Chương 77: Đêm thứ năm – 12
Vong Nhân Việt Đao
16/09/2020
Lớp vải quấn chặt quanh vai, máu dần ngừng chảy, cả người dịu đi, nét mặt Lý Tư Niên cũng thả lỏng hơn nhiều. Phương Đại Xuyên nằm bên phải y, hai người co cụm trong góc chiếc giường lớn. Nhưng không thể trách họ, hơn nửa giường đã thấm máu và mồ hôi, nhớp nháp ướt át, không nằm được.
Hai người không ai lên tiếng, điều chỉnh nhịp thở, giả bộ ngủ. Phương Đại Xuyên không dám nhìn Lý Tư Niên, bị nhiệt độ cơ thể nóng hầm hập bên cạnh thiêu đốt tới sượng sùng, bèn dứt khoát quay sang nhìn vầng trăng mờ ảo dưới cơn mưa ngoài cửa sổ. Lý Tư Niên thì xoa xoa ngón cái và ngón trỏ tay phải, lắng nghe tiếng kim đồng hồ tích tắc kêu.
Nhịp tim vừa nặng vừa hối hả, biết rõ người kia không ngủ, nhưng mở miệng vài lần lại chẳng biết nói gì. Không khí như có chút ngượng ngập, nhưng so với ngượng ngập, cảm giác thấu hiểu không nói ra lời phảng phất rõ rệt hơn.
Tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn.
Lý Tư Niên nằm một lát, thật sự hết nhịn nổi, chống tay ngồi dậy, “Không được, tôi phải đi tắm đây.”
“Tắm cớt mà tắm! Nước nóng còn chẳng có, cậu đang sốt đấy nhé!” Phương Đại Xuyên cũng bật dậy.
Hai người giả bộ ngủ bốn mắt nhìn nhau, trông thấy khóe miệng rướm máu của nhau, lại đồng thời nhìn đi chỗ khác.
“Anh không ngủ à…” Lý Tư Niên biết rõ còn hỏi.
— Vớ vẩn, cậu xát ngón tay soàn soạt soàn soạt, tôi ngủ thế chó nào được. Phương Đại Xuyên thầm nghĩ.
Phương Đại Xuyên gãi đầu đáp, “Tôi… Tôi hơi lạ giường.”
— Lạ giường quái gì, Lý Tư Niên đảo mắt nhìn trời, đêm qua anh ngủ say lắm mà.
“Hay là chật quá… Hay là tôi đổi…” Lý Tư Niên nhếch miệng cười.
“Không cần không cần!” Phương Đại Xuyên vội vàng ngẩng lên, “Cứ… Cứ ngủ thế này được rồi… Thế này được rồi…” Hắn nói được nửa câu, trông thấy nụ cười của Lý Tư Niên thì hơi xấu hổ, vội vàng đánh trống lảng, “Tôi, tôi sợ nửa đêm cậu phát sốt, tôi phải chăm sóc cậu…”
“Tôi muốn đi tắm, anh có chăm sóc tôi chút không?” Lý Tư Niên giả vờ lơ đễnh hỏi.
Phương Đại Xuyên lắp bắp, “Ơ… Thế, thế chăm sóc như nào? Tôi…”
“Tay tôi bất tiện.” Lý Tư Niên quay sang nhìn vai trái, “Tay trái không nhấc lên được, cũng không được dính nước, anh cầm vòi sen giúp tôi.”
Phương Đại Xuyên lắp bắp, “À… Ừ, được thôi…”
Trên đảo đã cắt điện, nước nóng trong bình đã dùng hết từ lâu, mưa dầm liên miên, hệ thống năng lượng mặt trời cũng không dùng được. Hai người vào phòng tắm, vặn vòi mức nóng nhất, nước vẫn lạnh tanh.
Phương Đại Xuyên giơ cao vòi sen, nước lạnh phun xuống lưng Lý Tư Niên, rửa sạch vết máu, Lý Tư Niên dùng một tay gội đầu, mái tóc ướt sũng nhỏ nước lõng bõng.
Sau hông Lý Tư Niên có vết sẹo.
Vết sẹo rất dài, trông rất dữ tợn, trắng phau bóng loáng. Phương Đại Xuyên không cầm nổi lòng, thò tay ra thử sờ, Lý Tư Niên giật nảy.
Y quay lại, nhướn mày.
“Chỗ này, bị sao thế?” Phương Đại Xuyên chọc chọc sau hông y.
“Chuyện hồi nhỏ ấy mà.” Lý Tư Niên quay lại, tiếp tục tắm rửa, không muốn nhiều lời.
“Hồi nhỏ sao?” Phương Đại Xuyên bản tính hiếu kỳ, còn rất kiên nhẫn.
“Hồi nhỏ bị lừa bán vào tổ chức lừa đảo, bỏ chạy bị bắt lại, cái này từ hồi đó để lại.” Y qua loa đáp, không nói để lại như thế nào, cũng không nói rõ tình hình lúc ấy ra sao.
Chẳng biết sao, nghe y trả lời bâng quơ như vậy, đáy lòng Phương Đại Xuyên nặng trĩu.
Lý Tư Niên tắm xong phần lưng, ngực xoa đầy bọt, chẳng biết có nên quay lại không. Phương Đại Xuyên còn mải suy nghĩ vẩn vơ, hắn chăm chú nhìn vết sẹo ngang hông y, đầu óc cứ mường tượng cảnh Lý Tư Niên bị cả đám người lớn quây lại đánh.
Tội nghiệp ghê, còn nhỏ như vầy.
Hắn thẫn thờ nghĩ, giơ tay áp lên vết sẹo. Đường cong sau hông y rất mượt mà, lõm vào trong, cả bàn tay áp vào cũng vừa.
Lý Tư Niên giật thót.
Nước lạnh như băng cùng bàn tay ấm áp, y cũng mặc kệ cả người đầy bọt, quay lại nắm lấy cổ tay Phương Đại Xuyên, híp mắt như chú mèo bự, phảng phất chút bất mãn và nguy hiểm, “Làm gì thế?”
“Không, làm gì đâu?” Phương Đại Xuyên nuốt nước miếng, quả quyết kháng cự ham muốn, lắc đầu, “Cậu đang bị thương mà, tôi đâu thể lợi dụng lúc cậu không có sức kháng cự!”
Lý Tư Niên bật cười, “Chắc anh hơi hiểu lầm cách dùng từ ‘lợi dụng’ rồi đấy, hoặc là anh hơi hiểu lầm địa vị của hai chúng ta rồi.” Giọng y rất nhẹ, thong thả từng tiếng bên tai Phương Đại Xuyên.
Phương Đại Xuyên nhướn mày nhìn y, một ngón tay chọc chọc băng vải trên vai y, “Cậu đừng có được chiều sinh hư, anh là thấy cậu bị thương, là thương cậu nên mới để cậu khươ môi múa mép tí tẹo thôi.”
“Vậy anh thương em nữa đi.” Lý Tư Niên nhích lại, cúi xuống hôn.
Nửa giờ sau.
Lý Tư Niên nằm trên giường, lắng tai nghe tiếng nước vọng ra từ phòng tắm.
Phương Đại Xuyên đứng dưới vòi sen, vừa tắm vừa liên tục xoa người để tạo hơi ấm chống chọi cái lạnh. Vai hắn cũng băng bó, vết thương bị tấm thép cửa cứa qua vẫn chưa lành. Hắn dùng tay trái liên tục kỳ cọ ‘người anh em’ sục sôi ý chí chiến đấu bên dưới của mình, vừa nhớ lại câu lúc nãy mắng Lý Tư Niên “Tắm cớt mà tắm!”, tự nhiên thấy xấu hổ không nói thành lời.
Tiếng chuông cửa chợt vang.
Lý Tư Niên ngập ngừng một lát, cầm con dao ăn trên bàn giấu sau lưng, ra mở cửa.
Bên ngoài, Đỗ Vĩ biếng nhác dựa vào khung cửa như người không xương, mặt đỏ lựng, cả người nồng nặc mùi rượu, “Đinh Tư Huy chết rồi, các anh có đi xem tí không?”
Lý Tư Niên sững sờ.
“Chết như nào? Ai chết?” Phương Đại Xuyên trong phòng tắm nghe thấy tiếng động, tiện tay khoác áo choàng tắm, tóc cũng không lau, mở cửa chạy ra.
Mang theo mùi sữa tắm thơm phức và hơi nước ẩm ướt.
Lý Tư Niên ngoái lại, “Đỗ Vĩ đến, nói là… Đinh Tư Huy chết rồi.”
“Đinh Tư Huy?” Phương Đại Xuyên choáng váng, “Không phải Dương Tụng sao? Dương Tụng đuổi theo giết Đinh Tư Huy nhưng bị Đinh Tư Huy giết ngược mà…”
“Đúng, nhưng Đinh Tư Huy cũng chết rồi.” Giọng Đỗ Vĩ không hề dao động, như thể chẳng quan tâm ai chết ai sống, chỉ đến báo một câu rồi thôi, “Tôi chuyển xác về rồi, Dương Tụng cũng kéo về luôn, các anh có xuống xem không?”
Phương Đại Xuyên khoác áo choàng tắm, theo ra cửa.
Lý Tư Niên thở dài, cầm theo thẻ phòng, không bỏ dao xuống.
“Đã bảo là đàn bà đánh nhau, đàn ông đừng có dây vào mà lại…” Đỗ Vĩ uống nhiều quá, vẫn ngà ngà say, “Đàn bà đánh nhau đúng là hiểm thật, chẳng nể tình chút nào.”
Phương Đại Xuyên không có thiện cảm với cậu ta, nghe vậy bèn đáp, “Lúc giết cha, cậu cũng có nể tình đâu.”
Đỗ Vĩ dừng bước, quay lại liếc nhìn hắn, ánh mắt pha trộn giữa đùa cợt và lạnh nhạt, “Anh còn giữ được tình cảm là vì có người che chở cho anh.”
“Anh ta giữ được tình cảm là vì cái tâm anh ta sạch sẽ.” Lý Tư Niên lạnh lùng cất tiếng phía sau.
Ánh mắt Đỗ Vĩ đảo qua đảo lại giữa hai người, bật cười một tiếng, quay gót bỏ xuống nhà. Phương Đại Xuyên dừng tại chỗ, Lý Tư Niên lướt qua hắn, bị hắn kéo lại.
Phương Đại Xuyên kéo kéo vạt áo Lý Tư Niên.
“Tôi cần cậu ra mặt thay tôi à? Tôi…” Phương Đại Xuyên rất khó chịu trong lòng, nghĩ đến cảnh Lý Tư Niên chặn mũi kim cho hắn, nghĩ đến cảnh hắn sợ Lý Tư Niên hãm hại Lưu Tân, hoang mang vội vã chạy theo ngăn cản, rồi chính mắt trông thấy Lý Tư Niên bị Lưu Tân hãm hại.
Bây giờ y vẫn đang sốt cao, Phương Đại Xuyên nghĩ, nếu hắn là Lý Tư Niên, chắc chắn hắn đã khóa cửa đánh một giấc, cần gì quan tâm ai chết ai sống. Nhưng y lại đèo bồng thêm hắn, lo lắng cho hắn, bảo vệ hắn, vì hắn mà lao lực khổ tâm, thương tích đầy mình.
“Thế mà tôi chẳng thay đổi được gì cả… Họ chết hết rồi… Tôi chẳng cứu được ai hết, ngược lại còn làm phiền cậu.” Giọng Phương Đại Xuyên rất trầm.
Lý Tư Niên dừng bước.
Y cả đêm không ngủ, vẫn sốt cao, đôi mắt tràn trề mỏi mệt và lạnh lẽo, nhưng cái nhìn của y lại chất chứa dịu dàng, giọng nói khàn khàn mang theo quả quyết và kiên định, “Nếu không có anh, tôi cũng chẳng khác gì Đinh Tư Huy, Dương Tụng hay Đỗ Vĩ. Tính toán mưu mẹo, sinh tử do trời.”
“Anh không cứu được những người muốn chết.” Lý Tư Niên nói, rành mạch từng chữ, “Nhưng anh Xuyên à, anh vẫn luôn cứu rỗi tôi.”
Hai người không ai lên tiếng, điều chỉnh nhịp thở, giả bộ ngủ. Phương Đại Xuyên không dám nhìn Lý Tư Niên, bị nhiệt độ cơ thể nóng hầm hập bên cạnh thiêu đốt tới sượng sùng, bèn dứt khoát quay sang nhìn vầng trăng mờ ảo dưới cơn mưa ngoài cửa sổ. Lý Tư Niên thì xoa xoa ngón cái và ngón trỏ tay phải, lắng nghe tiếng kim đồng hồ tích tắc kêu.
Nhịp tim vừa nặng vừa hối hả, biết rõ người kia không ngủ, nhưng mở miệng vài lần lại chẳng biết nói gì. Không khí như có chút ngượng ngập, nhưng so với ngượng ngập, cảm giác thấu hiểu không nói ra lời phảng phất rõ rệt hơn.
Tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn.
Lý Tư Niên nằm một lát, thật sự hết nhịn nổi, chống tay ngồi dậy, “Không được, tôi phải đi tắm đây.”
“Tắm cớt mà tắm! Nước nóng còn chẳng có, cậu đang sốt đấy nhé!” Phương Đại Xuyên cũng bật dậy.
Hai người giả bộ ngủ bốn mắt nhìn nhau, trông thấy khóe miệng rướm máu của nhau, lại đồng thời nhìn đi chỗ khác.
“Anh không ngủ à…” Lý Tư Niên biết rõ còn hỏi.
— Vớ vẩn, cậu xát ngón tay soàn soạt soàn soạt, tôi ngủ thế chó nào được. Phương Đại Xuyên thầm nghĩ.
Phương Đại Xuyên gãi đầu đáp, “Tôi… Tôi hơi lạ giường.”
— Lạ giường quái gì, Lý Tư Niên đảo mắt nhìn trời, đêm qua anh ngủ say lắm mà.
“Hay là chật quá… Hay là tôi đổi…” Lý Tư Niên nhếch miệng cười.
“Không cần không cần!” Phương Đại Xuyên vội vàng ngẩng lên, “Cứ… Cứ ngủ thế này được rồi… Thế này được rồi…” Hắn nói được nửa câu, trông thấy nụ cười của Lý Tư Niên thì hơi xấu hổ, vội vàng đánh trống lảng, “Tôi, tôi sợ nửa đêm cậu phát sốt, tôi phải chăm sóc cậu…”
“Tôi muốn đi tắm, anh có chăm sóc tôi chút không?” Lý Tư Niên giả vờ lơ đễnh hỏi.
Phương Đại Xuyên lắp bắp, “Ơ… Thế, thế chăm sóc như nào? Tôi…”
“Tay tôi bất tiện.” Lý Tư Niên quay sang nhìn vai trái, “Tay trái không nhấc lên được, cũng không được dính nước, anh cầm vòi sen giúp tôi.”
Phương Đại Xuyên lắp bắp, “À… Ừ, được thôi…”
Trên đảo đã cắt điện, nước nóng trong bình đã dùng hết từ lâu, mưa dầm liên miên, hệ thống năng lượng mặt trời cũng không dùng được. Hai người vào phòng tắm, vặn vòi mức nóng nhất, nước vẫn lạnh tanh.
Phương Đại Xuyên giơ cao vòi sen, nước lạnh phun xuống lưng Lý Tư Niên, rửa sạch vết máu, Lý Tư Niên dùng một tay gội đầu, mái tóc ướt sũng nhỏ nước lõng bõng.
Sau hông Lý Tư Niên có vết sẹo.
Vết sẹo rất dài, trông rất dữ tợn, trắng phau bóng loáng. Phương Đại Xuyên không cầm nổi lòng, thò tay ra thử sờ, Lý Tư Niên giật nảy.
Y quay lại, nhướn mày.
“Chỗ này, bị sao thế?” Phương Đại Xuyên chọc chọc sau hông y.
“Chuyện hồi nhỏ ấy mà.” Lý Tư Niên quay lại, tiếp tục tắm rửa, không muốn nhiều lời.
“Hồi nhỏ sao?” Phương Đại Xuyên bản tính hiếu kỳ, còn rất kiên nhẫn.
“Hồi nhỏ bị lừa bán vào tổ chức lừa đảo, bỏ chạy bị bắt lại, cái này từ hồi đó để lại.” Y qua loa đáp, không nói để lại như thế nào, cũng không nói rõ tình hình lúc ấy ra sao.
Chẳng biết sao, nghe y trả lời bâng quơ như vậy, đáy lòng Phương Đại Xuyên nặng trĩu.
Lý Tư Niên tắm xong phần lưng, ngực xoa đầy bọt, chẳng biết có nên quay lại không. Phương Đại Xuyên còn mải suy nghĩ vẩn vơ, hắn chăm chú nhìn vết sẹo ngang hông y, đầu óc cứ mường tượng cảnh Lý Tư Niên bị cả đám người lớn quây lại đánh.
Tội nghiệp ghê, còn nhỏ như vầy.
Hắn thẫn thờ nghĩ, giơ tay áp lên vết sẹo. Đường cong sau hông y rất mượt mà, lõm vào trong, cả bàn tay áp vào cũng vừa.
Lý Tư Niên giật thót.
Nước lạnh như băng cùng bàn tay ấm áp, y cũng mặc kệ cả người đầy bọt, quay lại nắm lấy cổ tay Phương Đại Xuyên, híp mắt như chú mèo bự, phảng phất chút bất mãn và nguy hiểm, “Làm gì thế?”
“Không, làm gì đâu?” Phương Đại Xuyên nuốt nước miếng, quả quyết kháng cự ham muốn, lắc đầu, “Cậu đang bị thương mà, tôi đâu thể lợi dụng lúc cậu không có sức kháng cự!”
Lý Tư Niên bật cười, “Chắc anh hơi hiểu lầm cách dùng từ ‘lợi dụng’ rồi đấy, hoặc là anh hơi hiểu lầm địa vị của hai chúng ta rồi.” Giọng y rất nhẹ, thong thả từng tiếng bên tai Phương Đại Xuyên.
Phương Đại Xuyên nhướn mày nhìn y, một ngón tay chọc chọc băng vải trên vai y, “Cậu đừng có được chiều sinh hư, anh là thấy cậu bị thương, là thương cậu nên mới để cậu khươ môi múa mép tí tẹo thôi.”
“Vậy anh thương em nữa đi.” Lý Tư Niên nhích lại, cúi xuống hôn.
Nửa giờ sau.
Lý Tư Niên nằm trên giường, lắng tai nghe tiếng nước vọng ra từ phòng tắm.
Phương Đại Xuyên đứng dưới vòi sen, vừa tắm vừa liên tục xoa người để tạo hơi ấm chống chọi cái lạnh. Vai hắn cũng băng bó, vết thương bị tấm thép cửa cứa qua vẫn chưa lành. Hắn dùng tay trái liên tục kỳ cọ ‘người anh em’ sục sôi ý chí chiến đấu bên dưới của mình, vừa nhớ lại câu lúc nãy mắng Lý Tư Niên “Tắm cớt mà tắm!”, tự nhiên thấy xấu hổ không nói thành lời.
Tiếng chuông cửa chợt vang.
Lý Tư Niên ngập ngừng một lát, cầm con dao ăn trên bàn giấu sau lưng, ra mở cửa.
Bên ngoài, Đỗ Vĩ biếng nhác dựa vào khung cửa như người không xương, mặt đỏ lựng, cả người nồng nặc mùi rượu, “Đinh Tư Huy chết rồi, các anh có đi xem tí không?”
Lý Tư Niên sững sờ.
“Chết như nào? Ai chết?” Phương Đại Xuyên trong phòng tắm nghe thấy tiếng động, tiện tay khoác áo choàng tắm, tóc cũng không lau, mở cửa chạy ra.
Mang theo mùi sữa tắm thơm phức và hơi nước ẩm ướt.
Lý Tư Niên ngoái lại, “Đỗ Vĩ đến, nói là… Đinh Tư Huy chết rồi.”
“Đinh Tư Huy?” Phương Đại Xuyên choáng váng, “Không phải Dương Tụng sao? Dương Tụng đuổi theo giết Đinh Tư Huy nhưng bị Đinh Tư Huy giết ngược mà…”
“Đúng, nhưng Đinh Tư Huy cũng chết rồi.” Giọng Đỗ Vĩ không hề dao động, như thể chẳng quan tâm ai chết ai sống, chỉ đến báo một câu rồi thôi, “Tôi chuyển xác về rồi, Dương Tụng cũng kéo về luôn, các anh có xuống xem không?”
Phương Đại Xuyên khoác áo choàng tắm, theo ra cửa.
Lý Tư Niên thở dài, cầm theo thẻ phòng, không bỏ dao xuống.
“Đã bảo là đàn bà đánh nhau, đàn ông đừng có dây vào mà lại…” Đỗ Vĩ uống nhiều quá, vẫn ngà ngà say, “Đàn bà đánh nhau đúng là hiểm thật, chẳng nể tình chút nào.”
Phương Đại Xuyên không có thiện cảm với cậu ta, nghe vậy bèn đáp, “Lúc giết cha, cậu cũng có nể tình đâu.”
Đỗ Vĩ dừng bước, quay lại liếc nhìn hắn, ánh mắt pha trộn giữa đùa cợt và lạnh nhạt, “Anh còn giữ được tình cảm là vì có người che chở cho anh.”
“Anh ta giữ được tình cảm là vì cái tâm anh ta sạch sẽ.” Lý Tư Niên lạnh lùng cất tiếng phía sau.
Ánh mắt Đỗ Vĩ đảo qua đảo lại giữa hai người, bật cười một tiếng, quay gót bỏ xuống nhà. Phương Đại Xuyên dừng tại chỗ, Lý Tư Niên lướt qua hắn, bị hắn kéo lại.
Phương Đại Xuyên kéo kéo vạt áo Lý Tư Niên.
“Tôi cần cậu ra mặt thay tôi à? Tôi…” Phương Đại Xuyên rất khó chịu trong lòng, nghĩ đến cảnh Lý Tư Niên chặn mũi kim cho hắn, nghĩ đến cảnh hắn sợ Lý Tư Niên hãm hại Lưu Tân, hoang mang vội vã chạy theo ngăn cản, rồi chính mắt trông thấy Lý Tư Niên bị Lưu Tân hãm hại.
Bây giờ y vẫn đang sốt cao, Phương Đại Xuyên nghĩ, nếu hắn là Lý Tư Niên, chắc chắn hắn đã khóa cửa đánh một giấc, cần gì quan tâm ai chết ai sống. Nhưng y lại đèo bồng thêm hắn, lo lắng cho hắn, bảo vệ hắn, vì hắn mà lao lực khổ tâm, thương tích đầy mình.
“Thế mà tôi chẳng thay đổi được gì cả… Họ chết hết rồi… Tôi chẳng cứu được ai hết, ngược lại còn làm phiền cậu.” Giọng Phương Đại Xuyên rất trầm.
Lý Tư Niên dừng bước.
Y cả đêm không ngủ, vẫn sốt cao, đôi mắt tràn trề mỏi mệt và lạnh lẽo, nhưng cái nhìn của y lại chất chứa dịu dàng, giọng nói khàn khàn mang theo quả quyết và kiên định, “Nếu không có anh, tôi cũng chẳng khác gì Đinh Tư Huy, Dương Tụng hay Đỗ Vĩ. Tính toán mưu mẹo, sinh tử do trời.”
“Anh không cứu được những người muốn chết.” Lý Tư Niên nói, rành mạch từng chữ, “Nhưng anh Xuyên à, anh vẫn luôn cứu rỗi tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.