Chương 224: Mặc giúp ta
Bắc Hải Minh Chu
18/03/2017
“Ta không thích nàng”.
Đó là toàn bộ những gì mà Na Trát Sa Đài nhận được từ Vương Chi sau khi bản thân đã giảng giải, phân tích đến khô cả cổ họng.
Tóm lại, nói một cách ngắn gọn và dễ hiểu: Na Trát đã hoàn toàn thất bại trong việc giáo giục, sửa đổi tư tưởng của đứa cháu trai này.
Vương Chi, hắn căn bản là chẳng nghe lọt tai những lời nàng.
Đối với sự bảo thủ ấy, Na Trát cảm thấy vô cùng phiền muộn, đến độ biệt khuất. Trộm nghĩ nếu Vương Chi không có quan hệ ruột thịt thì chắc là nàng đã một chưởng đập chết hắn rồi.
“Cốt Đãi ơi Cốt Đãi, tư tưởng của ngươi đã bị đám nhân tộc kia làm hỏng hết rồi”.
Đè nén tâm tình, Na Trát Sa Đài thở mạnh một hơi, lắc đầu cảm thán:
“Tính cách của ngươi chẳng giống một ma tộc tí nào cả. Ma tộc không ai lại bảo thủ như ngươi. Nói ngươi hay, ở ma giới chúng ta thì kiểu ăn mặc như Mộ Thiên Thù tùy tiện liếc một cái là thấy cả tá đấy. Thậm chí ở nhiều nơi, tại một số lễ hội, mọi người còn thoát hết y phục chạy nhảy múa hát cùng nhau nữa kìa. Ăn mặc hở hang một chút thì có gì đâu chứ… Nhớ năm đó a di ngươi đây đã từng trần truồng đứng trước mặt hàng trăm nam nhân mà đánh nhau, vật lộn đấy. Nó mất mát gì đâu…”.
Liếc thấy sự ngờ vực hiện rõ trên mặt Vương Chi, Na Trát liền hỏi:
“Ngươi không tin?”.
“Không tin”.
Nhận được cái lắc đầu nọ, sự bực bội trong lòng Na Trát Sa Đài lại càng tăng thêm. Những lời nàng vừa kể cũng không phải giả a.
“Hừ, không tin? Vậy để ta chứng minh cho ngươi thấy”.
Nói đoạn, nàng đưa tay lên ngực, đem cúc áo cởi ra, động tác phải gọi là phi thường mau lẹ.
Loáng một cái, chiếc áo cụt tay bó sát của nàng đã hoàn toàn rời khỏi cơ thể.
“A di, ngươi đang làm gì vậy?”.
Chẳng thèm hồi âm, Na Trát cúi người đem luôn chiếc váy xếp tầng sặc sỡ của mình cởi xuống.
Một thân hình hoàn mỹ lập tức hiện ra trước mắt Vương Chi.
Trước nay, kể từ thời điểm lần đầu gặp mặt, thú thật là Vương Chi không mấy để ý đến tướng mạo của vị a di này. Có lẽ bởi vì mối quan hệ thân thuộc giữa hai người…
Nhưng bây giờ, ngay lúc này, khi thân thể kiều diễm mê người kia đập vào mắt hắn…
Có một điều mà Vương Chi không thể không công nhận, đó là Na Trát rất đẹp, cực kỳ đẹp, cả dung nhan lẫn dáng người. Xét một cách công tâm thì nhan sắc của nàng tuy chưa bì được với Lăng Mị nhưng có thể sánh ngang với Vương Tuyết Nghi, nhỉnh hơn tất cả những nữ nhân khác mà hắn từng biết; còn về dáng người, thiết nghĩ ngoại trừ Cố Hồng Nhan của Tứ Thiên Điện thì chỉ có Mộ Thiên Thù là sánh được với nàng.
Công nhận thì công nhận, tuy nhiên đó lại không phải điều Vương Chi để ý lúc này, làm hắn bận tâm nằm ở thứ khác.
“Thế nào?”. – Hết sức bình thản, Na Trát hất cằm, hỏi – “Bây giờ thì đã đủ hở hang rồi đúng không?”.
Chẳng thấy hồi âm, Na Trát tự mình suy diễn: “Xem ra là chưa”.
“Tốt thôi, để ta hở thêm tí nữa vậy?”.
Lời còn chưa ra hết thì tay Na Trát đã lại di chuyển, và lần này, thay vì phía trước thì nó được đặt ra sau. Tiếp đấy, những ngón tay khẽ động trong khi ánh mắt thì vẫn luôn chăm chú nhìn Vương Chi đứng đối diện…
“Bực”.
Một âm thanh trầm thấp vang lên.
Chiếc áo lót màu đen nho nhỏ của Na Trát đã được cởi bỏ. Và dĩ nhiên, bộ ngực mê người kia cũng hoàn toàn hiển lộ trong tầm mắt kẻ nào đó. Một chi tiết nhỏ cũng không sót…
Tình huống này khiến cho Vương Chi hơi mất tự nhiên. Hắn không nghĩ vị a di kia của mình lại thật sự làm thế.
Nhanh chóng quay mặt đi, hắn nói, giọng điệu có chút khác lạ:
“Ngươi thật tùy tiện”.
“Còn ngươi thì quá bảo thủ”.
Trên mặt chẳng có lấy một tí ngượng ngùng hay xấu hổ nào, Na Trát Sa Đài phân tích:
“Hình thức không quyết định bản chất. Ta, Mộ Thiên Thù, hoặc nữ nhân nào khác, có thể cách ăn mặc rất hở hang, khiêu gợi nhưng nó không có nghĩa rằng chúng ta là hạng nữ nhân phóng đãng, tùy tiện. Những kẻ bề ngoài kín đáo, nội tâm trần trụi có nhiều lắm. Bọn họ mới là loại nữ nhân hư hỏng…”.
…
“Được rồi”.
Đem bài thuyết giáo của Na Trát cắt ngang, Vương Chi miễn cưỡng tiếp thu:
“A di, ngươi không cần nói nữa, ta hiểu rồi. Ta cởi mở hơn là được chứ gì”.
Đối với sự kiên trì của vị tứ a di này, Vương Chi hắn thực sự là cảm thấy rất phiền.
“Thôi thì chiều theo ý nàng ta đi”.
Ý nghĩ của Vương Chi là vậy. Hắn quả thật chỉ muốn mau chóng kết thúc đề tài này ngay. Hắn còn có vài vấn đề muốn trao đổi với nàng. Những dự định cho tương lai…
“Ta có việc cần bàn, ngươi mặc y phục lại đi”.
“Mặc giúp ta”.
…
Khóe môi nhếch khẽ, Na Trát nhanh chóng giấu đi một tia quỷ quyệt trong đáy mắt, dáng vẻ tự nhiên bảo:
“Vừa rồi không phải ngươi đã nói là hiểu rồi. Sự cởi mở của ngươi nên bắt đầu luôn từ bây giờ đi”.
“Ta không có sở thích mặc đồ cho nữ nhân”.
Nói xong, Vương Chi cũng chẳng đợi đối phương hồi âm, nhanh chân rời đi.
Việc cần bàn để sau hẳn bàn đi.Ý định của hắn là vậy, chỉ là… nó không thành. Hắn không cách nào rời đi được. Mỏm đá này chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện một kết giới kiên cố bao bọc.
Vẻ bực bội hiện rõ ra mặt, Vương Chi xoay người lại, chất vấn:
“A di, ngươi đây là ý gì?!”.
Coi như không nhìn thấy thái độ của hắn, Na Trát huơ huơ chiếc áo lót về trước, hồn nhiên nhờ vả:
“Tay a di bị đau, cần người mặc lại y phục giúp a”.
Thấy còn chưa đủ rõ ràng, nàng bổ sung:
“Trần trụi thế này ta thấy rất lạnh, mà lạnh thì ta sẽ không thể thi pháp để thu hồi kết giới được đâu”.
“A di ngươi…”.
“Miễn trả giá, miễn thương lượng”.
…
Trầm mặc một đỗi, Vương Chi hừ khẽ, đưa tay giật lấy chiếc áo lót còn đang huơ qua huơ lại trước mặt, rất không tình nguyện tiến sát lại gần Na Trát Sa Đài.
“Không biết xấu hổ”.
“Xấu hổ? Với tiểu tử ngươi?”.
Na Trát cười ẩn ý:
“Hi hi… Nhớ năm nào ta còn bồng ngươi trên tay, lúc ngươi khóc ta đã cho tiểu tử ngươi ngậm… thứ trước mặt ngươi a”.
Thứ trước mặt?
Vương Chi không tự chủ dời tầm mắt xuống một chút.
Rất lớn, hồng hào và săn chắc…
Có lẽ là hai hoặc ba giây gì đó, Vương Chi đã bị mê hoặc. Chúng thật sự quá đẹp.
Và thế là một lần nữa, hắn quay mặt đi. Tuy nhiên, khác hẳn với dáng vẻ bình thản lúc trước, lần này trên mặt hắn đã có chút khác lạ, tim cũng trải qua vài giây loạn nhịp…
Với khoảng cách còn chưa đầy hai gang tay, khỏi phải nói, sự khác thường của hắn đã đi thẳng vào mắt Na Trát Sa Đài.
Trong dạ thầm đắc ý, nàng hỏi, giọng ngọt như đường:
“Có đẹp không?”.
Thấy đối phương im hơi lặng tiếng, nàng tiếp tục “tấn công”:
“Nếu muốn, ngươi có thể sờ vào chúng, hoặc… cần ôn lại kỷ niệm mà nói…”.
Kề sát môi vào tai Vương Chi, nàng thì thầm: “… ngươi ngậm cũng được”.
Trong vô thức, Vương Chi lùi lại mấy bước, kế đấy liền hít sâu mấy hơi, cố làm cho mình bình tĩnh lại.
Bực bội đã chuyển thành tức giận, hắn nghiêm túc yêu cầu:
“A di, ngươi làm ơn chấm dứt trò đùa này lại đi!”.
“Những lời ta nói đều là thật a”.
…
Phát hiện gương mặt kẻ nào đó đã bắt đầu đanh lại, Na Trát bĩu môi nhượng bộ:
“Ngươi không thích thì thôi vậy”.
Nhắm nghiền hai mắt, nàng dang rộng tay, nhẹ hất cằm, đoạn bảo:
“Đừng có cầm mãi y phục của ta thế chứ, ta đang lạnh đấy”.
Biết không thể tránh khỏi, Vương Chi đành phải bước tới bên cạnh nàng, rất không tình nguyện giúp nàng mặc lại y phục. Dĩ nhiên là lần này hắn đã cố tình lờ đi mấy thứ nhấp nhô phập phồng kia…
“Ưm…”.
Một tiếng ưm khẽ, động tác của Vương Chi tức thì ngưng trệ.
“Chuyện gì?”.
“Chặt quá, nới lỏng một chút”.
…
“Quá lỏng rồi, thu bớt lại”.
…
“Ư…”.
“Lại sao nữa?”.
“Ngươi mặc thế này ta làm sao thở nổi. Nới lỏng…”.
…
“A…”.
“Lần này là lỏng hay chặt?!”.
“Vừa rồi”.
“Vừa thì ngươi kêu lên làm gì!”.
Đó là toàn bộ những gì mà Na Trát Sa Đài nhận được từ Vương Chi sau khi bản thân đã giảng giải, phân tích đến khô cả cổ họng.
Tóm lại, nói một cách ngắn gọn và dễ hiểu: Na Trát đã hoàn toàn thất bại trong việc giáo giục, sửa đổi tư tưởng của đứa cháu trai này.
Vương Chi, hắn căn bản là chẳng nghe lọt tai những lời nàng.
Đối với sự bảo thủ ấy, Na Trát cảm thấy vô cùng phiền muộn, đến độ biệt khuất. Trộm nghĩ nếu Vương Chi không có quan hệ ruột thịt thì chắc là nàng đã một chưởng đập chết hắn rồi.
“Cốt Đãi ơi Cốt Đãi, tư tưởng của ngươi đã bị đám nhân tộc kia làm hỏng hết rồi”.
Đè nén tâm tình, Na Trát Sa Đài thở mạnh một hơi, lắc đầu cảm thán:
“Tính cách của ngươi chẳng giống một ma tộc tí nào cả. Ma tộc không ai lại bảo thủ như ngươi. Nói ngươi hay, ở ma giới chúng ta thì kiểu ăn mặc như Mộ Thiên Thù tùy tiện liếc một cái là thấy cả tá đấy. Thậm chí ở nhiều nơi, tại một số lễ hội, mọi người còn thoát hết y phục chạy nhảy múa hát cùng nhau nữa kìa. Ăn mặc hở hang một chút thì có gì đâu chứ… Nhớ năm đó a di ngươi đây đã từng trần truồng đứng trước mặt hàng trăm nam nhân mà đánh nhau, vật lộn đấy. Nó mất mát gì đâu…”.
Liếc thấy sự ngờ vực hiện rõ trên mặt Vương Chi, Na Trát liền hỏi:
“Ngươi không tin?”.
“Không tin”.
Nhận được cái lắc đầu nọ, sự bực bội trong lòng Na Trát Sa Đài lại càng tăng thêm. Những lời nàng vừa kể cũng không phải giả a.
“Hừ, không tin? Vậy để ta chứng minh cho ngươi thấy”.
Nói đoạn, nàng đưa tay lên ngực, đem cúc áo cởi ra, động tác phải gọi là phi thường mau lẹ.
Loáng một cái, chiếc áo cụt tay bó sát của nàng đã hoàn toàn rời khỏi cơ thể.
“A di, ngươi đang làm gì vậy?”.
Chẳng thèm hồi âm, Na Trát cúi người đem luôn chiếc váy xếp tầng sặc sỡ của mình cởi xuống.
Một thân hình hoàn mỹ lập tức hiện ra trước mắt Vương Chi.
Trước nay, kể từ thời điểm lần đầu gặp mặt, thú thật là Vương Chi không mấy để ý đến tướng mạo của vị a di này. Có lẽ bởi vì mối quan hệ thân thuộc giữa hai người…
Nhưng bây giờ, ngay lúc này, khi thân thể kiều diễm mê người kia đập vào mắt hắn…
Có một điều mà Vương Chi không thể không công nhận, đó là Na Trát rất đẹp, cực kỳ đẹp, cả dung nhan lẫn dáng người. Xét một cách công tâm thì nhan sắc của nàng tuy chưa bì được với Lăng Mị nhưng có thể sánh ngang với Vương Tuyết Nghi, nhỉnh hơn tất cả những nữ nhân khác mà hắn từng biết; còn về dáng người, thiết nghĩ ngoại trừ Cố Hồng Nhan của Tứ Thiên Điện thì chỉ có Mộ Thiên Thù là sánh được với nàng.
Công nhận thì công nhận, tuy nhiên đó lại không phải điều Vương Chi để ý lúc này, làm hắn bận tâm nằm ở thứ khác.
“Thế nào?”. – Hết sức bình thản, Na Trát hất cằm, hỏi – “Bây giờ thì đã đủ hở hang rồi đúng không?”.
Chẳng thấy hồi âm, Na Trát tự mình suy diễn: “Xem ra là chưa”.
“Tốt thôi, để ta hở thêm tí nữa vậy?”.
Lời còn chưa ra hết thì tay Na Trát đã lại di chuyển, và lần này, thay vì phía trước thì nó được đặt ra sau. Tiếp đấy, những ngón tay khẽ động trong khi ánh mắt thì vẫn luôn chăm chú nhìn Vương Chi đứng đối diện…
“Bực”.
Một âm thanh trầm thấp vang lên.
Chiếc áo lót màu đen nho nhỏ của Na Trát đã được cởi bỏ. Và dĩ nhiên, bộ ngực mê người kia cũng hoàn toàn hiển lộ trong tầm mắt kẻ nào đó. Một chi tiết nhỏ cũng không sót…
Tình huống này khiến cho Vương Chi hơi mất tự nhiên. Hắn không nghĩ vị a di kia của mình lại thật sự làm thế.
Nhanh chóng quay mặt đi, hắn nói, giọng điệu có chút khác lạ:
“Ngươi thật tùy tiện”.
“Còn ngươi thì quá bảo thủ”.
Trên mặt chẳng có lấy một tí ngượng ngùng hay xấu hổ nào, Na Trát Sa Đài phân tích:
“Hình thức không quyết định bản chất. Ta, Mộ Thiên Thù, hoặc nữ nhân nào khác, có thể cách ăn mặc rất hở hang, khiêu gợi nhưng nó không có nghĩa rằng chúng ta là hạng nữ nhân phóng đãng, tùy tiện. Những kẻ bề ngoài kín đáo, nội tâm trần trụi có nhiều lắm. Bọn họ mới là loại nữ nhân hư hỏng…”.
…
“Được rồi”.
Đem bài thuyết giáo của Na Trát cắt ngang, Vương Chi miễn cưỡng tiếp thu:
“A di, ngươi không cần nói nữa, ta hiểu rồi. Ta cởi mở hơn là được chứ gì”.
Đối với sự kiên trì của vị tứ a di này, Vương Chi hắn thực sự là cảm thấy rất phiền.
“Thôi thì chiều theo ý nàng ta đi”.
Ý nghĩ của Vương Chi là vậy. Hắn quả thật chỉ muốn mau chóng kết thúc đề tài này ngay. Hắn còn có vài vấn đề muốn trao đổi với nàng. Những dự định cho tương lai…
“Ta có việc cần bàn, ngươi mặc y phục lại đi”.
“Mặc giúp ta”.
…
Khóe môi nhếch khẽ, Na Trát nhanh chóng giấu đi một tia quỷ quyệt trong đáy mắt, dáng vẻ tự nhiên bảo:
“Vừa rồi không phải ngươi đã nói là hiểu rồi. Sự cởi mở của ngươi nên bắt đầu luôn từ bây giờ đi”.
“Ta không có sở thích mặc đồ cho nữ nhân”.
Nói xong, Vương Chi cũng chẳng đợi đối phương hồi âm, nhanh chân rời đi.
Việc cần bàn để sau hẳn bàn đi.Ý định của hắn là vậy, chỉ là… nó không thành. Hắn không cách nào rời đi được. Mỏm đá này chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện một kết giới kiên cố bao bọc.
Vẻ bực bội hiện rõ ra mặt, Vương Chi xoay người lại, chất vấn:
“A di, ngươi đây là ý gì?!”.
Coi như không nhìn thấy thái độ của hắn, Na Trát huơ huơ chiếc áo lót về trước, hồn nhiên nhờ vả:
“Tay a di bị đau, cần người mặc lại y phục giúp a”.
Thấy còn chưa đủ rõ ràng, nàng bổ sung:
“Trần trụi thế này ta thấy rất lạnh, mà lạnh thì ta sẽ không thể thi pháp để thu hồi kết giới được đâu”.
“A di ngươi…”.
“Miễn trả giá, miễn thương lượng”.
…
Trầm mặc một đỗi, Vương Chi hừ khẽ, đưa tay giật lấy chiếc áo lót còn đang huơ qua huơ lại trước mặt, rất không tình nguyện tiến sát lại gần Na Trát Sa Đài.
“Không biết xấu hổ”.
“Xấu hổ? Với tiểu tử ngươi?”.
Na Trát cười ẩn ý:
“Hi hi… Nhớ năm nào ta còn bồng ngươi trên tay, lúc ngươi khóc ta đã cho tiểu tử ngươi ngậm… thứ trước mặt ngươi a”.
Thứ trước mặt?
Vương Chi không tự chủ dời tầm mắt xuống một chút.
Rất lớn, hồng hào và săn chắc…
Có lẽ là hai hoặc ba giây gì đó, Vương Chi đã bị mê hoặc. Chúng thật sự quá đẹp.
Và thế là một lần nữa, hắn quay mặt đi. Tuy nhiên, khác hẳn với dáng vẻ bình thản lúc trước, lần này trên mặt hắn đã có chút khác lạ, tim cũng trải qua vài giây loạn nhịp…
Với khoảng cách còn chưa đầy hai gang tay, khỏi phải nói, sự khác thường của hắn đã đi thẳng vào mắt Na Trát Sa Đài.
Trong dạ thầm đắc ý, nàng hỏi, giọng ngọt như đường:
“Có đẹp không?”.
Thấy đối phương im hơi lặng tiếng, nàng tiếp tục “tấn công”:
“Nếu muốn, ngươi có thể sờ vào chúng, hoặc… cần ôn lại kỷ niệm mà nói…”.
Kề sát môi vào tai Vương Chi, nàng thì thầm: “… ngươi ngậm cũng được”.
Trong vô thức, Vương Chi lùi lại mấy bước, kế đấy liền hít sâu mấy hơi, cố làm cho mình bình tĩnh lại.
Bực bội đã chuyển thành tức giận, hắn nghiêm túc yêu cầu:
“A di, ngươi làm ơn chấm dứt trò đùa này lại đi!”.
“Những lời ta nói đều là thật a”.
…
Phát hiện gương mặt kẻ nào đó đã bắt đầu đanh lại, Na Trát bĩu môi nhượng bộ:
“Ngươi không thích thì thôi vậy”.
Nhắm nghiền hai mắt, nàng dang rộng tay, nhẹ hất cằm, đoạn bảo:
“Đừng có cầm mãi y phục của ta thế chứ, ta đang lạnh đấy”.
Biết không thể tránh khỏi, Vương Chi đành phải bước tới bên cạnh nàng, rất không tình nguyện giúp nàng mặc lại y phục. Dĩ nhiên là lần này hắn đã cố tình lờ đi mấy thứ nhấp nhô phập phồng kia…
“Ưm…”.
Một tiếng ưm khẽ, động tác của Vương Chi tức thì ngưng trệ.
“Chuyện gì?”.
“Chặt quá, nới lỏng một chút”.
…
“Quá lỏng rồi, thu bớt lại”.
…
“Ư…”.
“Lại sao nữa?”.
“Ngươi mặc thế này ta làm sao thở nổi. Nới lỏng…”.
…
“A…”.
“Lần này là lỏng hay chặt?!”.
“Vừa rồi”.
“Vừa thì ngươi kêu lên làm gì!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.