Chương 161: Tiểu đinh đang bịa chuyện
Bắc Hải Minh Chu
16/02/2017
Hai mươi lăm năm… nó là một khoảng thời gian quá dài để chờ đợi ai đó, thậm chí dù đó có là tu sĩ với tuổi thọ vượt xa phàm nhân bình thường đi chăng nữa. Ai có thể nói được trong hai mươi lăm năm ấy đã có bao nhiêu chuyện xảy ra? Bao nhiêu điều đã kết thúc và bao nhiêu thứ đã bắt đầu?
Chẳng ai cả. Chẳng một ai có thể tường tận hết vạn vật sinh linh, mệnh số đất trời. Tiên nhân, thánh giả, vạn phật, chư thần, họ dù có pháp lực thông thiên, phân thân ngàn vạn thì bất quá cũng chỉ có thể nhìn thấu được một phần nào đó thôi.
Vậy ai mới là đấng tối cao thấu tri tất thảy?
Tiểu Đinh Đang không biết. Cô bé hiện chỉ đơn thuần là một yêu tu Linh châu cảnh đệ nhất trọng nhỏ nhoi, nói gì vạn vật sinh linh, mệnh số đất trời, ngay đến tung tích một người cô bé còn chẳng tìm ra nữa là.
“Vương Chi à, rốt cuộc là ngươi đang ở đâu vậy…”.
Gương mặt buồn bã, Tiểu Đinh Đang tựa đầu vào cây cột lớn bên cạnh, cầm trong tay một hình nhân với hai chữ “Vương Chi” được khắc phía trên, một mình lẩm bẩm:
“Ngươi có biết là người ta rất nhớ ngươi không? Tại sao ngươi lại bỏ đi mà không dẫn ta theo cùng chứ?”.
“… Ngươi cũng biết là ta rất thích máu của ngươi mà. Kể từ ngày ngươi rời khỏi Yêu Tông, ta chẳng còn được ăn ngon nữa. Ngày ngày ta phải nuốt linh dược, ngậm yêu đan, ăn linh cốc, thật sự là đáng thương lắm… Đã vậy ta còn thường xuyên bị người khác ăn hiếp nữa. Chính là vị sư phụ cực phẩm của ngươi – Lăng Mị đấy…”.
“Vương Chi, ta thật là thê thảm lắm. Ngươi mau trở về đi có được không…”.
…
Trầm mặc một đỗi, cũng chẳng rõ đã nghĩ gì, Tiểu Đinh Đang lại bỗng lắc đầu, giọng nhỏ đi hẳn: “Vương Chi, nếu như… nếu như ngươi không thích trở về Yêu Tông cũng được, không thích cho ta ở bên cạnh ngươi cũng được, nhưng là… nhưng là nhất định ngươi phải sống thật tốt đấy…”.
Trong tiếng thút thít khe khẽ, cô bé cố nói trọn câu: “… nhất định phải vui vẻ… đừng có xảy ra chuyện gì…”.
Tới đó thì cô bé dừng lại, chẳng nói thêm gì nữa. Cô bé không muốn nói về nó – những điều may rủi. Hai mươi lăm năm rồi… Thế gian này đổi thay nhanh lắm… Và dĩ nhiên, không phải tất cả đều đem đến sự tốt đẹp… Cô bé chỉ muốn tin rằng Vương Chi hiện vẫn đang sống tốt, hoặc ít nhất thì… vẫn còn sống…
…
…
Giữa lúc Tiểu Đinh Đang còn đang thả hồn theo mây gió thì từ phía sau, chẳng biết từ lúc nào đã lại xuất hiện thêm một người nữa. Vừa đến là một là một thiếu nữ tuổi độ hai mốt hai hai. Nàng mặc một bộ đồ màu hồng phấn, dáng người thanh thoát, nét mặt điềm đạm, cực kỳ xinh đẹp. Nếu hiện giờ Vương Chi đang có mặt ở đây thì dám chắc là hắn sẽ phải rất kinh ngạc khi nhìn thấy thiếu nữ này. Đơn giản là bởi dung nhan của nàng trông rất giống một người, một người mà hắn vô cùng quen thuộc: Lăng Mị.
Rốt cuộc thì tại sao lại như vậy? Thiếu nữ này và Lăng Mị đến cùng là có quan hệ gì?
Thật ra thì nàng là ai?
“Tâm Lan”, đó là tên của nàng. Tiểu Đinh Đang đã vừa gọi như thế.
Ngẩng đầu nhìn lên, cô bé hỏi: “Tâm Lan, ngươi tới tìm ta hả?”.
Thiếu nữ, cũng tức Tâm Lan gật nhẹ, đáp: “Đinh Đang tỷ, tỷ lại nhớ đến Vương Chi sư huynh?”.
Nghe xong, Tiểu Đinh Đang vội lắc đầu phủ nhận: “Làm gì có. Cái tên vô tình bạc nghĩa ấy, ta nhớ tới hắn làm gì”.
“Thật sự là không nhớ?”.
Thấy đối phương dường như chẳng hề tin tưởng mình, Tiểu Đinh Đang liền nặn ra một thái độ hết sức nghiêm túc, mười phần khẳng định:
“Không nhớ”.
Vẻ mặt, giọng điệu, tất cả đều nói lên rằng: những lời vừa rồi của cô bé hoàn toàn là thật. Ấy vậy mà Tâm Lan lại vẫn cứ một mực không tin. Mắt thoáng qua một tia tiếu ý, nàng chỉ vào hình nhân Vương Chi trong tay Tiểu Đinh Đang, nói:
“Đinh Đang tỷ nói dối. Tay tỷ rõ ràng là đang cầm hình nhân của Vương Chi sư huynh”.
Bị bóc trần sự thật, vẫn tưởng Tiểu Đinh Đang sẽ phải cúi đầu thừa nhận, nhưng không, cô bé lại bịa ra lý do khác.
Tròng mắt khẽ đảo, cô bé rất thản nhiên đem hình nhân Vương Chi cất vào, vừa cất vừa thanh minh: “Tâm Lan, ngươi hiểu lầm rồi. Sỡ dĩ ta mang hình nhân của hắn ra là để đánh đập nhằm giải tỏa buồn bực thôi”.
“Ồ”. – Khóe môi nhếch nhẹ, Tâm Lan truy hỏi: “Không biết là ai đã khiến cho Đinh Đang tỷ phiền lòng vậy?”.
“Ai a?’.
Tâm tư xoay chuyển, Tiểu Đinh Đang rất không khách khí mà mang Tiểu Kiều ra bôi nhọ: “Đó là một cô gái rất kỳ lạ, rất ích kỷ, rất hung dữ, hơn nữa lại còn rất tham ăn. Tâm Lan, ngươi không biết đâu, nàng ta thật sự là rất xấu xa”.
“Đinh Đang tỷ, tỷ thật là đã gặp người như vậy sao?”.
“Ta gạt muội làm gì”.
Nhận thấy Tâm Lan còn có vẻ hoài nghi, Tiểu Đinh Đang dứt khoát đem “sự thật” phóng đại tới cùng:
“Được rồi, để ta kể lại cho ngươi nghe. Chuyện là vầy, hồi sáng nay a, nhân lúc tâm tình vui vẻ, ta có chạy đi dạo xung quanh một vòng, cuối cùng lại chạy đến một thị trấn. Tên của nó là gì ấy nhỉ? Hình như là Hà Hà gì đó, ta cũng chẳng nhớ rõ nữa…”.
”… Ở tại thị trấn Hà Hà này, trong khi ta đang rất thong thả đi dạo thì bỗng dưng bị một người hết sức vô ý vô tứ đụng phải, kết quả là ta lập tức bị ngã lăn quay ra đường…”.
“Đinh Đang tỷ, va vào tỷ có phải là cô gái xấu xa kia không?”.
Như chỉ chờ có thế, Tiểu Đinh Đang lập tức gật đầu lia lịa:
“Đúng đúng, chính là nàng ta”.
Ra vẻ kích động, cô bé nói tiếp: “Tâm Lan, ngươi biết sau khi mà nàng ta đụng trúng ta thì thế nào không?”.
“Thế nào?”.
“Nàng ta đã chỉ thẳng vào mặt ta rồi lớn tiếng mắng thế này…”.
Dang rộng chân thêm một chút, Tiểu Đinh Đang một tay chống hông, một tay chỉ về trước, bày ra bộ mặt hung thần ác sát, rướn cao cổ lên mà diễn lại:
“Con bé kia! Ngươi mù hay sao vậy hả?! Thân thể kim chi ngọc diệp của bổn cô nương rành rành như vầy mà ngươi không nhìn thấy là sao?! Con mắt ngươi là để trang trí chắc…”.
Thu lại bộ dáng hung thần ác sát, Tiểu Đinh Đang hạ thấp cổ, hướng Tâm Lan nói:
“Đấy, nàng ta đã mắng ta như thế đấy. Tâm Lan, ngươi nói xem nàng ta có phải là rất vô lý hay không? Rõ ràng là đụng phải ta mà còn lớn tiếng mắng mỏ nữa”.
Nghe xong, thay vì cho ý kiến thì Tâm Lan lại hỏi: “Vậy còn tỷ, tỷ phản ứng lại thế nào?”.
Phản ứng thế nào?
Tiểu Đinh Đang lại lần nữa vắt óc suy nghĩ…
Tất nhiên, với một vị yêu tu “vĩ đại” như cô bé thì mấy việc suy diễn cỏn con này chẳng thể nào làm khó được. Rất nhanh, câu chuyện đã được tiếp tục.
“Ừm, lúc đó ta đã đáp lại thế này…”.
Không rõ từ đâu, cô bé lôi ra một gương mặt đáng thương, cất giọng ngoan hiền: “Vị tỷ tỷ này, vừa rồi là do tỷ đụng vào ta mà…”.
“Phản ứng của ta là như thế đấy”. – Thoáng ngó sang Tâm Lan, Tiểu Đinh Đang hồi đáp.
Như thấy còn chưa đủ, cô bé tô vẽ thêm: “Sau đó, nàng ta đã bảo ta thế này…”.
Lại lần nữa bày ra bộ dạng hung thần ác sát, cô bé nhập tâm tường thuật: “Bổn cô nương đụng ngươi? Bổn cô nương đụng ngươi hồi nào hả? Rõ ràng vừa rồi chính là do ngươi đụng vào bổn cô nương kia mà. Hừ! Chỉ có tí tuổi đầu đã học người ta đổi trắng thay đen rồi…”.
“Tâm Lan, ngươi xem, nàng ta thật sự ăn nói rất là khó nghe, khiến cho ta rất tức giận. Thật sự thì lúc đó ta đã muốn ra tay dạy cho nàng một bài học đấy. Thế nhưng ta nghĩ dù sao nàng ta cũng chỉ là một phàm nhân bình thường, còn ta thì lại là một tu sĩ Linh châu cảnh, đánh nàng thì quá khó coi, vì vậy cho nên ta đã nhắm mắt cho qua”.
“Nàng ta là một người xấu. Không chỉ có ức hiếp ta mỗi việc này thôi đâu. Sau khi vô lý trách mắng ta thì nàng còn cướp đoạt kẹo hồ lô của ta nữa”.
“Kẹo hồ lô?”.
“Ừ, để ta kể cho ngươi nghe”.
Và như thế, câu chuyện lại được tiếp tục, dĩ nhiên, dưới bàn tay tài hoa của Tiểu Đinh Đang thì nó đã được tô vẽ thêm khá nhiều màu sắc…
Chẳng ai cả. Chẳng một ai có thể tường tận hết vạn vật sinh linh, mệnh số đất trời. Tiên nhân, thánh giả, vạn phật, chư thần, họ dù có pháp lực thông thiên, phân thân ngàn vạn thì bất quá cũng chỉ có thể nhìn thấu được một phần nào đó thôi.
Vậy ai mới là đấng tối cao thấu tri tất thảy?
Tiểu Đinh Đang không biết. Cô bé hiện chỉ đơn thuần là một yêu tu Linh châu cảnh đệ nhất trọng nhỏ nhoi, nói gì vạn vật sinh linh, mệnh số đất trời, ngay đến tung tích một người cô bé còn chẳng tìm ra nữa là.
“Vương Chi à, rốt cuộc là ngươi đang ở đâu vậy…”.
Gương mặt buồn bã, Tiểu Đinh Đang tựa đầu vào cây cột lớn bên cạnh, cầm trong tay một hình nhân với hai chữ “Vương Chi” được khắc phía trên, một mình lẩm bẩm:
“Ngươi có biết là người ta rất nhớ ngươi không? Tại sao ngươi lại bỏ đi mà không dẫn ta theo cùng chứ?”.
“… Ngươi cũng biết là ta rất thích máu của ngươi mà. Kể từ ngày ngươi rời khỏi Yêu Tông, ta chẳng còn được ăn ngon nữa. Ngày ngày ta phải nuốt linh dược, ngậm yêu đan, ăn linh cốc, thật sự là đáng thương lắm… Đã vậy ta còn thường xuyên bị người khác ăn hiếp nữa. Chính là vị sư phụ cực phẩm của ngươi – Lăng Mị đấy…”.
“Vương Chi, ta thật là thê thảm lắm. Ngươi mau trở về đi có được không…”.
…
Trầm mặc một đỗi, cũng chẳng rõ đã nghĩ gì, Tiểu Đinh Đang lại bỗng lắc đầu, giọng nhỏ đi hẳn: “Vương Chi, nếu như… nếu như ngươi không thích trở về Yêu Tông cũng được, không thích cho ta ở bên cạnh ngươi cũng được, nhưng là… nhưng là nhất định ngươi phải sống thật tốt đấy…”.
Trong tiếng thút thít khe khẽ, cô bé cố nói trọn câu: “… nhất định phải vui vẻ… đừng có xảy ra chuyện gì…”.
Tới đó thì cô bé dừng lại, chẳng nói thêm gì nữa. Cô bé không muốn nói về nó – những điều may rủi. Hai mươi lăm năm rồi… Thế gian này đổi thay nhanh lắm… Và dĩ nhiên, không phải tất cả đều đem đến sự tốt đẹp… Cô bé chỉ muốn tin rằng Vương Chi hiện vẫn đang sống tốt, hoặc ít nhất thì… vẫn còn sống…
…
…
Giữa lúc Tiểu Đinh Đang còn đang thả hồn theo mây gió thì từ phía sau, chẳng biết từ lúc nào đã lại xuất hiện thêm một người nữa. Vừa đến là một là một thiếu nữ tuổi độ hai mốt hai hai. Nàng mặc một bộ đồ màu hồng phấn, dáng người thanh thoát, nét mặt điềm đạm, cực kỳ xinh đẹp. Nếu hiện giờ Vương Chi đang có mặt ở đây thì dám chắc là hắn sẽ phải rất kinh ngạc khi nhìn thấy thiếu nữ này. Đơn giản là bởi dung nhan của nàng trông rất giống một người, một người mà hắn vô cùng quen thuộc: Lăng Mị.
Rốt cuộc thì tại sao lại như vậy? Thiếu nữ này và Lăng Mị đến cùng là có quan hệ gì?
Thật ra thì nàng là ai?
“Tâm Lan”, đó là tên của nàng. Tiểu Đinh Đang đã vừa gọi như thế.
Ngẩng đầu nhìn lên, cô bé hỏi: “Tâm Lan, ngươi tới tìm ta hả?”.
Thiếu nữ, cũng tức Tâm Lan gật nhẹ, đáp: “Đinh Đang tỷ, tỷ lại nhớ đến Vương Chi sư huynh?”.
Nghe xong, Tiểu Đinh Đang vội lắc đầu phủ nhận: “Làm gì có. Cái tên vô tình bạc nghĩa ấy, ta nhớ tới hắn làm gì”.
“Thật sự là không nhớ?”.
Thấy đối phương dường như chẳng hề tin tưởng mình, Tiểu Đinh Đang liền nặn ra một thái độ hết sức nghiêm túc, mười phần khẳng định:
“Không nhớ”.
Vẻ mặt, giọng điệu, tất cả đều nói lên rằng: những lời vừa rồi của cô bé hoàn toàn là thật. Ấy vậy mà Tâm Lan lại vẫn cứ một mực không tin. Mắt thoáng qua một tia tiếu ý, nàng chỉ vào hình nhân Vương Chi trong tay Tiểu Đinh Đang, nói:
“Đinh Đang tỷ nói dối. Tay tỷ rõ ràng là đang cầm hình nhân của Vương Chi sư huynh”.
Bị bóc trần sự thật, vẫn tưởng Tiểu Đinh Đang sẽ phải cúi đầu thừa nhận, nhưng không, cô bé lại bịa ra lý do khác.
Tròng mắt khẽ đảo, cô bé rất thản nhiên đem hình nhân Vương Chi cất vào, vừa cất vừa thanh minh: “Tâm Lan, ngươi hiểu lầm rồi. Sỡ dĩ ta mang hình nhân của hắn ra là để đánh đập nhằm giải tỏa buồn bực thôi”.
“Ồ”. – Khóe môi nhếch nhẹ, Tâm Lan truy hỏi: “Không biết là ai đã khiến cho Đinh Đang tỷ phiền lòng vậy?”.
“Ai a?’.
Tâm tư xoay chuyển, Tiểu Đinh Đang rất không khách khí mà mang Tiểu Kiều ra bôi nhọ: “Đó là một cô gái rất kỳ lạ, rất ích kỷ, rất hung dữ, hơn nữa lại còn rất tham ăn. Tâm Lan, ngươi không biết đâu, nàng ta thật sự là rất xấu xa”.
“Đinh Đang tỷ, tỷ thật là đã gặp người như vậy sao?”.
“Ta gạt muội làm gì”.
Nhận thấy Tâm Lan còn có vẻ hoài nghi, Tiểu Đinh Đang dứt khoát đem “sự thật” phóng đại tới cùng:
“Được rồi, để ta kể lại cho ngươi nghe. Chuyện là vầy, hồi sáng nay a, nhân lúc tâm tình vui vẻ, ta có chạy đi dạo xung quanh một vòng, cuối cùng lại chạy đến một thị trấn. Tên của nó là gì ấy nhỉ? Hình như là Hà Hà gì đó, ta cũng chẳng nhớ rõ nữa…”.
”… Ở tại thị trấn Hà Hà này, trong khi ta đang rất thong thả đi dạo thì bỗng dưng bị một người hết sức vô ý vô tứ đụng phải, kết quả là ta lập tức bị ngã lăn quay ra đường…”.
“Đinh Đang tỷ, va vào tỷ có phải là cô gái xấu xa kia không?”.
Như chỉ chờ có thế, Tiểu Đinh Đang lập tức gật đầu lia lịa:
“Đúng đúng, chính là nàng ta”.
Ra vẻ kích động, cô bé nói tiếp: “Tâm Lan, ngươi biết sau khi mà nàng ta đụng trúng ta thì thế nào không?”.
“Thế nào?”.
“Nàng ta đã chỉ thẳng vào mặt ta rồi lớn tiếng mắng thế này…”.
Dang rộng chân thêm một chút, Tiểu Đinh Đang một tay chống hông, một tay chỉ về trước, bày ra bộ mặt hung thần ác sát, rướn cao cổ lên mà diễn lại:
“Con bé kia! Ngươi mù hay sao vậy hả?! Thân thể kim chi ngọc diệp của bổn cô nương rành rành như vầy mà ngươi không nhìn thấy là sao?! Con mắt ngươi là để trang trí chắc…”.
Thu lại bộ dáng hung thần ác sát, Tiểu Đinh Đang hạ thấp cổ, hướng Tâm Lan nói:
“Đấy, nàng ta đã mắng ta như thế đấy. Tâm Lan, ngươi nói xem nàng ta có phải là rất vô lý hay không? Rõ ràng là đụng phải ta mà còn lớn tiếng mắng mỏ nữa”.
Nghe xong, thay vì cho ý kiến thì Tâm Lan lại hỏi: “Vậy còn tỷ, tỷ phản ứng lại thế nào?”.
Phản ứng thế nào?
Tiểu Đinh Đang lại lần nữa vắt óc suy nghĩ…
Tất nhiên, với một vị yêu tu “vĩ đại” như cô bé thì mấy việc suy diễn cỏn con này chẳng thể nào làm khó được. Rất nhanh, câu chuyện đã được tiếp tục.
“Ừm, lúc đó ta đã đáp lại thế này…”.
Không rõ từ đâu, cô bé lôi ra một gương mặt đáng thương, cất giọng ngoan hiền: “Vị tỷ tỷ này, vừa rồi là do tỷ đụng vào ta mà…”.
“Phản ứng của ta là như thế đấy”. – Thoáng ngó sang Tâm Lan, Tiểu Đinh Đang hồi đáp.
Như thấy còn chưa đủ, cô bé tô vẽ thêm: “Sau đó, nàng ta đã bảo ta thế này…”.
Lại lần nữa bày ra bộ dạng hung thần ác sát, cô bé nhập tâm tường thuật: “Bổn cô nương đụng ngươi? Bổn cô nương đụng ngươi hồi nào hả? Rõ ràng vừa rồi chính là do ngươi đụng vào bổn cô nương kia mà. Hừ! Chỉ có tí tuổi đầu đã học người ta đổi trắng thay đen rồi…”.
“Tâm Lan, ngươi xem, nàng ta thật sự ăn nói rất là khó nghe, khiến cho ta rất tức giận. Thật sự thì lúc đó ta đã muốn ra tay dạy cho nàng một bài học đấy. Thế nhưng ta nghĩ dù sao nàng ta cũng chỉ là một phàm nhân bình thường, còn ta thì lại là một tu sĩ Linh châu cảnh, đánh nàng thì quá khó coi, vì vậy cho nên ta đã nhắm mắt cho qua”.
“Nàng ta là một người xấu. Không chỉ có ức hiếp ta mỗi việc này thôi đâu. Sau khi vô lý trách mắng ta thì nàng còn cướp đoạt kẹo hồ lô của ta nữa”.
“Kẹo hồ lô?”.
“Ừ, để ta kể cho ngươi nghe”.
Và như thế, câu chuyện lại được tiếp tục, dĩ nhiên, dưới bàn tay tài hoa của Tiểu Đinh Đang thì nó đã được tô vẽ thêm khá nhiều màu sắc…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.