Chương 3:
Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
28/09/2024
Người ở phía dưới tán dù nói: “Tôi đứng đợi ở đây.”
Bàn Tử lại nói: “Như vậy đi, cô chờ ở đây một lúc, tôi qua bên đó gọi ông ấy giúp cô.”
Lão Tôn năm nay đã gần tám mươi tuổi.
Hàng xóm trước đây đều nói, lão Tôn đã thành tinh rồi. Người tám mươi tuổi nhưng nhìn không khác gì người năm mươi tuổi, mắt không hoa tai không ù, đi đứng cũng nhanh nhẹn, ngay cả trên đầu cũng toàn là tóc đen. Trời nóng bức, ông ta mặc một thân áo dài màu xanh, thân hình gầy gò, ánh mắt trong trẻo, mơ hồ có thể thấy được vẻ tuấn tú lúc còn trẻ.
Những người cùng thế hệ đều đã từng nghe về chuyện của lão Tôn hồi còn trẻ.
Lão Tôn hồi đó thích một cô nương, sau đó cô nương kia bỏ đi, ông ta vẫn ở đây canh giữ ngôi nhà cũ âm u này, cô độc cho đến cuối đời.
Lúc Bàn Tử bước vào quán mạt chược, lão Tôn đang sờ bài.
Bàn Tử đi đến phía sau ông ta và nói: “Ông Tôn, có người đến nhà tìm ông.”
Lão Tôn vẫn bình chân như vại dùng ngón tay sờ mấy đường vân mạt chược. Ông ta quanh năm xem quẻ xem tướng coi như là cũng có chút danh tiếng, có người tìm đến cửa cũng là chuyện thường nên không cần phải ngạc nhiên: “Để ông đánh xong ván này đã.”
Bàn Tử nói: “Là một cô gái, giống như trước đây ông từng dặn, khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi…”
Mặc dù không nhìn thấy mặt, nhưng nghe giọng nói, xem chừng là khoảng chừng đó tuổi.
Lão Tôn run tay, mạt chược vừa mới sờ được trong tay đều thả rớt, là cửu vạn.
Ông ta một câu cũng không nói, kéo ghế bước thẳng ra ngoài.
“Này! Lão Tôn! Tiền của ông!”
Lão Tôn giống như không nghe thấy, cũng không thèm quay đầu lại bước ra khỏi quán mạt chược. Bước chân càng lúc càng nhanh, đến lúc sau gần như là chạy.
Lúc Bàn Tử bước ra đuổi theo thì đã thấy lão Tôn chạy rất xa rồi.
Lão Tôn từ phía đằng xa nhìn tới người đang đứng ở cửa, trong lòng liền chùng xuống, bước chân cũng chậm lại.
Không phải là bà ấy…
Cho dù người này toàn thân bao bọc kín mít, ngay cả mặt cũng không nhìn thấy, nhưng ông ta chỉ nhìn thân hình liền đã biết người này không phải là Khương Tô.
Bước chân ông ta chậm lại, từ từ đi qua, tâm tình cũng dần bình tĩnh lại.
“Cô gái, cô tìm tôi có việc gì không?”
Người ở dưới tán dù ngẩng đầu lên, ánh mắt từ dưới mũ nhìn ra và dừng lại ở trên mặt lão Tôn: “Ông là ông Tôn ạ?”
Cô gái khoảng mười bảy mười tám tuổi nhưng giọng nói lại không hề có một chút tinh thần phấn chấn nào, nghe có vẻ thật mệt mỏi, giống như bị ánh mặt trời phơi nắng làm cho ỉu xìu.
Lão Tôn trong lòng có chút kỳ quái: “Đúng vậy.”
Người ở dưới tán dù rốt cuộc cũng cởi mũ trùm đầu ra: “Cháu là Khương Trường Tuế, Khương Tô chính là sư phụ của cháu.”
Lão Tôn vừa liếc mắt nhìn, trong lòng liền vô cùng kinh ngạc.
Làn da của cô ấy trắng như tuyết, tái nhợt, không hề có một tia huyết sắc nào. Ngay cả bờ môi cũng thế, tái nhợt trắng bệch. Trời nóng như vậy mà toàn thân cô lại trùm kín với áo dài tay, quần dài nhưng một giọt mồ hôi cũng không thấy. Khuôn mặt chỉ nhỏ cỡ bàn tay, lông mày cong cong tinh tế, hàng mi dày rậm. Phía dưới hàng mi rậm là hai con ngươi đen nhánh, cái mũi nhỏ cao thẳng, trên môi có chút thịt nhưng cũng không hề có chút huyết sắc nào, cả người không hề có nửa điểm sức sống.
Nhưng đầu tóc cô thì ngược lại, một mái tóc dày đen nhánh như rong biển, tỏa sáng giống như hút hết toàn bộ tinh khí trong cơ thể người mới có thể nuôi dưỡng được mái tóc mượt mà đến như vậy.
“Ông Tôn, có phải là người mà ông đang đợi không?” Bàn Tử bước đến hỏi. Nói xong anh liền nhìn thấy khuôn mặt Trường Tuế lộ ra khỏi tán dù liền kinh diễm không thôi.
Trường Tuế quay đầu nhìn anh ta.
Bàn Tử đối mặt với ánh mắt của cô, trong lòng nhất thời liền hồi hộp.
Đôi mắt của cô đen như mực, giống như lỗ đen sâu hun hút. Lúc nhìn vào đó, dường như chỉ cần không cẩn thận sẽ bị nhìn thấu những bí mật cất giấu sâu nhất trong nội tâm, ngay cả hồn phách cũng như bị hút vào đó.
Bàn Tử lại nói: “Như vậy đi, cô chờ ở đây một lúc, tôi qua bên đó gọi ông ấy giúp cô.”
Lão Tôn năm nay đã gần tám mươi tuổi.
Hàng xóm trước đây đều nói, lão Tôn đã thành tinh rồi. Người tám mươi tuổi nhưng nhìn không khác gì người năm mươi tuổi, mắt không hoa tai không ù, đi đứng cũng nhanh nhẹn, ngay cả trên đầu cũng toàn là tóc đen. Trời nóng bức, ông ta mặc một thân áo dài màu xanh, thân hình gầy gò, ánh mắt trong trẻo, mơ hồ có thể thấy được vẻ tuấn tú lúc còn trẻ.
Những người cùng thế hệ đều đã từng nghe về chuyện của lão Tôn hồi còn trẻ.
Lão Tôn hồi đó thích một cô nương, sau đó cô nương kia bỏ đi, ông ta vẫn ở đây canh giữ ngôi nhà cũ âm u này, cô độc cho đến cuối đời.
Lúc Bàn Tử bước vào quán mạt chược, lão Tôn đang sờ bài.
Bàn Tử đi đến phía sau ông ta và nói: “Ông Tôn, có người đến nhà tìm ông.”
Lão Tôn vẫn bình chân như vại dùng ngón tay sờ mấy đường vân mạt chược. Ông ta quanh năm xem quẻ xem tướng coi như là cũng có chút danh tiếng, có người tìm đến cửa cũng là chuyện thường nên không cần phải ngạc nhiên: “Để ông đánh xong ván này đã.”
Bàn Tử nói: “Là một cô gái, giống như trước đây ông từng dặn, khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi…”
Mặc dù không nhìn thấy mặt, nhưng nghe giọng nói, xem chừng là khoảng chừng đó tuổi.
Lão Tôn run tay, mạt chược vừa mới sờ được trong tay đều thả rớt, là cửu vạn.
Ông ta một câu cũng không nói, kéo ghế bước thẳng ra ngoài.
“Này! Lão Tôn! Tiền của ông!”
Lão Tôn giống như không nghe thấy, cũng không thèm quay đầu lại bước ra khỏi quán mạt chược. Bước chân càng lúc càng nhanh, đến lúc sau gần như là chạy.
Lúc Bàn Tử bước ra đuổi theo thì đã thấy lão Tôn chạy rất xa rồi.
Lão Tôn từ phía đằng xa nhìn tới người đang đứng ở cửa, trong lòng liền chùng xuống, bước chân cũng chậm lại.
Không phải là bà ấy…
Cho dù người này toàn thân bao bọc kín mít, ngay cả mặt cũng không nhìn thấy, nhưng ông ta chỉ nhìn thân hình liền đã biết người này không phải là Khương Tô.
Bước chân ông ta chậm lại, từ từ đi qua, tâm tình cũng dần bình tĩnh lại.
“Cô gái, cô tìm tôi có việc gì không?”
Người ở dưới tán dù ngẩng đầu lên, ánh mắt từ dưới mũ nhìn ra và dừng lại ở trên mặt lão Tôn: “Ông là ông Tôn ạ?”
Cô gái khoảng mười bảy mười tám tuổi nhưng giọng nói lại không hề có một chút tinh thần phấn chấn nào, nghe có vẻ thật mệt mỏi, giống như bị ánh mặt trời phơi nắng làm cho ỉu xìu.
Lão Tôn trong lòng có chút kỳ quái: “Đúng vậy.”
Người ở dưới tán dù rốt cuộc cũng cởi mũ trùm đầu ra: “Cháu là Khương Trường Tuế, Khương Tô chính là sư phụ của cháu.”
Lão Tôn vừa liếc mắt nhìn, trong lòng liền vô cùng kinh ngạc.
Làn da của cô ấy trắng như tuyết, tái nhợt, không hề có một tia huyết sắc nào. Ngay cả bờ môi cũng thế, tái nhợt trắng bệch. Trời nóng như vậy mà toàn thân cô lại trùm kín với áo dài tay, quần dài nhưng một giọt mồ hôi cũng không thấy. Khuôn mặt chỉ nhỏ cỡ bàn tay, lông mày cong cong tinh tế, hàng mi dày rậm. Phía dưới hàng mi rậm là hai con ngươi đen nhánh, cái mũi nhỏ cao thẳng, trên môi có chút thịt nhưng cũng không hề có chút huyết sắc nào, cả người không hề có nửa điểm sức sống.
Nhưng đầu tóc cô thì ngược lại, một mái tóc dày đen nhánh như rong biển, tỏa sáng giống như hút hết toàn bộ tinh khí trong cơ thể người mới có thể nuôi dưỡng được mái tóc mượt mà đến như vậy.
“Ông Tôn, có phải là người mà ông đang đợi không?” Bàn Tử bước đến hỏi. Nói xong anh liền nhìn thấy khuôn mặt Trường Tuế lộ ra khỏi tán dù liền kinh diễm không thôi.
Trường Tuế quay đầu nhìn anh ta.
Bàn Tử đối mặt với ánh mắt của cô, trong lòng nhất thời liền hồi hộp.
Đôi mắt của cô đen như mực, giống như lỗ đen sâu hun hút. Lúc nhìn vào đó, dường như chỉ cần không cẩn thận sẽ bị nhìn thấu những bí mật cất giấu sâu nhất trong nội tâm, ngay cả hồn phách cũng như bị hút vào đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.