Phù Thủy Và Ma Cà Rồng (Vu Sư Cùng Hấp Huyết Quỷ)
Chương 20: Đêm thứ hai
Thính Không
08/03/2017
Buổi tối, Harry nôn nóng ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, còn Medusa thì đã sớm trốn dưới sàn, nó nói mình tình nguyện ngủ trên sàn nhà cũng không muốn gặp Edward.
Dù sao thì ngày mai cũng là thứ bảy, không cần đi học, có thể ngủ trễ. Đến cả việc luyện tập khống chế phép thuật, tạm thời cũng bị cậu ném ra… sau đầu.
Mười hai giờ, rồi... đến hơn hai giờ sáng cũng không có bất cứ ai xuất hiện.
Harry từ trên ghế đứng dậy, phẫn nộ đem mình ném lên giường: a, mình đúng là giống oán phụ() đợi anh ta cả đêm.
Được rồi, anh ta cũng không nói đêm nay sẽ tới, hoàn toàn là do mình nghĩ ai cũng thích mình...
Trời ạ, Harry, mày đã không còn trẻ, đừng giống như 1 thằng nhóc!
...
“Harry, cậu đang làm gì vậy? Sao vẫn chưa ngủ?” Giọng nói quen thuộc của Edward bỗng nhiên vang lên trong phòng.
A, anh ta quả thật xuất quỷ nhập thần! Nhất định là đã thấy mình lăn qua lăn lại trên giường...
Harry lập tức ngồi dậy, nâng mắt nhình chàng ma cà rồng đứng trước cửa sổ, cau mày thật sâu.
Hai người đối diện nhau, vài giây vẫn không dời ánh mắt.
Harry mở miệng trước: “Anh tới nghe đáp án?” Cậu xê dịch ra giữa giường.
“Vốn không phải đêm nay...” Edward chần chờ một chút, ngồi lên giường. Anh ta dịu dàng cười với cậu: “Tôi không ngờ bây giờ cậu còn chưa ngủ. Nhóm của Carlisle vẫn chưa trở về, hôm nay tôi đến vùng núi nham thạch săn bắn, vừa mới quay về Forks, ngang qua nhà cậu lại phát hiện đèn vẫn còn sáng. Thật ra, tôi vốn định ngày mai mới đến, dù sao thì ngày mai là thứ bảy, mà tôi cũng không muốn quấy rầy cậu nghỉ ngơi đêm nay.”
“Săn bắn? Nghe có vẻ rất thú vị, ý anh là, anh muốn chắc chắn mình đã ăn no mới đến gặp tôi?” Harry hỏi.
“Đúng vậy, như thế tôi sẽ thoải mái hơn.” Edward trầm giọng nói.
“Không... Tôi không nói là anh quấy rầy tôi. Nếu anh không đến, có lẽ tôi sẽ chờ anh cả đêm, Edward.” Cảm giác những lời mình nói quá mờ ám, mặt Harry có chút nóng lên.
“Vậy cậu..., em muốn nói...”(1) Edward nhì cậu, ánh mắt có chút thăm dò và chờ đợi, sau đó bỗng nhiên lại quay đầu đi.
Harry do dự một chút, lại gần thử nắm lấy bàn tay đang đặt trên giường của Edward. Bàn tay kia thon dài, tái nhợt, lạnh như băng, nhìn bên ngoài thì không có gì khác lạ, nhưng có thể dễ dàng nâng một chiếc xe tải.
Edward giật mình một chút, bàn tay không chuyển đi, nhưng cũng không nắm lại tay cậu.
“Edward, đây là đáp án.” Tầm mắt Harry bắt đầu có chút dao động, cuối cùng vẫn kiên định nhìn vào gương mặt quay đi của Edward.
Edward xoay đầu lại, đôi mắt màu vàng như lóe lên: “Harry... Anh không xứng đáng. Em thật sự nghĩ kĩ rồi ư? Đối tượng mà em đồng ý chẳng những là nam, mà còn là một ma cà rồng!”
Tình yêu giữa nam phù thủy ở thế giới phép thuật cũng không tính là hiếm, phù thủy và sinh vật ma thuật kết đôi cũng là hợp pháp. Harry không biết ma cà rồng có tính là một loại sinh vật ma thuật hay không, nhưng cậu không cảm thấy mình cần lo lắng mấy vấn đề này.
“A, Edward, thôi mà! Anh đúng là chuyên gia phá hỏng không khí! Em biết mình đang làm gì. Nước Mĩ là một quốc gia tiến bộ...” Giọng Harry dần dần có chút tức giận, “Thế, anh nghĩ làm như vậy sẽ khiến em từ chối anh sao? Chẳng lẽ em ở đây đợi anh một đêm chính là vì để từ chối anh ư, đúng là vô lý!”
Câu thu lại bàn tay đang đặt trên tay Edward, nhưng bị đối phương nắm được.
“Không, Harry. Anh hi vọng em từ chối anh, bởi vì em đã có 1 quyết định sai lầm, ” Edward vốn đang nhíu mày, rồi sau đó trong ánh mắt lại lộ ra tươi cười, “Nhưng anh nghe được đáp án của em đúng thật là rất vui.”
“Anh thật sự rất vui?” Harry trong giọng nói mang theo nghi ngờ.
“Đúng vậy, ” Edward buông tay Harry ra, có chút chán nản đứng dậy: “Anh là người ích kỷ. Vì tình cảm của mình mà không thể không khiến em gặp nguy hiểm, nhưng anh vẫn không thể buông tay.”
Harry ngơ ngác nhìn anh, sau một lúc lâu, bỗng nhiên cười to: “Anh vì nghĩ là lo cho em mà lại tìm kiếm lý do từ chối em sao? Giữ anh bên cạnh em, tội danh đúng là quá nặng... Edward, hãy nghe em nói này, anh đã lo quá nhiều rồi. Nếu anh là người ích kỷ như anh nói, vậy còn em thì sao?” Sau đó, cậu âm thầm cảm thấy thật có lỗi với vị tân nhiệm bạn trai của mình vì đã cười nhạo anh như thế.
Edward vẫn chưa thẹn quá hoá giận, anh chỉ im lặng nhìn Harry đang ngồi trên giường, đôi mắt màu vàng dịu xuống: “Harry, nói nhỏ 1 chút, em muốn đánh thức Charles sao? Cho ông ấy biết em vào lúc đêm khuya hẹn hò với bạn trai.”
“Ông ấy sẽ không bị đánh thức, Edward.” Harry từ trên giường nhảy xuống, đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn cảnh đường phố đêm khuya yên tĩnh. Không biết nếu Hermione và Ron biết cậu quen bạn trai sẽ như thế nào?
Edward đứng bên cạnh Harry, cùng cậu nhìn cảnh đường phố. Từ góc độ này Harry có thể nhìn thấy hàng lông mi thật dài của anh.
Tuy rằng dự báo thời tiết nói ngày mai trời có nhiều mây, nhưng hiện tại bầu trời vẫn rất trong trẻo, nhìn xuyên qua tầng mây hơi mỏng còn có thể thấy vài ngôi sao.
Im lặng 1 lát, Harry chậm rãi mở miệng nói: “Edward, em nghĩ mình nên nói cho anh biết một chuyện, có thể...” Giải quyết sự lo lắng của anh đối với vấn đề sinh mạng của em.
“Không, từ từ đã.” Edward cắt ngang lời của cậu, “Anh tình nguyện lắng nghe. Nhưng Harry, anh nghĩ chúng ta có thể đổi chỗ nói chuyện. Dù sao, tối nay em cũng chưa muốn ngủ, phải không?”
“Cái gì?” Harry sửng sốt, “Đúng vậy, dù sao thì ngày mai là thứ bảy.”
Edward không biết là nhớ ra cái gì đó, khóe miệng tươi cười có chút thần bí còn mang 1 ít hưng phấn: “Được rồi, thời gian không còn sớm, chúng ta phải nhanh lên.”
Edward nháy mắt biến mất, khi trở lại bên cạnh Harry thì trên tay đang cầm cái áo khoác màcậu để sau cửa: “Mặc nó vào đi, có lẽ em nên mặc thêm nữa, cuối mùa thu nên ban đêm rất lạnh.” Nhất là chỗ cao...
“Không cần. Anh không phải nói không kịp thời gian sao? Còn không mau đi.” Edward trông có vẻ cũng rất hưng phấn, Harry bị biểu cảm thần bí của anh làm nảy sinh lòng hiếu kỳ, cậu có chút mong chờ nơi Edward sắp dẫn cậu đến.
“Em nôn nóng quá đấy.” Edward cười nói.
Đây là lần đầu tiên Harry nhìn thấy tâm tình Edward tốt như vậy, quả thật khiến người ta bị mê hoặc. Có lẽ, lúc này đây, vị ma cà rồng luôn luôn lo lắng này rốt cục quyết định tạm thời thả lỏng 1 chút, chuẩn bị chúc mừng việc xác định quan hệ của bọn họ. Dù sao nếu muốn nói thẳng với anh, thì đây chính là lúc.
“Đi thôi, Harry, chuẩn bị tốt tâm lý chưa?” Edward ôm lấy hông cậu, ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng nói.
“Rồi, vậy chúng ta đi bằng cửa sổ ư?” Harry có chút hưng phấn, cậu không biết Edward sẽ dùng cách gì đưa cậu ra ngoài.
“Đừng lo lắng, em sẽ an toàn.” Edward mở cửa sổ.
A, em không có sợ... Harry còn chưa kịp kháng nghị, đã thấy hoa mắt, lập tức thấy mình đã ở dưới lầu.
Chỗ góc đường, là chiếc xe Volvo màu bạc quen thuộc đang đậu, dưới ánh đèn đường mờ nhạt dường như nó đang “sáng lên”.
Harry nhìn chằm chằm chiếc xe kia, có chút giật mình, mãi đến khi Edward mở cửa xe thì cậu mới hồi phục lại tinh thần.
Giống như nhìn ra suy nghĩ của Harry, Edward cười nhẹ một tiếng: “Tuy rằng tốc độ của anh rất nhanh, nhưng anh đi săn phải đi mấy chục dặm, còn đi qua cả thành thị, anh đành phải dùng xe. Ban ngày trời luôn có nắng, khi có người, anh không thể không đợi cả ngày trong xe.”
“Các anh... Thật sự sợ ánh mặt trời sao?” Harry nghi hoặc hỏi.
“Không, ” Edward làm tư thế xin mời, “Khác với truyền thuyết, ánh mặt trời thật ra không làm ma cà rồng bị thương, nhưng nó làm bại lộ thân phận của bọn anh. Có lẽ hôm trời nắng kế tiếp, anh sẽ cho em nhìn tận mắt.”
Edward rõ ràng là đang khoe khoang, nhưng vẫn rất cuốn hút... Harry làm bộ như không thèm để ý chút nào nhún nhún vai, chui vào chiếc xe sang trọng kia.
Tay Edward vừa giơ lên, dây an toàn đã cài trên người Harry.
Sau đó, chiếc xe Volvo màu bạc chạy với tốc độ khủng khiếp trên con đường tối đen. Harry nhìn chằm chằm đồng hồ vận tốc, tốc độ gần đạt tới một trăm hai mươi dặm một giờ. Theo thói quen cậu dựa vào chỗ tựa lưng mềm mại phía sau, có chút lo lắng mở miệng nói: “Tuy rằng em không bị say xe, nhưng xung quanh đều tối đen, anh có thể nhìn rõ phía trước hay không?”
“Harry, em không nhớ sao, đêm đen thế này đối với thị giác và phản xạ thần kinh siêu nhạy của ma cà rồng mà nói thì không là gì. Tốc độ này làm em khó chịu, không chịu nổi ư? Nghe nhạc một chút nhé?” Edward giảm tốc độ xuống tám mươi dặm, đưa tay mở radio trong xe, khúc Piano dịu dàng vang lên.
“Không, Edward, em không phải cảm thấy khó chịu, đừng nghĩ em giống con gái chứ.” Từ lúc đầu, Harry đã muốn nói với anh như vậy.
Edward sửng sốt, 1 lúc lâu cũng không mở miệng. Một lát sau, trong xe truyền đến tiếng nói trầm thấp của Edward: “Xin lỗi, anh không biết làm sao để theo đuổi và đối xử với người cùng giới tính mà mình thích. Hơn nữa...” Anh không nói tiếp.
“..., em nói này, gần một trăm năm nay, anh chưa từng yêu ai sao? Bất kể là người hay là ma cà rồng?” Harry đưa ánh mắt ra ngoài cửa sổ xe, rừng rậm tối đen ở hai bên trôi nhanh về sau, chỉ thấy hình ảnh mơ hồ.
“Đúng vậy.” Edward trả lời vô cùng rõ ràng.
Harry còn muốn tiếp tục hỏi Edward: em là mối tình đầu của anh sao? Nhưng cậu lại sợ anh thẹn quá hoá giận.
Được rồi, mình không đẹp trai bằng anh ấy, không mạnh mẽ bằng anh ấy, nhưng ít ra mình đã từng yêu... Mình lại có thể vì chút chuyện nhỏ này mà đắc chí! Trong đầu tự giễu nghĩ, nhưng trên mặt cậu lại không có phản ứng chút nào. Cậu hiện giờ rất mừng vì Edward không đọc được ý nghĩ của mình.
Chú giải:
()chỉ có từ gốc nó hợp nhất thui=)), hem tìm được từ nào tương đương^^
(1)ở đây thì coi như tỉnh tò rùi, cho nên ta chuyển luôn, vì ngữ cảnh cũng là anh Edward đang ngập ngừng mờ^^, ngọt ngào tí cũng tốt na^^, từ đây sẽ thay đổi cách xưng hô luôn^^
=========================================================
Đấy chính thức tỉnh tò, chuyển sang giai đoạn mới rủi nhá^^, giờ ta sẽ thư thả 1 tẹo, 2 ngày 1 chương^^, đôi trẻ muốn bao nhiêu ngọt ngào thì có bấy nhiêu, còn lãng mạn thì vẫn y như nguyên tác Twilight^^, tiếp tục ủng hộ nha các tềnh yêu^^
Dù sao thì ngày mai cũng là thứ bảy, không cần đi học, có thể ngủ trễ. Đến cả việc luyện tập khống chế phép thuật, tạm thời cũng bị cậu ném ra… sau đầu.
Mười hai giờ, rồi... đến hơn hai giờ sáng cũng không có bất cứ ai xuất hiện.
Harry từ trên ghế đứng dậy, phẫn nộ đem mình ném lên giường: a, mình đúng là giống oán phụ() đợi anh ta cả đêm.
Được rồi, anh ta cũng không nói đêm nay sẽ tới, hoàn toàn là do mình nghĩ ai cũng thích mình...
Trời ạ, Harry, mày đã không còn trẻ, đừng giống như 1 thằng nhóc!
...
“Harry, cậu đang làm gì vậy? Sao vẫn chưa ngủ?” Giọng nói quen thuộc của Edward bỗng nhiên vang lên trong phòng.
A, anh ta quả thật xuất quỷ nhập thần! Nhất định là đã thấy mình lăn qua lăn lại trên giường...
Harry lập tức ngồi dậy, nâng mắt nhình chàng ma cà rồng đứng trước cửa sổ, cau mày thật sâu.
Hai người đối diện nhau, vài giây vẫn không dời ánh mắt.
Harry mở miệng trước: “Anh tới nghe đáp án?” Cậu xê dịch ra giữa giường.
“Vốn không phải đêm nay...” Edward chần chờ một chút, ngồi lên giường. Anh ta dịu dàng cười với cậu: “Tôi không ngờ bây giờ cậu còn chưa ngủ. Nhóm của Carlisle vẫn chưa trở về, hôm nay tôi đến vùng núi nham thạch săn bắn, vừa mới quay về Forks, ngang qua nhà cậu lại phát hiện đèn vẫn còn sáng. Thật ra, tôi vốn định ngày mai mới đến, dù sao thì ngày mai là thứ bảy, mà tôi cũng không muốn quấy rầy cậu nghỉ ngơi đêm nay.”
“Săn bắn? Nghe có vẻ rất thú vị, ý anh là, anh muốn chắc chắn mình đã ăn no mới đến gặp tôi?” Harry hỏi.
“Đúng vậy, như thế tôi sẽ thoải mái hơn.” Edward trầm giọng nói.
“Không... Tôi không nói là anh quấy rầy tôi. Nếu anh không đến, có lẽ tôi sẽ chờ anh cả đêm, Edward.” Cảm giác những lời mình nói quá mờ ám, mặt Harry có chút nóng lên.
“Vậy cậu..., em muốn nói...”(1) Edward nhì cậu, ánh mắt có chút thăm dò và chờ đợi, sau đó bỗng nhiên lại quay đầu đi.
Harry do dự một chút, lại gần thử nắm lấy bàn tay đang đặt trên giường của Edward. Bàn tay kia thon dài, tái nhợt, lạnh như băng, nhìn bên ngoài thì không có gì khác lạ, nhưng có thể dễ dàng nâng một chiếc xe tải.
Edward giật mình một chút, bàn tay không chuyển đi, nhưng cũng không nắm lại tay cậu.
“Edward, đây là đáp án.” Tầm mắt Harry bắt đầu có chút dao động, cuối cùng vẫn kiên định nhìn vào gương mặt quay đi của Edward.
Edward xoay đầu lại, đôi mắt màu vàng như lóe lên: “Harry... Anh không xứng đáng. Em thật sự nghĩ kĩ rồi ư? Đối tượng mà em đồng ý chẳng những là nam, mà còn là một ma cà rồng!”
Tình yêu giữa nam phù thủy ở thế giới phép thuật cũng không tính là hiếm, phù thủy và sinh vật ma thuật kết đôi cũng là hợp pháp. Harry không biết ma cà rồng có tính là một loại sinh vật ma thuật hay không, nhưng cậu không cảm thấy mình cần lo lắng mấy vấn đề này.
“A, Edward, thôi mà! Anh đúng là chuyên gia phá hỏng không khí! Em biết mình đang làm gì. Nước Mĩ là một quốc gia tiến bộ...” Giọng Harry dần dần có chút tức giận, “Thế, anh nghĩ làm như vậy sẽ khiến em từ chối anh sao? Chẳng lẽ em ở đây đợi anh một đêm chính là vì để từ chối anh ư, đúng là vô lý!”
Câu thu lại bàn tay đang đặt trên tay Edward, nhưng bị đối phương nắm được.
“Không, Harry. Anh hi vọng em từ chối anh, bởi vì em đã có 1 quyết định sai lầm, ” Edward vốn đang nhíu mày, rồi sau đó trong ánh mắt lại lộ ra tươi cười, “Nhưng anh nghe được đáp án của em đúng thật là rất vui.”
“Anh thật sự rất vui?” Harry trong giọng nói mang theo nghi ngờ.
“Đúng vậy, ” Edward buông tay Harry ra, có chút chán nản đứng dậy: “Anh là người ích kỷ. Vì tình cảm của mình mà không thể không khiến em gặp nguy hiểm, nhưng anh vẫn không thể buông tay.”
Harry ngơ ngác nhìn anh, sau một lúc lâu, bỗng nhiên cười to: “Anh vì nghĩ là lo cho em mà lại tìm kiếm lý do từ chối em sao? Giữ anh bên cạnh em, tội danh đúng là quá nặng... Edward, hãy nghe em nói này, anh đã lo quá nhiều rồi. Nếu anh là người ích kỷ như anh nói, vậy còn em thì sao?” Sau đó, cậu âm thầm cảm thấy thật có lỗi với vị tân nhiệm bạn trai của mình vì đã cười nhạo anh như thế.
Edward vẫn chưa thẹn quá hoá giận, anh chỉ im lặng nhìn Harry đang ngồi trên giường, đôi mắt màu vàng dịu xuống: “Harry, nói nhỏ 1 chút, em muốn đánh thức Charles sao? Cho ông ấy biết em vào lúc đêm khuya hẹn hò với bạn trai.”
“Ông ấy sẽ không bị đánh thức, Edward.” Harry từ trên giường nhảy xuống, đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn cảnh đường phố đêm khuya yên tĩnh. Không biết nếu Hermione và Ron biết cậu quen bạn trai sẽ như thế nào?
Edward đứng bên cạnh Harry, cùng cậu nhìn cảnh đường phố. Từ góc độ này Harry có thể nhìn thấy hàng lông mi thật dài của anh.
Tuy rằng dự báo thời tiết nói ngày mai trời có nhiều mây, nhưng hiện tại bầu trời vẫn rất trong trẻo, nhìn xuyên qua tầng mây hơi mỏng còn có thể thấy vài ngôi sao.
Im lặng 1 lát, Harry chậm rãi mở miệng nói: “Edward, em nghĩ mình nên nói cho anh biết một chuyện, có thể...” Giải quyết sự lo lắng của anh đối với vấn đề sinh mạng của em.
“Không, từ từ đã.” Edward cắt ngang lời của cậu, “Anh tình nguyện lắng nghe. Nhưng Harry, anh nghĩ chúng ta có thể đổi chỗ nói chuyện. Dù sao, tối nay em cũng chưa muốn ngủ, phải không?”
“Cái gì?” Harry sửng sốt, “Đúng vậy, dù sao thì ngày mai là thứ bảy.”
Edward không biết là nhớ ra cái gì đó, khóe miệng tươi cười có chút thần bí còn mang 1 ít hưng phấn: “Được rồi, thời gian không còn sớm, chúng ta phải nhanh lên.”
Edward nháy mắt biến mất, khi trở lại bên cạnh Harry thì trên tay đang cầm cái áo khoác màcậu để sau cửa: “Mặc nó vào đi, có lẽ em nên mặc thêm nữa, cuối mùa thu nên ban đêm rất lạnh.” Nhất là chỗ cao...
“Không cần. Anh không phải nói không kịp thời gian sao? Còn không mau đi.” Edward trông có vẻ cũng rất hưng phấn, Harry bị biểu cảm thần bí của anh làm nảy sinh lòng hiếu kỳ, cậu có chút mong chờ nơi Edward sắp dẫn cậu đến.
“Em nôn nóng quá đấy.” Edward cười nói.
Đây là lần đầu tiên Harry nhìn thấy tâm tình Edward tốt như vậy, quả thật khiến người ta bị mê hoặc. Có lẽ, lúc này đây, vị ma cà rồng luôn luôn lo lắng này rốt cục quyết định tạm thời thả lỏng 1 chút, chuẩn bị chúc mừng việc xác định quan hệ của bọn họ. Dù sao nếu muốn nói thẳng với anh, thì đây chính là lúc.
“Đi thôi, Harry, chuẩn bị tốt tâm lý chưa?” Edward ôm lấy hông cậu, ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng nói.
“Rồi, vậy chúng ta đi bằng cửa sổ ư?” Harry có chút hưng phấn, cậu không biết Edward sẽ dùng cách gì đưa cậu ra ngoài.
“Đừng lo lắng, em sẽ an toàn.” Edward mở cửa sổ.
A, em không có sợ... Harry còn chưa kịp kháng nghị, đã thấy hoa mắt, lập tức thấy mình đã ở dưới lầu.
Chỗ góc đường, là chiếc xe Volvo màu bạc quen thuộc đang đậu, dưới ánh đèn đường mờ nhạt dường như nó đang “sáng lên”.
Harry nhìn chằm chằm chiếc xe kia, có chút giật mình, mãi đến khi Edward mở cửa xe thì cậu mới hồi phục lại tinh thần.
Giống như nhìn ra suy nghĩ của Harry, Edward cười nhẹ một tiếng: “Tuy rằng tốc độ của anh rất nhanh, nhưng anh đi săn phải đi mấy chục dặm, còn đi qua cả thành thị, anh đành phải dùng xe. Ban ngày trời luôn có nắng, khi có người, anh không thể không đợi cả ngày trong xe.”
“Các anh... Thật sự sợ ánh mặt trời sao?” Harry nghi hoặc hỏi.
“Không, ” Edward làm tư thế xin mời, “Khác với truyền thuyết, ánh mặt trời thật ra không làm ma cà rồng bị thương, nhưng nó làm bại lộ thân phận của bọn anh. Có lẽ hôm trời nắng kế tiếp, anh sẽ cho em nhìn tận mắt.”
Edward rõ ràng là đang khoe khoang, nhưng vẫn rất cuốn hút... Harry làm bộ như không thèm để ý chút nào nhún nhún vai, chui vào chiếc xe sang trọng kia.
Tay Edward vừa giơ lên, dây an toàn đã cài trên người Harry.
Sau đó, chiếc xe Volvo màu bạc chạy với tốc độ khủng khiếp trên con đường tối đen. Harry nhìn chằm chằm đồng hồ vận tốc, tốc độ gần đạt tới một trăm hai mươi dặm một giờ. Theo thói quen cậu dựa vào chỗ tựa lưng mềm mại phía sau, có chút lo lắng mở miệng nói: “Tuy rằng em không bị say xe, nhưng xung quanh đều tối đen, anh có thể nhìn rõ phía trước hay không?”
“Harry, em không nhớ sao, đêm đen thế này đối với thị giác và phản xạ thần kinh siêu nhạy của ma cà rồng mà nói thì không là gì. Tốc độ này làm em khó chịu, không chịu nổi ư? Nghe nhạc một chút nhé?” Edward giảm tốc độ xuống tám mươi dặm, đưa tay mở radio trong xe, khúc Piano dịu dàng vang lên.
“Không, Edward, em không phải cảm thấy khó chịu, đừng nghĩ em giống con gái chứ.” Từ lúc đầu, Harry đã muốn nói với anh như vậy.
Edward sửng sốt, 1 lúc lâu cũng không mở miệng. Một lát sau, trong xe truyền đến tiếng nói trầm thấp của Edward: “Xin lỗi, anh không biết làm sao để theo đuổi và đối xử với người cùng giới tính mà mình thích. Hơn nữa...” Anh không nói tiếp.
“..., em nói này, gần một trăm năm nay, anh chưa từng yêu ai sao? Bất kể là người hay là ma cà rồng?” Harry đưa ánh mắt ra ngoài cửa sổ xe, rừng rậm tối đen ở hai bên trôi nhanh về sau, chỉ thấy hình ảnh mơ hồ.
“Đúng vậy.” Edward trả lời vô cùng rõ ràng.
Harry còn muốn tiếp tục hỏi Edward: em là mối tình đầu của anh sao? Nhưng cậu lại sợ anh thẹn quá hoá giận.
Được rồi, mình không đẹp trai bằng anh ấy, không mạnh mẽ bằng anh ấy, nhưng ít ra mình đã từng yêu... Mình lại có thể vì chút chuyện nhỏ này mà đắc chí! Trong đầu tự giễu nghĩ, nhưng trên mặt cậu lại không có phản ứng chút nào. Cậu hiện giờ rất mừng vì Edward không đọc được ý nghĩ của mình.
Chú giải:
()chỉ có từ gốc nó hợp nhất thui=)), hem tìm được từ nào tương đương^^
(1)ở đây thì coi như tỉnh tò rùi, cho nên ta chuyển luôn, vì ngữ cảnh cũng là anh Edward đang ngập ngừng mờ^^, ngọt ngào tí cũng tốt na^^, từ đây sẽ thay đổi cách xưng hô luôn^^
=========================================================
Đấy chính thức tỉnh tò, chuyển sang giai đoạn mới rủi nhá^^, giờ ta sẽ thư thả 1 tẹo, 2 ngày 1 chương^^, đôi trẻ muốn bao nhiêu ngọt ngào thì có bấy nhiêu, còn lãng mạn thì vẫn y như nguyên tác Twilight^^, tiếp tục ủng hộ nha các tềnh yêu^^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.