Phù Thủy Xuyên Qua: Tránh Rắc Rối Chính Là Tôn Chỉ!
Chương 3
Liễu Nhược Y
31/03/2017
Khả Khả vừa ôm cái
đùi gà đã bị gặm gần như là sạch sẽ về liền nhìn thấy Thu Tĩnh Huyền
nhắm mắt, thần thái nhu hòa an tĩnh, có lẽ là đang ngủ say. Vài tia nắng xuyên qua tán lá, xuyên qua cả lớp rèm hoa mỹ lệ mềm mại chiếu lên dung nhan tinh xảo cao quý, khiến cho người ta sinh ra cảm giác muốn tôn
sùng.... Khả Khả dường như ngơ ngác mà nhìn hình ảnh kia, tròng mắt mặc
lục thanh khiết thoáng xẹt qua một tia huyết hồng, dường như vô thức mà
tiến tới người con gái kia, phía sau thân hình bé nhỏ thoáng dương lên
một mảnh hồng vụ, dần dần ngưng tụ thành dung nhan mơ hồ của một nam tử, Khả Khả khẽ lẩm bẩm:
- Huyền Nhi... Huyền Nhi... Nàng vẫn xinh đẹp như thế... Huyền Nhi a... nàng sao lại dám quên ta chứ? Sao lại..... A?
Hồng vụ trong không gian yên lặng mà nhanh chóng tiêu thất, chỉ còn có Khả Khả mơ mơ hồ hồ bay giữa không trung, Khả Khả nhíu nhíu đôi mi thanh tú. Hình như... nàng vừa bị thứ gì đó... cướp đoạt ý thức, phụ thể? Lại giương mắt nhìn nữ tử đang say ngủ bên dưới, Khả Khả khẽ lắc đầu, chuyện này nàng sẽ tìm hiểu sau... có lẽ là ý niệm của ai đó trôi giữa Thời gian phong bạo, vừa vặn bám lên cơ thể nàng, thừa lúc nàng thất thần vì ngắm chủ nhân liền cướp đoạt ý thức... Chuyện này cũng không lớn lắm, Thu Tĩnh Huyền hẳn là cũng không cần phải phí tâm... Khả Khả nghĩ như vậy, liền dùng sức vẫy cánh, để năng lượng của bản thân thanh tẩy mỡ gà cùng mùi thức ăn ám lên thân thể, sau đó lăn lăn vào bên cạnh Thu Tĩnh Huyền, đi ngủ a đi ngủ.
Biến cố vừa xảy ra, Thu Tĩnh Huyền hoàn toàn không biết đến, bởi vì lúc này, thần thức của nàng đang ở một không gian khác.
Bách hoa nở rộ, cổ thụ tràn đầy linh khí, khắp trời là màn mưa hoa phấn hồng nhè nhẹ phiêu đãng.
Gió thoảng hương thơm khiến người say lòng, ong bướm rập rờn nô đùa nhau, trong dòng suối thanh khiết là bầy cá vàng xinh đẹp. Bạch vân tựa như dải khăn mỏng nhạt màu, vây quanh từng bụi hoa gốc cỏ, khiến nơi này thêm phần thánh khiết bất nhiễm hồng trần.
Cảnh sắc đẹp tuyệt vời - Đây là kết luận mà Thu Tĩnh Huyền rút ra sau khi nhìn một vòng xung quanh. Không có ai ở đây, Thu Tĩnh Huyền tâm cũng không loạn, thần sắc lạnh nhạt tự tiến về bộ bàn bạch ngọc dưới gốc cổ thụ, tự rót cho mình một cốc trà, thả thêm vào đó vài cánh hoa, mùi thơm thanh nhã liền tỏa ra khắp phía. Nàng nhàn nhã uống một ngụm, khẽ gật đầu:
- Trà ngon. Lần này ủ lá trà rất không sai. Vị ngọt nhuần hương hơn lần trước nhiều.
- Oa~ thật hả? Thank you very much~~ Haha... đã nói là bản tiểu thư nhất định sẽ làm tốt hơn rồi mà! - Thanh âm thanh linh kì ảo tựa như từ bốn phương tám hướng mà truyền tới, hoàn toàn hiển lộ vẻ hưng phấn của chủ nhân giọng nói này, Thu Tĩnh Huyền hiếm khi lộ ra sắc mặt khác thường đột nhiên nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn lên phía linh đào mộc vạn năm, giọng nói toát lên nét cưng chiều nhu hòa:
- Uhm. Chúc mừng, Y Y.
- Nga nga~ không cần khách khí =v= Tiểu Huyền Huyền ~~~
Từ trên cao, tiểu cô nương chừng 12 - 13 tuổi một thân tử y cười tươi rạng rỡ mà đáp xuống, phất tay thuấn di một cái, lập tức đã ngồi đối diện Thu Tĩnh Huyền. Tiểu cô nương nhìn qua dáng vẻ vô cùng nhu thuận đáng yêu, gương mặt mềm mại, mắt hơi xếch to tròn, mũi nhỏ miệng nhỏ chọc người yêu thích, dưới khóe mắt trái là hoa văn hình tử điệp khiến dung nhan thanh thuần nhu thuận thêm một phần mị diễm. Nàng ta trên dưới nhìn Thu Tĩnh Huyền một lướt, trong đôi mắt tử sắc chớp động quang mang khó hiểu, Thu Tĩnh Huyền cũng không nói thêm gì, chỉ tùy ý người kia xem bản thân thực kĩ. Một người anh tĩnh mà cao quý, một người vừa linh động vừa tao nhã, mắt đối mắt, tiếu ý treo bên khóe môi, nhất thời khiến cho cả hai ác hàn một trận... khụ khụ... nhầm rồi nhầm rồi!!! Là kinh diễm! Kinh diễm một trận...
Một lát sau, chờ "kinh diễm" qua đi, Thu Tĩnh Huyền mới lên tiếng:
- Sao lại nhìn ta ... đến mức này? Không phải là ngươi bị sắc đẹp của bản phù thủy mê hoặc, trầm luân nhớ nhung không bỏ nổi rồi chứ? Thực đáng tiếc là ta không có hứng thú với nữ nhi. Ngươi chết tâm đi. - Gương mặt thường ngày không chút biểu cảm lộ ra nét nhu hòa cùng tiếu ý nhàn nhạt, mắt đẹp liếc sang phía đối diện chớp chớp tỏ vẻ kiêu kì, lời nói ra lại tự kỉ khiến người ta khó tin được.... Nếu Khả Khả đang ở đây, nhất định sẽ bị Thu Tĩnh Huyền "phát bệnh" dọa tới đứng hình, trước khi bị sét đánh cháy khét đi sẽ kiên cường hét lên một câu: Mẹ ơi! Cứu con! Chủ nhân bị ma nhập rồi! Nói thực nhiều aaaaa!!!!
.... Khụ khụ... đương nhiên vì Khả Khả không có ở chỗ này. Phía trên là viễn cảnh... chỉ là viễn cảnh mà thôi.....
Quay lại với thực tại, tiểu cô nương ngồi đối diện dường như đã quen với chuyện này, khe khẽ mỉm cười, trong tay áo dài rộng xuất ra một chai... cocacola, sau đó mở nắp chai, hung hăng uống mấy ngụm, hào sảng chùi mép. Lập tức, cái gọi là "linh động tao nhã" liền bay hết sạch.... :
- Ta phi! Bản tiểu thư mà lại bị cái bản mặt lừa đảo của ngươi làm cho "trầm luân" không buông nổi? Ha! Lần nào cũng tự kỉ như này ngươi không thấy chán à? - Nói dứt lời, tiểu cô nương liền chạy đến dòng suối bên cạnh, vừa nhìn xuống vừa vỗ vỗ mặt mình, vô cùng hào lòng nói tiếp - Ta xinh đẹp như vậy, còn chưa bị chính bản thân mê hoặc, ngươi tính cái gì? Thiết~
.... Tổng kết lại mà nói, chính là trình độ tự kỉ coi như ngang hàng nhau.
Hai người hoan thanh tiếu ngữ một hồi mới coi như nghiêm túc, chân chân chính chính bàn tới trọng điểm:
- Ngươi ruốt cục vì sao lại kéo ta tới đây? - Thu Tĩnh Huyền khôi phục lại thái độ nhàn nhã lười biếng của bản thân, chỉ là thần thái so với ngày thường chân thực thân thiết hơn rất nhiều.
- Vì sao a? - Liễu Nhược Y nhẹ nhàng mỉm cười, cúi đầu xuống chơi đùa ngón tay trắng nõn của bản thân, ngữ điệu mang theo một tia lo lắng không dễ phát giác - Ta... chỉ là muốn nhắc nhở Tiểu Huyền Huyền, nơi mà ngươi vừa xuyên qua... không ra khỏi đó được.
- Tức là...? - Thu Tĩnh Huyền nhíu nhíu đôi màu xinh đẹp, tròng mắt xuất hiện một tia nghi hoặc, chỉ là một thời không, mà đến cả Liễu Nhược Y cũng nói là "không rời đi được"...
- Chính là ý trên mặt chữ. Nơi ngươi vừa xuyên qua là một Diễn Giới của một người, nơi đó... bị hạ cấm chế. Vào được, ra... rất khó. Bây giờ sức mạnh của ngươi... chưa đủ để mở Thời Không Chi Môn.
Thu Tĩnh Huyền lơ đãng gật đầu, khẽ "ân" một tiếng. Thực ra lúc trước nàng nói với Khả Khả quên mất chú pháp là nói dối. Dù nàng đãng trí thật, nhưng cái cần nhớ tuyệt đối sẽ nhớ rất kĩ, huống hồ là chú pháp quan trọng như vậy? Chỉ là chú pháp bị mất hiệu lực, nàng không muốn Khả Khả lo lắng cho nên đành phải nói dối cho qua chuyện... Bất quá, theo lời Liễu Nhược Y nói, vậy thì hẳn có người tính toán nàng.
Nhưng.... ruốt cục đó là ai?
Thu Tĩnh Huyền rũ mắt, trong đôi mắt xinh đẹp là một mảnh mê mang cùng với nghi hoặc.
Liễu Nhược Y trầm mặc nhìn sang Thu Tĩnh Huyền, tròng mắt màu tím lộ rõ sự lo lắng, nàng hơi hé miệng, cắn một miếng KFC giòn giòn thơm ngon trên tay, sau đó nhấc chai cocacola lên uống một ngụm. Thanh âm nhai nuốt giữa không gian an tĩnh này phá lệ rõ ràng, khiến cho Thu Tĩnh Huyền không nhịn được ngẩng đầu lên, ra tay.... cướp đoạt cái chân gà rán còn lại trên cái dĩa trên bàn, cắn một ngụm:
- Ngươi có vẻ rất lo lắng cho ta a, ta thực sự vô cùng cảm động. (→.→) - Thanh âm lành lạnh trong trẻo vì vướng phải miếng thịt gà trong cổ liền trở nên mềm mại mơ hồ hơn, Thu Tĩnh Huyền phóng ánh mắt nhu hòa sang phía Liễu Nhược Y, tựa như muốn nói: Này! Ta biết ngươi mua rất nhiều KFC, mau đem ra đây đi!! Bạn tốt phải cùng nhau ăn!
- Ân. Chúng ta là bạn tốt a~ Nào có thể không lo lắng cơ chứ? - Liễu Nhược Y gặm tới mức miệng toàn là thịt gà, thế nhưng vẫn có thể rõ ràng trả lời lại câu hỏi của Thu Tĩnh Huyền, tỏ rõ kinh nghiệm vừa ăn vừa nói chuyện khiến người khác ngưỡng mộ của mình. Phải nhiều chuyện đến mức nào mới có thể đạt thành trình độ này chứ? Khụ khụ.... nhầm rồi nhầm rồi! Câu vừa rồi là ảo giác, ảo giác! Chính xác là "Phải yêu thương trân trọng bạn bè tới mức nào mới có thể trả lời rõ ràng như vậy chứ?".
Liễu Nhược Y nghiêng đầu, kéo từ chân bàn ra một túi giấy... nhìn cũng có vẻ không nhỏ, hào phóng đem đồ ăn trong túi ra để lên bàn, tận tình khoản đãi bạn bè....
Giữa khung cảnh mỹ lệ như từ trong tranh mà họa nên ấy, thanh âm của Liễu Nhược Y cùng Thu Tĩnh Huyền trở nên cực kì.... .... tuyệt vời (!?!!!!)
- Ngươi tăng bao nhiêu kí rồi? =v=
- Bản cô nương trời sinh linh thể. Không tăng thêm cân nào! =3=
- Ờ... thế khi nào ta rời đi được?
- Dựa vào n cuốn tiểu thuyết mà hai chúng ta nhìn qua, ta kết luận là --- --------- không biết!
- .... Ngươi vô dụng quá.
- Ngươi mới vô dụng! Không cho ăn nữa!
- Thiết! Ta nói ngươi không vô dụng là được chứ gì?
- Hầy. Thực ra cũng không đến nỗi không biết. Ta là không chắc chắn lắm mà thôi.
- Ờ. Tam Thập Lục Chi Thiên Ngoại Cảnh Thiên ngày càng đẹp...
- Đương nhiên rồi.
-...
-...
...
Trong một góc của Tam Thập Lục Chi Thiên Ngoại Cảnh Thiên, thanh âm trong trẻo đầy vui vẻ của hai nữ tử đều đặn vang lên, chen cùng với thanh âm nhai nuốt và tiếng cười thanh linh, vô ưu vô lo. Chỉ có chính Liễu Nhược Y cùng Thu Tĩnh Huyền biết, bản thân có bao nhiêu để ý đến chuyện này, chỉ là ăn ý không tỏ ra lo lắng, không muốn để người đối diện vì bản thân mà khổ sở.....
Bằng hữu, chính là như vậy.
Hảo hữu, chính là như thế.
--- ------- Tiểu kịch trường --- ----
Khả Khả (lăn lộn kêu gào): oa oa oa.... gà rán! KFC!!!! Ta muốn ăn TT_TT
Thu Tĩnh Huyền (cắn một ngụm gà rán): Ngươi ráng chờ. Khi nào ta rảnh rỗi liền mở ra huyết mạch lực lượng của ngươi. Như vậy ngươi có thể biến ra KFC ăn.
Y Y (uống cocacola): Ngươi có thể dùng chú thuật biến ra gà nướng mà.
Khả Khả (ỚvỜ): Chủ nhân~~~~~~
Thu Tĩnh Huyền (tao nhã vứt xương gà): Tự thân vận động mới thành người có ích cho xã hội.
Khả Khả + Y Y (-_-||||) (gào thét nội tâm): Ngươi nói như vậy mà không thấy ngại à????!!!!!
- Huyền Nhi... Huyền Nhi... Nàng vẫn xinh đẹp như thế... Huyền Nhi a... nàng sao lại dám quên ta chứ? Sao lại..... A?
Hồng vụ trong không gian yên lặng mà nhanh chóng tiêu thất, chỉ còn có Khả Khả mơ mơ hồ hồ bay giữa không trung, Khả Khả nhíu nhíu đôi mi thanh tú. Hình như... nàng vừa bị thứ gì đó... cướp đoạt ý thức, phụ thể? Lại giương mắt nhìn nữ tử đang say ngủ bên dưới, Khả Khả khẽ lắc đầu, chuyện này nàng sẽ tìm hiểu sau... có lẽ là ý niệm của ai đó trôi giữa Thời gian phong bạo, vừa vặn bám lên cơ thể nàng, thừa lúc nàng thất thần vì ngắm chủ nhân liền cướp đoạt ý thức... Chuyện này cũng không lớn lắm, Thu Tĩnh Huyền hẳn là cũng không cần phải phí tâm... Khả Khả nghĩ như vậy, liền dùng sức vẫy cánh, để năng lượng của bản thân thanh tẩy mỡ gà cùng mùi thức ăn ám lên thân thể, sau đó lăn lăn vào bên cạnh Thu Tĩnh Huyền, đi ngủ a đi ngủ.
Biến cố vừa xảy ra, Thu Tĩnh Huyền hoàn toàn không biết đến, bởi vì lúc này, thần thức của nàng đang ở một không gian khác.
Bách hoa nở rộ, cổ thụ tràn đầy linh khí, khắp trời là màn mưa hoa phấn hồng nhè nhẹ phiêu đãng.
Gió thoảng hương thơm khiến người say lòng, ong bướm rập rờn nô đùa nhau, trong dòng suối thanh khiết là bầy cá vàng xinh đẹp. Bạch vân tựa như dải khăn mỏng nhạt màu, vây quanh từng bụi hoa gốc cỏ, khiến nơi này thêm phần thánh khiết bất nhiễm hồng trần.
Cảnh sắc đẹp tuyệt vời - Đây là kết luận mà Thu Tĩnh Huyền rút ra sau khi nhìn một vòng xung quanh. Không có ai ở đây, Thu Tĩnh Huyền tâm cũng không loạn, thần sắc lạnh nhạt tự tiến về bộ bàn bạch ngọc dưới gốc cổ thụ, tự rót cho mình một cốc trà, thả thêm vào đó vài cánh hoa, mùi thơm thanh nhã liền tỏa ra khắp phía. Nàng nhàn nhã uống một ngụm, khẽ gật đầu:
- Trà ngon. Lần này ủ lá trà rất không sai. Vị ngọt nhuần hương hơn lần trước nhiều.
- Oa~ thật hả? Thank you very much~~ Haha... đã nói là bản tiểu thư nhất định sẽ làm tốt hơn rồi mà! - Thanh âm thanh linh kì ảo tựa như từ bốn phương tám hướng mà truyền tới, hoàn toàn hiển lộ vẻ hưng phấn của chủ nhân giọng nói này, Thu Tĩnh Huyền hiếm khi lộ ra sắc mặt khác thường đột nhiên nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn lên phía linh đào mộc vạn năm, giọng nói toát lên nét cưng chiều nhu hòa:
- Uhm. Chúc mừng, Y Y.
- Nga nga~ không cần khách khí =v= Tiểu Huyền Huyền ~~~
Từ trên cao, tiểu cô nương chừng 12 - 13 tuổi một thân tử y cười tươi rạng rỡ mà đáp xuống, phất tay thuấn di một cái, lập tức đã ngồi đối diện Thu Tĩnh Huyền. Tiểu cô nương nhìn qua dáng vẻ vô cùng nhu thuận đáng yêu, gương mặt mềm mại, mắt hơi xếch to tròn, mũi nhỏ miệng nhỏ chọc người yêu thích, dưới khóe mắt trái là hoa văn hình tử điệp khiến dung nhan thanh thuần nhu thuận thêm một phần mị diễm. Nàng ta trên dưới nhìn Thu Tĩnh Huyền một lướt, trong đôi mắt tử sắc chớp động quang mang khó hiểu, Thu Tĩnh Huyền cũng không nói thêm gì, chỉ tùy ý người kia xem bản thân thực kĩ. Một người anh tĩnh mà cao quý, một người vừa linh động vừa tao nhã, mắt đối mắt, tiếu ý treo bên khóe môi, nhất thời khiến cho cả hai ác hàn một trận... khụ khụ... nhầm rồi nhầm rồi!!! Là kinh diễm! Kinh diễm một trận...
Một lát sau, chờ "kinh diễm" qua đi, Thu Tĩnh Huyền mới lên tiếng:
- Sao lại nhìn ta ... đến mức này? Không phải là ngươi bị sắc đẹp của bản phù thủy mê hoặc, trầm luân nhớ nhung không bỏ nổi rồi chứ? Thực đáng tiếc là ta không có hứng thú với nữ nhi. Ngươi chết tâm đi. - Gương mặt thường ngày không chút biểu cảm lộ ra nét nhu hòa cùng tiếu ý nhàn nhạt, mắt đẹp liếc sang phía đối diện chớp chớp tỏ vẻ kiêu kì, lời nói ra lại tự kỉ khiến người ta khó tin được.... Nếu Khả Khả đang ở đây, nhất định sẽ bị Thu Tĩnh Huyền "phát bệnh" dọa tới đứng hình, trước khi bị sét đánh cháy khét đi sẽ kiên cường hét lên một câu: Mẹ ơi! Cứu con! Chủ nhân bị ma nhập rồi! Nói thực nhiều aaaaa!!!!
.... Khụ khụ... đương nhiên vì Khả Khả không có ở chỗ này. Phía trên là viễn cảnh... chỉ là viễn cảnh mà thôi.....
Quay lại với thực tại, tiểu cô nương ngồi đối diện dường như đã quen với chuyện này, khe khẽ mỉm cười, trong tay áo dài rộng xuất ra một chai... cocacola, sau đó mở nắp chai, hung hăng uống mấy ngụm, hào sảng chùi mép. Lập tức, cái gọi là "linh động tao nhã" liền bay hết sạch.... :
- Ta phi! Bản tiểu thư mà lại bị cái bản mặt lừa đảo của ngươi làm cho "trầm luân" không buông nổi? Ha! Lần nào cũng tự kỉ như này ngươi không thấy chán à? - Nói dứt lời, tiểu cô nương liền chạy đến dòng suối bên cạnh, vừa nhìn xuống vừa vỗ vỗ mặt mình, vô cùng hào lòng nói tiếp - Ta xinh đẹp như vậy, còn chưa bị chính bản thân mê hoặc, ngươi tính cái gì? Thiết~
.... Tổng kết lại mà nói, chính là trình độ tự kỉ coi như ngang hàng nhau.
Hai người hoan thanh tiếu ngữ một hồi mới coi như nghiêm túc, chân chân chính chính bàn tới trọng điểm:
- Ngươi ruốt cục vì sao lại kéo ta tới đây? - Thu Tĩnh Huyền khôi phục lại thái độ nhàn nhã lười biếng của bản thân, chỉ là thần thái so với ngày thường chân thực thân thiết hơn rất nhiều.
- Vì sao a? - Liễu Nhược Y nhẹ nhàng mỉm cười, cúi đầu xuống chơi đùa ngón tay trắng nõn của bản thân, ngữ điệu mang theo một tia lo lắng không dễ phát giác - Ta... chỉ là muốn nhắc nhở Tiểu Huyền Huyền, nơi mà ngươi vừa xuyên qua... không ra khỏi đó được.
- Tức là...? - Thu Tĩnh Huyền nhíu nhíu đôi màu xinh đẹp, tròng mắt xuất hiện một tia nghi hoặc, chỉ là một thời không, mà đến cả Liễu Nhược Y cũng nói là "không rời đi được"...
- Chính là ý trên mặt chữ. Nơi ngươi vừa xuyên qua là một Diễn Giới của một người, nơi đó... bị hạ cấm chế. Vào được, ra... rất khó. Bây giờ sức mạnh của ngươi... chưa đủ để mở Thời Không Chi Môn.
Thu Tĩnh Huyền lơ đãng gật đầu, khẽ "ân" một tiếng. Thực ra lúc trước nàng nói với Khả Khả quên mất chú pháp là nói dối. Dù nàng đãng trí thật, nhưng cái cần nhớ tuyệt đối sẽ nhớ rất kĩ, huống hồ là chú pháp quan trọng như vậy? Chỉ là chú pháp bị mất hiệu lực, nàng không muốn Khả Khả lo lắng cho nên đành phải nói dối cho qua chuyện... Bất quá, theo lời Liễu Nhược Y nói, vậy thì hẳn có người tính toán nàng.
Nhưng.... ruốt cục đó là ai?
Thu Tĩnh Huyền rũ mắt, trong đôi mắt xinh đẹp là một mảnh mê mang cùng với nghi hoặc.
Liễu Nhược Y trầm mặc nhìn sang Thu Tĩnh Huyền, tròng mắt màu tím lộ rõ sự lo lắng, nàng hơi hé miệng, cắn một miếng KFC giòn giòn thơm ngon trên tay, sau đó nhấc chai cocacola lên uống một ngụm. Thanh âm nhai nuốt giữa không gian an tĩnh này phá lệ rõ ràng, khiến cho Thu Tĩnh Huyền không nhịn được ngẩng đầu lên, ra tay.... cướp đoạt cái chân gà rán còn lại trên cái dĩa trên bàn, cắn một ngụm:
- Ngươi có vẻ rất lo lắng cho ta a, ta thực sự vô cùng cảm động. (→.→) - Thanh âm lành lạnh trong trẻo vì vướng phải miếng thịt gà trong cổ liền trở nên mềm mại mơ hồ hơn, Thu Tĩnh Huyền phóng ánh mắt nhu hòa sang phía Liễu Nhược Y, tựa như muốn nói: Này! Ta biết ngươi mua rất nhiều KFC, mau đem ra đây đi!! Bạn tốt phải cùng nhau ăn!
- Ân. Chúng ta là bạn tốt a~ Nào có thể không lo lắng cơ chứ? - Liễu Nhược Y gặm tới mức miệng toàn là thịt gà, thế nhưng vẫn có thể rõ ràng trả lời lại câu hỏi của Thu Tĩnh Huyền, tỏ rõ kinh nghiệm vừa ăn vừa nói chuyện khiến người khác ngưỡng mộ của mình. Phải nhiều chuyện đến mức nào mới có thể đạt thành trình độ này chứ? Khụ khụ.... nhầm rồi nhầm rồi! Câu vừa rồi là ảo giác, ảo giác! Chính xác là "Phải yêu thương trân trọng bạn bè tới mức nào mới có thể trả lời rõ ràng như vậy chứ?".
Liễu Nhược Y nghiêng đầu, kéo từ chân bàn ra một túi giấy... nhìn cũng có vẻ không nhỏ, hào phóng đem đồ ăn trong túi ra để lên bàn, tận tình khoản đãi bạn bè....
Giữa khung cảnh mỹ lệ như từ trong tranh mà họa nên ấy, thanh âm của Liễu Nhược Y cùng Thu Tĩnh Huyền trở nên cực kì.... .... tuyệt vời (!?!!!!)
- Ngươi tăng bao nhiêu kí rồi? =v=
- Bản cô nương trời sinh linh thể. Không tăng thêm cân nào! =3=
- Ờ... thế khi nào ta rời đi được?
- Dựa vào n cuốn tiểu thuyết mà hai chúng ta nhìn qua, ta kết luận là --- --------- không biết!
- .... Ngươi vô dụng quá.
- Ngươi mới vô dụng! Không cho ăn nữa!
- Thiết! Ta nói ngươi không vô dụng là được chứ gì?
- Hầy. Thực ra cũng không đến nỗi không biết. Ta là không chắc chắn lắm mà thôi.
- Ờ. Tam Thập Lục Chi Thiên Ngoại Cảnh Thiên ngày càng đẹp...
- Đương nhiên rồi.
-...
-...
...
Trong một góc của Tam Thập Lục Chi Thiên Ngoại Cảnh Thiên, thanh âm trong trẻo đầy vui vẻ của hai nữ tử đều đặn vang lên, chen cùng với thanh âm nhai nuốt và tiếng cười thanh linh, vô ưu vô lo. Chỉ có chính Liễu Nhược Y cùng Thu Tĩnh Huyền biết, bản thân có bao nhiêu để ý đến chuyện này, chỉ là ăn ý không tỏ ra lo lắng, không muốn để người đối diện vì bản thân mà khổ sở.....
Bằng hữu, chính là như vậy.
Hảo hữu, chính là như thế.
--- ------- Tiểu kịch trường --- ----
Khả Khả (lăn lộn kêu gào): oa oa oa.... gà rán! KFC!!!! Ta muốn ăn TT_TT
Thu Tĩnh Huyền (cắn một ngụm gà rán): Ngươi ráng chờ. Khi nào ta rảnh rỗi liền mở ra huyết mạch lực lượng của ngươi. Như vậy ngươi có thể biến ra KFC ăn.
Y Y (uống cocacola): Ngươi có thể dùng chú thuật biến ra gà nướng mà.
Khả Khả (ỚvỜ): Chủ nhân~~~~~~
Thu Tĩnh Huyền (tao nhã vứt xương gà): Tự thân vận động mới thành người có ích cho xã hội.
Khả Khả + Y Y (-_-||||) (gào thét nội tâm): Ngươi nói như vậy mà không thấy ngại à????!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.