Phúc Bảo Ba Tuổi Rưỡi, Được Tám Người Cậu Chiều Chuộng
Chương 1:
Mạnh Hàn Tử
27/12/2022
Lời nói đầu:
Đây là lần đầu tiên mình nhận dịch với edit truyện nên nếu văn phong có gì chưa ổn thì mọi người hãy góp ý và thông cảm cho mình với, đừng vội ném đá mình, tâm hồn mình thật sự mong manh dễ vỡ lắm nha. Mình sẽ cố gắng ra truyện nhanh nhất có thể, mong mọi người ủng hộ.
À còn một điều nữa là truyện chỉ được đang tại web truyện và truyệnhd, đây là tâm huyết đầu tay của mọi mong rằng mọi người giơ cao đánh khẽ, đừng bê nó đi đâu cả, pờ li!!!!!
Được rồi vào việc thôi, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. Kamsamita!!!
*****
Thành phố Lâm An, khu biệt thự số 1 Chiến Thắng, nhà họ Lâm.
Hôm nay là Lễ hội đèn lồng, đèn và dây hoa ở khắp mọi nơi, làm tăng thêm nét nhân văn cho gia đình họ Lâm vốn lạnh lùng.
Đột nhiên, một tiếng hét xuyên qua hoàng hôn.
"A ——"
Cùng với đó là tiếng “bang bang bang” vang lên, một phụ nữ mang thai lăn xuống cầu thang!
Mọi người kêu lên, vội vã vây quanh cô ta.
Lâm Phong, gia chủ Lâm gia, lo lắng hỏi: "Cầm Tâm, em thế nào rồi?"
Giữa hai chân của người phụ nữ chảy ra một dòng máu tươi, sắc mặt tái nhợt, kinh hãi nói: "Phong ca ca, đau quá. .. Con của chúng ta... Mau cứu con của chúng ta!”
Lâm gia lão phu nhân cả kinh, liên tục hỏi: “Chuyện gì xảy ra!?”
Mộ Cầm Tâm nước mắt lưng tròng nhìn lên lầu.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một cô bé chừng ba tuổi rưỡi đang đứng ở bậc thang trên cùng, nhìn thấy ánh mắt của mọi người, bé không khỏi ôm con thỏ nhỏ vào trong lòng.
Lâm lão gia cả giận, "Ngươi đẩy Cầm Tâm? !"
Cô gái nhỏ mím môi: "Không phải ta, ta không có..."
Mộ Cầm Tâm vừa khóc lóc vừa ra sức giải thích: "Không... Ba đừng trách Tô Bảo, con bé tuổi còn nhỏ cái gì cũng không hiểu, không phải cố ý..."
Câu nói này trực tiếp khẳng định “tội ác” của Tô Bảo.
Lâm Phong ánh mắt lạnh lùng, không cần hỏi cũng trực tiếp nói: "Đi, đem nó nhốt vào căn gác nhỏ cho ta, đợi ta trở về liền xử lý!"
Mọi người vội vàng đưa Mộ Cầm Tâm đi bệnh viện.
Tiểu Tô Bảo bị kéo lên lầu, một chiếc giày cũng bị kéo đén rơi mất, nhưng khuôn mặt nhỏ bé của bé tràn đầy bướng bỉnh, không cầu xin sự thương xót cũng không khóc, không nháo.
Căn gác nhỏ không có ánh sáng cũng không có hệ thống sưởi, tối tăm lạnh lẽo, cửa sổ đóng sầm lại, như thể có con quái vật có thể sẽ nhảy ra bất cứ lúc nào ...
Tô Bảo ôm con thỏ nhỏ vào lòng, cuộn tròn lại trong một góc .
Lạnh quá...
Nhưng bé thật sự không đẩy ai, tại sao không ai tin bé.
Đều nói không có cái rét nào bằng cái rét tháng ba, bên ngoài gió tuyết thổi, xuyên qua khe hở cửa sổ chui vào, từng lớp từng lớp trên người Tiểu Tô Bảo.
Chẳng mấy chốc ngày và đêm đã trôi qua.
Cả ngày lẫn đêm không ai để ý đến Tiểu Tô Bảo, cũng không ai biết rằng bé đã bị Mộ Cầm Tâm trừng phạt trước đó không lâu, bé không được ăn một miếng thức ăn nào, cuối cùng suýt chút nữa không chịu nổi mà lâm vào mê mang.
Ông Lâm đe dọa rằng nếu bé không thừa nhận sai lầm của mình, bé sẽ không được phép ra ngoài!
"Mẹ..."
Đôi môi của Tiểu Tô Bảo tím tái vì lạnh, không tự chủ được run rẩy, chỉ có thể nhắm mắt lại lẩm bẩm: "Mẹ... Tô Bảo nói thật, Tô Bảo không hề nói sai mà..."
Bé biết, mẹ bé mất cách đây một năm, vì bệnh mà qua đời.
Sau khi mẹ mất, cha đi tìm một người dì khác, chẳng bao lâu trong bụng dì cũng có một đứa con...
Người dì này thật hai mặt, khi có người khác thì đối xử rất tốt với bé, nhưng khi không có ai thì lại hung ác như một con quỷ.
“Mẹ…” Tiểu Tô Bảo nghĩ thầm, nắm chặt lấy tai thỏ con rồi ngất đi.
Chẳng biết qua bao lâu, cánh cửa được mở ra rồi lại đóng sầm lại.
Lâm Phong vẻ mặt tức giận, túm lấy Tiểu Tô Bảo đang bất tỉnh kéo xuống cầu thang, ném vào nền tuyết bên ngoài!
Tiểu Tô Bảo rùng mình vì lạnh, khó khăn mở mắt ra ...
"Cha ... con đói ..." Bé nói theo bản năng.
Lâm Phong cười lạnh nói: "Mày giết chết em trai Tần Hâm, còn có mặt mũi nói đói! Lâm Phong ta làm sao có thể có một nữ nhi độc ác như vậy!”
Tiểu Tô Bảo, toàn thân đã cứng đờ, khuôn mặt không thể toát ra biểu cảm gì, nói không nên lời
Lâm Phong càng thấy cô như vậy thì càng tức giận, làm sai nhưng lại ngoan cố như vậy, làm cho ai xem?
Còn nhỏ như vậy mà đã có tâm địa độc ác!
" Mày bây giờ đã có thể giết em trai của mày, lớn lên còn thành ra cái dạng gì? Hôm nay không dạy cho mày một bài học, tao không phải cha mày!
Sau đó, ông ta nhanh chóng nhìn xung quanh, chộp lấy một cây chổi trong góc, bước lên, bẻ gãy đầu chổi, cầm lấy cán chổi dài.
Cây gậy dày bằng hai ngón tay cái người lớn đập vào người Tiểu Tô Bảo vang lên một tiếng, bé hét lên trong đau đớn!
"Mày đã biết sai chưa? !" Lâm Phong con mắt trợn trừng lên.
"Không phải con, thật sự. . . Không phải con!" Tiếu Tô Bảo cắn cắn môi, trên mặt tràn đầy ngoan cố.
Lâm Phong nghe vậy càng thêm tức giận: "Không phải là mày, chằng lẽ là dì của mày tựu mình đẩy ngã sao? Cô ấy đang mang thai sáu tháng, tự mình làm ngã thì có ích lợi gì!"
Hắn không khỏi nghĩ tới Mộ Cầm Tâm chảy máu đầm đìa trong bệnh viện, bác sĩ đã phẫu thuật cho cô ấy trong tình trạng nguy kịch, nhưng khi ấy, cô vẫn nói với hắn đừng trách Tô Bảo!
Nói Tô Bảo còn nhỏ như vậy, không có mẹ rất đáng thương, sợ sau khi em trai sinh ra sẽ không còn được yêu thương, cho nên không cố ý đẩy cô.
Lâm càng nghĩ càng tức giận, anh ta vừa đánh vừa mắng: "Còn ngụy biện! Còn ngụy biện!"
Một lời nói ra là một lần cây gậy rơi trên người Tô Bảo.
Anh ta đánh mạnh đến mức không biết điện thoại của mình rơi ra ngoài, anh ta không dừng lại cho đến khi Tô Bảo bị đánh đến tê liệt trong tuyết.
"Ngươi cứ quỳ ở đây đi! Khi nào thì dì ngươi xuất viện, thì ngươi mới được đứng dậy!"
Lâm Phong kéo cà vạt, buông gậy rời đi.
Gần đây anh ta đã chán đủ rồi, công ty gặp vấn đề lớn, anh ta đã cầu xin giúp đỡ nửa tháng rồi cũng không thấy bóng dáng ai.
Hôm nay, Mộ Cầm Tâm lại ngã cầu thang, đứa con trai sáu tháng tuổi của cô bị sảy thai chết yểu, hạt giống duy nhất mà nhà họ Lâm hy vọng đã không còn nữa.
Làm sao hắn có thể không bực mình khi hai điều liên tiếp khiến hắn ta gần như kiệt sức? Tất cả những gì hắn có thể làm là trút tất cả lên Tiểu Tô Bảo.
Con thỏ của Tiểu Tô Bảo đã bị đập nát từ lâu, bé vùng vẫy để đứng dậy, nhưng lại ngã phịch xuống tuyết...
Bé cảm thấy rằng bé có thể sẽ chết.
Bé có thể gặp mẹ sau khi bé chết không?
Lúc này, một thanh âm mơ hồ vang lên bên tai Tiểu Tô Bảo:
【 Tiểu Tô Bảo, mau gọi cho cậu út! ]
[ Cậu út của bạn tên là Tô Dịch Thần, số điện thoại của chú ấy là 159xxxxx...]
"Đang gọi..." Tiểu Tô Bảo mở mắt ra và nhìn thấy một chiếc điện thoại di động màu đen trong tuyết, bản năng sinh tồn khiến bé liều mạng bò đến gần nó .
"159..."
Tiểu Tô Bảo run rẩy, ngón tay cứng ngắc không ngừng cử động, hồi lâu mới bấm được điện thoại...
**
Cùng lúc đó.
Trong sân một ngôi nhà ở Kinh Đô
Ông Tô đang hỏi:
“Một năm đã trôi qua, Tô Dịch Thần, con nói năm nay con có thể thi đỗ trưởng khoa sao!?”
Tám anh em nhà họ Tô mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, Tô Dịch Thần sờ sờ mũi.
Đột nhiên, ông lão chuyển đề tài, đột ngột hỏi: “Còn nữa, tìm bốn năm rồi, vẫn chưa tìm được em gái của ngươi sao?”
Sắc mặt của tám anh em nhà họ Tô đều biến sắc, mím môi im lặng, mấy anh em vừa rồi còn trong trạng thái vào tai trái, đi ra tai phải, bây giờ lại hiện lên nét buồn bã trên khuôn mặt.
Em gái của họ, Tô Cẩm Ngọc, được chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu nguyên bào từ khi còn nhỏ, cô ấy đã được truyền máu, chống nhiễm trùng và thay thế tủy xương ...
Nhà họ Tô đã chăm sóc cô ấy cẩn thận trong hai mươi năm. Thấy rằng tình trạng của cô ấy ngày càng trở nên tồi tệ hơn, nó thậm chí còn ảnh hưởng đến não và trí nhớ của cô ấy...
Bốn năm trước , cô ấy đột ngột biến mất.
Tô Dịch Thần là bác sĩ điều trị của Bệnh viện Ung thư tỉnh, anh ấy chịu trách nhiệm điều trị cho Tô Cẩm Ngọc.
Ngày hôm đó, anh ấy định đi cứu một bệnh nhân đang nguy kịch, và duy chỉ một lần đó ... Tô Cẩm Ngọc bị lạc.
Trong bốn năm qua, anh luôn dằn vặt trong sự tự trách và hối hận, anh đã từng có một tài năng y học vô song, nhưng lại không thể tiến bộ trong bốn năm này.
Trong số tám người con trai của gia đình họ Tô, chỉ có Tô Cẩm Ngọc là con gái duy nhất.
Sau khi con gái mất tích, bà Tô đột ngột đổ bệnh, tính tình ông Tô ngày càng quái đản.
Mọi người trong gia đình đều cảm thấy có một tảng đá lớn đè lên người khiến họ không thở được.
Tô Nhất Trần, con trai cả của nhà họ Tô, người đứng đầu đế chế kinh doanh của nhà họ Tô, làm việc liên tục cả ngày lẫn đêm, sức khỏe ngày càng kém, ngày nào cũng phải uống thuốc.
Tô Nhạc Phi, con trai thứ hai của Tô gia , cơ trưởng xuất sắc nhất của S Airlines, đã nghỉ ngơi ở nhà trong bốn năm vì trượt kỳ kiểm tra tâm lý.
Con trai thứ ba của Tô gia ...
Không khí rơi vào im lặng.
Lúc này, điện thoại di động của Tô Dịch Thần đột nhiên vang lên!
Đây là lần đầu tiên mình nhận dịch với edit truyện nên nếu văn phong có gì chưa ổn thì mọi người hãy góp ý và thông cảm cho mình với, đừng vội ném đá mình, tâm hồn mình thật sự mong manh dễ vỡ lắm nha. Mình sẽ cố gắng ra truyện nhanh nhất có thể, mong mọi người ủng hộ.
À còn một điều nữa là truyện chỉ được đang tại web truyện và truyệnhd, đây là tâm huyết đầu tay của mọi mong rằng mọi người giơ cao đánh khẽ, đừng bê nó đi đâu cả, pờ li!!!!!
Được rồi vào việc thôi, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. Kamsamita!!!
*****
Thành phố Lâm An, khu biệt thự số 1 Chiến Thắng, nhà họ Lâm.
Hôm nay là Lễ hội đèn lồng, đèn và dây hoa ở khắp mọi nơi, làm tăng thêm nét nhân văn cho gia đình họ Lâm vốn lạnh lùng.
Đột nhiên, một tiếng hét xuyên qua hoàng hôn.
"A ——"
Cùng với đó là tiếng “bang bang bang” vang lên, một phụ nữ mang thai lăn xuống cầu thang!
Mọi người kêu lên, vội vã vây quanh cô ta.
Lâm Phong, gia chủ Lâm gia, lo lắng hỏi: "Cầm Tâm, em thế nào rồi?"
Giữa hai chân của người phụ nữ chảy ra một dòng máu tươi, sắc mặt tái nhợt, kinh hãi nói: "Phong ca ca, đau quá. .. Con của chúng ta... Mau cứu con của chúng ta!”
Lâm gia lão phu nhân cả kinh, liên tục hỏi: “Chuyện gì xảy ra!?”
Mộ Cầm Tâm nước mắt lưng tròng nhìn lên lầu.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một cô bé chừng ba tuổi rưỡi đang đứng ở bậc thang trên cùng, nhìn thấy ánh mắt của mọi người, bé không khỏi ôm con thỏ nhỏ vào trong lòng.
Lâm lão gia cả giận, "Ngươi đẩy Cầm Tâm? !"
Cô gái nhỏ mím môi: "Không phải ta, ta không có..."
Mộ Cầm Tâm vừa khóc lóc vừa ra sức giải thích: "Không... Ba đừng trách Tô Bảo, con bé tuổi còn nhỏ cái gì cũng không hiểu, không phải cố ý..."
Câu nói này trực tiếp khẳng định “tội ác” của Tô Bảo.
Lâm Phong ánh mắt lạnh lùng, không cần hỏi cũng trực tiếp nói: "Đi, đem nó nhốt vào căn gác nhỏ cho ta, đợi ta trở về liền xử lý!"
Mọi người vội vàng đưa Mộ Cầm Tâm đi bệnh viện.
Tiểu Tô Bảo bị kéo lên lầu, một chiếc giày cũng bị kéo đén rơi mất, nhưng khuôn mặt nhỏ bé của bé tràn đầy bướng bỉnh, không cầu xin sự thương xót cũng không khóc, không nháo.
Căn gác nhỏ không có ánh sáng cũng không có hệ thống sưởi, tối tăm lạnh lẽo, cửa sổ đóng sầm lại, như thể có con quái vật có thể sẽ nhảy ra bất cứ lúc nào ...
Tô Bảo ôm con thỏ nhỏ vào lòng, cuộn tròn lại trong một góc .
Lạnh quá...
Nhưng bé thật sự không đẩy ai, tại sao không ai tin bé.
Đều nói không có cái rét nào bằng cái rét tháng ba, bên ngoài gió tuyết thổi, xuyên qua khe hở cửa sổ chui vào, từng lớp từng lớp trên người Tiểu Tô Bảo.
Chẳng mấy chốc ngày và đêm đã trôi qua.
Cả ngày lẫn đêm không ai để ý đến Tiểu Tô Bảo, cũng không ai biết rằng bé đã bị Mộ Cầm Tâm trừng phạt trước đó không lâu, bé không được ăn một miếng thức ăn nào, cuối cùng suýt chút nữa không chịu nổi mà lâm vào mê mang.
Ông Lâm đe dọa rằng nếu bé không thừa nhận sai lầm của mình, bé sẽ không được phép ra ngoài!
"Mẹ..."
Đôi môi của Tiểu Tô Bảo tím tái vì lạnh, không tự chủ được run rẩy, chỉ có thể nhắm mắt lại lẩm bẩm: "Mẹ... Tô Bảo nói thật, Tô Bảo không hề nói sai mà..."
Bé biết, mẹ bé mất cách đây một năm, vì bệnh mà qua đời.
Sau khi mẹ mất, cha đi tìm một người dì khác, chẳng bao lâu trong bụng dì cũng có một đứa con...
Người dì này thật hai mặt, khi có người khác thì đối xử rất tốt với bé, nhưng khi không có ai thì lại hung ác như một con quỷ.
“Mẹ…” Tiểu Tô Bảo nghĩ thầm, nắm chặt lấy tai thỏ con rồi ngất đi.
Chẳng biết qua bao lâu, cánh cửa được mở ra rồi lại đóng sầm lại.
Lâm Phong vẻ mặt tức giận, túm lấy Tiểu Tô Bảo đang bất tỉnh kéo xuống cầu thang, ném vào nền tuyết bên ngoài!
Tiểu Tô Bảo rùng mình vì lạnh, khó khăn mở mắt ra ...
"Cha ... con đói ..." Bé nói theo bản năng.
Lâm Phong cười lạnh nói: "Mày giết chết em trai Tần Hâm, còn có mặt mũi nói đói! Lâm Phong ta làm sao có thể có một nữ nhi độc ác như vậy!”
Tiểu Tô Bảo, toàn thân đã cứng đờ, khuôn mặt không thể toát ra biểu cảm gì, nói không nên lời
Lâm Phong càng thấy cô như vậy thì càng tức giận, làm sai nhưng lại ngoan cố như vậy, làm cho ai xem?
Còn nhỏ như vậy mà đã có tâm địa độc ác!
" Mày bây giờ đã có thể giết em trai của mày, lớn lên còn thành ra cái dạng gì? Hôm nay không dạy cho mày một bài học, tao không phải cha mày!
Sau đó, ông ta nhanh chóng nhìn xung quanh, chộp lấy một cây chổi trong góc, bước lên, bẻ gãy đầu chổi, cầm lấy cán chổi dài.
Cây gậy dày bằng hai ngón tay cái người lớn đập vào người Tiểu Tô Bảo vang lên một tiếng, bé hét lên trong đau đớn!
"Mày đã biết sai chưa? !" Lâm Phong con mắt trợn trừng lên.
"Không phải con, thật sự. . . Không phải con!" Tiếu Tô Bảo cắn cắn môi, trên mặt tràn đầy ngoan cố.
Lâm Phong nghe vậy càng thêm tức giận: "Không phải là mày, chằng lẽ là dì của mày tựu mình đẩy ngã sao? Cô ấy đang mang thai sáu tháng, tự mình làm ngã thì có ích lợi gì!"
Hắn không khỏi nghĩ tới Mộ Cầm Tâm chảy máu đầm đìa trong bệnh viện, bác sĩ đã phẫu thuật cho cô ấy trong tình trạng nguy kịch, nhưng khi ấy, cô vẫn nói với hắn đừng trách Tô Bảo!
Nói Tô Bảo còn nhỏ như vậy, không có mẹ rất đáng thương, sợ sau khi em trai sinh ra sẽ không còn được yêu thương, cho nên không cố ý đẩy cô.
Lâm càng nghĩ càng tức giận, anh ta vừa đánh vừa mắng: "Còn ngụy biện! Còn ngụy biện!"
Một lời nói ra là một lần cây gậy rơi trên người Tô Bảo.
Anh ta đánh mạnh đến mức không biết điện thoại của mình rơi ra ngoài, anh ta không dừng lại cho đến khi Tô Bảo bị đánh đến tê liệt trong tuyết.
"Ngươi cứ quỳ ở đây đi! Khi nào thì dì ngươi xuất viện, thì ngươi mới được đứng dậy!"
Lâm Phong kéo cà vạt, buông gậy rời đi.
Gần đây anh ta đã chán đủ rồi, công ty gặp vấn đề lớn, anh ta đã cầu xin giúp đỡ nửa tháng rồi cũng không thấy bóng dáng ai.
Hôm nay, Mộ Cầm Tâm lại ngã cầu thang, đứa con trai sáu tháng tuổi của cô bị sảy thai chết yểu, hạt giống duy nhất mà nhà họ Lâm hy vọng đã không còn nữa.
Làm sao hắn có thể không bực mình khi hai điều liên tiếp khiến hắn ta gần như kiệt sức? Tất cả những gì hắn có thể làm là trút tất cả lên Tiểu Tô Bảo.
Con thỏ của Tiểu Tô Bảo đã bị đập nát từ lâu, bé vùng vẫy để đứng dậy, nhưng lại ngã phịch xuống tuyết...
Bé cảm thấy rằng bé có thể sẽ chết.
Bé có thể gặp mẹ sau khi bé chết không?
Lúc này, một thanh âm mơ hồ vang lên bên tai Tiểu Tô Bảo:
【 Tiểu Tô Bảo, mau gọi cho cậu út! ]
[ Cậu út của bạn tên là Tô Dịch Thần, số điện thoại của chú ấy là 159xxxxx...]
"Đang gọi..." Tiểu Tô Bảo mở mắt ra và nhìn thấy một chiếc điện thoại di động màu đen trong tuyết, bản năng sinh tồn khiến bé liều mạng bò đến gần nó .
"159..."
Tiểu Tô Bảo run rẩy, ngón tay cứng ngắc không ngừng cử động, hồi lâu mới bấm được điện thoại...
**
Cùng lúc đó.
Trong sân một ngôi nhà ở Kinh Đô
Ông Tô đang hỏi:
“Một năm đã trôi qua, Tô Dịch Thần, con nói năm nay con có thể thi đỗ trưởng khoa sao!?”
Tám anh em nhà họ Tô mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, Tô Dịch Thần sờ sờ mũi.
Đột nhiên, ông lão chuyển đề tài, đột ngột hỏi: “Còn nữa, tìm bốn năm rồi, vẫn chưa tìm được em gái của ngươi sao?”
Sắc mặt của tám anh em nhà họ Tô đều biến sắc, mím môi im lặng, mấy anh em vừa rồi còn trong trạng thái vào tai trái, đi ra tai phải, bây giờ lại hiện lên nét buồn bã trên khuôn mặt.
Em gái của họ, Tô Cẩm Ngọc, được chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu nguyên bào từ khi còn nhỏ, cô ấy đã được truyền máu, chống nhiễm trùng và thay thế tủy xương ...
Nhà họ Tô đã chăm sóc cô ấy cẩn thận trong hai mươi năm. Thấy rằng tình trạng của cô ấy ngày càng trở nên tồi tệ hơn, nó thậm chí còn ảnh hưởng đến não và trí nhớ của cô ấy...
Bốn năm trước , cô ấy đột ngột biến mất.
Tô Dịch Thần là bác sĩ điều trị của Bệnh viện Ung thư tỉnh, anh ấy chịu trách nhiệm điều trị cho Tô Cẩm Ngọc.
Ngày hôm đó, anh ấy định đi cứu một bệnh nhân đang nguy kịch, và duy chỉ một lần đó ... Tô Cẩm Ngọc bị lạc.
Trong bốn năm qua, anh luôn dằn vặt trong sự tự trách và hối hận, anh đã từng có một tài năng y học vô song, nhưng lại không thể tiến bộ trong bốn năm này.
Trong số tám người con trai của gia đình họ Tô, chỉ có Tô Cẩm Ngọc là con gái duy nhất.
Sau khi con gái mất tích, bà Tô đột ngột đổ bệnh, tính tình ông Tô ngày càng quái đản.
Mọi người trong gia đình đều cảm thấy có một tảng đá lớn đè lên người khiến họ không thở được.
Tô Nhất Trần, con trai cả của nhà họ Tô, người đứng đầu đế chế kinh doanh của nhà họ Tô, làm việc liên tục cả ngày lẫn đêm, sức khỏe ngày càng kém, ngày nào cũng phải uống thuốc.
Tô Nhạc Phi, con trai thứ hai của Tô gia , cơ trưởng xuất sắc nhất của S Airlines, đã nghỉ ngơi ở nhà trong bốn năm vì trượt kỳ kiểm tra tâm lý.
Con trai thứ ba của Tô gia ...
Không khí rơi vào im lặng.
Lúc này, điện thoại di động của Tô Dịch Thần đột nhiên vang lên!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.