Phù Thủy Và Ma Cà Rồng (Vu Sư Cùng Hấp Huyết Quỷ)
Chương 52: Phù thủy thứ hai?
Thính Không
08/03/2017
Harry Swan cùng nhóm người sói, ngồi vây quanh trong phòng khách nhỏ nhà Billy Black.
Chung quanh đã bị Harry vô thanh vô tức thi triển thần chú cách âm, sau đó cậu phát hiện người sói và ma cà rồng giống nhau, rất khó phát hiện loại dao động mỏng manh của phép thuật.
“Nói như vậy, cháu đã biết hiệp ước của chúng tôi và gia đình Cullen?” Ánh mắt sắc bén của Billy Black nhìn cậu hỏi.
“Có thể nói là phải, nhưng chỉ biết đại khái, họ không thể tiến vào lãnh địa của các người, phải không? Lần đầu tiên trong rừng phát hiện Sam cháu đã hỏi Edward Cullen, bác biết đó anh ấy là bạn học của cháu. Hơn nữa cháu không cho rằng gần nơi này có dã thú lớn như thế.” Harry nói, “Ý cháu là, trên thế giới này đã có ma cà rồng, vì cái gì không có người sói? Ở trong truyền thuyết, cả 2 luôn đi kèm với nhau.”
“Như vậy, Harry, cháu... cháu khi đó đã biết gia đình Cullen là ma cà rồng sao?” Billy nhìn qua có chút giật mình.
“Đúng vậy, có thể so với tưởng tượng của bác còn sớm hơn, Billy. Ngay khi cháu vừa đến thị trấn Forks không bao lâu.” Harry trả lời.
“Charles không biết chứ?” Billy nghiêm túc nhìn cậu, gương mặt ông với làn da nâu và cái mũi khoằm tạo cảm giác quá mức nghiêm khắc.
“Đương nhiên, chỉ có một mình cháu biết.” Nếu Charles biết sẽ điên mất, thế giới của ông có lẽ sẽ hoàn toàn bị phá hủy, Harry ở trong lòng bổ sung thêm.
“Harry... Bác nghe Charles nói qua, quan hệ của cháu và gia đình Cullen không tệ. Nhưng bác không tiện nói với ông ấy bất cứ điều gì, ông ấy tin tưởng Carlisle Cullen, ông ấy cho rằng bọn họ là người tốt. Nhưng, vào lúc nào mà cháu biết gia đình Cullen là ma cà rồng? Cháu hẳn đã rõ thiên tính của ma cà rồng là gì, cho dù bọn họ không hút máu người.” Billy uyển chuyển nói, quan hệ của ông và Charles rất tốt, tự nhiên cũng xem con trai ông thành con cháu của mình.
Rất rõ ràng, Billy không thích gia đình Cullen, cho dù tổ tiên của ông ta và bọn họ đã ký hiệp ước. Hoặc nên nói, ông ta không thích toàn bộ ma cà rồng.
Harry cũng không có ý định tranh luận với ông ta, bởi vì Edward đã nói qua, thế giới này người sói và ma cà rồng là thiên địch. Mặc kệ có thù hận hay không, hai bên đều không vừa mắt nhau là rất bình thường.
Sam Ully vẫn trầm mặc như trước, liếc mắt nhìn Harry một cái, mở miệng nói: “Lúc ấy, cháu ở gần bãi biển ngửi được mùi của ma cà rồng, cho nên vào rừng kiểm tra một chút, không ngờ thấy cậu ta. Cậu ta rõ ràng là con người, nhưng lại có mùi ma cà rồng, cho nên cháu đặc biệt tìm Jacob hỏi thăm một chút.”
“Nhưng, anh đã để cho cậu ta phát hiện, Sam.” Gerrard chen miệng nói, cậu ta là con sói có màu lông nâu kia.
Sam chần chờ một chút, nói: “Cảm giác của cậu ta rất nhạy, anh không ngờ cậu ta bỗng nhiên quay đầu lại. Có lẽ, chuyện này có quan hệ với năng lực đặc biệt...” Sau đó anh ta quay đầu nhìn Harry chăm chú, giống như muốn bảo cậu nên nói ra bí mật của mình.
Harry cân nhắc ngôn ngữ một chút, chậm rãi mở miệng nói: “Tôi không biết nên nói như thế nào... Không biết các người có nghe nói qua, trên thế giới này, ngoại trừ ma cà rồng và người sói, còn có một chủng tộc khác hay không? Chúng ta thường gọi họ là —— phù thủy...”
“... Harry, cậu là phù thủy!”
Được rồi, cậu đã sớm đoán được biểu cảm của bọn họ. Trên thế giới này, phù thủy quả nhiên so với ma cà rồng và người sói càng hiếm hơn.
Qua một lúc lâu, Billy mới chậm rãi mở miệng nói: “Phù thủy, cháu xác định mình là phù thủy? Theo bác được biết, lúc nhỏ cháu rất bình thường.”
“Đúng vậy, nhưng bác cũng nói, đó là trước đây.” Harry thấp giọng mở miệng, “Có lẽ cháu cần chứng minh.”
Theo sau đó, ngón tay của cậu chạm nhẹ mặt bàn.
Lần đầu tiên chạm vào, cái gạt tàn thuốc bằng thủy tinh màu xanh trên bàn nháy mắt biến thành một cái ống đựng bút bằng gỗ rất đẹp, nét điêu khắc được khảm lên đường viền màu bạc sáng ngời.
Lần thứ hai chạm vào, ống đựng bút rung động hai cái, biến thành 1 con chuột màu nâu. Con chuột có bộ lông ngắn tròn vo ở trên bàn ngửi hai cái, nhanh chóng chạy về hướng sô pha.
Harry nhanh chóng ở trên bàn gõ cái thứ ba. Con chuột còn chưa kịp chạy ra khỏi phạm vi cái bàn, đã lăn ra biến trở về cái gạt tàn thuốc ban đầu.
...
Sau khi phép thuật thông thuận, phép biến hình, quả nhiên thuận buồm xuôi gió hơn, Harry thỏa mản quay lại.
Trong phòng im lặng.
“Đây có thể chứng minh được chưa?” Giọng Harry kéo suy nghĩ của bọn họ về.
“Này... đây, là phép thuật ư?” Gerrard đầy tò mò nhìn cậu.
“Ai biết có phải thật vậy hay không? Có lẽ chính là ảo thuật mà thôi, tiểu xiếc của ảo thuật gia.” Paolo khinh miệt nói.
Harry ngước mắt lên, hướng về phía cậu ta toét miệng cười: “Có lẽ, cậu càng muốn bị tôi biến thành con cóc ném xuống cống thoát nước đi. Nên biết đây là trò đùa sở trường của phù thủy.” Từ lần đầu tiên trình diễn phép thuật, bị Edward cho rằng là ảo thuật gia, Harry cực kỳ chán ghét từ ảo thuật gia này.
Paolo há miệng thở dốc, giống như lại muốn phát hoả. Nhưng cuối cùng cũng không có phát tác, có vẻ như thật sự sợ Harry đem mình biến thành con cóc.
Thật hiển nhiên, cậu ta đã tin chuyện phù thủy.
“Vậy..., Harry, cháu..., khi nào thì biết mình là phù thủy?” Billy hình như đã tỉnh táo lại.
“Chính là vào tháng chín năm trước, trước khi đến thị trấn Forks. Lần đó...” Harry giải thích cho ông ta. Cậu cũng không có ý định đem chuyện mình mang theo trí nhớ kiếp trước sống lại kể với bọn họ, chỉ nói là huyết thống phép thuật của mình ngoài ý muốn thức tỉnh, còn thần chú là đến từ huyết mạch đặc biệt phù thủy kế thừa trong trí nhớ.
“Trời ạ, bác chưa bao giờ biết, gia đình Swan có huyết thống phù thủy.” Billy kinh ngạc nói.
“Có lẽ là gia đình Renee chăng?” Harry mở to hai mắt nhìn ông ta.
“Harry, chuyện này... Charles không biết chứ?” Billy Black di động xe lăn.
“Đương nhiên không biết, Billy, cháu không muốn làm ông ấy sợ.” Harry có chút áy náy nói, “Charles cùng Bella đều là người thường, cháu có thể nhìn ra được, bọn họ cũng không có thiên phú phép thuật. Bọn họ hẳn là sẽ trải qua cuộc sống của người bình thường, không giống cháu. Cháu đã định trước là 1 phù thủy, giống như ma cà rồng và người sói, là trời sinh ngoại tộc.”
“Không, nhóc con. Cháu nên biết, Charles sẽ không bởi vì cháu là phù thủy mà thay đổi, cháu hẳn là hiểu rõ ông ấy. Nhưng bác tôn trọng lựa chọn của cháu, cũng như cháu đồng ý giữ bí mật cho chúng tôi.” Billy nói, sau đó ông ta nhìn nhóm người sói trẻ tuổi bên cạnh, “Đám nhóc này cũng như vậy.”
“Đúng vậy.” Sam nói.
“Đương nhiên.” Gerrard tiếp lời nói.
Cuối cùng Paolo cũng không tình nguyện gật gật đầu.
“Thật tốt quá, vậy ta nên đạt thành hiệp nghị đúng không? Tôi có thể hỏi nguyên lý biến đổi của các người một chút không?” Harry thoải mái nói.
“Chờ một chút, có 1 việc tôi muốn nói.” Giọng Sam trầm thấp vang lên, “Chúng tôi đồng giữ bí mật cho cậu, nhưng chúng tôi không dám cam đoan sau này chỉ có mấy người chúng tôi biết bí mật của cậu.”
“Vì sao?” Harry nghi hoặc hỏi.
Sam do dự một chút, nói: “Thành viên bầy sói của chúng tôi có tồn tại tâm linh cảm ứng, chỉ khi ở dạng con người chúng tôi là những cá thể riêng biệt, nhưng khi biến thành sói, tư tưởng của chúng tôi đều là chung, bảo đảm việc cả bầy sói là một thống nhất chỉnh thể. Chúng tôi không thể che dấu ý nghĩ của chính mình với đồng bạn khác, chúng tôi không thể xác định đồng bạn mới, sau khi xuất hiện, sẽ không biết được bí mật cậu là phù thủy từ chỗ chúng tôi.”
“Vậy, bầy sói các người hiện tại có bao nhiêu con sói, còn sau này là bao nhiêu?”
“Trước mắt bầy sói chúng tôi là ba người, ” Sam nói, “Nhưng sau này thì không biết. Bởi vì không biết tên, đa số đều không biến hình được, chỉ có thanh niên mang dòng máu người da đỏ của La Push là có thể trở thành đồng bạn tương lai của chúng tôi.”
Harry trầm mặc.
Cậu cũng không tin nhóm người sói sẽ đem chuyện này tiết lộ ra ngoài, nhưng cậu cần phải cẩn thận một chút. Nếu gặp một 1 người có thể đọc ý nghĩ giống Edward hoặc Aro, sẽ rất phiền phức.
Một ý nghĩ thình lình nảy ra trong đầu.
“Tôi có một biện pháp, có thể giúp các người khi tâm linh tương thông, có thể bảo vệ bí mật này.” Harry nâng mắt kính.
“Dùng phép thuật?”
“Đúng vậy. Các ngươi có đồng ý ký thề ước không thể phá vỡ với tôi, bằng phương pháp của phù thủy hay không? Như vậy khi các người ở trạng thái tâm linh tương thông, cũng sẽ không tiết lộ bí mật này.” Cho dù có người sử dụng thuật đọc ý nghĩ với các người cũng vậy. Dù sao thì ở kiếp trước, Thuật Chiết Tâm Trí cũng không thề phá vỡ thề ước bền vững của phù thủy, trừ khi tìm được người giữ bí mật.
A, mình tại sao không sớm nghĩ đến phương pháp này, như vậy Carlisle cũng không cần sợ khả năng đọc ý nghĩ của Aro. Nhưng bây giờ nhớ ra cũng không tính quá muộn.
Harry yên lặng nghĩ.
Đơn giản giải thích cho nhóm người sói ý nghĩa cùng tác dụng của thề ước bền vững, Billy bởi vì tàn tật mãi mãi mà mất đi khả năng biến thành người sói đã tự nguyện làm người giữ bí mật. Harry cùng nhóm người sói nắm tay, kí kết hiệp ước giữ bí mật đầu tiên trong thế giới này.
Hiệp ước kí kết thành công, 2 bên đều yên tĩnh.
Lúc này, sự đề phòng trong ánh mắt của Sam Ully mới hoàn toàn biến mất, xem ra bọn họ đều có thể cảm nhận được tác dụng của thần chú giữ bí mật tạo ra cảm giác thần bí mà kỳ lạ cho thân thể và tâm hồn.
Kế tiếp, Harry rất hứng thú hỏi nhóm người sói chuyện có quan hệ tới chuyện biến thân, cũng biết Sam là người đầu tiên biến thân trở thành người sói, Paolo là trễ nhất, chỉ mới được một tuần mà thôi. Chẳng thể trách cậu bởi vì vấn đề cảm xúc, mà không thể khống chế bản năng biến thân.
Nhóm người sói trước khi biến thân chẳng qua đều là những thiếu niên, bọn họ đối với chuyện bỗng nhiên xuất hiện phù thủy cực kỳ tò mò, ngay cả Sam luôn luôn nghiêm túc cũng hỏi Harry mấy vấn đề.
“Chủng tộc phù thủy này thật sự là thần kỳ, đúng là giống như bác đã nghe kể.” Lẳng lặng nghe những người trẻ tuổi kia nói chuyện phiếm Billy Black cảm thán nói, “Chủng tộc các cháu rốt cuộc có bao nhiêu người? Ý bác là, số lượng chỉ sợ so với người sói và ma cà rồng càng ít hơn?”
“Đúng vậy. Chúng cháu...” Harry bỗng nhiên ngây người, cậu chú ý tới nội dung lời nói của Billy.
Ông ta đã nghe kể về phù thủy! Không phải là thấy trên TV, hoặc là từ tư liệu lịch sử ghi lại, mà là nghe kể qua...
Đối với việc lịch sử ghi lại phù thủy đã biến mất, Harry đối với việc tìm hiểu manh mối từ nhóm người sói này cũng không ôm hi vọng quá lớn, cho nên ngay từ đầu cũng không hỏi.
Hiện tại ngẫm lại, Billy đối với thân phận phù thủy của cậu, ngay từ đầu đã tiếp thu rất mau, thậm chí so với Edward còn nhanh hơn. Có lẽ ông ta trước kia đã biết có phù thủy tồn tại trên cái thế giới này.
Chẳng lẽ đây là 1 bất ngờ ngoài ý muốn?
“Billy...” Harry kềm chế chờ mong trong lòng, chậm rãi mở miệng nói, “Bác biết đó, trong trí nhớ kế thừa của cháu chỉ có phần bùa chú, không phải về lịch sử phù thủy của bọn cháu. Bác nói, mình trước kia đã nghe kể về bọn cháu ư?”
“Đúng vậy, từ ông nội đã mất của bác, ông ấy khi đó là tù trưởng. Bởi vì trước đây, bác cũng chưa từng thấy tận mắt bất kỳ một phù thủy nào, nên chỉ cho đó là ông nội kể chuyện xưa mà thôi... Bây giờ nghĩ lại, cũng đã ba mươi năm rồi.”Billy tựa vào ghế dựa của xe lăn, đôi mắt mắt đen sâu sắc nhìn trần nhà, giống như vì ký ức quá lâu mà nhíu mày, lâm vào hồi tưởng.
“Khi đó, tài nguyên du lịch của La Push còn chưa được phát hiện, người ngoại lai rất ít. Bác vẫn còn là trẻ con, cũng không rõ lắm về bí mật lưu truyền trong tộc qua nhiều thế hệ. Lúc ấy, cụ thể là 9 tuổi hay 10 tuổi cũng nhớ không rõ. Đêm hôm đó, ông nội mang theo bác từ biển câu cá trở về, đi qua khu rừng. Sau đó chúng ta trong bóng đêm, xa xa thấy được một con gấu đen.”
Ông ta dừng một chút, nói tiếp: “Khi đó, bác rất sợ. Nhưng ông nội lại chỉ là lắp bắp hoảng hốt, rồi mở miệng hỏi: ngươi là ai? Sau đó bác mới nương theo ánh trăng nhìn thấy, đây không phải là gấu đen, mà là một loại dã thú. Có thể bởi vì rất sợ, trong lúc nhất thời, bác cũng không phân biệt được là cái gì.”
“Ông nội của bác cho rằng đó là người trong tộc của các người biến dạng thành ư?” Harry hỏi.
“Đúng vậy, chính là như vậy. Con dã thú màu đen trốn trong rừng rậm, chỉ có thể nhìn ra hình dáng mơ hồ, đúng là hình dáng động vật, nhưng không phải gấu. Nó đối với câu hỏi của ông nội có phản ứng, nghe hiểu được tiếng người, hơn nữa cũng không có ý tấn công chúng tôi.”
“Sau đó thì sao?” Harry vội vàng hỏi, cậu biết chuyện phía sau có lẽ chính là mấu chốt vấn đề cậu muốn biết.
Mặt khác nhóm người sói cũng bị chuyện xưa này gợi lên hứng thú.
“Thật đáng tiếc, bọn nhóc.” Billy thở dài, “Lúc ấy ông nội bảo bác đi về trước. Bác rất sợ, cho nên chạy rất nhanh về nhà, cũng không biết kế tiếp rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Chỉ biết là, sáng ngày thứ hai ông nội mới về nhà, nói với bác không được kể chuyện tối qua nhìn thấy với ai. Bác đồng ý, nhưng có một cái điều kiện chính là muốn ông nội nói cho bác biết con dã thú đó là cái gì?”
“Ông nội đồng ý, ông nói cho bác biết đây không phải là dã thú, mà là 1 phù thủy lạc đường. Bác lúc ấy không hề tin, chỉ cho là ông nội không muốn bác sợ hãi, cho nên đem nó kể thành chuyện xưa. Nên biết, khi đó bác cũng giống bọn nhỏ bây giờ, xem thế giới này là một nơi hoàn toàn bình thường. Rất lâu sau, bác trở thành tù trưởng, biết được bí mật có quan hệ với người sói và ma cà rồng, mới biết rằng ông nội có thể không phải vì an ủi bác mà kể chuyện xưa, phù thủy có lẽ là thật sự tồn tại. Sau đó, bác lại nghĩ tới đêm đó, động vật mà bác đã nhìn thấy cũng không phải sói, mà là chó, một con chó đen rất lớn.”
...
Harry kinh ngạc ngồi trên ghế sa lon, hoàn toàn nói không nên lời.
==================================================================
Những thắc mắc của các nàng đã hỏi ở chương trước về nhân vật “Sắp lên sóng” này, sẽ được “hạ hồi phân giải” ở những chương sau này, bảo đảm là “bí mật” làm “té ngửa” a, hắc hắc, cười bỉ
Chung quanh đã bị Harry vô thanh vô tức thi triển thần chú cách âm, sau đó cậu phát hiện người sói và ma cà rồng giống nhau, rất khó phát hiện loại dao động mỏng manh của phép thuật.
“Nói như vậy, cháu đã biết hiệp ước của chúng tôi và gia đình Cullen?” Ánh mắt sắc bén của Billy Black nhìn cậu hỏi.
“Có thể nói là phải, nhưng chỉ biết đại khái, họ không thể tiến vào lãnh địa của các người, phải không? Lần đầu tiên trong rừng phát hiện Sam cháu đã hỏi Edward Cullen, bác biết đó anh ấy là bạn học của cháu. Hơn nữa cháu không cho rằng gần nơi này có dã thú lớn như thế.” Harry nói, “Ý cháu là, trên thế giới này đã có ma cà rồng, vì cái gì không có người sói? Ở trong truyền thuyết, cả 2 luôn đi kèm với nhau.”
“Như vậy, Harry, cháu... cháu khi đó đã biết gia đình Cullen là ma cà rồng sao?” Billy nhìn qua có chút giật mình.
“Đúng vậy, có thể so với tưởng tượng của bác còn sớm hơn, Billy. Ngay khi cháu vừa đến thị trấn Forks không bao lâu.” Harry trả lời.
“Charles không biết chứ?” Billy nghiêm túc nhìn cậu, gương mặt ông với làn da nâu và cái mũi khoằm tạo cảm giác quá mức nghiêm khắc.
“Đương nhiên, chỉ có một mình cháu biết.” Nếu Charles biết sẽ điên mất, thế giới của ông có lẽ sẽ hoàn toàn bị phá hủy, Harry ở trong lòng bổ sung thêm.
“Harry... Bác nghe Charles nói qua, quan hệ của cháu và gia đình Cullen không tệ. Nhưng bác không tiện nói với ông ấy bất cứ điều gì, ông ấy tin tưởng Carlisle Cullen, ông ấy cho rằng bọn họ là người tốt. Nhưng, vào lúc nào mà cháu biết gia đình Cullen là ma cà rồng? Cháu hẳn đã rõ thiên tính của ma cà rồng là gì, cho dù bọn họ không hút máu người.” Billy uyển chuyển nói, quan hệ của ông và Charles rất tốt, tự nhiên cũng xem con trai ông thành con cháu của mình.
Rất rõ ràng, Billy không thích gia đình Cullen, cho dù tổ tiên của ông ta và bọn họ đã ký hiệp ước. Hoặc nên nói, ông ta không thích toàn bộ ma cà rồng.
Harry cũng không có ý định tranh luận với ông ta, bởi vì Edward đã nói qua, thế giới này người sói và ma cà rồng là thiên địch. Mặc kệ có thù hận hay không, hai bên đều không vừa mắt nhau là rất bình thường.
Sam Ully vẫn trầm mặc như trước, liếc mắt nhìn Harry một cái, mở miệng nói: “Lúc ấy, cháu ở gần bãi biển ngửi được mùi của ma cà rồng, cho nên vào rừng kiểm tra một chút, không ngờ thấy cậu ta. Cậu ta rõ ràng là con người, nhưng lại có mùi ma cà rồng, cho nên cháu đặc biệt tìm Jacob hỏi thăm một chút.”
“Nhưng, anh đã để cho cậu ta phát hiện, Sam.” Gerrard chen miệng nói, cậu ta là con sói có màu lông nâu kia.
Sam chần chờ một chút, nói: “Cảm giác của cậu ta rất nhạy, anh không ngờ cậu ta bỗng nhiên quay đầu lại. Có lẽ, chuyện này có quan hệ với năng lực đặc biệt...” Sau đó anh ta quay đầu nhìn Harry chăm chú, giống như muốn bảo cậu nên nói ra bí mật của mình.
Harry cân nhắc ngôn ngữ một chút, chậm rãi mở miệng nói: “Tôi không biết nên nói như thế nào... Không biết các người có nghe nói qua, trên thế giới này, ngoại trừ ma cà rồng và người sói, còn có một chủng tộc khác hay không? Chúng ta thường gọi họ là —— phù thủy...”
“... Harry, cậu là phù thủy!”
Được rồi, cậu đã sớm đoán được biểu cảm của bọn họ. Trên thế giới này, phù thủy quả nhiên so với ma cà rồng và người sói càng hiếm hơn.
Qua một lúc lâu, Billy mới chậm rãi mở miệng nói: “Phù thủy, cháu xác định mình là phù thủy? Theo bác được biết, lúc nhỏ cháu rất bình thường.”
“Đúng vậy, nhưng bác cũng nói, đó là trước đây.” Harry thấp giọng mở miệng, “Có lẽ cháu cần chứng minh.”
Theo sau đó, ngón tay của cậu chạm nhẹ mặt bàn.
Lần đầu tiên chạm vào, cái gạt tàn thuốc bằng thủy tinh màu xanh trên bàn nháy mắt biến thành một cái ống đựng bút bằng gỗ rất đẹp, nét điêu khắc được khảm lên đường viền màu bạc sáng ngời.
Lần thứ hai chạm vào, ống đựng bút rung động hai cái, biến thành 1 con chuột màu nâu. Con chuột có bộ lông ngắn tròn vo ở trên bàn ngửi hai cái, nhanh chóng chạy về hướng sô pha.
Harry nhanh chóng ở trên bàn gõ cái thứ ba. Con chuột còn chưa kịp chạy ra khỏi phạm vi cái bàn, đã lăn ra biến trở về cái gạt tàn thuốc ban đầu.
...
Sau khi phép thuật thông thuận, phép biến hình, quả nhiên thuận buồm xuôi gió hơn, Harry thỏa mản quay lại.
Trong phòng im lặng.
“Đây có thể chứng minh được chưa?” Giọng Harry kéo suy nghĩ của bọn họ về.
“Này... đây, là phép thuật ư?” Gerrard đầy tò mò nhìn cậu.
“Ai biết có phải thật vậy hay không? Có lẽ chính là ảo thuật mà thôi, tiểu xiếc của ảo thuật gia.” Paolo khinh miệt nói.
Harry ngước mắt lên, hướng về phía cậu ta toét miệng cười: “Có lẽ, cậu càng muốn bị tôi biến thành con cóc ném xuống cống thoát nước đi. Nên biết đây là trò đùa sở trường của phù thủy.” Từ lần đầu tiên trình diễn phép thuật, bị Edward cho rằng là ảo thuật gia, Harry cực kỳ chán ghét từ ảo thuật gia này.
Paolo há miệng thở dốc, giống như lại muốn phát hoả. Nhưng cuối cùng cũng không có phát tác, có vẻ như thật sự sợ Harry đem mình biến thành con cóc.
Thật hiển nhiên, cậu ta đã tin chuyện phù thủy.
“Vậy..., Harry, cháu..., khi nào thì biết mình là phù thủy?” Billy hình như đã tỉnh táo lại.
“Chính là vào tháng chín năm trước, trước khi đến thị trấn Forks. Lần đó...” Harry giải thích cho ông ta. Cậu cũng không có ý định đem chuyện mình mang theo trí nhớ kiếp trước sống lại kể với bọn họ, chỉ nói là huyết thống phép thuật của mình ngoài ý muốn thức tỉnh, còn thần chú là đến từ huyết mạch đặc biệt phù thủy kế thừa trong trí nhớ.
“Trời ạ, bác chưa bao giờ biết, gia đình Swan có huyết thống phù thủy.” Billy kinh ngạc nói.
“Có lẽ là gia đình Renee chăng?” Harry mở to hai mắt nhìn ông ta.
“Harry, chuyện này... Charles không biết chứ?” Billy Black di động xe lăn.
“Đương nhiên không biết, Billy, cháu không muốn làm ông ấy sợ.” Harry có chút áy náy nói, “Charles cùng Bella đều là người thường, cháu có thể nhìn ra được, bọn họ cũng không có thiên phú phép thuật. Bọn họ hẳn là sẽ trải qua cuộc sống của người bình thường, không giống cháu. Cháu đã định trước là 1 phù thủy, giống như ma cà rồng và người sói, là trời sinh ngoại tộc.”
“Không, nhóc con. Cháu nên biết, Charles sẽ không bởi vì cháu là phù thủy mà thay đổi, cháu hẳn là hiểu rõ ông ấy. Nhưng bác tôn trọng lựa chọn của cháu, cũng như cháu đồng ý giữ bí mật cho chúng tôi.” Billy nói, sau đó ông ta nhìn nhóm người sói trẻ tuổi bên cạnh, “Đám nhóc này cũng như vậy.”
“Đúng vậy.” Sam nói.
“Đương nhiên.” Gerrard tiếp lời nói.
Cuối cùng Paolo cũng không tình nguyện gật gật đầu.
“Thật tốt quá, vậy ta nên đạt thành hiệp nghị đúng không? Tôi có thể hỏi nguyên lý biến đổi của các người một chút không?” Harry thoải mái nói.
“Chờ một chút, có 1 việc tôi muốn nói.” Giọng Sam trầm thấp vang lên, “Chúng tôi đồng giữ bí mật cho cậu, nhưng chúng tôi không dám cam đoan sau này chỉ có mấy người chúng tôi biết bí mật của cậu.”
“Vì sao?” Harry nghi hoặc hỏi.
Sam do dự một chút, nói: “Thành viên bầy sói của chúng tôi có tồn tại tâm linh cảm ứng, chỉ khi ở dạng con người chúng tôi là những cá thể riêng biệt, nhưng khi biến thành sói, tư tưởng của chúng tôi đều là chung, bảo đảm việc cả bầy sói là một thống nhất chỉnh thể. Chúng tôi không thể che dấu ý nghĩ của chính mình với đồng bạn khác, chúng tôi không thể xác định đồng bạn mới, sau khi xuất hiện, sẽ không biết được bí mật cậu là phù thủy từ chỗ chúng tôi.”
“Vậy, bầy sói các người hiện tại có bao nhiêu con sói, còn sau này là bao nhiêu?”
“Trước mắt bầy sói chúng tôi là ba người, ” Sam nói, “Nhưng sau này thì không biết. Bởi vì không biết tên, đa số đều không biến hình được, chỉ có thanh niên mang dòng máu người da đỏ của La Push là có thể trở thành đồng bạn tương lai của chúng tôi.”
Harry trầm mặc.
Cậu cũng không tin nhóm người sói sẽ đem chuyện này tiết lộ ra ngoài, nhưng cậu cần phải cẩn thận một chút. Nếu gặp một 1 người có thể đọc ý nghĩ giống Edward hoặc Aro, sẽ rất phiền phức.
Một ý nghĩ thình lình nảy ra trong đầu.
“Tôi có một biện pháp, có thể giúp các người khi tâm linh tương thông, có thể bảo vệ bí mật này.” Harry nâng mắt kính.
“Dùng phép thuật?”
“Đúng vậy. Các ngươi có đồng ý ký thề ước không thể phá vỡ với tôi, bằng phương pháp của phù thủy hay không? Như vậy khi các người ở trạng thái tâm linh tương thông, cũng sẽ không tiết lộ bí mật này.” Cho dù có người sử dụng thuật đọc ý nghĩ với các người cũng vậy. Dù sao thì ở kiếp trước, Thuật Chiết Tâm Trí cũng không thề phá vỡ thề ước bền vững của phù thủy, trừ khi tìm được người giữ bí mật.
A, mình tại sao không sớm nghĩ đến phương pháp này, như vậy Carlisle cũng không cần sợ khả năng đọc ý nghĩ của Aro. Nhưng bây giờ nhớ ra cũng không tính quá muộn.
Harry yên lặng nghĩ.
Đơn giản giải thích cho nhóm người sói ý nghĩa cùng tác dụng của thề ước bền vững, Billy bởi vì tàn tật mãi mãi mà mất đi khả năng biến thành người sói đã tự nguyện làm người giữ bí mật. Harry cùng nhóm người sói nắm tay, kí kết hiệp ước giữ bí mật đầu tiên trong thế giới này.
Hiệp ước kí kết thành công, 2 bên đều yên tĩnh.
Lúc này, sự đề phòng trong ánh mắt của Sam Ully mới hoàn toàn biến mất, xem ra bọn họ đều có thể cảm nhận được tác dụng của thần chú giữ bí mật tạo ra cảm giác thần bí mà kỳ lạ cho thân thể và tâm hồn.
Kế tiếp, Harry rất hứng thú hỏi nhóm người sói chuyện có quan hệ tới chuyện biến thân, cũng biết Sam là người đầu tiên biến thân trở thành người sói, Paolo là trễ nhất, chỉ mới được một tuần mà thôi. Chẳng thể trách cậu bởi vì vấn đề cảm xúc, mà không thể khống chế bản năng biến thân.
Nhóm người sói trước khi biến thân chẳng qua đều là những thiếu niên, bọn họ đối với chuyện bỗng nhiên xuất hiện phù thủy cực kỳ tò mò, ngay cả Sam luôn luôn nghiêm túc cũng hỏi Harry mấy vấn đề.
“Chủng tộc phù thủy này thật sự là thần kỳ, đúng là giống như bác đã nghe kể.” Lẳng lặng nghe những người trẻ tuổi kia nói chuyện phiếm Billy Black cảm thán nói, “Chủng tộc các cháu rốt cuộc có bao nhiêu người? Ý bác là, số lượng chỉ sợ so với người sói và ma cà rồng càng ít hơn?”
“Đúng vậy. Chúng cháu...” Harry bỗng nhiên ngây người, cậu chú ý tới nội dung lời nói của Billy.
Ông ta đã nghe kể về phù thủy! Không phải là thấy trên TV, hoặc là từ tư liệu lịch sử ghi lại, mà là nghe kể qua...
Đối với việc lịch sử ghi lại phù thủy đã biến mất, Harry đối với việc tìm hiểu manh mối từ nhóm người sói này cũng không ôm hi vọng quá lớn, cho nên ngay từ đầu cũng không hỏi.
Hiện tại ngẫm lại, Billy đối với thân phận phù thủy của cậu, ngay từ đầu đã tiếp thu rất mau, thậm chí so với Edward còn nhanh hơn. Có lẽ ông ta trước kia đã biết có phù thủy tồn tại trên cái thế giới này.
Chẳng lẽ đây là 1 bất ngờ ngoài ý muốn?
“Billy...” Harry kềm chế chờ mong trong lòng, chậm rãi mở miệng nói, “Bác biết đó, trong trí nhớ kế thừa của cháu chỉ có phần bùa chú, không phải về lịch sử phù thủy của bọn cháu. Bác nói, mình trước kia đã nghe kể về bọn cháu ư?”
“Đúng vậy, từ ông nội đã mất của bác, ông ấy khi đó là tù trưởng. Bởi vì trước đây, bác cũng chưa từng thấy tận mắt bất kỳ một phù thủy nào, nên chỉ cho đó là ông nội kể chuyện xưa mà thôi... Bây giờ nghĩ lại, cũng đã ba mươi năm rồi.”Billy tựa vào ghế dựa của xe lăn, đôi mắt mắt đen sâu sắc nhìn trần nhà, giống như vì ký ức quá lâu mà nhíu mày, lâm vào hồi tưởng.
“Khi đó, tài nguyên du lịch của La Push còn chưa được phát hiện, người ngoại lai rất ít. Bác vẫn còn là trẻ con, cũng không rõ lắm về bí mật lưu truyền trong tộc qua nhiều thế hệ. Lúc ấy, cụ thể là 9 tuổi hay 10 tuổi cũng nhớ không rõ. Đêm hôm đó, ông nội mang theo bác từ biển câu cá trở về, đi qua khu rừng. Sau đó chúng ta trong bóng đêm, xa xa thấy được một con gấu đen.”
Ông ta dừng một chút, nói tiếp: “Khi đó, bác rất sợ. Nhưng ông nội lại chỉ là lắp bắp hoảng hốt, rồi mở miệng hỏi: ngươi là ai? Sau đó bác mới nương theo ánh trăng nhìn thấy, đây không phải là gấu đen, mà là một loại dã thú. Có thể bởi vì rất sợ, trong lúc nhất thời, bác cũng không phân biệt được là cái gì.”
“Ông nội của bác cho rằng đó là người trong tộc của các người biến dạng thành ư?” Harry hỏi.
“Đúng vậy, chính là như vậy. Con dã thú màu đen trốn trong rừng rậm, chỉ có thể nhìn ra hình dáng mơ hồ, đúng là hình dáng động vật, nhưng không phải gấu. Nó đối với câu hỏi của ông nội có phản ứng, nghe hiểu được tiếng người, hơn nữa cũng không có ý tấn công chúng tôi.”
“Sau đó thì sao?” Harry vội vàng hỏi, cậu biết chuyện phía sau có lẽ chính là mấu chốt vấn đề cậu muốn biết.
Mặt khác nhóm người sói cũng bị chuyện xưa này gợi lên hứng thú.
“Thật đáng tiếc, bọn nhóc.” Billy thở dài, “Lúc ấy ông nội bảo bác đi về trước. Bác rất sợ, cho nên chạy rất nhanh về nhà, cũng không biết kế tiếp rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Chỉ biết là, sáng ngày thứ hai ông nội mới về nhà, nói với bác không được kể chuyện tối qua nhìn thấy với ai. Bác đồng ý, nhưng có một cái điều kiện chính là muốn ông nội nói cho bác biết con dã thú đó là cái gì?”
“Ông nội đồng ý, ông nói cho bác biết đây không phải là dã thú, mà là 1 phù thủy lạc đường. Bác lúc ấy không hề tin, chỉ cho là ông nội không muốn bác sợ hãi, cho nên đem nó kể thành chuyện xưa. Nên biết, khi đó bác cũng giống bọn nhỏ bây giờ, xem thế giới này là một nơi hoàn toàn bình thường. Rất lâu sau, bác trở thành tù trưởng, biết được bí mật có quan hệ với người sói và ma cà rồng, mới biết rằng ông nội có thể không phải vì an ủi bác mà kể chuyện xưa, phù thủy có lẽ là thật sự tồn tại. Sau đó, bác lại nghĩ tới đêm đó, động vật mà bác đã nhìn thấy cũng không phải sói, mà là chó, một con chó đen rất lớn.”
...
Harry kinh ngạc ngồi trên ghế sa lon, hoàn toàn nói không nên lời.
==================================================================
Những thắc mắc của các nàng đã hỏi ở chương trước về nhân vật “Sắp lên sóng” này, sẽ được “hạ hồi phân giải” ở những chương sau này, bảo đảm là “bí mật” làm “té ngửa” a, hắc hắc, cười bỉ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.