Chương 20
Meo TML
05/06/2013
Vết thương chỉ là ngoài da, ko có gì đáng ngại, chỉ cần bôi thuốc vài ngày sẽ khỏi
_Cảm ơn cô, bác sĩ Xuân
_Ko có chi, chào ngài, chủ tịch
_Quản gia, tiễn khách
…
…
Trong mơ hồ, nàng nghe thoảng có tiếng người trao đổi, nhưng mi mắt như treo chì mà nặng trăm tấn ko nhấc nổi, đầu ê buốt giống như trăm con sâu đang gặm nhắm… Chết?… có phải hay ko nàng đã chết… đây là thiên đường hay địa ngục?… Đầu óc một cỗ rối loạn… Nàng thực tin mình phải hay ko đã chết… Nhưng… bàn tay kia, bàn tay ôn nhu đang chạm vào vết thương của nàng… rất ấm…
_Ư – Nàng rên khẽ một tiếng, thanh mày liễu xinh đẹp nhíu lại gắt gao, từ hông truyền đến một cỗ đau nhức đem đầu óc mơ mơ hồ hồ thanh tỉnh…
_Tỉnh? – Giọng nói khàn khàn quen thuộc đột ngột truyền đến bên tai, chính nàng còn hoài nghi mình đang trong trạng thái mơ màng chưa tỉnh
Nặng nề nhấc hàng mi đen nhánh… một khuôn mặt tuấn suất mờ mờ dần hiện rõ phía cạnh nàng… đôi mắt đen uy nghị nhìn nàng trừng trừng tựa hồ vừa lo lắng , vừa tức giận khôn nguôi…
“Là hắn?… thực là hắn?… là mơ hay nàng đã chết thật?… đây là thiên đường?… Uy, thiên đường ko có ác ma, quỷ vương nha… Vậy thực là mơ…” – Nàng chớp một cái, lại một cái… nhưng ko phải vẫn chưa tỉnh chứ? hình ảnh trước mắt rất sống động nha
_A – Nàng căng tròn mắt, thực là tỉnh, nhưng là tại sao hắn lại ở đây… ko phải, là tại sao nàng ở đây?… ko phải hôm qua, hình như cơ hồ nàng vừa lao ra khỏi bệ cửa, toan trốn thoát thì bị tên Tấn Quân hỗn đản đáng chết ko biết thương hoa tiếc ngọc liền thưởng cho viên đạn khiến nàng bị thương… Nhưng là…
_Cảm thất thế nào rồi? – Hắn vẫn trầm giọng lạnh nhạt đánh gãy suy nghĩ miên man của nàng, ánh mắt gắt gao nhìn nàng chăm chú
_Uhm, ta đang ở đâu? – Nàng nhay thái dương, nhíu mày như thể rất muốn nhớ lại đã có chuyện gì xảy ra tiếp theo
_Vương gia trang… – vẫn một giọng khàn khàn đến lạnh xương sống, ẩn nhẫn ko biết bao hỏa khí
_Uy, làm sao ta lại ở đây? – Nàng tròn mắt kinh ngạc, nhanh chóng đem mắt đánh giá một lượt hiện tại căn phòng
_Em ko nhớ sao?
Hắn nhíu chặt tâm mi, cơ hồ có thể kẹp chết cả một con nhặn… Đáng chết, hôm qua nếu hắn ko kịp suy xét tình hình, vừa lúc chạy về phía phòng chứa gia bảo của Lưu gia thì thấy nhân ảnh quen thuộc lao từ cửa sổ ra… Bất ngờ nghe thấy tiếng súng, hình ảnh nàng thét lên thê lương, máu từ người nàng bắn ra bóp nghẹt hô hấp cùng trái tim hắn, ko chút chần chờ mà lao thẳng một đường, từ phía dưới đón đc nàng… Trông thấy gương mặt nàng trắng ko còn chút máu, cộng thêm máu rỉ ra ướt cả một mảng lớn áo da, hô hấp cực lực khó khăn… có trời mới biết hắn lúc đó thật sự sợ tới mức nào, cứ như một đao chém mạnh vào tâm, ôm nàng trong lòng mà điên cuồng phóng xe thẳng về Vương gia…
Nàng chỉ nhớ, trong lúc sắp bị cơn đau đánh vật, nàng mơ hồ cảm nhận đc một vòng tay ấm áp đỡ lấy, khiến lòng nàng yên tâm mà chìm vào hôn mê… Chẳng lẽ…
_Là anh giúp tôi trở về? – Nàng nhíu mi, hoài nghi hỏi lại hắn
_Em nghỉ chính mình có khả năng tự mình trở về đây sao?
_Uhm… vậy… thực cám ơn anh… – Nàng cúi đầu, nhõ giọng như mũi kêu, muốn ngồi dậy rời đi
_Nằm xuống, anh giúp em bôi thuốc – Hắn nhẹ ấn người nàng nằm xuống vị trí cũ
_Vết thương dường như ko nặng – Bị hắn động chạm, nàng bất giác thấy ngượng ngùng, toàn thân nóng ran
_May mắn đạn trượt qua hông, ko nặng – Hắn trầm giọng nói, dùng tay muốn giúp nàng bôi thuốc
_Khoan, ko cần bôi thuốc đó – Nàng nhanh miệng cản lại hành đồng hắn
_Tại sao? – Hắn nhíu mày có chút bất mãn cùng tức giận nhướng mi hướng nàng nghi hoặc
_Bên kia, trong túi da có loại cao thuốc dán, phiền toái ngươi giúp ta lấy nó – Nàng hướng mắt đến chiếc túi da nằm trên tủ kê đầu giường
_Cao dán? – Tuy vẫn còn nghi vấn cùng thắc mắc, nhưng tay hắn vẫn thuận theo yêu cầu của nàng mà đem đến một túi cao dán* (Cao dán : Thuốc dán, giống như salonbat của mình áh bà kon)
_Ân, đây là loại đặc biệt đc bào chế riêng, của Mỹ Dung đặc biệt tìm chuyên gia bào chế, những vế thương ngoài da chỉ cần dùng thuốc này dán vào lập tức trong vòng 24h có thể lên da non, đồng thời có chút thuốc tê khiến ta ko cảm thấy đau nữa – Hắn dùng cao dán giúp nàng dán lên miệng vết thương, từ hông truyền đến cảm giác mát lạnh ko còn đau đớn khiến nàng cao hứng mà thao thao bất tuyệt về loại thuốc đặc biệt này…
_Còn đau ko? – Hắn trầm giọng nhẹ nhàng hỏi
_Đã ko còn, cám ơn… – Nàng híp hờ đôi mắt như nữ vương đang thỏa mãn đc quân vương phục vụ…bất quá… – A!!! Ngươi làm gì? – Từ lưng cảm nhận đc ma chưởng to lớn vuốt ve mà nóng rực khiến nàng thanh tỉnh mà bật thốt lên kinh hãi
_Nói, vì sao hôm qua cả gan rời khỏi người anh? – Hắn cúi người, ghé sát người, tựa hồ đang dùng chính thân mình áp chế trên nàng mà thỏ thẻ vào tai
_Cái…cái gì – Nàng kinh diễm, cả người toàn thân nóng rực, hơi nóng phả vào tai khiến đầu óc có chút mê loạn… – Ngươi nói gì?…ta…ta là ko hiểu nha… A!!!
Ma chưởng gia tăng lực đạo, thít vào lưng nàng khiến nàng hoảng hốt bật kêu to…
_Còn dám nói dối… nói… hôm qua vì sao dám cả gan rời bỏ anh, vì cái gì mà dám cùng tên Lăng Văn Du kia thân thiết như vậy? – Hắn nhẹ nói như gió thổi bên tai nhưng khiến người ta nghe vào như vác cả trăm tấn đá
Nàng nhíu mày tức giận, là hôm qua nha… Những hình ảnh đáng ghét lại tập kích trở về đầu nàng, một cỗ oán giận lập tức xộc lên não… nàng lạnh lùng liếc hắn cười giễu nói..
_Vậy xin hỏi Vương chủ tịch, vì sao ta ko thể cùng nam nhân khác thân mật, ta và ngươi là ko có gì nha, huống hồ, ngươi là bận rộn cùng vị hôn thê ân ân ái ái, ta chỉ là biết lượng sức mà rời đi cho đỡ choáng mắt người khác nha
_Anh là ko có – Hắn thoáng giật mình sửng sốt… quả thực là nàng hiểu lầm
_Có quỷ mới tin – Nàng hờn dỗi biễu môi, hừ hừ chiếc mũi nhỏ
_Anh thực ko có, tất cà chủ ý của mẹ anh cùng Lưu Phi Phi, bất quá, anh hướng tiền bối Lưu gia cùng quan khách đính chính là Lưu Phi Phi cùng anh trước hay sau cũng ko có quan hệ… anh thề – hắn bộ dạng khẩn chương như tiểu hài tử sợ bị hỏi tội mà giải thích
_Thật ko? – Nàng hướng hắn hồ nghi liếc liếc
_Có trời làm chứng, tất cả mọi người có mặt tại đó cùng Lưu gia làn chứng nha
_Hừ!! tạm tin – Đáy lòng nàng bỗng chốc bao nhiu sóng gió đều lặng xuống, hòn đá nặng trĩu từ hôm qua đến giờ cuối cùng cũng đc dở xuống nhẹ nhàng… nhưng— Uy, mọi chuyện đều ko có gì, giải thích cũng đã giải thích, còn ko mau đứng lên? —… Là vì sao hắn nha, vẫn ko yên phận… (^o^)
Từ sau gáy truyền đến hơi thở dồn dập, đứt quãng nóng rực… bất giác xoay đầu lại liền thấy đôi mắt đen đục mờ mờ đầy dục vọng, bàn tay to khỏe đang mơn trớn trên mảng lưng tuyết nộn trắng noãn… “Úc… Phải hay ko vậy? đừng nói hắn hiện tại tinh trùng lên não mà nổi máu thú tính nha” (Mèo: =)) có cảm thấy từ này hơi thíu tế nhị, nhưng câu này hiện tại đối Phong ca hơi bị đúng nên mọi người ai ko thik thì nhắm mắt làm ngơ nhá)
_Vương Tử Phong, ngươi mau đứng dậy – Thanh não đánh một hồi nguy hiểm, nếu cứ tiếp tục nàng cam đoan chính mình sẽ nóng đến chín thịt… Vì sự an nguy, gom hết lý chí còn sót lại đang bị hắn hút cạn, nàng cựa mình toan ngồi dậy trở mình đẩy hắn ra… Nhưng chính nàng ko liệu đến tình trạng xấu nhất này, vừa chóng 2 tay đẩy chính mình ngồi dậy mới phát hiện nửa trên của nàng đang trần trụi… “A” một tiếng liềng trở về tư thế nằm sắp ban đầu… Tên hỗn đản, cần trị thương cũng ko nên đem nàng lột hết như vậy ngar…=))
Mọi vướng mắc cùng lo lắng đi qua, lòng hắn mới cảm thấy yên ổn, cũng chính là lúc hắn cần đc trả công nha… Ôn nhu đem thân thể mềm mại, trắng noãn vì ngượng ngùng mà trở nên hồng hồng mê người từng ngụm từng ngụm hôn lên…
_Mau… mau dừng – từng tế bào vì hắn mà như cháy lên, lý trí dần mất đi sự thanh tỉnh…
Hắn mỉm cười gian ta, đem ma chưởng di dời đổ bộ bất ngờ phủ lên đôi gò bồng đầy đặn, đem nơi nhạy cảm mà mân mê khiến nàng ko tự chủ mà rên lên một tiếng kiều mị…
_Em thực muốn dừng lại sao? – hắn hôn lên gáy, lướt lên vành tai non mềm thỏ thẻ trêu chọc
_Em…em… – lý trí cuối cùng le lói của nàng hoàn toàn tắt ngúm, giờ đây chỉ còn cuộn trào mãnh liệt dục vọng mê hoặc
_Đừng, đừng kháng cự anh, em ko thể đâu, dã miêu – Hắn khàn khàn giọng rót vào tai nàng…
Trong căn phòng ấm áp, rung lên những hồi xuân mãnh liệt, 2 trái tim tìm cho nhau một nhịp đập, một hơi thở… và 2 tâm hồn cùng thân thể quyện vào nhau thành một khúc liên hồi ngâm nga nốt nhạc tình…
…
Ánh nắng đầu tiên ấm áp rơi lên người Vương Tử Phong, hắn nhíu mày khó chịu, nheo mắt chậm rãi tỉnh lại… những hồi ức mộng xuân ngày hôm qua khiến hắn bất giác khẽ cười, trái tim hẳn vô cùng ấm áp… Nhưng lập tức lòng liền chấn động, người bên cạnh hắn ko biết đã từ bao giờ biến mất, chỉ còn một khoảng trống lạnh lẽo, một lượt ánh mắt đảo khắp phòng tìm kiếm, một mảnh dấu vết cũng ko có khiến hắn hít một ngụm khí lạnh… xoay người toan bước xuống giường đi tìm kiếm, bỗng thấy trên chiếc gối bên cạnh đặt một tờ chi phiếu, trên đó còn có một dấu môi son đỏ rực kiều diễm, lập tức hướng về chiếc tủ sắt, chỉ còn trống rỗng một tủ… “Ngọc Bảo Sứ” bảo vật cùng người đã như ko khí mà tan biến… Hắn sửng sờ nhìn tấm chi phiếu lại nhìn tủ sắt hồi lâu, khóe môi cong lên một đường quỷ dị… Đúng là dã miêu của hắn, luôn muốn bức hắn tức đến điên lên mới chịu mà… Ôm nụ cười hứng khới, hắn rời giường, mang theo kế hoạch mới… kế hoạch… “ Phục bắt Tiểu Miêu Ly”…
_Cảm ơn cô, bác sĩ Xuân
_Ko có chi, chào ngài, chủ tịch
_Quản gia, tiễn khách
…
…
Trong mơ hồ, nàng nghe thoảng có tiếng người trao đổi, nhưng mi mắt như treo chì mà nặng trăm tấn ko nhấc nổi, đầu ê buốt giống như trăm con sâu đang gặm nhắm… Chết?… có phải hay ko nàng đã chết… đây là thiên đường hay địa ngục?… Đầu óc một cỗ rối loạn… Nàng thực tin mình phải hay ko đã chết… Nhưng… bàn tay kia, bàn tay ôn nhu đang chạm vào vết thương của nàng… rất ấm…
_Ư – Nàng rên khẽ một tiếng, thanh mày liễu xinh đẹp nhíu lại gắt gao, từ hông truyền đến một cỗ đau nhức đem đầu óc mơ mơ hồ hồ thanh tỉnh…
_Tỉnh? – Giọng nói khàn khàn quen thuộc đột ngột truyền đến bên tai, chính nàng còn hoài nghi mình đang trong trạng thái mơ màng chưa tỉnh
Nặng nề nhấc hàng mi đen nhánh… một khuôn mặt tuấn suất mờ mờ dần hiện rõ phía cạnh nàng… đôi mắt đen uy nghị nhìn nàng trừng trừng tựa hồ vừa lo lắng , vừa tức giận khôn nguôi…
“Là hắn?… thực là hắn?… là mơ hay nàng đã chết thật?… đây là thiên đường?… Uy, thiên đường ko có ác ma, quỷ vương nha… Vậy thực là mơ…” – Nàng chớp một cái, lại một cái… nhưng ko phải vẫn chưa tỉnh chứ? hình ảnh trước mắt rất sống động nha
_A – Nàng căng tròn mắt, thực là tỉnh, nhưng là tại sao hắn lại ở đây… ko phải, là tại sao nàng ở đây?… ko phải hôm qua, hình như cơ hồ nàng vừa lao ra khỏi bệ cửa, toan trốn thoát thì bị tên Tấn Quân hỗn đản đáng chết ko biết thương hoa tiếc ngọc liền thưởng cho viên đạn khiến nàng bị thương… Nhưng là…
_Cảm thất thế nào rồi? – Hắn vẫn trầm giọng lạnh nhạt đánh gãy suy nghĩ miên man của nàng, ánh mắt gắt gao nhìn nàng chăm chú
_Uhm, ta đang ở đâu? – Nàng nhay thái dương, nhíu mày như thể rất muốn nhớ lại đã có chuyện gì xảy ra tiếp theo
_Vương gia trang… – vẫn một giọng khàn khàn đến lạnh xương sống, ẩn nhẫn ko biết bao hỏa khí
_Uy, làm sao ta lại ở đây? – Nàng tròn mắt kinh ngạc, nhanh chóng đem mắt đánh giá một lượt hiện tại căn phòng
_Em ko nhớ sao?
Hắn nhíu chặt tâm mi, cơ hồ có thể kẹp chết cả một con nhặn… Đáng chết, hôm qua nếu hắn ko kịp suy xét tình hình, vừa lúc chạy về phía phòng chứa gia bảo của Lưu gia thì thấy nhân ảnh quen thuộc lao từ cửa sổ ra… Bất ngờ nghe thấy tiếng súng, hình ảnh nàng thét lên thê lương, máu từ người nàng bắn ra bóp nghẹt hô hấp cùng trái tim hắn, ko chút chần chờ mà lao thẳng một đường, từ phía dưới đón đc nàng… Trông thấy gương mặt nàng trắng ko còn chút máu, cộng thêm máu rỉ ra ướt cả một mảng lớn áo da, hô hấp cực lực khó khăn… có trời mới biết hắn lúc đó thật sự sợ tới mức nào, cứ như một đao chém mạnh vào tâm, ôm nàng trong lòng mà điên cuồng phóng xe thẳng về Vương gia…
Nàng chỉ nhớ, trong lúc sắp bị cơn đau đánh vật, nàng mơ hồ cảm nhận đc một vòng tay ấm áp đỡ lấy, khiến lòng nàng yên tâm mà chìm vào hôn mê… Chẳng lẽ…
_Là anh giúp tôi trở về? – Nàng nhíu mi, hoài nghi hỏi lại hắn
_Em nghỉ chính mình có khả năng tự mình trở về đây sao?
_Uhm… vậy… thực cám ơn anh… – Nàng cúi đầu, nhõ giọng như mũi kêu, muốn ngồi dậy rời đi
_Nằm xuống, anh giúp em bôi thuốc – Hắn nhẹ ấn người nàng nằm xuống vị trí cũ
_Vết thương dường như ko nặng – Bị hắn động chạm, nàng bất giác thấy ngượng ngùng, toàn thân nóng ran
_May mắn đạn trượt qua hông, ko nặng – Hắn trầm giọng nói, dùng tay muốn giúp nàng bôi thuốc
_Khoan, ko cần bôi thuốc đó – Nàng nhanh miệng cản lại hành đồng hắn
_Tại sao? – Hắn nhíu mày có chút bất mãn cùng tức giận nhướng mi hướng nàng nghi hoặc
_Bên kia, trong túi da có loại cao thuốc dán, phiền toái ngươi giúp ta lấy nó – Nàng hướng mắt đến chiếc túi da nằm trên tủ kê đầu giường
_Cao dán? – Tuy vẫn còn nghi vấn cùng thắc mắc, nhưng tay hắn vẫn thuận theo yêu cầu của nàng mà đem đến một túi cao dán* (Cao dán : Thuốc dán, giống như salonbat của mình áh bà kon)
_Ân, đây là loại đặc biệt đc bào chế riêng, của Mỹ Dung đặc biệt tìm chuyên gia bào chế, những vế thương ngoài da chỉ cần dùng thuốc này dán vào lập tức trong vòng 24h có thể lên da non, đồng thời có chút thuốc tê khiến ta ko cảm thấy đau nữa – Hắn dùng cao dán giúp nàng dán lên miệng vết thương, từ hông truyền đến cảm giác mát lạnh ko còn đau đớn khiến nàng cao hứng mà thao thao bất tuyệt về loại thuốc đặc biệt này…
_Còn đau ko? – Hắn trầm giọng nhẹ nhàng hỏi
_Đã ko còn, cám ơn… – Nàng híp hờ đôi mắt như nữ vương đang thỏa mãn đc quân vương phục vụ…bất quá… – A!!! Ngươi làm gì? – Từ lưng cảm nhận đc ma chưởng to lớn vuốt ve mà nóng rực khiến nàng thanh tỉnh mà bật thốt lên kinh hãi
_Nói, vì sao hôm qua cả gan rời khỏi người anh? – Hắn cúi người, ghé sát người, tựa hồ đang dùng chính thân mình áp chế trên nàng mà thỏ thẻ vào tai
_Cái…cái gì – Nàng kinh diễm, cả người toàn thân nóng rực, hơi nóng phả vào tai khiến đầu óc có chút mê loạn… – Ngươi nói gì?…ta…ta là ko hiểu nha… A!!!
Ma chưởng gia tăng lực đạo, thít vào lưng nàng khiến nàng hoảng hốt bật kêu to…
_Còn dám nói dối… nói… hôm qua vì sao dám cả gan rời bỏ anh, vì cái gì mà dám cùng tên Lăng Văn Du kia thân thiết như vậy? – Hắn nhẹ nói như gió thổi bên tai nhưng khiến người ta nghe vào như vác cả trăm tấn đá
Nàng nhíu mày tức giận, là hôm qua nha… Những hình ảnh đáng ghét lại tập kích trở về đầu nàng, một cỗ oán giận lập tức xộc lên não… nàng lạnh lùng liếc hắn cười giễu nói..
_Vậy xin hỏi Vương chủ tịch, vì sao ta ko thể cùng nam nhân khác thân mật, ta và ngươi là ko có gì nha, huống hồ, ngươi là bận rộn cùng vị hôn thê ân ân ái ái, ta chỉ là biết lượng sức mà rời đi cho đỡ choáng mắt người khác nha
_Anh là ko có – Hắn thoáng giật mình sửng sốt… quả thực là nàng hiểu lầm
_Có quỷ mới tin – Nàng hờn dỗi biễu môi, hừ hừ chiếc mũi nhỏ
_Anh thực ko có, tất cà chủ ý của mẹ anh cùng Lưu Phi Phi, bất quá, anh hướng tiền bối Lưu gia cùng quan khách đính chính là Lưu Phi Phi cùng anh trước hay sau cũng ko có quan hệ… anh thề – hắn bộ dạng khẩn chương như tiểu hài tử sợ bị hỏi tội mà giải thích
_Thật ko? – Nàng hướng hắn hồ nghi liếc liếc
_Có trời làm chứng, tất cả mọi người có mặt tại đó cùng Lưu gia làn chứng nha
_Hừ!! tạm tin – Đáy lòng nàng bỗng chốc bao nhiu sóng gió đều lặng xuống, hòn đá nặng trĩu từ hôm qua đến giờ cuối cùng cũng đc dở xuống nhẹ nhàng… nhưng— Uy, mọi chuyện đều ko có gì, giải thích cũng đã giải thích, còn ko mau đứng lên? —… Là vì sao hắn nha, vẫn ko yên phận… (^o^)
Từ sau gáy truyền đến hơi thở dồn dập, đứt quãng nóng rực… bất giác xoay đầu lại liền thấy đôi mắt đen đục mờ mờ đầy dục vọng, bàn tay to khỏe đang mơn trớn trên mảng lưng tuyết nộn trắng noãn… “Úc… Phải hay ko vậy? đừng nói hắn hiện tại tinh trùng lên não mà nổi máu thú tính nha” (Mèo: =)) có cảm thấy từ này hơi thíu tế nhị, nhưng câu này hiện tại đối Phong ca hơi bị đúng nên mọi người ai ko thik thì nhắm mắt làm ngơ nhá)
_Vương Tử Phong, ngươi mau đứng dậy – Thanh não đánh một hồi nguy hiểm, nếu cứ tiếp tục nàng cam đoan chính mình sẽ nóng đến chín thịt… Vì sự an nguy, gom hết lý chí còn sót lại đang bị hắn hút cạn, nàng cựa mình toan ngồi dậy trở mình đẩy hắn ra… Nhưng chính nàng ko liệu đến tình trạng xấu nhất này, vừa chóng 2 tay đẩy chính mình ngồi dậy mới phát hiện nửa trên của nàng đang trần trụi… “A” một tiếng liềng trở về tư thế nằm sắp ban đầu… Tên hỗn đản, cần trị thương cũng ko nên đem nàng lột hết như vậy ngar…=))
Mọi vướng mắc cùng lo lắng đi qua, lòng hắn mới cảm thấy yên ổn, cũng chính là lúc hắn cần đc trả công nha… Ôn nhu đem thân thể mềm mại, trắng noãn vì ngượng ngùng mà trở nên hồng hồng mê người từng ngụm từng ngụm hôn lên…
_Mau… mau dừng – từng tế bào vì hắn mà như cháy lên, lý trí dần mất đi sự thanh tỉnh…
Hắn mỉm cười gian ta, đem ma chưởng di dời đổ bộ bất ngờ phủ lên đôi gò bồng đầy đặn, đem nơi nhạy cảm mà mân mê khiến nàng ko tự chủ mà rên lên một tiếng kiều mị…
_Em thực muốn dừng lại sao? – hắn hôn lên gáy, lướt lên vành tai non mềm thỏ thẻ trêu chọc
_Em…em… – lý trí cuối cùng le lói của nàng hoàn toàn tắt ngúm, giờ đây chỉ còn cuộn trào mãnh liệt dục vọng mê hoặc
_Đừng, đừng kháng cự anh, em ko thể đâu, dã miêu – Hắn khàn khàn giọng rót vào tai nàng…
Trong căn phòng ấm áp, rung lên những hồi xuân mãnh liệt, 2 trái tim tìm cho nhau một nhịp đập, một hơi thở… và 2 tâm hồn cùng thân thể quyện vào nhau thành một khúc liên hồi ngâm nga nốt nhạc tình…
…
Ánh nắng đầu tiên ấm áp rơi lên người Vương Tử Phong, hắn nhíu mày khó chịu, nheo mắt chậm rãi tỉnh lại… những hồi ức mộng xuân ngày hôm qua khiến hắn bất giác khẽ cười, trái tim hẳn vô cùng ấm áp… Nhưng lập tức lòng liền chấn động, người bên cạnh hắn ko biết đã từ bao giờ biến mất, chỉ còn một khoảng trống lạnh lẽo, một lượt ánh mắt đảo khắp phòng tìm kiếm, một mảnh dấu vết cũng ko có khiến hắn hít một ngụm khí lạnh… xoay người toan bước xuống giường đi tìm kiếm, bỗng thấy trên chiếc gối bên cạnh đặt một tờ chi phiếu, trên đó còn có một dấu môi son đỏ rực kiều diễm, lập tức hướng về chiếc tủ sắt, chỉ còn trống rỗng một tủ… “Ngọc Bảo Sứ” bảo vật cùng người đã như ko khí mà tan biến… Hắn sửng sờ nhìn tấm chi phiếu lại nhìn tủ sắt hồi lâu, khóe môi cong lên một đường quỷ dị… Đúng là dã miêu của hắn, luôn muốn bức hắn tức đến điên lên mới chịu mà… Ôm nụ cười hứng khới, hắn rời giường, mang theo kế hoạch mới… kế hoạch… “ Phục bắt Tiểu Miêu Ly”…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.