Chương 538: Phù Thiên Ký
Bắc Hải Minh Chu
27/09/2017
"Thùng phuy", hình dạng kỳ dị này của hắn là chân diện ma nhân sao?
Không phải. Chắc chắn.
Tại ma giới, kẻ tồn tại ở hai hình dạng chỉ có duy nhất một tầng lớp chủng tộc, đó là đại ác ma. Nhân diện và chân diện ma nhân, hai hình thái này, trừ bỏ đại ác ma thì chẳng còn tầng lớp chủng tộc nào có được nữa cả. Hạ đẳng ma tộc, trung đẳng ma tộc và thậm chí kể cả có là cao đẳng ma tộc đi nữa, hết thảy đều như nhau, đều chỉ tồn tại trong một hình dạng duy nhất, không có ngoại lệ.
Trong khi ấy, "thùng phuy" lại thuộc tầng lớp nào?
Rành rành là chỉ là cao đẳng ma tộc. Hắn tuyệt đối chẳng thể nào có thứ gọi là "chân diện" được. Sự biến đổi kỳ dị hiện giờ của hắn, thiết nghĩ nó hẳn là do công pháp hoặc một tác nhân nào đấy gây nên mà thôi.
Tuy nhiên, bất kể nguyên do có là gì đi nữa thì thực tế vẫn không thể phủ nhận rằng sự thay hình đổi dạng kia đã làm cho "thùng phuy" trở nên mạnh mẽ hơn. Khí tức của hắn, lực lượng của hắn lúc này đã ở mức rất cao rồi, so với cường giả Thiên hà đệ nhị trọng bình thường còn muốn cao hơn gấp đôi. Bằng như nếu đem so với Thi Quỷ hiện tại thì... chí ít cũng phải gấp bốn lần.
Đối mặt với kẻ mạnh "gấp bốn lần" mình như vậy, Thi Quỷ, hắn đang cảm thấy ra sao?
Đáp án là: hắn đang cười.
Tất nhiên đó chẳng phải một nụ cười lộ liễu, bật ra thành tiếng. Nụ cười của Thi Quỷ rất nhạt, biểu lộ ra ngoài chỉ bằng một cái nhếch môi mà thôi.
Thi Quỷ, hắn đang cười khinh.
Lúc nãy, trong màn giao tranh trước đấy, vì muốn kiểm tra một vài thứ nên hắn mới để mình bị "thùng phuy" kia đánh cho chật vật. Khi ấy, lực lượng mà hắn sử dụng vốn là không được bao nhiêu, một phần mười còn chưa đến.
Nhưng còn bây giờ...
Sát tâm đã hiện, huyết quang đã lộ, Thi Quỷ hắn há lại để mình tiếp tục chịu thiệt thòi?
Không. Kẻ ăn đau khổ sẽ chẳng phải Thi Quỷ hắn nữa. Nếm mùi đau khổ sẽ là kẻ địch của hắn. Trước khi giết thì hắn muốn đối phương phải "trả nợ".
Cả vốn lẫn lời!
"Soạt!".
Tâm niệm khẽ động, Thi Quỷ nắm chặt huyết thương, phóng người lao về phía trước.
Gần như tức khắc, phía bên kia, đối thủ của hắn - "thùng phi" - cũng liền búng mình tung người lên không.
"Ộp...".
Trong tiếng kêu vang, "thùng phi" há to cái miệng khổng lồ của mình, phun ra một đám dịch màu xanh.
Khỏi phải nghĩ, chất dịch màu xanh kia khẳng định chẳng phải thứ tốt lành gì, mười thì đến chín là độc dịch rồi.
Thi Quỷ, hắn đương nhiên cũng thừa trí thông minh để nhận ra được. Nhưng là, hắn đã không tránh. Thay vì né tránh thì hắn vẫn tiếp tục lao lên, tay cầm huyết thương quét ngang một đường.
Mà không. Không phải một đường. Rất nhiều thương ảnh đã bay ra. Thi Quỷ, hắn rõ ràng đã đánh ra rất nhiều đường, chỉ là bởi tốc độ xuất chiêu quá nhanh nên nhìn vào lại lầm tưởng là một đường.
Và với những đường thương nhanh tới mức như vô hình ấy, Thi Quỷ đã rất dễ dàng phá tan màn độc dịch trước mặt, một đường lao thẳng tới chỗ "thùng phuy", nửa giây trì hoãn còn chẳng có.
Để rồi ngay sau đó, một màn va chạm liền xảy ra, giữa huyết thương và hai cánh tay to lớn kỳ dị của "thùng phuy".
"Keng!".
"Ầm!".
...
"Khục khục...".
Từ dưới đất, "thùng phuy" mau chóng ngoi lên, khạc ra mấy ngụm bùn đất, mở to hai mắt khiếp sợ nhìn thân ảnh được bao bọc trong máu đang ngự giữa không trung.
"Thùng phuy" hắn thật không hiểu. Hắn không hiểu là chuyện gì vừa xảy ra. Đối thủ của hắn, tên nhãi ranh một mắt kia, đối phương tại sao có thể đánh ra được một thương uy lực nhường ấy?
Một thương kia, "thùng phuy" hắn khẳng định đấy chẳng phải thần thông hay thuật pháp gì, thuần túy chỉ là lực lượng đơn thuần mà thôi. Thậm chí ngay cả bản thân của ngọn thương kia, nó vốn cũng chỉ là do linh lực biến hóa thành chứ không phải linh khí, thánh khí cái gì.
Lực lượng, hết thảy đều chỉ đơn thuần là lực lượng, thế mà... thế mà...
Một đòn, chỉ duy nhất một đòn liền đập cho hắn ngập sâu vào đất đá...
Khí tức biểu hiện ra bên ngoài của tên nhãi một mắt kia, nếu đem so với hắn thì rõ ràng là yếu hơn ba bốn lần, làm thế nào mà một đòn bình thường lại có thể mạnh mẽ đến như vậy?
"Thùng phi", hắn thật là không hiểu được.
Có điều, đấy là việc của hắn, và cảm nhận của hắn thì chẳng ảnh hưởng gì tới Thi Quỷ hết.
Tay nắm huyết thương, Thi Quỷ chỉ xuống kẻ địch bên dưới, cất giọng lạnh lùng:
"Ngươi không phải là nói muốn đập nát ta, biến ta thành thịt vụn sao? Chỉ mới một đòn mà ngươi đã sợ rồi ư?".
"Grừ... Ranh con...".
Nghiến răng ken két, "thùng phuy" lập tức điều chỉnh tư thế, trở mình nằm sát trên đất, tay trái rồi đến tay phải, hai tay thay phiên nhau vỗ mạnh...
"Ộp oạp... Ộp oạp...".
"Ộp oạp... Ộp oạp...".
"Soạt soạt...".
Lần này thì đến cả hai chân cũng bắt đầu thay phiên nhau cong lên đạp xuống.
"Ộp!".
Bất thình lình, sau tiếng "ộp" ngân vang, từ trong miệng "thùng phuy", một, không, là ba con cóc bay ra.
Khác hẳn hư ảnh TDi6D5y con cốc khổng lồ xuất hiện từ chiêu Cáp Mô Thực Ma Thủ trước đó, ba con cóc vừa mới bay ra này, hình dạng của chúng rõ ràng, chân thực hơn nhiều.
"Ộp oạp".
"Ộp oạp".
"Ộp oạp".
"Nhãi ranh! Ta sẽ xé xác ngươi!".
Lời còn chưa kịp dứt thì "thùng phuy" đã liền xuất động. Hai tay đập mạnh xuống đất, hắn cong người lên, lộn ngược bay thẳng về phía Thi Quỷ.
Cùng lúc, ba con cóc do hắn nhả ra nọ cũng lập tức chia ra ba phía, phối hợp đồng loạt tấn công.
"Vù vù...".
Trên không trung, Thi Quỷ dù bị bao vây nhưng chẳng hề lo sợ. Tay vung huyết thương, trong âm thanh thét gào của gió, hắn tả xung hữu đột đánh ra bốn đường.
"Keng!".
"Keng!".
"Keng!".
"Keng!".
Không thể không nói, bốn con cóc đang vây lấy Thi Quỷ kia (tính luôn "thùng phuy"), bọn chúng quả thực có một cơ thể rất ư cứng rắn. Huyết thương đánh lên người chúng lại chẳng khác nào đang đánh lên linh khí, thánh khí, tuy bị quét bay nhưng thân thể vẫn cứ nguyên vẹn như cũ, hoàn toàn không sứt mẻ dù chỉ một chút...
...
"Năng lực phòng thủ đúng là đáng kinh ngạc...". - Liếc xuống bên dưới, nơi "thùng phuy" vừa từ trong đất chui lên, Thi Quỷ nhận xét.
Nếu nói hắn chẳng có chút bất ngờ nào thì chắc chắn là nói dối. Thi Quỷ hắn đã hơi ngoài ý muốn. Bốn đường thương vừa rồi đã được hắn gia tăng sát lực rất nhiều, tin tưởng dù có đánh lên bảo giáp thánh cấp hạ phẩm thì cũng có thể đem phá vỡ được. Ấy vậy mà "thùng phuy" lẫn mấy con cóc của đối phương, dù đã hứng chịu trực diện mà vẫn bình an vô sự...
Chỉ là một tên cao đẳng ma tộc tu vi Thiên hà đệ nhất trọng mà lại có khả năng phòng ngự bậc này, quả thật rất đáng kinh ngạc.
Nhưng... cũng chỉ là một chút thôi. Thi Quỷ, hắn không hề xem trọng. Nếu có thì bất quá là cảm thấy thú vị.
Khua động trường thương đỏ thẫm, Thi Quỷ cười nhạt: "Vậy thì để xem thử rốt cuộc da của ngươi dày tới đâu...".
Dứt câu, thân ảnh Thi Quỷ cùng huyết thương tức thì tiêu thất. Tuy nhiên rất nhanh, một giây chưa đến thì hắn đã lại xuất hiện, khác chăng là vị trí đã chẳng còn tại không trung nữa. Nơi mà hắn vừa hiện ra là mặt đất, ngay trước mặt "thùng phuy".
Nguy!
Đối diện hung hiểm cận kề, "thùng phuy" lập tức làm ra phản ứng.
Hắn chạy?
Không. Hắn vẫn đứng yên. Thay vì bỏ chạy, thay vì né tránh thì hắn đã trực tiếp nghênh đón huyết thương của Thi Quỷ. Bằng bụng.
"Ba!".
"Ầm!".
Lại một lần nữa, "thùng phuy" tiếp tục bị đánh bay.
Có điều, "được" bay tiếp chẳng riêng mình hắn. Ba con cóc vừa được hắn dùng thần niệm thao túng lao lên tấn công Thi Quỷ cũng đã chịu chung số phận. Giống như chủ nhân của mình, chúng hiện vừa mới bị huyết thương đánh bật ra cả đoạn dài.
...
"Khục khục...".
Phía xa, cách Thi Quỷ hơn trăm thước, "thùng phuy" bật người dậy, hét lớn:
"Nhãi ranh khốn kiếp!".
"Ta... giết... ngươi...!".
Ong!
Ong!
Không phải. Chắc chắn.
Tại ma giới, kẻ tồn tại ở hai hình dạng chỉ có duy nhất một tầng lớp chủng tộc, đó là đại ác ma. Nhân diện và chân diện ma nhân, hai hình thái này, trừ bỏ đại ác ma thì chẳng còn tầng lớp chủng tộc nào có được nữa cả. Hạ đẳng ma tộc, trung đẳng ma tộc và thậm chí kể cả có là cao đẳng ma tộc đi nữa, hết thảy đều như nhau, đều chỉ tồn tại trong một hình dạng duy nhất, không có ngoại lệ.
Trong khi ấy, "thùng phuy" lại thuộc tầng lớp nào?
Rành rành là chỉ là cao đẳng ma tộc. Hắn tuyệt đối chẳng thể nào có thứ gọi là "chân diện" được. Sự biến đổi kỳ dị hiện giờ của hắn, thiết nghĩ nó hẳn là do công pháp hoặc một tác nhân nào đấy gây nên mà thôi.
Tuy nhiên, bất kể nguyên do có là gì đi nữa thì thực tế vẫn không thể phủ nhận rằng sự thay hình đổi dạng kia đã làm cho "thùng phuy" trở nên mạnh mẽ hơn. Khí tức của hắn, lực lượng của hắn lúc này đã ở mức rất cao rồi, so với cường giả Thiên hà đệ nhị trọng bình thường còn muốn cao hơn gấp đôi. Bằng như nếu đem so với Thi Quỷ hiện tại thì... chí ít cũng phải gấp bốn lần.
Đối mặt với kẻ mạnh "gấp bốn lần" mình như vậy, Thi Quỷ, hắn đang cảm thấy ra sao?
Đáp án là: hắn đang cười.
Tất nhiên đó chẳng phải một nụ cười lộ liễu, bật ra thành tiếng. Nụ cười của Thi Quỷ rất nhạt, biểu lộ ra ngoài chỉ bằng một cái nhếch môi mà thôi.
Thi Quỷ, hắn đang cười khinh.
Lúc nãy, trong màn giao tranh trước đấy, vì muốn kiểm tra một vài thứ nên hắn mới để mình bị "thùng phuy" kia đánh cho chật vật. Khi ấy, lực lượng mà hắn sử dụng vốn là không được bao nhiêu, một phần mười còn chưa đến.
Nhưng còn bây giờ...
Sát tâm đã hiện, huyết quang đã lộ, Thi Quỷ hắn há lại để mình tiếp tục chịu thiệt thòi?
Không. Kẻ ăn đau khổ sẽ chẳng phải Thi Quỷ hắn nữa. Nếm mùi đau khổ sẽ là kẻ địch của hắn. Trước khi giết thì hắn muốn đối phương phải "trả nợ".
Cả vốn lẫn lời!
"Soạt!".
Tâm niệm khẽ động, Thi Quỷ nắm chặt huyết thương, phóng người lao về phía trước.
Gần như tức khắc, phía bên kia, đối thủ của hắn - "thùng phi" - cũng liền búng mình tung người lên không.
"Ộp...".
Trong tiếng kêu vang, "thùng phi" há to cái miệng khổng lồ của mình, phun ra một đám dịch màu xanh.
Khỏi phải nghĩ, chất dịch màu xanh kia khẳng định chẳng phải thứ tốt lành gì, mười thì đến chín là độc dịch rồi.
Thi Quỷ, hắn đương nhiên cũng thừa trí thông minh để nhận ra được. Nhưng là, hắn đã không tránh. Thay vì né tránh thì hắn vẫn tiếp tục lao lên, tay cầm huyết thương quét ngang một đường.
Mà không. Không phải một đường. Rất nhiều thương ảnh đã bay ra. Thi Quỷ, hắn rõ ràng đã đánh ra rất nhiều đường, chỉ là bởi tốc độ xuất chiêu quá nhanh nên nhìn vào lại lầm tưởng là một đường.
Và với những đường thương nhanh tới mức như vô hình ấy, Thi Quỷ đã rất dễ dàng phá tan màn độc dịch trước mặt, một đường lao thẳng tới chỗ "thùng phuy", nửa giây trì hoãn còn chẳng có.
Để rồi ngay sau đó, một màn va chạm liền xảy ra, giữa huyết thương và hai cánh tay to lớn kỳ dị của "thùng phuy".
"Keng!".
"Ầm!".
...
"Khục khục...".
Từ dưới đất, "thùng phuy" mau chóng ngoi lên, khạc ra mấy ngụm bùn đất, mở to hai mắt khiếp sợ nhìn thân ảnh được bao bọc trong máu đang ngự giữa không trung.
"Thùng phuy" hắn thật không hiểu. Hắn không hiểu là chuyện gì vừa xảy ra. Đối thủ của hắn, tên nhãi ranh một mắt kia, đối phương tại sao có thể đánh ra được một thương uy lực nhường ấy?
Một thương kia, "thùng phuy" hắn khẳng định đấy chẳng phải thần thông hay thuật pháp gì, thuần túy chỉ là lực lượng đơn thuần mà thôi. Thậm chí ngay cả bản thân của ngọn thương kia, nó vốn cũng chỉ là do linh lực biến hóa thành chứ không phải linh khí, thánh khí cái gì.
Lực lượng, hết thảy đều chỉ đơn thuần là lực lượng, thế mà... thế mà...
Một đòn, chỉ duy nhất một đòn liền đập cho hắn ngập sâu vào đất đá...
Khí tức biểu hiện ra bên ngoài của tên nhãi một mắt kia, nếu đem so với hắn thì rõ ràng là yếu hơn ba bốn lần, làm thế nào mà một đòn bình thường lại có thể mạnh mẽ đến như vậy?
"Thùng phi", hắn thật là không hiểu được.
Có điều, đấy là việc của hắn, và cảm nhận của hắn thì chẳng ảnh hưởng gì tới Thi Quỷ hết.
Tay nắm huyết thương, Thi Quỷ chỉ xuống kẻ địch bên dưới, cất giọng lạnh lùng:
"Ngươi không phải là nói muốn đập nát ta, biến ta thành thịt vụn sao? Chỉ mới một đòn mà ngươi đã sợ rồi ư?".
"Grừ... Ranh con...".
Nghiến răng ken két, "thùng phuy" lập tức điều chỉnh tư thế, trở mình nằm sát trên đất, tay trái rồi đến tay phải, hai tay thay phiên nhau vỗ mạnh...
"Ộp oạp... Ộp oạp...".
"Ộp oạp... Ộp oạp...".
"Soạt soạt...".
Lần này thì đến cả hai chân cũng bắt đầu thay phiên nhau cong lên đạp xuống.
"Ộp!".
Bất thình lình, sau tiếng "ộp" ngân vang, từ trong miệng "thùng phuy", một, không, là ba con cóc bay ra.
Khác hẳn hư ảnh TDi6D5y con cốc khổng lồ xuất hiện từ chiêu Cáp Mô Thực Ma Thủ trước đó, ba con cóc vừa mới bay ra này, hình dạng của chúng rõ ràng, chân thực hơn nhiều.
"Ộp oạp".
"Ộp oạp".
"Ộp oạp".
"Nhãi ranh! Ta sẽ xé xác ngươi!".
Lời còn chưa kịp dứt thì "thùng phuy" đã liền xuất động. Hai tay đập mạnh xuống đất, hắn cong người lên, lộn ngược bay thẳng về phía Thi Quỷ.
Cùng lúc, ba con cóc do hắn nhả ra nọ cũng lập tức chia ra ba phía, phối hợp đồng loạt tấn công.
"Vù vù...".
Trên không trung, Thi Quỷ dù bị bao vây nhưng chẳng hề lo sợ. Tay vung huyết thương, trong âm thanh thét gào của gió, hắn tả xung hữu đột đánh ra bốn đường.
"Keng!".
"Keng!".
"Keng!".
"Keng!".
Không thể không nói, bốn con cóc đang vây lấy Thi Quỷ kia (tính luôn "thùng phuy"), bọn chúng quả thực có một cơ thể rất ư cứng rắn. Huyết thương đánh lên người chúng lại chẳng khác nào đang đánh lên linh khí, thánh khí, tuy bị quét bay nhưng thân thể vẫn cứ nguyên vẹn như cũ, hoàn toàn không sứt mẻ dù chỉ một chút...
...
"Năng lực phòng thủ đúng là đáng kinh ngạc...". - Liếc xuống bên dưới, nơi "thùng phuy" vừa từ trong đất chui lên, Thi Quỷ nhận xét.
Nếu nói hắn chẳng có chút bất ngờ nào thì chắc chắn là nói dối. Thi Quỷ hắn đã hơi ngoài ý muốn. Bốn đường thương vừa rồi đã được hắn gia tăng sát lực rất nhiều, tin tưởng dù có đánh lên bảo giáp thánh cấp hạ phẩm thì cũng có thể đem phá vỡ được. Ấy vậy mà "thùng phuy" lẫn mấy con cóc của đối phương, dù đã hứng chịu trực diện mà vẫn bình an vô sự...
Chỉ là một tên cao đẳng ma tộc tu vi Thiên hà đệ nhất trọng mà lại có khả năng phòng ngự bậc này, quả thật rất đáng kinh ngạc.
Nhưng... cũng chỉ là một chút thôi. Thi Quỷ, hắn không hề xem trọng. Nếu có thì bất quá là cảm thấy thú vị.
Khua động trường thương đỏ thẫm, Thi Quỷ cười nhạt: "Vậy thì để xem thử rốt cuộc da của ngươi dày tới đâu...".
Dứt câu, thân ảnh Thi Quỷ cùng huyết thương tức thì tiêu thất. Tuy nhiên rất nhanh, một giây chưa đến thì hắn đã lại xuất hiện, khác chăng là vị trí đã chẳng còn tại không trung nữa. Nơi mà hắn vừa hiện ra là mặt đất, ngay trước mặt "thùng phuy".
Nguy!
Đối diện hung hiểm cận kề, "thùng phuy" lập tức làm ra phản ứng.
Hắn chạy?
Không. Hắn vẫn đứng yên. Thay vì bỏ chạy, thay vì né tránh thì hắn đã trực tiếp nghênh đón huyết thương của Thi Quỷ. Bằng bụng.
"Ba!".
"Ầm!".
Lại một lần nữa, "thùng phuy" tiếp tục bị đánh bay.
Có điều, "được" bay tiếp chẳng riêng mình hắn. Ba con cóc vừa được hắn dùng thần niệm thao túng lao lên tấn công Thi Quỷ cũng đã chịu chung số phận. Giống như chủ nhân của mình, chúng hiện vừa mới bị huyết thương đánh bật ra cả đoạn dài.
...
"Khục khục...".
Phía xa, cách Thi Quỷ hơn trăm thước, "thùng phuy" bật người dậy, hét lớn:
"Nhãi ranh khốn kiếp!".
"Ta... giết... ngươi...!".
Ong!
Ong!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.