Chương 75: Đêm thứ năm – 10
Vong Nhân Việt Đao
16/09/2020
“Cẩn thận!” Cách đó vài bước, Lý Tư Niên thét lớn, thái dương nổi gân xanh, khóe mắt đỏ ngầu.
Phương Đại Xuyên mở bừng mắt, sức lực của người sắp chết mạnh tới không ngờ, hắn không kịp phản ứng, mắt thấy ống tiêm xé gió lao về phía mình!
Trái tim Lý Tư Niên như ngừng đập, rồi tức khắc bùng nổ, y nhún người nhảy lên, lao về phía Dương Tụng như mãnh hổ tấn công. Dương Tụng quay lại, khóe miệng nhếch lên theo độ cong kỳ dị, chẳng rõ khóc hay cười.
“Rắc” một tiếng.
Dương Tụng nhổm dậy, điên cuồng cắm ống tiêm vào vai Lý Tư Niên!
Ống tiêm được cải tiến cứng như đinh đóng giày, mũi kim lạnh lẽo dài bằng một ngón tay cắm ngập vào khe hở giữa xương vai Lý Tư Niên, kẹt lại giữa xương mỏm quạ và mỏm cùng vai!
“A a…” Lý Tư Niên rên một tiếng, nhắm mắt cắn răng chống chọi cơn đau, miễn cưỡng kéo Dương Tụng khỏi Phương Đại Xuyên, mồ hôi lạnh túa ra. Toàn bộ vai trái y giống như nát bấy, vừa đau buốt vừa rát bỏng, tay trái buông thõng, mất hết sức lực.
Đầu óc Phương Đại Xuyên trống rỗng, hắn thét lớn, mãnh liệt nhào sang, vung tay hất Dương Tụng ra.
Dương Tụng đã dùng hết chút sức lực cuối cùng, bị hất văng năm sáu mét, đầu đập vào một thân cây to rồi từ từ nghẹo sang bên. Cô ta thở hổn hển, ngửa lên cười hềnh hệch, cười không kịp thở, tiếng cười càng lúc càng lớn, càng lúc càng quỷ quyệt. Bàn tay cô ta vẫn nắm ống tiêm đồng, nhưng kim tiêm gãy đã nằm trong cơ thể Lý Tư Niên.
Phương Đại Xuyên nhào đến bên cạnh Lý Tư Niên, trước mắt hắn nhòe nhoẹt, vành mắt đỏ hoe, nước mắt trào lên che khuất tầm nhìn, làm cách nào cũng không thấy rõ.
Tay phải Lý Tư Niên siết chặt, đau tới co giật cả người, gân xanh trên trán nảy lên, không ngừng run lẩy bẩy. Phương Đại Xuyên nắm lấy tay phải y, hô lớn, “Ráng lên! Niên ca ráng lên!”
Dương Tụng ngoẹo đầu cười, cười rung cả cành lá phía sau. Cô ta cười, miệng không ngừng trào ra máu tươi và bọt mép.
Tay phải Lý Tư Niên lật lại, chậm chạp tách mở bàn tay Phương Đại Xuyên, mười ngón đan cài với hắn. Y đau không thốt nên lời, chỉ biết thở hổn hển, cố gắng chống chọi cơn đau mài mòn từ trong xương cốt.
“Đừng hoảng… Không… Không chết được…” Lý Tư Niên chật vật ngước lên, cố gắng lắc đầu, vẩy hết nước mưa trên tóc và lông mi, lo lắng nhìn Phương Đại Xuyên.
Phương Đại Xuyên khóc, thực sự khiến người khác đau lòng.
Cả khuôn mặt hắn nhăn nhúm lại, chóp mũi đỏ hoe, Lý Tư Niên vội vã cất tiếng, nhưng chẳng thốt nên lời, chỉ biết hổn hển thở, mệt nhọc mà đau đớn.
“Tôi phải giết nó, tôi phải giết nó!!!” Mắt thấy Lý Tư Niên bị cơn đau hành hạ, mồ hôi lạnh tuôn trào, Phương Đại Xuyên siết chặt nắm đấm, khớp xương răng rắc kêu vang, nghiến răng bật ra mấy chữ.
Hắn đứng dậy, bước về phía Dương Tụng.
Đầu Dương Tụng vẫn ngoẹo sang bên theo góc độ kỳ dị, thân thể vắt ngang trên thân cây, cười khanh khách nói, “Từ hồi lên đảo tới giờ, lần đầu tiên tôi thấy bộ dạng này của anh đấy.”
“Cô muốn nói gì thì nói, đằng nào từ nay về sau cô cũng chẳng được thấy gì nữa hết.” Phương Đại Xuyên đau lòng tột đỉnh, nhưng giọng điệu vẫn bình thản vô cùng, lồng ngực hắn như tràn nước biển, lạnh tới máu cũng phải đóng băng. Hắn bước từng bước lại gần Dương Tụng.
“Nghe tôi nói đã, Phương Đại Xuyên!” Lý Tư Niên ngọ nguậy sau lưng hắn, móng tay cắm vào da thịt vì dùng sức quá nhiều, “Anh đứng đó, đừng nhúc nhích! Nghe tôi nói đã!”
Phương Đại Xuyên ngoái lại nhìn y, dừng lại giữa y và Dương Tụng.
Lý Tư Niên cũng cuống, mồ hôi lạnh trượt qua khóe mắt y trông như dòng lệ.
“Ống tiêm rỗng! Không chết được! Mẹ kiếp anh về đây cho tôi!”
Xa xa, một tiếng sấm vang rền.
“Tin ca đi, Xuyên muội.” Lý Tư Niên vừa nói, vừa cố gắng mỉm cười, “Độc rắn phải ngấm một lượng nhất định mới chết được, dù là độc rắn hổ mang thì cũng phải cần 4 đến 8 gam mới đủ giết người trưởng thành. Xuyên nhi… Anh về đây, anh tin tôi đi. Không chết được.”
Không chết được, chỉ đau thôi.
Tuy liều lượng không đủ gây nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tiêm vào cơ thể vẫn có phản ứng như nhau. Máu đông, thận xuất huyết, sốt cao, vã mồ hôi, không thiếu cái nào. Nếu cơ thể khỏe mạnh, khả năng miễn dịch cao, có lẽ cũng dễ dàng chống chọi, nhưng vài ngày trước Lý Tư Niên vừa trúng độc một lần, thiếu bác sĩ và thuốc men, sốt cao liên tục hai mươi bốn giờ, nên thực ra cửa ải này rất khó vượt qua.
Nhưng y không dám nói với Phương Đại Xuyên, y sợ Phương Đại Xuyên nóng giận nhất thời, thật sự hai tay nhuốm máu. Nhuốm máu cũng chẳng có gì, nhưng y không nỡ.
Phương Đại Xuyên nghe y nói vậy thì mới hoàn hồn, hắn đứng tại chỗ khóc thút thít một lát, khí thế tàn bạo độc ác ban đầu bay mất sạch. Sợ phát khiếp mà, Phương Đại Xuyên nghĩ, giữa bầu trời mưa lạnh hoang vắng, hắn lại mồ hôi đầm đìa.
Hắn bước đến, cúi xuống, nửa kéo nửa ôm Lý Tư Niên đứng dậy.
Lý Tư Niên mặt mũi tái xanh, cả cánh tay trái buông thõng bên người, không thể cử động.
“Chúng ta về thôi, kệ xác bọn nó thích chết cứ chết.” Phương Đại Xuyên khịt mũi, dìu Lý Tư Niên đi, ngang qua Dương Tụng cũng không thèm liếc mắt nhìn cô.
“Lý Tư Niên là người của boss, đến để xem chúng ta giết nhau.” Dương Tụng khàn khàn bật cười sau lưng họ.
Phương Đại Xuyên dừng bước, không ngoái lại, chỉ lạnh nhạt nói, “Chết cũng chết rồi, can hệ chó gì đến cô?”
Từng câu từng từ, tràn ngập khí phách.
Về đến phòng Lý Tư Niên, tay Phương Đại Xuyên run run rẩy rẩy, quẹt thẻ vài lần mới mở được cửa.
Hắn cẩn thận đỡ Lý Tư Niên lên giường, tay cầm con dao ăn lấy trong bếp, mở nắp chai rượu nhỏ trên kệ, vẩy rượu lên lưỡi dao, lưỡi dao óng ánh sắc vàng.
Lý Tư Niên nhìn theo hắn bận rộn tới lui, khẽ nói, “Xin lỗi.”
“Xin lỗi cóc gì! Đần!” Phương Đại Xuyên vừa sát trùng lưỡi dao vừa khóc, hắn giơ tay chùi nước mắt, đến lời mắng chửi cũng sụt sùi, “Đá cô ta ra là được, việc gì phải lao lên? Cậu tưởng cậu là Iron Man à? Da thịt cứng hơn kim thép à? Đâm vào tôi có sao đâu!! Cậu biết thừa là không chết mà, đâm ai chẳng giống nhau?! Sao phải lao lên chặn?”
Lý Tư Niên run rẩy nở nụ cười, “Tình thế cấp bách… Tự nhiên quên mất… Đâm vào mới nhớ, là không chết được.”
Động tác của Phương Đại Xuyên khựng lại, hắn hiểu, dù Lý Tư Niên chu toàn cách nào thì trong khoảnh khắc đó cũng không thể đoán được lượng thuốc còn trong ống có đủ chết hay không. Hắn ném dao, quay mặt lại khóc.
Lý Tư Niên vươn cánh tay phải còn cử động được ra xoa đầu hắn. Tóc hắn mướt mồ hôi lạnh, thấm ướt bàn tay y, “Đừng khóc… Khóc xấu lắm.”
Phương Đại Xuyên trợn đôi mắt đỏ hoe, chỉ muốn lao đến cắn y. Đôi mắt đỏ hoe của hắn giống hệt con sói con, vừa hung ác, vừa tội nghiệp.
Phương Đại Xuyên mở bừng mắt, sức lực của người sắp chết mạnh tới không ngờ, hắn không kịp phản ứng, mắt thấy ống tiêm xé gió lao về phía mình!
Trái tim Lý Tư Niên như ngừng đập, rồi tức khắc bùng nổ, y nhún người nhảy lên, lao về phía Dương Tụng như mãnh hổ tấn công. Dương Tụng quay lại, khóe miệng nhếch lên theo độ cong kỳ dị, chẳng rõ khóc hay cười.
“Rắc” một tiếng.
Dương Tụng nhổm dậy, điên cuồng cắm ống tiêm vào vai Lý Tư Niên!
Ống tiêm được cải tiến cứng như đinh đóng giày, mũi kim lạnh lẽo dài bằng một ngón tay cắm ngập vào khe hở giữa xương vai Lý Tư Niên, kẹt lại giữa xương mỏm quạ và mỏm cùng vai!
“A a…” Lý Tư Niên rên một tiếng, nhắm mắt cắn răng chống chọi cơn đau, miễn cưỡng kéo Dương Tụng khỏi Phương Đại Xuyên, mồ hôi lạnh túa ra. Toàn bộ vai trái y giống như nát bấy, vừa đau buốt vừa rát bỏng, tay trái buông thõng, mất hết sức lực.
Đầu óc Phương Đại Xuyên trống rỗng, hắn thét lớn, mãnh liệt nhào sang, vung tay hất Dương Tụng ra.
Dương Tụng đã dùng hết chút sức lực cuối cùng, bị hất văng năm sáu mét, đầu đập vào một thân cây to rồi từ từ nghẹo sang bên. Cô ta thở hổn hển, ngửa lên cười hềnh hệch, cười không kịp thở, tiếng cười càng lúc càng lớn, càng lúc càng quỷ quyệt. Bàn tay cô ta vẫn nắm ống tiêm đồng, nhưng kim tiêm gãy đã nằm trong cơ thể Lý Tư Niên.
Phương Đại Xuyên nhào đến bên cạnh Lý Tư Niên, trước mắt hắn nhòe nhoẹt, vành mắt đỏ hoe, nước mắt trào lên che khuất tầm nhìn, làm cách nào cũng không thấy rõ.
Tay phải Lý Tư Niên siết chặt, đau tới co giật cả người, gân xanh trên trán nảy lên, không ngừng run lẩy bẩy. Phương Đại Xuyên nắm lấy tay phải y, hô lớn, “Ráng lên! Niên ca ráng lên!”
Dương Tụng ngoẹo đầu cười, cười rung cả cành lá phía sau. Cô ta cười, miệng không ngừng trào ra máu tươi và bọt mép.
Tay phải Lý Tư Niên lật lại, chậm chạp tách mở bàn tay Phương Đại Xuyên, mười ngón đan cài với hắn. Y đau không thốt nên lời, chỉ biết thở hổn hển, cố gắng chống chọi cơn đau mài mòn từ trong xương cốt.
“Đừng hoảng… Không… Không chết được…” Lý Tư Niên chật vật ngước lên, cố gắng lắc đầu, vẩy hết nước mưa trên tóc và lông mi, lo lắng nhìn Phương Đại Xuyên.
Phương Đại Xuyên khóc, thực sự khiến người khác đau lòng.
Cả khuôn mặt hắn nhăn nhúm lại, chóp mũi đỏ hoe, Lý Tư Niên vội vã cất tiếng, nhưng chẳng thốt nên lời, chỉ biết hổn hển thở, mệt nhọc mà đau đớn.
“Tôi phải giết nó, tôi phải giết nó!!!” Mắt thấy Lý Tư Niên bị cơn đau hành hạ, mồ hôi lạnh tuôn trào, Phương Đại Xuyên siết chặt nắm đấm, khớp xương răng rắc kêu vang, nghiến răng bật ra mấy chữ.
Hắn đứng dậy, bước về phía Dương Tụng.
Đầu Dương Tụng vẫn ngoẹo sang bên theo góc độ kỳ dị, thân thể vắt ngang trên thân cây, cười khanh khách nói, “Từ hồi lên đảo tới giờ, lần đầu tiên tôi thấy bộ dạng này của anh đấy.”
“Cô muốn nói gì thì nói, đằng nào từ nay về sau cô cũng chẳng được thấy gì nữa hết.” Phương Đại Xuyên đau lòng tột đỉnh, nhưng giọng điệu vẫn bình thản vô cùng, lồng ngực hắn như tràn nước biển, lạnh tới máu cũng phải đóng băng. Hắn bước từng bước lại gần Dương Tụng.
“Nghe tôi nói đã, Phương Đại Xuyên!” Lý Tư Niên ngọ nguậy sau lưng hắn, móng tay cắm vào da thịt vì dùng sức quá nhiều, “Anh đứng đó, đừng nhúc nhích! Nghe tôi nói đã!”
Phương Đại Xuyên ngoái lại nhìn y, dừng lại giữa y và Dương Tụng.
Lý Tư Niên cũng cuống, mồ hôi lạnh trượt qua khóe mắt y trông như dòng lệ.
“Ống tiêm rỗng! Không chết được! Mẹ kiếp anh về đây cho tôi!”
Xa xa, một tiếng sấm vang rền.
“Tin ca đi, Xuyên muội.” Lý Tư Niên vừa nói, vừa cố gắng mỉm cười, “Độc rắn phải ngấm một lượng nhất định mới chết được, dù là độc rắn hổ mang thì cũng phải cần 4 đến 8 gam mới đủ giết người trưởng thành. Xuyên nhi… Anh về đây, anh tin tôi đi. Không chết được.”
Không chết được, chỉ đau thôi.
Tuy liều lượng không đủ gây nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tiêm vào cơ thể vẫn có phản ứng như nhau. Máu đông, thận xuất huyết, sốt cao, vã mồ hôi, không thiếu cái nào. Nếu cơ thể khỏe mạnh, khả năng miễn dịch cao, có lẽ cũng dễ dàng chống chọi, nhưng vài ngày trước Lý Tư Niên vừa trúng độc một lần, thiếu bác sĩ và thuốc men, sốt cao liên tục hai mươi bốn giờ, nên thực ra cửa ải này rất khó vượt qua.
Nhưng y không dám nói với Phương Đại Xuyên, y sợ Phương Đại Xuyên nóng giận nhất thời, thật sự hai tay nhuốm máu. Nhuốm máu cũng chẳng có gì, nhưng y không nỡ.
Phương Đại Xuyên nghe y nói vậy thì mới hoàn hồn, hắn đứng tại chỗ khóc thút thít một lát, khí thế tàn bạo độc ác ban đầu bay mất sạch. Sợ phát khiếp mà, Phương Đại Xuyên nghĩ, giữa bầu trời mưa lạnh hoang vắng, hắn lại mồ hôi đầm đìa.
Hắn bước đến, cúi xuống, nửa kéo nửa ôm Lý Tư Niên đứng dậy.
Lý Tư Niên mặt mũi tái xanh, cả cánh tay trái buông thõng bên người, không thể cử động.
“Chúng ta về thôi, kệ xác bọn nó thích chết cứ chết.” Phương Đại Xuyên khịt mũi, dìu Lý Tư Niên đi, ngang qua Dương Tụng cũng không thèm liếc mắt nhìn cô.
“Lý Tư Niên là người của boss, đến để xem chúng ta giết nhau.” Dương Tụng khàn khàn bật cười sau lưng họ.
Phương Đại Xuyên dừng bước, không ngoái lại, chỉ lạnh nhạt nói, “Chết cũng chết rồi, can hệ chó gì đến cô?”
Từng câu từng từ, tràn ngập khí phách.
Về đến phòng Lý Tư Niên, tay Phương Đại Xuyên run run rẩy rẩy, quẹt thẻ vài lần mới mở được cửa.
Hắn cẩn thận đỡ Lý Tư Niên lên giường, tay cầm con dao ăn lấy trong bếp, mở nắp chai rượu nhỏ trên kệ, vẩy rượu lên lưỡi dao, lưỡi dao óng ánh sắc vàng.
Lý Tư Niên nhìn theo hắn bận rộn tới lui, khẽ nói, “Xin lỗi.”
“Xin lỗi cóc gì! Đần!” Phương Đại Xuyên vừa sát trùng lưỡi dao vừa khóc, hắn giơ tay chùi nước mắt, đến lời mắng chửi cũng sụt sùi, “Đá cô ta ra là được, việc gì phải lao lên? Cậu tưởng cậu là Iron Man à? Da thịt cứng hơn kim thép à? Đâm vào tôi có sao đâu!! Cậu biết thừa là không chết mà, đâm ai chẳng giống nhau?! Sao phải lao lên chặn?”
Lý Tư Niên run rẩy nở nụ cười, “Tình thế cấp bách… Tự nhiên quên mất… Đâm vào mới nhớ, là không chết được.”
Động tác của Phương Đại Xuyên khựng lại, hắn hiểu, dù Lý Tư Niên chu toàn cách nào thì trong khoảnh khắc đó cũng không thể đoán được lượng thuốc còn trong ống có đủ chết hay không. Hắn ném dao, quay mặt lại khóc.
Lý Tư Niên vươn cánh tay phải còn cử động được ra xoa đầu hắn. Tóc hắn mướt mồ hôi lạnh, thấm ướt bàn tay y, “Đừng khóc… Khóc xấu lắm.”
Phương Đại Xuyên trợn đôi mắt đỏ hoe, chỉ muốn lao đến cắn y. Đôi mắt đỏ hoe của hắn giống hệt con sói con, vừa hung ác, vừa tội nghiệp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.