". - Rusalka nhắc lại - "Bố không nghe lầm. Con sẽ kết hôn".
Sau vài giây im lặng, Marlon hỏi: "Với ai? Kẻ mà con sẽ kết hôn?"."Là Abito".
Gần như ngay tức thì, sắc mặt Marlon biến đổi hẳn. Ông mở to mắt nhìn con gái mình, cất giọng không dám tin: "Rusalka, con vừa nói gì?".
"Con sẽ kết hôn với Abito, thưa bố". - Rusalka bình tĩnh đáp.
"Con mất trí rồi, Rusalka. Con muốn kết hôn với người sẽ trở thành "kẻ hầu cận" của con ư? Thật lố bịch!".
"Không, Abito không phải kẻ hầu cận. Anh ấy sẽ trở thành người đồng hành của con".
"Con muốn chia sẻ sinh mệnh mình với hắn ư? Một con người?!".
"Phải".
"Rusalka! Con điên rồi!". - Marlon hét lên - "Hãy tỉnh táo lại đi! Hắn là Abito, không phải Claudius! Kể cả hắn có thật là Claudius thì con cũng không thể!".
"Không thể?". - Rusalka cười giễu - "Vì Claudius là anh trai con ư?".
"Nhưng anh ấy chết rồi". - Rusalka nói tiếp - "Bây giờ người mà con sẽ kết hôn là Abito, không phải Claudius. Bố chẳng có lý do gì để ngăn cấm nó cả. Mà cho dù bố có làm thế đi nữa cũng không thể ngăn được con đâu. Hôn lễ sẽ được diễn ra, sau khi con biến đổi Abito. Về việc nó sẽ được tổ chức ở nhà Dreamess hay một nơi nào khác ngoài kia là tùy vào quyết định của bố".
...
...
Tối hôm sau.
Đêm nay là mười lăm, trăng rất tròn. Đẹp và hoàn hảo. Hẳn là có rất nhiều người đang ngắm nó. Tất nhiên rồi, có ai lại không thích cái đẹp và mong muốn một sự hoàn hảo đâu. Chỉ tiếc là... con người cũng rất hay nhầm lẫn, kể cả với những thứ họ đã biết rõ. Họ thích trăng tròn hơn trăng khuyết, dù rằng ánh trăng chỉ có một. Thật kỳ lạ. Nhưng vậy thì sao? Chẳng sao cả, chẳng ai bảo con người không được nhầm lẫn hết. Mọi tạo vật đều có sự thiếu sót, kể cả là thần linh đi nữa.
Abito không phải thần linh. Anh là một con người bình thường và nếu anh có nhầm lẫn về điều gì thì chắc chắn là nó cũng không có gì to tát lắm. Trước kia anh vẫn nghĩ rằng thứ mà mình yêu thích nhất là ánh trăng, tuy nhiên, giờ thì anh nhận ra bản thân đã nhầm lẫn. Có một thứ mà anh yêu thích hơn cả ánh trăng: những ngọn đèn xanh mờ ảo dọc theo hành lang nhà Dreamess. Anh có cảm giác như chúng đang sống, dù thực tế thì chúng chỉ là những vật vô tri vô giác. Với anh, dưới ánh sáng kỳ diệu của chúng, con đường trở nên thật êm dịu. Thiết nghĩ nếu có ai đó phạt anh phải đi trên con đường này hàng giờ liền thì chẳng những anh sẽ không oán trách mà ngược lại còn muốn cảm ơn họ. À, dĩ nhiên nó chỉ là nếu thôi, sự thật thì làm gì có hình phạt nào nhẹ nhàng như vậy chứ...
Trong lúc để tâm trí tự do "bay lượn", chẳng biết tự khi nào Abito đã đi đến nơi cần đến: phòng Rusalka. Đây là lần đầu tiên anh tới đây kể từ sau cái ngày ở khu đất bỏ hoang kia. Thú thật thì anh có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi Rusalka, nhưng là... anh không có cơ hội. Chẳng biết tại sao nhưng Rusalka không muốn gặp anh. Cô đã bảo anh dừng việc chuẩn bị cà phê và trà cho mình, đó là một yêu cầu nghiêm túc và nó chỉ vừa mới được gỡ bỏ lúc nãy, khi quản gia Lohan đến thông báo cho anh.
"Hôm nay nhất định phải hỏi rõ cô ấy về những hình ảnh kia...". - Nghĩ vậy, Abito đưa tay gõ cửa phòng...
...
"Tiểu thư, trà của cô".
"Cứ để đó đi".
Rusalka chẳng thèm liếc tách trà trên bàn, thay vào đó, cô nhìn Abito một cách chăm chú, đến mức khiến anh cảm thấy nghi hoặc.
"Tiểu thư, cô còn cần gì nữa không?".
"Liệu ngươi có đáp ứng ta không, Abito?". - Rusalka không đáp mà hỏi lại với cái nhìn trìu mến.
Cố tình lảng tránh ánh mắt của Rusalka, Abito trả lời: "Nếu tôi có thể, thưa tiểu thư".
"Ngươi có thể, Abito". - Rusalka vừa tiến lại gần Abito vừa nói - "Hãy làm bạn nhảy của ta, bây giờ".
Gì cơ?
Abito ngỡ mình nghe lầm. Anh buột miệng hỏi lại: "Tiểu thư, cô vừa nói...".
"Ngươi không nghe lầm đâu, Abito. Ta muốn ngươi làm bạn nhảy của ta, ngay bây giờ".
"Tiểu thư, tôi...". - Abito lùi lại, tế nhị từ chối - "Thật sự xin lỗi cô, nhưng tôi không biết nhảy, thưa tiểu thư".
"Không sao, ta sẽ dạy ngươi. Nó chẳng khó lắm đâu".
"Abito". - Bằng dáng vẻ chân thành, Rusalka nói tiếp - "Marine sẽ được thay tim vào sáng mai, ta đã cố gắng để ca phẫu thuật được diễn ra tốt nhất".
"Tiểu thư, cô nói là...".
Nhìn thoáng qua gương mặt đang ngỡ ngàng không dám tin của Abito, Rusalka bảo: "Ta biết là ngươi vẫn luôn lo lắng cho cô ấy. Cứ coi như ta trả thù lao trước thời hạn cho ngươi đi".
"Tôi... có thể hỏi tại sao không?".
"Bởi vì ta sắp rời khỏi đây rồi. Ta sẽ kết hôn". Giọng Rusalka trở nên buồn bã: "Abito, xem như một lời cảm ơn, nhảy với ta một bài được không?".
Những lời này được nói ra từ miệng Rusalka sao? Rusalka cũng có thể dịu dàng như thế sao?
Abito cảm thấy mình đang bị ảo giác. Trước mắt anh, mọi thứ cứ như thể đang mờ dần đi. Rusalka đã làm anh xúc động. Có lẽ là một chút, cũng có lẽ là nhiều hơn, anh không biết... Rồi cứ như vậy, tiếng nhạc cất lên, trong giai điệu của bản "Les Valses de Vienne", bàn tay Abito bị Rusalka nắm lấy...
"... Rơi từ cây cầu của đau khổ
Những nữ diễn viên bội bạc
Và trong đôi mắt kẻ màu bạc
Định mệnh đã nhạt nhòa
Từ quán cà phê Flore
Ta thắp sáng nên cả thế giới
Nơi có đồng nội và hoa cỏ
Trong màn khói thuốc mờ vàng..."
“… Bây giờ đã ra sao
Những điệu Valses ở Viên năm cũ?
Hãy nói với anh em đã làm gì
Suốt những năm tháng đó?
Nếu những câu từ vẫn còn nguyên vẹn
Nói anh nghe, liệu em có còn yêu anh…
Bây giờ đã ra sao
Những điệu Valses ở Viên năm cũ?
Những khung cửa sắt đã cọt kẹt đóng
Của lâu đài nơi một vùng quê?
Ngày hôm nay, khi đang khiêu vũ
Hãy nói anh nghe, em nghĩ gì?"
“… Tại thành Rome cổ kính
Những lãng mạn vẫn còn vấn vương
Và những cuộc tình không chung thủy
Dường như đã được lập trình
Từ sâu thẳm của màn đêm
Cứ dâng lên sự buồn chán
Và những u sầu thời ta còn thơ dại
Vẫn còn mãi trên trang sách Grand Maulnes…”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.