Chương 87: Sư huynh?
Bắc Hải Minh Chu
23/12/2016
Sau một hồi quan sát kỹ lưỡng, Ni Na nhìn Vương Chi, giọng nghiêm túc:
"Ngươi thấy thế nào?".
Hơi trầm ngâm, Vương Chi nhận xét: "Đây là máu người".
"Thì ta có bảo nó là máu yêu thú đâu. Ý ta hỏi là ngươi có suy đoán gì?".
"Ừm, ta nghĩ người này đang bị trọng thương".
Chỉ tay về một nơi cách đó không xa, Vương Chi nói tiếp: "Ngươi nhìn xem, đằng kia cũng có vết máu lưu lại. Ở Mê Linh Chi Địa tràn ngập yêu thú này, nếu không phải bất đắc dĩ thì ta tin chẳng ai muốn lưu lại dấu vết như thế đâu".
"Biết đâu người kia chỉ bị thương nhẹ nhưng do tình huống cấp bách nào đó nên mới để lại dấu vết thì sao".
"Nhưng khả năng đó không cao lắm. Dù sao thì ta vẫn nghĩ là người kia đang bị trọng thương. Trực giác mách bảo ta như vậy".
"Trực giác?". - Ni Na chẳng mấy tin tưởng - "Vậy ngươi hỏi cái trực giác của ngươi xem người kia là nam hay nữ".
"Là nam".
"Đoán mò".
...
Qua thêm một đỗi, khi đám người Hoàng Nữ Tú Anh từ phía sau đi tới, trông thấy hai người Vương Chi và Ni Na đang ngồi bàn tán thì không khỏi ngờ vực. Hà Linh là người đầu tiên chạy tới.
"Ni Na sư tỷ, hai ngươi ngồi ở đây làm gì vậy?".
Ni Na chỉ tay xuống vết máu nọ, bảo: "Vì cái này".
"Là máu người sao?". - Hoàng Nữ Tú Anh chen vào.
Đáp lại là cái gật đầu của Vương Chi: "Ta nghĩ hắn đang bị trọng thương".
"Chỉ là suy đoán của hắn thôi". - Như sợ bị hiểu lầm, Ni Na bổ sung thêm. Kế đó, nàng nói tiếp: "Các ngươi đã tới đủ rồi thì cho ý kiến đi. Các ngươi thấy chúng ta có nên lần theo dấu vết để tìm kiếm người này không?".
Trầm ngâm một lúc, rốt cuộc thì Hoàng Nữ Tú Anh là người đầu tiên đưa ra ý kiến:
"Ta nghĩ là không nên".
Lướt qua những ánh mắt đang đổ dồn vào mình, nàng phân tích: "Chúng ta không biết thân phận đối phương. Hắn có thể là người của tông môn nào đấy, cũng có thể là một tán tu, một người tốt hoặc cũng lại có thể là kẻ xấu. Ngoài thân phận, thực lực của hắn cũng là một ẩn số. Huống hồ việc hắn có thật sự bị trọng thương hay không chúng ta vẫn chưa thể rõ được".
Thoáng nghĩ ngợi, Ni Na gật gù: "Tú Anh nói không sai. Quả thật hiện giờ chúng ta chẳng biết gì về đối phương cả".
Nàng nhìn sang mấy người Hà Khương, Cao Cường, hỏi: "Các ngươi nghĩ sao?".
"Ta tán đồng với ý kiến của Tú Anh sư muội. Chúng ta cũng không phải có ý đồ gì với người kia, dù đối phương có là loại người nào thì chúng ta đều chẳng được lợi gì khi tìm ra y". - Hà Khương nói nói.
Kế bên, Cao Cường tiếp lời: "Hà Khương nói phải. Ta thấy chúng ta cứ nên bỏ qua".
"Ta cũng nghĩ là nên bỏ qua".
Mắt thấy ba người Cao Cường, Hà Khương, Lê Hậu đều nhất trí tán đồng với Hoàng Nữ Tú Anh, Ni Na đưa ra quyết định sau cùng:
"Được rồi, không tính Cao Tuyền thì hiện chúng ta có một ủng hộ và sáu phản đối, theo qui định đa số thắng thiểu số, việc lần theo dấu vết sẽ được bỏ qua".
"Ni Na, ngươi vẫn chưa hỏi Hà Linh sư tỷ thì làm sao biết là tỷ ấy phản đối?". - Ngồi xổm trên đất, Vương Chi xụ mặt lên tiếng.
Nghe vậy, Hà Linh cũng buột miệng kêu lên: "Phải đấy, tỷ vẫn chưa hỏi muội".
Liếc...
Ni Na bày ra bộ mặt hung ác, trầm giọng hỏi: "Linh, vậy ý ngươi là tán thành sao?".
Chứng kiến bộ mặt hung ác và nghe giọng nói âm trầm kia của Ni Na, Hà Linh bị dọa phát hoảng, nào còn dám mở miệng nói phải.
"Ni Na tỷ, ta... ta sao có thể tán thành được. Ta phản đối...".
Phản bội!
Vương Chi thầm hô lên một câu như vậy. Hiện giờ người mà hắn tưởng là đồng minh duy nhất cũng đã quay lưng với hắn... Hắn cảm thấy... thật phũ phàng a.
"Người ta vẫn nói cao nhân luôn có cái nhìn khác người thường, quả không sai...".
Tự an ủi mình xong, Vương Chi đứng dậy, tiếp tục nhiệm vụ dò đường của mình.
Cao nhân đôi lúc cũng chỉ có thể cúi đầu nghe theo thường nhân a......
...
Chiều tà.
Mặt trời đã sắp lặn, nắng cũng đang nhạt dần và người thì... vẫn tiếp tục bước đi.
Đó là nhóm người của Vương Chi. Bọn họ hiện đang tìm kiếm một chỗ thích hợp để qua đêm.
"Hôm nay đúng là xui xẻo, máu thì có mấy vết mà yêu thú thì lại chẳng thấy đâu".
"Thí luyện mà cứ thế này thì chán chết...".
...
"Ni Na, ngươi làm ơn đừng có lải nhải nữa có được không?".
"Miệng ta ta nói, ngươi ý kiến cái gì?".
"Miệng ngươi nhưng mà lỗ tai là của ta a. Hơn nữa ngươi cứ nói suốt như vậy thì yêu thú đã bị kinh động hết còn đâu".
"Ý ngươi là ám chỉ do ta nên mới không tìm được yêu thú nào chứ gì?".
"Ta không có nói vậy, là tự ngươi nói".
"Vương Chi, ngươi...!".
"Ngươi đứng...".
Ni Na còn chưa kịp nói chữ "lại" thì Vương Chi đã dừng bước. Hắn chỉ tay về một nơi gần đó, nói:
"Nhìn thấy không?".
Theo hướng hắn chỉ, Ni Na ghé mắt nhìn sang thì phát hiện có một hang động ở cách họ không xa lắm.
"Chúng ta sẽ qua đêm ở đây?".
Vương Chi không trả lời nàng mà quay sang Hoàng Nữ Tú Anh phía sau, hỏi:
"Tú Anh sư tỷ, ngươi thấy qua đêm ở chỗ này có được không?".
"Cũng tốt, khỏi phải tốn công khai phá một hang động".
"Vậy quyết định chọn chỗ này đi".
Nói đoạn, Vương Chi thong thả tiến về phía hang động, từ đầu đến cuối chẳng buồn liếc Ni Na một lần. Và tất nhiên, điều đó khiến cho Ni Na rất bực bội. Mà bực bội thì sao? Cần giải tỏa a.
Thế là một cách lặng lẽ, nàng bước theo sau Vương Chi, đến khi chỉ còn cách hắn chưa đầy một bước chân thì nàng giơ chân lên...
"Bọn tiểu bối vô tri! Dám tiến thêm một bước nữa thì ta sẽ lấy mạng các ngươi!".
Không một dấu hiệu báo trước, một giọng nói hùng hổ cất lên.
Vốn đang định đạp vào mông Vương Chi, Ni Na lập tức thu chân, đưa tay kéo hắn lui lại, sắc mặt hết sức khẩn trương.
Dĩ nhiên khẩn trương cũng không phải mỗi mình nàng, Hà Linh, Cao Cường, Hà Khương, Lê Hậu, hay thậm chí là Hoàng Nữ Tú Anh, tất cả đều đang rất lo lắng. Dựa theo uy áp mà người kia vừa phát ra, bọn họ chắc chắn tu vi của đối phương ít nhất cũng là Linh châu cảnh trở lên. Áp lực vừa rồi đối phương mang lại thậm chí còn mạnh hơn cả Ô Nha mà họ từng gặp.
Bây giờ họ nên làm gi?
Vào chào hỏi một tiếng cho phải phép?
Bọn họ sẽ làm thế, nhưng là chỉ khi nào họ quyết định từ bỏ cuộc sống. Người ta vừa cảnh báo sẽ lấy mạng họ nếu dám tiến thêm một bước đấy.
Hiện tại thì bọn họ chỉ có một mong muốn duy nhất: người bên trong hang động kia không có ý gây bất lợi cho họ.
"Trong vòng năm hơi thở mà các ngươi còn chưa rời đi thì tất cả sẽ phải bỏ mạng lại!".
Nghe đối phương tiếp tục phát ra lời cảnh báo, đám người Vương Chi, Ni Na nào còn dám nấn ná, cả bọn lập tức xoay người rút lui. Chỉ là... có chuyện ngoài ý muốn xảy ra và nó xuất phát từ cô gái hiện đang cùng đồng hành với họ: Cao Tuyền. Nàng ta chẳng những không chịu rời đi mà còn tiến lên phía trước.
"Sư huynh, là ngươi phải không? Ta là Cao Tuyền đây".
Chuẩn bị tháo chạy, đám người Vương Chi nghe nàng nói vậy thì bước chân liền ngưng trệ.
"Sư huynh!". - Cao Tuyền tiếp tục gọi - "Ta là Cao Tuyền đây!".
"Hừ! Tiểu bối to gan!". - Bất ngờ, người bên trong hang động đột nhiên quát lớn - "Ngươi lại dám giả danh một người chết để gạt ta!". một thanh niên mang thất long chau càn quét dị giới
"Ngươi thấy thế nào?".
Hơi trầm ngâm, Vương Chi nhận xét: "Đây là máu người".
"Thì ta có bảo nó là máu yêu thú đâu. Ý ta hỏi là ngươi có suy đoán gì?".
"Ừm, ta nghĩ người này đang bị trọng thương".
Chỉ tay về một nơi cách đó không xa, Vương Chi nói tiếp: "Ngươi nhìn xem, đằng kia cũng có vết máu lưu lại. Ở Mê Linh Chi Địa tràn ngập yêu thú này, nếu không phải bất đắc dĩ thì ta tin chẳng ai muốn lưu lại dấu vết như thế đâu".
"Biết đâu người kia chỉ bị thương nhẹ nhưng do tình huống cấp bách nào đó nên mới để lại dấu vết thì sao".
"Nhưng khả năng đó không cao lắm. Dù sao thì ta vẫn nghĩ là người kia đang bị trọng thương. Trực giác mách bảo ta như vậy".
"Trực giác?". - Ni Na chẳng mấy tin tưởng - "Vậy ngươi hỏi cái trực giác của ngươi xem người kia là nam hay nữ".
"Là nam".
"Đoán mò".
...
Qua thêm một đỗi, khi đám người Hoàng Nữ Tú Anh từ phía sau đi tới, trông thấy hai người Vương Chi và Ni Na đang ngồi bàn tán thì không khỏi ngờ vực. Hà Linh là người đầu tiên chạy tới.
"Ni Na sư tỷ, hai ngươi ngồi ở đây làm gì vậy?".
Ni Na chỉ tay xuống vết máu nọ, bảo: "Vì cái này".
"Là máu người sao?". - Hoàng Nữ Tú Anh chen vào.
Đáp lại là cái gật đầu của Vương Chi: "Ta nghĩ hắn đang bị trọng thương".
"Chỉ là suy đoán của hắn thôi". - Như sợ bị hiểu lầm, Ni Na bổ sung thêm. Kế đó, nàng nói tiếp: "Các ngươi đã tới đủ rồi thì cho ý kiến đi. Các ngươi thấy chúng ta có nên lần theo dấu vết để tìm kiếm người này không?".
Trầm ngâm một lúc, rốt cuộc thì Hoàng Nữ Tú Anh là người đầu tiên đưa ra ý kiến:
"Ta nghĩ là không nên".
Lướt qua những ánh mắt đang đổ dồn vào mình, nàng phân tích: "Chúng ta không biết thân phận đối phương. Hắn có thể là người của tông môn nào đấy, cũng có thể là một tán tu, một người tốt hoặc cũng lại có thể là kẻ xấu. Ngoài thân phận, thực lực của hắn cũng là một ẩn số. Huống hồ việc hắn có thật sự bị trọng thương hay không chúng ta vẫn chưa thể rõ được".
Thoáng nghĩ ngợi, Ni Na gật gù: "Tú Anh nói không sai. Quả thật hiện giờ chúng ta chẳng biết gì về đối phương cả".
Nàng nhìn sang mấy người Hà Khương, Cao Cường, hỏi: "Các ngươi nghĩ sao?".
"Ta tán đồng với ý kiến của Tú Anh sư muội. Chúng ta cũng không phải có ý đồ gì với người kia, dù đối phương có là loại người nào thì chúng ta đều chẳng được lợi gì khi tìm ra y". - Hà Khương nói nói.
Kế bên, Cao Cường tiếp lời: "Hà Khương nói phải. Ta thấy chúng ta cứ nên bỏ qua".
"Ta cũng nghĩ là nên bỏ qua".
Mắt thấy ba người Cao Cường, Hà Khương, Lê Hậu đều nhất trí tán đồng với Hoàng Nữ Tú Anh, Ni Na đưa ra quyết định sau cùng:
"Được rồi, không tính Cao Tuyền thì hiện chúng ta có một ủng hộ và sáu phản đối, theo qui định đa số thắng thiểu số, việc lần theo dấu vết sẽ được bỏ qua".
"Ni Na, ngươi vẫn chưa hỏi Hà Linh sư tỷ thì làm sao biết là tỷ ấy phản đối?". - Ngồi xổm trên đất, Vương Chi xụ mặt lên tiếng.
Nghe vậy, Hà Linh cũng buột miệng kêu lên: "Phải đấy, tỷ vẫn chưa hỏi muội".
Liếc...
Ni Na bày ra bộ mặt hung ác, trầm giọng hỏi: "Linh, vậy ý ngươi là tán thành sao?".
Chứng kiến bộ mặt hung ác và nghe giọng nói âm trầm kia của Ni Na, Hà Linh bị dọa phát hoảng, nào còn dám mở miệng nói phải.
"Ni Na tỷ, ta... ta sao có thể tán thành được. Ta phản đối...".
Phản bội!
Vương Chi thầm hô lên một câu như vậy. Hiện giờ người mà hắn tưởng là đồng minh duy nhất cũng đã quay lưng với hắn... Hắn cảm thấy... thật phũ phàng a.
"Người ta vẫn nói cao nhân luôn có cái nhìn khác người thường, quả không sai...".
Tự an ủi mình xong, Vương Chi đứng dậy, tiếp tục nhiệm vụ dò đường của mình.
Cao nhân đôi lúc cũng chỉ có thể cúi đầu nghe theo thường nhân a......
...
Chiều tà.
Mặt trời đã sắp lặn, nắng cũng đang nhạt dần và người thì... vẫn tiếp tục bước đi.
Đó là nhóm người của Vương Chi. Bọn họ hiện đang tìm kiếm một chỗ thích hợp để qua đêm.
"Hôm nay đúng là xui xẻo, máu thì có mấy vết mà yêu thú thì lại chẳng thấy đâu".
"Thí luyện mà cứ thế này thì chán chết...".
...
"Ni Na, ngươi làm ơn đừng có lải nhải nữa có được không?".
"Miệng ta ta nói, ngươi ý kiến cái gì?".
"Miệng ngươi nhưng mà lỗ tai là của ta a. Hơn nữa ngươi cứ nói suốt như vậy thì yêu thú đã bị kinh động hết còn đâu".
"Ý ngươi là ám chỉ do ta nên mới không tìm được yêu thú nào chứ gì?".
"Ta không có nói vậy, là tự ngươi nói".
"Vương Chi, ngươi...!".
"Ngươi đứng...".
Ni Na còn chưa kịp nói chữ "lại" thì Vương Chi đã dừng bước. Hắn chỉ tay về một nơi gần đó, nói:
"Nhìn thấy không?".
Theo hướng hắn chỉ, Ni Na ghé mắt nhìn sang thì phát hiện có một hang động ở cách họ không xa lắm.
"Chúng ta sẽ qua đêm ở đây?".
Vương Chi không trả lời nàng mà quay sang Hoàng Nữ Tú Anh phía sau, hỏi:
"Tú Anh sư tỷ, ngươi thấy qua đêm ở chỗ này có được không?".
"Cũng tốt, khỏi phải tốn công khai phá một hang động".
"Vậy quyết định chọn chỗ này đi".
Nói đoạn, Vương Chi thong thả tiến về phía hang động, từ đầu đến cuối chẳng buồn liếc Ni Na một lần. Và tất nhiên, điều đó khiến cho Ni Na rất bực bội. Mà bực bội thì sao? Cần giải tỏa a.
Thế là một cách lặng lẽ, nàng bước theo sau Vương Chi, đến khi chỉ còn cách hắn chưa đầy một bước chân thì nàng giơ chân lên...
"Bọn tiểu bối vô tri! Dám tiến thêm một bước nữa thì ta sẽ lấy mạng các ngươi!".
Không một dấu hiệu báo trước, một giọng nói hùng hổ cất lên.
Vốn đang định đạp vào mông Vương Chi, Ni Na lập tức thu chân, đưa tay kéo hắn lui lại, sắc mặt hết sức khẩn trương.
Dĩ nhiên khẩn trương cũng không phải mỗi mình nàng, Hà Linh, Cao Cường, Hà Khương, Lê Hậu, hay thậm chí là Hoàng Nữ Tú Anh, tất cả đều đang rất lo lắng. Dựa theo uy áp mà người kia vừa phát ra, bọn họ chắc chắn tu vi của đối phương ít nhất cũng là Linh châu cảnh trở lên. Áp lực vừa rồi đối phương mang lại thậm chí còn mạnh hơn cả Ô Nha mà họ từng gặp.
Bây giờ họ nên làm gi?
Vào chào hỏi một tiếng cho phải phép?
Bọn họ sẽ làm thế, nhưng là chỉ khi nào họ quyết định từ bỏ cuộc sống. Người ta vừa cảnh báo sẽ lấy mạng họ nếu dám tiến thêm một bước đấy.
Hiện tại thì bọn họ chỉ có một mong muốn duy nhất: người bên trong hang động kia không có ý gây bất lợi cho họ.
"Trong vòng năm hơi thở mà các ngươi còn chưa rời đi thì tất cả sẽ phải bỏ mạng lại!".
Nghe đối phương tiếp tục phát ra lời cảnh báo, đám người Vương Chi, Ni Na nào còn dám nấn ná, cả bọn lập tức xoay người rút lui. Chỉ là... có chuyện ngoài ý muốn xảy ra và nó xuất phát từ cô gái hiện đang cùng đồng hành với họ: Cao Tuyền. Nàng ta chẳng những không chịu rời đi mà còn tiến lên phía trước.
"Sư huynh, là ngươi phải không? Ta là Cao Tuyền đây".
Chuẩn bị tháo chạy, đám người Vương Chi nghe nàng nói vậy thì bước chân liền ngưng trệ.
"Sư huynh!". - Cao Tuyền tiếp tục gọi - "Ta là Cao Tuyền đây!".
"Hừ! Tiểu bối to gan!". - Bất ngờ, người bên trong hang động đột nhiên quát lớn - "Ngươi lại dám giả danh một người chết để gạt ta!". một thanh niên mang thất long chau càn quét dị giới
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.