Chương 727: Thành công đột phá?
Bắc Hải Minh Chu
03/05/2018
"Thất Thải Minh Lôi... Vậy mà lại là Thất Thải Minh Lôi...".
Đứng tại cô phong, Dịch Thanh Hà thông qua pháp nhãn của tu sĩ Tinh châu cảnh chứng kiến bảy đạo kiếp lôi đang dần hình thành, tâm tình hơi động mà mở miệng thốt ra.
Quả thật nàng đang thấy có chút ngạc nhiên. Chín đạo thiên kiếp đối với nàng chả có gì đáng trọng, nhưng còn Thất Thải Minh Lôi này, nó lại khác.
Cửu kiếp lực không phải cái nào cũng giống cái nào; tu sĩ độ kiếp, tiềm năng mỗi người cũng là tương tự, ít nhiều sai biệt. Cùng chịu số kiếp lôi như nhau, tuy nhiên chênh lệch bên trong, có khi lại như kẻ trên trời - người dươi đất, cách xa vạn trượng.
Kể đâu cho xa, chính bản thân Dịch Thanh Hà nàng năm xưa cũng ở trong hoàn cảnh ấy. Năm đó, nàng và sư huynh cùng nhau độ kiếp, ai nấy đều gặp phải cửu kiếp lực. Tám đạo thiên kiếp đầu, cả hai xét ra khá tương đồng, nhưng đến đạo thứ chín, cũng là cuối cùng một đạo kiếp lôi, sai biệt vậy mà lớn tới bất ngờ.
Lúc ấy, kiếp lôi mà sư huynh nàng gặp, nó chỉ là một kiếp lôi bình thường, duy nhất một đạo; trong khi đó, thứ mà Dịch Thanh Hà nàng phải đối mặt, nó lại lên đến những bảy đạo, hơn nữa còn là mỗi đạo một màu.
Đúng vậy. Nhiều năm về trước, Dịch Thanh Hà nàng cũng giống Thi Quỷ hôm nay, gặp phải chính là Thất Thải Minh Lôi - đại hung chi lôi chỉ xếp sau mỗi Cửu Thải Thần Lôi trong truyền thuyết.
Thấy cảnh nhớ người, Dịch Thanh Hà rời mắt khỏi lôi vân nơi xa, ngước nhìn cao xanh, vấn vương thầm hỏi:
"Sư huynh, trăm vạn năm qua... ngươi sống có tốt không? Có còn nhớ, hay đã quên...?".
...
...
"Ầm! Ầm!".
"Ầm!".
...
"Ầm... Ầm...!".
"Thiên kiếp còn chưa hàng lâm mà khí thế đã khủng bố như vầy... Đây là quyết diệt ta sao?".
Không được rảnh rỗi mà đứng tưởng nhớ người xưa như Dịch Thanh Hà, tại thung lũng Ai Tư, thần sắc Thi Quỷ lúc này đang khá trầm trọng.
Thất Thải Minh Lôi, nó hơi ngoài ý muốn của hắn.
"Xem ra ta vẫn còn đánh giá thấp bản thân mình rồi".
Một chút ngạc nhiên qua đi, Thi Quỷ hít sâu một hơi, nhanh chóng điều chỉnh tâm tình về trạng thái cân bằng. Thời điểm sinh tử cận kề, thành bại trong gang tấc này, hắn tuyệt đối không thể để phát sinh sai lầm. Dù là nhỏ nhất cũng không được. Càng hung hiểm, càng cần tỉnh táo.
"Thất Thải Minh Lôi thì lại thế nào chứ? Đến đây đi. Thi Quỷ ta sẽ đem ngươi đánh vỡ!".
Mấy lời nọ, nó không phải ngông cuồng quá độ, cũng không phải thốt ra để nhằm trấn an chính mình. Thi Quỷ, hắn hoàn toàn có đủ cơ sở để tin tưởng vào một kết cục tốt đẹp.
Thất Thải Minh Lôi kia, nó đúng đang biểu hiện ra uy năng cấp bậc vạn vổ cự đầu, còn là hậu kỳ đỉnh phong, dự đoán có khả năng thời điểm buông xuống sẽ đạt tới trình độ tiếp cận Đại hải; với lực lượng khủng bố ấy, nếu là bình thường, Thi Quỷ tất nhiên sẽ vô phương chống đỡ, thế nhưng lúc này lại khác...
Hắn đã tàn sát rất nhiều sinh mạng; máu huyết, linh lực và cả hồn phách bọn họ, toàn bộ đều được hắn hấp thu. Thi Quỷ hắn đâu có làm chuyện thừa thải. Số tinh huyết, hồn phách của hàng vạn người kia, chúng được thu lấy, mục đích vốn là để ứng phó thiên kiếp hàng lâm. Chúng là dành cho đạo thiên kiếp cuối cùng - Thất Thải Minh Lôi này.
...
"Ầm!".
"Ầm!".
"Ầm!".
...
Thương khung rền vang, không gian rung động, trải qua một hồi tích súc lực lượng, rốt cuộc từ bên trong lôi vân cuồn cuộn, đạo thiên kiếp thứ chín cũng đã chính thức hình thành.
Trắng, lam, lục, vàng, đỏ, tím, đen, bảy đạo kiếp lôi màu sắc bất đồng, tất cả hợp lại làm một cột Thất Thải Minh Lôi rộng hơn mười thước, mang theo thiên uy hủy diệt giáng thẳng xuống đầu Thi Quỷ.
Đáp lại, đang ngồi bên dưới, Thi Quỷ cũng mở trừng mắt, hai tay hợp rồi lại li, giơ thẳng lên trời. Ngay tại chính giữa, một "hố" sâu hút được tạo thành. Từ bên trong hố, một đạo huyết quang to lớn bắn ra.
Vạn hồn gào khóc, nghịch thiên mà tiến!
...
"Oang... oang...!".
"Oang... oang...!".
...
Khác với tám đạo thiên kiếp hàng lâm trước đó, lần này "tình cảnh" của Thất Thải Minh Lôi có phần đặc thù. Nó không tiến xuống, cũng chẳng tán đi mà dừng giữa không trung, cách đỉnh đầu Thi Quỷ một đoạn khoảng tầm hơn trăm thước có lẻ.
Lại nói, ngưng trệ đây không riêng mình nó, đạo huyết quang hung lệ do Thi Quỷ đánh ra cũng là như thế, dừng giữa hư không.
Khỏi phải đoán, bọn chúng đích xác là đang đối đầu nhau.
"Kẻ tám lạng, người nửa cân", đấy có lẽ là câu thích hợp nhất để mô tả thực trạng hiện giờ.
...
Vạn dặm cô phong, Dịch Thanh Hà nhìn thấy cảnh tượng giằng co giữa Thi Quỷ và thiên kiếp như thế thì nhận xét:
"Tiểu tử, không dùng pháp bảo, chỉ dựa vào thần thông cũng đối kháng được với thiên uy, xem ra công pháp ngươi tu luyện cấp bậc hẳn phải rất cao. Bí mật trên mình ngươi, chắc là cũng chẳng ít".
Dịch Thanh Hà nàng không phỏng đoán. Đấy là khẳng định. Thi Quỷ, hắn quả đã khiến nàng chú ý. Có điều... cũng chỉ dừng ở chú ý. Dịch Thanh Hà nàng chưa có ý định sẽ đích thân đi tìm gặp hắn. Đối với sinh linh chốn hạ giới này, nàng không muốn tiếp xúc làm gì. Huống hồ Thi Quỷ hắn hiện vẫn còn là một tiểu tu sĩ nhỏ nhoi yếu nhược, nàng đây hà tất bận lòng?
Có thể dẫn động Thất Thải Minh Lôi thì lại thế nào? Nếu đang nhìn đây là một đại nhân vật nào khác của tông môn, bọn họ hẳn sẽ kích động, vui mừng, đem tiểu tử kia thu làm đồ đệ. Nhưng... nàng không phải họ.
Đồ đệ ư?
Để làm gì...
Trừ phi là kẻ dẫn động Cửu Thải Thần Lôi trong truyền thuyết mặc may mới gỡ được mối tơ của Dịch Thanh Hà nàng...
"Đáng tiếc. Tiểu tử ngươi cũng chỉ như ta, dẫn xuống là Thất Thải Minh Lôi, không phải Cửu Thải Thần Lôi".
...
Cố sự cùng một tia tiếc nuối thoáng qua trong đôi mắt u buồn của Dịch Thanh Hà, Thi Quỷ dĩ nhiên chẳng rõ. Giờ phút này đây, toàn bộ tâm trí hắn đều đang dồn hết vào cuộc chiến với thiên kiếp.
Trên đầu hắn, Thất Thải Minh Lôi như cũ còn chưa chịu tán. Nói cách khác, Thi Quỷ hắn tùy thời đều có khả năng bị kiếp lôi oanh đỉnh, chết không toàn thây nếu lơ là khinh suất.
Hơn bao giờ hết, lúc này hắn cần phải tuyệt đối tập trung, tiếp tục duy trì bí pháp, dùng tinh huyết và hồn phách của ngàn vạn sinh linh đẩy lùi kiếp lực.
Thành hay bại, sinh hay tử, chính là tại một khắc này!
...
Với quyết tâm đả bại thiên kiếp, với khao khát được sống để hoàn thành tâm nguyện, Thi Quỷ cứ vậy mà cắn răng tiếp tục chống đỡ.
... Năm giây... Mười giây... Hai mươi giây...
Ba mươi giây... Một phút... Rồi hai phút... Ba phút...
Thời gian, nó cứ nặng nề mà trôi đi. Theo đó, lực lượng Thi Quỷ hấp thụ từ ngàn vạn sinh linh cũng dần suy yếu. Nhưng may mắn là ở chiều ngược lại, Thất Thải Minh Lôi cũng , tán đi khá nhiều.
Cuộc chiến này, nó đang bắt đầu ngã ngũ...
Thế rồi chẳng biết sau bao nhiêu lần oan hồn hét thảm, sau bao nhiêu đợt lôi quang tiêu tán, quang cảnh nơi thung lũng Ai Tư cũng từ từ lộ rõ.
Trên thương khung, lôi vân đã bắt bắt đầu rút đi...
...
...
"Phù... ù... ù...".
"Rốt cuộc cũng thành công đột phá".
Gánh nặng buông xuống, Thi Quỷ sau khi tiến hành hấp thu kiếp quang thiên địa để tiến vào Linh anh cảnh xong, điều tức một lúc mới mở mắt thở phào nhẹ nhõm.
Lần độ kiếp này, nó thật sự đủ gọi hung hiểm.
"Cũng may Ma Bôi đã lường trước kẻ tu luyện Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công, thời điểm độ kiếp sẽ phải gánh chịu kiếp lôi cực kỳ hung bạo nên có nghiên cứu cách đối phó...".
"... Lần này độ qua Linh anh đã dẫn động Thất Thải Minh Lôi, không biết sau này khi ta tiến vào Đại hải, thứ phải đối mặt sẽ là gì đây?".
Thi Quỷ hắn đoán so với chín đạo thiên kiếp hàng lâm hôm nay, thời điểm đó thiên uy giáng xuống hẳn phải đáng sợ hơn rất nhiều. Nói không chừng ngoài lôi kiếp còn dẫn động cả hoả kiếp và tâm kiếp - hai đại kiếp lực kinh khủng nhất.
...
"Dù sao cũng là chuyện sau này, giờ lo nghĩ lại được gì chứ".
"Xe chạy tới núi... ắt sẽ có đường".
Tạm gạt đi chút phiền lo vừa trỗi lên bất chợt, Thi Quỷ chuyển mình đứng dậy. Vừa lúc, từ phương xa, một đạo lưu quang hướng bên này bay lại, tốc độ cực nhanh.
...
"Cốt Đãi...".
Nhìn Na Trát trong hình hài tiểu linh anh cao chưa đến một gang tay, Thi Quỷ hiểu ý, dành cho nàng một ánh mắt ý bảo an tâm: "A di đừng lo, chỉ là gánh chịu một ít thương tổn, tịnh dưỡng vài hôm là sẽ bình phục thôi".
"Cốt Đãi, khổ cho ngươi rồi".
Trước vẻ ái ngại, hoặc cũng có thể gọi là áy náy ấy của Na Trát, Thi Quỷ chỉ đơn giản nhẹ lắc đầu, nhưng không hồi đáp.
Khổ?
Dẫu nhiều hơn nữa, đau đớn hơn nữa, Thi Quỷ hắn vẫn sẽ cam tâm tình nguyện nếm trải. Chỉ cần có thể sớm ngày vì thê nhi, vì phụ thân đã mất mà đòi lại công đạo, có thể trở lại Thiên Nguyệt Ma Giới cứu mẫu thân thoát khỏi đại hình đang ngày đêm tra tấn bên dưới mười tám tầng Đại Lôi Âm, như vậy... hắn dù chết cũng cam lòng.
...
Mắt khép lại rồi cũng nhanh chóng mở ra, trong sự trầm lặng, Thi Quỷ hướng Na Trát, bảo:
"A di, chúng ta nên về thôi".
"Ừm".
Nhận thấy Thi Quỷ không muốn nói thêm, Na Trát cũng chẳng nhiều lời, lập tức gật đầu. Nhưng chính ngay lúc nàng đang chuẩn bị bay vào ẩn náu trong đan điền Thi Quỷ thì dị biến bất ngờ phát sinh.
Trên thương khung, lôi vân đã tán bỗng lần nữa xuất hiện, uy áp so với trước càng thêm trầm trọng!
Đứng tại cô phong, Dịch Thanh Hà thông qua pháp nhãn của tu sĩ Tinh châu cảnh chứng kiến bảy đạo kiếp lôi đang dần hình thành, tâm tình hơi động mà mở miệng thốt ra.
Quả thật nàng đang thấy có chút ngạc nhiên. Chín đạo thiên kiếp đối với nàng chả có gì đáng trọng, nhưng còn Thất Thải Minh Lôi này, nó lại khác.
Cửu kiếp lực không phải cái nào cũng giống cái nào; tu sĩ độ kiếp, tiềm năng mỗi người cũng là tương tự, ít nhiều sai biệt. Cùng chịu số kiếp lôi như nhau, tuy nhiên chênh lệch bên trong, có khi lại như kẻ trên trời - người dươi đất, cách xa vạn trượng.
Kể đâu cho xa, chính bản thân Dịch Thanh Hà nàng năm xưa cũng ở trong hoàn cảnh ấy. Năm đó, nàng và sư huynh cùng nhau độ kiếp, ai nấy đều gặp phải cửu kiếp lực. Tám đạo thiên kiếp đầu, cả hai xét ra khá tương đồng, nhưng đến đạo thứ chín, cũng là cuối cùng một đạo kiếp lôi, sai biệt vậy mà lớn tới bất ngờ.
Lúc ấy, kiếp lôi mà sư huynh nàng gặp, nó chỉ là một kiếp lôi bình thường, duy nhất một đạo; trong khi đó, thứ mà Dịch Thanh Hà nàng phải đối mặt, nó lại lên đến những bảy đạo, hơn nữa còn là mỗi đạo một màu.
Đúng vậy. Nhiều năm về trước, Dịch Thanh Hà nàng cũng giống Thi Quỷ hôm nay, gặp phải chính là Thất Thải Minh Lôi - đại hung chi lôi chỉ xếp sau mỗi Cửu Thải Thần Lôi trong truyền thuyết.
Thấy cảnh nhớ người, Dịch Thanh Hà rời mắt khỏi lôi vân nơi xa, ngước nhìn cao xanh, vấn vương thầm hỏi:
"Sư huynh, trăm vạn năm qua... ngươi sống có tốt không? Có còn nhớ, hay đã quên...?".
...
...
"Ầm! Ầm!".
"Ầm!".
...
"Ầm... Ầm...!".
"Thiên kiếp còn chưa hàng lâm mà khí thế đã khủng bố như vầy... Đây là quyết diệt ta sao?".
Không được rảnh rỗi mà đứng tưởng nhớ người xưa như Dịch Thanh Hà, tại thung lũng Ai Tư, thần sắc Thi Quỷ lúc này đang khá trầm trọng.
Thất Thải Minh Lôi, nó hơi ngoài ý muốn của hắn.
"Xem ra ta vẫn còn đánh giá thấp bản thân mình rồi".
Một chút ngạc nhiên qua đi, Thi Quỷ hít sâu một hơi, nhanh chóng điều chỉnh tâm tình về trạng thái cân bằng. Thời điểm sinh tử cận kề, thành bại trong gang tấc này, hắn tuyệt đối không thể để phát sinh sai lầm. Dù là nhỏ nhất cũng không được. Càng hung hiểm, càng cần tỉnh táo.
"Thất Thải Minh Lôi thì lại thế nào chứ? Đến đây đi. Thi Quỷ ta sẽ đem ngươi đánh vỡ!".
Mấy lời nọ, nó không phải ngông cuồng quá độ, cũng không phải thốt ra để nhằm trấn an chính mình. Thi Quỷ, hắn hoàn toàn có đủ cơ sở để tin tưởng vào một kết cục tốt đẹp.
Thất Thải Minh Lôi kia, nó đúng đang biểu hiện ra uy năng cấp bậc vạn vổ cự đầu, còn là hậu kỳ đỉnh phong, dự đoán có khả năng thời điểm buông xuống sẽ đạt tới trình độ tiếp cận Đại hải; với lực lượng khủng bố ấy, nếu là bình thường, Thi Quỷ tất nhiên sẽ vô phương chống đỡ, thế nhưng lúc này lại khác...
Hắn đã tàn sát rất nhiều sinh mạng; máu huyết, linh lực và cả hồn phách bọn họ, toàn bộ đều được hắn hấp thu. Thi Quỷ hắn đâu có làm chuyện thừa thải. Số tinh huyết, hồn phách của hàng vạn người kia, chúng được thu lấy, mục đích vốn là để ứng phó thiên kiếp hàng lâm. Chúng là dành cho đạo thiên kiếp cuối cùng - Thất Thải Minh Lôi này.
...
"Ầm!".
"Ầm!".
"Ầm!".
...
Thương khung rền vang, không gian rung động, trải qua một hồi tích súc lực lượng, rốt cuộc từ bên trong lôi vân cuồn cuộn, đạo thiên kiếp thứ chín cũng đã chính thức hình thành.
Trắng, lam, lục, vàng, đỏ, tím, đen, bảy đạo kiếp lôi màu sắc bất đồng, tất cả hợp lại làm một cột Thất Thải Minh Lôi rộng hơn mười thước, mang theo thiên uy hủy diệt giáng thẳng xuống đầu Thi Quỷ.
Đáp lại, đang ngồi bên dưới, Thi Quỷ cũng mở trừng mắt, hai tay hợp rồi lại li, giơ thẳng lên trời. Ngay tại chính giữa, một "hố" sâu hút được tạo thành. Từ bên trong hố, một đạo huyết quang to lớn bắn ra.
Vạn hồn gào khóc, nghịch thiên mà tiến!
...
"Oang... oang...!".
"Oang... oang...!".
...
Khác với tám đạo thiên kiếp hàng lâm trước đó, lần này "tình cảnh" của Thất Thải Minh Lôi có phần đặc thù. Nó không tiến xuống, cũng chẳng tán đi mà dừng giữa không trung, cách đỉnh đầu Thi Quỷ một đoạn khoảng tầm hơn trăm thước có lẻ.
Lại nói, ngưng trệ đây không riêng mình nó, đạo huyết quang hung lệ do Thi Quỷ đánh ra cũng là như thế, dừng giữa hư không.
Khỏi phải đoán, bọn chúng đích xác là đang đối đầu nhau.
"Kẻ tám lạng, người nửa cân", đấy có lẽ là câu thích hợp nhất để mô tả thực trạng hiện giờ.
...
Vạn dặm cô phong, Dịch Thanh Hà nhìn thấy cảnh tượng giằng co giữa Thi Quỷ và thiên kiếp như thế thì nhận xét:
"Tiểu tử, không dùng pháp bảo, chỉ dựa vào thần thông cũng đối kháng được với thiên uy, xem ra công pháp ngươi tu luyện cấp bậc hẳn phải rất cao. Bí mật trên mình ngươi, chắc là cũng chẳng ít".
Dịch Thanh Hà nàng không phỏng đoán. Đấy là khẳng định. Thi Quỷ, hắn quả đã khiến nàng chú ý. Có điều... cũng chỉ dừng ở chú ý. Dịch Thanh Hà nàng chưa có ý định sẽ đích thân đi tìm gặp hắn. Đối với sinh linh chốn hạ giới này, nàng không muốn tiếp xúc làm gì. Huống hồ Thi Quỷ hắn hiện vẫn còn là một tiểu tu sĩ nhỏ nhoi yếu nhược, nàng đây hà tất bận lòng?
Có thể dẫn động Thất Thải Minh Lôi thì lại thế nào? Nếu đang nhìn đây là một đại nhân vật nào khác của tông môn, bọn họ hẳn sẽ kích động, vui mừng, đem tiểu tử kia thu làm đồ đệ. Nhưng... nàng không phải họ.
Đồ đệ ư?
Để làm gì...
Trừ phi là kẻ dẫn động Cửu Thải Thần Lôi trong truyền thuyết mặc may mới gỡ được mối tơ của Dịch Thanh Hà nàng...
"Đáng tiếc. Tiểu tử ngươi cũng chỉ như ta, dẫn xuống là Thất Thải Minh Lôi, không phải Cửu Thải Thần Lôi".
...
Cố sự cùng một tia tiếc nuối thoáng qua trong đôi mắt u buồn của Dịch Thanh Hà, Thi Quỷ dĩ nhiên chẳng rõ. Giờ phút này đây, toàn bộ tâm trí hắn đều đang dồn hết vào cuộc chiến với thiên kiếp.
Trên đầu hắn, Thất Thải Minh Lôi như cũ còn chưa chịu tán. Nói cách khác, Thi Quỷ hắn tùy thời đều có khả năng bị kiếp lôi oanh đỉnh, chết không toàn thây nếu lơ là khinh suất.
Hơn bao giờ hết, lúc này hắn cần phải tuyệt đối tập trung, tiếp tục duy trì bí pháp, dùng tinh huyết và hồn phách của ngàn vạn sinh linh đẩy lùi kiếp lực.
Thành hay bại, sinh hay tử, chính là tại một khắc này!
...
Với quyết tâm đả bại thiên kiếp, với khao khát được sống để hoàn thành tâm nguyện, Thi Quỷ cứ vậy mà cắn răng tiếp tục chống đỡ.
... Năm giây... Mười giây... Hai mươi giây...
Ba mươi giây... Một phút... Rồi hai phút... Ba phút...
Thời gian, nó cứ nặng nề mà trôi đi. Theo đó, lực lượng Thi Quỷ hấp thụ từ ngàn vạn sinh linh cũng dần suy yếu. Nhưng may mắn là ở chiều ngược lại, Thất Thải Minh Lôi cũng , tán đi khá nhiều.
Cuộc chiến này, nó đang bắt đầu ngã ngũ...
Thế rồi chẳng biết sau bao nhiêu lần oan hồn hét thảm, sau bao nhiêu đợt lôi quang tiêu tán, quang cảnh nơi thung lũng Ai Tư cũng từ từ lộ rõ.
Trên thương khung, lôi vân đã bắt bắt đầu rút đi...
...
...
"Phù... ù... ù...".
"Rốt cuộc cũng thành công đột phá".
Gánh nặng buông xuống, Thi Quỷ sau khi tiến hành hấp thu kiếp quang thiên địa để tiến vào Linh anh cảnh xong, điều tức một lúc mới mở mắt thở phào nhẹ nhõm.
Lần độ kiếp này, nó thật sự đủ gọi hung hiểm.
"Cũng may Ma Bôi đã lường trước kẻ tu luyện Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công, thời điểm độ kiếp sẽ phải gánh chịu kiếp lôi cực kỳ hung bạo nên có nghiên cứu cách đối phó...".
"... Lần này độ qua Linh anh đã dẫn động Thất Thải Minh Lôi, không biết sau này khi ta tiến vào Đại hải, thứ phải đối mặt sẽ là gì đây?".
Thi Quỷ hắn đoán so với chín đạo thiên kiếp hàng lâm hôm nay, thời điểm đó thiên uy giáng xuống hẳn phải đáng sợ hơn rất nhiều. Nói không chừng ngoài lôi kiếp còn dẫn động cả hoả kiếp và tâm kiếp - hai đại kiếp lực kinh khủng nhất.
...
"Dù sao cũng là chuyện sau này, giờ lo nghĩ lại được gì chứ".
"Xe chạy tới núi... ắt sẽ có đường".
Tạm gạt đi chút phiền lo vừa trỗi lên bất chợt, Thi Quỷ chuyển mình đứng dậy. Vừa lúc, từ phương xa, một đạo lưu quang hướng bên này bay lại, tốc độ cực nhanh.
...
"Cốt Đãi...".
Nhìn Na Trát trong hình hài tiểu linh anh cao chưa đến một gang tay, Thi Quỷ hiểu ý, dành cho nàng một ánh mắt ý bảo an tâm: "A di đừng lo, chỉ là gánh chịu một ít thương tổn, tịnh dưỡng vài hôm là sẽ bình phục thôi".
"Cốt Đãi, khổ cho ngươi rồi".
Trước vẻ ái ngại, hoặc cũng có thể gọi là áy náy ấy của Na Trát, Thi Quỷ chỉ đơn giản nhẹ lắc đầu, nhưng không hồi đáp.
Khổ?
Dẫu nhiều hơn nữa, đau đớn hơn nữa, Thi Quỷ hắn vẫn sẽ cam tâm tình nguyện nếm trải. Chỉ cần có thể sớm ngày vì thê nhi, vì phụ thân đã mất mà đòi lại công đạo, có thể trở lại Thiên Nguyệt Ma Giới cứu mẫu thân thoát khỏi đại hình đang ngày đêm tra tấn bên dưới mười tám tầng Đại Lôi Âm, như vậy... hắn dù chết cũng cam lòng.
...
Mắt khép lại rồi cũng nhanh chóng mở ra, trong sự trầm lặng, Thi Quỷ hướng Na Trát, bảo:
"A di, chúng ta nên về thôi".
"Ừm".
Nhận thấy Thi Quỷ không muốn nói thêm, Na Trát cũng chẳng nhiều lời, lập tức gật đầu. Nhưng chính ngay lúc nàng đang chuẩn bị bay vào ẩn náu trong đan điền Thi Quỷ thì dị biến bất ngờ phát sinh.
Trên thương khung, lôi vân đã tán bỗng lần nữa xuất hiện, uy áp so với trước càng thêm trầm trọng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.