Chương 511: Toàn bộ khiếp sợ
Bắc Hải Minh Chu
14/09/2017
Trước mắt Thi Quỷ, phi kiếm cùng đám ma trùng của Thiên Nguyên, tất cả
hiện đều đã dừng lại rồi. Chúng đã bị đóng băng bên trong mười thước
Băng Ngưng. Thậm chí kể cả con ma trùng có tu vi Thiên hà đệ nhị trọng
cũng không ngoại lệ. Giống như những đồng loại khác của mình, toàn thân
nó đã bị lam băng đông cứng, đừng nói bay, ngay đến một cái nhích chân
nó còn chẳng làm nổi.
Đấy... chính là kết quả.
Một cuộc đối đầu quá ư chênh lệch, nhưng thay vì tia lam quang, cũng tức Băng Ngưng của Thi Quỷ thì chính đám ma trùng hung hãn cùng phi kiếm cấp bậc thánh khí trung phẩm của Thiên Nguyên mới là bên yếu kém.
Thế mới biết không thể trông mặt mà bắt hình dong, đôi khi hùng hổ khí thế chưa hẳn đã giỏi, đã hay. Thâm tàng mới thực sự là đáng sợ.
Và thực tế thì có người đã khiếp sợ rồi.
Ai ư?
Tất cả. Toàn bộ.
Lạc Lâm khiếp sợ. Tên cao đẳng ma tộc khiếp sợ. Các huynh đệ của hắn cũng là như thế, khiếp sợ. Thậm chí ngay đến thủ lĩnh của bọn họ, nhị động chủ Ban Đạt như cũ cũng là khiếp sợ.
Riêng phần Thiên Nguyên - chủ nhân của đám ma trùng cùng phi kiếm, giờ phút này hắn... cũng là khiếp sợ.
Hắn đã sợ. Thật sự sợ. Còn sợ trước cả những người khác nữa. Theo mặt nào đó thì chính bản thân hắn đã dẫn dắt nỗi sợ của mọi người trỗi lên.
Trừ bỏ Ban Đạt có chút hiểu biết ra thì Lạc Lâm, tên cao đẳng ma tộc cùng đám người còn lại, đối với màn giao tranh vừa rồi giữa Thiên Nguyên và Thi Quỷ, cụ thể hơn thì là giữa đám ma trùng, phi kiếm và Băng Ngưng, thực sự là bọn họ chả nhìn ra được bao nhiêu hết. Bọn họ chỉ biết là sau màn giao tranh, người chiếm ưu thế là Thi Quỷ mà thôi. Chứ còn chi tiết cụ thể, thủ đoạn đôi bên ra sao, mạnh yếu thế nào, bọn họ thực sự là không biết.
Biết làm sao được chứ? Đám người bọn họ và Thi Quỷ, Thiên Nguyên vốn là chẳng cùng một cấp bậc đấy!
Tuy rằng vừa rồi cũng có nhìn thấy đám ma trùng, phi kiếm do Thiên Nguyên xuất ra bị Băng Ngưng của Thi Quỷ cầm cố nhưng trong lòng họ bất quá chỉ là rung lên một chút. Hầu hết bọn họ đều nghĩ đấy mới chỉ là màn khởi động thôi. Ấy vậy mà...
Không phải. Nó không phải khởi động mà là một màn giao tranh quyết định!
Bằng chứng là ngay sau đó, khi mà kết quả đã có thì Thiên Nguyên kia, hắn đã... co giò bỏ chạy!
Một chữ cũng chẳng lưu lại a!
Chính lúc này thì mọi người mới vỡ lẽ. Theo đó, sự rung động mới chuyển thành khiếp sợ. Và người mà bọn họ khiếp sợ không ai khác chính là Thi Quỷ.
Chỉ một đòn... chỉ duy nhất một đòn liền khiến cường giả Thiên hà đệ nhị trọng phải tức tốc co giò bỏ chạy, chiến lực mạnh mẽ bậc này, thử hỏi làm sao bọn họ không khiếp sợ cho được?
Càng đáng nói hơn nữa là, Thi Quỷ, kẻ đã dùng duy nhất một đòn dọa chạy cường giả Thiên hà đệ nhị trọng, tu vi của hắn mới chỉ là Linh châu đệ cửu trọng! Là Linh châu đệ cửu trọng đấy!
Bình thường, một tu sĩ Linh châu đệ cửu trọng có thể bảo toàn mạng sống trước một cường giả Thiên hà đệ nhất trọng thôi thì cũng đã là rất giỏi rồi, bằng nếu đánh thắng hoặc thậm chí là giết chết, như vậy bổn sự phải nói là rất lớn.
Còn với trường hợp hiện giờ, khi mà Thi Quỷ dùng chính tu vi Linh châu đệ cửu trọng một đòn dọa chạy cường giả Thiên hà đệ nhị trọng...
Thú thực là chẳng còn biết phải dùng từ ngữ nào để diễn tả nữa.
"Quái vật"? Hẳn là có thể dùng đi.
...
Thế đấy, chỉ với duy nhất một chiêu Băng Ngưng Thi Quỷ đã liền khiến cho tất thảy phải khiếp sợ. Thiên Nguyên, Ban Đạt, tên cao đẳng ma tộc Linh châu đệ cửu trọng cùng đám huynh đệ và cả người cùng chiến tuyến là Lạc Lâm nữa.
Và khi đã khiếp sợ thì sao?
Tất nhiên là phải chạy. Nối gót Thiên Nguyên, Ban Đạt, tên cao đẳng ma tộc Linh châu đệ cửu trọng cùng đám huynh đệ của hắn, toàn bộ đều đang lũ lượt co giò tháo chạy. Bằng tốc độ nhanh nhất mà bọn họ có.
Bọn họ vẫn chưa muốn chết đấy!
Tiếc rằng... chuyện lại không do bọn họ. Muốn hay không muốn, bất kể là loại nào thì kết quả cũng chỉ có một.
Chết!
Ngự giữa tầng không, con mắt đỏ thẫm như máu của "Quỷ" đã lại vừa sáng rực lên.
Theo đó, gương mặt Thi Quỷ cũng tức thì biến đổi.
Vẻ lạnh nhạt xen lẫn một chút kiêu ngạo cùng xem thường hiện đã được thay bằng một thần thái khác. Rất dữ tợn. Đến mức khiến cho người nhìn vào liền có cảm tưởng y như rằng Thi Quỷ hắn đang muốn lao lên đem mình ăn tươi nuốt sống vậy.
Thi Quỷ bây giờ... thật sự là rất đáng sợ.
Với bộ dạng khiến nhân tâm khiếp đảm ấy, hắn lớn giọng gằn lên:
"Muốn chạy? Các ngươi đừng hòng có ai thoát được!".
Ngay khi lời vừa dứt thì cũng là lúc hắn lao người đi.
Trái với tưởng tượng, thay vì Thiên Nguyên hay Ban Đạt thì mục tiêu đầu tiên của hắn vậy mà lại là tên cao đẳng ma tộc cùng đám huynh đệ của đối phương.
Do sự chênh lệch quá lớn về tốc độ độn quang nên loáng cái thì Thi Quỷ đã tiếp cận được mục tiêu. Kế đấy, trong sự kinh hoảng tột cùng của đám đạo tặc, hắn nâng tay lên, xòe rộng...
Gần như tức khắc, Băng Ngưng tái hiện!
Nhưng, không phải một mà đến tận hai cái!
Lại nói, hai Băng Ngưng vừa mới được thi triển ra này, phạm vi tác động của chúng đã chẳng còn là mười thước như thời điểm giao đấu với Thiên Nguyên nữa. Tám mươi thước, đấy là phạm vi của hiện tại, cho mỗi cái, tức một trăm sáu mươi thước cho vị chi tổng số.
Xét ra không có gì khó hiểu. Đám đạo tặc trước mắt, tu vi cao nhất là tên cao đẳng ma tộc, bất quá cũng mới chỉ là Linh châu đệ cửu trọng, thực lực nhường ấy, Thi Quỷ hắn cần gì phải tốn công đem Băng Ngưng tụ lại.
Trong tình huống bây giờ, khi mà đám đạo tặc đã bắt đầu phân tán mỗi người một hướng, khoảng cách đã kéo ra đến hơn trăm thước thì sử dụng Băng Ngưng cực hạn tám mươi thước mới là thích hợp nhất.
Còn về phần kết quả... thiết nghĩ chẳng cần phải nói ra thì tất cả đều hiểu được.
Hệt như ma trùng và phi kiếm trước đó, đám đạo tặc hiện đã bị đông cứng lại. Một tên cũng không thoát được.
"Cá nhỏ đã xong, giờ thì đến cá lớn...".
Đem ánh mắt đang đặt trên đám đạo tặc thu hồi, Thi Quỷ chuyển hướng nhìn về nơi khác. Mắt lóe hung quang tức tốc truy đuổi.
...
Lát sau.
Vị trí hiện giờ vẫn là một ngọn núi, tuy nhiên núi này đã chẳng còn là Đàm Nghi Sơn nữa. Nơi đây so với Đàm Nghi Sơn thì khoảng cách ước tính cũng đã hơn ba mươi dặm có lẻ.
Thi Quỷ, hắn đã vừa hiện thân tại chỗ này.
Dĩ nhiên, có mặt ở đây không chỉ mỗi mình hắn. Ngoài hắn ra thì vẫn còn một người khác nữa. Đối phương cũng chẳng đứng nơi nào xa xôi, ngay trước mặt, cách Thi Quỷ hắn khoảng tầm ba mươi thước thôi.
"Các hạ, ta cùng các hạ không thù không oán, các hạ truy cùng giết tận như vậy...".
"Dừng!".
Khóa chặt Ban Đạt - người vừa lên tiếng, Thi Quỷ cười lạnh: "Không thù không oán? Không thù không oán thì không thể giết người?".
"Ngươi vừa nói chuyện nực cười gì đây? Hạng như ngươi, trước nay cướp của giết người há lại ít? Có biết bao nhiêu kẻ đã cầu xin ngươi tha mạng? Nhưng sau đó thì sao? Ngươi chịu buông tha ư?".
Trước những câu hỏi dồn dập của Thi Quỷ, Ban Đạt dù nghe rõ ràng rành mạch nhưng rốt cuộc cũng chẳng thể biện minh được gì. Hắn thừa biết biện minh bây giờ đã không còn nghĩa lý gì nữa cả. Lời của hắn, đối phương khẳng định là sẽ không nghe...
Thầm cắn răng, Ban Đạt quyết đoán tháo xuống toàn bộ không gian giới chỉ lẫn túi trữ vật trên người, hướng Thi Quỷ nói:
"Các hạ, đây là tất cả tài bảo mà bao năm qua ta kiếm được, xin dâng cho các hạ, mong các hạ buông tha cho một lần".
"Muốn ta buông tha cho ngươi?".
Thi Quỷ hồi âm, giọng vẫn lạnh lùng như cũ: "Ta thấy tai ngươi hẳn là có vấn đề. Ban nãy, ta nhớ là mình đã có nói rất rõ ràng rành mạch với tên đồng bọn của ngươi rồi mà. Tiền đúng là ta cũng muốn kiếm, nhưng chỉ là tiện tay làm. Mục đích của ta vốn vẫn chỉ có một... chính là giết người!".
Lời dứt, Thi Quỷ liền lập tức chỉ tay về phía trước, cũng đồng thời là vị trí mà Ban Đạt đang đứng.
Nguy!
Thừa biết chuyện gì sắp xảy ra, Ban Đạt không nói hai lời tức thì quay đầu bỏ chạy.
"Ngươi chạy đi đâu!".
Khí QBS3oMz tức bạo phát, huyết đồng đại thịnh, bên này Thi Quỷ hô lớn:
"Huyết Ma Truy Hồn Chỉ!".
"Chíu!".
Một tia sáng màu đỏ bay ra.
Đấy... chính là kết quả.
Một cuộc đối đầu quá ư chênh lệch, nhưng thay vì tia lam quang, cũng tức Băng Ngưng của Thi Quỷ thì chính đám ma trùng hung hãn cùng phi kiếm cấp bậc thánh khí trung phẩm của Thiên Nguyên mới là bên yếu kém.
Thế mới biết không thể trông mặt mà bắt hình dong, đôi khi hùng hổ khí thế chưa hẳn đã giỏi, đã hay. Thâm tàng mới thực sự là đáng sợ.
Và thực tế thì có người đã khiếp sợ rồi.
Ai ư?
Tất cả. Toàn bộ.
Lạc Lâm khiếp sợ. Tên cao đẳng ma tộc khiếp sợ. Các huynh đệ của hắn cũng là như thế, khiếp sợ. Thậm chí ngay đến thủ lĩnh của bọn họ, nhị động chủ Ban Đạt như cũ cũng là khiếp sợ.
Riêng phần Thiên Nguyên - chủ nhân của đám ma trùng cùng phi kiếm, giờ phút này hắn... cũng là khiếp sợ.
Hắn đã sợ. Thật sự sợ. Còn sợ trước cả những người khác nữa. Theo mặt nào đó thì chính bản thân hắn đã dẫn dắt nỗi sợ của mọi người trỗi lên.
Trừ bỏ Ban Đạt có chút hiểu biết ra thì Lạc Lâm, tên cao đẳng ma tộc cùng đám người còn lại, đối với màn giao tranh vừa rồi giữa Thiên Nguyên và Thi Quỷ, cụ thể hơn thì là giữa đám ma trùng, phi kiếm và Băng Ngưng, thực sự là bọn họ chả nhìn ra được bao nhiêu hết. Bọn họ chỉ biết là sau màn giao tranh, người chiếm ưu thế là Thi Quỷ mà thôi. Chứ còn chi tiết cụ thể, thủ đoạn đôi bên ra sao, mạnh yếu thế nào, bọn họ thực sự là không biết.
Biết làm sao được chứ? Đám người bọn họ và Thi Quỷ, Thiên Nguyên vốn là chẳng cùng một cấp bậc đấy!
Tuy rằng vừa rồi cũng có nhìn thấy đám ma trùng, phi kiếm do Thiên Nguyên xuất ra bị Băng Ngưng của Thi Quỷ cầm cố nhưng trong lòng họ bất quá chỉ là rung lên một chút. Hầu hết bọn họ đều nghĩ đấy mới chỉ là màn khởi động thôi. Ấy vậy mà...
Không phải. Nó không phải khởi động mà là một màn giao tranh quyết định!
Bằng chứng là ngay sau đó, khi mà kết quả đã có thì Thiên Nguyên kia, hắn đã... co giò bỏ chạy!
Một chữ cũng chẳng lưu lại a!
Chính lúc này thì mọi người mới vỡ lẽ. Theo đó, sự rung động mới chuyển thành khiếp sợ. Và người mà bọn họ khiếp sợ không ai khác chính là Thi Quỷ.
Chỉ một đòn... chỉ duy nhất một đòn liền khiến cường giả Thiên hà đệ nhị trọng phải tức tốc co giò bỏ chạy, chiến lực mạnh mẽ bậc này, thử hỏi làm sao bọn họ không khiếp sợ cho được?
Càng đáng nói hơn nữa là, Thi Quỷ, kẻ đã dùng duy nhất một đòn dọa chạy cường giả Thiên hà đệ nhị trọng, tu vi của hắn mới chỉ là Linh châu đệ cửu trọng! Là Linh châu đệ cửu trọng đấy!
Bình thường, một tu sĩ Linh châu đệ cửu trọng có thể bảo toàn mạng sống trước một cường giả Thiên hà đệ nhất trọng thôi thì cũng đã là rất giỏi rồi, bằng nếu đánh thắng hoặc thậm chí là giết chết, như vậy bổn sự phải nói là rất lớn.
Còn với trường hợp hiện giờ, khi mà Thi Quỷ dùng chính tu vi Linh châu đệ cửu trọng một đòn dọa chạy cường giả Thiên hà đệ nhị trọng...
Thú thực là chẳng còn biết phải dùng từ ngữ nào để diễn tả nữa.
"Quái vật"? Hẳn là có thể dùng đi.
...
Thế đấy, chỉ với duy nhất một chiêu Băng Ngưng Thi Quỷ đã liền khiến cho tất thảy phải khiếp sợ. Thiên Nguyên, Ban Đạt, tên cao đẳng ma tộc Linh châu đệ cửu trọng cùng đám huynh đệ và cả người cùng chiến tuyến là Lạc Lâm nữa.
Và khi đã khiếp sợ thì sao?
Tất nhiên là phải chạy. Nối gót Thiên Nguyên, Ban Đạt, tên cao đẳng ma tộc Linh châu đệ cửu trọng cùng đám huynh đệ của hắn, toàn bộ đều đang lũ lượt co giò tháo chạy. Bằng tốc độ nhanh nhất mà bọn họ có.
Bọn họ vẫn chưa muốn chết đấy!
Tiếc rằng... chuyện lại không do bọn họ. Muốn hay không muốn, bất kể là loại nào thì kết quả cũng chỉ có một.
Chết!
Ngự giữa tầng không, con mắt đỏ thẫm như máu của "Quỷ" đã lại vừa sáng rực lên.
Theo đó, gương mặt Thi Quỷ cũng tức thì biến đổi.
Vẻ lạnh nhạt xen lẫn một chút kiêu ngạo cùng xem thường hiện đã được thay bằng một thần thái khác. Rất dữ tợn. Đến mức khiến cho người nhìn vào liền có cảm tưởng y như rằng Thi Quỷ hắn đang muốn lao lên đem mình ăn tươi nuốt sống vậy.
Thi Quỷ bây giờ... thật sự là rất đáng sợ.
Với bộ dạng khiến nhân tâm khiếp đảm ấy, hắn lớn giọng gằn lên:
"Muốn chạy? Các ngươi đừng hòng có ai thoát được!".
Ngay khi lời vừa dứt thì cũng là lúc hắn lao người đi.
Trái với tưởng tượng, thay vì Thiên Nguyên hay Ban Đạt thì mục tiêu đầu tiên của hắn vậy mà lại là tên cao đẳng ma tộc cùng đám huynh đệ của đối phương.
Do sự chênh lệch quá lớn về tốc độ độn quang nên loáng cái thì Thi Quỷ đã tiếp cận được mục tiêu. Kế đấy, trong sự kinh hoảng tột cùng của đám đạo tặc, hắn nâng tay lên, xòe rộng...
Gần như tức khắc, Băng Ngưng tái hiện!
Nhưng, không phải một mà đến tận hai cái!
Lại nói, hai Băng Ngưng vừa mới được thi triển ra này, phạm vi tác động của chúng đã chẳng còn là mười thước như thời điểm giao đấu với Thiên Nguyên nữa. Tám mươi thước, đấy là phạm vi của hiện tại, cho mỗi cái, tức một trăm sáu mươi thước cho vị chi tổng số.
Xét ra không có gì khó hiểu. Đám đạo tặc trước mắt, tu vi cao nhất là tên cao đẳng ma tộc, bất quá cũng mới chỉ là Linh châu đệ cửu trọng, thực lực nhường ấy, Thi Quỷ hắn cần gì phải tốn công đem Băng Ngưng tụ lại.
Trong tình huống bây giờ, khi mà đám đạo tặc đã bắt đầu phân tán mỗi người một hướng, khoảng cách đã kéo ra đến hơn trăm thước thì sử dụng Băng Ngưng cực hạn tám mươi thước mới là thích hợp nhất.
Còn về phần kết quả... thiết nghĩ chẳng cần phải nói ra thì tất cả đều hiểu được.
Hệt như ma trùng và phi kiếm trước đó, đám đạo tặc hiện đã bị đông cứng lại. Một tên cũng không thoát được.
"Cá nhỏ đã xong, giờ thì đến cá lớn...".
Đem ánh mắt đang đặt trên đám đạo tặc thu hồi, Thi Quỷ chuyển hướng nhìn về nơi khác. Mắt lóe hung quang tức tốc truy đuổi.
...
Lát sau.
Vị trí hiện giờ vẫn là một ngọn núi, tuy nhiên núi này đã chẳng còn là Đàm Nghi Sơn nữa. Nơi đây so với Đàm Nghi Sơn thì khoảng cách ước tính cũng đã hơn ba mươi dặm có lẻ.
Thi Quỷ, hắn đã vừa hiện thân tại chỗ này.
Dĩ nhiên, có mặt ở đây không chỉ mỗi mình hắn. Ngoài hắn ra thì vẫn còn một người khác nữa. Đối phương cũng chẳng đứng nơi nào xa xôi, ngay trước mặt, cách Thi Quỷ hắn khoảng tầm ba mươi thước thôi.
"Các hạ, ta cùng các hạ không thù không oán, các hạ truy cùng giết tận như vậy...".
"Dừng!".
Khóa chặt Ban Đạt - người vừa lên tiếng, Thi Quỷ cười lạnh: "Không thù không oán? Không thù không oán thì không thể giết người?".
"Ngươi vừa nói chuyện nực cười gì đây? Hạng như ngươi, trước nay cướp của giết người há lại ít? Có biết bao nhiêu kẻ đã cầu xin ngươi tha mạng? Nhưng sau đó thì sao? Ngươi chịu buông tha ư?".
Trước những câu hỏi dồn dập của Thi Quỷ, Ban Đạt dù nghe rõ ràng rành mạch nhưng rốt cuộc cũng chẳng thể biện minh được gì. Hắn thừa biết biện minh bây giờ đã không còn nghĩa lý gì nữa cả. Lời của hắn, đối phương khẳng định là sẽ không nghe...
Thầm cắn răng, Ban Đạt quyết đoán tháo xuống toàn bộ không gian giới chỉ lẫn túi trữ vật trên người, hướng Thi Quỷ nói:
"Các hạ, đây là tất cả tài bảo mà bao năm qua ta kiếm được, xin dâng cho các hạ, mong các hạ buông tha cho một lần".
"Muốn ta buông tha cho ngươi?".
Thi Quỷ hồi âm, giọng vẫn lạnh lùng như cũ: "Ta thấy tai ngươi hẳn là có vấn đề. Ban nãy, ta nhớ là mình đã có nói rất rõ ràng rành mạch với tên đồng bọn của ngươi rồi mà. Tiền đúng là ta cũng muốn kiếm, nhưng chỉ là tiện tay làm. Mục đích của ta vốn vẫn chỉ có một... chính là giết người!".
Lời dứt, Thi Quỷ liền lập tức chỉ tay về phía trước, cũng đồng thời là vị trí mà Ban Đạt đang đứng.
Nguy!
Thừa biết chuyện gì sắp xảy ra, Ban Đạt không nói hai lời tức thì quay đầu bỏ chạy.
"Ngươi chạy đi đâu!".
Khí QBS3oMz tức bạo phát, huyết đồng đại thịnh, bên này Thi Quỷ hô lớn:
"Huyết Ma Truy Hồn Chỉ!".
"Chíu!".
Một tia sáng màu đỏ bay ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.