Phúc Hắc Cuồng Nữ: Khuynh Thành Triệu Hồi Sư

Quyển 1 - Chương 91: Đừng động, để ta ôm trong chốc lát.

Vô Ý Bảo Bảo

16/06/2016

Nhóm Gia Cát Minh Nguyệt một đường thuận tới Tuyên Võ quốc. Kinh thành Tuyên Võ quốc phồn hoa, không cần nói nơi này là mẫu quốc so với Nam Sở quốc còn mạnh hơn, chỉ cần tổ chức thánh điện cũng ở trong này thì sẽ có rất nhiều người tới nơi này. Thương nhân đến từ các nơi mặc bất đồng, khẩu âm bất đồng, nối liền không dứt xuyên qua ở trên ngã tư đường.

Ở trên đường cái tùy ý hỏi thăm chỉ biết thánh điện ở nơi nào. Ở phía đông kinh thành. Đến con phố phía đông lập tức thanh tịnh, ven đường không có tiểu thương rao hàng, người qua đường cũng phi thường thưa thớt. Người qua đường đi đường đều là khinh thủ khinh cước, tựa hồ sợ quấy rầy ai. Thánh điện ngay tại trên ngã tư đường này. Đại môn trang nghiêm, thủ vệ võ trang kín mít nhìn không chớp mắt canh giữ ở cửa, ngẩng đầu nhìn, kiến trúc rộng rãi đầy khí thế cơ hồ chiếm cứ toàn bộ phía đông kinh thành.

Nhóm Gia Cát Minh Nguyệt xuất hiện, khiến cho thủ vệ chú ý. Bởi vì tọa kỵ của Tiết Tử Hạo thật sự rất đáng chú ý. Xe ngựa đứng ở cửa, Gia Cát Minh Nguyệt xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn thánh điện. Thánh điện không có bảng hiệu hoặc là tấm bia đá trên đó có chữ viết thuyết minh nơi này là thánh điện, nhưng không cần thuyết minh, ai đều biết, nơi này chính là thánh điện.

Nhóm Gia Cát Minh Nguyệt chậm rãi đi lên trước, thủ vệ tự nhiên đón lên, thận trọng hỏi: “Vài vị có chuyện gì?”

“Chúng ta tới đưa tin.” Gia Cát Minh Nguyệt đưa huy chương ra.

Thủ vệ nhìn, lại ngẩng đầu đánh giá cẩn thận bọn họ, rốt cục, trong ánh mắt hiện lên một tia hiểu rõ, gật đầu, nói: “Xin theo ta.”

Xe ngựa và xa phu ở bên ngoài chờ, còn có tọa kỵ của Tiết Tử Hạo. Nhóm Gia Cát Minh Nguyệt đi theo thủ vệ vào bên trong. Vào đại môn, xuyên qua một quảng trường rộng lớn, đi tới một đường lớn. Đi tới bên trái đường lớn, xuyên qua một hành lang, thủ vệ ngừng lại.

“Các ngươi chờ, ta đi bẩm báo.” Thủ vệ đem huy chương trả lại cho đám người Gia Cát Minh Nguyệt, xoay người đi phía trước.

Gia Cát Minh Nguyệt đánh giá xung quanh, nơi này hết thảy đều lộ ra hơi thở trang nghiêm, phóng nhãn nhìn lại, trong đình viện hoa cỏ cây cối đều được tu bổ cẩn thận tỉ mỉ. Một đường đi tới gặp được người, trên mặt đều không cười, đều làtrang nghiêm, nhưng đáy mắt để lộ ra kiêu ngạo không che giấu được. Đó là kiêu ngạo khi là người thánh điện. Thật sự là địa phương không thú vị, Gia Cát Minh Nguyệt trong lòng đau khổ.

Không bao lâu, thủ vệ trở lại .”Vài vị, mời theo ta đi vào gặp La đại nhân. La đại nhân sẽ phân phối các ngươi ở điện nào.” Thủ vệ làm tư thế thỉnh.

Thánh điện chia làm ba điện, một nội điện —— Chính Võ Điện, còn có hai ngoại điện, phân biệt là Luyện Võ Điện và Tu Võ Điện. Ngoại điện tự nhiên hết thảy đều so ra kém nội điện. Người ở ngoại điện phải qua rất nhiều khảo hạch, được tán thành mới có thể đi vào nội điện. Hai ngoại điện cũng có khác nhau, Tu Võ Điện là kém nhất. Người trong điện thực lực kém, tài nguyên được phân phối cũng kém nhất. Hàng năm người mới tiến vào thánh điện đều được phải phân công đến trong hai ngoại điện, về phần là phân công đến điện nào thì xem thực lực và vận khí. Thánh điện là các quân chủ liên hợp dựng nên, tự nhiên đều hy vọng cắm vào một ít người trung với hoàng thất. Không ít kẻ ăn chơi trác táng cũng bị đưa tới, kẻ ăn chơi trác táng không có thực lực hơn phân nửa là phân ở ngoại điện kém cỏi nhất. Hiện tại nhóm Gia Cát Minh Nguyệt muốn gặp người, chính là người phụ trách phân phối La đại nhân.

Vị La đại nhân này thoạt nhìn khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt cay cú giống như có người thiếu tiền hắn. Một đôi mắt nhỏ tràn đầy không kiên nhẫn. Hắn híp đôi mắt nhỏ đánh giá nhóm Gia Cát Minh Nguyệt, nhìn bọn họ quần áo ngăn nắp, ánh mắt híp lại càng nhỏ. Chờ nhóm Gia Cát Minh Nguyệt đưa huy chương đáy mắt của hắn hiện lên một tia mỉa mai. Cứ việc ánh mắt của La đại nhân đều nhanh híp lại thành một đường nhưng vẫn bị Gia Cát Minh Nguyệt bắt gặp, xem ra La đại nhân này cho rằng bọn họ là dựa vào quan hệ. Bất quá, Gia Cát Minh Nguyệt không giải thích. Bọn họ vốn muốn che giấu thực lực tiến vào thánh điện.

“Các ngươi đăng ký tên, sau đó phải Tu Võ Điện.” La đại nhân quăng một quyển vở cũ nát, đều không có xem bọn hắn vài lần, giọng nói khô khốc.

Đám người Gia Cát Minh Nguyệt cũng không giận, chính mình viết tên, lấy huy chương chứng minh thân phận, tại thủ vệ dẫn dắt rời đi.

La đại nhân không nhìn tên trong quyển vỡ, hừ lạnh một tiếng liền đem quyển vở quăng một bên. Tu Võ Điện đã thật lâu không ai phân phối vào, cho nên quyển vỡ đăng ký này cũ nát không chịu nổi. La đại nhân hừ hừ, ăn chơi trác táng thật đúng là người ta phiền lòng. Không có bản sự không nói, còn không cấp bản đại nhân điểm ưu việt. Cấp bản đại nhân điểm ưu việt, còn có thể suy nghĩ đưa bọn họ phân đến Luyện Võ Điện. Điểm ánh mắt ấy đều không có thì đừng tự trách mình phân phối bọn họ đến Tu Võ Điện kém nhất!

Tại kiến trúc phía tây Tu Võ Điện, vị trí cũng không tốt. Người Tu Võ Điện rất ít, hơn nữa không có người thực lực cao cường. Nhóm Gia Cát Minh Nguyệt chuẩn bị đi gặp điện chủ Tu Võ Điện, ai biết quản sự Tu Võ Điện vẻ mặt khó xử nói, điện chủ đang bế quan, liền từ hắn an bài hết thảy công việc. Gia Cát Minh Nguyệt nghi hoặc phát hiện, đáy mắt quản sự tựa hồ có một chút xấu hổ và giận dữ. Sau Gia Cát Minh Nguyệt mới biết được, điện chủ Tu Võ Điện làm sao là đang bế quan tu luyện, hắn uống rượu say đang ngủ. Khó trách trong mắt quản sự hiện lên một chút xấu hổ và giận dữ. Có điện chủ không biết điều quả thật làm cho người ta xấu hổ.

Quản sự Tu Võ Điện là vị đại thúc luôn cười tủm tỉm, hơn bốn mươi tuổi, tinh thần sáng láng, thích mặc áo choàng màu lam đậm, bên hông hệ mang đai lưng màu vàng. Tu Võ Điện tuy là ngoại điện kém cỏi nhất, nhưng dù sao cũng thuộc thánh điện. Cho nên nơi ở cũng không kém, nhóm Gia Cát Minh Nguyệt được phân đến một tiểu viện năm người trụ, bọn họ một người phân đến một gian không tính nhỏ, trong phòng đầy đủ mọi thứ. Còn có một gian phòng trống.

“Ba ngày sau đi đại đường, sẽ ban bố nhiệm vụ.” Quản sự đại thúc cười tủm tỉm nói, “Mặc kệ là đệ tử ngoại điện hay là đệ tử nội điện đều phải chấp hành nhiệm vụ. Bất quá, đừng lo lắng, vừa mới tiến nhập thánh điện, sẽ không cho các ngươi ban phát nhiệm vụ khó khăn. Có chuyện gì liền tới tìm ta.”

Đám người Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu, tạ quản sự đại thúc. Đợi quản sự đại thúc rời đi, bọn họ liền đi ra ngoài chuyển hành lý, còn có an bài Đoan Mộc Huyên ở. Hành lý không tính nhiều, rất nhanh liền chuyển xong. Kinh thành Tuyên Võ quốc giá hàng cao thượng, tìm không ít tiền, mới tại đây thuê thượng một nhà, an bài Đoan Mộc Huyên trụ, ở nơi giao dịch mướn tôi tớ tốt, thế này mới lại trở về thánh điện.

Rốt cục có thể nằm xuống nghỉ ngơi. Gia Cát Minh Nguyệt nằm trên giường, nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng lại mơ mơ màng màng đang ngủ. Chờ nàng tỉnh lại liền phát hiện có chút không thích hợp, bên người có người! Gia Cát Minh Nguyệt kinh ngạc thiếu chút nữa kêu ra tiếng, nàng làm sao có thể không cảnh giác, bên người có người mà nàng không có phát hiện. Chờ nàng phát hiện người bên bên cạnh là ai, nàng liền hiểu được chính mình vì sao không có phát giác.

Quân Khuynh Diệu!

Tựa hồ nghe Gia Cát Minh Nguyệt có động tĩnh, Quân Khuynh Diệu cũng chậm rãi mở mắt, một đôi dị đồng mỹ làm cho người ta tim đập nhanh còn có chút mông lung. Đôi môi mỏng khêu gợi hơi cong, phong tình làm cho người ta suýt nữa hít thở không thông.

“Ta, tựa hồ thật lâu không có ngủ an ổn như vậy.” Quân Khuynh Diệu thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên bên tai Gia Cát Minh Nguyệt.

“Ngươi, ngươi đến đây lúc nào? Đi xuống, ngươi làm sao có thể đi lên giường của ta?” Gia Cát Minh Nguyệt nói xong câu này, bỗng nhiên cảm thấy tựa hồ không ổn.

Quân Khuynh Diệu cười ra tiếng: “Đi giường của ngươi? Ân, lời này dễ nghe.”

“Ngươi đi xuống trước!” Gia Cát Minh Nguyệt vừa thẹn vừa giận đẩy Quân Khuynh Diệu. Mặc kệ là kiếp trước hay là kiếp này, nàng chưa bao giờ cùng nam nhân thân cận ở trên một cái giường. Tâm tính của nàng là thực kiên nghị. Nhưng nàng không luyến ái qua! Đối với tình yêu nam nữ chưa bao giờ đề cập. Cho nên mới bối rối như bây giờ.

“Không xuống.” Quân Khuynh Diệu lại hơi nghiêng đầu, lại đi xê dịch gối đầu của Gia Cát Minh Nguyệt.

Gia Cát Minh Nguyệt nhìn đến Quân Khuynh Diệu trắng nõn làn da, cằm hoàn mỹ, tiếp theo là hầu kết, áo rộng mở một ít, có thể nhìn đến xương quai xanh khêu gợi và ngực cường tráng.

“Ngươi, ngươi… ” Gia Cát Minh Nguyệt mặt bắt đầu nóng lên.

“Minh Nguyệt…” Quân Khuynh Diệu bỗng nhiên vươn tay nhẹ nhàng xoa mặt Gia Cát Minh Nguyệt.

Ngón tay của Quân Khuynh Diệu trắng nõn thon dài, nhưng không mềm mại. Tay hắn bởi vì hàng năm luyện võ nên có bạc kiển, tay hắn cứ nhẹ nhàng mơn trớn mặt Gia Cát Minh Nguyệt, lại chậm rãi dời xuống nắm cằm Gia Cát Minh Nguyệt.

“Minh Nguyệt, Minh Nguyệt… Ta hy vọng, ngươi có thể vĩnh viễn đứng ở bên ta.” Quân Khuynh Diệu chậm rãi đứng dậy, hơi thở ấm áp cách Gia Cát Minh Nguyệt càng ngày càng gần.

Gia Cát Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn mỹ phóng đại trước mắt, muốn tránh thoát nhưng Quân Khuynh Diệu lại một tay ôm chặt nàng trong lòng.

“Đừng động, để ta ôm trong chốc lát, liền trong chốc lát…” Quân Khuynh Diệu thanh âm có một chút thản nhiên mỏi mệt.

Gia Cát Minh Nguyệt cứng đờ, tim đang đập rất nhanh, nhưng không có đẩy ra Quân Khuynh Diệu. Tựa vào trong ngực Quân Khuynh Diệu, nghe tim hắn đập, Gia Cát Minh Nguyệt chậm rãi nhắm mắt lại. Quân Khuynh Diệu rốt cuộc đã trải qua cái gì? Hiện tại lại đang bận cái gì? Hắn vì sao mỏi mệt? Hắn rốt cuộc là người thế nào? Cường đại như hắn cũng sẽ có một khi yếu ớt sao?

Chóp mũi là trên người Quân Khuynh Diệu thản nhiên huân hương, ấm áp ôm ấp làm cho thân mình cứng đờ của Gia Cát Minh Nguyệt dần dần dịu xuống.

“Minh Nguyệt, theo lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta liền nhận định ngươi.” Quân Khuynh Diệu bỗng nhiên ngẩng đầu, hôn lên trán Gia Cát Minh Nguyệt, “Ngươi không thể trốn, cũng không cho trốn.” Trong giọng nói ẩn chứa bá đạo, chân thật đáng tin.

Gia Cát Minh Nguyệt thân mình cứng lại.

Gia Cát Minh Nguyệt chỉ cảm thấy mặt mình nóng lên, đây không phải là lần đầu tiên Quân Khuynh Diệu hôn trán nàng, cũng không phải là lần đầu tiên ôm nàng. Nhưng cảm giác lúc này đây khác với lúc trước. Tim đập rất nhanh. Thực bối rối, thực bất lực.

Nhìn thấy Gia Cát Minh Nguyệt chân tay luống cuống, Quân Khuynh Diệu ngược lại càng thêm sung sướng, hắn bỗng nhiên nghiêng người, đem Gia Cát Minh Nguyệt đặt ở dưới thân, ở bên tai Gia Cát Minh Nguyệt nói nhỏ: “Minh Nguyệt, nhớ kỹ, ta là người nam nhân thứ nhất của ngươi cũng sẽ là người cuối cùng.”

“Ngươi, ngươi đi xuống cho ta!” Gia Cát Minh Nguyệt bị đặt ở dưới thân, nghe được lời này của Quân Khuynh Diệu liền xấu hổ đẩy hắn ra.

Quân Khuynh Diệu nhìn Gia Cát Minh Nguyệt bối rối không thôi, nhịn không được cười lên tiếng: “Minh Nguyệt, ngươi như vậy thật sự đáng yêu. Bất quá, ngươi có vẻ hiểu lầm.”

“Lưu manh, đi ra ngoài!” Gia Cát Minh Nguyệt cũng hiểu được mình hiểu lầm, vừa thẹn vừa giận, sau rõ ràng lưu loát vươn chân, một cước đạp Quân Khuynh Diệu xuống.

Quân Khuynh Diệu cười ha ha, đứng dậy ngồi ở trên ghế trong phòng, mới nghiêm mặt nói: “Kế tiếp các ngươi có khả năng muốn tiếp một ít nhiệm vụ. Các ngươi là thuộc ngoại điện, ngoại điện mọi người phải được khảo hạch nghiêm khắc, xác định thực lực, cũng đối với hoàng quyền trung thành mới có cơ hội đi vào nội điện. Bất quá, đệ tử ngoại điện cũng có tư cách vào nhập phúc địa. Hàng năm tân tú thực lực không tầm thường đều có tư cách.”

“Đã biết.” Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu.

“Cần ta…” Quân Khuynh Diệu nói câu cần ta hỗ trợ không còn chưa nói ra, đã bị Gia Cát Minh Nguyệt đánh gãy.

“Không, không cần ngươi hỗ trợ.” Gia Cát Minh Nguyệt quyết đoán lắc đầu, “Quân Khuynh Diệu, ngươi đã giúp ta rất nhiều, ta thậm chí cũng không biết làm sao trả lại ngươi. Ta không hy vọng vĩnh viễn dựa vào ngươi, người tổng yếu nên học trưởng thành.”



Quân Khuynh Diệu ngẩn ra, chợt nở nụ cười, trong nụ cười đều là thưởng thức cùng vừa lòng. Đúng rồi, nữ tử như vậy mới xứng đáng ở bên người hắn.

“Minh Nguyệt, của chúng ta đã trưởng thành.” Quân Khuynh Diệu đứng lên, đem gối đầu đặt ở trên ghế, “Ta đi.”

Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Quân Khuynh Diệu, trong lòng dâng lên một cảm giác không hiểu, nàng hơi mở miệng, muốn nói lại trong nháy mắt không biết nói cái gì cho phải.

Quân Khuynh Diệu bỗng nhiên quay đầu, cười nói: “Không biết đưa ta, không bằng dùng chính ngươi đến có được không?”

“Không tốt!” Gia Cát Minh Nguyệt vừa rồi trong lòng rung động bị đánh tan, nàng nghiêm mặt, tức giận nói, “Đi ra ngoài, đi ra ngoài! Bị người thánh điện nhìn đến còn không biết nói như thế nào.”

Quân Khuynh Diệu khẽ cười một tiếng, mở cửa đi ra ngoài.

Gia Cát Minh Nguyệt ngồi bên giường, tay chậm rãi đặt trên ngực. Tim vẫn đập rất nhanh.

Quân Khuynh Diệu…

Lăng Phi Dương ngồi ở bên cửa sổ, chà lau Phá Sát kiếm. Khóe mắt có một bóng đen hiện lên, Lăng Phi Dương theo phản xạ tính ngẩng đầu, liền nhìn thấy Quân Khuynh Diệu từ trong phòng Gia Cát Minh Nguyệt đi ra.

Lăng Phi Dương động tác dừng lại, hắn bình tĩnh nhìn Quân Khuynh Diệu vẻ mặt mỉm cười đi ra, nụ cười có sủng nịch cùng sung sướng. Hắn rất quen thuộc nụ cười như vậy, bởi vì, khi hắn và Minh Nguyệt cùng một chỗ từ trong mắt Minh Nguyệt nhìn thấy mặt mình. Vẻ mặt của mình chính là như vậy. Hắn vì sao sẽ ở trong phòng của Minh Nguyệt, lại phát sinh cái gì?

Quân Khuynh Diệu tựa hồ chú ý ánh mắt này, hắn vừa quay đầu, liền chống lại ánh mắt hơi địch ý của Lăng Phi Dương. Quân Khuynh Diệu không nói, chỉ hướng Lăng Phi Dương cười nhẹ, xoay người rời đi. Chỉ có Lăng Phi Dương hiểu được, trong nụ cười thản nhiên có khiêu khích nồng đậm, còn có miệt thị.

Lăng Phi Dương nắm chặt quyền, chậm rãi cúi đầu, nhìn Phá Sát kiếm trong tay.

Quân Khuynh Diệu đối với Gia Cát Minh Nguyệt hắn biết rõ. Mà chính mình đối với Minh Nguyệt, Quân Khuynh Diệu rất rõ ràng. Cho nên, mới có vừa rồi nụ cười bao hàm thâm ý.

Minh Nguyệt, đối với Quân Khuynh Diệu là tâm tình thế nào? Lăng Phi Dương chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn trời xanh thẳm. Phía chân trời xa xôi, thái dương chậm rãi lặn.

Phá sát kiếm trong tay bỗng nhiên vù vù lên, đánh gãy Lăng Phi Dương suy nghĩ. Lăng Phi Dương cúi đầu nhìn Phá Sát, bỗng nhiên trên mặt hiện lên nụ cười thoải mái. Hắn rối rắm cái gì? Làm gì muốn rối rắm? Cảm tình miễn cưỡng không đến. Minh Nguyệt nếu thích Quân Khuynh Diệu, hắn toàn lực duy trì. Nếu Minh Nguyệt có ý với mình như vậy chính mình sẽ toàn lực tranh thủ.

Này có cái gì phải rối rắm đâu?

Lăng Phi Dương tự cười giễu, giờ khắc này lòng thông thấu trống trải trước nay chưa từng có. Mà ngay sau đó, hắn kinh ngạc phát hiện kinh mạch bách hải trong cơ thể đều trở nên dị thường thông thấu, kình khí vận hành mây bay nước chảy lưu loát sinh động tự nhiên, giờ khắc này, hắn loáng thoáng cảm nhận được như Thanh tiên sinh phong khinh vân đạm quang hoa nội liễm, bất tri bất giác, tu vi đột phá bình kính thánh cấp sơ kỳ, hướng tới trung kỳ. Tâm tình trống trải, cư nhiên mang đến kinh hỉ lớn.

Chạng vạng, nhóm Gia Cát Minh Nguyệt ở bên ngoài dùng cơm chiều, về tới thánh điện. Ở cửa sân bị người ngăn cản.

“Uy , các ngươi đợi chút!” Thanh âm này có chút bừa bãi.

Đám người Gia Cát Minh Nguyệt quay đầu lại liền nhìn đến có năm người hướng bọn họ đi tới. Năm người này quần áo ngăn nắp, trên người đeo vật phẩm trang sức đẹp đẽ quý báu. Cầm đầu là nam tử thoạt nhìn mười tám chín tuổi, mặc gấm vóc, bên hông ngọc bội cùng trên đầu phát quan đều cực kì đẹp đẽ quý báu.

Ân, là ăn chơi trác táng! Vì sao phán đoán như vậy, đó là bởi vì vài người này đi đường cơ hồ đều là lỗ mũi hướng lên trời, nam tử cầm đầu lại cái mũi hướng lên trời có thể nhìn đến bên trong lôngmũi mao.

“Tọa kỵ là của các ngươi? Bán cho chúng ta, bao nhiêu tiền các ngươi khai.” Nam tử cầm đầu trực tiếp chạy tới trước mặt Tiết Tử Hạo, kinh ngạc nhìn Tiết Tử Hạo nắm thực kim kiến vương, “Đây là ma thú gì? Sao chưa thấy qua?”

“Không bán.” Tiết Tử Hạo lạnh lùng đánh gãy người này nói.

“Tiền không thành vấn đề, ngươi ra giá là được. Hứa Anh ta coi trọng, không có không lấy được.” Nam tử gọi là Hứa Anh tài đại khí thô nói.

“Nói không bán.” Tiết Tử Hạo sắc mặt đã trầm xuống.

“Năm mươi vạn kim tệ, không đủ liền thêm, một trăm vạn kim tệ như thế nào?” Hứa Anh giống như nghe không hiểu Tiết Tử Hạo cự tuyệt, tự quyết định, lại tưởng vươn tay đi sờ thực kim kiến vương.

“Ngươi muốn tay bị cắn liền sờ.” Tiết Tử Hạo hừ lạnh một tiếng. Thực kim kiến vương như là phối hợp lời nói của Tiết Tử Hạo, quay đầu cắn đại môn. Két một tiếng, cửa sắt đã bị cắn một lỗ hổng.

Hứa Anh nghĩ mà sợ rút tay, nhưng lại kinh hỉ nhìn thực kim kiến vương. Trong lòng thầm hạ quyết tâm, mặc kệ thế nào đều phải lấy được tọa kỵ.

“Tiểu vương gia… Hứa thiếu gia coi trọng ngươi tọa kỵ là vinh hạnh của các ngươi. Nhanh ra giá đi!” Người hầu phía sau Hứa Anh hèn mọn nhìn Tiết Tử Hạo, không kiên nhẫn lớn tiếng. Trước ba chữ tiểu vương gia nói, sau lại cảm thấy không đúng liền thu về.

Đám người Gia Cát Minh Nguyệt lại nghe hiểu được, Hứa Anh kiêu ngạo ương ngạnh hẳn là Vương gia. Họ Hứa? Quốc quân Tuyên Võ quốc tựa hồ chính là họ Hứa. Chẳng lẽ Hứa Anh là tiểu vương gia của Tuyên Võ quốc?

Bất quá, mặc kệ hắn có thân phận gì, tọa kỵ cũng không có khả năng bán ra!

“Cút! Nói không bán, các ngươi nghe không hiểu tiếng người có phải hay không?” Gia Cát Minh Nguyệt không kiên nhẫn mở miệng. Nàng hiểu được, có thời điểm thoái nhượng không có gì ưu việt, sẽ chỉ làm đối phương càng thêm bức bách. Mà cường ngạnh sẽ làm đối phương kiêng kị.

“Ôi, vị tiểu thư này, xin hỏi phương danh? Sao chưa thấy qua ngươi? Khi nào đến thánh điện?” Hứa Anh vẫn không có chú ý tới Gia Cát Minh Nguyệt, hiện tại nghe được Gia Cát Minh Nguyệt nói chuyện, quay đầu nhìn đến mặt nàng, trong mắt lộ vẻ kinh diễm. Hảo một cái tuyệt sắc thiên hạ!

Đây là bị đùa giỡn?

Gia Cát Minh Nguyệt mở to hai mắt nhìn Hứa Anh. Người này muốn chết?

Ngay sau đó, Gia Cát Minh Nguyệt còn không có động thủ, Lăng Phi Dương và Mặc Sĩ Thần đã động thủ . Lăng Phi Dương trực tiếp lấy chuôi kiếm rút lên, Mặc Sĩ Thần là một cước đá lên.

Sau đó, Hứa Anh liền bay đến bên cạnh bụi hoa.

Người phía sau thét chói tai, đi bụi hoa tìm thiếu gia bọn họ.

Gia Cát Minh Nguyệt khinh bỉ: “Ngươi yếu cũng học người ta đi đùa giỡn người.” Nói xong, khinh bỉ hừ lạnh một tiếng, xoay người đi.

“Phi!” Mặc Sĩ Thần hướng về phía bụi cỏ khinh bỉ, đi theo sau Gia Cát Minh Nguyệt.

“Phi!” Tiết Tử Hạo cũng hướng về phía bụi cỏ khinh bỉ, đi theo sau Mặc Sĩ Thần.

Lăng Phi Dương đi đến bên cạnh bụi cỏ, mọi người chờ hắn cũng phi một ngụm, kết quả Lăng Phi Dương khinh bỉ nhìn, nói một câu: “Lần sau sẽ không đánh mặt, đề nghị ngươi mua quần lót bằng sắt.” Nói xong, mặc kệ trong bụi cỏ một đám người thạch hóa, tiêu sái lắc đầu, đi.

Hứa Anh tức run run, chưa từng có người đối đãi hắn như vậy. Không chỉ mắng hắn, đánh hắn, còn khinh bỉ hắn! Chính mình đường đường là tiểu vương gia a! Hứa Anh thiếu chút nữa ngửa mặt lên trời rít gào.

“Tiểu vương gia, ngài, ngài không có việc gì đi?” Một có gái diện mạo có vài phần tư sắc tên Liễu Y Vi, vẻ mặt ân cần đi đỡ Hứa Anh.

“Cút ngay!” Hứa Anh buồn bực đẩy Liễu Y Vi ra, trong lòng thầm mắng tiện nhân. Nữ nhân này không phải muốn gả cho hắn sao? Hắn không nóng nảy trả lời. Thật sự là tiện nhân, tiện nhân! Còn có vừa rồi cô gái kêu mình cút, cũng là tiện nhân. Xinh đẹp làm sao? Chờ mình rạch mặt nàng, xem nàng còn dám kiêu ngạo không!

“Đi, hỏi thăm, bọn họ là ai. Sao chưa thấy qua.” Hứa Anh tự dứng lên, hướng người bên cạnh quát, “Dư Long, ngươi lập tức đi hỏi thăm.”

Thiếu niên tên Dư Long vội vàng gật đầu, ứng xuống, liền chạy nhanh đi hỏi thăm.



“Đi!” Hứa Anh buồn bực vẫy tay, mang theo người còn lại đi. Mông đau quá! Cái vương bát đản kia, còn nói lần sau muốn đánh nơi đó của mình… Có phải nên đi mua quần lót bằng thiết mặc không? Người nọ ra tay đến mình đều không có cách nào tránh thoát, nếu lần sau thật sự đánh phía dưới chính mình lại trốn không được, cũng không có quần lót bằng thiết vậy hậu quả… Nghĩ đến đây, Hứa Anh cảm thấy chính mình trứng đau vô cùng. Trong lòng hạ quyết tâm, một hồi kêu người tạo mấy cái quần lót bằng thiết để mặc.



Nhóm Gia Cát Minh Nguyệt ở thánh điện mấy ngày không có gặp qua điện chủ Tu Võ Điện, có chuyện gì đều là quản sự Tu Võ Điện xử lý. Vừa hỏi đến điện chủ đi nơi nào, quản sự chỉ biết ngượng ngùng cười nói điện chủ đang bế quan tu luyện. Chẳng qua, Gia Cát Minh Nguyệt nhìn quản sự mỗi lần nói lời này, mặt đỏ đều phải giọt xuất huyết, trong lòng cười thầm người này nói dối cũng không được. Vài lần như vậy, Gia Cát Minh Nguyệt có chút tò mò, điện chủ rốt cuộc là người thế nào.

Không gặp điện chủ, nhưng rất nhanh liền đến phiên bọn họ đi làm nhiệm vụ.

Người phân công nhiệm vụ là nữ nhân xem ra kỳ thật hơn ba mươi tuổi, vẻ mặt lạnh như băng. Nhóm Gia Cát Minh Nguyệt lĩnh xong nhiệm vụ, liền nhìn đến nhóm Hứa Anh cũng đến lĩnh nhiệm vụ. Nữ nhân phân công nhiệm vụ đối với nhóm Hứa Anh cũng không có sắc mặt tốt, đem nhiệm vụ phân cho bọn hắn liền một câu cũng không nói.

“A? Không phải đâu, nhiệm vụ phải đi hái bông tuyết hoa, có lầm hay không? Bảo chúng ta đi hoàn thành nhiệm vụ gian nan như vậy? Cái lão bà kia không phải cố ý chỉnh chúng ta?” Hứa Anh vừa thấy nhiệm vụ liền la hoảng lên. Bông tuyết hoa, sinh trưởng ở trên sông băng vạn năm, hơn nữa nghe nói có cường đại ma thú trấn thủ. Không cần nói tìm kiếm bông tuyết hoa không dễ dàng, chính là tìm được rồi cũng không nhất định có thể bình yên lấy đến.

“Thiếu gia, thiếu gia, nhỏ giọng.” Dư Long vội vàng ngăn Hứa Anh hô to gọi nhỏ. Nhưng đã chậm, nữ nhân phân công nhiệm vụ nhìn bọn họ. Dư Long cùng mấy người khác trong lòng đều thực bất đắc dĩ cùng căm tức. Nữ nhân phân công nhiệm vụ kia, họ Mẫn, là thánh điện nổi danh lão xử nữ. Hiện tại hơn ba mươi tuổi còn không có kết hôn, nói là muốn đem chính mình đều hiến cho thánh điện. Làm người cũ kỹ, đối với người dựa vào quan hệ tiến vào thánh điện là căm thù đến tận xương tuỷ cho nên khó trách sẽ phân cho bọn hắn nhiệm vụ gian nan như vậy. Mà tiểu vương gia vừa rồi lớn tiếng nói chuyện, cái lão bà kia khẳng định nghe được. Về sau chỉ biết khó khăn hơn.

Nhóm Gia Cát Minh Nguyệt phía sau nghe được, nhưng thật ra sửng sốt. Bởi vì nhiệm vụ của bọn họ, cũng là hái bông tuyết hoa! Xem ra, bọn họ đã bị làm khó dễ. Bọn họ bị cho rằng là dựa vào quan hệ mới vào, cho nên cho bọn họ nhận nhiệm vụ gian nan như vậy.

“Đi thôi.” Gia Cát Minh Nguyệt không để ý, đã bị làm khó dễ, kỳ thật không kỳ quái. Ai gọi bọn hắn là không có trải qua khảo hạch liền trực tiếp tiến vào thánh điện. Mấy ngày nay đều không có nhìn thấy Quân Khuynh Diệu, bất quá Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy như vậy rất tốt. Ngày đó sau khi bọn họ thân mật tiếp xúc, nàng bây giờ còn không điều chỉnh tốt tâm tính đối mặt hắn. Hơn nữa Quân Khuynh Diệu ở thánh điện địa vị tựa hồ không thấp, nàng tiến vào là muốn tiến vào phúc địa, cũng không phải muốn người gây phiền toái.

Ngay khi nhóm Gia Cát Minh Nguyệt chuẩn bị rời đi, ở đại môn có một nhóm người tiến vào. Nhóm này vừa tiến đến, liền khiến cho Gia Cát Minh Nguyệt chú ý, bởi vì nhóm này khí tràng thật sự quá cường đại. Đặc biệt là thiếu niên cầm đầu, thoạt nhìn ước chừng mười tám mười chín tuổi, mặt tuấn lãng lãnh khốc, một thân trang phục thoạt nhìn huênh hoang.

“Đây cũng là người Luyện Võ Điện.” Mặc Sĩ Thần nhỏ giọng nói, hắn và Tiết Tử Hạo này ba ngày không có việc gì, liền đem chuyện tình ở thánh điện tra xét vài lần. Tự nhiên biết ngày đó người đùa giỡn Gia Cát Minh Nguyệt kêu Hứa Anh, là con trai độc nhất của Giản Vương gia Tuyên Võ quốc. Mà hiện tại người vào là đội ngũ tinh anh Luyện Võ Điện. Bọn họ năm nay có hi vọng tiến vào nội điện. Thực lực cao cường, mỗi lần nhiệm vụ đều hoàn thành xuất sắc, đối với thánh điện cũng trung tâm. Người cầm đầu là Chúc Thần Thư, Gia Cát Minh Nguyệt xem ra, người này thực lực đã đạt tới linh hồn trung kỳ. Quả thật không thể khinh thường.

“Đi thôi, không có gì hay để xem.” Gia Cát Minh Nguyệt thản nhiên nói xong, liền dẫn đầu đi đến trước cửa. Đám người Lăng Phi Dương đi theo sau.

Chúc Thần Thư dừng bước, nhìn nhóm Gia Cát Minh Nguyệt không có thu hồi ánh mắt. Cô gái cầm đầu cùng thiếu niên cõng kiếm, thực lực của bọn họ vì sao chính mình cảm thấy rất kỳ quái. Thoạt nhìn giống là linh hồn sơ kỳ, nhưng tựa hồ cũng không phải.

“Làm sao vậy?” Bên cạnh Chúc Thần Thư là Lộ Xảo Xảo mở miệng đánh gãy Chúc Thần Thư suy nghĩ. Nàng nhìn thấy ánh mắt của Chúc Thần Thư dừng lại ở trên người Gia Cát Minh Nguyệt, trong lòng khó chịu. Nữ nhân nhìn đến nữ nhân khác xinh đẹp sẽ có địch ý. Gia Cát Minh Nguyệt xinh đẹp, cấp nàng ấn tượng sâu. Nàng thích Chúc Thần Thư, toàn bộ người thánh điện cơ hồ đều biết. Nàng cũng cũng không giấu diếm tâm tư mình. Hiện tại nhìn đến ánh mắt của Chúc Thần Thư dừng lại ở trên người một nữ nhân, hơn nữa còn là trên người một nữ nhân rất xinh đẹp, đương nhiên không thoải mái.

“Không có gì.” Chúc Thần Thư thu hồi ánh mắt, đi lĩnh nhiệm vụ.

“Nhiệm vụ lần này, hái bông tuyết hoa?” Lộ Xảo Xảo nhìn nhiệm vụ, nhịn không được đọc ra. Đọc xong, lại cười dài nhìn Chúc Thần Thư, nói, “Thần thư, nhiệm vụ đơn giản như vậy, có ngươi ở, chúng ta thực nhẹ nhàng có thể hoàn thành.”

Lời này vừa đúng Hứa Anh đi tới cửa nghe được, nhóm Gia Cát Minh Nguyệt mới ra cửa không xa cũng nghe được.

Hứa Anh tức giận sôi lên, oán độc nhìn về phía Mẫn quản sự phân công nhiệm vụ, lão bà nguyên lai là đánh này chủ ý. Nhiệm vụ giống nhau cho bọn hắn cùng nhóm Chúc Thần Thư. Chính là muốn làm cho bọn họ xấu mặt! Nhiệm vụ gian nan bọn họ căn bản không có khả năng hoàn thành, nhưng nhóm Chúc Thần Thư có thể hoàn thành. Đến lúc đó giao nhiệm vụ, có thể xông ra nhóm Chúc Thần Thư có khả năng cùng với bọn họ vô năng ! Thật là nữ nhân ác độc!

Đám người Gia Cát Minh Nguyệt hiểu được tâm lý của nữ quản sự. Nhưng không có tỏ thái độ, chính là mặt không thay đổi ra thánh điện. Nhiệm vụ cuối cùng ai có thể hoàn thành, vẫn không biết. Muốn dùng hai nhóm vô năng cùng nhóm Chúc Thần Thư có khả năng, tâm nguyện này còn không biết có thể đạt thành hay không. Tuy rằng Gia Cát Minh Nguyệt lý giải quản sự đối bọn họ loại quan hệ này không vui, nhưng đối với thủ đoạn như vậy không cách nào lý giải cùng lượng giải.

Muốn thu thập bông tuyết hoa, đi Băng Phong Cốc.

Băng Phong Cốc, ở phía đông Tuyên Võ quốc, nghe qua giống một sơn cốc, kỳ thật cũng dài mấy ngàn lý, kéo dài qua bao gồm một khe sâu ở bên trong Tuyên Võ quốc. Hai bên khe sâu là một núi non trùng điệp, tuyết phong ở trong mây mù mơ hồ có thể thấy được. Sơn cốc đầy kỳ hoa dị thảo, vô tận hi hữu ma thú sinh hoạt, luôn luôn được xem là thánh địa của thám hiểm giả và thiên đường của lính đánh thuê.

Có kinh nghiệm đi Bắc Băng bình nguyên, nhóm Gia Cát Minh Nguyệt chuẩn bị đầy đủ mới tiến vào sơn cốc. Đứng ở cửa vào sơn cốc, từng trận gió nhẹ mang theo băng hàn đập vào mặt, nói vậy đây là tên Băng Phong Cốc tồn tại đi.

Đi vào bên trong khe sâu, mấy người dọc theo sơn đạo hẹp gập ghềnh một đường đi trước. Bên đường trong lùm cây thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những con sóc nhỏ kéo đuôi to đang cầm quả tùng không kiêng nể đứng ở giữa đường tận tình hưởng thụ mỹ thực, nghe thấy tiếng bước chân cũng không biết tránh né, mà là tò mò nhìn xung quanh vài lần, thẳng đến người tới trước mặt, mới nhanh nhảy vào lùm cây, làm kinh động mấy con chim màu đỏ.

Nhìn cảnh đẹp, nhóm Gia Cát mấy người không khỏi nhớ tới lúc ban đầu ở Tầm Long Sơn Mạch thám hiểm, tâm tình khoái trá, cước bộ cũng trở nên nhanh lên.

Gia Cát Minh Nguyệt một bên nhìn bản đồ, một bên đối chiếu phương hướng. Đến hiện tại, Gia Cát Minh Nguyệt rốt cục biết này rốt cuộc có bao nhiêu hố, đỉnh băng sơn tìm kiếm bông tuyết hoa, lại nói tiếp đơn giản, Băng Phong Cốc lớn như vậy biết đi chỗ nào tìm? Muốn nói đến đỉnh băng, xa xa nhìn lại không có mười tòa cũng có tám tòa, nên từ đâu tìm? Bất quá Gia Cát Minh Nguyệt cũng không nóng nảy, dù sao coi như là lịch lãm.

Khe sâu thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng thú rống mang theo hơi thở cuồng bạo, bất quá bọn họ hoàn toàn không để trong lòng, mấy người không giống như lúc trước ở Tầm Long Sơn Mạch, nghe thấy một chút gió thổi cỏ lay liền sợ lớn sợ nhỏ, lấy bọn họ thực lực hiện tại, chỉ sợ còn không có bao nhiêu ma thú có thể đối với bọn họ tạo thành uy hiếp, liền ngay cả Tiết tử đều buông tha cho nguyên bản chức trách dò đường, cõng trường cung đi ở trong đội ngũ nhàn hạ, chỉ có khi ma thú choáng váng đến trước mặt, mới tùy ý bắn tên, đương nhiên tên vô hư phát.

“Hư!” Gia Cát Minh Nguyệt đột nhiên dừng lại, làm thủ thế chớ có lên tiếng.

Những người khác lập tức ngừng bước, ngưng thần, theo ánh mắt Gia Cát Minh Nguyệt nhìn lại, xuyên thấu qua ngọn cây, chỉ thấy xa xa mây mù mờ mịt, dưới ánh mặt trời chớp động đạo đạo lưu quang kỳ dị như cầu vồng, như mộng như ảo, mỹ làm lòng người say.

“Có tình huống dị thường sao?” Đám người Lăng Phi Dương nghi hoặc nhìn Gia Cát Minh Nguyệt.

“Nhìn kỹ.” Gia Cát Minh Nguyệt nhẹ giọng nói.

Mấy người tụ khởi thị lực cẩn thận nhìn lại, dần dần phát hiện một tia khác thường, cách đó trên một cái thổ khâu không xa, nhìn như cùng mây mù hòa hợp nhất thể, nhưng cẩn thận quan sát sẽ phát hiện vô luận ánh sáng màu hay là tốc độ lưu động đều không phải hoàn toàn nhất trí. Nhìn kỹ, nguyên lai căn bản là không phải mây mù, mà là ma thú có vài phần tương tự thằn lằn, hình thể lớn bằng mã câu nhưng bộ dạng xấu xí, giống như tắc kè hoa bắt chước màu mây mù trên bầu trời.

“Vân sa thú!” Tiết Tử Hạo không khỏi kinh hỉ thấp giọng nói.

Vân sa thú không phải là ma thú cao cấp, bởi vì bộ dạng thật sự xấu xí, cho nên không có người nguyện ý dưỡng làm sủng vật, nhưng là một thân da lông như mây mù mộng huyễn lại phi thường đáng giá, được xã hội thượng lưu truy phủng, không ít vương công quý tộc đều lấy việc có thể có một da thú vân sa làm thành áo choàng làm vinh dự. Bất quá bởi vì loại ma thú này thính giác linh, tính tình cảnh giác, tốc độ lại mau, sinh mệnh lực giống như thằn lằn ương ngạnh, cho nên rất khó bắt giữ, vừa rồi nếu không phải Gia Cát Minh Nguyệt khai thần thuật, liền ngay cả đám người Lăng Phi Dương đều khó có thể phát hiện nó tồn tại. Bởi vậy da thú vân sa giá cũng quá cao, một tấm da thú vân sa tốt ở chợ đen thậm chí có thể bán ra hơn vạn kim tệ.

“Cấp Minh Nguyệt làm một kiện áo choàng, chuột, mau bắn!” Mặc Sĩ Thần hạ giọng kích động nói.

Tiết Tử Hạo chậm rãi gương trường cung, trải qua thiên lôi rèn luyện, trường cung phẩm chất tăng lên rất lớn, nắm trong tay cảm giác thật giống như cùng toàn bộ thể xác và tinh thần hòa hợp nhất thể, dây cung mở ra, phát ra một vầng sáng lam nhạt như có như không. Ngón tay buông lỏng, tên dài đột nhiên biến mất, lưng không có một chút rung động, dây cung cũng không có một chút thanh âm.

Tên thường thường bay đi ra ngoài, thoạt nhìn tựa hồ không có một chút kỳ dị, nhưng là Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương lại phát hiện, mũi tên vô luận kình khí hay là lực lượng tựa hồ đều rất yếu, yếu đến nỗi người bình thường căn bản không thể cảm giác được nó tồn tại, cố tình tốc độ lại nhanh vô cùng, đừng nói vân sa thú, liền ngay cả tầm thường thiên không cấp cao thủ đều không cảm giác nửa điểm nguy cơ.

Trên thổ khâu, một bóng dáng giống như mây mù nhoáng lên một cái liền ngã xuống đất. Gia Cát Minh Nguyệt không khỏi nhìn Tiết Tử Hạo một cái, người này thực lực lại mạnh, nếu như đi làm sát thủ thì trên đời này người có thể tránh được không nhiều.

Con mồi tới tay, mấy người hướng Tiết Tử Hạodựng lên ngón tay, không nhanh không chậm đi lên đỉnh núi. Đối với tên pháp của Tiết Tử Hạo bọn họ tin tưởng mười phần, vân sa thú tuyệt không có chạy trốn khả năng.

“Banh”, đúng lúc này, lại một tiếng vang, một mũi tên theo một phương hướng khác bắn vào thân thể vân sa thú. Mấy đạo nhân ảnh mừng rỡ như điên bay nhanh hướng thổ khâu, xem trang phục hẳn là lính đánh thuê.

“Uy, các ngươi làm gì?” Gặp mấy người kia đang muốn lấy vân sa thú rời đi, nhóm Gia Cát Minh Nguyệt cũng vây quanh, Mặc Sĩ Thần mở miệng nổi giận nói. Bọn họ chẳng lẽ không phát hiện chính mình bắn trước? Làm như vậy cùng cướp có gì khác nhau?

“Làm gì, ta mang đi con mồi của ta liên quan ngươi?” Một gã lính đánh thuê dáng người khỏe mạnh trừng mắt nhìn nhóm Gia Cát Minh Nguyệt.

“Con mồi của ngươi? Lại nhìn kỹ xem, là chúng ta bắn trúng đi.” Người cường từ đoạt lí nơi nào cũng có, hôm nay lại gặp gỡ một cái? Mặc Sĩ Thần hừ lạnh nói. Tiết Tử Hạo tên lực lượng khống chế phi thường xảo diệu, tên xuyên qua mắt nhưng không có phá hư da lông.

“Cái gì gọi các ngươi bắn trúng, rõ ràng là chúng ta bắn trước, các ngươi bổ một tên đúng hay không, các huynh đệ?” Gã lính đánh thuê dáng người khỏe mạnh huênh hoang cười to.

“Đúng vậy, là lão đại chúng ta bắn trước, các ngươi tưởng kiểm tiện nghi lại bổ một tên.” Phía sau vài tên lính đánh thuê vô sỉ phụ họa, đều lộ ra ánh mắt không tốt.

“Xem ra các ngươi muốn cướp?” Nhìn những ánh mắt này, đám người Gia Cát Minh Nguyệt rõ ràng chính là thấy hơi tiền nổi máu tham, muốn cường thủ đoạt hào, liền lười lại theo chân bọn họ nhiều lời, giận tái mặt. Đây vốn là thế giới mạnh được yếu thua, Gia Cát Minh Nguyệt tự nhận tính tình không sai, nhưng cũng không ý nghĩa bị người khi dễ còn muốn mặt cười chào đón.

“Cướp thì thế nào, đám nhãi con, đến Băng Phong Cốc cũng không hỏi thăm hỏi thăm Cuồng Phong dung binh đoàn chúng ta là gì, không hỏi thăm đại danh Triệu Cẩm Lượng ta, thành thật cút sang một bên, bằng không đừng trách ta quyền cước không khách khí.” Gã lính đánh thuê dáng người khỏe mạnh vung tay, kiêu ngạo vô cùng nói. Xem ra, hiển nhiên không thiếu làm loại chuyện này.

Gia Cát Minh Nguyệt nở nụ cười, vài gã lính đánh thuê thiên không đỉnh núi cũng dám như vậy kiêu ngạo. Cho tới bây giờ cũng chỉ có nàng khi dễ người, không ai dám khi dễ nàng, nếu đối phương cướp liền không thể trách nàng không khách khí.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Phúc Hắc Cuồng Nữ: Khuynh Thành Triệu Hồi Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook