Chương 35: Đêm thứ ba – 05
Vong Nhân Việt Đao
16/09/2020
Phương Đại Xuyên sững sờ nhìn mặt biển.
Làm sao bây giờ? Hắn muốn nhảy xuống vớt Lý Tư Niên. Nhưng sự thật là, trong khoảnh khắc đó, hắn sợ. Đôi chân nặng như đeo chì, hắn đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.
Tiếng thở dài của Lý Tư Niên… Y đã nhận ra hắn nhát gan thế nào, đã tuyệt vọng thế nào? Phương Đại Xuyên sững sờ nhìn biển rộng đã nuốt chửng Lý Tư Niên bên dưới. Câu cuối cùng y vẫn nói rằng, Phương Đại Xuyên, anh nhất định phải sống sót. Vậy mà lúc y vẫn còn hi vọng, hắn lại ngập ngừng không dám tiến lên.
“Không phải phù thủy thật mà!” Ngưu Tâm Nghiên mệt mỏi giải thích, “Nam Nam tin không?! Không phải phù thủy!”
Đứa nhỏ ngờ vực nhìn Ngưu Tâm Nghiên, không nói lời nào, ánh mắt hung ác nham hiểm.
Trước mắt Phương Đại Xuyên nhòe nhoẹt, hắn nhớ lại bức tượng Thần Ma khắc trên tầng hai biệt thự, đột nhiên hiểu được ý tứ của lão boss sau màn. Boss không phải nữ thần chính nghĩa, mà là nữ thần sau lưng Thần Ma, khi mở khi đóng, đây chính là bản tính con người.
“Rốt cuộc mày muốn thấy cái gì?” Phương Đại Xuyên ngửa mặt lên nhìn ánh trăng, thấp thoáng như thấy đôi mắt phía sau camera trừng trừng nhìn họ, giống nhà thực nghiệm quan sát lũ kiến đánh giết lẫn nhau, “Đây là mục đích của mày hả? Nhìn loài người tự giết lẫn nhau, để chúng tao biết chúng tao hèn hạ?”
Xé rách ánh sáng kia là sẽ trông thấy thế giới chân thật phía sau tấm màn hay sao? Phương Đại Xuyên nhắm mắt, để làn mưa cuốn trôi nước mắt hắn.
Âm thanh của Lý Tư Niên không ngừng vang vọng bên tai hắn, “Sống sót, Phương Đại Xuyên, nhất định phải sống sót.”
Nhưng mắt hắn lại trông thấy một Lý Tư Niên khác, Lý Tư Niên này nắm chặt tay hắn, nói với hắn rằng, “Cứu tôi, cứu tôi với.”
Tất cả cùng sửng sốt trước biến cố này. Dương Tụng chỉ vào Ngưu Tâm Nghiên, tức giận quát to, “Ống thuốc giải quan trọng với chị thế hả?! Một người chết ngay trước mắt còn không muốn cứu!”
Từng câu từng chữ như đâm vào tim gan.
Phương Đại Xuyên nhắm mắt lại.
Hắn gục đầu đứng dậy, nước nhỏ tí tách từ gò má và ngọn tóc hắn, hắn hạ quyết tâm.
Giữa bầu trời ầm ầm giáng sấm, Phương Đại Xuyên bình tĩnh đứng đó, ném ra một quả bom. Hắn giơ tay lên, hai ống thuốc lấp lóe trong tay hắn, hắn nói, “Đừng ồn ào nữa, tôi mới là phù thủy.”
Dương Tụng quay phắt lại nhìn hắn, tất cả cùng sững sờ trước lời hắn nói.
Đứa nhỏ trông thấy vật trong tay hắn thì lập tức nhào lên.
Tất cả ở đây đều là phụ nữ, đánh nhau với họ, Phương Đại Xuyên có lẽ còn ái ngại, nhưng đánh một thằng nhỏ điên khùng chẳng rõ số tuổi và thân phận thì hắn ngại gì? Phương Đại Xuyên tung chân đá bay nó, mũi chân khều một cái, hất ống tiêm trong tay nó văng lên cao.
“Đừng đánh!” Ngưu Tâm Nghiên thét lên, quỵ xuống đỡ lấy nó.
Phương Đại Xuyên cười khẩy, lăn một vòng tại chỗ, nhặt ống tiêm lên. Hắn đứng bên bờ biển, âm thanh được ánh chớp và tiếng sấm làm nền, “Dương Tụng nói câu này rất đúng, thuốc giải quan trọng thế sao? Lý Tư Niên chết rồi, tôi thà mang theo hai ống thuốc này chôn cùng cậu ấy, còn hơn để lại cho các người.”
Dứt lời, hắn cúi xuống nhìn vách đá cao mấy mét, hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nhắm mắt nhảy xuống.
Chuyện gì tiếp tục xảy ra trong đêm đó, hắn không biết, trong nháy mắt thân thể rơi vào nước, đầu óc hắn trống rỗng, nước biển lạnh như băng tràn vào khe hở quần áo hắn. Góc đá nhọn cắt ngang trán hắn, nước biển lùa vào khiến vết thương đau buốt. Trong bóng đêm, hắn không nhìn rõ phương hướng, cũng không biết Lý Tư Niên rơi xuống nơi nào, chỉ có ngọn hải đăng phía xa mông lung tỏa sáng, cho hắn biết bên kia là mặt biển.
Hắn nín thở, bơi về hướng ngược với ngọn đèn, lặn thật sâu, trong tay còn siết chặt ống tiêm và ống thuốc.
Dưới làn nước, thời gian và không gian đều như ngừng lại, cát sỏi lẫn trong tảo biển như rắn rít, buồng phổi Phương Đại Xuyên cơ hồ muốn nát.
Nỗi sợ của loài người với biển cả có lẽ bắt nguồn từ trong gien, Phương Đại Xuyên nhảy xuống rất đàn ông, nhưng sau khi chìm xuống lại vô cùng sợ hãi. Không phải hắn thật sự muốn chết cùng Lý Tư Niên, hắn chưa khờ đến thế. Lý Tư Niên để lại hi vọng sống của mình cho hắn, y chịu chết, sao hắn phải tự đem đầu hắn dâng cho đám người kia?
Hắn nhảy xuống để cứu Lý Tư Niên, hành vi tặng không cái mạng mình cho người ta như thế, hắn không chịu nổi. Hắn nghĩ cũng đơn giản, nếu đã trăm phần trăm xác định y là người tốt, cơ hội lại nắm trong tay, tại sao không dùng? Giữ lại thuốc giải làm gì, chậm là sinh biến. Nhưng Lý Tư Niên hoàn toàn không cho hắn thời cơ phối hợp, nói nhảy xuống biển là nhảy ngay xuống biển, quả quyết hơn cả chó sói giết người ta.
Cậu ác thật đấy, Phương Đại Xuyên giữ ngụm không khí cuối cùng, cố gắng mở to mắt, trong lòng lớn tiếng mắng chửi Lý Tư Niên, quên béng mất vừa nãy mình còn nghĩ y là sói.
Hắn cố chấp tìm kiếm bóng dáng Lý Tư Niên trong đám tảo biển.
Rất nhanh sau đó, hắn nhận ra đám tảo bị hai luồng sức mạnh rất lớn kéo sang hai bên, lúc thì hắn bị đẩy về phía này, khi thì hắn bị kéo sang phía kia. Một là thủy triều rồi, thế cái kia là gì? Phương Đại Xuyên còn chưa kịp phản ứng đã bị lực hút mạnh như tâm trái đất hút về phía rặng đá ngầm. Tảo biển như rắn rết đập vào mặt hắn, hắn đập vào rặng đá, ngụm khí cuối cùng phun ra ngoài.
Tảo biển trơn nhớt như thịt sống theo nước lọt vào xoang mũi, cổ họng và thân thể hắn. Tứ chi hắn run rẩy, ngước lên nhìn mặt biển ở phía rất xa. Dường như đã qua cả thế kỷ, nhưng hắn vẫn cảm giác thời gian đã ngừng trôi, “Chắc mình sắp chết.” Bọt biển sủi ùng ục, che khuất tầm mắt Phương Đại Xuyên, hắn ngẩn ngơ nói, “Nghe đâu người sắp chết hay cảm thấy thời gian ngừng trôi, quá trình chết bị kéo dài vô hạn, tàn nhẫn thật.”
Hắn đạp nước sải tay, gắng sức bắt lấy một lọn tảo trắng muốt, lại nghĩ, thời gian ngừng trôi cũng tốt, nếu từ nãy đến giờ hắn giãy giụa hơn mười phút thì Lý Tư Niên chết chắc còn gì.
Không ngờ, vốn định cứu người ta, kết quả lại thành tặng không cho đám kia cái đầu mình. Phương Đại Xuyên nuốt mấy ngụm nước, tuyệt vọng gượng cười, trong lòng tự hỏi mình có hối hận không.
— Hối hận chứ. Ở lại trên bờ có phải hơn không, sống sót có phải hơn không, còn bao nhiêu việc chưa làm, còn bao nhiêu chỗ chưa đi, còn bao nhiêu fan dù không nhiều nhưng rất vững vàng chờ hắn trở về đóng phim, thể hiện bản lĩnh. Ba mẹ hắn chỉ có một mình hắn, còn anh Đặng, Tiểu Chu, các tiểu hoa đán đang ăn khách trong công ty, lần nào gặp cũng cười với hắn.
Sống sót mới tốt.
Nhưng rất nhiều chuyện không cho phép hắn hối hận, rất nhiều chuyện không cho phép hắn làm trái lương tâm.
Có một số thứ còn quan trọng hơn tính mạng.
Tảo biển lắc lư, nước lạnh như băng, hai mạch nước ngầm từ hai hướng ngược nhau, cùng đường vô vọng.
Phương Đại Xuyên gượng cười, chút không khí cuối cùng đã rời bỏ hắn. Tứ chi hắn co giật, thân thể dần chìm xuống, hai sức mạnh khổng lồ lôi kéo hắn từ hai phía, hắn như sắp đứt đôi.
Nhưng trong khoảnh khắc sắp cuốn theo dòng nước, cổ tay Phương Đại Xuyên đau nhói.
Giữa bóng đêm, có thứ gì đó nắm chặt tay hắn.
Đôi môi lạnh buốt chợt nóng lên, luồng khí nhẹ nhàng truyền sang, hắn một tay quơ quào, tay còn lại nắm chặt tay người kia, khóe mắt cay xè, hai giọt nước tròn dần thành hình giữa làn nước biển.
Làm sao bây giờ? Hắn muốn nhảy xuống vớt Lý Tư Niên. Nhưng sự thật là, trong khoảnh khắc đó, hắn sợ. Đôi chân nặng như đeo chì, hắn đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.
Tiếng thở dài của Lý Tư Niên… Y đã nhận ra hắn nhát gan thế nào, đã tuyệt vọng thế nào? Phương Đại Xuyên sững sờ nhìn biển rộng đã nuốt chửng Lý Tư Niên bên dưới. Câu cuối cùng y vẫn nói rằng, Phương Đại Xuyên, anh nhất định phải sống sót. Vậy mà lúc y vẫn còn hi vọng, hắn lại ngập ngừng không dám tiến lên.
“Không phải phù thủy thật mà!” Ngưu Tâm Nghiên mệt mỏi giải thích, “Nam Nam tin không?! Không phải phù thủy!”
Đứa nhỏ ngờ vực nhìn Ngưu Tâm Nghiên, không nói lời nào, ánh mắt hung ác nham hiểm.
Trước mắt Phương Đại Xuyên nhòe nhoẹt, hắn nhớ lại bức tượng Thần Ma khắc trên tầng hai biệt thự, đột nhiên hiểu được ý tứ của lão boss sau màn. Boss không phải nữ thần chính nghĩa, mà là nữ thần sau lưng Thần Ma, khi mở khi đóng, đây chính là bản tính con người.
“Rốt cuộc mày muốn thấy cái gì?” Phương Đại Xuyên ngửa mặt lên nhìn ánh trăng, thấp thoáng như thấy đôi mắt phía sau camera trừng trừng nhìn họ, giống nhà thực nghiệm quan sát lũ kiến đánh giết lẫn nhau, “Đây là mục đích của mày hả? Nhìn loài người tự giết lẫn nhau, để chúng tao biết chúng tao hèn hạ?”
Xé rách ánh sáng kia là sẽ trông thấy thế giới chân thật phía sau tấm màn hay sao? Phương Đại Xuyên nhắm mắt, để làn mưa cuốn trôi nước mắt hắn.
Âm thanh của Lý Tư Niên không ngừng vang vọng bên tai hắn, “Sống sót, Phương Đại Xuyên, nhất định phải sống sót.”
Nhưng mắt hắn lại trông thấy một Lý Tư Niên khác, Lý Tư Niên này nắm chặt tay hắn, nói với hắn rằng, “Cứu tôi, cứu tôi với.”
Tất cả cùng sửng sốt trước biến cố này. Dương Tụng chỉ vào Ngưu Tâm Nghiên, tức giận quát to, “Ống thuốc giải quan trọng với chị thế hả?! Một người chết ngay trước mắt còn không muốn cứu!”
Từng câu từng chữ như đâm vào tim gan.
Phương Đại Xuyên nhắm mắt lại.
Hắn gục đầu đứng dậy, nước nhỏ tí tách từ gò má và ngọn tóc hắn, hắn hạ quyết tâm.
Giữa bầu trời ầm ầm giáng sấm, Phương Đại Xuyên bình tĩnh đứng đó, ném ra một quả bom. Hắn giơ tay lên, hai ống thuốc lấp lóe trong tay hắn, hắn nói, “Đừng ồn ào nữa, tôi mới là phù thủy.”
Dương Tụng quay phắt lại nhìn hắn, tất cả cùng sững sờ trước lời hắn nói.
Đứa nhỏ trông thấy vật trong tay hắn thì lập tức nhào lên.
Tất cả ở đây đều là phụ nữ, đánh nhau với họ, Phương Đại Xuyên có lẽ còn ái ngại, nhưng đánh một thằng nhỏ điên khùng chẳng rõ số tuổi và thân phận thì hắn ngại gì? Phương Đại Xuyên tung chân đá bay nó, mũi chân khều một cái, hất ống tiêm trong tay nó văng lên cao.
“Đừng đánh!” Ngưu Tâm Nghiên thét lên, quỵ xuống đỡ lấy nó.
Phương Đại Xuyên cười khẩy, lăn một vòng tại chỗ, nhặt ống tiêm lên. Hắn đứng bên bờ biển, âm thanh được ánh chớp và tiếng sấm làm nền, “Dương Tụng nói câu này rất đúng, thuốc giải quan trọng thế sao? Lý Tư Niên chết rồi, tôi thà mang theo hai ống thuốc này chôn cùng cậu ấy, còn hơn để lại cho các người.”
Dứt lời, hắn cúi xuống nhìn vách đá cao mấy mét, hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nhắm mắt nhảy xuống.
Chuyện gì tiếp tục xảy ra trong đêm đó, hắn không biết, trong nháy mắt thân thể rơi vào nước, đầu óc hắn trống rỗng, nước biển lạnh như băng tràn vào khe hở quần áo hắn. Góc đá nhọn cắt ngang trán hắn, nước biển lùa vào khiến vết thương đau buốt. Trong bóng đêm, hắn không nhìn rõ phương hướng, cũng không biết Lý Tư Niên rơi xuống nơi nào, chỉ có ngọn hải đăng phía xa mông lung tỏa sáng, cho hắn biết bên kia là mặt biển.
Hắn nín thở, bơi về hướng ngược với ngọn đèn, lặn thật sâu, trong tay còn siết chặt ống tiêm và ống thuốc.
Dưới làn nước, thời gian và không gian đều như ngừng lại, cát sỏi lẫn trong tảo biển như rắn rít, buồng phổi Phương Đại Xuyên cơ hồ muốn nát.
Nỗi sợ của loài người với biển cả có lẽ bắt nguồn từ trong gien, Phương Đại Xuyên nhảy xuống rất đàn ông, nhưng sau khi chìm xuống lại vô cùng sợ hãi. Không phải hắn thật sự muốn chết cùng Lý Tư Niên, hắn chưa khờ đến thế. Lý Tư Niên để lại hi vọng sống của mình cho hắn, y chịu chết, sao hắn phải tự đem đầu hắn dâng cho đám người kia?
Hắn nhảy xuống để cứu Lý Tư Niên, hành vi tặng không cái mạng mình cho người ta như thế, hắn không chịu nổi. Hắn nghĩ cũng đơn giản, nếu đã trăm phần trăm xác định y là người tốt, cơ hội lại nắm trong tay, tại sao không dùng? Giữ lại thuốc giải làm gì, chậm là sinh biến. Nhưng Lý Tư Niên hoàn toàn không cho hắn thời cơ phối hợp, nói nhảy xuống biển là nhảy ngay xuống biển, quả quyết hơn cả chó sói giết người ta.
Cậu ác thật đấy, Phương Đại Xuyên giữ ngụm không khí cuối cùng, cố gắng mở to mắt, trong lòng lớn tiếng mắng chửi Lý Tư Niên, quên béng mất vừa nãy mình còn nghĩ y là sói.
Hắn cố chấp tìm kiếm bóng dáng Lý Tư Niên trong đám tảo biển.
Rất nhanh sau đó, hắn nhận ra đám tảo bị hai luồng sức mạnh rất lớn kéo sang hai bên, lúc thì hắn bị đẩy về phía này, khi thì hắn bị kéo sang phía kia. Một là thủy triều rồi, thế cái kia là gì? Phương Đại Xuyên còn chưa kịp phản ứng đã bị lực hút mạnh như tâm trái đất hút về phía rặng đá ngầm. Tảo biển như rắn rết đập vào mặt hắn, hắn đập vào rặng đá, ngụm khí cuối cùng phun ra ngoài.
Tảo biển trơn nhớt như thịt sống theo nước lọt vào xoang mũi, cổ họng và thân thể hắn. Tứ chi hắn run rẩy, ngước lên nhìn mặt biển ở phía rất xa. Dường như đã qua cả thế kỷ, nhưng hắn vẫn cảm giác thời gian đã ngừng trôi, “Chắc mình sắp chết.” Bọt biển sủi ùng ục, che khuất tầm mắt Phương Đại Xuyên, hắn ngẩn ngơ nói, “Nghe đâu người sắp chết hay cảm thấy thời gian ngừng trôi, quá trình chết bị kéo dài vô hạn, tàn nhẫn thật.”
Hắn đạp nước sải tay, gắng sức bắt lấy một lọn tảo trắng muốt, lại nghĩ, thời gian ngừng trôi cũng tốt, nếu từ nãy đến giờ hắn giãy giụa hơn mười phút thì Lý Tư Niên chết chắc còn gì.
Không ngờ, vốn định cứu người ta, kết quả lại thành tặng không cho đám kia cái đầu mình. Phương Đại Xuyên nuốt mấy ngụm nước, tuyệt vọng gượng cười, trong lòng tự hỏi mình có hối hận không.
— Hối hận chứ. Ở lại trên bờ có phải hơn không, sống sót có phải hơn không, còn bao nhiêu việc chưa làm, còn bao nhiêu chỗ chưa đi, còn bao nhiêu fan dù không nhiều nhưng rất vững vàng chờ hắn trở về đóng phim, thể hiện bản lĩnh. Ba mẹ hắn chỉ có một mình hắn, còn anh Đặng, Tiểu Chu, các tiểu hoa đán đang ăn khách trong công ty, lần nào gặp cũng cười với hắn.
Sống sót mới tốt.
Nhưng rất nhiều chuyện không cho phép hắn hối hận, rất nhiều chuyện không cho phép hắn làm trái lương tâm.
Có một số thứ còn quan trọng hơn tính mạng.
Tảo biển lắc lư, nước lạnh như băng, hai mạch nước ngầm từ hai hướng ngược nhau, cùng đường vô vọng.
Phương Đại Xuyên gượng cười, chút không khí cuối cùng đã rời bỏ hắn. Tứ chi hắn co giật, thân thể dần chìm xuống, hai sức mạnh khổng lồ lôi kéo hắn từ hai phía, hắn như sắp đứt đôi.
Nhưng trong khoảnh khắc sắp cuốn theo dòng nước, cổ tay Phương Đại Xuyên đau nhói.
Giữa bóng đêm, có thứ gì đó nắm chặt tay hắn.
Đôi môi lạnh buốt chợt nóng lên, luồng khí nhẹ nhàng truyền sang, hắn một tay quơ quào, tay còn lại nắm chặt tay người kia, khóe mắt cay xè, hai giọt nước tròn dần thành hình giữa làn nước biển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.