Chương 666: Nguy nan
Bắc Hải Minh Chu
16/03/2018
Nhấc chân tiến lại gần đám người Thi Quỷ, lão nhân lưng còng, tức Tư Đồ cười lạnh:
"Một kẻ vô lực, hai tên cường giả hậu kỳ, một chân nhân sơ kỳ, hai chân nhân trung kỳ cộng với một tên hậu kỳ, bằng vào lũ sâu bọ các ngươi mà muốn thoát khỏi một vị vạn cổ cự đầu ta? Đúng là hoang đường!".
Chuyển hẳn tầm mắt lên người Thi Quỷ, Tư Đồ cảnh báo:
"Tiểu bối, tốt hơn hết là các ngươi nên ngoan ngoãn và thành thật trả lời những câu hỏi của ta, bằng không... Hừ!".
"Tiền bối, vừa rồi chúng ta thật sự bởi quá lo lắng cho nên...".
"Không cần nhiều lời!".
Lão nhân đánh gãy câu nói của Thi Quỷ xong, lạnh lùng truy hỏi: "Tiểu bối, lúc nãy ngươi nói Thiên Vu tộc đã không còn, nó rốt cuộc là như thế nào? Mau nói rõ ràng cho ta".
"Tiền bối".
Thay vì Thi Quỷ thì lần này, người hồi đáp lại là Khổng Lăng: "Lịch sử của Đà Lan, so với hắn thì ta nắm rõ hơn. Xin tiền bối cho phép ta được giải trình".
"Được, vậy ngươi nói đi".
"Đa tạ tiền bối".
Và như thế, Khổng Lăng bắt đầu đem chuyện xưa tóm tắt lại. Từ thời đại bách vương tranh hùng, Hồng Uy thành lập, Nhược Lan khai sinh cho đến tận ngày nay, phàm có dính líu đến Thiên Vu thì đều được nàng kể ra tỉ mỉ, gần như là chẳng thiếu thứ gì.
Xem ra đối với lịch sử của thế giới này, Khổng Lăng nàng khá có nhận thức.
Tất nhiên, với những thông tin rõ ràng minh bạch nhường ấy, Tư Đồ đã rất nhanh liền hiểu được tiền căn hậu quả.
Hắn trầm mặc một đỗi khá lâu rồi chợt ngửa mặt nhìn cao xanh, thần thái hiện rõ bi thương.
"Thiên Vu nay đã không còn... đã không còn...".
"Ngàn vạn tộc nhân, nay chỉ còn một mình ta... chỉ một mình ta...".
...
"Tiểu Quỷ sư phụ...".
Mắt thấy Tư Đồ đau buồn than trách cho số kiếp Thiên Vu, Lạc Lâm bên này nhất thời không khỏi khẩn trương lo sợ. Nói thế nào thì năm đó thảm sát Thiên Vu chính là Lạc tộc nàng đấy.
Dường như cũng hiểu được, Thi Quỷ dịu dàng nắm lấy tay nàng, trấn an: "Đừng sợ...".
Hai tiếng như vậy rồi thôi. Hắn không nói nữa. Thú thực là hắn không biết mình nên nói tiếp thế nào. Chẳng có gì để bảo đảm cả. Thậm chí dù cho đấy là tâm tư, ý nghĩ...
Phải. Quan trọng nhất với hắn lúc này, nó lại không phải mạng sống của Lạc Lâm. Tiểu Vương, Âm Cơ, Khổng Lăng, Nghinh Tử hay ngay cả Tiểu Kiều, hết thảy cũng đều không phải. Trong lòng hắn, minh bạch nhất vẫn như cũ là thù hận, là ký ức...
Bàn tay lặng lẽ buông ra, hắn xoay đầu sang hướng khác. Vừa hay, bên kia Tư Đồ cũng thôi than trách mà ngó lại. Nhìn Khổng Lăng, Tư Đồ cất tiếng:
"Tiểu bối, theo như lời ngươi kể thì Thiên Vu ta chính là hủy trong tay của Hoan Vương Mạc Đa? Mật cảnh này chính là mộ phần của hắn và Ái Hậu Sa Nhi Kỳ?".
"Bẩm tiền bối, quả đúng như vậy".
...
"Mạc Đa chết rồi sao... Ngươi chết rồi sao...".
Đang lẩm bẩm, Tư Đồ bỗng chợt cười lên quái dị:
"Ha ha ha! Chết đáng lắm! Ha ha ha ha! Chết đáng lắm!...".
"Năm đó Mạc Đa ngươi chẳng những cướp đi nữ nhân ta yêu mà còn đoạt luôn cả vị trí tộc trưởng Thiên Vu của ta... Mạc Đa ngươi chết đáng lắm! Chết đáng lắm...!".
"... Ngươi có tài đức gì mà kế thừa ngôi vị tộc trưởng? Luận tư chất ngươi không bằng ta, luận mưu kế ngươi càng thua xa ta... Tộc trưởng? Ha ha ha! Nực cười! Nực cười!... Ngươi chết là đáng! Ngươi chết là đáng!!".
...
Chẳng buồn bận tâm đến sự hiện diện của đám người Thi Quỷ, Tư Đồ cứ thế mà điên cuồng phát tiết. Mối hận trong lòng hắn xem chừng đã chất chứa quá lâu rồi.
Với khuôn mặt ngày càng dữ tợn, hắn oán độc hồi tưởng...
"... Năm đó nếu không phải lão già kia thiên vị mà truyền ngôi vị tộc trưởng lại cho Mạc Đa ngươi, nếu không phải ngươi lợi dụng uy quyền cướp đi Sa Kỳ Nhi của ta thì Tư Đồ ta há sẽ tu luyện cấm pháp?!".
"Thật không ngờ... Thật không ngờ Mạc Đa ngươi lại chẳng nể chút tình nghĩa, nhất định truy cùng giết tận, thậm chí đến nguyên thần của ta ngươi cũng quyết tâm tiêu hủy...".
"Ha ha ha! Nhưng rốt cuộc thì sao?! Rốt cuộc thì sao?!".
"Mạc Đa ngươi tưởng ngươi có Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết thì rất giỏi? Cấm pháp ta học còn lợi hại hơn rất nhiều!".
"Muốn dùng Âm Dương Kính tiêu hủy nguyên thần ta? Đúng là nằm mơ!".
...
"... Năm đó ngươi đem Âm Dương Kính phong ấn tại đây, chính ngay một linh mạch thánh cấp. Ngươi chắc chắn đã không cách nào ngờ được hành động này của ngươi đã giúp ta phục hồi thân thể, tiếp tục hấp thụ linh mạch cùng lực lượng của Âm Dương Kính để tu luyện...".
"Chính ngươi... Chính ngươi đã giúp ta phá tan bình cảnh cuối cùng, thành tựu vạn cổ cự đầu chí cao vô thượng! Sự an bài ngu xuẩn của ngươi, hôm nay nó lại giúp ta rút ngắn quá trình giải khai phong ấn, thoát khỏi cấm chế...".
"Mạc Đa! Kẻ cười sau cuối vẫn là ta! Là Tư Đồ ta! Là Tư Đồ ta!".
"Ha ha ha! Ha ha ha ha...!!".
...
So với trước, thời điểm bi thương khi hay tin Thiên Vu tộc tiêu vong thì rõ ràng hiện giờ, tâm tình Tư Đồ càng thêm kích động. Nhưng dù vậy, lần này, đám người Thi Quỷ đã không hề làm ra hành vi tháo lui như trước nữa. Bọn họ biết, thời gian vốn dĩ là không đủ. Chỉ riêng kết giới, muốn phá cũng phải hao phí một phen sức lực rồi.
Lùi một bước, cứ cho là không tồn tại kết giới đi nữa, vậy thì sao? Lão nhân Tư Đồ kia sẽ thật sự mãi đứng đó hồi tưởng, phát tiết ư?
Lúc này, bọn họ chỉ có thể chờ đợi, và suy tính. Dù cho biện pháp nghĩ được là không nhiều.
...
Bên im lặng, bên lại oán độc cuồng tiếu, bầu không khí quái dị ấy cứ thế mà tiếp diễn. Mãi tận đến khi...
"Mạc Đa, năm đó ngươi cướp đi tất cả mọi thứ của ta, hại ta suýt chút nữa thì rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục... Hôm nay, nơi mộ địa này của ngươi, ta sẽ giết chết tân Vương, cưỡng gian tân Hậu! Ta sẽ đem truyền nhân của các ngươi giày vò tới chết!!".
Nguy!
Vừa nghe được dự định của Tư Đồ, tâm Thi Quỷ liền rơi vào đáy cốc. Tình huống tồi tệ nhất đã biến thành sự thật. Tử vong, nó đang ở rất gần hắn.
Chạy, đó là điều duy nhất hắn còn có thể nghĩ. Thế nhưng... hắn sẽ chạy bằng cách nào đây?
"Hừ, còn muốn chạy?!".
"Công tử!".
"Keng!".
...
Sau tiếng va chạm đinh tai, Tư Đồ cúi xuống nhìn cánh tay mình. Nơi đó, vài giọt máu đang vương đọng.
Một cách chậm rãi, Tư Đồ ngẩng đầu lên. Hắn thoáng quan sát chín hư ảnh đang nhằm vào mình há miệng nhe nanh, cất giọng âm trầm: "Túy Linh Lung, pháp bảo của Sa Kỳ Nhi...".
Trong khi đó, ở phía bên này.
"Khổng Lăng, pháp bảo này...".
Hiểu ý, Khổng Lăng cho Thi Quỷ một cái lắc đầu: "Sẽ chẳng cầm cự được lâu đâu".
Quả nhiên là không thể...
"Thi Quỷ ta hôm nay lẽ nào thực phải táng thân chỗ này?".
Thi Quỷ hắn thực là rất không cam lòng. Sau bao nhiêu năm vất vả tu hành, sau bao nhiêu thứ đã ngấm ngầm suy tính, sắp đặt, hôm nay hắn cứ vậy mà chết đi? Dưới tay một kẻ hoàn toàn xa lạ?
Chết như thế... quá vô nghĩa rồi.
"Chết tiệt! Chết tiệt! Ta không thể chết như vầy... Phải tìm cách... Phải tìm cách...".
"Bằng mọi giá ta phải giữ lại mạng sống... Ta còn phải báo thù... còn phài báo thù...".
...
Trong đời mình, đây là một trong số những lần hiếm hoi mà Thi Quỷ đã thực sự cảm thấy sợ hãi. Phải, hắn sợ chết. Bởi vì nếu hắn chết thì mọi thứ sẽ kết thúc. Hắn sẽ chẳng bao giờ còn có thể vì thê nhi mà đòi lại công đạo được nữa...
Sống sót, đấy là ý niệm duy nhất của hắn lúc này. Nhưng... bằng cách nào đây?
"Công tử...".
"Tiểu Quỷ sư phụ...".
Cùng lúc, hai thanh âm lo lắng cất lên. Là của Lạc Lâm và Tiểu Kiều. Có điều đối tượng mà Thi Quỷ nhìn sang, đấy lại không phải các nàng. Nơi mắt hắn hướng đến là Nghinh Tử.
Vừa rồi, Nghinh Tử đã lặng lẽ nắm lấy tay hắn.
Chẳng biết bởi do tình cảnh nguy nan hay vì đầu óc mụ mị, khoảnh khắc này, trong mắt Thi Quỷ, Nghinh Tử lại trở nên vô cùng khác biệt. Bộ dáng đờ đẫn vô hồn mọi khi của nàng đã trốn đâu không rõ. Thay vào đó, đang hiện hữu lại là sự linh động hữu thần. Thậm chí ngay đến cả giọng nói của nàng, nó cũng....
Tính ra thì đây là lần đầu tiên Nghinh Tử trực tiếp nói chuyện với hắn. Nhưng, vấn đề không nằm ở đấy. Đáng lưu tâm là chất giọng của nàng. Khàn đục? Khó nghe? Hoàn toàn trái lại. Thanh âm phát ra từ miệng nàng, chúng êm dịu và dễ nghe vô cùng.
"Thi Quỷ". - Nghinh Tử nói - "Có một tri kỷ như ngươi, ta thấy mình tốt hơn trước kia rất nhiều".
"Nghinh Tử...".
"Đừng nói. Hãy nghe thôi".
Thanh âm vẫn dịu êm như cũ, Nghinh Tử tiếp tục: "Ta vẫn còn một tâm nguyện chưa thể hoàn thành. Thi Quỷ, ngươi hãy làm thay ta".
Nói đoạn, nàng kề môi sát bên tai Thi Quỷ, dùng bí thuật truyền âm.
Truyền đạt xong, nàng đưa chân tiến lên phía trước, đối mặt cùng Tư Đồ.
"Tiểu Kiều, sau này hãy luôn ở bên cạnh chăm sóc cho hắn".
p/s: Hết hơi. Gõ xong mệt muốn chết...
"Một kẻ vô lực, hai tên cường giả hậu kỳ, một chân nhân sơ kỳ, hai chân nhân trung kỳ cộng với một tên hậu kỳ, bằng vào lũ sâu bọ các ngươi mà muốn thoát khỏi một vị vạn cổ cự đầu ta? Đúng là hoang đường!".
Chuyển hẳn tầm mắt lên người Thi Quỷ, Tư Đồ cảnh báo:
"Tiểu bối, tốt hơn hết là các ngươi nên ngoan ngoãn và thành thật trả lời những câu hỏi của ta, bằng không... Hừ!".
"Tiền bối, vừa rồi chúng ta thật sự bởi quá lo lắng cho nên...".
"Không cần nhiều lời!".
Lão nhân đánh gãy câu nói của Thi Quỷ xong, lạnh lùng truy hỏi: "Tiểu bối, lúc nãy ngươi nói Thiên Vu tộc đã không còn, nó rốt cuộc là như thế nào? Mau nói rõ ràng cho ta".
"Tiền bối".
Thay vì Thi Quỷ thì lần này, người hồi đáp lại là Khổng Lăng: "Lịch sử của Đà Lan, so với hắn thì ta nắm rõ hơn. Xin tiền bối cho phép ta được giải trình".
"Được, vậy ngươi nói đi".
"Đa tạ tiền bối".
Và như thế, Khổng Lăng bắt đầu đem chuyện xưa tóm tắt lại. Từ thời đại bách vương tranh hùng, Hồng Uy thành lập, Nhược Lan khai sinh cho đến tận ngày nay, phàm có dính líu đến Thiên Vu thì đều được nàng kể ra tỉ mỉ, gần như là chẳng thiếu thứ gì.
Xem ra đối với lịch sử của thế giới này, Khổng Lăng nàng khá có nhận thức.
Tất nhiên, với những thông tin rõ ràng minh bạch nhường ấy, Tư Đồ đã rất nhanh liền hiểu được tiền căn hậu quả.
Hắn trầm mặc một đỗi khá lâu rồi chợt ngửa mặt nhìn cao xanh, thần thái hiện rõ bi thương.
"Thiên Vu nay đã không còn... đã không còn...".
"Ngàn vạn tộc nhân, nay chỉ còn một mình ta... chỉ một mình ta...".
...
"Tiểu Quỷ sư phụ...".
Mắt thấy Tư Đồ đau buồn than trách cho số kiếp Thiên Vu, Lạc Lâm bên này nhất thời không khỏi khẩn trương lo sợ. Nói thế nào thì năm đó thảm sát Thiên Vu chính là Lạc tộc nàng đấy.
Dường như cũng hiểu được, Thi Quỷ dịu dàng nắm lấy tay nàng, trấn an: "Đừng sợ...".
Hai tiếng như vậy rồi thôi. Hắn không nói nữa. Thú thực là hắn không biết mình nên nói tiếp thế nào. Chẳng có gì để bảo đảm cả. Thậm chí dù cho đấy là tâm tư, ý nghĩ...
Phải. Quan trọng nhất với hắn lúc này, nó lại không phải mạng sống của Lạc Lâm. Tiểu Vương, Âm Cơ, Khổng Lăng, Nghinh Tử hay ngay cả Tiểu Kiều, hết thảy cũng đều không phải. Trong lòng hắn, minh bạch nhất vẫn như cũ là thù hận, là ký ức...
Bàn tay lặng lẽ buông ra, hắn xoay đầu sang hướng khác. Vừa hay, bên kia Tư Đồ cũng thôi than trách mà ngó lại. Nhìn Khổng Lăng, Tư Đồ cất tiếng:
"Tiểu bối, theo như lời ngươi kể thì Thiên Vu ta chính là hủy trong tay của Hoan Vương Mạc Đa? Mật cảnh này chính là mộ phần của hắn và Ái Hậu Sa Nhi Kỳ?".
"Bẩm tiền bối, quả đúng như vậy".
...
"Mạc Đa chết rồi sao... Ngươi chết rồi sao...".
Đang lẩm bẩm, Tư Đồ bỗng chợt cười lên quái dị:
"Ha ha ha! Chết đáng lắm! Ha ha ha ha! Chết đáng lắm!...".
"Năm đó Mạc Đa ngươi chẳng những cướp đi nữ nhân ta yêu mà còn đoạt luôn cả vị trí tộc trưởng Thiên Vu của ta... Mạc Đa ngươi chết đáng lắm! Chết đáng lắm...!".
"... Ngươi có tài đức gì mà kế thừa ngôi vị tộc trưởng? Luận tư chất ngươi không bằng ta, luận mưu kế ngươi càng thua xa ta... Tộc trưởng? Ha ha ha! Nực cười! Nực cười!... Ngươi chết là đáng! Ngươi chết là đáng!!".
...
Chẳng buồn bận tâm đến sự hiện diện của đám người Thi Quỷ, Tư Đồ cứ thế mà điên cuồng phát tiết. Mối hận trong lòng hắn xem chừng đã chất chứa quá lâu rồi.
Với khuôn mặt ngày càng dữ tợn, hắn oán độc hồi tưởng...
"... Năm đó nếu không phải lão già kia thiên vị mà truyền ngôi vị tộc trưởng lại cho Mạc Đa ngươi, nếu không phải ngươi lợi dụng uy quyền cướp đi Sa Kỳ Nhi của ta thì Tư Đồ ta há sẽ tu luyện cấm pháp?!".
"Thật không ngờ... Thật không ngờ Mạc Đa ngươi lại chẳng nể chút tình nghĩa, nhất định truy cùng giết tận, thậm chí đến nguyên thần của ta ngươi cũng quyết tâm tiêu hủy...".
"Ha ha ha! Nhưng rốt cuộc thì sao?! Rốt cuộc thì sao?!".
"Mạc Đa ngươi tưởng ngươi có Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết thì rất giỏi? Cấm pháp ta học còn lợi hại hơn rất nhiều!".
"Muốn dùng Âm Dương Kính tiêu hủy nguyên thần ta? Đúng là nằm mơ!".
...
"... Năm đó ngươi đem Âm Dương Kính phong ấn tại đây, chính ngay một linh mạch thánh cấp. Ngươi chắc chắn đã không cách nào ngờ được hành động này của ngươi đã giúp ta phục hồi thân thể, tiếp tục hấp thụ linh mạch cùng lực lượng của Âm Dương Kính để tu luyện...".
"Chính ngươi... Chính ngươi đã giúp ta phá tan bình cảnh cuối cùng, thành tựu vạn cổ cự đầu chí cao vô thượng! Sự an bài ngu xuẩn của ngươi, hôm nay nó lại giúp ta rút ngắn quá trình giải khai phong ấn, thoát khỏi cấm chế...".
"Mạc Đa! Kẻ cười sau cuối vẫn là ta! Là Tư Đồ ta! Là Tư Đồ ta!".
"Ha ha ha! Ha ha ha ha...!!".
...
So với trước, thời điểm bi thương khi hay tin Thiên Vu tộc tiêu vong thì rõ ràng hiện giờ, tâm tình Tư Đồ càng thêm kích động. Nhưng dù vậy, lần này, đám người Thi Quỷ đã không hề làm ra hành vi tháo lui như trước nữa. Bọn họ biết, thời gian vốn dĩ là không đủ. Chỉ riêng kết giới, muốn phá cũng phải hao phí một phen sức lực rồi.
Lùi một bước, cứ cho là không tồn tại kết giới đi nữa, vậy thì sao? Lão nhân Tư Đồ kia sẽ thật sự mãi đứng đó hồi tưởng, phát tiết ư?
Lúc này, bọn họ chỉ có thể chờ đợi, và suy tính. Dù cho biện pháp nghĩ được là không nhiều.
...
Bên im lặng, bên lại oán độc cuồng tiếu, bầu không khí quái dị ấy cứ thế mà tiếp diễn. Mãi tận đến khi...
"Mạc Đa, năm đó ngươi cướp đi tất cả mọi thứ của ta, hại ta suýt chút nữa thì rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục... Hôm nay, nơi mộ địa này của ngươi, ta sẽ giết chết tân Vương, cưỡng gian tân Hậu! Ta sẽ đem truyền nhân của các ngươi giày vò tới chết!!".
Nguy!
Vừa nghe được dự định của Tư Đồ, tâm Thi Quỷ liền rơi vào đáy cốc. Tình huống tồi tệ nhất đã biến thành sự thật. Tử vong, nó đang ở rất gần hắn.
Chạy, đó là điều duy nhất hắn còn có thể nghĩ. Thế nhưng... hắn sẽ chạy bằng cách nào đây?
"Hừ, còn muốn chạy?!".
"Công tử!".
"Keng!".
...
Sau tiếng va chạm đinh tai, Tư Đồ cúi xuống nhìn cánh tay mình. Nơi đó, vài giọt máu đang vương đọng.
Một cách chậm rãi, Tư Đồ ngẩng đầu lên. Hắn thoáng quan sát chín hư ảnh đang nhằm vào mình há miệng nhe nanh, cất giọng âm trầm: "Túy Linh Lung, pháp bảo của Sa Kỳ Nhi...".
Trong khi đó, ở phía bên này.
"Khổng Lăng, pháp bảo này...".
Hiểu ý, Khổng Lăng cho Thi Quỷ một cái lắc đầu: "Sẽ chẳng cầm cự được lâu đâu".
Quả nhiên là không thể...
"Thi Quỷ ta hôm nay lẽ nào thực phải táng thân chỗ này?".
Thi Quỷ hắn thực là rất không cam lòng. Sau bao nhiêu năm vất vả tu hành, sau bao nhiêu thứ đã ngấm ngầm suy tính, sắp đặt, hôm nay hắn cứ vậy mà chết đi? Dưới tay một kẻ hoàn toàn xa lạ?
Chết như thế... quá vô nghĩa rồi.
"Chết tiệt! Chết tiệt! Ta không thể chết như vầy... Phải tìm cách... Phải tìm cách...".
"Bằng mọi giá ta phải giữ lại mạng sống... Ta còn phải báo thù... còn phài báo thù...".
...
Trong đời mình, đây là một trong số những lần hiếm hoi mà Thi Quỷ đã thực sự cảm thấy sợ hãi. Phải, hắn sợ chết. Bởi vì nếu hắn chết thì mọi thứ sẽ kết thúc. Hắn sẽ chẳng bao giờ còn có thể vì thê nhi mà đòi lại công đạo được nữa...
Sống sót, đấy là ý niệm duy nhất của hắn lúc này. Nhưng... bằng cách nào đây?
"Công tử...".
"Tiểu Quỷ sư phụ...".
Cùng lúc, hai thanh âm lo lắng cất lên. Là của Lạc Lâm và Tiểu Kiều. Có điều đối tượng mà Thi Quỷ nhìn sang, đấy lại không phải các nàng. Nơi mắt hắn hướng đến là Nghinh Tử.
Vừa rồi, Nghinh Tử đã lặng lẽ nắm lấy tay hắn.
Chẳng biết bởi do tình cảnh nguy nan hay vì đầu óc mụ mị, khoảnh khắc này, trong mắt Thi Quỷ, Nghinh Tử lại trở nên vô cùng khác biệt. Bộ dáng đờ đẫn vô hồn mọi khi của nàng đã trốn đâu không rõ. Thay vào đó, đang hiện hữu lại là sự linh động hữu thần. Thậm chí ngay đến cả giọng nói của nàng, nó cũng....
Tính ra thì đây là lần đầu tiên Nghinh Tử trực tiếp nói chuyện với hắn. Nhưng, vấn đề không nằm ở đấy. Đáng lưu tâm là chất giọng của nàng. Khàn đục? Khó nghe? Hoàn toàn trái lại. Thanh âm phát ra từ miệng nàng, chúng êm dịu và dễ nghe vô cùng.
"Thi Quỷ". - Nghinh Tử nói - "Có một tri kỷ như ngươi, ta thấy mình tốt hơn trước kia rất nhiều".
"Nghinh Tử...".
"Đừng nói. Hãy nghe thôi".
Thanh âm vẫn dịu êm như cũ, Nghinh Tử tiếp tục: "Ta vẫn còn một tâm nguyện chưa thể hoàn thành. Thi Quỷ, ngươi hãy làm thay ta".
Nói đoạn, nàng kề môi sát bên tai Thi Quỷ, dùng bí thuật truyền âm.
Truyền đạt xong, nàng đưa chân tiến lên phía trước, đối mặt cùng Tư Đồ.
"Tiểu Kiều, sau này hãy luôn ở bên cạnh chăm sóc cho hắn".
p/s: Hết hơi. Gõ xong mệt muốn chết...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.