Chương 48: SĂN GIÁM NGỤC
Đọa thiên sứ Lucifer
21/12/2015
“A gọi C, đã thấy hai mục tiêu, xác nhận lại”
“C gọi A, xác nhận mục tiêu, cho phép tiêu diệt”
Chíu!!! Tiếng vang lên rất nhỏ, một viên đạn súng tỉa bắn trúng sọ của một tên cai ngục, bắn cho hắn bật ngửa ra sau và biến thành khói đen. Tên cai ngục còn lại vội vàng bay lên, quan sát xung quanh, nhưng đáng tiếc, một viên đạn từ cách đó hai cây số đã xuyên qua ngực của hắn, bắn hắn rớt từ không trung xuống, tan biến thành khói đen.
Trong rừng cấm, hơn hai mươi nhân mã cũng mặc giáp da, đeo cung nỏ xuất trận, dẫn đầu bọn họ là hai bóng người cưỡi chổi cùng một con chó đen... à, còn cả một con ngựa một sừng nữa. Những tên cai ngục lảng vảng trong rừng cấm nhanh chóng bị tên bắn xuyên qua cơ thể, những mũi tên có chứa ma lực nhanh chóng đốt cháy cơ thể thối rữa của bọn chúng. Minh và Tom còn không kịp phóng ma pháp thì các minh hữu nhân mã đã tiêu diệt sạch đám cai ngục. Andrean bước lên, mỉm cười nói
- Thế nào, chúng ta không làm các vị thất vọng chứ?
Minh còn biết nói gì, chỉ có thể giơ ngón tay cái ra ý khen ngợi.
Kế hoạch diệt ma kết thúc lúc ba giờ sáng, hơn ba mươi tên cai ngục đã bị tiêu diệt, chỉ còn rải rác vài tên trốn trong một điểm tụ tập ở Hogsmeade là trốn thoát được, và bọn chúng cũng không dám ra ngoài nữa, cho đến khi...
“Harry!!!” Tiếng kêu lo sợ vang lên khi mọi người nhìn thấy Harry rớt từ trên không xuống trong trận Quidditch. Cũng may là giáo sư Dumbledore đã kịp thời xuất hiện và đỡ lấy nó. Thầy Dumbledore tỏ ra vô cùng tức giận, giơ đũa phép chĩa vào đám cai ngục, bắn vào chúng những tia sáng bạc. Minh nhìn kỹ, thì ra thần hộ mệnh của thầy Dumbledore là một cô gái xinh đẹp, có lẽ là em gái thầy. Thầy Dumbledore đặt Harry lên một chiếc băng ca bay lơ lửng về trường. Còn cái chổi bay của Harry thì rất không may, đâm sầm vào cây liễu roi. Nó không phải là Ngọc Minh, bởi vậy khi giáo sư Flitwick đến nơi, nó chỉ còn lại hàng tá những que gỗ vụn với những cành nhánh con con.
Minh đến thăm Harry, tặng cho nó một quyển sách con con về phép-thuật-thường-thức. Harry có cái nhẫn và hoàn toàn có thể làm phép mà không cần đũa phép. Nhưng thứ này cũng chỉ làm Harry khá hơn một chút.
Việc các cai ngục khiến Harry bị khủng hoảng đã bị làm ầm lên, ông Fudge yêu cầu cụ Dumbledore giải thích về việc các cai ngục bị tấn công, và cụ đã nói
“Các sinh vật trong rừng cấm có lãnh thổ riêng, và nhiều sinh vật thần thánh không thích các sinh vật bóng tối lảng vảng ở nơi đó. Việc này bộ đã biết từ khi thành lập trường. Nhưng bộ lại gửi các cai ngục đi vào rừng cấm, bởi vậy việc gì xảy ra trong đó không phải lỗi của tôi hay của bất kỳ ai. Ai biết được những tên cai ngục đã làm gì chứ. Hãy nhìn xem Harry Potter kia kìa”
Ông Fudge rất tức giận, nhưng không thể làm gì được, và ông buộc phải cấm các giám ngục đi vào địa phận Hogwart. Cuối tuần là chuyến đi thăm Hogsmeade thứ hai, nhưng Minh không đi, hắn cùng Tom đang chuẩn bị thí nghiệm một ma pháp cực kỳ nguy hiểm
Jame đã gửi đến cho Minh hai bộ quần áo chống hỏa hoạn, loại tốt nhất, hơn mười bình xịt cứu hỏa các loại, cùng với mấy loại máy đo nhiệt độ siêu tiên tiến. Trong phòng cầu được ước thấy, Minh và Tom mặc đồ cứu hỏa, ngón tay đeo nhẫn, không hề dùng đũa phép, mà chỉ lẩm bẩm đọc thần chú
“Hỡi ngọn lửa vĩ đại trong lò của thần thợ rèn Hephaitos, ta gọi ngươi đến đây để cùng ta chiến đấu, đốt cháy toàn bộ kẻ thù của ta”
Ma lực giao động, cộng hưởng, ma pháp nguyên tố xung quanh bắt đầu sôi trào, trong hư vô xuất hiện những tinh linh màu đỏ, nhanh chóng tụ tập nhau lại rồi trở thành một dòng sông lửa, quét thẳng đến phía trước, thiêu đốt tất cả mọi thứ nó gặp trên đường đi.
- Ma pháp này quá mạnh mẽ – Tom nói – thật khó tin thời cổ đại lại có những ma pháp mạnh như vậy
Minh nhìn nhiệt kế, nói
- Chỉ có 800 độ C, so ra chỉ cao hơn nhiệt độ của ma pháp rắn lửa 300 độ, so với kết quả mà Atlantis cung cấp là 1500 độ C còn có chênh lệch, chứng tỏ thời đại này ma lực trên địa cầu đã yếu đi rất nhiều.
Tom vừa sử dụng phép phục hồi như cũ, quay lại nói
- Ta nghĩ chúng ta cần phải nói với Jame xây một căn phòng chống lửa, nếu không sẽ rất phiền toái
- Không cần – Minh cười nói – ở Atlantis có một căn phòng thí nghiệm đủ để chúng ta thực hiện vô số ma pháp.
---------
Lúc đó, ở Hogsmeade. Harry sững sờ... đầu óc chống rỗng... Sirius Black... cái tên đó đập đi đập lại vào tai nó, đầu óc nó oang oang... Sirius Black, cha đỡ đầu, cũng chính là kẻ gián tiếp giết hại cha mẹ nó
- Harry – Ron gọi nhỏ
- Harry!!! Cậu sao thế...
- Tớ... tớ biết Sirius ở đâu... – Harry trả lời, đôi mắt nó đỏ lừ.
--------
Cánh cửa phòng thí nghiệm bị đá tung, Sirius ngẩng đầu lên, và nhìn thấy Harry xuất hiện với đôi mắt đỏ lừ, đũa phép nắm chặt trong tay. Sau lưng nó là Hermione và Ron. Harry thở hổn hển, gương mặt đỏ bừng vì tức giận, nói
- Ngươi... chính ngươi... đã hại chết... cha mẹ ta...
Nói rồi nó vung vẩy đũa phép. Một quầng sáng bạc bắn ra, đâm thẳng về phía Sirius, lúc này vẫn đang đứng đó.
ẦM!!! Một tiếng nổ vang lên, khói bụi mù mịt, các mảnh thủy tinh vỡ nát bay khắp nơi. Ba đứa trẻ vội đưa tay áo lên che mắt.
Khi khói bụi tan đi hết, Harry mới sững sờ nhìn về phía trước. Ngọc Minh đang đứng đó, che ở phía trước con chó đen. Harry quát
- MINH! CẬU LÀM GÌ VẬY?
- Ngăn cậu làm việc sai lầm! – Minh lạnh lùng nói
- Cậu... cậu...
- Minh – Hermione nói như khóc – sao cậu lại che chở hắn, cậu có biết hắn là kẻ hại chết cha mẹ của Harry hay không?
- Haizzz! – Minh thở dài – vốn mình muốn để đến cuối năm, nhưng ... thôi, chúng ta nói luôn vậy. Tom! Vào đây và đóng cửa lại.
Tom đóng cửa, bước vào trong phòng. Minh quơ đũa phép, đọc thần chú
- Accio Scrabbe!
Con chuột của Ron bị kéo đến, hạ xuống trước mặt. Sirius tức giận, muốn nhào lên cắn, nhưng bị Minh ngăn lại.
- Con chuột của tớ.... đó là con chuột của tớ – Ron kêu lên.
- Accio Lupin! – Tom cũng giơ đũa phép và đọc
Pụp! Thầy Lupin xuất hiện trong phòng
Cuối cùng, Minh nhìn Harry, nói
- Chỉ cần cậu lấy bản đồ đạo tặc ra, tất cả sẽ rõ ràng.
Harry nghi hoặc, nhưng cũng lấy bản đồ ra. Trong bản đồ, tại căn phòng mà tụi nó đang đứng có đến 8 cái tên: Harry Potter, Hermione Granger, Ron Weasley, Remus Lupin, Sirius Black, Phan Ngọc Minh, Tom Riddle Marvolo và... Peter Pettigrew.
Harry cùng hai đứa còn lại há hốc mồm, nó lắp bắp
- Chuyện này là sao hả?
Ngọc Minh cười cười, đáp
- Trước tiên chúng ta phải làm mấy việc đã – nó hất hàm nói – Sirius, hiện hồn đê.
Con chó đen lập tức biến lại thành người, đôi mắt căm hờn nhìn thẳng vào con chuột. Con chuột lúc này đang co rút lại, sợ hãi, nhưng xung quanh nó, thầy Lupin, Minh và Tom tuyệt đối không để cho nó một khe hở nào để trốn thoát. Minh chỉ đũa vào con chuột
Một ánh chớp xanh trắng lóe lên từ đầu đũa phép của Minh, trong khoảnh khắc đó, con Scrabbers bị đông cứng giữa không trung, rồi thân hình đen đủi của nó quằn quại một cách điên cuồng... Ron gào thét... rồi con chuột rớt xuống sàn. Một ánh chớp lòa khác lại loé lên và rồi... Giống như xem một bộ phim phát nhanh hình ảnh một cái cây đang lớn vậy: trước tiên, một cái đầu nhô lên từ nền sàn, rồi tay chân mọc ra, sau đó là một người đàn ông đứng lên tại nơi mà Scrabbers vừa rớt xuống, hắn khúm núm vặn vẹo hai tay.
Người đàn ông đó nhỏ thó, chỉ cao hơn Harry và Hermione một chút xíu, mớ tóc phai màu thưa rỉn của hắn rối bù, có một mảng hói to ngay trên đỉnh sọ. Hắn có bộ dạng dúm dó của một người từng mập ù bỗng đột ngột sụt nhiều cân trong một thời gian ngắn. Da của hắn trông bẩn thỉu, gần giống như bộ da của con Scrabbers, và vài vết tích của con chuột đó vẫn còn rơi rớt quanh cái mũi nhọn và đôi mắt nhỏ mọng nước của hắn. Hắn nhìn quanh tất cả mọi người, hơi thở gấp và cạn. Harry thấy ánh mắt hắn cứ lấm lét nhìn về phía cửa.
- Chào Peter! – Thầy Lupin mỉm cười nói – không ngờ ông bạn lại biến thành chuột như thế
Peter lao đến, ôm lấy chân Tom, hô lên
- Ông chủ, ông chủ, xin hãy cứu tôi, xin cứu lấy kẻ thuộc hạ này của ngài!
Trong ánh mắt của mọi người, Tom thở dài, vẫy đũa phép. Một dòng chữ xuất hiện trong không trung: Tom Riddle Marvolo! Sau đó, hắn quơ đũa phép một cái: Dòng chữ biến đổi thành: I am Lord Voldemort!
- Ngươi... ngươi là Voldemort!
Harry kêu lên. Chuyện gì thế này, hôm nay, cả người gián tiếp lẫn trực tiếp hại chết cha mẹ nó đều ở đây, và đều được Ngọc Minh, người bạn tốt nhất của nó che chở. Harry cảm thấy trời đất như quay cuồng
- Phải, mà cũng không phải. – Tom trả lời – ta là một đoạn tàn hồn, đã được phục sinh lại.
- Chuyện này là sao?
Thầy Lupin và Sirius ngạc nhiên, đề phòng nhìn Minh và Tom. Thật khó tin người thanh niên trẻ này chính là chúa tể hắc ám
- Đây là một câu chuyện dài, rất dài. Chúng ta sẽ nói kỹ hơn vào lúc sau, còn bây giờ, Harry, ngươi đã hiểu ra rồi chứ?
- Hiểu, hiểu cái gì... – Harry ngơ ngác
Cốp! Ui da! Minh đi lại, gõ đầu Harry một cái, chỉ tên Peter, nói
- Ai là kẻ tay sai của Voldemort!
- Con chuột của Ron ... – Harry vô thức trả lời, thấy Minh giơ tay lên, nó vội sửa – Peter Pettegrew.
- Tốt lắm, vậy Sirius Black vô tội. Biết vì sao tớ ngăn cậu giết ông ta rồi chứ.
Harry gật đầu. Quả thật, nếu nó hại chết Sirius Black, rồi biết sự thật, chắc nó sẽ không chịu nổi. Nó suýt nữa hại chết người thân duy nhất của mình, nếu vậy thì nó sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho chính mình.
Ngọc Minh vẫy tay, lấy từ trong nhẫn ra một cái ghế, mỉm cười nói
- Mọi người đã xuất hiện ở đây, vậy thì hãy ngồi xuống, ta muốn, kế hoạch của chúng ta sẽ có thay đổi, Tom, ngươi dẫn Peter xuống mật thất – nó quay sang Sirius đang trợn mắt muốn nói gì đó – Peter sẽ phải trả giá, nhưng không phải là bây giờ, Sirius, bình tĩnh đi. Thầy Lupin, mời thầy đi mời giáo sư Dumbledore và thầy Snape đến đây. Chúng ta sẽ có một buổi nói chuyện dài.
- Ngươi định công khai sao? – Tom quay lại hỏi – Như vậy có ảnh hưởng đến kế hoạch không?
- Kế hoạch không theo nổi biến hóa – Minh xoa xoa thái dương, nó cảm thấy rất đau đầu – ngươi cứ đi đi, làm theo kế hoạch chúng ta đã bàn trước đó.
- Được rồi! – Tom gật đầu rồi quay đi.
- Harry, Hermione, Ron, các cậu về trước phòng sinh hoạt chung đi, chuyện sắp tới các cậu chưa đến lúc tham gia.
Ba đứa nhóc nhà Gryffindor cũng gật đầu, hiện tại đầu óc chúng nó rất loạn. Minh dặn với theo
- Nhớ quên hết những gì các cậu chứng kiến đi, mai tớ sẽ giải thích rõ hơn với các cậu sau.
“C gọi A, xác nhận mục tiêu, cho phép tiêu diệt”
Chíu!!! Tiếng vang lên rất nhỏ, một viên đạn súng tỉa bắn trúng sọ của một tên cai ngục, bắn cho hắn bật ngửa ra sau và biến thành khói đen. Tên cai ngục còn lại vội vàng bay lên, quan sát xung quanh, nhưng đáng tiếc, một viên đạn từ cách đó hai cây số đã xuyên qua ngực của hắn, bắn hắn rớt từ không trung xuống, tan biến thành khói đen.
Trong rừng cấm, hơn hai mươi nhân mã cũng mặc giáp da, đeo cung nỏ xuất trận, dẫn đầu bọn họ là hai bóng người cưỡi chổi cùng một con chó đen... à, còn cả một con ngựa một sừng nữa. Những tên cai ngục lảng vảng trong rừng cấm nhanh chóng bị tên bắn xuyên qua cơ thể, những mũi tên có chứa ma lực nhanh chóng đốt cháy cơ thể thối rữa của bọn chúng. Minh và Tom còn không kịp phóng ma pháp thì các minh hữu nhân mã đã tiêu diệt sạch đám cai ngục. Andrean bước lên, mỉm cười nói
- Thế nào, chúng ta không làm các vị thất vọng chứ?
Minh còn biết nói gì, chỉ có thể giơ ngón tay cái ra ý khen ngợi.
Kế hoạch diệt ma kết thúc lúc ba giờ sáng, hơn ba mươi tên cai ngục đã bị tiêu diệt, chỉ còn rải rác vài tên trốn trong một điểm tụ tập ở Hogsmeade là trốn thoát được, và bọn chúng cũng không dám ra ngoài nữa, cho đến khi...
“Harry!!!” Tiếng kêu lo sợ vang lên khi mọi người nhìn thấy Harry rớt từ trên không xuống trong trận Quidditch. Cũng may là giáo sư Dumbledore đã kịp thời xuất hiện và đỡ lấy nó. Thầy Dumbledore tỏ ra vô cùng tức giận, giơ đũa phép chĩa vào đám cai ngục, bắn vào chúng những tia sáng bạc. Minh nhìn kỹ, thì ra thần hộ mệnh của thầy Dumbledore là một cô gái xinh đẹp, có lẽ là em gái thầy. Thầy Dumbledore đặt Harry lên một chiếc băng ca bay lơ lửng về trường. Còn cái chổi bay của Harry thì rất không may, đâm sầm vào cây liễu roi. Nó không phải là Ngọc Minh, bởi vậy khi giáo sư Flitwick đến nơi, nó chỉ còn lại hàng tá những que gỗ vụn với những cành nhánh con con.
Minh đến thăm Harry, tặng cho nó một quyển sách con con về phép-thuật-thường-thức. Harry có cái nhẫn và hoàn toàn có thể làm phép mà không cần đũa phép. Nhưng thứ này cũng chỉ làm Harry khá hơn một chút.
Việc các cai ngục khiến Harry bị khủng hoảng đã bị làm ầm lên, ông Fudge yêu cầu cụ Dumbledore giải thích về việc các cai ngục bị tấn công, và cụ đã nói
“Các sinh vật trong rừng cấm có lãnh thổ riêng, và nhiều sinh vật thần thánh không thích các sinh vật bóng tối lảng vảng ở nơi đó. Việc này bộ đã biết từ khi thành lập trường. Nhưng bộ lại gửi các cai ngục đi vào rừng cấm, bởi vậy việc gì xảy ra trong đó không phải lỗi của tôi hay của bất kỳ ai. Ai biết được những tên cai ngục đã làm gì chứ. Hãy nhìn xem Harry Potter kia kìa”
Ông Fudge rất tức giận, nhưng không thể làm gì được, và ông buộc phải cấm các giám ngục đi vào địa phận Hogwart. Cuối tuần là chuyến đi thăm Hogsmeade thứ hai, nhưng Minh không đi, hắn cùng Tom đang chuẩn bị thí nghiệm một ma pháp cực kỳ nguy hiểm
Jame đã gửi đến cho Minh hai bộ quần áo chống hỏa hoạn, loại tốt nhất, hơn mười bình xịt cứu hỏa các loại, cùng với mấy loại máy đo nhiệt độ siêu tiên tiến. Trong phòng cầu được ước thấy, Minh và Tom mặc đồ cứu hỏa, ngón tay đeo nhẫn, không hề dùng đũa phép, mà chỉ lẩm bẩm đọc thần chú
“Hỡi ngọn lửa vĩ đại trong lò của thần thợ rèn Hephaitos, ta gọi ngươi đến đây để cùng ta chiến đấu, đốt cháy toàn bộ kẻ thù của ta”
Ma lực giao động, cộng hưởng, ma pháp nguyên tố xung quanh bắt đầu sôi trào, trong hư vô xuất hiện những tinh linh màu đỏ, nhanh chóng tụ tập nhau lại rồi trở thành một dòng sông lửa, quét thẳng đến phía trước, thiêu đốt tất cả mọi thứ nó gặp trên đường đi.
- Ma pháp này quá mạnh mẽ – Tom nói – thật khó tin thời cổ đại lại có những ma pháp mạnh như vậy
Minh nhìn nhiệt kế, nói
- Chỉ có 800 độ C, so ra chỉ cao hơn nhiệt độ của ma pháp rắn lửa 300 độ, so với kết quả mà Atlantis cung cấp là 1500 độ C còn có chênh lệch, chứng tỏ thời đại này ma lực trên địa cầu đã yếu đi rất nhiều.
Tom vừa sử dụng phép phục hồi như cũ, quay lại nói
- Ta nghĩ chúng ta cần phải nói với Jame xây một căn phòng chống lửa, nếu không sẽ rất phiền toái
- Không cần – Minh cười nói – ở Atlantis có một căn phòng thí nghiệm đủ để chúng ta thực hiện vô số ma pháp.
---------
Lúc đó, ở Hogsmeade. Harry sững sờ... đầu óc chống rỗng... Sirius Black... cái tên đó đập đi đập lại vào tai nó, đầu óc nó oang oang... Sirius Black, cha đỡ đầu, cũng chính là kẻ gián tiếp giết hại cha mẹ nó
- Harry – Ron gọi nhỏ
- Harry!!! Cậu sao thế...
- Tớ... tớ biết Sirius ở đâu... – Harry trả lời, đôi mắt nó đỏ lừ.
--------
Cánh cửa phòng thí nghiệm bị đá tung, Sirius ngẩng đầu lên, và nhìn thấy Harry xuất hiện với đôi mắt đỏ lừ, đũa phép nắm chặt trong tay. Sau lưng nó là Hermione và Ron. Harry thở hổn hển, gương mặt đỏ bừng vì tức giận, nói
- Ngươi... chính ngươi... đã hại chết... cha mẹ ta...
Nói rồi nó vung vẩy đũa phép. Một quầng sáng bạc bắn ra, đâm thẳng về phía Sirius, lúc này vẫn đang đứng đó.
ẦM!!! Một tiếng nổ vang lên, khói bụi mù mịt, các mảnh thủy tinh vỡ nát bay khắp nơi. Ba đứa trẻ vội đưa tay áo lên che mắt.
Khi khói bụi tan đi hết, Harry mới sững sờ nhìn về phía trước. Ngọc Minh đang đứng đó, che ở phía trước con chó đen. Harry quát
- MINH! CẬU LÀM GÌ VẬY?
- Ngăn cậu làm việc sai lầm! – Minh lạnh lùng nói
- Cậu... cậu...
- Minh – Hermione nói như khóc – sao cậu lại che chở hắn, cậu có biết hắn là kẻ hại chết cha mẹ của Harry hay không?
- Haizzz! – Minh thở dài – vốn mình muốn để đến cuối năm, nhưng ... thôi, chúng ta nói luôn vậy. Tom! Vào đây và đóng cửa lại.
Tom đóng cửa, bước vào trong phòng. Minh quơ đũa phép, đọc thần chú
- Accio Scrabbe!
Con chuột của Ron bị kéo đến, hạ xuống trước mặt. Sirius tức giận, muốn nhào lên cắn, nhưng bị Minh ngăn lại.
- Con chuột của tớ.... đó là con chuột của tớ – Ron kêu lên.
- Accio Lupin! – Tom cũng giơ đũa phép và đọc
Pụp! Thầy Lupin xuất hiện trong phòng
Cuối cùng, Minh nhìn Harry, nói
- Chỉ cần cậu lấy bản đồ đạo tặc ra, tất cả sẽ rõ ràng.
Harry nghi hoặc, nhưng cũng lấy bản đồ ra. Trong bản đồ, tại căn phòng mà tụi nó đang đứng có đến 8 cái tên: Harry Potter, Hermione Granger, Ron Weasley, Remus Lupin, Sirius Black, Phan Ngọc Minh, Tom Riddle Marvolo và... Peter Pettigrew.
Harry cùng hai đứa còn lại há hốc mồm, nó lắp bắp
- Chuyện này là sao hả?
Ngọc Minh cười cười, đáp
- Trước tiên chúng ta phải làm mấy việc đã – nó hất hàm nói – Sirius, hiện hồn đê.
Con chó đen lập tức biến lại thành người, đôi mắt căm hờn nhìn thẳng vào con chuột. Con chuột lúc này đang co rút lại, sợ hãi, nhưng xung quanh nó, thầy Lupin, Minh và Tom tuyệt đối không để cho nó một khe hở nào để trốn thoát. Minh chỉ đũa vào con chuột
Một ánh chớp xanh trắng lóe lên từ đầu đũa phép của Minh, trong khoảnh khắc đó, con Scrabbers bị đông cứng giữa không trung, rồi thân hình đen đủi của nó quằn quại một cách điên cuồng... Ron gào thét... rồi con chuột rớt xuống sàn. Một ánh chớp lòa khác lại loé lên và rồi... Giống như xem một bộ phim phát nhanh hình ảnh một cái cây đang lớn vậy: trước tiên, một cái đầu nhô lên từ nền sàn, rồi tay chân mọc ra, sau đó là một người đàn ông đứng lên tại nơi mà Scrabbers vừa rớt xuống, hắn khúm núm vặn vẹo hai tay.
Người đàn ông đó nhỏ thó, chỉ cao hơn Harry và Hermione một chút xíu, mớ tóc phai màu thưa rỉn của hắn rối bù, có một mảng hói to ngay trên đỉnh sọ. Hắn có bộ dạng dúm dó của một người từng mập ù bỗng đột ngột sụt nhiều cân trong một thời gian ngắn. Da của hắn trông bẩn thỉu, gần giống như bộ da của con Scrabbers, và vài vết tích của con chuột đó vẫn còn rơi rớt quanh cái mũi nhọn và đôi mắt nhỏ mọng nước của hắn. Hắn nhìn quanh tất cả mọi người, hơi thở gấp và cạn. Harry thấy ánh mắt hắn cứ lấm lét nhìn về phía cửa.
- Chào Peter! – Thầy Lupin mỉm cười nói – không ngờ ông bạn lại biến thành chuột như thế
Peter lao đến, ôm lấy chân Tom, hô lên
- Ông chủ, ông chủ, xin hãy cứu tôi, xin cứu lấy kẻ thuộc hạ này của ngài!
Trong ánh mắt của mọi người, Tom thở dài, vẫy đũa phép. Một dòng chữ xuất hiện trong không trung: Tom Riddle Marvolo! Sau đó, hắn quơ đũa phép một cái: Dòng chữ biến đổi thành: I am Lord Voldemort!
- Ngươi... ngươi là Voldemort!
Harry kêu lên. Chuyện gì thế này, hôm nay, cả người gián tiếp lẫn trực tiếp hại chết cha mẹ nó đều ở đây, và đều được Ngọc Minh, người bạn tốt nhất của nó che chở. Harry cảm thấy trời đất như quay cuồng
- Phải, mà cũng không phải. – Tom trả lời – ta là một đoạn tàn hồn, đã được phục sinh lại.
- Chuyện này là sao?
Thầy Lupin và Sirius ngạc nhiên, đề phòng nhìn Minh và Tom. Thật khó tin người thanh niên trẻ này chính là chúa tể hắc ám
- Đây là một câu chuyện dài, rất dài. Chúng ta sẽ nói kỹ hơn vào lúc sau, còn bây giờ, Harry, ngươi đã hiểu ra rồi chứ?
- Hiểu, hiểu cái gì... – Harry ngơ ngác
Cốp! Ui da! Minh đi lại, gõ đầu Harry một cái, chỉ tên Peter, nói
- Ai là kẻ tay sai của Voldemort!
- Con chuột của Ron ... – Harry vô thức trả lời, thấy Minh giơ tay lên, nó vội sửa – Peter Pettegrew.
- Tốt lắm, vậy Sirius Black vô tội. Biết vì sao tớ ngăn cậu giết ông ta rồi chứ.
Harry gật đầu. Quả thật, nếu nó hại chết Sirius Black, rồi biết sự thật, chắc nó sẽ không chịu nổi. Nó suýt nữa hại chết người thân duy nhất của mình, nếu vậy thì nó sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho chính mình.
Ngọc Minh vẫy tay, lấy từ trong nhẫn ra một cái ghế, mỉm cười nói
- Mọi người đã xuất hiện ở đây, vậy thì hãy ngồi xuống, ta muốn, kế hoạch của chúng ta sẽ có thay đổi, Tom, ngươi dẫn Peter xuống mật thất – nó quay sang Sirius đang trợn mắt muốn nói gì đó – Peter sẽ phải trả giá, nhưng không phải là bây giờ, Sirius, bình tĩnh đi. Thầy Lupin, mời thầy đi mời giáo sư Dumbledore và thầy Snape đến đây. Chúng ta sẽ có một buổi nói chuyện dài.
- Ngươi định công khai sao? – Tom quay lại hỏi – Như vậy có ảnh hưởng đến kế hoạch không?
- Kế hoạch không theo nổi biến hóa – Minh xoa xoa thái dương, nó cảm thấy rất đau đầu – ngươi cứ đi đi, làm theo kế hoạch chúng ta đã bàn trước đó.
- Được rồi! – Tom gật đầu rồi quay đi.
- Harry, Hermione, Ron, các cậu về trước phòng sinh hoạt chung đi, chuyện sắp tới các cậu chưa đến lúc tham gia.
Ba đứa nhóc nhà Gryffindor cũng gật đầu, hiện tại đầu óc chúng nó rất loạn. Minh dặn với theo
- Nhớ quên hết những gì các cậu chứng kiến đi, mai tớ sẽ giải thích rõ hơn với các cậu sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.