Chương 85: Vương giả trở về
Đọa thiên sứ Lucifer
01/01/2017
Trong cung điện Buckingham, không khí đang trở nên vô cùng căng thẳng
giữa hai nhóm người. Một bên là Nữ hoàng cùng những cận vệ trung thành
của bà, súng ống đạn dược sẵn sàng. Đối diện với bọn họ là ba người trẻ
tuổi mặc áo giáp kiểu trung cổ, trong tay cầm kiếm, rìu, giáo, bảo hộ
một cô gái trẻ người Châu Á. Những vệ sỹ của nữ hoàng chĩa súng về phía
đối diện, nhưng bàn tay run run cùng mồ hôi ướt đầm lưng áo đã bán đứng
tâm trạng đang lo sợ của họ. Cũng phải thôi, người kỵ sỹ dùng thương vừa rồi đã dùng mũi thương đâm trúng đầu viên đạn, đánh bật hết thẩy đạn
dược mà các vệ sỹ bắn về phía họ. Lưu ý, là dùng mũi thương đâm trúng
đầu viên đạn, bách phát bách trúng.
- Các ngươi là ai? Các ngươi muốn gì? Không lẽ các ngươi chính là những kẻ đang tấn công Luân Đôn?
- No no no, - Kỵ sỹ cầm kiếm lên tiếng, - trái lại, chúng ta đến đây chính là muốn giúp các người giải quyết vấn đề nan giải này. Mà suy cho cùng, ta và các ngươi cũng có nguồn gốc sâu xa đấy. Xin tự giới thiệu, - kỵ sỹ đưa ra một cái cúi chào – kẻ hèn này là Jame Carter Lucard, hậu duệ của hiệp sỹ bàn tròn. Kẻ hèn này phụng mệnh chủ nhân của đảo Celt, hộ tống huyết mạch Hoàng đế của dân tộc Celtic cổ, thống lĩnh của các hiệp sỹ bàn tròn, người thống trị hợp pháp toàn lãnh thổ Anh quốc, lãnh thổ của ngài được đánh dấu bằng các Stonehenge, đức vua Arturia Pendragon, đến lấy lại vũ khí của ngài, thanh kiếm Caledfwlch.
- Không thể nào – Nữ hoàng và các cận vệ kêu lên sửng sốt – Đó chỉ là truyền thuyết, hơn nữa… cô ta là một cô gái…
- Huyết mạch của Arthur vĩ đại không truyền qua máu, mà là linh hồn. – Jame nhún vai giải thích, rồi đế thêm – Merlin bảo thế.
Khẽ nhìn cô gái nhỏ bé với những đặc điểm Á Châu rõ rệt, nữ hoàng lo lắng. Nhưng nhớ lại thông báo của các tùy viên quân sự, các sỹ quan, cho thấy đội quân tấn công Luân Đôn là một thế lực ma quỷ nguy hiểm, với bức ảnh những đội quân thây ma khát máu, nữ hoàng lại cắn răng hạ quyết tâm. Bà đứng dậy, ra hiệu cho đội cận vệ buông súng rồi nói:
- Mời các vị đi theo ta!
Nữ hoàng tiến lại gần một bình hoa trang trí, khẽ xoay nhẹ. Một mật thất được mở ra, bà dẫn đầu mọi người tiến xuống bên dưới. Vừa đi nữ hoàng vừa hỏi lai lịch của những kẻ tự xưng là kỵ sỹ bàn tròn này.
- Kẻ hèn này là Jame, đã giới thiệu với bệ hạ rồi. Vị này là Bá tước Longboat Gawaine – Jame chỉ vào kỵ sỹ xách rìu chiến,- còn đây là hậu duệ của ngài Bors.
Đoàn người men theo một cầu thang nhỏ, tối và ẩm ướt, đi xuống một gian phòng giống như là một điện thờ nhỏ. Trên một chiếc bàn đá, một thanh gươm được đặt ở chính giữa bàn, với một cặp rắn chạm trổ trên chuôi kiếm bằng vàng. Nữ hoàng thở dài nói:
- Không biết đã bao lâu rồi, kể từ khi hoàng gia tìm thấy nó. Nó nằm đó năm này qua năm khác, và mỗi đời hoàng đế, nữ hoàng đều đến đây, thử cầm lấy nó, đánh thức nó, nhưng nó vẫn nằm ở đó, im lặng trong tro bụi
Jame khẽ mỉm cười:
- Nó đây rồi. Thy, em cầm lấy nó đi. Nó thuộc về em đấy, nó đã đợi em quá lâu rồi!
Cô gái rụt rè nhìn Jame, cắn môi nói:
- Liệu em có làm được không? Nhỡ đây là một sự hiểu lầm thì sao? Nhỡ có sai lầm thì sao?
- Không sao đâu. Minh không ở đây, nhưng nó nói nó sẽ luôn ở bên cạnh em. Đừng quá lo lắng cô bé ạ.
Đúng vậy, đây chính là Vương Minh Thy, cô bé đã bị Merlin khống chế ở năm thứ Hai. Vốn là Thy và gia đình mình định tham gia vào chương trình di dân sao Hỏa của chính phủ Mỹ, nhưng chưa kịp thực hiện thì chiến tranh nổ ra ở Nam Mỹ, và Minh đã thuyết phục Thy trở về nước Anh, vì trong một số tài liệu nó tìm thấy có nhắc đến thanh kiếm Caledfwlch, thanh gươm sấm sét của vua Arthur, được hoàng gia Anh tìm thấy và cất giấu dưới hầm cung điện Buckingham. Nó muốn thử xem huyết thống Arthur trong người Thy có thể đánh thức thanh kiếm mạnh mẽ này hay không.
Dưới con mắt chú ý của mọi người, Thy tiến về phía bàn đá. Thật kỳ diệu là khi cô bé tiến đến gần thanh kiếm, mọi người có thể thấy nó run lên như thế có một cảm xúc nào đó, như thể một trái tim đã ngừng đập nhiều năm nay lại bắt đầu sống lại. Thy càng đi lại gần bàn đá, thanh kiếm càng rung lên mạnh mẽ. Cuối cùng, khi bàn tay của cô bé nắm vào chuôi gươm, đột nhiên một luồng sáng mạnh mẽ chiếu sáng cả căn phòng nhỏ, cặp rắn trên chuôi gươm dường như phun ra lửa, cảnh tượng đáng sợ đến mức không ai dám nhìn thẳng.
Một âm thanh trầm trầm vang lên đầy tính thuyết phục:
- Ta, Arturia Pendragon, vua của người Celtic cổ, đã trở về!!!
------------------
Warner đã đến được nơi hắn mong muốn. Trước mặt hắn là cung điện Buckingham, với vô số binh sỹ Anh quốc. Chỉ cần đánh chiếm nơi này, giết sạch hoàng gia cũng như nghị sỹ Anh Quốc, nước Anh sẽ như rắn mất đầu, tùy ý quân SS tàn phá, đốt giết. Từ Anh quốc, quân đội đế chế thứ Ba sẽ đánh chiếm Orlean, đổ bộ lên Normady, chiếm lấy Paris, giành lại Berlin, hủy diệt Moscow… Đế chế thứ Ba sẽ trỗi dậy một lần nữa, khiến cho cả thế gian phải rung chuyển.
Warner vừa định hạ lệnh tấn công thì một âm thanh lười biếng vang lên:
- Ây da, không ngờ ở đây lại có vài con chuột, thật là vi diệu quá đi. Các ngươi định làm gì ở đây? Trảm thủ chăng?
Đám lính SS quay lại. Phía sau bọn chúng có khoảng mười người thanh niên, bảy người mặc giáp nặng, tay cầm đủ loại vũ khí, có kiếm bản to, có kiếm lá liễu, có rìu chiến hai lưỡi, có người vác giáo. Còn có ba người mặc áo chùng che kín người, đứng phía sau mấy người còn lại.
- Phù thủy? – Warner nhận ra những kẻ mặc áo chùng đó là ai. Bọn họ giống với những kẻ đã tái tạo lại chúng, cho chúng tân sinh – Không phải các ngươi đã bị chặn lại ở phố Downley ư?
- Ồ, con zom bi này cũng biết nhiều về giới phù thủy phết nhỉ. Nhưng mà đáng tiếc là các anh đây không phải Phù thủy của cái Bộ gà mờ ấy.
- Anstößig!!!
Warner hét lên. Đám lính Đức lập tức giơ súng về phía đám người kỳ quặc mà nã đạn.
Keng!!! Keng!!! Keng!!! Tiếng đạn đập vào kim loại vang lên chát chúa, nhưng những viên đạn 7.62mm có thể xuyên thấu tường gạch, thậm chí là bê tông mỏng, đánh vào những bộ giáp này lại chỉ có thể gây ra những tiếng leng keng chat chúa, còn lại thì vô ích. Những bộ áo giáp được rèn bằng công nghệ hiện đại, dây chuyền sản xuất tiên tiến, lại được ếm bùa gia cố độ bền, giảm độ nặng, là trang bị mà các chiến binh đảo Celt yêu nhất.
Glahad Bohemia – người dẫn đầu các kỵ sỹ bàn tròn ở đây – quát lớn một tiếng, rồi vung thanh kiếm to bản của mình lao đến. Thấy súng đạn vô tác dụng, đám lính Đức cũng vứt bỏ súng trường mà rút lê, xẻng công binh lao lên cận chiến.
Nhưng đột nhiên mấy tên đi đầu cảm thấy nặng nề, người bị chậm một nhịp. Chỉ một nhịp thoáng qua thôi, nhưng trên chiến trường, đó là vô tận. Glahad vung kiếm chém ngang lưng một tên lính, cắt đôi tên này, đồng thời cũng vung lá chắn đập bay một tên khác. Tên bị cắt ngang lưng cố bò lại, ấn hai phần thân với nhau, nhưng lạ thay, phép thuật khiến hắn bất tử dường như vô dụng. Vết thương bốc khói đen và tan dần. Nhưng không để hắn kịp đau đớn, Glahad đã dùng chân dẫm nát đầu của tên lính xấu số.
Warner nhận ra một điều, những phù thủy đứng đằng sau đang dùng phép nguyền rủa khiến cho lính của hắn bị ảnh hưởng, rồi bị đám kỵ sỹ giết chết. Cũng may là bên ta nhiều hơn. Warner nghĩ vậy, rồi hắn dùng thủ thế điều hai chục tên lính Đức tiến lên cầm cự với các kỵ sỹ, còn bốn năm chục tên còn lại vòng qua tấn công các phù thủy.
Nhìn thấu chiến thuật của Warner, một phù thủy khẽ mỉm cười, rồi… bay lên… Đúng vậy, đúng là bay lên. Chân họ đạp trên bàn đạp phi hành, nhẹ nhàng bay lên, tránh khỏi đòn tập kích của đàm lính Đức. Tuy nhiên, tất cả chỉ mới là bắt đầu!
- Muốn so đông người à? Xem ai đông hơn!
Một phù thủy trẻ nói vậy, rồi đưa một cái còi lên miệng thổi. Từ trong rừng, những bóng xám đang lao vun vút đột nhiên dừng lại, đứng thẳng nghe ngóng rồi hú gọi nhau lao về phía này.
Khi Warner nhìn thấy cả trăm con ma sói lao ra từ trong rừng, hắn biết bọn hắn đã thua trận chiến này một cách triệt để rồi. Nhưng danh dự quân nhân không cho hắn lùi bước. Warner hét lên, lao nhanh lên rồi bất ngờ bật lên, vung đao đâm thẳng xuống một kỵ sỹ. Hắn nhắm lưỡi lê của mình vào phần giao giữa mũ bảo hiểm và giáp cổ.
Đột nhiên một tiếng Păng vang lên. Một mũi tên đâm xuyên qua ngực của Warner, mạnh đến mức mang theo hắn treo lủng lẳng trên cây. Trong mơ hồ, Warner nhìn thấy những bóng người có tai nhọn, cầm cung nỏ bước ra từ trong rừng.
- Mịa nó, Tiên (Elf) cũng ra rồi!!!
Đó là suy nghĩ cuối cùng của hắn!
- Các ngươi là ai? Các ngươi muốn gì? Không lẽ các ngươi chính là những kẻ đang tấn công Luân Đôn?
- No no no, - Kỵ sỹ cầm kiếm lên tiếng, - trái lại, chúng ta đến đây chính là muốn giúp các người giải quyết vấn đề nan giải này. Mà suy cho cùng, ta và các ngươi cũng có nguồn gốc sâu xa đấy. Xin tự giới thiệu, - kỵ sỹ đưa ra một cái cúi chào – kẻ hèn này là Jame Carter Lucard, hậu duệ của hiệp sỹ bàn tròn. Kẻ hèn này phụng mệnh chủ nhân của đảo Celt, hộ tống huyết mạch Hoàng đế của dân tộc Celtic cổ, thống lĩnh của các hiệp sỹ bàn tròn, người thống trị hợp pháp toàn lãnh thổ Anh quốc, lãnh thổ của ngài được đánh dấu bằng các Stonehenge, đức vua Arturia Pendragon, đến lấy lại vũ khí của ngài, thanh kiếm Caledfwlch.
- Không thể nào – Nữ hoàng và các cận vệ kêu lên sửng sốt – Đó chỉ là truyền thuyết, hơn nữa… cô ta là một cô gái…
- Huyết mạch của Arthur vĩ đại không truyền qua máu, mà là linh hồn. – Jame nhún vai giải thích, rồi đế thêm – Merlin bảo thế.
Khẽ nhìn cô gái nhỏ bé với những đặc điểm Á Châu rõ rệt, nữ hoàng lo lắng. Nhưng nhớ lại thông báo của các tùy viên quân sự, các sỹ quan, cho thấy đội quân tấn công Luân Đôn là một thế lực ma quỷ nguy hiểm, với bức ảnh những đội quân thây ma khát máu, nữ hoàng lại cắn răng hạ quyết tâm. Bà đứng dậy, ra hiệu cho đội cận vệ buông súng rồi nói:
- Mời các vị đi theo ta!
Nữ hoàng tiến lại gần một bình hoa trang trí, khẽ xoay nhẹ. Một mật thất được mở ra, bà dẫn đầu mọi người tiến xuống bên dưới. Vừa đi nữ hoàng vừa hỏi lai lịch của những kẻ tự xưng là kỵ sỹ bàn tròn này.
- Kẻ hèn này là Jame, đã giới thiệu với bệ hạ rồi. Vị này là Bá tước Longboat Gawaine – Jame chỉ vào kỵ sỹ xách rìu chiến,- còn đây là hậu duệ của ngài Bors.
Đoàn người men theo một cầu thang nhỏ, tối và ẩm ướt, đi xuống một gian phòng giống như là một điện thờ nhỏ. Trên một chiếc bàn đá, một thanh gươm được đặt ở chính giữa bàn, với một cặp rắn chạm trổ trên chuôi kiếm bằng vàng. Nữ hoàng thở dài nói:
- Không biết đã bao lâu rồi, kể từ khi hoàng gia tìm thấy nó. Nó nằm đó năm này qua năm khác, và mỗi đời hoàng đế, nữ hoàng đều đến đây, thử cầm lấy nó, đánh thức nó, nhưng nó vẫn nằm ở đó, im lặng trong tro bụi
Jame khẽ mỉm cười:
- Nó đây rồi. Thy, em cầm lấy nó đi. Nó thuộc về em đấy, nó đã đợi em quá lâu rồi!
Cô gái rụt rè nhìn Jame, cắn môi nói:
- Liệu em có làm được không? Nhỡ đây là một sự hiểu lầm thì sao? Nhỡ có sai lầm thì sao?
- Không sao đâu. Minh không ở đây, nhưng nó nói nó sẽ luôn ở bên cạnh em. Đừng quá lo lắng cô bé ạ.
Đúng vậy, đây chính là Vương Minh Thy, cô bé đã bị Merlin khống chế ở năm thứ Hai. Vốn là Thy và gia đình mình định tham gia vào chương trình di dân sao Hỏa của chính phủ Mỹ, nhưng chưa kịp thực hiện thì chiến tranh nổ ra ở Nam Mỹ, và Minh đã thuyết phục Thy trở về nước Anh, vì trong một số tài liệu nó tìm thấy có nhắc đến thanh kiếm Caledfwlch, thanh gươm sấm sét của vua Arthur, được hoàng gia Anh tìm thấy và cất giấu dưới hầm cung điện Buckingham. Nó muốn thử xem huyết thống Arthur trong người Thy có thể đánh thức thanh kiếm mạnh mẽ này hay không.
Dưới con mắt chú ý của mọi người, Thy tiến về phía bàn đá. Thật kỳ diệu là khi cô bé tiến đến gần thanh kiếm, mọi người có thể thấy nó run lên như thế có một cảm xúc nào đó, như thể một trái tim đã ngừng đập nhiều năm nay lại bắt đầu sống lại. Thy càng đi lại gần bàn đá, thanh kiếm càng rung lên mạnh mẽ. Cuối cùng, khi bàn tay của cô bé nắm vào chuôi gươm, đột nhiên một luồng sáng mạnh mẽ chiếu sáng cả căn phòng nhỏ, cặp rắn trên chuôi gươm dường như phun ra lửa, cảnh tượng đáng sợ đến mức không ai dám nhìn thẳng.
Một âm thanh trầm trầm vang lên đầy tính thuyết phục:
- Ta, Arturia Pendragon, vua của người Celtic cổ, đã trở về!!!
------------------
Warner đã đến được nơi hắn mong muốn. Trước mặt hắn là cung điện Buckingham, với vô số binh sỹ Anh quốc. Chỉ cần đánh chiếm nơi này, giết sạch hoàng gia cũng như nghị sỹ Anh Quốc, nước Anh sẽ như rắn mất đầu, tùy ý quân SS tàn phá, đốt giết. Từ Anh quốc, quân đội đế chế thứ Ba sẽ đánh chiếm Orlean, đổ bộ lên Normady, chiếm lấy Paris, giành lại Berlin, hủy diệt Moscow… Đế chế thứ Ba sẽ trỗi dậy một lần nữa, khiến cho cả thế gian phải rung chuyển.
Warner vừa định hạ lệnh tấn công thì một âm thanh lười biếng vang lên:
- Ây da, không ngờ ở đây lại có vài con chuột, thật là vi diệu quá đi. Các ngươi định làm gì ở đây? Trảm thủ chăng?
Đám lính SS quay lại. Phía sau bọn chúng có khoảng mười người thanh niên, bảy người mặc giáp nặng, tay cầm đủ loại vũ khí, có kiếm bản to, có kiếm lá liễu, có rìu chiến hai lưỡi, có người vác giáo. Còn có ba người mặc áo chùng che kín người, đứng phía sau mấy người còn lại.
- Phù thủy? – Warner nhận ra những kẻ mặc áo chùng đó là ai. Bọn họ giống với những kẻ đã tái tạo lại chúng, cho chúng tân sinh – Không phải các ngươi đã bị chặn lại ở phố Downley ư?
- Ồ, con zom bi này cũng biết nhiều về giới phù thủy phết nhỉ. Nhưng mà đáng tiếc là các anh đây không phải Phù thủy của cái Bộ gà mờ ấy.
- Anstößig!!!
Warner hét lên. Đám lính Đức lập tức giơ súng về phía đám người kỳ quặc mà nã đạn.
Keng!!! Keng!!! Keng!!! Tiếng đạn đập vào kim loại vang lên chát chúa, nhưng những viên đạn 7.62mm có thể xuyên thấu tường gạch, thậm chí là bê tông mỏng, đánh vào những bộ giáp này lại chỉ có thể gây ra những tiếng leng keng chat chúa, còn lại thì vô ích. Những bộ áo giáp được rèn bằng công nghệ hiện đại, dây chuyền sản xuất tiên tiến, lại được ếm bùa gia cố độ bền, giảm độ nặng, là trang bị mà các chiến binh đảo Celt yêu nhất.
Glahad Bohemia – người dẫn đầu các kỵ sỹ bàn tròn ở đây – quát lớn một tiếng, rồi vung thanh kiếm to bản của mình lao đến. Thấy súng đạn vô tác dụng, đám lính Đức cũng vứt bỏ súng trường mà rút lê, xẻng công binh lao lên cận chiến.
Nhưng đột nhiên mấy tên đi đầu cảm thấy nặng nề, người bị chậm một nhịp. Chỉ một nhịp thoáng qua thôi, nhưng trên chiến trường, đó là vô tận. Glahad vung kiếm chém ngang lưng một tên lính, cắt đôi tên này, đồng thời cũng vung lá chắn đập bay một tên khác. Tên bị cắt ngang lưng cố bò lại, ấn hai phần thân với nhau, nhưng lạ thay, phép thuật khiến hắn bất tử dường như vô dụng. Vết thương bốc khói đen và tan dần. Nhưng không để hắn kịp đau đớn, Glahad đã dùng chân dẫm nát đầu của tên lính xấu số.
Warner nhận ra một điều, những phù thủy đứng đằng sau đang dùng phép nguyền rủa khiến cho lính của hắn bị ảnh hưởng, rồi bị đám kỵ sỹ giết chết. Cũng may là bên ta nhiều hơn. Warner nghĩ vậy, rồi hắn dùng thủ thế điều hai chục tên lính Đức tiến lên cầm cự với các kỵ sỹ, còn bốn năm chục tên còn lại vòng qua tấn công các phù thủy.
Nhìn thấu chiến thuật của Warner, một phù thủy khẽ mỉm cười, rồi… bay lên… Đúng vậy, đúng là bay lên. Chân họ đạp trên bàn đạp phi hành, nhẹ nhàng bay lên, tránh khỏi đòn tập kích của đàm lính Đức. Tuy nhiên, tất cả chỉ mới là bắt đầu!
- Muốn so đông người à? Xem ai đông hơn!
Một phù thủy trẻ nói vậy, rồi đưa một cái còi lên miệng thổi. Từ trong rừng, những bóng xám đang lao vun vút đột nhiên dừng lại, đứng thẳng nghe ngóng rồi hú gọi nhau lao về phía này.
Khi Warner nhìn thấy cả trăm con ma sói lao ra từ trong rừng, hắn biết bọn hắn đã thua trận chiến này một cách triệt để rồi. Nhưng danh dự quân nhân không cho hắn lùi bước. Warner hét lên, lao nhanh lên rồi bất ngờ bật lên, vung đao đâm thẳng xuống một kỵ sỹ. Hắn nhắm lưỡi lê của mình vào phần giao giữa mũ bảo hiểm và giáp cổ.
Đột nhiên một tiếng Păng vang lên. Một mũi tên đâm xuyên qua ngực của Warner, mạnh đến mức mang theo hắn treo lủng lẳng trên cây. Trong mơ hồ, Warner nhìn thấy những bóng người có tai nhọn, cầm cung nỏ bước ra từ trong rừng.
- Mịa nó, Tiên (Elf) cũng ra rồi!!!
Đó là suy nghĩ cuối cùng của hắn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.