Chương 92: Sau đó - 02
Vong Nhân Việt Đao
16/09/2020
Phương Đại Xuyên rời khỏi nhà ông nội, đi bộ trong con hẻm nhỏ, chân trời đỏ như lửa, rực rỡ từng khoảng không bị dây diện chia lìa. Phương Đại Xuyên dõi mắt trông xa, chân trời đỏ rực chia cắt bầu trời xanh thẳm với mặt đất, rất giống ngọn lửa phừng phừng trên mặt biển ngày hôm đó.
Tiệm hớt tóc đầu hẻm đang bật nhạc.
Heard a song come through
And when I was looking for you, I sing blue
Too long on the dark side
Trying to find the light
Đây là bài hát Lý Tư Niên ngân nga bên tai hắn sau đêm triền miên, trước ngày xa cách. Giai điệu vẫn còn văng vẳng bên tai.
Phương Đại Xuyên sực nhận ra gì đó, hắn phát hiện mình đang nắm giữ một xâu chìa khóa, chỉ còn cách sự thật một chút nữa thôi. Hắn cúi đầu rảo bước vào tiệm hớt tóc.
Hai cảnh sát phía sau vội vàng bám theo hắn.
"Anh trai cắt ngắn, uốn tóc hay tạo kiểu?" Nhân viên đằng trước ngẩng lên nhìn hắn, hai mắt sáng trưng.
Phương Đại Xuyên hít sâu một hơi, ngón tay run rẩy chỉ vào máy phát nhạc trên bàn, "Bài đang bật là bài gì thế?"
"'Colour to the moon', bài dân ca nổi tiếng của Allan Taylor đó, anh cũng thích ạ?" Ánh mắt cậu nhân viên khẽ chuyển xuống hông và đùi Phương Đại Xuyên.
Phương Đại Xuyên không để ý đến cậu ta, cúi đầu run rẩy mở điện thoại, gõ vài từ vào ô tìm kiếm.
Hình tròn màu xanh bắt đầu quay, lời ca dần hiện ra, tràn đầy màn hình.
Em chỉ là tiết mục nhỏ trong lễ hội phố sau
Tôi bước trên dây cao, cố gắng không té ngã
Chỉ là cách sống tiếp như bao người vẫn sống tiếp
Chỉ riêng mình em, chỉ mình em là khác
Em chỉ là tiết mục nhỏ trong lễ hội phố sau
Tôi cố gắng giữ mình không ngã xuống
...
Đã trải qua bóng tối, khi đấu tranh tìm ánh sáng
Tôi thấy những bóng ma, tan biến bên kia màn đêm
Nghe thấy giai điệu một bài ca, tôi kiếm tìm em, hát khúc ca buồn
Như đã quá lâu chìm trong bóng tối, tôi khát khao truy cầu ánh sáng
Em chỉ là tiết mục nhỏ trong lễ hội phố sau
Tôi cố gắng giữ mình không ngã xuống
"Anh Xuyên, anh vẫn luôn cứu rỗi tôi."
"Không có anh, tôi có gì khác họ?"
"Cậu ấy đang cầu cứu." Phương Đại Xuyên nhớ lại những bức họa của y, thầm nhủ dưới đáy lòng, "Cậu ấy đang cầu cứu mình."
Vài giọt nước nhỏ lên màn hình, Phương Đại Xuyên giơ tay gạt đi, mặt không biến sắc. Mình phải đi cứu cậu ấy.
"Cảnh sát đây! Mong mọi người phối hợp!" Cảnh sát bên cạnh thấy hắn gạt tới gạt lui trên điện thoại, cho rằng hắn sắp liên lạc với ai đó, bèn tiến lên giơ thẻ ngành, giật điện thoại của hắn.
Cậu nhân viên sợ cứng người.
Cảnh sát tỉnh táo hỏi, "Hai người vừa nói gì thế?"
Cậu nhân viên lắp bắp, "Không, không nói gì cả... Anh khách này hỏi tên bài hát là gì..."
Cảnh sát mở điện thoại lên, màn hình của Phương Đại Xuyên vẫn dừng ở giao diện phát nhạc, vừa mở ra, tiếng hát đã tự động cất lên, "Có phải bài hát này mang ám hiệu gì không?" Cảnh sát ngờ vực hỏi.
Phương Đại Xuyên lắc đầu, "Chỉ là bài hát thôi mà."
Viên cảnh sát chưa kịp hỏi tiếp thì điện thoại trong túi thình lình đổ chuông, gã đánh mắt ý bảo Phương Đại Xuyên chớ manh động, sau đó nhận cuộc gọi.
"A lô?" Gã đứng thẳng, nghe người ở đầu kia căn dặn, sau đó kinh hô, "Ngài nói sao?! Nhưng chúng tôi theo dõi cả ngày mà!"
Giọng người bên kia hơi lớn, Phương Đại Xuyên cũng nghe được loáng thoáng, "Về ngay lập tức!... Có... Tin... Du thuyền... Vùng biển quốc tế... Cũng là hình thức Người sói..."
Viên cảnh sát dập máy, giận dữ trừng mắt nhìn Phương Đại Xuyên, ném điện thoại vào lòng hắn, "Đi đi, không giám sát nữa."
"Đợi đã!" Phương Đại Xuyên vươn tay chặn viên cảnh sát mặc thường phục.
Cậu nhân viên gội đầu hoảng sợ, thầm nhủ anh này to gan thế, dám chặn cả cảnh sát.
Viên cảnh sát cũng không hòa nhã với hắn, "Buông ra! Muốn vào đồn lần nữa hả?"
"Có chuyện gì thế? Du thuyền trên vùng biển quốc tế lại có người tổ chức chơi người sói à? Có phải Lý Tư Niên không? Có liên quan gì đến cậu ấy không? Sao mấy người rút lệnh giám sát tôi? Có phải nghe được tin gì rồi không?" Hắn liên tiếp đặt câu hỏi.
Viên cảnh sát đang định qua loa đáp lời hắn thì lại có cuộc gọi đến.
"Rõ, thưa sếp, em sẽ..." Chưa dứt lời, điện thoại đã bị giật mất.
"???" Viên cảnh sát ngơ ngác nhìn sang, chỉ thấy Phương Đại Xuyên đang nói vào điện thoại, "Tôi muốn gặp ông, tôi có việc quan trọng cần khai báo."
Lại là Cục Cảnh sát, lại là căn phòng thẩm vấn.
Cục phó ngồi phía sau bàn, dò xét hắn.
Lại một tách cà phê như thường lệ.
Người rót cà phê cho hắn cứ tưởng sau lần trước hắn sẽ bị ám ảnh, chắc là uống không nổi, ai ngờ hắn ngửa cổ nốc cạn, cả cục phó cũng phải nhướn mày.
"Cậu còn gì để khai báo nữa?" Cục phó lại rót cho hắn nửa tách.
Phương Đại Xuyên tháo chiếc nhẫn trên tay nện xuống bàn, giơ chân lên bắt chéo, "Tôi và Lý Tư Niên đã ước hẹn cả đời, các ông muốn bắt cậu ta hả? Tôi có thể hỗ trợ các ông."
"Ồ?" Cục phó nhướn mày, "Hai người đã ước hẹn cả đời mà cậu còn chịu giúp chúng tôi bắt cậu ta? Hay là cậu định mật báo để cậu ta tranh thủ bỏ trốn?"
Phương Đại Xuyên cúi đầu, đùa nghịch ngón tay mình, "Tôi thà bắt cậu ấy cả đời ngồi tù còn hơn để cậu ấy tiếp tục kiếm ăn dưới quyền bà mẹ. Trạng thái tinh thần của cậu ấy rất nguy hiểm, cậu ấy vẫn luôn cầu cứu tôi. Tôi không biết các ông có tin lời tôi hay không, trò chơi này đúng là do cậu ấy tổ chức, nhưng cậu ấy thật sự không phải kẻ chủ mưu. Cậu ấy cũng là người bị hại, có lẽ đã bị hại từ rất lâu, rất nặng, so với bất kỳ ai."
"Thật sự đành lòng?" Cục phó thích thú quan sát vẻ mặt hắn, "Không hối hận đột xuất chứ?"
Phương Đại Xuyên quả quyết lắc đầu, "Cậu ấy ngồi tù một ngày, tôi sẽ đợi cậu ấy một ngày, cậu ấy ngồi tù cả đời, tôi sẽ mua nhà bên cạnh nhà tù, cả đời chờ đợi cậu ấy."
Hắn cúi đầu nhoẻn cười, sườn mặt gầy gò thấp thoáng nét dịu dàng, "Nếu các ông thấy cậu ấy đã ổn định, đồng ý cho chúng tôi gặp nhau một tuần một lần, không phải thăm nom qua vách thủy tinh thì càng tốt. Nếu cậu ấy không ra được thì tôi tình nguyện vào với cậu ấy, cứ cho tôi vào một phòng giam khác là xong."
Cục phó lắc đầu, bí hiểm cười với hắn, "Yên tâm, cân nhắc tình hình của các cậu, cấp trên sẽ không làm khó đâu."
"Cậu chấp nhận hỗ trợ cảnh sát lần này chứ?" Cục phó thôi cười, nghiêm mặt nói, "Đầu tiên, chúng tôi không có bất cứ bằng chứng nào chứng minh Lý Tư Niên còn sống. Tiếp theo, trò chơi này đứng tên cậu ta, nhưng căn cứ theo số liệu gián điệp của chúng tôi báo về thì kẻ tổ chức trò chơi lại không phải cậu ta."
Ánh mắt Phương Đại Xuyên tức thì ảm đạm.
"Hơn nữa còn rất nguy hiểm, gián điệp của chúng tôi mất liên lạc ba ngày, đại thể đã xác nhận hi sinh. Mong cậu chuẩn bị tâm lý vững vàng." Cục phó nghiêm túc nói.
Phương Đại Xuyên ngửa đầu thở ra một hơi, "Cha mẹ tôi đều là cảnh sát, chắc ngài cũng phải tin vào quyết tâm và năng lực của tôi. Về phần có tìm được Lý Tư Niên hay không..." Hắn nhớ lời ông nội đã nói, muốn gì thì cứ tiến lên mà lấy, còn nếu thật sự lấy mãi không được thì thôi đi, đã không có duyên thì đừng cố chấp quá. Hắn lẳng lặng nhìn đèn treo trên đỉnh đầu, nói tiếp, "Tìm được cậu ấy thì tốt, không tìm được cũng chẳng sao. Chẳng sao cả. Chỉ là tôi đã từng buông tay cậu ấy hai lần. Một lần vì vô tâm, một lần vì bị ép buộc, tôi không muốn buông tay cậu ấy nữa, cho dù chỉ còn chút hi vọng mong manh."
Tiệm hớt tóc đầu hẻm đang bật nhạc.
Heard a song come through
And when I was looking for you, I sing blue
Too long on the dark side
Trying to find the light
Đây là bài hát Lý Tư Niên ngân nga bên tai hắn sau đêm triền miên, trước ngày xa cách. Giai điệu vẫn còn văng vẳng bên tai.
Phương Đại Xuyên sực nhận ra gì đó, hắn phát hiện mình đang nắm giữ một xâu chìa khóa, chỉ còn cách sự thật một chút nữa thôi. Hắn cúi đầu rảo bước vào tiệm hớt tóc.
Hai cảnh sát phía sau vội vàng bám theo hắn.
"Anh trai cắt ngắn, uốn tóc hay tạo kiểu?" Nhân viên đằng trước ngẩng lên nhìn hắn, hai mắt sáng trưng.
Phương Đại Xuyên hít sâu một hơi, ngón tay run rẩy chỉ vào máy phát nhạc trên bàn, "Bài đang bật là bài gì thế?"
"'Colour to the moon', bài dân ca nổi tiếng của Allan Taylor đó, anh cũng thích ạ?" Ánh mắt cậu nhân viên khẽ chuyển xuống hông và đùi Phương Đại Xuyên.
Phương Đại Xuyên không để ý đến cậu ta, cúi đầu run rẩy mở điện thoại, gõ vài từ vào ô tìm kiếm.
Hình tròn màu xanh bắt đầu quay, lời ca dần hiện ra, tràn đầy màn hình.
Em chỉ là tiết mục nhỏ trong lễ hội phố sau
Tôi bước trên dây cao, cố gắng không té ngã
Chỉ là cách sống tiếp như bao người vẫn sống tiếp
Chỉ riêng mình em, chỉ mình em là khác
Em chỉ là tiết mục nhỏ trong lễ hội phố sau
Tôi cố gắng giữ mình không ngã xuống
...
Đã trải qua bóng tối, khi đấu tranh tìm ánh sáng
Tôi thấy những bóng ma, tan biến bên kia màn đêm
Nghe thấy giai điệu một bài ca, tôi kiếm tìm em, hát khúc ca buồn
Như đã quá lâu chìm trong bóng tối, tôi khát khao truy cầu ánh sáng
Em chỉ là tiết mục nhỏ trong lễ hội phố sau
Tôi cố gắng giữ mình không ngã xuống
"Anh Xuyên, anh vẫn luôn cứu rỗi tôi."
"Không có anh, tôi có gì khác họ?"
"Cậu ấy đang cầu cứu." Phương Đại Xuyên nhớ lại những bức họa của y, thầm nhủ dưới đáy lòng, "Cậu ấy đang cầu cứu mình."
Vài giọt nước nhỏ lên màn hình, Phương Đại Xuyên giơ tay gạt đi, mặt không biến sắc. Mình phải đi cứu cậu ấy.
"Cảnh sát đây! Mong mọi người phối hợp!" Cảnh sát bên cạnh thấy hắn gạt tới gạt lui trên điện thoại, cho rằng hắn sắp liên lạc với ai đó, bèn tiến lên giơ thẻ ngành, giật điện thoại của hắn.
Cậu nhân viên sợ cứng người.
Cảnh sát tỉnh táo hỏi, "Hai người vừa nói gì thế?"
Cậu nhân viên lắp bắp, "Không, không nói gì cả... Anh khách này hỏi tên bài hát là gì..."
Cảnh sát mở điện thoại lên, màn hình của Phương Đại Xuyên vẫn dừng ở giao diện phát nhạc, vừa mở ra, tiếng hát đã tự động cất lên, "Có phải bài hát này mang ám hiệu gì không?" Cảnh sát ngờ vực hỏi.
Phương Đại Xuyên lắc đầu, "Chỉ là bài hát thôi mà."
Viên cảnh sát chưa kịp hỏi tiếp thì điện thoại trong túi thình lình đổ chuông, gã đánh mắt ý bảo Phương Đại Xuyên chớ manh động, sau đó nhận cuộc gọi.
"A lô?" Gã đứng thẳng, nghe người ở đầu kia căn dặn, sau đó kinh hô, "Ngài nói sao?! Nhưng chúng tôi theo dõi cả ngày mà!"
Giọng người bên kia hơi lớn, Phương Đại Xuyên cũng nghe được loáng thoáng, "Về ngay lập tức!... Có... Tin... Du thuyền... Vùng biển quốc tế... Cũng là hình thức Người sói..."
Viên cảnh sát dập máy, giận dữ trừng mắt nhìn Phương Đại Xuyên, ném điện thoại vào lòng hắn, "Đi đi, không giám sát nữa."
"Đợi đã!" Phương Đại Xuyên vươn tay chặn viên cảnh sát mặc thường phục.
Cậu nhân viên gội đầu hoảng sợ, thầm nhủ anh này to gan thế, dám chặn cả cảnh sát.
Viên cảnh sát cũng không hòa nhã với hắn, "Buông ra! Muốn vào đồn lần nữa hả?"
"Có chuyện gì thế? Du thuyền trên vùng biển quốc tế lại có người tổ chức chơi người sói à? Có phải Lý Tư Niên không? Có liên quan gì đến cậu ấy không? Sao mấy người rút lệnh giám sát tôi? Có phải nghe được tin gì rồi không?" Hắn liên tiếp đặt câu hỏi.
Viên cảnh sát đang định qua loa đáp lời hắn thì lại có cuộc gọi đến.
"Rõ, thưa sếp, em sẽ..." Chưa dứt lời, điện thoại đã bị giật mất.
"???" Viên cảnh sát ngơ ngác nhìn sang, chỉ thấy Phương Đại Xuyên đang nói vào điện thoại, "Tôi muốn gặp ông, tôi có việc quan trọng cần khai báo."
Lại là Cục Cảnh sát, lại là căn phòng thẩm vấn.
Cục phó ngồi phía sau bàn, dò xét hắn.
Lại một tách cà phê như thường lệ.
Người rót cà phê cho hắn cứ tưởng sau lần trước hắn sẽ bị ám ảnh, chắc là uống không nổi, ai ngờ hắn ngửa cổ nốc cạn, cả cục phó cũng phải nhướn mày.
"Cậu còn gì để khai báo nữa?" Cục phó lại rót cho hắn nửa tách.
Phương Đại Xuyên tháo chiếc nhẫn trên tay nện xuống bàn, giơ chân lên bắt chéo, "Tôi và Lý Tư Niên đã ước hẹn cả đời, các ông muốn bắt cậu ta hả? Tôi có thể hỗ trợ các ông."
"Ồ?" Cục phó nhướn mày, "Hai người đã ước hẹn cả đời mà cậu còn chịu giúp chúng tôi bắt cậu ta? Hay là cậu định mật báo để cậu ta tranh thủ bỏ trốn?"
Phương Đại Xuyên cúi đầu, đùa nghịch ngón tay mình, "Tôi thà bắt cậu ấy cả đời ngồi tù còn hơn để cậu ấy tiếp tục kiếm ăn dưới quyền bà mẹ. Trạng thái tinh thần của cậu ấy rất nguy hiểm, cậu ấy vẫn luôn cầu cứu tôi. Tôi không biết các ông có tin lời tôi hay không, trò chơi này đúng là do cậu ấy tổ chức, nhưng cậu ấy thật sự không phải kẻ chủ mưu. Cậu ấy cũng là người bị hại, có lẽ đã bị hại từ rất lâu, rất nặng, so với bất kỳ ai."
"Thật sự đành lòng?" Cục phó thích thú quan sát vẻ mặt hắn, "Không hối hận đột xuất chứ?"
Phương Đại Xuyên quả quyết lắc đầu, "Cậu ấy ngồi tù một ngày, tôi sẽ đợi cậu ấy một ngày, cậu ấy ngồi tù cả đời, tôi sẽ mua nhà bên cạnh nhà tù, cả đời chờ đợi cậu ấy."
Hắn cúi đầu nhoẻn cười, sườn mặt gầy gò thấp thoáng nét dịu dàng, "Nếu các ông thấy cậu ấy đã ổn định, đồng ý cho chúng tôi gặp nhau một tuần một lần, không phải thăm nom qua vách thủy tinh thì càng tốt. Nếu cậu ấy không ra được thì tôi tình nguyện vào với cậu ấy, cứ cho tôi vào một phòng giam khác là xong."
Cục phó lắc đầu, bí hiểm cười với hắn, "Yên tâm, cân nhắc tình hình của các cậu, cấp trên sẽ không làm khó đâu."
"Cậu chấp nhận hỗ trợ cảnh sát lần này chứ?" Cục phó thôi cười, nghiêm mặt nói, "Đầu tiên, chúng tôi không có bất cứ bằng chứng nào chứng minh Lý Tư Niên còn sống. Tiếp theo, trò chơi này đứng tên cậu ta, nhưng căn cứ theo số liệu gián điệp của chúng tôi báo về thì kẻ tổ chức trò chơi lại không phải cậu ta."
Ánh mắt Phương Đại Xuyên tức thì ảm đạm.
"Hơn nữa còn rất nguy hiểm, gián điệp của chúng tôi mất liên lạc ba ngày, đại thể đã xác nhận hi sinh. Mong cậu chuẩn bị tâm lý vững vàng." Cục phó nghiêm túc nói.
Phương Đại Xuyên ngửa đầu thở ra một hơi, "Cha mẹ tôi đều là cảnh sát, chắc ngài cũng phải tin vào quyết tâm và năng lực của tôi. Về phần có tìm được Lý Tư Niên hay không..." Hắn nhớ lời ông nội đã nói, muốn gì thì cứ tiến lên mà lấy, còn nếu thật sự lấy mãi không được thì thôi đi, đã không có duyên thì đừng cố chấp quá. Hắn lẳng lặng nhìn đèn treo trên đỉnh đầu, nói tiếp, "Tìm được cậu ấy thì tốt, không tìm được cũng chẳng sao. Chẳng sao cả. Chỉ là tôi đã từng buông tay cậu ấy hai lần. Một lần vì vô tâm, một lần vì bị ép buộc, tôi không muốn buông tay cậu ấy nữa, cho dù chỉ còn chút hi vọng mong manh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.