Chương 14
Meo TML
05/06/2013
_Tỷ tỷ à, đến bao giờ ngươi mới mang Ngọc Bảo Sứ về a? – Mỹ Dung lười biếng nhắc nhở nàng
_Uy, ta biết, nhưng hiện tại ta rất bận rộn nha – nằm dài trên giường nệm cho bánh ngọt vào miệng, nàng gật gù về sự bận rộn của mình
_Ngươi phải hay ko bận việc gì? Hiện tại đến nay đã hơn 3 tháng, chưa có nhiệm vụ nào lại kéo dài lâu đến vậy đi
Quả là ko phải bận chi nhiều việc nha, ngoài buổi sáng gọi hắn ta dậy cực nhọc bằng một màn hỗn chiến và kết quả là nàng luôn thua thảm hại bằng một màn hôn đến hồn xiêu phách lạc, nhiều lúc nàng có tự hỏi liệu có phải hôn cũng nghiện?, còn có buổi tối trở thành gối ôm của hắn, xét về mức độ vất vả cũng ko đến nỗi tệ… Mà có nàng ko còn trong bộ dạng Tiết Khả Lâm nên cư nhiên trở thành khách đặc biệt của Vương gia a, trên dưới mọi người đều rất quý nàng, trong lòng họ nàng cư nhiên đã định nàng là Vương phu nhân, trừ bỏ mụ quản gia béo kia, ko biết ả Lưu Phi Phi tiểu thư kia cho mụ ăn bùa mê thuốc lú gì mà một hai trong lòng mụ chỉ định tin rằng Phi Phi tiểu thư kia nhất định là Vương phu nhân tương lai, vì ko biết nàng là Tiết Khả Lâm, nên ít ra trước nàng cũng ko dám phi lễ, nhưng sau lưng lại ko ngừng chán ghét….
_Uy, tỷ tỷ…tỷ tỷ, người đâu?- Tiếng Mỹ Dung cắt ngang sự bận rộn suy nghĩ của nàng, lôi chính mình về hiện trạng tiếp tục tán gẫu cùng tiểu muội
_Là ta đã phát hiện tung tích Ngọc Bảo Sứ nha – Nàng lại liếc mắt về phía tủ sắt khóa mật mã hài lòng với phát hiện lớn lao của mình =))
_Tại sao còn ko mau hành động?
_Là hắn sử dụng tủ khóa sắt tiên tiến a, ta cũng là đang muốn tìm Mẫn Thanh chế tạo cho ta thiết bị mở khóa
_Có loại tủ sắt khuất phục đc Miêu Ly a? Hay ngươi còn lý do khác lưu luyến đi – Mỹ Dung nghi hoặc nheo nheo hỏi nàng
_Đừng nói bậy, là loại tủ khóa cao cấp mới nhất đc đặt làm riêng, ta là bó tay thật sự - Nàng giật thót mình, vội vàng nhanh chóng phản bát kịch liệt
_Uy, ta chỉ đùa một chút, ngươi ko cần kích động như vậy. Đc rồi, ta sẽ tìm Mẫn Thanh, lập tức bảo nàng chế tạo thiết bị mã hóa. Còn có… - Nàng trầm giọng lấp lửng giấu diếm một nỗi cảm xúc khó nói
_Chuyện gì cứ nói
_Ta nghĩ ngươi ko quên nhưng vẫn muốn nhắc ngươi, 2 tuần nữa là giỗ lão phụ thân…
_Ân, ta biết… Ngươi đi làm việc của ngươi đi – Ko khí một mạch trầm hẳn, nàng tắt tai nghe, ánh mắt mờ mịt dán lên trần nhà trắng tinh một mảng, mọi thứ trong phút chốc ngâm ngâm ảm đạm hẳn, mỹ vị bánh ngọt cũng nhạt đi ko còn chút mùi vị…
Nàng ko quên, là ngày giỗ cha nàng, cứ mỗi năm đến ngày này, nỗi đau về ngày cha nàng mất cứ như chỉ mới hôm qua…
Đó là một ngày mưa…mưa rất lớn…
……..
……
…
_Tiểu thư, tiểu thư… có điện thoại từ bệnh viện gọi đến… ngài…ngài chủ tịch…
Giọng bà giúp việc như một mũi tên lạnh buốt bắn thẳng vào trái tim nhỏ bé của nàng… Trong tiếng hét của các tiểu muội, nàng át đi sự run sợ trong lòng, bình tĩnh phân lệnh…
_Mau gọi xe đưa ta đến bệnh viện
Bệnh viện mang một mảng ko gian màu trắng, màu của sự chia ly, màu sắc ngộp đến ko thở nổi, nó bóp nghẹt hô hấp con người… Ở ngoài phòng chờ, cả bọn tiểu muội khóc thét ầm ĩ, những người trong Vũ gia sắc nhợt nhạt, lòng thấp thỏm một nỗi đứng ngồi ko yên… Duy chỉ ở phía góc tối căn phòng, một bóng dáng nhỏ bé ngồi lặng lẽ, vẻ mặt thập phần bình tĩnh đến lạ, đôi mắt trong suốt nhìn về một điểm ko định, ko chút sắc cảm, cả người chỉ nhẹ nhàng hô hấp đều đều… Hình ảnh đó khiến mọi người nhìn vào cảm thấy sợ
…cạch…
Bác sĩ phẫu thuật trong chiếc áo màu xanh, một màu khác duy nhất với màu cái màu trắng ngộp ngạt này, ông lặng lẽ thở dài một tiếng, đôi mắt mệt mỏi sau nhiều giờ làm việc cực lực híp lại, lắc nhẹ đầu đau buồn…
_Chúng tôi đã cố gắng hết sức, người nhà hãy vào thăm ông ấy lần cuối…
Mọi người như quả bóng bị tích tụ lâu mà vỡ òa, bọn Mỹ Dung, Ngọc Anh, Vân Nhi, Phi Uyên, Mẫn Thanh một lượt khóc loạn chạy vào phòng cấp cứu ôm lấy cha nuôi đầy tôn kính, mọi người ai cũng vì cảnh cảm động đó mà sụt sùi nước mắt theo… ko khí nháo thành một tảng bỗng chợt tắt lặng, mọi người cảm thấy cả thân hình lạnh toát như bị quẳng đến hầm băng, lũ tiểu muội tròn mắt ngậm miệng đưa mắt nhìn đại tỷ đang từng bước nhẹ nhàng bước vào, người nàng bao bọc trong luồn âm khí lạnh lẽo, ánh mắt sáng lấp lánh ko tia sợ hãi, khuôn mặt bình tĩnh đến dị thường, nàng ko nói ko rằng, nhưng ai có mặt tại đó cũng run lên kinh sợ, sự bình tĩnh ko một chút cảm xúc, giống như hiện tại mọi việc đã là điều dĩ nhiên hay mọi thứ ko hề tồn tại 2 chữ “sợ hãi”, chính nàng như vậy lại làm người khác sợ hơn, nàng chỉ đứng cạnh cha mình nhìn ngắm chuyên chú, nhìn thật lâu, thật say sưa,đôi mắt ánh lên những tia mạnh mẽ, hô hấp nhịp nhàng tĩnh lặng, cứ như vậy, nàng đứng nhìn Vũ Hàn Bá suốt mấy canh giờ liền, chỉ đến khi bác sĩ vào nhắc nhở nàng nên sớm chuẩn bị lo hậu sự, nàng gượng mỉm cười nhẹ gật đầu rồi quay bước rời khỏi bệnh viện, cả đêm hôm đó ko ai thấy Vũ Thu Ly đâu cả, mọi người có đôn đáo đi tìm nàng nhưng vẫn là bặt vô âm tín, cho đến sáng hôm sau lại kinh ngạc khi thấy nàng là người đầu tiên xuất hiện nơi tổ chức tang lễ, nàng ngồi ngay ngắn kế linh cửu, tay ôm bức ảnh Vũ Hàn Bá, gương mặt vẫn dửng dưng lạnh đến nao lòng… Đây là loại biểu hiện gì? Ko hề giống với một đứa trẻ 12 tuổi cùng lứa… thà nàng khóc nháo lên như bọn Mỹ Dung, nàng thà đau khổ, như vậy mọi người sẽ cảm thấy an lòng hơn trước vẻ lạnh lùng kia…
Sau tang lễ, vẫn là một bộ dáng pho tượng ko độ ấm, nàng kiên cường thay cha tiếp tục bảo bọc các muội muội, cho đến sau tang lễ 3 ngày, nàng bị tên chú ruột Vũ Hàn Sương tước đoạt tất cả, các tiểu muội ôm nhau khóc nức nở, nàng tay nắm thành quyền, hướng đôi mắt tựa khối băng tảng nhìn ngôi nhà cùng lần lượt di vật của cha ra đi, cho đến khi bảo vật cuối cùng “Ngọc Bảo sứ” bị đấu giá… mọi người lại thêm một màn kinh thiên… trên đôi má phiến hồng nộn phấn xinh đẹp ướt dài một dòng lệ nóng…
Đó cũng là lần cuối cùng người ta trông thấy các nàng…
……….
…...
…
…Rầm…
Một tiếng xô cửa mạnh bạo đánh gãy hồi ức đau buồn, lôi nàng trở về hiện tại, đôi mắt ẩm ướt còn lòe nhòe tia đau đớn, nàng chậm rãi lấy lại cân bằng trạng thái hướng nguyên nhân cửa kia mà nhìn đến thì thấy Lưu Phi Phi đang một thân như bà thiếm già đi bắt gian chồng, mũi tựa mũi trâu phì phì thở dốc, khuôn mặt ko khác lão thiên lôi bao nhiêu nếu ko muốn đem nói kia có phải ái nữ của Lôi tiên sinh (ý nói pà Phi Phi là con gái Thiên Lôi áh)…Nhưng ko phải chứ, cái Lưu Phi Phi tiểu thư kia chết linh lắm a, mới vừa rồi là nàng cùng tiểu muội tán gẫu có nghĩ đến cô ta liền xuất hện…[/SIZE]
_Uy, ta biết, nhưng hiện tại ta rất bận rộn nha – nằm dài trên giường nệm cho bánh ngọt vào miệng, nàng gật gù về sự bận rộn của mình
_Ngươi phải hay ko bận việc gì? Hiện tại đến nay đã hơn 3 tháng, chưa có nhiệm vụ nào lại kéo dài lâu đến vậy đi
Quả là ko phải bận chi nhiều việc nha, ngoài buổi sáng gọi hắn ta dậy cực nhọc bằng một màn hỗn chiến và kết quả là nàng luôn thua thảm hại bằng một màn hôn đến hồn xiêu phách lạc, nhiều lúc nàng có tự hỏi liệu có phải hôn cũng nghiện?, còn có buổi tối trở thành gối ôm của hắn, xét về mức độ vất vả cũng ko đến nỗi tệ… Mà có nàng ko còn trong bộ dạng Tiết Khả Lâm nên cư nhiên trở thành khách đặc biệt của Vương gia a, trên dưới mọi người đều rất quý nàng, trong lòng họ nàng cư nhiên đã định nàng là Vương phu nhân, trừ bỏ mụ quản gia béo kia, ko biết ả Lưu Phi Phi tiểu thư kia cho mụ ăn bùa mê thuốc lú gì mà một hai trong lòng mụ chỉ định tin rằng Phi Phi tiểu thư kia nhất định là Vương phu nhân tương lai, vì ko biết nàng là Tiết Khả Lâm, nên ít ra trước nàng cũng ko dám phi lễ, nhưng sau lưng lại ko ngừng chán ghét….
_Uy, tỷ tỷ…tỷ tỷ, người đâu?- Tiếng Mỹ Dung cắt ngang sự bận rộn suy nghĩ của nàng, lôi chính mình về hiện trạng tiếp tục tán gẫu cùng tiểu muội
_Là ta đã phát hiện tung tích Ngọc Bảo Sứ nha – Nàng lại liếc mắt về phía tủ sắt khóa mật mã hài lòng với phát hiện lớn lao của mình =))
_Tại sao còn ko mau hành động?
_Là hắn sử dụng tủ khóa sắt tiên tiến a, ta cũng là đang muốn tìm Mẫn Thanh chế tạo cho ta thiết bị mở khóa
_Có loại tủ sắt khuất phục đc Miêu Ly a? Hay ngươi còn lý do khác lưu luyến đi – Mỹ Dung nghi hoặc nheo nheo hỏi nàng
_Đừng nói bậy, là loại tủ khóa cao cấp mới nhất đc đặt làm riêng, ta là bó tay thật sự - Nàng giật thót mình, vội vàng nhanh chóng phản bát kịch liệt
_Uy, ta chỉ đùa một chút, ngươi ko cần kích động như vậy. Đc rồi, ta sẽ tìm Mẫn Thanh, lập tức bảo nàng chế tạo thiết bị mã hóa. Còn có… - Nàng trầm giọng lấp lửng giấu diếm một nỗi cảm xúc khó nói
_Chuyện gì cứ nói
_Ta nghĩ ngươi ko quên nhưng vẫn muốn nhắc ngươi, 2 tuần nữa là giỗ lão phụ thân…
_Ân, ta biết… Ngươi đi làm việc của ngươi đi – Ko khí một mạch trầm hẳn, nàng tắt tai nghe, ánh mắt mờ mịt dán lên trần nhà trắng tinh một mảng, mọi thứ trong phút chốc ngâm ngâm ảm đạm hẳn, mỹ vị bánh ngọt cũng nhạt đi ko còn chút mùi vị…
Nàng ko quên, là ngày giỗ cha nàng, cứ mỗi năm đến ngày này, nỗi đau về ngày cha nàng mất cứ như chỉ mới hôm qua…
Đó là một ngày mưa…mưa rất lớn…
……..
……
…
_Tiểu thư, tiểu thư… có điện thoại từ bệnh viện gọi đến… ngài…ngài chủ tịch…
Giọng bà giúp việc như một mũi tên lạnh buốt bắn thẳng vào trái tim nhỏ bé của nàng… Trong tiếng hét của các tiểu muội, nàng át đi sự run sợ trong lòng, bình tĩnh phân lệnh…
_Mau gọi xe đưa ta đến bệnh viện
Bệnh viện mang một mảng ko gian màu trắng, màu của sự chia ly, màu sắc ngộp đến ko thở nổi, nó bóp nghẹt hô hấp con người… Ở ngoài phòng chờ, cả bọn tiểu muội khóc thét ầm ĩ, những người trong Vũ gia sắc nhợt nhạt, lòng thấp thỏm một nỗi đứng ngồi ko yên… Duy chỉ ở phía góc tối căn phòng, một bóng dáng nhỏ bé ngồi lặng lẽ, vẻ mặt thập phần bình tĩnh đến lạ, đôi mắt trong suốt nhìn về một điểm ko định, ko chút sắc cảm, cả người chỉ nhẹ nhàng hô hấp đều đều… Hình ảnh đó khiến mọi người nhìn vào cảm thấy sợ
…cạch…
Bác sĩ phẫu thuật trong chiếc áo màu xanh, một màu khác duy nhất với màu cái màu trắng ngộp ngạt này, ông lặng lẽ thở dài một tiếng, đôi mắt mệt mỏi sau nhiều giờ làm việc cực lực híp lại, lắc nhẹ đầu đau buồn…
_Chúng tôi đã cố gắng hết sức, người nhà hãy vào thăm ông ấy lần cuối…
Mọi người như quả bóng bị tích tụ lâu mà vỡ òa, bọn Mỹ Dung, Ngọc Anh, Vân Nhi, Phi Uyên, Mẫn Thanh một lượt khóc loạn chạy vào phòng cấp cứu ôm lấy cha nuôi đầy tôn kính, mọi người ai cũng vì cảnh cảm động đó mà sụt sùi nước mắt theo… ko khí nháo thành một tảng bỗng chợt tắt lặng, mọi người cảm thấy cả thân hình lạnh toát như bị quẳng đến hầm băng, lũ tiểu muội tròn mắt ngậm miệng đưa mắt nhìn đại tỷ đang từng bước nhẹ nhàng bước vào, người nàng bao bọc trong luồn âm khí lạnh lẽo, ánh mắt sáng lấp lánh ko tia sợ hãi, khuôn mặt bình tĩnh đến dị thường, nàng ko nói ko rằng, nhưng ai có mặt tại đó cũng run lên kinh sợ, sự bình tĩnh ko một chút cảm xúc, giống như hiện tại mọi việc đã là điều dĩ nhiên hay mọi thứ ko hề tồn tại 2 chữ “sợ hãi”, chính nàng như vậy lại làm người khác sợ hơn, nàng chỉ đứng cạnh cha mình nhìn ngắm chuyên chú, nhìn thật lâu, thật say sưa,đôi mắt ánh lên những tia mạnh mẽ, hô hấp nhịp nhàng tĩnh lặng, cứ như vậy, nàng đứng nhìn Vũ Hàn Bá suốt mấy canh giờ liền, chỉ đến khi bác sĩ vào nhắc nhở nàng nên sớm chuẩn bị lo hậu sự, nàng gượng mỉm cười nhẹ gật đầu rồi quay bước rời khỏi bệnh viện, cả đêm hôm đó ko ai thấy Vũ Thu Ly đâu cả, mọi người có đôn đáo đi tìm nàng nhưng vẫn là bặt vô âm tín, cho đến sáng hôm sau lại kinh ngạc khi thấy nàng là người đầu tiên xuất hiện nơi tổ chức tang lễ, nàng ngồi ngay ngắn kế linh cửu, tay ôm bức ảnh Vũ Hàn Bá, gương mặt vẫn dửng dưng lạnh đến nao lòng… Đây là loại biểu hiện gì? Ko hề giống với một đứa trẻ 12 tuổi cùng lứa… thà nàng khóc nháo lên như bọn Mỹ Dung, nàng thà đau khổ, như vậy mọi người sẽ cảm thấy an lòng hơn trước vẻ lạnh lùng kia…
Sau tang lễ, vẫn là một bộ dáng pho tượng ko độ ấm, nàng kiên cường thay cha tiếp tục bảo bọc các muội muội, cho đến sau tang lễ 3 ngày, nàng bị tên chú ruột Vũ Hàn Sương tước đoạt tất cả, các tiểu muội ôm nhau khóc nức nở, nàng tay nắm thành quyền, hướng đôi mắt tựa khối băng tảng nhìn ngôi nhà cùng lần lượt di vật của cha ra đi, cho đến khi bảo vật cuối cùng “Ngọc Bảo sứ” bị đấu giá… mọi người lại thêm một màn kinh thiên… trên đôi má phiến hồng nộn phấn xinh đẹp ướt dài một dòng lệ nóng…
Đó cũng là lần cuối cùng người ta trông thấy các nàng…
……….
…...
…
…Rầm…
Một tiếng xô cửa mạnh bạo đánh gãy hồi ức đau buồn, lôi nàng trở về hiện tại, đôi mắt ẩm ướt còn lòe nhòe tia đau đớn, nàng chậm rãi lấy lại cân bằng trạng thái hướng nguyên nhân cửa kia mà nhìn đến thì thấy Lưu Phi Phi đang một thân như bà thiếm già đi bắt gian chồng, mũi tựa mũi trâu phì phì thở dốc, khuôn mặt ko khác lão thiên lôi bao nhiêu nếu ko muốn đem nói kia có phải ái nữ của Lôi tiên sinh (ý nói pà Phi Phi là con gái Thiên Lôi áh)…Nhưng ko phải chứ, cái Lưu Phi Phi tiểu thư kia chết linh lắm a, mới vừa rồi là nàng cùng tiểu muội tán gẫu có nghĩ đến cô ta liền xuất hện…[/SIZE]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.