Chương 704: Tâm sự trùng trùng
Bắc Hải Minh Chu
24/04/2018
"Thác Đán...".
"Đừng có xin xỏ ta".
Thác Đán đi trước một bước, đem ý định của Lạc Lâm đánh gãy: "Đối với mệnh lệnh của đại công chúa, đừng nói ta, kể cả có là phụ thân ta cũng không dám làm trái đâu".
Lạc Lâm vốn còn muốn nài nỉ, giờ nghe vậy thì mặt mày liền xịu xuống, bộ dạng ảo não vô cùng.
...
"Thác Đán, ta biết rồi. Ta sẽ không làm khó ngươi nữa đâu".
Nói đoạn, Lạc Lâm cúi đầu, lặng lẽ quay lưng hướng đông phòng trở về...
Phía sau, Thác Đán đứng trông theo thân ảnh sầu muộn ấy, dạ bất nhẫn thở dài, kêu lại: "Khoan đã".
"Thác Đán?".
Trước ánh mắt nghi hoặc của Lạc Lâm, Thác Đán bất ngờ bảo: "Đi gặp nam nhân của ngươi đi".
"Thác Đán, ngươi vừa nói...?".
"Thế nào? Ngươi không muốn? Không muốn thì đừng gặp nữa, quay trở về đi".
"Không có. Ý ta không phải như vậy. Chỉ là ngươi...".
Lạc Lâm tỏ ra quan tâm: "Tỷ tỷ ta đã hạ lệnh ngăn cấm, ngươi để ta đi... liệu có ổn không? Ta... ta không muốn làm liên lụy ngươi".
"Mừng là ngươi còn biết lo nghĩ cho ta đấy".
Thần tình dãn ra đôi chút, Thác Đán tiến tới nắm tay người bằng hữu của mình, trấn an: "Yên tâm, ta sẽ chẳng có việc gì đâu. Đơn giản là bởi đạo mệnh lệnh trông chừng ngươi kia, ta vốn còn chưa nhận được".
"Hả?".
Lạc Lâm chớp chơp đôi hàng mi, khó tin nhìn bằng hữu mình: "Thác Đán, ngươi... ngươi gạt ta?".
"Xùy... Không được à? Chẳng phải hồi nhỏ tiểu ma lanh ngươi cũng thường xuyên lừa gạt ta đấy thôi".
Thu lại nụ cười, Thác Đán buông tay Lạc Lâm ra, phẩy tay bảo: "Được rồi, ngươi đi mau đi. Ta còn phải đi tuần tra nữa".
"Cảm ơn ngươi, Thác Đán".
Còn lại một mình, Thác Đán dõi mắt về hướng tây phòng, chân mày nhíu chặt.
"Lạc Lâm, Thi Quỷ đối với ngươi thật quan trọng như vậy sao?".
...
...
Lát sau.
Tại dãy phòng phía tây, bên trong căn thứ bảy tính từ trái sang...
Yên tĩnh, hơi chút lạnh lẽo, đấy là bầu không khí ở đây, trong căn phòng này. Giống y như vậy, người bên trong phòng, hắn cũng là như thế, rất ư trầm lặng.
Thi Quỷ, hắn ngồi đấy, cạnh chiếc bàn đặt ở giữa phòng, đáy mắt đầy nỗi suy tư.
Hắn đang nghĩ. Nhưng là điều gì? Quá khứ, thực tại, hay chuyện của tương lai? Hồi niệm hay tính toan?
Khó mà trả lời được. Thi Quỷ hôm nay đâu phải Thi Quỷ của ngày xưa nữa. Kể từ sau cái chết của phụ thân mình thì hắn đã đổi thay nhiều lắm. Cứ nhìn vào cuộc đối thoại giữa hắn và Lạc Mai Tiên liền biết, quá ư khác biệt...
...
Trầm lặng nối tiếp trầm lặng, suy tư chấp những suy tư, Thi Quỷ cứ thế một mình trong đêm thanh vắng. Xa Xa nhìn lại, nhiều khi cứ ngỡ hắn đang chìm dần vào bóng tối, dù rằng... hắn vẫn ngồi ngay đấy.
Khung cảnh mơ mơ thực thực ấy, nó không chỉ mới đây mà đã kéo dài từ khá lâu, ước tính cũng xấp xỉ hai canh giờ có lẻ. Và dám cá là nó sẽ chẳng dừng ở bấy nhiêu - hai canh giờ - nếu không có kẻ bỗng nhiên xen vào.
Cách nơi Thi Quỷ ngồi chừng bảy, tám bước chân, cánh cửa phòng đã vừa mới hé mở.
...
"Lạc Lâm, sao lại tới đây?".
Lạc Lâm dù nghe rõ câu hỏi nhưng không buồn ư hử. Thay vì lời nói, nàng lại triển khai hành động. Sau những bước chân vội vàng, nàng bất chợt dang tay ôm lấy Thi Quỷ, mãi hồi lâu mới chịu hé môi.
"Tiểu Quỷ sư phụ, ta nhớ ngươi".
"Cũng đâu phải năm mười năm chưa gặp, ngươi nhớ gì chứ?".
"Không phải đâu".
Vẫn trong tư thế ngả đầu thân mật, Lạc Lâm tỏ bày: "Tuy rằng thời gian ngắn ngủi là vậy, nhưng đối với ta, ngày hôm nay thật dài lắm".
"Tiểu Quỷ sư phụ, cả ngày nay ta lúc nào cũng nghĩ đến ngươi, lo lắng cho ngươi".
"Ngươi sợ đại công chúa sẽ làm khó dễ ta?".
"Ừm".
Lạc Lâm gật đầu, rồi nói tiếp: "Kể từ khi tỷ tỷ bắt đầu động thủ với ngươi ở hậu viện thì ta đã rất lo lắng. Ta sợ tỷ tỷ thật sẽ...".
"Chẳng phải ta đã bảo sẽ thu xếp ổn thoả sao? Ngươi lẽ nào không tin tưởng ta?".
"Không có!".
Chừng như sợ Thi Quỷ hiểu lầm, Lạc Lâm vội tách mình ra, nhanh chóng giải thích: "Tiểu Quỷ sư phụ, ta đương nhiên là tin tưởng ngươi. Ta biết ngươi sẽ làm được, chỉ là trong lòng ta... Ta không thể ngừng lo lắng được. Ngươi và tỷ tỷ đối với ta đều rất quan trọng, ta thật sự không muốn thấy các ngươi đối đầu nhau...".
...
"Ta hiểu rồi".
Trải qua vài giây im lặng, Thi Quỷ chậm rãi nâng tay đặt lên má giai nhân, dịu dàng thấp giọng: "Cám ơn ngươi, Lạc Lâm".
"Ngươi đừng nói vậy. Lạc Lâm ta bây giờ đã là nữ nhân của ngươi, lo nghĩ cho ngươi là nên mà".
Nói đoạn, Lạc Lâm lại lần nữa ngả đầu lên ngực Thi Quỷ, mãi chẳng rời đi...
...
Trong khi đó, ở căn phòng bên cạnh.
Giống như Lạc Lâm bên kia, phía bên này Âm Cơ cũng đang ngả đầu, khác, duy chỉ chỗ dựa. Nơi mà nàng tựa vào, nó không phải lồng ngực hay bờ vai mà là... bức tường.
Đúng vậy, đích xác là bức tường. Âm Cơ nàng thật đang rất tò mò muốn biết những gì xảy ra ở căn phòng bên kia.
Đối với hành vi lén lút ấy của nàng, Tiểu Kiều đành phải can ngăn: "Âm Cơ tỷ, ngươi đang làm cái gì vậy?".
"Suỵt".
Âm Cơ xoay đầu lại, ra dấu im lặng: "Tiểu Kiều, ngươi nói khẽ thôi, kẻo bị phát hiện bây giờ".
"Âm Cơ tỷ, ngươi nghe lén như vậy không hay đâu. Công tử sẽ giận đấy".
Âm Cơ đảo mắt, hỏi ngược: "Tiểu Kiều, ngươi thực sự không thấy tò mò một chút nào sao? Lạc Lâm hiện đang ở cùng tướng công của ngươi đấy".
"T- Tướng công?".
Tiểu Kiều xấu hổ cúi đầu: "Âm Cơ tỷ, ngươi nói nhăng nói cuội. Công tử là công tử...".
"Ta nói nhăng nói cuội?".
Âm Cơ hơi oan ức, quay sang chất vấn: "Tiểu Kiều, thế ta hỏi ngươi, "công tử" kia của ngươi đã trèo lên người ngươi chưa, đã sờ nắn ngươi chưa?".
"Âm Cơ tỷ...".
"Cúi mặt cái gì? Trả lời ta đi chứ?".
Đợi hồi lâu vẫn chưa nghe Tiểu Kiều ư hử gì, Âm Cơ chép miệng, chốt hạ: "Thấy chưa? Thứ quý giá nhất của nữ nhân ngươi đã cho hắn, trước mặt phụ thân hắn các ngươi cũng đã bái đường, ta nói hắn là tướng công ngươi thì sai chỗ nào chứ?".
"... Quan hệ rõ ràng là phu thê vậy mà ngươi cứ tự biến mình thành tì nữ, xưng hô công tử. Thật không hiểu nổi trong đầu Tiểu Kiều ngươi đang nghĩ cái gì nữa".
...
"Âm Cơ tỷ".
"Sao?".
"Hôm bái đường, Âm Cơ tỷ ngươi chẳng phải cũng là tân nương ư? Thế nhưng từ nào tới giờ ngươi vẫn luôn miệng gọi công tử là chủ nhân đấy thôi..".
Bất ngờ bị phản kích, trong nhất thời, Âm Cơ đành bất lực câm nín.
Tiểu Kiều nói không sai. Lúc còn bên trong mật cảnh, ngày thành hôn, Âm Cơ nàng cũng đã cùng đứng bên Thi Quỷ, quỳ trước Cao Chính, bái trước thiên địa. Xét một cách công bằng thì Âm Cơ nàng đây vốn đã là thê tử của Thi Quỷ rồi. Mà theo lý, thê tử làm sao lại đi gọi tướng công của mình là "chủ nhân" được? Rất không phải đạo đấy!
Nhưng...
Trái luân thường thì thế nào chứ? Sự thể thành ra như hôm nay, nó há đâu do Âm Cơ nàng?
Quyết định nằm nơi Thi Quỷ.
Năm xưa, dưới yêu cầu của Thi Quỷ, Nghinh Tử đã đem nàng giao cho hắn. Với thân phận tù binh, nàng lấy gan đâu phản kháng? Âm Cơ nàng còn chưa có muốn tự mình tìm chết.
Vì lẽ đó, bởi mong được sinh tồn, Âm Cơ nàng lựa chọn hạ mình làm tôi tớ cho Thi Quỷ, chủ động gọi hắn hai tiếng "chủ nhân". Kể từ hôm ấy, Độc Nhãn Âm Cơ - vị thủ lĩnh đạo tặc thô lỗ ngang tàng - kẻ đã khiến bọn đạo tặc lân cận khác vừa nghe tên đã thấy rùng mình, muốn nhìn không dám nhìn, muốn chạm chẳng dám chạm - đã lui vào quá khứ. Thay vào đấy, tiếp tục tồn tại là một Âm Cơ đã có nhiều thay đổi. Bớt đi thô tục, giảm sự ngang tàng, nhiều thêm mấy phần nhu nhược. Thậm chí ngay đến mối thành kiến sâu đậm với nam nhân, nó cũng chừa ra một khoảng trống.
Là dành cho Thi Quỷ. Trong mắt Âm Cơ nàng, Thi Quỷ và những nam nhân khác hoàn toàn sai biệt. Từ lầu đầu tiên gặp gỡ tại Lam Dương Động, nàng đã bị phong thái huyết tinh điên cuồng của hắn hấp dẫn, tới nỗi chẳng rời đi được. Về sau, khi trở thành thuộc hạ của hắn, trải qua hơn trăm năm dài cùng nhau chung sống, nàng đối với hắn lại càng thêm để ý.
Nhiều lúc, Âm Cơ nàng vẫn thường hay thắc mắc, đó là tại sao ở cùng nhau bao năm dài như vậy mà Thi Quỷ lại không hề động chạm đến nàng, dù nàng là nô bộc của hắn. Nếu nàng xấu xí thì chả nói làm gì, đằng này...
Dung nhan của nàng, nếu bảo khuynh thành tuyệt sắc cũng nào đâu quá. So với hồng trần chi mỹ Lạc Lâm nàng đúng thật thua kém chứ bằng Khổng Lăng, Tiểu Kiều, nàng tự tin mình vẫn bì được.
Nhan sắc của Âm Cơ nàng, nó vốn đủ sức để mê hoặc nam nhân. Thi Quỷ không ngó ngàng, căn nguyên chỉ có thể là do bản tính con người hắn. Khác xa hạng tầm thường như Diệp Lang Khải - kẻ đã bộc lộ ham muốn chiếm đoạt Âm Cơ nàng ngay lần đầu gặp gỡ ở Lam Dương Động hơn trăm năm về trước, Thi Quỷ tốt hơn gấp trăm lần. Hắn... là nam nhân đáng để nàng yêu.
Có điều... Hắn sẽ yêu nàng sao?
"Đừng có xin xỏ ta".
Thác Đán đi trước một bước, đem ý định của Lạc Lâm đánh gãy: "Đối với mệnh lệnh của đại công chúa, đừng nói ta, kể cả có là phụ thân ta cũng không dám làm trái đâu".
Lạc Lâm vốn còn muốn nài nỉ, giờ nghe vậy thì mặt mày liền xịu xuống, bộ dạng ảo não vô cùng.
...
"Thác Đán, ta biết rồi. Ta sẽ không làm khó ngươi nữa đâu".
Nói đoạn, Lạc Lâm cúi đầu, lặng lẽ quay lưng hướng đông phòng trở về...
Phía sau, Thác Đán đứng trông theo thân ảnh sầu muộn ấy, dạ bất nhẫn thở dài, kêu lại: "Khoan đã".
"Thác Đán?".
Trước ánh mắt nghi hoặc của Lạc Lâm, Thác Đán bất ngờ bảo: "Đi gặp nam nhân của ngươi đi".
"Thác Đán, ngươi vừa nói...?".
"Thế nào? Ngươi không muốn? Không muốn thì đừng gặp nữa, quay trở về đi".
"Không có. Ý ta không phải như vậy. Chỉ là ngươi...".
Lạc Lâm tỏ ra quan tâm: "Tỷ tỷ ta đã hạ lệnh ngăn cấm, ngươi để ta đi... liệu có ổn không? Ta... ta không muốn làm liên lụy ngươi".
"Mừng là ngươi còn biết lo nghĩ cho ta đấy".
Thần tình dãn ra đôi chút, Thác Đán tiến tới nắm tay người bằng hữu của mình, trấn an: "Yên tâm, ta sẽ chẳng có việc gì đâu. Đơn giản là bởi đạo mệnh lệnh trông chừng ngươi kia, ta vốn còn chưa nhận được".
"Hả?".
Lạc Lâm chớp chơp đôi hàng mi, khó tin nhìn bằng hữu mình: "Thác Đán, ngươi... ngươi gạt ta?".
"Xùy... Không được à? Chẳng phải hồi nhỏ tiểu ma lanh ngươi cũng thường xuyên lừa gạt ta đấy thôi".
Thu lại nụ cười, Thác Đán buông tay Lạc Lâm ra, phẩy tay bảo: "Được rồi, ngươi đi mau đi. Ta còn phải đi tuần tra nữa".
"Cảm ơn ngươi, Thác Đán".
Còn lại một mình, Thác Đán dõi mắt về hướng tây phòng, chân mày nhíu chặt.
"Lạc Lâm, Thi Quỷ đối với ngươi thật quan trọng như vậy sao?".
...
...
Lát sau.
Tại dãy phòng phía tây, bên trong căn thứ bảy tính từ trái sang...
Yên tĩnh, hơi chút lạnh lẽo, đấy là bầu không khí ở đây, trong căn phòng này. Giống y như vậy, người bên trong phòng, hắn cũng là như thế, rất ư trầm lặng.
Thi Quỷ, hắn ngồi đấy, cạnh chiếc bàn đặt ở giữa phòng, đáy mắt đầy nỗi suy tư.
Hắn đang nghĩ. Nhưng là điều gì? Quá khứ, thực tại, hay chuyện của tương lai? Hồi niệm hay tính toan?
Khó mà trả lời được. Thi Quỷ hôm nay đâu phải Thi Quỷ của ngày xưa nữa. Kể từ sau cái chết của phụ thân mình thì hắn đã đổi thay nhiều lắm. Cứ nhìn vào cuộc đối thoại giữa hắn và Lạc Mai Tiên liền biết, quá ư khác biệt...
...
Trầm lặng nối tiếp trầm lặng, suy tư chấp những suy tư, Thi Quỷ cứ thế một mình trong đêm thanh vắng. Xa Xa nhìn lại, nhiều khi cứ ngỡ hắn đang chìm dần vào bóng tối, dù rằng... hắn vẫn ngồi ngay đấy.
Khung cảnh mơ mơ thực thực ấy, nó không chỉ mới đây mà đã kéo dài từ khá lâu, ước tính cũng xấp xỉ hai canh giờ có lẻ. Và dám cá là nó sẽ chẳng dừng ở bấy nhiêu - hai canh giờ - nếu không có kẻ bỗng nhiên xen vào.
Cách nơi Thi Quỷ ngồi chừng bảy, tám bước chân, cánh cửa phòng đã vừa mới hé mở.
...
"Lạc Lâm, sao lại tới đây?".
Lạc Lâm dù nghe rõ câu hỏi nhưng không buồn ư hử. Thay vì lời nói, nàng lại triển khai hành động. Sau những bước chân vội vàng, nàng bất chợt dang tay ôm lấy Thi Quỷ, mãi hồi lâu mới chịu hé môi.
"Tiểu Quỷ sư phụ, ta nhớ ngươi".
"Cũng đâu phải năm mười năm chưa gặp, ngươi nhớ gì chứ?".
"Không phải đâu".
Vẫn trong tư thế ngả đầu thân mật, Lạc Lâm tỏ bày: "Tuy rằng thời gian ngắn ngủi là vậy, nhưng đối với ta, ngày hôm nay thật dài lắm".
"Tiểu Quỷ sư phụ, cả ngày nay ta lúc nào cũng nghĩ đến ngươi, lo lắng cho ngươi".
"Ngươi sợ đại công chúa sẽ làm khó dễ ta?".
"Ừm".
Lạc Lâm gật đầu, rồi nói tiếp: "Kể từ khi tỷ tỷ bắt đầu động thủ với ngươi ở hậu viện thì ta đã rất lo lắng. Ta sợ tỷ tỷ thật sẽ...".
"Chẳng phải ta đã bảo sẽ thu xếp ổn thoả sao? Ngươi lẽ nào không tin tưởng ta?".
"Không có!".
Chừng như sợ Thi Quỷ hiểu lầm, Lạc Lâm vội tách mình ra, nhanh chóng giải thích: "Tiểu Quỷ sư phụ, ta đương nhiên là tin tưởng ngươi. Ta biết ngươi sẽ làm được, chỉ là trong lòng ta... Ta không thể ngừng lo lắng được. Ngươi và tỷ tỷ đối với ta đều rất quan trọng, ta thật sự không muốn thấy các ngươi đối đầu nhau...".
...
"Ta hiểu rồi".
Trải qua vài giây im lặng, Thi Quỷ chậm rãi nâng tay đặt lên má giai nhân, dịu dàng thấp giọng: "Cám ơn ngươi, Lạc Lâm".
"Ngươi đừng nói vậy. Lạc Lâm ta bây giờ đã là nữ nhân của ngươi, lo nghĩ cho ngươi là nên mà".
Nói đoạn, Lạc Lâm lại lần nữa ngả đầu lên ngực Thi Quỷ, mãi chẳng rời đi...
...
Trong khi đó, ở căn phòng bên cạnh.
Giống như Lạc Lâm bên kia, phía bên này Âm Cơ cũng đang ngả đầu, khác, duy chỉ chỗ dựa. Nơi mà nàng tựa vào, nó không phải lồng ngực hay bờ vai mà là... bức tường.
Đúng vậy, đích xác là bức tường. Âm Cơ nàng thật đang rất tò mò muốn biết những gì xảy ra ở căn phòng bên kia.
Đối với hành vi lén lút ấy của nàng, Tiểu Kiều đành phải can ngăn: "Âm Cơ tỷ, ngươi đang làm cái gì vậy?".
"Suỵt".
Âm Cơ xoay đầu lại, ra dấu im lặng: "Tiểu Kiều, ngươi nói khẽ thôi, kẻo bị phát hiện bây giờ".
"Âm Cơ tỷ, ngươi nghe lén như vậy không hay đâu. Công tử sẽ giận đấy".
Âm Cơ đảo mắt, hỏi ngược: "Tiểu Kiều, ngươi thực sự không thấy tò mò một chút nào sao? Lạc Lâm hiện đang ở cùng tướng công của ngươi đấy".
"T- Tướng công?".
Tiểu Kiều xấu hổ cúi đầu: "Âm Cơ tỷ, ngươi nói nhăng nói cuội. Công tử là công tử...".
"Ta nói nhăng nói cuội?".
Âm Cơ hơi oan ức, quay sang chất vấn: "Tiểu Kiều, thế ta hỏi ngươi, "công tử" kia của ngươi đã trèo lên người ngươi chưa, đã sờ nắn ngươi chưa?".
"Âm Cơ tỷ...".
"Cúi mặt cái gì? Trả lời ta đi chứ?".
Đợi hồi lâu vẫn chưa nghe Tiểu Kiều ư hử gì, Âm Cơ chép miệng, chốt hạ: "Thấy chưa? Thứ quý giá nhất của nữ nhân ngươi đã cho hắn, trước mặt phụ thân hắn các ngươi cũng đã bái đường, ta nói hắn là tướng công ngươi thì sai chỗ nào chứ?".
"... Quan hệ rõ ràng là phu thê vậy mà ngươi cứ tự biến mình thành tì nữ, xưng hô công tử. Thật không hiểu nổi trong đầu Tiểu Kiều ngươi đang nghĩ cái gì nữa".
...
"Âm Cơ tỷ".
"Sao?".
"Hôm bái đường, Âm Cơ tỷ ngươi chẳng phải cũng là tân nương ư? Thế nhưng từ nào tới giờ ngươi vẫn luôn miệng gọi công tử là chủ nhân đấy thôi..".
Bất ngờ bị phản kích, trong nhất thời, Âm Cơ đành bất lực câm nín.
Tiểu Kiều nói không sai. Lúc còn bên trong mật cảnh, ngày thành hôn, Âm Cơ nàng cũng đã cùng đứng bên Thi Quỷ, quỳ trước Cao Chính, bái trước thiên địa. Xét một cách công bằng thì Âm Cơ nàng đây vốn đã là thê tử của Thi Quỷ rồi. Mà theo lý, thê tử làm sao lại đi gọi tướng công của mình là "chủ nhân" được? Rất không phải đạo đấy!
Nhưng...
Trái luân thường thì thế nào chứ? Sự thể thành ra như hôm nay, nó há đâu do Âm Cơ nàng?
Quyết định nằm nơi Thi Quỷ.
Năm xưa, dưới yêu cầu của Thi Quỷ, Nghinh Tử đã đem nàng giao cho hắn. Với thân phận tù binh, nàng lấy gan đâu phản kháng? Âm Cơ nàng còn chưa có muốn tự mình tìm chết.
Vì lẽ đó, bởi mong được sinh tồn, Âm Cơ nàng lựa chọn hạ mình làm tôi tớ cho Thi Quỷ, chủ động gọi hắn hai tiếng "chủ nhân". Kể từ hôm ấy, Độc Nhãn Âm Cơ - vị thủ lĩnh đạo tặc thô lỗ ngang tàng - kẻ đã khiến bọn đạo tặc lân cận khác vừa nghe tên đã thấy rùng mình, muốn nhìn không dám nhìn, muốn chạm chẳng dám chạm - đã lui vào quá khứ. Thay vào đấy, tiếp tục tồn tại là một Âm Cơ đã có nhiều thay đổi. Bớt đi thô tục, giảm sự ngang tàng, nhiều thêm mấy phần nhu nhược. Thậm chí ngay đến mối thành kiến sâu đậm với nam nhân, nó cũng chừa ra một khoảng trống.
Là dành cho Thi Quỷ. Trong mắt Âm Cơ nàng, Thi Quỷ và những nam nhân khác hoàn toàn sai biệt. Từ lầu đầu tiên gặp gỡ tại Lam Dương Động, nàng đã bị phong thái huyết tinh điên cuồng của hắn hấp dẫn, tới nỗi chẳng rời đi được. Về sau, khi trở thành thuộc hạ của hắn, trải qua hơn trăm năm dài cùng nhau chung sống, nàng đối với hắn lại càng thêm để ý.
Nhiều lúc, Âm Cơ nàng vẫn thường hay thắc mắc, đó là tại sao ở cùng nhau bao năm dài như vậy mà Thi Quỷ lại không hề động chạm đến nàng, dù nàng là nô bộc của hắn. Nếu nàng xấu xí thì chả nói làm gì, đằng này...
Dung nhan của nàng, nếu bảo khuynh thành tuyệt sắc cũng nào đâu quá. So với hồng trần chi mỹ Lạc Lâm nàng đúng thật thua kém chứ bằng Khổng Lăng, Tiểu Kiều, nàng tự tin mình vẫn bì được.
Nhan sắc của Âm Cơ nàng, nó vốn đủ sức để mê hoặc nam nhân. Thi Quỷ không ngó ngàng, căn nguyên chỉ có thể là do bản tính con người hắn. Khác xa hạng tầm thường như Diệp Lang Khải - kẻ đã bộc lộ ham muốn chiếm đoạt Âm Cơ nàng ngay lần đầu gặp gỡ ở Lam Dương Động hơn trăm năm về trước, Thi Quỷ tốt hơn gấp trăm lần. Hắn... là nam nhân đáng để nàng yêu.
Có điều... Hắn sẽ yêu nàng sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.