Chương 451: Mười Thước Băng Ngưng
Bắc Hải Minh Chu
29/08/2017
"Rít rít...".
Trái với tâm tình bình thản của Thi Quỷ, Bích Hải Thiên Ma Tằm vốn đã bực tức thì nay, sau khi nhìn thấy đòn công kích của mình đã triệt để bị kẻ địch vô hiệu hóa thì lửa giận trong lòng lại càng bốc cao.
Đôi mắt bé tí trừng to hết cỡ, trong lam quang sáng rực, nó bất ngờ lao thẳng về phía Thi Quỷ.
Nhưng... trước mặt Thi Quỷ rành rành là vẫn còn đang tồn tại một lớp lam băng do linh lực ngưng kết thành...
Bích Hải Thiên Ma Tằm đây là đang tính làm gì? Lẽ nào nó muốn đâm đầu vào đó?
Nghi hoặc. Thi Quỷ nghi hoặc. Lạc Lâm... cũng là nghi hoặc.
Tuy tiếng là chủ nhân nhưng đối với Bích Hải Thiên Ma Tằm của mình, hiểu biết của Lạc Lâm so với Thi Quỷ cũng không hơn được bao nhiêu. Thời gian tiếp xúc quá ngắn nên nàng vẫn chưa kịp tìm hiểu mấy thứ chi tiết râu ria.
Và như thế, trong sự nghi hoặc của cả Lạc Lâm lẫn Thi Quỷ, Bích Hải Thiên Ma Tằm đưa ra câu trả lời.
Không một chút do dự hay là chần chừ, từ trên không, Bích Hải Thiên Ma Tằm một đường đâm thẳng vào lớp lam băng do Thi Quỷ dựng lên trước đó. Chẳng có chút gì gọi là đột biến hay khó lường cả, đơn thuần chỉ là đâm đầu vào...
Thế nhưng chính cái hành động "giản đơn" và "tầm thường" mà thoạt nhìn cứ ngỡ là ngốc nghếch ấy, nó đã khiến cho kẻ đối diện là Thi Quỷ phải kinh ngạc.
Cú đâm đầu kia, uy lực của nó thật sự rất đáng gờm. Đó không phải một nhận định suông mà có cơ sở hẳn hoi, vững chắc nữa là khác.
Lớp lam băng kiên cố và mạnh mẽ mà Thi Quỷ đã tạo ra kia, lúc này đây nó đã triệt để bị phá hỏng. Chẳng lớn, chỉ là một lỗ nhỏ tầm đầu ngón tay thôi. Dẫu vậy, một cái lỗ như thế cũng đã là quá đủ rồi. Vấn đề ở đây không nằm ở kích cỡ mà là thời gian, là lực đạo xuyên phá!
Bích Hải Thiên Ma Tằm, nó đã xuyên thủng lớp lam băng kiên cố kia chỉ trong một sát na! Hoàn toàn chẳng một chút trở ngại nào cả!
Cái này có ý nghĩa gì chứ?
Nếu có thời gian thì Thi Quỷ cũng muốn dừng lại để suy nghĩ lắm. Chỉ là bây giờ, con Bích Hải Thiên Ma Tằm kia lại không cho hắn thời gian để suy nghĩ. Sau khi xuyên thủng lớp lam băng nọ thì nó đã liền tấn công hắn, một cái chớp mắt cũng không chịu để yên.
Kim châm, tơ độc, lấy thân đâm vào, bằng tất cả mọi phương thức có thể, Bích Hải Thiên Ma Tằm đã liên tục dồn ép hắn. Mấy thứ khác còn tốt, Thi Quỷ hắn đều dễ dàng xử lý được, nhưng còn kiểu lấy thân đâm vào thì... thật sự là hơi khó khăn.
Trái với Thi Quỷ, đứng ở gần đó, sau khi chứng kiến Bích Hải Thiên Ma Tằm của mình chiếm thế thượng phong, hơn nữa còn liên tục dồn ép kẻ địch thì Lạc Lâm đã không giấu được vui mừng.
Trong sự kích động, nàng hoa chân múa tay hò hét:
"Tiểu Đầu, đánh hắn!".
"Đánh bên này! Đánh bên này!".
"Hay lắm Tiểu Đầu! Phun tơ đi! Phun tơ!".
"Thiết Đầu Công! Lại dùng Thiết Đầu Công!".
...
Kể từ khi tỉnh lại tới nay, thật sự là chưa khi nào Lạc Lâm cảm thấy vui vẻ như lúc này. Nhìn Thi Quỷ bị bảo bối của mình đánh cho chật vật, trong lòng nàng đích thực là khoái trá lắm.
Sao không khoái trá cho được chứ?
Nàng đang báo thù a. Một kẻ thù mà vốn cứ ngỡ phải sau một khoảng thời gian nữa nàng mới báo được thì nay, bảo bối kia của nàng đã và đang giúp nàng thực hiện rồi.
Mới đầu, khi mà tỷ tỷ cố tình đem Thực Thi Nghĩ thu lại, Lạc Lâm nàng đã thực cho rằng mình sẽ vô phương báo được thù. Ai mà ngờ...
Đùng một cái, Tiểu Đầu nó bỗng đột phá, đáng nói là đột phá xong thì thực lực lại còn tăng lên một mảng lớn như vậy...
"Ha ha ha", Lạc Lâm nàng đúng là muốn cười to lên thế đấy.
Cái cảm giác niềm vui đến quá bất ngờ, quá ngoài dự liệu này, nó thật là làm người ta sung sướng lắm.
...
Không được như vị chủ nhân của mình, tâm tình của Bích Hải Thiên Ma Tằm hiện đang khá là tồi tệ, bất kể nó đã vừa mới đột phá thành công sớm hơn rất nhiều so với lẽ thường đi nữa.
Cảnh giới tăng lên, thực lực tăng lên, vậy thì sao chứ? Có lẽ sau này, khi ngẫm lại nó sẽ rất đắc ý, rất vui mừng, nhưng còn bây giờ... nó thật tình là vui không nổi.
Cảnh giới, thực lực và thậm chí là thiên phú thần thông, tất cả đều chẳng giúp ích gì cho nó lúc này hết.
Đừng thấy từ nãy giờ nó liên tục tấn công, liên tục dồn ép Thi Quỷ mà lầm, thực chất, toàn bộ những đòn công kích của nó, hết thảy đều là phí công vô ích. Tất cả chúng, không có một cái nào là chạm được vào người Thi Quỷ hết.
Đúng là tốc độ của nó rất nhanh, đúng là phương thức lấy thân đâm vào của nó rất hiệu quả, thế nhưng cũng chỉ dừng ở việc phá hủy các lớp băng, các màn chắn mà Thi Quỷ tạo ra thôi. Còn đối với bản thân Thi Quỷ...
Bích Hải Thiên Ma Tằm, nó không cho rằng mình đang chiếm ưu thế như cái cách mà chủ nhân của nó đã nhìn nhận. Nó có cảm giác kẻ địch của mình vẫn chưa xuất sử ra thực lực chân chính, thậm chí... có khi đối phương còn chưa thực sự nhập cuộc, còn chưa xem đây là một trận chiến. Trực giác đã mách bảo nó như thế.
Theo thời gian trôi qua, cùng với số lần công kích chồng lên mỗi lúc một nhiều, cái trực giác kia lại càng rõ nét hơn. Trong lòng nó, nỗi bất an cũng đang dần lớn lên...
Và rồi khoảng mười phút sau đó, qua thêm nhiều lượt công kích bất thành nữa, rốt cuộc thì nó cũng xác minh được một điều: trực giác của nó đã đúng. Thi Quỷ - kẻ mà nó đang đối đầu, đối phương vẫn còn ẩn giấu thực lực.
Nhiều ít tuy chưa rõ nhưng căn cứ vào cỗ khí tức lạnh lẽo khiếp người mà nó mới vừa cảm nhận được kia thì đối phương rõ ràng là mạnh hơn hẳn so với nó. Nó tự biết là như thế.
Thời khắc này đây, cơn giận của nó sớm đã tiêu tan, hay đúng hơn là đã bị đè bẹp bởi một thứ cảm xúc khác rồi. Là lo lắng.
Bích Hải Thiên Ma Tằm, nó đã bắt đầu sinh ra thoái ý.
"Muốn chạy sao?".
Phía bên kia, Thi Quỷ thấy Bích Hải Thiên Ma Tằm ngừng công kích thì âm thầm cười lạnh. Từ nãy giờ hắn đã để cho nó đánh nhiều như vậy, nay vừa mới định vung tay nó liền muốn chạy, há lại phải đạo?
Linh lực bên trong thể nội mau chóng được thúc động, trước ánh mắt kinh hoảng của Bích Hải Thiên Ma Tằm, Thi Quỷ xòe rộng bàn tay, đưa ra rồi hô lớn:
"Băng Ngưng!".
Ngay lập tức, một cảnh tượng làm rung động lòng người xảy ra.
Lấy Bích Hải Thiên Ma Tằm làm trung tâm, trong bán kính mười thước, toàn bộ không gian bỗng bất ngờ đông cứng lại.
"Rít rít...".
Trước thủ đoạn quá đỗi kỳ dị của Thi Quỷ, Bích Hải Thiên Ma Tằm sợ hãi kêu lên liên tục. Nếu như vừa rồi, trước khi Thi Quỷ xuất ra Băng Ngưng, trong lòng nó mới chỉ có bất an cùng lo lắng thì giờ phút này đây chúng đã chuyển hẳn thành nỗi khiếp sợ rồi. Nói gì đánh, bây giờ ngay đến một ý niệm tiến công nó còn chẳng có. Điều duy nhất mà nó mong muốn bây giờ là lập tức thoát ra, tránh khỏi Thi Quỷ càng xa càng tốt!
Bích Hải Thiên Ma Tằm nó đã sai! Thi Quỷ kia, đối phương hoàn toàn không phải hạng nhân vật mà nó có khả năng trêu vào!
"Rít rít rít...".
Hiểm tử cầu sinh, với nội tâm cực độ khẩn trương cùng sợ hãi, Bích Hải Thiên Ma Tằm điên cuồng thôi động lực lượng trong cơ thể hòng thoát ra khỏi phạm vi mười thước băng ngưng do Thi Quỷ vừa tạo ra.
Đáng tiếc, hết thảy đều chỉ là phí công vô ích. Bất kể Bích Hải Thiên Ma Tằm có cố gắng cỡ nào, nỗ lực ra sao thì thân thể nó như cũ vẫn cứ bị mười thước băng ngưng giam giữ. Tốc độ, thiên phú thần thông và cả tuyệt kỹ "Thiết Đầu Công" kia của nó, toàn bộ đều không thể phát huy được. Không gian này, nó đã bị băng lạnh đông cứng lại rồi.
Hôm nay nó đã phạm một sai lầm. Một sai lầm rất lớn. Và bây giờ, nó phải trả giá...
Trái với tâm tình bình thản của Thi Quỷ, Bích Hải Thiên Ma Tằm vốn đã bực tức thì nay, sau khi nhìn thấy đòn công kích của mình đã triệt để bị kẻ địch vô hiệu hóa thì lửa giận trong lòng lại càng bốc cao.
Đôi mắt bé tí trừng to hết cỡ, trong lam quang sáng rực, nó bất ngờ lao thẳng về phía Thi Quỷ.
Nhưng... trước mặt Thi Quỷ rành rành là vẫn còn đang tồn tại một lớp lam băng do linh lực ngưng kết thành...
Bích Hải Thiên Ma Tằm đây là đang tính làm gì? Lẽ nào nó muốn đâm đầu vào đó?
Nghi hoặc. Thi Quỷ nghi hoặc. Lạc Lâm... cũng là nghi hoặc.
Tuy tiếng là chủ nhân nhưng đối với Bích Hải Thiên Ma Tằm của mình, hiểu biết của Lạc Lâm so với Thi Quỷ cũng không hơn được bao nhiêu. Thời gian tiếp xúc quá ngắn nên nàng vẫn chưa kịp tìm hiểu mấy thứ chi tiết râu ria.
Và như thế, trong sự nghi hoặc của cả Lạc Lâm lẫn Thi Quỷ, Bích Hải Thiên Ma Tằm đưa ra câu trả lời.
Không một chút do dự hay là chần chừ, từ trên không, Bích Hải Thiên Ma Tằm một đường đâm thẳng vào lớp lam băng do Thi Quỷ dựng lên trước đó. Chẳng có chút gì gọi là đột biến hay khó lường cả, đơn thuần chỉ là đâm đầu vào...
Thế nhưng chính cái hành động "giản đơn" và "tầm thường" mà thoạt nhìn cứ ngỡ là ngốc nghếch ấy, nó đã khiến cho kẻ đối diện là Thi Quỷ phải kinh ngạc.
Cú đâm đầu kia, uy lực của nó thật sự rất đáng gờm. Đó không phải một nhận định suông mà có cơ sở hẳn hoi, vững chắc nữa là khác.
Lớp lam băng kiên cố và mạnh mẽ mà Thi Quỷ đã tạo ra kia, lúc này đây nó đã triệt để bị phá hỏng. Chẳng lớn, chỉ là một lỗ nhỏ tầm đầu ngón tay thôi. Dẫu vậy, một cái lỗ như thế cũng đã là quá đủ rồi. Vấn đề ở đây không nằm ở kích cỡ mà là thời gian, là lực đạo xuyên phá!
Bích Hải Thiên Ma Tằm, nó đã xuyên thủng lớp lam băng kiên cố kia chỉ trong một sát na! Hoàn toàn chẳng một chút trở ngại nào cả!
Cái này có ý nghĩa gì chứ?
Nếu có thời gian thì Thi Quỷ cũng muốn dừng lại để suy nghĩ lắm. Chỉ là bây giờ, con Bích Hải Thiên Ma Tằm kia lại không cho hắn thời gian để suy nghĩ. Sau khi xuyên thủng lớp lam băng nọ thì nó đã liền tấn công hắn, một cái chớp mắt cũng không chịu để yên.
Kim châm, tơ độc, lấy thân đâm vào, bằng tất cả mọi phương thức có thể, Bích Hải Thiên Ma Tằm đã liên tục dồn ép hắn. Mấy thứ khác còn tốt, Thi Quỷ hắn đều dễ dàng xử lý được, nhưng còn kiểu lấy thân đâm vào thì... thật sự là hơi khó khăn.
Trái với Thi Quỷ, đứng ở gần đó, sau khi chứng kiến Bích Hải Thiên Ma Tằm của mình chiếm thế thượng phong, hơn nữa còn liên tục dồn ép kẻ địch thì Lạc Lâm đã không giấu được vui mừng.
Trong sự kích động, nàng hoa chân múa tay hò hét:
"Tiểu Đầu, đánh hắn!".
"Đánh bên này! Đánh bên này!".
"Hay lắm Tiểu Đầu! Phun tơ đi! Phun tơ!".
"Thiết Đầu Công! Lại dùng Thiết Đầu Công!".
...
Kể từ khi tỉnh lại tới nay, thật sự là chưa khi nào Lạc Lâm cảm thấy vui vẻ như lúc này. Nhìn Thi Quỷ bị bảo bối của mình đánh cho chật vật, trong lòng nàng đích thực là khoái trá lắm.
Sao không khoái trá cho được chứ?
Nàng đang báo thù a. Một kẻ thù mà vốn cứ ngỡ phải sau một khoảng thời gian nữa nàng mới báo được thì nay, bảo bối kia của nàng đã và đang giúp nàng thực hiện rồi.
Mới đầu, khi mà tỷ tỷ cố tình đem Thực Thi Nghĩ thu lại, Lạc Lâm nàng đã thực cho rằng mình sẽ vô phương báo được thù. Ai mà ngờ...
Đùng một cái, Tiểu Đầu nó bỗng đột phá, đáng nói là đột phá xong thì thực lực lại còn tăng lên một mảng lớn như vậy...
"Ha ha ha", Lạc Lâm nàng đúng là muốn cười to lên thế đấy.
Cái cảm giác niềm vui đến quá bất ngờ, quá ngoài dự liệu này, nó thật là làm người ta sung sướng lắm.
...
Không được như vị chủ nhân của mình, tâm tình của Bích Hải Thiên Ma Tằm hiện đang khá là tồi tệ, bất kể nó đã vừa mới đột phá thành công sớm hơn rất nhiều so với lẽ thường đi nữa.
Cảnh giới tăng lên, thực lực tăng lên, vậy thì sao chứ? Có lẽ sau này, khi ngẫm lại nó sẽ rất đắc ý, rất vui mừng, nhưng còn bây giờ... nó thật tình là vui không nổi.
Cảnh giới, thực lực và thậm chí là thiên phú thần thông, tất cả đều chẳng giúp ích gì cho nó lúc này hết.
Đừng thấy từ nãy giờ nó liên tục tấn công, liên tục dồn ép Thi Quỷ mà lầm, thực chất, toàn bộ những đòn công kích của nó, hết thảy đều là phí công vô ích. Tất cả chúng, không có một cái nào là chạm được vào người Thi Quỷ hết.
Đúng là tốc độ của nó rất nhanh, đúng là phương thức lấy thân đâm vào của nó rất hiệu quả, thế nhưng cũng chỉ dừng ở việc phá hủy các lớp băng, các màn chắn mà Thi Quỷ tạo ra thôi. Còn đối với bản thân Thi Quỷ...
Bích Hải Thiên Ma Tằm, nó không cho rằng mình đang chiếm ưu thế như cái cách mà chủ nhân của nó đã nhìn nhận. Nó có cảm giác kẻ địch của mình vẫn chưa xuất sử ra thực lực chân chính, thậm chí... có khi đối phương còn chưa thực sự nhập cuộc, còn chưa xem đây là một trận chiến. Trực giác đã mách bảo nó như thế.
Theo thời gian trôi qua, cùng với số lần công kích chồng lên mỗi lúc một nhiều, cái trực giác kia lại càng rõ nét hơn. Trong lòng nó, nỗi bất an cũng đang dần lớn lên...
Và rồi khoảng mười phút sau đó, qua thêm nhiều lượt công kích bất thành nữa, rốt cuộc thì nó cũng xác minh được một điều: trực giác của nó đã đúng. Thi Quỷ - kẻ mà nó đang đối đầu, đối phương vẫn còn ẩn giấu thực lực.
Nhiều ít tuy chưa rõ nhưng căn cứ vào cỗ khí tức lạnh lẽo khiếp người mà nó mới vừa cảm nhận được kia thì đối phương rõ ràng là mạnh hơn hẳn so với nó. Nó tự biết là như thế.
Thời khắc này đây, cơn giận của nó sớm đã tiêu tan, hay đúng hơn là đã bị đè bẹp bởi một thứ cảm xúc khác rồi. Là lo lắng.
Bích Hải Thiên Ma Tằm, nó đã bắt đầu sinh ra thoái ý.
"Muốn chạy sao?".
Phía bên kia, Thi Quỷ thấy Bích Hải Thiên Ma Tằm ngừng công kích thì âm thầm cười lạnh. Từ nãy giờ hắn đã để cho nó đánh nhiều như vậy, nay vừa mới định vung tay nó liền muốn chạy, há lại phải đạo?
Linh lực bên trong thể nội mau chóng được thúc động, trước ánh mắt kinh hoảng của Bích Hải Thiên Ma Tằm, Thi Quỷ xòe rộng bàn tay, đưa ra rồi hô lớn:
"Băng Ngưng!".
Ngay lập tức, một cảnh tượng làm rung động lòng người xảy ra.
Lấy Bích Hải Thiên Ma Tằm làm trung tâm, trong bán kính mười thước, toàn bộ không gian bỗng bất ngờ đông cứng lại.
"Rít rít...".
Trước thủ đoạn quá đỗi kỳ dị của Thi Quỷ, Bích Hải Thiên Ma Tằm sợ hãi kêu lên liên tục. Nếu như vừa rồi, trước khi Thi Quỷ xuất ra Băng Ngưng, trong lòng nó mới chỉ có bất an cùng lo lắng thì giờ phút này đây chúng đã chuyển hẳn thành nỗi khiếp sợ rồi. Nói gì đánh, bây giờ ngay đến một ý niệm tiến công nó còn chẳng có. Điều duy nhất mà nó mong muốn bây giờ là lập tức thoát ra, tránh khỏi Thi Quỷ càng xa càng tốt!
Bích Hải Thiên Ma Tằm nó đã sai! Thi Quỷ kia, đối phương hoàn toàn không phải hạng nhân vật mà nó có khả năng trêu vào!
"Rít rít rít...".
Hiểm tử cầu sinh, với nội tâm cực độ khẩn trương cùng sợ hãi, Bích Hải Thiên Ma Tằm điên cuồng thôi động lực lượng trong cơ thể hòng thoát ra khỏi phạm vi mười thước băng ngưng do Thi Quỷ vừa tạo ra.
Đáng tiếc, hết thảy đều chỉ là phí công vô ích. Bất kể Bích Hải Thiên Ma Tằm có cố gắng cỡ nào, nỗ lực ra sao thì thân thể nó như cũ vẫn cứ bị mười thước băng ngưng giam giữ. Tốc độ, thiên phú thần thông và cả tuyệt kỹ "Thiết Đầu Công" kia của nó, toàn bộ đều không thể phát huy được. Không gian này, nó đã bị băng lạnh đông cứng lại rồi.
Hôm nay nó đã phạm một sai lầm. Một sai lầm rất lớn. Và bây giờ, nó phải trả giá...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.