Chương 692: Tỷ Muội Trùng Phùng
Bắc Hải Minh Chu
10/04/2018
Lang Cơ thành, phủ thành chủ.
Bên trong một căn phòng rộng rãi, cạnh một cái bàn lớn, lúc này hiện có hai người đang đứng: một nam và một nữ.
Nam thì đeo mặt nạ bằng kim loại, màu bạc, che hết toàn bộ khuôn mặt. Thấy được duy nhất chỉ có cặp mắt với con ngươi màu hồng đậm, hệt như mắt của Nghinh Tử. Về phần người nữ... Tóc vàng óng ánh dài tận thắt lưng, dung nhan diễm tuyệt khinh thiên hạ, tư sắc của nàng, thiết nghĩ thế gian chả mấy khi xuất hiện.
Lại nói, đôi nam nữ này, thân phận xét ra cũng rất không tầm thường. Tại Lang Cơ hiện giờ, bọn họ chính là những kẻ nắm quyền sinh sát.
Nam, hắn chẳng phải ai xa lạ, đích thị thống soái của Thiết Huyết Quân Đoàn: La Ti. Giống như năm xưa, thời còn ở tại Đại La trăm năm về trước, La Ti hôm nay cũng không có bao nhiêu khác biệt. Vẫn là dáng vẻ điềm đạm thần bí ấy, sự trầm lắng ấy. Còn nữ, khỏi cần đoán, danh tự của nàng đã trở nên quá đỗi quen thuộc với mọi người rồi. "Đại công chúa", đấy là cái tên mà người ta hay gọi.
So với trăm năm về trước, nơi Đại La, Lạc Mai Tiên bây giờ đã ít nhiều thay đổi. Không ở hình dáng mà nằm nơi khí chất. Thần thái nàng, nó cao quý và tự tin hơn rất nhiều. Hơn cả những gì một vị công chúa hoàng gia nên có...
...
"La Ti". - Tay chỉ vào một điểm trên tấm bản đồ được trải ra bàn, Lạc Mai Tiên hỏi - "Ngươi cảm thấy chỗ này thế nào?".
"Đại công chúa muốn cho đặt bộc lôi ở đấy sao?". - La Ti chưa vội đáp mà hỏi lại.
Lạc Mai Tiên gật đầu xác nhận: "Ta quả đang có ý định đó".
Ngón tay một lần nữa di chuyển, nàng mau chóng tiếp lời: "Ngươi nhìn xem, địa thế chỗ này vô cùng hiểm trở, nếu chúng ta điều hết toàn bộ Ẩn Vệ gấp rút lập ra đại lượng cấm chế đồng thời chôn giấu bộc lôi bên dưới, như vậy thời điểm quân tiên phong của Oa Nha và đế đô đi qua chắc chắn sẽ phải gánh chịu tổn thất không nhỏ".
"Đúng là nếu rơi vào mai phục thì quân số của bọn chúng sẽ đại giảm. Chỉ có điều...".
Trông thấy La Ti chần chừ, Lạc Mai Tiên đành chủ động truy vấn:
"La Ti, ngươi cảm thấy có chỗ nào không ổn?".
"Là mồi câu".
"Mồi câu?".
"Phải, là mồi câu".
La Ti gật đầu, rồi nói tiếp: "Lần này tấn công chúng ta, thống soái chính là Kỷ Vương. Đại công chúa cũng biết, Kỷ Vương người này không những tu vi cao thâm mà còn đa mưu túc trí, cực kỳ am hiểu quân binh, trận mạc. Thêm nữa, hắn xưa nay vốn vẫn luôn được biết đến là một kẻ vô cùng đa nghi. Vị trí hiểm trở như Phượng Hoàng Sơn, chỉ e hắn cũng đã cân nhắc qua".
"La Ti, không nghĩ trên thế gian vẫn còn có người khiến ngươi phải e ngại".
Lạc Mai Tiên thu hồi chút tiếu ý vừa hiện, bảo: "Ngươi không cần lo. Vị tam hoàng thúc Lạc Ninh này của ta đúng là bản tính đa nghi, nhưng dẫu có nhiều hơn nữa thì kết quả cũng đều như vậy thôi. Tại Phượng Hoàng Sơn, ta nhất định khiến hắn phải tổn thất đại lượng quân binh".
"Đại công chúa dường như đã có kế sách chu toàn?".
"La Ti, ngươi cứ đợi xem. Ta đảm bảo sẽ không làm ngươi thất vọng đâu".
Nói đoạn, Lạc Mai Tiên đưa tay đem tấm bản đồ trải trên bàn cầm lên, đang định chuyển ý thì dung nhan chợt đổi. Trong cái cau mày, nàng nhìn ra ngoài cửa, giọng chẳng lấy gì làm vui:
"Vào đi".
Theo sau cánh cửa vừa được mở, từ bên ngoài, một thân ảnh yêu kiều tiến vào. Là Đông Mai - một trong bốn tì nữ thân tín nhất của Lạc Mai Tiên.
"Đại công chúa, La Ti đại nhân".
"Đông Mai, có chuyện gì quan trọng sao?". - Lạc Mai Tiên cũng không nhiều lời, lập tức hỏi ngay.
Trước đó, Lạc Mai Tiên nàng rõ ràng đã căn dặn các tì nữ của mình là không được làm phiền, thế mà bây giờ...
Xuân Hương, Hạ Vũ, Thu Phong, Đông Mai, bốn tì nữ thân cận này của nàng, bọn họ từ xưa đến nay đều luôn rất biết phép tắc, vô cùng tinh ý, theo lý sẽ không thể nào mắc phải sai lầm sơ đẳng như vầy. Gõ cửa xin diện kiến khẳng định phải có lý do quan trọng.
Nhưng... nó là gì chứ?
"Lẽ nào tin tức thám báo từ Ám Vệ truyền về...".
Thầm suy đoán, Lạc Mai Tiên im lặng chờ nghe đáp án...
Đông Mai cũng chẳng dám để chủ nhân của mình chờ đợi lâu, vừa nghe hỏi thì liền bẩm báo ngay:
"Đai công chúa, tiểu công chúa đã trở về rồi".
...
Lạc Mai Tiên nghe xong nhưng không nói gì. Nàng đứng im đấy, hơi thở ngưng trệ, toàn thân bất động trong thoáng chốc. Giây phút thất thần qua đi, khi sự bất ngờ đã phần nào được tiếp nhận, Lạc Mai Tiên lúc này mới bắt đầu làm ra phản ứng.
Đầu chầm chậm xoay, nàng nhìn chằm Đông Mai, thanh điệu khá là nghiêm trọng:
"Đông Mai, lặp lại những lời ngươi vừa nói".
Phận làm tì nữ thân tín bao năm, Đông Mai há lại không hiểu được tâm tình chủ nhân mình lúc này. Bằng dáng vẻ thành thật và nghiêm túc nhất có thể, nàng xác nhận:
"Đại công chúa, Lạc Lâm tiểu công chúa đã trở về rồi. Người hiện đang ở ngay đây, tại Lang Cơ thành này".
Lần thứ hai nghe qua, Lạc Mai Tiên đã có thể hoàn toàn khẳng định là tuyệt đối không lầm. Tin tức nàng nhận, nó tuyệt đối không sai.
Lạc Lâm, đứa muội muội mất tích bao năm của nàng... đã trở về rồi.
"Đông Mai". - Giọng kích động thấy rõ, Lạc Mai Tiên hỏi gấp - "Nó đang ở đâu? Mau! Mau đưa ta tới!".
"Theo lời Man Đồ thì tiểu công chúa hiện đang ở chỗ tướng quân Thác Bất Thế, bên ngoài cổng thành...".
Đông Mai mới nói được bấy nhiêu thì đành dừng lại. Nguyên do là bởi trước mặt nàng, người nghe đã biến mất. Lạc Mai Tiên, nàng đã đi rồi.
...
Với tu vi Linh anh đệ bát trọng của mình, tốc độ mà Lạc Mai Tiên sở hữu phải gọi là nhanh như chớp giật. Từ căn phòng bên trong phủ thành chủ, loáng cái thân ảnh nàng đã xuất hiện trên con đường lớn dẫn ra cổng bắc của thành Lang Cơ.
Một thân tử y oai nghiêm quý phái, nàng nhìn đoàn người vừa dừng chân phía trước, khoé mắt rưng rưng...
Bên cạnh Thác Bất Thế, đang cưỡi trên lưng ma thú Thiểm Điện Kim Sí Hổ cùng với Thác Đán, cô gái có dung mạo diễm khinh thiên hạ kia... Gương mặt thân quen ấy...
"Tỷ tỷ!".
Xúc động trào dâng, từ trên lưng Thiểm Điện Kim Sí Hổ, Lạc Lâm nhảy xuống, chạy nhanh về phía Lạc Mai Tiên, dang tay ôm chằm lấy rồi bật khóc nức nở.
"Tỷ tỷ... hức hức... tỷ tỷ...".
"Muội muội... Đúng là muội rồi... Đúng là muội rồi... hức...".
Và như thế, giống hệt Lạc Lâm, Lạc Mai Tiên cũng đã bật khóc.
Thực lòng thì nàng không muốn thế đâu. Tốt xấu gì Lạc Mai Tiên nàng cũng là đại công chúa, là bắc phương chi chủ kia mà, sao có thể biểu hiện mềm yếu như vầy. Huống hồ hiện giờ nàng còn đang đứng ở giữa đường lớn, trước mặt con dân của mình...
Lạc Mai Tiên, nàng thật rất không thích. Nhưng... nàng ngăn không được. Những giọt nước mắt, chúng cứ liên tục tuôn chảy. Thanh âm nức nở, nó cũng vậy mà nghẹn ngào phát ra.
Trăm năm. Đã hơn trăm năm rồi... Ngần ấy thời gian xa cách, Lạc Mai Tiên nàng đã lo lắng biết bao nhiêu, đã nhung nhớ biết bao nhiêu, sầu muộn... lại là bao nhiêu?
Chính nàng cũng chẳng biết. Nàng đếm không nổi...
Tự trách, giằng xé, thậm chí là ân hận, đã từng có lúc nàng tự hành hạ bản thân một cách thậm tệ. Vì sao ư? Bởi vì năm đó, không ai khác, chính nàng đã đồng ý với Thi Quỷ, để Lạc Lâm ra ngoài rèn luyện.
Là nàng. Chính Lạc Mai Tiên nàng đã đẩy muội muội vào nguy hiểm...
Còn may... Lạc Lâm, muội muội nàng, nó vẫn bình an vô sự. Nó đã trở về...
"Lạc Lâm, muội muội của tỷ...".
...
Lát sau.
Khi cảm xúc đã phần nào lắng dịu, Lạc Mai Tiên dần lấy lại bình tĩnh. Nàng nhẹ nhàng tách khỏi Lạc Lâm, nhìn muội muội mà rằng:
"Lạc Lâm, để tỷ tỷ xem muội...".
"Ưm...".
Lạc Lâm gật đầu, để mặc đôi tay tỷ tỷ chạy trên khuôn mặt mình.
...
Động tác vuốt ve, cử chỉ trìu mến ấy tính ra cũng chẳng duy trì được quá lâu. Ánh mắt chan chứa yêu thương của Lạc Mai Tiên cũng là như thế, đã vừa thay đổi. Không may, đấy lại theo chiều hướng tệ hại. Mừng vui, nó đang dần rút đi...
Nàng dời đi ánh mắt, từ chỗ Lạc Lâm lần lượt ngó sang những người khác. Đầu tiên là Thác Bất Thế, rồi Thác Đán, Nghinh Tử, Âm Cơ, Tiểu Vương, Khổng Lăng, Tiểu Kiều và cuối cùng thì dừng trên gương mặt Thi Quỷ. Ngưng lại thật lâu.
Bên trong một căn phòng rộng rãi, cạnh một cái bàn lớn, lúc này hiện có hai người đang đứng: một nam và một nữ.
Nam thì đeo mặt nạ bằng kim loại, màu bạc, che hết toàn bộ khuôn mặt. Thấy được duy nhất chỉ có cặp mắt với con ngươi màu hồng đậm, hệt như mắt của Nghinh Tử. Về phần người nữ... Tóc vàng óng ánh dài tận thắt lưng, dung nhan diễm tuyệt khinh thiên hạ, tư sắc của nàng, thiết nghĩ thế gian chả mấy khi xuất hiện.
Lại nói, đôi nam nữ này, thân phận xét ra cũng rất không tầm thường. Tại Lang Cơ hiện giờ, bọn họ chính là những kẻ nắm quyền sinh sát.
Nam, hắn chẳng phải ai xa lạ, đích thị thống soái của Thiết Huyết Quân Đoàn: La Ti. Giống như năm xưa, thời còn ở tại Đại La trăm năm về trước, La Ti hôm nay cũng không có bao nhiêu khác biệt. Vẫn là dáng vẻ điềm đạm thần bí ấy, sự trầm lắng ấy. Còn nữ, khỏi cần đoán, danh tự của nàng đã trở nên quá đỗi quen thuộc với mọi người rồi. "Đại công chúa", đấy là cái tên mà người ta hay gọi.
So với trăm năm về trước, nơi Đại La, Lạc Mai Tiên bây giờ đã ít nhiều thay đổi. Không ở hình dáng mà nằm nơi khí chất. Thần thái nàng, nó cao quý và tự tin hơn rất nhiều. Hơn cả những gì một vị công chúa hoàng gia nên có...
...
"La Ti". - Tay chỉ vào một điểm trên tấm bản đồ được trải ra bàn, Lạc Mai Tiên hỏi - "Ngươi cảm thấy chỗ này thế nào?".
"Đại công chúa muốn cho đặt bộc lôi ở đấy sao?". - La Ti chưa vội đáp mà hỏi lại.
Lạc Mai Tiên gật đầu xác nhận: "Ta quả đang có ý định đó".
Ngón tay một lần nữa di chuyển, nàng mau chóng tiếp lời: "Ngươi nhìn xem, địa thế chỗ này vô cùng hiểm trở, nếu chúng ta điều hết toàn bộ Ẩn Vệ gấp rút lập ra đại lượng cấm chế đồng thời chôn giấu bộc lôi bên dưới, như vậy thời điểm quân tiên phong của Oa Nha và đế đô đi qua chắc chắn sẽ phải gánh chịu tổn thất không nhỏ".
"Đúng là nếu rơi vào mai phục thì quân số của bọn chúng sẽ đại giảm. Chỉ có điều...".
Trông thấy La Ti chần chừ, Lạc Mai Tiên đành chủ động truy vấn:
"La Ti, ngươi cảm thấy có chỗ nào không ổn?".
"Là mồi câu".
"Mồi câu?".
"Phải, là mồi câu".
La Ti gật đầu, rồi nói tiếp: "Lần này tấn công chúng ta, thống soái chính là Kỷ Vương. Đại công chúa cũng biết, Kỷ Vương người này không những tu vi cao thâm mà còn đa mưu túc trí, cực kỳ am hiểu quân binh, trận mạc. Thêm nữa, hắn xưa nay vốn vẫn luôn được biết đến là một kẻ vô cùng đa nghi. Vị trí hiểm trở như Phượng Hoàng Sơn, chỉ e hắn cũng đã cân nhắc qua".
"La Ti, không nghĩ trên thế gian vẫn còn có người khiến ngươi phải e ngại".
Lạc Mai Tiên thu hồi chút tiếu ý vừa hiện, bảo: "Ngươi không cần lo. Vị tam hoàng thúc Lạc Ninh này của ta đúng là bản tính đa nghi, nhưng dẫu có nhiều hơn nữa thì kết quả cũng đều như vậy thôi. Tại Phượng Hoàng Sơn, ta nhất định khiến hắn phải tổn thất đại lượng quân binh".
"Đại công chúa dường như đã có kế sách chu toàn?".
"La Ti, ngươi cứ đợi xem. Ta đảm bảo sẽ không làm ngươi thất vọng đâu".
Nói đoạn, Lạc Mai Tiên đưa tay đem tấm bản đồ trải trên bàn cầm lên, đang định chuyển ý thì dung nhan chợt đổi. Trong cái cau mày, nàng nhìn ra ngoài cửa, giọng chẳng lấy gì làm vui:
"Vào đi".
Theo sau cánh cửa vừa được mở, từ bên ngoài, một thân ảnh yêu kiều tiến vào. Là Đông Mai - một trong bốn tì nữ thân tín nhất của Lạc Mai Tiên.
"Đại công chúa, La Ti đại nhân".
"Đông Mai, có chuyện gì quan trọng sao?". - Lạc Mai Tiên cũng không nhiều lời, lập tức hỏi ngay.
Trước đó, Lạc Mai Tiên nàng rõ ràng đã căn dặn các tì nữ của mình là không được làm phiền, thế mà bây giờ...
Xuân Hương, Hạ Vũ, Thu Phong, Đông Mai, bốn tì nữ thân cận này của nàng, bọn họ từ xưa đến nay đều luôn rất biết phép tắc, vô cùng tinh ý, theo lý sẽ không thể nào mắc phải sai lầm sơ đẳng như vầy. Gõ cửa xin diện kiến khẳng định phải có lý do quan trọng.
Nhưng... nó là gì chứ?
"Lẽ nào tin tức thám báo từ Ám Vệ truyền về...".
Thầm suy đoán, Lạc Mai Tiên im lặng chờ nghe đáp án...
Đông Mai cũng chẳng dám để chủ nhân của mình chờ đợi lâu, vừa nghe hỏi thì liền bẩm báo ngay:
"Đai công chúa, tiểu công chúa đã trở về rồi".
...
Lạc Mai Tiên nghe xong nhưng không nói gì. Nàng đứng im đấy, hơi thở ngưng trệ, toàn thân bất động trong thoáng chốc. Giây phút thất thần qua đi, khi sự bất ngờ đã phần nào được tiếp nhận, Lạc Mai Tiên lúc này mới bắt đầu làm ra phản ứng.
Đầu chầm chậm xoay, nàng nhìn chằm Đông Mai, thanh điệu khá là nghiêm trọng:
"Đông Mai, lặp lại những lời ngươi vừa nói".
Phận làm tì nữ thân tín bao năm, Đông Mai há lại không hiểu được tâm tình chủ nhân mình lúc này. Bằng dáng vẻ thành thật và nghiêm túc nhất có thể, nàng xác nhận:
"Đại công chúa, Lạc Lâm tiểu công chúa đã trở về rồi. Người hiện đang ở ngay đây, tại Lang Cơ thành này".
Lần thứ hai nghe qua, Lạc Mai Tiên đã có thể hoàn toàn khẳng định là tuyệt đối không lầm. Tin tức nàng nhận, nó tuyệt đối không sai.
Lạc Lâm, đứa muội muội mất tích bao năm của nàng... đã trở về rồi.
"Đông Mai". - Giọng kích động thấy rõ, Lạc Mai Tiên hỏi gấp - "Nó đang ở đâu? Mau! Mau đưa ta tới!".
"Theo lời Man Đồ thì tiểu công chúa hiện đang ở chỗ tướng quân Thác Bất Thế, bên ngoài cổng thành...".
Đông Mai mới nói được bấy nhiêu thì đành dừng lại. Nguyên do là bởi trước mặt nàng, người nghe đã biến mất. Lạc Mai Tiên, nàng đã đi rồi.
...
Với tu vi Linh anh đệ bát trọng của mình, tốc độ mà Lạc Mai Tiên sở hữu phải gọi là nhanh như chớp giật. Từ căn phòng bên trong phủ thành chủ, loáng cái thân ảnh nàng đã xuất hiện trên con đường lớn dẫn ra cổng bắc của thành Lang Cơ.
Một thân tử y oai nghiêm quý phái, nàng nhìn đoàn người vừa dừng chân phía trước, khoé mắt rưng rưng...
Bên cạnh Thác Bất Thế, đang cưỡi trên lưng ma thú Thiểm Điện Kim Sí Hổ cùng với Thác Đán, cô gái có dung mạo diễm khinh thiên hạ kia... Gương mặt thân quen ấy...
"Tỷ tỷ!".
Xúc động trào dâng, từ trên lưng Thiểm Điện Kim Sí Hổ, Lạc Lâm nhảy xuống, chạy nhanh về phía Lạc Mai Tiên, dang tay ôm chằm lấy rồi bật khóc nức nở.
"Tỷ tỷ... hức hức... tỷ tỷ...".
"Muội muội... Đúng là muội rồi... Đúng là muội rồi... hức...".
Và như thế, giống hệt Lạc Lâm, Lạc Mai Tiên cũng đã bật khóc.
Thực lòng thì nàng không muốn thế đâu. Tốt xấu gì Lạc Mai Tiên nàng cũng là đại công chúa, là bắc phương chi chủ kia mà, sao có thể biểu hiện mềm yếu như vầy. Huống hồ hiện giờ nàng còn đang đứng ở giữa đường lớn, trước mặt con dân của mình...
Lạc Mai Tiên, nàng thật rất không thích. Nhưng... nàng ngăn không được. Những giọt nước mắt, chúng cứ liên tục tuôn chảy. Thanh âm nức nở, nó cũng vậy mà nghẹn ngào phát ra.
Trăm năm. Đã hơn trăm năm rồi... Ngần ấy thời gian xa cách, Lạc Mai Tiên nàng đã lo lắng biết bao nhiêu, đã nhung nhớ biết bao nhiêu, sầu muộn... lại là bao nhiêu?
Chính nàng cũng chẳng biết. Nàng đếm không nổi...
Tự trách, giằng xé, thậm chí là ân hận, đã từng có lúc nàng tự hành hạ bản thân một cách thậm tệ. Vì sao ư? Bởi vì năm đó, không ai khác, chính nàng đã đồng ý với Thi Quỷ, để Lạc Lâm ra ngoài rèn luyện.
Là nàng. Chính Lạc Mai Tiên nàng đã đẩy muội muội vào nguy hiểm...
Còn may... Lạc Lâm, muội muội nàng, nó vẫn bình an vô sự. Nó đã trở về...
"Lạc Lâm, muội muội của tỷ...".
...
Lát sau.
Khi cảm xúc đã phần nào lắng dịu, Lạc Mai Tiên dần lấy lại bình tĩnh. Nàng nhẹ nhàng tách khỏi Lạc Lâm, nhìn muội muội mà rằng:
"Lạc Lâm, để tỷ tỷ xem muội...".
"Ưm...".
Lạc Lâm gật đầu, để mặc đôi tay tỷ tỷ chạy trên khuôn mặt mình.
...
Động tác vuốt ve, cử chỉ trìu mến ấy tính ra cũng chẳng duy trì được quá lâu. Ánh mắt chan chứa yêu thương của Lạc Mai Tiên cũng là như thế, đã vừa thay đổi. Không may, đấy lại theo chiều hướng tệ hại. Mừng vui, nó đang dần rút đi...
Nàng dời đi ánh mắt, từ chỗ Lạc Lâm lần lượt ngó sang những người khác. Đầu tiên là Thác Bất Thế, rồi Thác Đán, Nghinh Tử, Âm Cơ, Tiểu Vương, Khổng Lăng, Tiểu Kiều và cuối cùng thì dừng trên gương mặt Thi Quỷ. Ngưng lại thật lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.