Phúc Hắc Cuồng Nữ: Khuynh Thành Triệu Hồi Sư
Quyển 1 - Chương 102: Nữ hoàng đăng cơ, một đường hướng bắc.
Vô Ý Bảo Bảo
16/06/2016
Cùng lúc đó, trong một phủ đệ được canh giữ nghiêm mật ở Thiết Hạ vương triều, một
nam tử trung niên tướng mạo uy nghiêm ngồi một mình ở giữa đại sảnh,
trên bàn trước người bãi đầy rượu thịt, nhưng hắn lại không biết vị.
Tả Khâu Nhiên, đại thống lĩnh kinh thành cấm quân Thiết Hạ, tay cầm mười vạn trọng binh! Liền ngay cả quyền khuynh nhất thời Hách Lặc hoàng phi cũng không dám dễ dàng đắc tội.
Tả Khâu Nhiên tâm tình thật không tốt, Đoan Mộc Huyên cùng Hách Lặc hoàng phi phân tranh đã đến tình trạng thảm nhất. Tuy rằng mặt ngoài xem ra cuộn sóng không lớn, nhưng tất cả mọi người biết, thánh giai cao thủ bên người Hách Lặc hoàng phi biến mất, vô thanh vô tức, bước tiếp theo, Thiết Hạ quốc sẽ đi hướng phương nào, ngay cả hắn đều cảm thấy mờ mịt.
Bỗng nhiên, Tả Khâu Nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy trong bóng đêm, một thân ảnh xinh đẹp chậm rãi đi ra.
“Ngươi dám một mình đến nơi này, sẽ không sợ không thể quay về sao?” Tả Khâu Nhiên ngồi ngay ngắn trong đại sảnh, bưng lên chén rượu uống một hơi cạn sạch.
Gia Cát Minh Nguyệt mỉm cười, trên người khí thế đột nhiên bùng nổ. Kia thuộc loại thánh giai độc hữu lực lượng, trực tiếp bao phủ xung quanh Tả Khâu Nhiên.
“Thì ra là thế… Chỉ sợ tất cả mọi người không thể tưởng được, người bên Huyên công chúa có thực lực như vậy. Ngươi có thể giết ta, tự nhiên cũng có thể giết Hách Lặc hoàng phi. Chẳng qua, lại như thế nào? Ngươi chẳng lẽ nghĩ đến giết một hai người có thể bình ổn phản loạn?” Tả Khâu Nhiên nhìn chằm chằm Gia Cát Minh Nguyệt, “Một khi nàng chết, các thế lực tất nhiên làm theo ý mình, kết quả duy nhất của Thiết Hạ vương triều chính là chờ bị cường địch giẫm lên. Nếu là như thế chẳng bằng đem thiên hạ này tặng cho Hách Lặc hoàng phi. Ít nhất, có thể bảo vệ dân chúng thiên hạ bình an.”
Gia Cát Minh Nguyệt hiểu, người trước mắt không phải là trung thành với gian phi, mà là có nguyên tắc của mình, là người có tâm với dân chúng.
Tả Khâu Nhiên bưng lên chén rượu, tiếp tục chậm rãi nói: “Ta nguyện trung thành với hoàng thất, cũng không phải Hách Lặc hoàng phi, mà là trăm ngàn con dân của Thiết Hạ vương triều. Tình huống hiện tại, hoàng thất vô lực. Nếu muốn bảo trụ Thiết Hạ vương triều, chỉ có thể dựa vào Hách Lặc hoàng phi.”
Gia Cát Minh Nguyệt hơi trầm ngâm, trong lòng còn có chủ ý, nàng nhìn Tả Khâu Nhiên cười nói: “Nếu ta có biện pháp làm cho Hách Lặc gian phi khống chế thế lực này toàn bộ biến mất, ngươi sẽ một lần nữa suy nghĩ lập trường của mình hay không?”
Tả Khâu Nhiên mày hơi giương lên, chuyện như vậy hắn đã suy nghĩ không biết bao lâu, nhưng luôn không thể nghĩ được một biện pháp tốt. Dù sao, nếu có thể giúp đỡ huyết mạch hoàng thất chính thống, hắn cũng không muốn lưng đeo tội phản nghịch.
Tả Khâu Nhiên trầm mặc sau một lúc lâu, thế này mới cầm trong tay rượu ngon uống một hơi cạn sạch: “Nếu ngươi thật có thể làm được, ta đây liền ủng Huyên công chúa ngồi trên ngôi vị hoàng đế!”
“Một lời đã định.”
Thân hình của Gia Cát Minh Nguyệt chậm rãi bị bao phủ trong bóng đêm.
Hai ngày sau, chuông tang vang vọng toàn bộ Hoàng thành.
Hoàng thượng băng hà.
Văn võ bá quan vào cung phúng viếng, trên thực tế trong hoàng cung tinh phong huyết vũ sắp xảy ra.
Văn võ bá quan đứng thành hàng ở hai bên đại điện, phía trên đại điện, Hách Lặc hoàng phi vẻ mặt lạnh như băng đứng ở nơi đó, trong mắt lộ vẻ đắc ý. Này Thiết Hạ vương triều rốt cục rơi vào trong tay. Phía sau, Gia Cát Minh Nguyệt cùng Đoan Mộc Huyên chậm rãi đi tới.
“Hoàng thượng băng hà, ai gia đau lòng không thôi, nhưng thiên hạ này không thể không có quân chủ. Hàng thượng sớm lập di chiếu phong hoàng nhi trong bụng ai gia làm Thái tử.” Hách Lặc hoàng phi không kiêng nể nói lớn. Có di chiếu hay không đã không trọng yếu. Không có, nàng sẽ không tự tạo một cái sao?
“Hoàng phi khi nào có thai? Phụ vương đã ốm đau ở giường vài năm.” Đoan Mộc Huyên cười lạnh.
“Huyên công chúa phạm thượng tác loạn, người tới, bắt.” Hách Lặc hoàng phi ngay cả liếc mắt một cái cũng không nhìn Đoan Mộc Huyên, trực tiếp quát lớn. Sự tình đều đến bước này, hoàng thượng đã đi, nàng còn cố kỵ cái gì?
Nhưng, Hách Lặc hoàng phi dứt lời, thị vệ bên ngoài không có một người vào. Văn võ bá quan sắc mặt cũng khác nhau.
“Người tới! Bắt phản tặc!” Hách Lặc hoàng phi không khỏi lại rống lớn.
Vẫn không có ai tiến vào đại điện.
“Lâm Nam, ngươi đang làm cái gì?” Hách Lặc hoàng phi trong lòng dâng lên dự cảm xấu, nhưng vẫn hướng một vị đại thần ủng hộ nàng quát.
“Nương nương, Huyên công chúa là duy nhất huyết mạch của hoàng thượng…” Lâm Nam đại thần nói xong, liền cúi đầu.
Hách Lặc hoàng phi trong lòng trầm xuống, đem ánh mắt đến trên các đại thần khác ủng hộ nàng, các đại thần khác lại đều nhất trí cúi đầu, không dám nhìn nàng. Hách Lặc hoàng phi sắc mặt có chút tái nhợt, tại sao có thể như vậy? Những người này tại sao đều tập thể phản bội nàng? Hách Lặc hoàng phi kinh ngạc qua, trong mắt cười lạnh, không không hề cam lòng cùng phẫn nộ. Đúng rồi, đám đại thần đó làm sao là người, đều là một đám cẩu mà thôi. Ai cho bọn hắn ăn liền đi theo người đó. Hưởng nàng cấp vinh hoa phú quý, người khác cấp càng nhiều vinh hoa phú quý, tự nhiên liền đi theo. Không có gì cái gọi là trung tâm, mọi người theo như nhu cầu mà thôi.
Tả Khâu Nhiên đứng ở cửa đại điện, đại mã kim đao đứng ở nơi đó, phía sau là một đội vệ binh hắn dẫn dắt, bảo vệ chặt cửa đại điện, không cho bất luận kẻ nào ra vào.
Đoan Mộc Huyên đứng một bên, sắc mặt lạnh như băng. Đám đại thần bởi vì người nhà bị khống chế mới phản bội Hách Lặc hoàng phi. Những người này có thể sử dụng sao? Vì Hách Lặc hoàng phi hứa vinh hoa phú quý, liền phản bội hoàng thượng. Như vậy về sau… Đoan Mộc Huyên đem những người đó đều ghi tạc trong đầu, trong lòng có suy tính.
“Thỉnh ngự y.” Một cái có chút thương lão cũng không thất uy nghiêm thanh âm bỗng nhiên vang lên ở đại điện thượng.
Mọi người kinh ngạc nhìn về phía chỗ phát ra thanh âm, lại nhìn đến hoàng thượng ngồi ở trên một cái ghế, được vài người nâng lên.
Hoàng thượng, không có chết? !
Mười ngự y theo sau hoàng thượng đi ra.
“Cấp Hách Lặc hoàng phi chẩn đoán.” Hoàng thượng trầm giọng nói.
Hách Lặc hoàng phi ở phía sau trấn định xuống, vẻ mặt bình tĩnh, nhìn hoàng thượng còn lộ ra nụ cười bình thường xinh đẹp quyến rũ.
Mười ngự y nối đuôi nhau mà lên, cấp Hách Lặc hoàng phi bắt mạch. Hách Lặc hoàng phi vẫn không nhúc nhích, tùy ý bọn họ. Một lát sau, ngự y chẩn đoán xong, cúi đầu ở bên tai n hoàng đế bệ hạ ói vài câu.
“Ái phi, trẫm tự hỏi đối đãi ngươi không tệ, ngươi vì sao làm như vậy?” Hoàng đế bệ hạ trên hai gò má nổi lên vài phần thống khổ.
“Đối đãi không tệ? !” Hách Lặc hoàng phi cười to, như bị phong ma. Nàng nhìn hoàng đế, trong mắt oán độc khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung, “Một năm kia, ta cùng hắn đến Hoàng thành du ngoạn, chính là trong lúc vô ý đụng phải ngươi. Chỉ là vì cửu ngũ hoàng đế bệ hạ lọt mắt xanh, hắn nhất định phải chết, ta nhất định phải vào cung! Dựa vào cái gì?! Chẳng lẽ liền bởi vì ngươi là hoàng đế, là cửu ngũ, có thể tùy ý đùa bỡn vận mệnh của chúng ta sao? ! Ngươi cho ta không biết là ngươi hạ lệnh giết chết hắn sao? Ngươi cũng biết, một khắc kia ta thật hận? ! Ta hận ngươi hại chết hắn, càng hận cung điện lao tù này! Khi đó, ta liền thề, ta muốn hủy diệt ngươi quý trọng hết thảy!”
Hách Lặc hoàng phi ánh mắt mê ly, thì thào tự nói: “Chờ tới lúc đó, ta sẽ đi tìm hắn… Cho dù hắn đã mất, ta cũng muốn trở lại thôn trang nhỏ kia, vĩnh viễn làm bạn với hắn…”
Trên đại điện thượng văn võ bá quan toàn bộ cúi đầu, chuyện hoàng thất căn bản bọn họ không nên nghe được.
Gia Cát Minh Nguyệt càng nghe càng cảm giác không đúng, mắt thấy thân thể Hách Lặc hoàng phi dần dần nghiêng, nàng đột nhiên nhảy ra một tay ôm lấy. Tay phải nâng lên, trực tiếp nắm khớp hàm của nàng.
Nhưng… vẫn chậm.
Trong miệng Hách Lặc hoàng phi truyền đến hương thơm ngọt ngào như mật, làm cho Gia Cát Minh Nguyệt đáy lòng khẽ thở dài.
Thất sắc vàng ngọc hoa lan, hương vị ngọt ngào nhập mật, cửa vào khó giải…
Nhìn thân thể Hách Lặc hoàng phi dần dần xụi lơ, trên mặt tái nhợt của hoàng đế bệ hạ nổi lên một chút đỏ ửng, thanh âm vội vàng mà thống khổ: “Ái phi…”
Đoan Mộc Huyên tức khắc khẩn trương, kêu lớn: “Ngự y, mau!”
Lời của nàng âm vừa rơi xuống, hoàng đế bệ hạ duỗi thẳng tay, cũng suy sụp xuống.
Trong vòng một ngày, cơ hồ là cùng khi, hai nhân vật nắm trong tay vận mệnh Thiết Hạ vương triều lần lượt chết.
Gia Cát Minh Nguyệt nhìn khuôn mặt Hách Lặc hoàng phi kia sớm mất đi huyết sắc xinh đẹp, không biết vì sao, trong lòng chát chát. Rõ ràng nữ nhân này không chỉ một lần ám giết bọn hắn, nhưng Gia Cát Minh Nguyệt giờ phút này lại một tia hận ý cũng không có.
Đoan Mộc Huyên công chúa, ở đại thần ủng hộ, đăng cơ làm Nữ Hoàng đầu tiên của Thiết Hạ vương triều.
Đoan Mộc Huyên tuy rằng trở thành Nữ Hoàng, nhưng căn cơ không ổn, bên người cũng không có người tài ba. Tiết Tử Hạo và Mặc Sĩ Thần quyết định tạm thời lưu lại bảo hộ nàng. Bọn họ hiểu, lấy thực lực hiện tại đi theo bên cạnh Gia Cát Minh Nguyệt chỉ là trói buộc. Bọn họ cũng thầm hạ quyết tâm, trong khoảng thời gian này nhất định phải cố gắng tu luyện.
Lăng Phi Dương còn không có quyết định là cùng Minh Nguyệt đi hay là lưu lại tạm thời giúp Đoan Mộc Huyên đã bị Uất Trì Hồng từ trên trời giáng xuống bắt đi. Uất Trì Hồng đến đột nhiên, đi cũng đột nhiên. Trước khi đi, quăng cho Gia Cát Minh Nguyệt một câu: “Tiểu tử này cho ta mượn đoạn thời gian, hảo hảo thao luyện hạ. Quá yếu.”
“Sư phụ, trước thả ta xuống dưới.” Lăng Phi Dương bị Uất Trì Hồng giáp ở dưới nách, xấu hổ nói.
“Minh Nguyệt, chờ tiểu tử này trở nên mạnh hơn, ta liền thả hắn ra, ngươi không cần lo lắng.” Uất Trì Hồng cười hớ hớ nói.
“Minh Nguyệt, chờ ta trở lại, mập mạp, chuột, chờ…” Lăng Phi Dương nói chưa xong, Uất Trì Hồng liền mang theo hắn bay lên không, phiêu nhiên rời đi.
“Uất Trì lão tiền bối, thật sự là có tính cách, ha ha ha ha…” Mặc Sĩ Thần rút trừu khóe miệng.
Gia Cát Minh Nguyệt cũng nhìn phương hướng Uất Trì Hồng mang theo người biến mất, cười bất đắc dĩ. Trong lòng hiểu, Uất Trì Hồng làm như vậy tất nhiên có đạo lý của hắn.
“Huyên Huyên, có mập mạp cùng chuột ở bên cạnh bảo hộ ngươi, ta cũng yên tâm. Ta còn có chuyện phải làm, chờ ta làm xong lại đến nhìn ngươi.” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Đoan Mộc Huyên vẻ mặt không tha, vui mừng gật đầu, Đoan Mộc Huyên trầm ổn nàng thấy rõ. Đoan Mộc Huyên sẽ trở thành một người đủ tư cách làm đế vương.
“Tỷ tỷ, ngươi nhất định phải tới!” Đoan Mộc Huyên không tha lôi kéo ống tay áo của Gia Cát Minh Nguyệt.
“Được.” Gia Cát Minh Nguyệt vươn tay muốn sờ đầu Đoan Mộc Huyên nhưng nhìn đến vương miện trên đầu Đoan Mộc Huyên, cuối cùng dời tay, vỗ nhẹ bả vai của nàng.
Người vẫn như trước, nhưng ở phát sinh một sự tình sau, sẽ trở nên bất đồng. Mà quan hệ giữa bọn họ rốt cuộc không thể quay về.
Cùng ba người nói lời từ biệt, Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu lại một đường hướng bắc.
Thảo nguyên mênh mông, chung quanh bát ngát, cỏ xanh, nhiều đóa hoa hoặc hồng hoặc tím ở trong một mảnh xanh biếc như đầy sao làm đẹp, gió nhẹ thổi qua, mang đến mùi đất, cũng mang đến sinh cơ nồng đậm.
“Hướng bắc xuyên qua thảo nguyên, chính là cực địa băng nguyên.” Quân Khuynh Diệu nhìn phương xa phía chân trời nói. Gió nhẹ thổi tóc đen của hắn, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo vài phần thản nhiên phiền muộn, tựa hồ đang ở hồi tưởng một đoạn chuyện cũ.
“Ngươi đi qua?” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn hắn, đột nhiên phát hiện, trên mặt tuấn mỹ làm lòng người say có một tia thần bí, tràn ngập chuyện xưa không biết, làm nàng bất tri bất giác hãm sâu trong đó.
Quân Khuynh Diệu không có trả lời, chính là thản nhiên cười cười, ánh mắt lại nhìn thật sâu thoáng qua phương xa, sau đó thu hồi tầm mắt, nói: “Đi thôi, nếu ta không đi nhầm rất nhanh đi tới Tất Thêm Hồ.”
Trong gió đột nhiên truyền đến tiếng đánh nhau rất nhỏ, nghe thanh âm hẳn là đến từ phương bắc, khoảng cách còn xa, lại rõ ràng rơi vào trong tai hai người.
Liếc nhau, tựa hồ đều nhìn ra ý nghĩ của đối phương, hai người đồng thời khinh thân, hướng tới phương hướng thanh âm truyền đến.
Sâu trong thảo nguyên, một hồ nước trong suốt thật lớn như một khối ngọc bảo thạch, ven hồ, hơn mười người hán tử thảo nguyên vây quanh ba gã tráng hán hình thể kỳ vĩ, thân da thú áo choàng khôi ngô, song phương đang giằng co.
Quân Khuynh Diệu và Gia Cát Minh Nguyệt bay nhanh tới, nhìn những người này, Gia Cát Minh Nguyệt đột nhiên dừng cước bộ, trong ánh mắt có một tia kinh ngạc, một tia vui sướng, còn có vài phần thân thiết.
“Bách Lý, đây là Tất Thêm Hồ, không là Hồi Sa Nguyên của các ngươi, thiếu mẹ nó ở trước mặt ta giương oai!” Hán tử đầu lĩnh thảo nguyên đang dùng loan đao chỉ vào vài tên nam tử, ngữ khí không tốt. Vài tên nam tử này, cầm đầu đúng là cùng Gia Cát Minh Nguyệt đánh xong mới thành bằng hữu Bách Lý Tinh Chiến. Bách Lý Tinh Chiến mặc thành như vậy, dáng người khôi ngô, trên mặt luôn căng thẳng, nhất thời thật đúng là nhìn không ra hắn kỳ thật chính là thiếu niên.
“Hách Liên Khánh, ta liền giương oai, ngươi có thể thế nào?” Bách Lý khinh thường nói, bộ dáng có vài phần lười nhác. dáng người cao tới hai thước cường tráng bưu hãn. Đối mặt thảo nguyên hán tử vây quanh ở bốn phía cùng trong tay bọn họ loan đao cung tiễn, Bách Lý không có nửa phần sợ hãi, phía sau lộ ra cự kiếm dài đến một thước, liền cùng người hắn giống nhau, tràn ngập cuồng dã.
“Hừ, Bách Lý, nếu ở địa phương khác, ngươi muốn thế nào ta không xen vào, nhưng Tất Thêm Hồ là thánh hồ của Hách Liên bộ tộc ta, cũng không phải địa phương ngươi có thể giương oai.” Hách Liên Khánh trong tay loan đao dài chỉ, sắc mặt tàn nhẫn, nhưng trong thanh âm có vài phần run sợ. Phía sau tộc nhân cầm trong tay trường cung nhắm ngay đám người Bách Lý, càng có vẻ tin tưởng không đủ.
“Thánh hồ của Hách Liên bộ tộc các ngươi? Ha ha, Tất Thêm Hồ phạm vi ngàn dặm, mấy chục thảo nguyên bộ lạc nhiều thế hệ dựa vào đây sinh sống, Bách Lý bộ tộc chúng ta trăm ngàn năm qua đã ở phía đông Tất Thêm Hồ, Tất Thêm Hồ là thánh hồ của các ngươi, chẳng lẽ không phải là thánh hồ của chúng ta? Dựa vào cái gì các ngươi có thể đến chúng ta liền không thể?” Bách Lý ngửa đầu cuồng tiếu, càng có vẻ uy phong. Bách Lý bộ tộc tuy rằng nhiều thế hệ sinh hoạt bên cạnh sa mạc, nhưng trăm ngàn năm qua cũng thường vượt qua sa mạc tiến vào thảo nguyên, đi vào Tất Thêm Hồ săn bắn bắt cá, nói Tất Thêm Hồ là thánh hồ của bọn hắn xác thực cũng không đủ.
“Ta đây không xen vào, dù sao mảnh thảo nguyên này là đồng cỏ mà Hách Liên bộ tộc chúng ta nhiều thế hệ chăn thả, bất luận kẻ nào không thể đặt chân nửa bước!” Hách Liên Khánh tự biết đuối lý, cưỡng từ đoạt lí nói.
“Trước kia ta không nghe nói qua thảo nguyên có quy cũ này? Hách Liên Khánh, chúng ta liền nói trắng ra, các ngươi coi trọng con băng lý thú bị chúng ta đánh thương, tưởng lấy cái cớ? Được, ta cho ngươi cơ hội này, chỉ cần ngươi có năng lực bắt được nó, ta hai lời không nói quay đầu bước đi, ngươi ngay cả chút năng lực đều không có, vậy cho ta —— cút!” Bách Lý hét lớn một tiếng.
Theo một tiếng “cút”, chiến ý nồng đậm cuồn cuộn dựng lên, tóc dài theo gió loạn vũ, cả người tản mát ra một cỗ phóng đãng thậm chí mang theo vài phần dã man khí phách.
Hách Liên Khánh bị cổ cuồng dã khí phách cả kinh không tự chủ được lui về phía sau từng bước, nhìn hồ nước u lam, chần chờ không trả lời. Con băng lý thú lúc trước đã bị Bách Lý đả thương trốn vào trong hồ, muốn bắt không khó, nhưng vấn đề là Tất Thêm Hồ sâu rộng, mặt ngoài thoạt nhìn bình tĩnh vô kỳ, nhưng dưới nước lại rét lạnh như băng, hơn nữa trong hồ ma thú sinh hoạt, hàng năm súc vật rơi xuống nước ngập nước đông chết hoặc uống nước bị ma thú kéo dưới nước cắn nuốt nhiều vô số kể, liền ngay cả bộ lạc nhiều thế hệ sinh hoạt bên bên hồ cũng không dám xuống nước.
“Hừ, ngay cả chút dũng khí đều không có, còn không biết xấu hổ tự xưng nhi nữ thảo nguyên chi thần!” Bách Lý khinh miệt xì một tiếng. Cầm túi rượu bên hông uống một ngụm rượu mạnh, sau đó kéo kéo da thú lộ ra cơ bắp cứng như sắt thép, tay rút cự kiếm, khiêng trên vai thượng, mang theo vài phần lười nhác lập tức hướng đến hồ nước.
“Bách Lý, ngươi nếu dám đi, đừng trách chúng ta không khách khí.” Hách Liên Khánh loan đao thẳng chỉ, các hán tử thảo nguyên khác cũng gương trường cung.
“Phải không?” Bách Lý không sao cả quay đầu nhìn hắn, cười khinh miệt, vác cự kiếm không coi ai ra gì tiếp tục đi đến. Hai gã đại hán mặc da thú khác khoanh tay, đi nhanh sau hắn, đối với loan đao của Hách Liên Khánh, cung tiễn trong tay hán tử thảo nguyên nhìn như không thấy, sắc mặt bình tĩnh.
Nơi đi qua, nhóm hán tử thảo nguyên theo bản năng thối lui về phía sau, tránh ra một cái thông đạo.
Gia Cát Minh Nguyệt không khỏi cười nhìn Bách Lý, nhiều thế hệ du mục thiên tính dũng cảm vũ dũng, không chỗ nào không phải là thợ săn cùng chiến sĩ ưu tú nhất, tuyệt không thiếu dũng khí, nhưng đối mặt Bách Lý, thế nhưng ngay cả dũng khí chiến một trận đều đề không nổi. Thật lâu không thấy, Bách Lý vẫn kiêu ngạo.
Từng tiếng chân như sấm nổ truyền đến, trong nháy mắt, ít nhất ba trăm hán tử thảo nguyên cưỡi tuấn mã như một cơn gió lốc màu đen chạy như bay mà đến, còn chưa tới trước mặt, liền đều gương trường cung, mấy trăm đạo sát ý lạnh thấu xương nhắm ngay ba người Bách Lý.
“Đại ca!” Hách Liên Khánh kinh hỉ hô to một tiếng, thấy giúp đỡ đến đây, dũng khí cũng lâm vào nhất tráng.
Đối mặt hán tử thảo nguyên chạy vội mà đến, đám người Bách Lý lại hồn như chưa thấy, liền ngay cả ánh mắt đều không có nửa điểm biến hóa, tiếp tục hướng đến mặt hồ.
“Sưu”, hán tử thảo nguyên trước nhất có khuôn mặt gầy yếu, một thân thiết huyết khí, trong tay vũ tên thoát ra, không đợi dây cung trở lại vị trí cũ, lại một vũ tên khác bay ra, không có bất luận kẻ nào phát ra mệnh lệnh, nhưng phía sau mấy trăm hán tử thảo nguyên giống như tâm linh cảm ứng, đồng thời làm động tác giống nhau.
Trong nháy mắt, mấy trăm vũ tên giống như một đàn châu chấu dày đặc, mang tiếng động theo làm người ta sợ phá không, phô thiên địa hướng tới đám người Bách Lý.
Gia Cát Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn lại, hán tử thảo nguyên thuở nhỏ tập võ, am hiểu kỵ xạ, tuy rằng sở học vũ kỹ kém xa bọn họ tinh diệu huyền ảo, nhưng đơn giản trực tiếp, thuần lấy tốc độ cùng lực lượng thủ thắng, này tên pháp của trăm tên thảo nguyên hán tử, nếu chỉ nhìn tốc độ lực lượng, cho dù so với cung thủ thiên không cấp cũng không kém bao nhiêu, tên hán tử thảo nguyên sắc mặt gầy yếu, tên uy thế không kém Tiết Tử Hạo đã tấn chức linh hồn cung thủ, đương nhiên, muốn nói đến kỹ xảo đương nhiên không có cách nào đánh đồng.
Bất quá xem bọn hắn đáp cung động tác, thành thạo hữu lực, hiển nhiên một vòng tề bắn chính là cảnh cáo, chỉ cần bọn họ nguyện ý, nháy mắt liên phát ba tên tuyệt không phải là vấn đề.
Đối mặt mấy trăm mũi tên gào thét mà đến, đám ngườ Bách Lý trên mặt không có nửa điểm ý sợ hãi, cự kiếm hộ trước người, chém ra một quầng sáng huyễn lệ, cự kiếm so với chiến phủ còn nặng ở trong tay bọn họ nhẹ nhàng giống như một thanh tế kiếm.
Bách Lý thực lực không yếu, ở linh hồn trung kỳ, hai gã đại hán khác ở thiên không cấp cùng linh hồn cấp. Nhưng, đối mặt đối thủ thực tại lực không kém gì bọn họ, nhân số lại muốn nhiều hơn gấp trăm lần, cho dù bọn họ có thể ngăn trụ một vòng vũ tiễn này, cũng rất khó chống đỡ được một vòng ba tên liên tiếp công kích.
Dị tượng nổi lên!
Ngay khi một mảnh dày đặc vũ tiễn sắp bay vụt đến trước người, một cỗ hơi thở ngưng thực thần bí xuất hiện, liền ngay cả gió xẹt qua thảo nguyên, tại hơi thở ngưng thực đều đình chỉ lưu động, vũ tiễn phá không mà đến cũng giống như bị đóng băng, nháy mắt yên lặng, vẫn không nhúc nhích huyền phù ở không trung.
Canhe tượng trước mắt quỷ dị, thế cho nên Bách Lý, Hách Liên Khánh, cùng với mấy trăm hán tử thảo nguyên phóng ngựa chạy đến đều ngẩn ra.
Hai thân ảnh phiêu dật từ trên trời mà rơi, nam tử tuổi trẻ tuấn mỹ, nụ cười thản nhiên, tóc đen theo gió mà động, làm hắn tăng thêm vài phần thần bí, tên nữ tử kia tuyệt sắc khuynh thành, cả người tản ra hơi thở điềm nhiên xuất trần. Hai người sóng vai mà đứng, giống như một bức tranh vĩnh hằng, xinh đẹp làm lòng người say.
Nhìn hai người, Hách Liên Khánh cùng đám hán tử thảo nguyên đều lộ ra vẻ mặt khẩn trương cùng ngưng trọng, mà trong mắt Bách Lý lại lóe ra kinh hỉ khó có thể tin.
Gia Cát Minh Nguyệt một tay tiền thân, nhẹ nhàng nắm tay, kình khí bao phủ mấy trăm vũ tên bị buộc chặt, ở kình khí cường đại đè xuống, tất cả tên đều hóa thành bột mịn, liền ngay cả mũi tên chế tạo bằng tinh cương đều vặn vẹo biến hình, thành một đống sắt vụn.
Tất cả hán tử thảo nguyên sắc mặt đều thay đổi, nhìn Gia Cát Minh Nguyệt chậm rãi nắm chặt quyền đầu, lại nhìn một đống mũi tên biến thành sắt vụn lại còn như trước huyền phù giữa không trung, cảm giác trái tim giống nhau cũng bị nắm, trầm trọng ngay cả nhảy lên đều trở nên khó khăn.
Ánh mắt Gia Cát Minh Nguyệt nhìn thẳng đám hán tử thảo nguyên phía sau, hãn tử thảo nguyên cũng dừng ở Gia Cát Minh Nguyệt.
Qua thật lâu, Gia Cát Minh Nguyệt buông ngón tay, tên biến thành sắt vụn rơi xuống.
“Cút.” Thanh âm của Gia Cát Minh Nguyệt rất nhẹ. Nhưng tất cả hán tử thảo nguyên sắc mặt đều biến đổi, tên đầu lĩnh hán tử thảo nguyên cắn răng một cái, cưỡi ngựa quay đầu chạy đi, đám hán tử thảo nguyên khác cũng nhanh chóng rời đi. Ở trước mặt cường giả chân chính, bọn họ võ dũng, chính là đi tới đường tử vong mà thôi.
Gia Cát quay đầu lại đi, nhìn Bách Lý, lộ ra nụ cười thản nhiên.
“Gia Cát Minh Nguyệt, thật là ngươi!” Bách Lý thu hồi vừa rồi phóng đãng không kềm chế được, tựa hồ không thể tin được mắt mình. Nhớ lần đầu ở Bạch Vũ học viện nhìn thấy, hắn còn miễn cưỡng khiêu chiến Gia Cát Minh Nguyệt, mà đến thần long đại tái, Gia Cát Minh Nguyệt cũng đã thành mục tiêu mà bọn hắn đuổi theo, nhưng đến hiện tại, thực lực của Gia Cát Minh Nguyệt tựa hồ lại tiến bộ. Chẳng lẽ, nàng đã đến cửa thánh cấp sao? Bách Lý không thể tin được, tốc độ tiến bộ quá khủng bố.
“Tước La đâu? Tại sao không thấy nàng?” Gia Cát Minh Nguyệt không gặp Tước La, hơi kinh ngạc. Trong ấn tượng Tước La cùng Bách Lý luôn luôn như hình với bóng, quan hệ so với nàng cùng Mặc Sĩ Thần, Tiết Tử Hạo còn tốt hơn.
“Nàng đang bế quan, có lẽ không cần bao lâu có thể tấn chức thánh cấp.” Nhắc tới Tước La, Bách Lý lộ ra thần sắc vui mừng cùng tự hào.
“Nga, phải không? Nhìn thấy Tước La thay ta nói tiếng chúc mừng.” Gia Cát Minh Nguyệt cũng lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, hồi tưởng lúc ban đầu ở Thương Phong Thành cùng Tước La Bách Lý quen biết đối địch, Gia Cát Minh Nguyệt trong lòng có chút hoài niệm.
“Sẽ, đúng rồi các ngươi làm sao có thể ở chỗ này?” Bách Lý nhìn Quân Khuynh Diệu, trong lòng cảm giác được sợ hãi.
“Chúng ta là tới tìm Ngự Phong giả.” Gia Cát Minh Nguyệt nói. Quân Khuynh Diệu đã nói cho nàng, kiện tinh huyễn thủ hộ kia, thánh điện tra được ở trong tay Ngự Phong giả thảo nguyên.
“Ngự Phong giả!” Bách Lý thấp giọng kinh hô một tiếng, ánh mắt toát ra cuồng nhiệt.
Ngự Phong giả là truyền kỳ thảo nguyên. Nghe nói, hắn giống như gió nhẹ thổi khắp thảo nguyên, dấu chân trải rộng mỗi ngõ ngách, lưu lại vô số truyền thuyết thần bí. Hắn là người thủ hộ thảo nguyên, cũng là quyết định giả, dùng phương thức của hắn, duy trì thảo nguyên hòa bình cùng an ninh.
“Băng lý thú không cần sao?” Gia Cát Minh Nguyệt hỏi.
“Muốn, đương nhiên muốn! Ngươi chờ ta một chút, băng lý thú là mỹ vị thế gian khó được, cam đoan ngươi ăn qua một lần liền không quên, hơn nữa nghe nói ăn về sau còn có thể Vĩnh Bảo thanh xuân a, ngay cả Tước La đều… Ha ha.” Nói xong lời cuối cùng, Bách Lý thanh âm quàng quạc mà ngưng, trên khuôn mặt tục tằng tựa hồ đỏ một chút, che giấu cười to vài tiếng, xoay người bay nhanh đến hồ nước.
Tuy rằng Bách Lý nói chưa dứt lời, nhưng xem mặt hắn khó được nhăn nhó, Gia Cát Minh Nguyệt cũng biết này băng lý thú khẳng định là hắn dùng để lấy lòng Tước La, không khỏi có chút buồn cười.
Gặp Bách Lý lao xuống hồ nước, Gia Cát Minh Nguyệt rút ra chủy thủ, một cổ khí thế cường đại phát ra, Bách Lý dừng cước bộ, chỉ thấy một chút hắc mang ở trên mũi nhọn của chủy thủ chợt lóe. Mặt hồ bình tĩnh như cũ, nhưng một đạo đường hầm trong suốt lại thẳng tắp bắn về phía chỗ sâu vài trăm thước ở trong hồ nước, một con ma thú toàn thân trong suốt như băng hình thù kỳ lạ phá thủy mà ra, ở không trung bất lực từ chối vài cái, nằm sấp rơi xuống trước người Bách Lý, tứ chi rút trừu, như vậy hôn mê đi qua.
Bách Lý kinh ngạc nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, từng là đối thủ, hiện đã cường đại làm hắn không dám tưởng tượng. Hắn tuy biết băng lý thú tránh ở vài trăm thước dưới hồ, lại không biết rốt cuộc ở nơi nào, xuống hồ cũng không nhất định có thể bắt được, mà Gia Cát Minh Nguyệt nhẹ nhàng bâng quơ liền trực tiếp đem nó tống xuất khỏi nước. Bách Lý không biết nàng làm thế nào cảm giác vị trí cụ thể của băng lý thú, cũng không biết trong chủy thủ tinh xảo rốt cuộc ẩn chứa lực lượng cường đại cỡ nào, hắn chỉ biết: nếu nói trước kia Gia Cát Minh Nguyệt là mục tiêu bọn hắn ra sức đuổi theo, như vậy hiện tại, ít nhất Bách Lý hắn chỉ sợ là chỉ có thể nhìn, ngay cả tư cách đuổi theo đều không có.
“Thánh cấp, nàng nguyên lai đã tấn chức thánh cấp!” Bách Lý trong lòng thì thào nói.
Đúng lúc này, tiếng chân nặng nề dày đặc lại vang lên, từ xa đến gần, rất nhanh đi ra phụ cận, đúng là những người vừa rồi đào tẩu.
Chẳng lẽ bọn họ còn chưa từ bỏ ý định, lại đưa đến viện binh? Gia Cát Minh Nguyệt nhíu mày, nụ cười thản nhên trên mặt Quân Khuynh Diệu nhiều hơn lạnh lùng sát khí.
“Có điểm không thích hợp!” Gia Cát Minh Nguyệt đột nhiên nói, ở trên mặt những người đó, tràn ngập hoảng sợ, giống như có cái gì cực kì đáng sợ đuổi theo.
Một tiếng tiếng vang thật lớn giống như chim hót truyền đến, sắc nhọn chói tai, hai người cuối cùng phát ra một tiếng hét thảm, thân thể từ trên yên ngựa bay lên, chỉ thấy một bóng đen thật lớn xẹt qua, đem hai người cầm, sau đó lướt lên thiên không.
Gia Cát Minh Nguyệt nhìn rõ, bóng đen thật lớn đúng là một con cự điểu chiều cao chừng năm thước, hai cánh màu đen dang rộng hơn hai mươi thước, bên trong ma thú, ác điểu hình thể thật lớn tuy rằng rất thưa thớt, nhưng cũng không phải không có. Nhưng kỳ lạ mà làm người ta sợ hãi là tứ trảo nhất tê, đem hai người tê thành hai đoạn, nhét vào mỏ nhọn nuốt mấy khẩu liền nuốt xuống bụng. Huyết vũ nhô lên cao, rơi xuống phía dưới những người đó, vài tên kỵ sĩ trong lòng hoảng hốt, sợ tới mức ngã xuống ngựa, nếu không phải mặt sau đồng bạn, chỉ sợ đương trường sẽ táng thân dưới vó ngựa.
“Song đầu ác thứu!” Quân Khuynh Diệu nhẹ giọng nói, trên mặt lộ ra hiếm thấy ghét cay ghét đắng. Mà đám người Bách Lý lại nhất tề thay đổi sắc mặt.
“Đây là song đầu ác thứu?” Gia Cát Minh Nguyệt kinh hô một tiếng. Song đầu ác thứu, ma thú phi hành hung mãnh nhất, tàn nhẫn nhất trong truyền thuyết, ác danh tuyệt đối đứng hàng thứ ba, thậm chí thứ nhất đều chẳng có gì lạ. Không chỉ vì nó cường đại, muốn nói đến cường đại, còn không có bao nhiêu ma thú có thể cùng Ma mông đánh đồng. Nhưng cùng tất cả ma thú khác bất đồng là Song đầu ác thứu chỉ đối với một loại đồ ăn cảm thấy hứng thú, đó chính là nhân loại.
Phàm là địa phương có Song đầu ác thứu xuất hiện, phạm vi trong vòng trăm dặm, không có người nào có thể chạy ra khỏi ma trảo của nó, so với Gia Cát Minh Nguyệt từng gặp qua Huyết nha huyễn tướng cùng Thực kim kiến còn đáng sợ hơn. Dù sao Huyết nha chủ yếu sinh hoạt trong cho sâu rừng rậm, nơi mà không có dấu chân đặt tới, hơn nữa lực công kích có hạn, mà Thực kim kiến đối với hoàn cảnh sinh tồn yêu cầu cực cao, tuyệt không dễ dàng di chuyển. Mà Song đầu ác thứu có thân hình thật lớn, tứ trảo hữu lực, hai cánh sắc nhọn, dựa vào năng lực phi hành xâm phạm thôn trang nhân loại, nơi đi qua không ai có thể may mắn thoát khỏi. Ở trong trăm ngàn năm lịch sử của nhân loại, còn không có ma thú giống ác thứu đối với nhân loại tạo thành thương tổn thật lớn như vậy, mang đến khủng hoảng vô tận.
“Không phải nói chúng nó đã sớm diệt sạch sao, làm sao có thể xuất hiện ở trong này?” Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy kinh ngạc, giống như loại ma thú hung tàn này, đương nhiên không có khả năng tồn tại đến bây giờ, đã sớm bị hộ quốc thánh giả các quốc gia cùng cao thủ lánh đời liên thủ tiêu diệt không còn, nghe nói đã hơn một ngàn năm không có người gặp Song đầu ác thứu.
“Không có diệt sạch, sa mạc còn có tung tích của chúng nó.” Quân Khuynh Diệu lạnh lùng nói.
“Cứu mạng, cứu mạng.” Đám kỵ sĩ sợ hãi vạn phần phát ra tiếng kêu như bệnh tâm thần.
Song đầu ác thứu lại phát tiếng kêu to sắc nhọn, tứ chỉ lợi trảo còn mang theo máu tươi cùng thịt vụn, dang hai cánh hướng đám người phía dưới đáp xuống, đối dừng ở mặt sau cùng sợ tới mức toàn thân phát run tuấn mã xem đều không có coi trọng liếc mắt một cái.
Một vũ tên bay đi, nhưng liền ngay cả linh hồn cấp đều không thể đối với nó cấu thành nửa điểm thương tổn. Quân Khuynh Diệu trường kiếm ra tay, tức khắc sát ý nồng đậm cùng hơi thở cường đại ngạo nghễ thiên địa, liền ngay cả Tất Thêm Hồ yên lặng đều nhấc lên từng trận ba thao, một đạo kình khí như có thực chất từ kiếm bắn ra, giống như cầu vồng xé rách thiên địa.
Song đầu ác thứu không hổ là thượng đẳng nhất hung ma, không chỉ hung tàn thành tánh, hơn nữa giảo hoạt dị thường, biết người này có năng lực diệt sát nó, lại cũng không có hoảng né, thu lại hai cánh, thân thể giống như thạch hướng về, tuy rằng lưng bị kình khí của Quân Khuynh Diệu chém trúng, lông thiết vũ bay tán loạn, nhưng không có bị vết thương trí mệnh. Liền tại thân thể sắp rơi xuống, Song đầu ác thứu dang hai cánh, dán mặt nhanh chóng lướt qua, tiếp tục hướng đám kỵ sĩ, nương đám người che giấu tránh né Quân Khuynh Diệu công kích.
Tuy rằng không biết Quân Khuynh Diệu vì sao thái độ khác thường ra tay, nhưng Gia Cát Minh Nguyệt không có nửa điểm chần chờ, dưới chân vừa động, thân hình quỷ dị nháy mắt xuất hiện phía sau đám người, trên mũi nhọn chủy thủ có quang hàn, phát tán ra hơi thở hủy diệt.
Song đầu ác thứu cảm giác được hơi thở hủy diệt, cả kinh chụp hai cánh, thân hình thật lớn phóng lên cao, nhưng thánh cấp cao thủ công kích lại không phải dễ dàng lẫn qua, một đạo quang mang mảnh như tơ, lại chói mắt chói mắt từ trên chủy thủ bắn ra, bắn qua một cái đầu của Song đầu ác thứu, dập nát.
Bách Lý nhìn một màn này, cũng không kinh ngạc. Mà đám kỵ sĩ Hách Liên bộ tộc bọn lại toàn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, may mắn, vừa rồi bọn họ chạy trốn mau, nếu không, trước mắt Song đầu ác thứu là kết cục của bọn họ. Đám người Hách Liên bộ tộc vừa mừng vừa sợ lại sợ nhìn về phía Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu. Hai người này có lai lịch gì?
Song đầu ác thứu chỉ còn một cái đầu phát ra một tiếng thê thảm, nhưng không có bị mất mạng, hai cánh vỗ bay vào đám mây bỏ chạy. Tốc độ, liền ngay cả Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu đều đuổi không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó đào tẩu.
Đúng lúc này, phía trên thiên không, thân ảnh Song đầu ác thứu đang muốn trốn xa đột nhiên lắc lư, giống như bị cuốn vào dòng khí cuồng bạo hỗn loạn, vô lực vỗ cánh, thân thể không chịu khống chế ở trong dòng khí bốc lên không thôi.
Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu mơ hồ cảm giác được một cỗ kình khí cường đại giống như dòng nước sôi trào, bao vây lấy Song đầu ác thứu, không hề quy luật đè ép quay cuồng.
Một gã lão nhân đạp không mà đến, hành tẩu trên không hề nhấp nhô, tóc theo gió dựng lên, một thân tố bào tẩy trắng bệch lăng phong tung bay, phía sau là một trường cung loang lổ, cũng như quần áo của hắn mộc mạc đơn giản. Khuôn mặt của hắn bao hàm tang thương, lại có một loại cơ trí thanh dật mị lực. Theo gió mà đi, thoải mái lạnh nhạt, giống nhau ở nhà mình đi dạo.
Tay lão nhân gương trường cung, rớt ra không huyền, banh một thanh âm vang lên, tức khắc, kình khí bao vây Song đầu ác thứu hóa thành một mảnh phong nhận, xoay tròn.
“Diệt!” Lão nhân khẽ quát một tiếng, hai tay hợp lại. Gia Cát Minh Nguyệt cảm giác rõ ràng, một luồng khí sắc bén theo thiên không bao phủ thiên địa, trong lúc đó, Song đầu ác thứu liền bị giảo thành thịt vụn, bị cuồng phong thổi đi không biết phương nào.
Ngay cả Quân Khuynh Diệu và Gia Cát Minh Nguyệt thánh giả thực lực cũng chưa có thể một kích làm Song đầu ác thứu mất mạng, nhưng lại bị hắn nhấc tay đánh thành mảnh vụn.
Gia Cát Minh Nguyệt nhìn, cảnh tượng trước mắt thật sâu nhập trong óc, thật lâu khó có thể quên.
Tất cả mọi người kinh sợ, ánh mắt nhìn phía thiên không tràn ngập kinh ngạc, sùng bái, thậm chí là cuồng nhiệt.
Lão nhân thu hồi trường cung, để sau lưng, trên mặt cơ trí thanh dật vẫn như cũ bình thản, thản nhiên nhìn phía dưới, rồi sau đó xoay người theo gió mà đi. Vài cái hô hấp liền biến mất.
“Ngự Phong giả, là Ngự Phong giả.” Rốt cục, có người kinh hô ra tiếng.
“Không sai, tố y trường cung, tên phong thông thần, trừ bỏ Ngự Phong giả còn có thể là ai?”
“Thật không nghĩ tới, có thể nhìn thấy Ngự Phong giả đứng đầu thảo nguyên, chuyến này thật đúng là không có đến không!”
Cho nên mọi người đắm chìm trong rung động cùng kinh hỉ.
“Hắn chính là Ngự Phong giả, mình tìm kiếm Ngự Phong giả, thảo nguyên người thủ hộ!” Gia Cát Minh Nguyệt hít sâu một hơi, bình ổn đáy lòng rung động.
Ngự Phong giả theo gió mà đi, phía sau lưu lại một song song tràn ngập kính sợ hoặc là cuồng nhiệt ánh mắt.
“Bách Lý, ta đi trước.” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn phương hướng Ngự Phong giả ly khai, nói với Bách Lý. Rồi sau đó ánh mắt không tốt nhìn phía tộc nhân Hách Liên bộ, cảm nhận được ánh mắt của nàng mọi người cúi đầu.
“Các ngươi đi thôi, cẩn thận, băng lý thú ta cho ngươi lưu trữ.” Bách Lý nói.
“Không cần, đưa cho Tước La đi.” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Bách Lý trên mặt hiện lên màu đỏ, cười nói tiếp, “Nhớ rõ nhìn thấy Tước La thay ta nói tiếng chúc mừng.”
“Được…” Bách Lý dùng sức gật đầu. Trong lòng lại quyết tâm, chính mình cũng cố gắng, không nói đuổi theo Gia Cát Minh Nguyệt, ít nhất muốn đuổi kịp Tước La, trở thành người có tư cách đứng bên cạnh Tước La.
Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu hướng tới phương hướng Ngự Phong giả ly khai, thảo nguyên hóa thành một mảnh màu xanh, theo bên người bay ngược qua. Phía trước, một lão giả tố bào màu trắng khoanh tay mà đứng, thân ảnh cô độc mà cứng cáp, ở trong thảo nguyên giống như một tấm bia to vĩnh hằng.
“Các ngươi tới tìm ta?” Ngự Phong giả nhẹ giọng nói, thanh âm thanh nhã mà từ tính, liền như xẹt qua thảo nguyên tinh thuần mà lại cửu viễn thanh phong.
Giờ khắc này, Gia Cát Minh Nguyệt không tự giác lấy hắn cùng Đại cung tư so sánh. Ở trên người Ngự Phong giả, Gia Cát Minh Nguyệt cũng không có cảm nhận được như Đại cung tư uy lâm thiên hạ, khí phách vô thượng, nhưng tại thảo nguyên, hắn chính là thần, sinh mệnh của hắn, linh hồn của hắn đều cùng thảo nguyên hòa hợp nhất thể.
“Nói đi, vì sao tìm ta? Là vì tinh huyễn thủ hộ, đúng không?” Không có chờ Gia Cát Minh Nguyệt trả lời, Ngự Phong giả xoay người nhìn Gia Cát Minh Nguyệt nói.
Gia Cát Minh Nguyệt cảm giác được trên người tinh huyễn thủ hộ truyền đến linh lực dao động mãnh liệt, lập tức hiểu trên người Ngự Phong giả quả nhiên có tinh huyễn thủ hộ, cũng cảm ứng được dao động như vậy, cho nên đoán được ý đồ mình đến.
“Tiền bối, tinh huyễn thủ hộ đối với vãn bối có ý nghĩa vô cùng lớn, hy vọng tiền bối có thể nhịn đau bỏ những thứ yêu thích.” Gia Cát Minh Nguyệt cúi đầu hành lễ nói.
“Ngươi tên là gì?” Ngự phong giả hỏi.
“Gia Cát Minh Nguyệt.”
Ngự phong giả dừng ở Gia Cát Minh Nguyệt, giống như là muốn nhìn thấu ý đồ chân thật trong nội tâm nàng, bất quá Gia Cát Minh Nguyệt không có nói sai, vì thế thản nhiên nhìn lại ánh mắt của hắn.
“Ha ha, tinh huyễn thủ hộ, đối với ta không có tác dụng.” Ngự Phong giả thản nhiên nói.
Gia Cát Minh Nguyệt nghe nói như thế trong lòng vui vẻ, nhưng lại nghe thấy Ngự Phong giả lạnh lùng nói ra: “Tại sao ta muốn đem nó đưa ngươi, cho ta lý do.”
“Chỉ cần tiền bối nguyện ý nhịn đau bỏ những thứ yêu thích, mặc kệ tiền bối có yêu cầu gì, vãn bối đều toàn lực làm.” Gia Cát Minh Nguyệt sớm biết sự tình sẽ không dễ dàng, vì thế nói.
Ngự Phong giả nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, trong ánh mắt hiện lên vài tia khác thường.
Gia Cát Minh Nguyệt bị ánh mắt khác thường nhìn trong lòng sợ hãi, ánh mắt của lão nhân này thật sự là sấm nhân. Sẽ yêu cầu gì?
“Đi phía tây, ngoài ba trăm dặm có người chăn nuôi, giết hắn, tinh huyễn thủ hộ cho ngươi.” Ngự Phong giả nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Giết người? Gia Cát Minh Nguyệt sửng sốt, nàng cũng không nghĩ tới đối phương để cho nàng đi giết người.
“Người nọ tội ác tày trời, ngươi đi thay ta đi giết chết, ta liền đem tinh huyễn thủ hộ cho ngươi.” Ngự Phong giả khẩu khí thản nhiên.
“Được.” Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu, theo lời của Ngự Phong giả cân nhắc ra, người này không phải Ngự Phong giả giết không được, mà là hắn ngại phiền toái không đi. Bởi vì hắn nói là thay hắn đi một chuyến. Nghĩ đến cũng phải, Ngự Phong giả thực lực cao cường, trong thảo nguyên có ai là đối thủ.
“Ngươi phải tự mình đi giết, không thể để cho người khác hỗ trợ, hiểu được không?” Ngự Phong giả hơi hí mắt, cường điệu.
Gia Cát Minh Nguyệt đáp ứng xuống, nhưng trong lòng suy tư. Ngự Phong giả đề yêu cầu này, tựa hồ có cái gì không thích hợp. Chỉ đơn giản là đi giết một cái ác nhân?
Tả Khâu Nhiên, đại thống lĩnh kinh thành cấm quân Thiết Hạ, tay cầm mười vạn trọng binh! Liền ngay cả quyền khuynh nhất thời Hách Lặc hoàng phi cũng không dám dễ dàng đắc tội.
Tả Khâu Nhiên tâm tình thật không tốt, Đoan Mộc Huyên cùng Hách Lặc hoàng phi phân tranh đã đến tình trạng thảm nhất. Tuy rằng mặt ngoài xem ra cuộn sóng không lớn, nhưng tất cả mọi người biết, thánh giai cao thủ bên người Hách Lặc hoàng phi biến mất, vô thanh vô tức, bước tiếp theo, Thiết Hạ quốc sẽ đi hướng phương nào, ngay cả hắn đều cảm thấy mờ mịt.
Bỗng nhiên, Tả Khâu Nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy trong bóng đêm, một thân ảnh xinh đẹp chậm rãi đi ra.
“Ngươi dám một mình đến nơi này, sẽ không sợ không thể quay về sao?” Tả Khâu Nhiên ngồi ngay ngắn trong đại sảnh, bưng lên chén rượu uống một hơi cạn sạch.
Gia Cát Minh Nguyệt mỉm cười, trên người khí thế đột nhiên bùng nổ. Kia thuộc loại thánh giai độc hữu lực lượng, trực tiếp bao phủ xung quanh Tả Khâu Nhiên.
“Thì ra là thế… Chỉ sợ tất cả mọi người không thể tưởng được, người bên Huyên công chúa có thực lực như vậy. Ngươi có thể giết ta, tự nhiên cũng có thể giết Hách Lặc hoàng phi. Chẳng qua, lại như thế nào? Ngươi chẳng lẽ nghĩ đến giết một hai người có thể bình ổn phản loạn?” Tả Khâu Nhiên nhìn chằm chằm Gia Cát Minh Nguyệt, “Một khi nàng chết, các thế lực tất nhiên làm theo ý mình, kết quả duy nhất của Thiết Hạ vương triều chính là chờ bị cường địch giẫm lên. Nếu là như thế chẳng bằng đem thiên hạ này tặng cho Hách Lặc hoàng phi. Ít nhất, có thể bảo vệ dân chúng thiên hạ bình an.”
Gia Cát Minh Nguyệt hiểu, người trước mắt không phải là trung thành với gian phi, mà là có nguyên tắc của mình, là người có tâm với dân chúng.
Tả Khâu Nhiên bưng lên chén rượu, tiếp tục chậm rãi nói: “Ta nguyện trung thành với hoàng thất, cũng không phải Hách Lặc hoàng phi, mà là trăm ngàn con dân của Thiết Hạ vương triều. Tình huống hiện tại, hoàng thất vô lực. Nếu muốn bảo trụ Thiết Hạ vương triều, chỉ có thể dựa vào Hách Lặc hoàng phi.”
Gia Cát Minh Nguyệt hơi trầm ngâm, trong lòng còn có chủ ý, nàng nhìn Tả Khâu Nhiên cười nói: “Nếu ta có biện pháp làm cho Hách Lặc gian phi khống chế thế lực này toàn bộ biến mất, ngươi sẽ một lần nữa suy nghĩ lập trường của mình hay không?”
Tả Khâu Nhiên mày hơi giương lên, chuyện như vậy hắn đã suy nghĩ không biết bao lâu, nhưng luôn không thể nghĩ được một biện pháp tốt. Dù sao, nếu có thể giúp đỡ huyết mạch hoàng thất chính thống, hắn cũng không muốn lưng đeo tội phản nghịch.
Tả Khâu Nhiên trầm mặc sau một lúc lâu, thế này mới cầm trong tay rượu ngon uống một hơi cạn sạch: “Nếu ngươi thật có thể làm được, ta đây liền ủng Huyên công chúa ngồi trên ngôi vị hoàng đế!”
“Một lời đã định.”
Thân hình của Gia Cát Minh Nguyệt chậm rãi bị bao phủ trong bóng đêm.
Hai ngày sau, chuông tang vang vọng toàn bộ Hoàng thành.
Hoàng thượng băng hà.
Văn võ bá quan vào cung phúng viếng, trên thực tế trong hoàng cung tinh phong huyết vũ sắp xảy ra.
Văn võ bá quan đứng thành hàng ở hai bên đại điện, phía trên đại điện, Hách Lặc hoàng phi vẻ mặt lạnh như băng đứng ở nơi đó, trong mắt lộ vẻ đắc ý. Này Thiết Hạ vương triều rốt cục rơi vào trong tay. Phía sau, Gia Cát Minh Nguyệt cùng Đoan Mộc Huyên chậm rãi đi tới.
“Hoàng thượng băng hà, ai gia đau lòng không thôi, nhưng thiên hạ này không thể không có quân chủ. Hàng thượng sớm lập di chiếu phong hoàng nhi trong bụng ai gia làm Thái tử.” Hách Lặc hoàng phi không kiêng nể nói lớn. Có di chiếu hay không đã không trọng yếu. Không có, nàng sẽ không tự tạo một cái sao?
“Hoàng phi khi nào có thai? Phụ vương đã ốm đau ở giường vài năm.” Đoan Mộc Huyên cười lạnh.
“Huyên công chúa phạm thượng tác loạn, người tới, bắt.” Hách Lặc hoàng phi ngay cả liếc mắt một cái cũng không nhìn Đoan Mộc Huyên, trực tiếp quát lớn. Sự tình đều đến bước này, hoàng thượng đã đi, nàng còn cố kỵ cái gì?
Nhưng, Hách Lặc hoàng phi dứt lời, thị vệ bên ngoài không có một người vào. Văn võ bá quan sắc mặt cũng khác nhau.
“Người tới! Bắt phản tặc!” Hách Lặc hoàng phi không khỏi lại rống lớn.
Vẫn không có ai tiến vào đại điện.
“Lâm Nam, ngươi đang làm cái gì?” Hách Lặc hoàng phi trong lòng dâng lên dự cảm xấu, nhưng vẫn hướng một vị đại thần ủng hộ nàng quát.
“Nương nương, Huyên công chúa là duy nhất huyết mạch của hoàng thượng…” Lâm Nam đại thần nói xong, liền cúi đầu.
Hách Lặc hoàng phi trong lòng trầm xuống, đem ánh mắt đến trên các đại thần khác ủng hộ nàng, các đại thần khác lại đều nhất trí cúi đầu, không dám nhìn nàng. Hách Lặc hoàng phi sắc mặt có chút tái nhợt, tại sao có thể như vậy? Những người này tại sao đều tập thể phản bội nàng? Hách Lặc hoàng phi kinh ngạc qua, trong mắt cười lạnh, không không hề cam lòng cùng phẫn nộ. Đúng rồi, đám đại thần đó làm sao là người, đều là một đám cẩu mà thôi. Ai cho bọn hắn ăn liền đi theo người đó. Hưởng nàng cấp vinh hoa phú quý, người khác cấp càng nhiều vinh hoa phú quý, tự nhiên liền đi theo. Không có gì cái gọi là trung tâm, mọi người theo như nhu cầu mà thôi.
Tả Khâu Nhiên đứng ở cửa đại điện, đại mã kim đao đứng ở nơi đó, phía sau là một đội vệ binh hắn dẫn dắt, bảo vệ chặt cửa đại điện, không cho bất luận kẻ nào ra vào.
Đoan Mộc Huyên đứng một bên, sắc mặt lạnh như băng. Đám đại thần bởi vì người nhà bị khống chế mới phản bội Hách Lặc hoàng phi. Những người này có thể sử dụng sao? Vì Hách Lặc hoàng phi hứa vinh hoa phú quý, liền phản bội hoàng thượng. Như vậy về sau… Đoan Mộc Huyên đem những người đó đều ghi tạc trong đầu, trong lòng có suy tính.
“Thỉnh ngự y.” Một cái có chút thương lão cũng không thất uy nghiêm thanh âm bỗng nhiên vang lên ở đại điện thượng.
Mọi người kinh ngạc nhìn về phía chỗ phát ra thanh âm, lại nhìn đến hoàng thượng ngồi ở trên một cái ghế, được vài người nâng lên.
Hoàng thượng, không có chết? !
Mười ngự y theo sau hoàng thượng đi ra.
“Cấp Hách Lặc hoàng phi chẩn đoán.” Hoàng thượng trầm giọng nói.
Hách Lặc hoàng phi ở phía sau trấn định xuống, vẻ mặt bình tĩnh, nhìn hoàng thượng còn lộ ra nụ cười bình thường xinh đẹp quyến rũ.
Mười ngự y nối đuôi nhau mà lên, cấp Hách Lặc hoàng phi bắt mạch. Hách Lặc hoàng phi vẫn không nhúc nhích, tùy ý bọn họ. Một lát sau, ngự y chẩn đoán xong, cúi đầu ở bên tai n hoàng đế bệ hạ ói vài câu.
“Ái phi, trẫm tự hỏi đối đãi ngươi không tệ, ngươi vì sao làm như vậy?” Hoàng đế bệ hạ trên hai gò má nổi lên vài phần thống khổ.
“Đối đãi không tệ? !” Hách Lặc hoàng phi cười to, như bị phong ma. Nàng nhìn hoàng đế, trong mắt oán độc khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung, “Một năm kia, ta cùng hắn đến Hoàng thành du ngoạn, chính là trong lúc vô ý đụng phải ngươi. Chỉ là vì cửu ngũ hoàng đế bệ hạ lọt mắt xanh, hắn nhất định phải chết, ta nhất định phải vào cung! Dựa vào cái gì?! Chẳng lẽ liền bởi vì ngươi là hoàng đế, là cửu ngũ, có thể tùy ý đùa bỡn vận mệnh của chúng ta sao? ! Ngươi cho ta không biết là ngươi hạ lệnh giết chết hắn sao? Ngươi cũng biết, một khắc kia ta thật hận? ! Ta hận ngươi hại chết hắn, càng hận cung điện lao tù này! Khi đó, ta liền thề, ta muốn hủy diệt ngươi quý trọng hết thảy!”
Hách Lặc hoàng phi ánh mắt mê ly, thì thào tự nói: “Chờ tới lúc đó, ta sẽ đi tìm hắn… Cho dù hắn đã mất, ta cũng muốn trở lại thôn trang nhỏ kia, vĩnh viễn làm bạn với hắn…”
Trên đại điện thượng văn võ bá quan toàn bộ cúi đầu, chuyện hoàng thất căn bản bọn họ không nên nghe được.
Gia Cát Minh Nguyệt càng nghe càng cảm giác không đúng, mắt thấy thân thể Hách Lặc hoàng phi dần dần nghiêng, nàng đột nhiên nhảy ra một tay ôm lấy. Tay phải nâng lên, trực tiếp nắm khớp hàm của nàng.
Nhưng… vẫn chậm.
Trong miệng Hách Lặc hoàng phi truyền đến hương thơm ngọt ngào như mật, làm cho Gia Cát Minh Nguyệt đáy lòng khẽ thở dài.
Thất sắc vàng ngọc hoa lan, hương vị ngọt ngào nhập mật, cửa vào khó giải…
Nhìn thân thể Hách Lặc hoàng phi dần dần xụi lơ, trên mặt tái nhợt của hoàng đế bệ hạ nổi lên một chút đỏ ửng, thanh âm vội vàng mà thống khổ: “Ái phi…”
Đoan Mộc Huyên tức khắc khẩn trương, kêu lớn: “Ngự y, mau!”
Lời của nàng âm vừa rơi xuống, hoàng đế bệ hạ duỗi thẳng tay, cũng suy sụp xuống.
Trong vòng một ngày, cơ hồ là cùng khi, hai nhân vật nắm trong tay vận mệnh Thiết Hạ vương triều lần lượt chết.
Gia Cát Minh Nguyệt nhìn khuôn mặt Hách Lặc hoàng phi kia sớm mất đi huyết sắc xinh đẹp, không biết vì sao, trong lòng chát chát. Rõ ràng nữ nhân này không chỉ một lần ám giết bọn hắn, nhưng Gia Cát Minh Nguyệt giờ phút này lại một tia hận ý cũng không có.
Đoan Mộc Huyên công chúa, ở đại thần ủng hộ, đăng cơ làm Nữ Hoàng đầu tiên của Thiết Hạ vương triều.
Đoan Mộc Huyên tuy rằng trở thành Nữ Hoàng, nhưng căn cơ không ổn, bên người cũng không có người tài ba. Tiết Tử Hạo và Mặc Sĩ Thần quyết định tạm thời lưu lại bảo hộ nàng. Bọn họ hiểu, lấy thực lực hiện tại đi theo bên cạnh Gia Cát Minh Nguyệt chỉ là trói buộc. Bọn họ cũng thầm hạ quyết tâm, trong khoảng thời gian này nhất định phải cố gắng tu luyện.
Lăng Phi Dương còn không có quyết định là cùng Minh Nguyệt đi hay là lưu lại tạm thời giúp Đoan Mộc Huyên đã bị Uất Trì Hồng từ trên trời giáng xuống bắt đi. Uất Trì Hồng đến đột nhiên, đi cũng đột nhiên. Trước khi đi, quăng cho Gia Cát Minh Nguyệt một câu: “Tiểu tử này cho ta mượn đoạn thời gian, hảo hảo thao luyện hạ. Quá yếu.”
“Sư phụ, trước thả ta xuống dưới.” Lăng Phi Dương bị Uất Trì Hồng giáp ở dưới nách, xấu hổ nói.
“Minh Nguyệt, chờ tiểu tử này trở nên mạnh hơn, ta liền thả hắn ra, ngươi không cần lo lắng.” Uất Trì Hồng cười hớ hớ nói.
“Minh Nguyệt, chờ ta trở lại, mập mạp, chuột, chờ…” Lăng Phi Dương nói chưa xong, Uất Trì Hồng liền mang theo hắn bay lên không, phiêu nhiên rời đi.
“Uất Trì lão tiền bối, thật sự là có tính cách, ha ha ha ha…” Mặc Sĩ Thần rút trừu khóe miệng.
Gia Cát Minh Nguyệt cũng nhìn phương hướng Uất Trì Hồng mang theo người biến mất, cười bất đắc dĩ. Trong lòng hiểu, Uất Trì Hồng làm như vậy tất nhiên có đạo lý của hắn.
“Huyên Huyên, có mập mạp cùng chuột ở bên cạnh bảo hộ ngươi, ta cũng yên tâm. Ta còn có chuyện phải làm, chờ ta làm xong lại đến nhìn ngươi.” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Đoan Mộc Huyên vẻ mặt không tha, vui mừng gật đầu, Đoan Mộc Huyên trầm ổn nàng thấy rõ. Đoan Mộc Huyên sẽ trở thành một người đủ tư cách làm đế vương.
“Tỷ tỷ, ngươi nhất định phải tới!” Đoan Mộc Huyên không tha lôi kéo ống tay áo của Gia Cát Minh Nguyệt.
“Được.” Gia Cát Minh Nguyệt vươn tay muốn sờ đầu Đoan Mộc Huyên nhưng nhìn đến vương miện trên đầu Đoan Mộc Huyên, cuối cùng dời tay, vỗ nhẹ bả vai của nàng.
Người vẫn như trước, nhưng ở phát sinh một sự tình sau, sẽ trở nên bất đồng. Mà quan hệ giữa bọn họ rốt cuộc không thể quay về.
Cùng ba người nói lời từ biệt, Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu lại một đường hướng bắc.
Thảo nguyên mênh mông, chung quanh bát ngát, cỏ xanh, nhiều đóa hoa hoặc hồng hoặc tím ở trong một mảnh xanh biếc như đầy sao làm đẹp, gió nhẹ thổi qua, mang đến mùi đất, cũng mang đến sinh cơ nồng đậm.
“Hướng bắc xuyên qua thảo nguyên, chính là cực địa băng nguyên.” Quân Khuynh Diệu nhìn phương xa phía chân trời nói. Gió nhẹ thổi tóc đen của hắn, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo vài phần thản nhiên phiền muộn, tựa hồ đang ở hồi tưởng một đoạn chuyện cũ.
“Ngươi đi qua?” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn hắn, đột nhiên phát hiện, trên mặt tuấn mỹ làm lòng người say có một tia thần bí, tràn ngập chuyện xưa không biết, làm nàng bất tri bất giác hãm sâu trong đó.
Quân Khuynh Diệu không có trả lời, chính là thản nhiên cười cười, ánh mắt lại nhìn thật sâu thoáng qua phương xa, sau đó thu hồi tầm mắt, nói: “Đi thôi, nếu ta không đi nhầm rất nhanh đi tới Tất Thêm Hồ.”
Trong gió đột nhiên truyền đến tiếng đánh nhau rất nhỏ, nghe thanh âm hẳn là đến từ phương bắc, khoảng cách còn xa, lại rõ ràng rơi vào trong tai hai người.
Liếc nhau, tựa hồ đều nhìn ra ý nghĩ của đối phương, hai người đồng thời khinh thân, hướng tới phương hướng thanh âm truyền đến.
Sâu trong thảo nguyên, một hồ nước trong suốt thật lớn như một khối ngọc bảo thạch, ven hồ, hơn mười người hán tử thảo nguyên vây quanh ba gã tráng hán hình thể kỳ vĩ, thân da thú áo choàng khôi ngô, song phương đang giằng co.
Quân Khuynh Diệu và Gia Cát Minh Nguyệt bay nhanh tới, nhìn những người này, Gia Cát Minh Nguyệt đột nhiên dừng cước bộ, trong ánh mắt có một tia kinh ngạc, một tia vui sướng, còn có vài phần thân thiết.
“Bách Lý, đây là Tất Thêm Hồ, không là Hồi Sa Nguyên của các ngươi, thiếu mẹ nó ở trước mặt ta giương oai!” Hán tử đầu lĩnh thảo nguyên đang dùng loan đao chỉ vào vài tên nam tử, ngữ khí không tốt. Vài tên nam tử này, cầm đầu đúng là cùng Gia Cát Minh Nguyệt đánh xong mới thành bằng hữu Bách Lý Tinh Chiến. Bách Lý Tinh Chiến mặc thành như vậy, dáng người khôi ngô, trên mặt luôn căng thẳng, nhất thời thật đúng là nhìn không ra hắn kỳ thật chính là thiếu niên.
“Hách Liên Khánh, ta liền giương oai, ngươi có thể thế nào?” Bách Lý khinh thường nói, bộ dáng có vài phần lười nhác. dáng người cao tới hai thước cường tráng bưu hãn. Đối mặt thảo nguyên hán tử vây quanh ở bốn phía cùng trong tay bọn họ loan đao cung tiễn, Bách Lý không có nửa phần sợ hãi, phía sau lộ ra cự kiếm dài đến một thước, liền cùng người hắn giống nhau, tràn ngập cuồng dã.
“Hừ, Bách Lý, nếu ở địa phương khác, ngươi muốn thế nào ta không xen vào, nhưng Tất Thêm Hồ là thánh hồ của Hách Liên bộ tộc ta, cũng không phải địa phương ngươi có thể giương oai.” Hách Liên Khánh trong tay loan đao dài chỉ, sắc mặt tàn nhẫn, nhưng trong thanh âm có vài phần run sợ. Phía sau tộc nhân cầm trong tay trường cung nhắm ngay đám người Bách Lý, càng có vẻ tin tưởng không đủ.
“Thánh hồ của Hách Liên bộ tộc các ngươi? Ha ha, Tất Thêm Hồ phạm vi ngàn dặm, mấy chục thảo nguyên bộ lạc nhiều thế hệ dựa vào đây sinh sống, Bách Lý bộ tộc chúng ta trăm ngàn năm qua đã ở phía đông Tất Thêm Hồ, Tất Thêm Hồ là thánh hồ của các ngươi, chẳng lẽ không phải là thánh hồ của chúng ta? Dựa vào cái gì các ngươi có thể đến chúng ta liền không thể?” Bách Lý ngửa đầu cuồng tiếu, càng có vẻ uy phong. Bách Lý bộ tộc tuy rằng nhiều thế hệ sinh hoạt bên cạnh sa mạc, nhưng trăm ngàn năm qua cũng thường vượt qua sa mạc tiến vào thảo nguyên, đi vào Tất Thêm Hồ săn bắn bắt cá, nói Tất Thêm Hồ là thánh hồ của bọn hắn xác thực cũng không đủ.
“Ta đây không xen vào, dù sao mảnh thảo nguyên này là đồng cỏ mà Hách Liên bộ tộc chúng ta nhiều thế hệ chăn thả, bất luận kẻ nào không thể đặt chân nửa bước!” Hách Liên Khánh tự biết đuối lý, cưỡng từ đoạt lí nói.
“Trước kia ta không nghe nói qua thảo nguyên có quy cũ này? Hách Liên Khánh, chúng ta liền nói trắng ra, các ngươi coi trọng con băng lý thú bị chúng ta đánh thương, tưởng lấy cái cớ? Được, ta cho ngươi cơ hội này, chỉ cần ngươi có năng lực bắt được nó, ta hai lời không nói quay đầu bước đi, ngươi ngay cả chút năng lực đều không có, vậy cho ta —— cút!” Bách Lý hét lớn một tiếng.
Theo một tiếng “cút”, chiến ý nồng đậm cuồn cuộn dựng lên, tóc dài theo gió loạn vũ, cả người tản mát ra một cỗ phóng đãng thậm chí mang theo vài phần dã man khí phách.
Hách Liên Khánh bị cổ cuồng dã khí phách cả kinh không tự chủ được lui về phía sau từng bước, nhìn hồ nước u lam, chần chờ không trả lời. Con băng lý thú lúc trước đã bị Bách Lý đả thương trốn vào trong hồ, muốn bắt không khó, nhưng vấn đề là Tất Thêm Hồ sâu rộng, mặt ngoài thoạt nhìn bình tĩnh vô kỳ, nhưng dưới nước lại rét lạnh như băng, hơn nữa trong hồ ma thú sinh hoạt, hàng năm súc vật rơi xuống nước ngập nước đông chết hoặc uống nước bị ma thú kéo dưới nước cắn nuốt nhiều vô số kể, liền ngay cả bộ lạc nhiều thế hệ sinh hoạt bên bên hồ cũng không dám xuống nước.
“Hừ, ngay cả chút dũng khí đều không có, còn không biết xấu hổ tự xưng nhi nữ thảo nguyên chi thần!” Bách Lý khinh miệt xì một tiếng. Cầm túi rượu bên hông uống một ngụm rượu mạnh, sau đó kéo kéo da thú lộ ra cơ bắp cứng như sắt thép, tay rút cự kiếm, khiêng trên vai thượng, mang theo vài phần lười nhác lập tức hướng đến hồ nước.
“Bách Lý, ngươi nếu dám đi, đừng trách chúng ta không khách khí.” Hách Liên Khánh loan đao thẳng chỉ, các hán tử thảo nguyên khác cũng gương trường cung.
“Phải không?” Bách Lý không sao cả quay đầu nhìn hắn, cười khinh miệt, vác cự kiếm không coi ai ra gì tiếp tục đi đến. Hai gã đại hán mặc da thú khác khoanh tay, đi nhanh sau hắn, đối với loan đao của Hách Liên Khánh, cung tiễn trong tay hán tử thảo nguyên nhìn như không thấy, sắc mặt bình tĩnh.
Nơi đi qua, nhóm hán tử thảo nguyên theo bản năng thối lui về phía sau, tránh ra một cái thông đạo.
Gia Cát Minh Nguyệt không khỏi cười nhìn Bách Lý, nhiều thế hệ du mục thiên tính dũng cảm vũ dũng, không chỗ nào không phải là thợ săn cùng chiến sĩ ưu tú nhất, tuyệt không thiếu dũng khí, nhưng đối mặt Bách Lý, thế nhưng ngay cả dũng khí chiến một trận đều đề không nổi. Thật lâu không thấy, Bách Lý vẫn kiêu ngạo.
Từng tiếng chân như sấm nổ truyền đến, trong nháy mắt, ít nhất ba trăm hán tử thảo nguyên cưỡi tuấn mã như một cơn gió lốc màu đen chạy như bay mà đến, còn chưa tới trước mặt, liền đều gương trường cung, mấy trăm đạo sát ý lạnh thấu xương nhắm ngay ba người Bách Lý.
“Đại ca!” Hách Liên Khánh kinh hỉ hô to một tiếng, thấy giúp đỡ đến đây, dũng khí cũng lâm vào nhất tráng.
Đối mặt hán tử thảo nguyên chạy vội mà đến, đám người Bách Lý lại hồn như chưa thấy, liền ngay cả ánh mắt đều không có nửa điểm biến hóa, tiếp tục hướng đến mặt hồ.
“Sưu”, hán tử thảo nguyên trước nhất có khuôn mặt gầy yếu, một thân thiết huyết khí, trong tay vũ tên thoát ra, không đợi dây cung trở lại vị trí cũ, lại một vũ tên khác bay ra, không có bất luận kẻ nào phát ra mệnh lệnh, nhưng phía sau mấy trăm hán tử thảo nguyên giống như tâm linh cảm ứng, đồng thời làm động tác giống nhau.
Trong nháy mắt, mấy trăm vũ tên giống như một đàn châu chấu dày đặc, mang tiếng động theo làm người ta sợ phá không, phô thiên địa hướng tới đám người Bách Lý.
Gia Cát Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn lại, hán tử thảo nguyên thuở nhỏ tập võ, am hiểu kỵ xạ, tuy rằng sở học vũ kỹ kém xa bọn họ tinh diệu huyền ảo, nhưng đơn giản trực tiếp, thuần lấy tốc độ cùng lực lượng thủ thắng, này tên pháp của trăm tên thảo nguyên hán tử, nếu chỉ nhìn tốc độ lực lượng, cho dù so với cung thủ thiên không cấp cũng không kém bao nhiêu, tên hán tử thảo nguyên sắc mặt gầy yếu, tên uy thế không kém Tiết Tử Hạo đã tấn chức linh hồn cung thủ, đương nhiên, muốn nói đến kỹ xảo đương nhiên không có cách nào đánh đồng.
Bất quá xem bọn hắn đáp cung động tác, thành thạo hữu lực, hiển nhiên một vòng tề bắn chính là cảnh cáo, chỉ cần bọn họ nguyện ý, nháy mắt liên phát ba tên tuyệt không phải là vấn đề.
Đối mặt mấy trăm mũi tên gào thét mà đến, đám ngườ Bách Lý trên mặt không có nửa điểm ý sợ hãi, cự kiếm hộ trước người, chém ra một quầng sáng huyễn lệ, cự kiếm so với chiến phủ còn nặng ở trong tay bọn họ nhẹ nhàng giống như một thanh tế kiếm.
Bách Lý thực lực không yếu, ở linh hồn trung kỳ, hai gã đại hán khác ở thiên không cấp cùng linh hồn cấp. Nhưng, đối mặt đối thủ thực tại lực không kém gì bọn họ, nhân số lại muốn nhiều hơn gấp trăm lần, cho dù bọn họ có thể ngăn trụ một vòng vũ tiễn này, cũng rất khó chống đỡ được một vòng ba tên liên tiếp công kích.
Dị tượng nổi lên!
Ngay khi một mảnh dày đặc vũ tiễn sắp bay vụt đến trước người, một cỗ hơi thở ngưng thực thần bí xuất hiện, liền ngay cả gió xẹt qua thảo nguyên, tại hơi thở ngưng thực đều đình chỉ lưu động, vũ tiễn phá không mà đến cũng giống như bị đóng băng, nháy mắt yên lặng, vẫn không nhúc nhích huyền phù ở không trung.
Canhe tượng trước mắt quỷ dị, thế cho nên Bách Lý, Hách Liên Khánh, cùng với mấy trăm hán tử thảo nguyên phóng ngựa chạy đến đều ngẩn ra.
Hai thân ảnh phiêu dật từ trên trời mà rơi, nam tử tuổi trẻ tuấn mỹ, nụ cười thản nhiên, tóc đen theo gió mà động, làm hắn tăng thêm vài phần thần bí, tên nữ tử kia tuyệt sắc khuynh thành, cả người tản ra hơi thở điềm nhiên xuất trần. Hai người sóng vai mà đứng, giống như một bức tranh vĩnh hằng, xinh đẹp làm lòng người say.
Nhìn hai người, Hách Liên Khánh cùng đám hán tử thảo nguyên đều lộ ra vẻ mặt khẩn trương cùng ngưng trọng, mà trong mắt Bách Lý lại lóe ra kinh hỉ khó có thể tin.
Gia Cát Minh Nguyệt một tay tiền thân, nhẹ nhàng nắm tay, kình khí bao phủ mấy trăm vũ tên bị buộc chặt, ở kình khí cường đại đè xuống, tất cả tên đều hóa thành bột mịn, liền ngay cả mũi tên chế tạo bằng tinh cương đều vặn vẹo biến hình, thành một đống sắt vụn.
Tất cả hán tử thảo nguyên sắc mặt đều thay đổi, nhìn Gia Cát Minh Nguyệt chậm rãi nắm chặt quyền đầu, lại nhìn một đống mũi tên biến thành sắt vụn lại còn như trước huyền phù giữa không trung, cảm giác trái tim giống nhau cũng bị nắm, trầm trọng ngay cả nhảy lên đều trở nên khó khăn.
Ánh mắt Gia Cát Minh Nguyệt nhìn thẳng đám hán tử thảo nguyên phía sau, hãn tử thảo nguyên cũng dừng ở Gia Cát Minh Nguyệt.
Qua thật lâu, Gia Cát Minh Nguyệt buông ngón tay, tên biến thành sắt vụn rơi xuống.
“Cút.” Thanh âm của Gia Cát Minh Nguyệt rất nhẹ. Nhưng tất cả hán tử thảo nguyên sắc mặt đều biến đổi, tên đầu lĩnh hán tử thảo nguyên cắn răng một cái, cưỡi ngựa quay đầu chạy đi, đám hán tử thảo nguyên khác cũng nhanh chóng rời đi. Ở trước mặt cường giả chân chính, bọn họ võ dũng, chính là đi tới đường tử vong mà thôi.
Gia Cát quay đầu lại đi, nhìn Bách Lý, lộ ra nụ cười thản nhiên.
“Gia Cát Minh Nguyệt, thật là ngươi!” Bách Lý thu hồi vừa rồi phóng đãng không kềm chế được, tựa hồ không thể tin được mắt mình. Nhớ lần đầu ở Bạch Vũ học viện nhìn thấy, hắn còn miễn cưỡng khiêu chiến Gia Cát Minh Nguyệt, mà đến thần long đại tái, Gia Cát Minh Nguyệt cũng đã thành mục tiêu mà bọn hắn đuổi theo, nhưng đến hiện tại, thực lực của Gia Cát Minh Nguyệt tựa hồ lại tiến bộ. Chẳng lẽ, nàng đã đến cửa thánh cấp sao? Bách Lý không thể tin được, tốc độ tiến bộ quá khủng bố.
“Tước La đâu? Tại sao không thấy nàng?” Gia Cát Minh Nguyệt không gặp Tước La, hơi kinh ngạc. Trong ấn tượng Tước La cùng Bách Lý luôn luôn như hình với bóng, quan hệ so với nàng cùng Mặc Sĩ Thần, Tiết Tử Hạo còn tốt hơn.
“Nàng đang bế quan, có lẽ không cần bao lâu có thể tấn chức thánh cấp.” Nhắc tới Tước La, Bách Lý lộ ra thần sắc vui mừng cùng tự hào.
“Nga, phải không? Nhìn thấy Tước La thay ta nói tiếng chúc mừng.” Gia Cát Minh Nguyệt cũng lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, hồi tưởng lúc ban đầu ở Thương Phong Thành cùng Tước La Bách Lý quen biết đối địch, Gia Cát Minh Nguyệt trong lòng có chút hoài niệm.
“Sẽ, đúng rồi các ngươi làm sao có thể ở chỗ này?” Bách Lý nhìn Quân Khuynh Diệu, trong lòng cảm giác được sợ hãi.
“Chúng ta là tới tìm Ngự Phong giả.” Gia Cát Minh Nguyệt nói. Quân Khuynh Diệu đã nói cho nàng, kiện tinh huyễn thủ hộ kia, thánh điện tra được ở trong tay Ngự Phong giả thảo nguyên.
“Ngự Phong giả!” Bách Lý thấp giọng kinh hô một tiếng, ánh mắt toát ra cuồng nhiệt.
Ngự Phong giả là truyền kỳ thảo nguyên. Nghe nói, hắn giống như gió nhẹ thổi khắp thảo nguyên, dấu chân trải rộng mỗi ngõ ngách, lưu lại vô số truyền thuyết thần bí. Hắn là người thủ hộ thảo nguyên, cũng là quyết định giả, dùng phương thức của hắn, duy trì thảo nguyên hòa bình cùng an ninh.
“Băng lý thú không cần sao?” Gia Cát Minh Nguyệt hỏi.
“Muốn, đương nhiên muốn! Ngươi chờ ta một chút, băng lý thú là mỹ vị thế gian khó được, cam đoan ngươi ăn qua một lần liền không quên, hơn nữa nghe nói ăn về sau còn có thể Vĩnh Bảo thanh xuân a, ngay cả Tước La đều… Ha ha.” Nói xong lời cuối cùng, Bách Lý thanh âm quàng quạc mà ngưng, trên khuôn mặt tục tằng tựa hồ đỏ một chút, che giấu cười to vài tiếng, xoay người bay nhanh đến hồ nước.
Tuy rằng Bách Lý nói chưa dứt lời, nhưng xem mặt hắn khó được nhăn nhó, Gia Cát Minh Nguyệt cũng biết này băng lý thú khẳng định là hắn dùng để lấy lòng Tước La, không khỏi có chút buồn cười.
Gặp Bách Lý lao xuống hồ nước, Gia Cát Minh Nguyệt rút ra chủy thủ, một cổ khí thế cường đại phát ra, Bách Lý dừng cước bộ, chỉ thấy một chút hắc mang ở trên mũi nhọn của chủy thủ chợt lóe. Mặt hồ bình tĩnh như cũ, nhưng một đạo đường hầm trong suốt lại thẳng tắp bắn về phía chỗ sâu vài trăm thước ở trong hồ nước, một con ma thú toàn thân trong suốt như băng hình thù kỳ lạ phá thủy mà ra, ở không trung bất lực từ chối vài cái, nằm sấp rơi xuống trước người Bách Lý, tứ chi rút trừu, như vậy hôn mê đi qua.
Bách Lý kinh ngạc nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, từng là đối thủ, hiện đã cường đại làm hắn không dám tưởng tượng. Hắn tuy biết băng lý thú tránh ở vài trăm thước dưới hồ, lại không biết rốt cuộc ở nơi nào, xuống hồ cũng không nhất định có thể bắt được, mà Gia Cát Minh Nguyệt nhẹ nhàng bâng quơ liền trực tiếp đem nó tống xuất khỏi nước. Bách Lý không biết nàng làm thế nào cảm giác vị trí cụ thể của băng lý thú, cũng không biết trong chủy thủ tinh xảo rốt cuộc ẩn chứa lực lượng cường đại cỡ nào, hắn chỉ biết: nếu nói trước kia Gia Cát Minh Nguyệt là mục tiêu bọn hắn ra sức đuổi theo, như vậy hiện tại, ít nhất Bách Lý hắn chỉ sợ là chỉ có thể nhìn, ngay cả tư cách đuổi theo đều không có.
“Thánh cấp, nàng nguyên lai đã tấn chức thánh cấp!” Bách Lý trong lòng thì thào nói.
Đúng lúc này, tiếng chân nặng nề dày đặc lại vang lên, từ xa đến gần, rất nhanh đi ra phụ cận, đúng là những người vừa rồi đào tẩu.
Chẳng lẽ bọn họ còn chưa từ bỏ ý định, lại đưa đến viện binh? Gia Cát Minh Nguyệt nhíu mày, nụ cười thản nhên trên mặt Quân Khuynh Diệu nhiều hơn lạnh lùng sát khí.
“Có điểm không thích hợp!” Gia Cát Minh Nguyệt đột nhiên nói, ở trên mặt những người đó, tràn ngập hoảng sợ, giống như có cái gì cực kì đáng sợ đuổi theo.
Một tiếng tiếng vang thật lớn giống như chim hót truyền đến, sắc nhọn chói tai, hai người cuối cùng phát ra một tiếng hét thảm, thân thể từ trên yên ngựa bay lên, chỉ thấy một bóng đen thật lớn xẹt qua, đem hai người cầm, sau đó lướt lên thiên không.
Gia Cát Minh Nguyệt nhìn rõ, bóng đen thật lớn đúng là một con cự điểu chiều cao chừng năm thước, hai cánh màu đen dang rộng hơn hai mươi thước, bên trong ma thú, ác điểu hình thể thật lớn tuy rằng rất thưa thớt, nhưng cũng không phải không có. Nhưng kỳ lạ mà làm người ta sợ hãi là tứ trảo nhất tê, đem hai người tê thành hai đoạn, nhét vào mỏ nhọn nuốt mấy khẩu liền nuốt xuống bụng. Huyết vũ nhô lên cao, rơi xuống phía dưới những người đó, vài tên kỵ sĩ trong lòng hoảng hốt, sợ tới mức ngã xuống ngựa, nếu không phải mặt sau đồng bạn, chỉ sợ đương trường sẽ táng thân dưới vó ngựa.
“Song đầu ác thứu!” Quân Khuynh Diệu nhẹ giọng nói, trên mặt lộ ra hiếm thấy ghét cay ghét đắng. Mà đám người Bách Lý lại nhất tề thay đổi sắc mặt.
“Đây là song đầu ác thứu?” Gia Cát Minh Nguyệt kinh hô một tiếng. Song đầu ác thứu, ma thú phi hành hung mãnh nhất, tàn nhẫn nhất trong truyền thuyết, ác danh tuyệt đối đứng hàng thứ ba, thậm chí thứ nhất đều chẳng có gì lạ. Không chỉ vì nó cường đại, muốn nói đến cường đại, còn không có bao nhiêu ma thú có thể cùng Ma mông đánh đồng. Nhưng cùng tất cả ma thú khác bất đồng là Song đầu ác thứu chỉ đối với một loại đồ ăn cảm thấy hứng thú, đó chính là nhân loại.
Phàm là địa phương có Song đầu ác thứu xuất hiện, phạm vi trong vòng trăm dặm, không có người nào có thể chạy ra khỏi ma trảo của nó, so với Gia Cát Minh Nguyệt từng gặp qua Huyết nha huyễn tướng cùng Thực kim kiến còn đáng sợ hơn. Dù sao Huyết nha chủ yếu sinh hoạt trong cho sâu rừng rậm, nơi mà không có dấu chân đặt tới, hơn nữa lực công kích có hạn, mà Thực kim kiến đối với hoàn cảnh sinh tồn yêu cầu cực cao, tuyệt không dễ dàng di chuyển. Mà Song đầu ác thứu có thân hình thật lớn, tứ trảo hữu lực, hai cánh sắc nhọn, dựa vào năng lực phi hành xâm phạm thôn trang nhân loại, nơi đi qua không ai có thể may mắn thoát khỏi. Ở trong trăm ngàn năm lịch sử của nhân loại, còn không có ma thú giống ác thứu đối với nhân loại tạo thành thương tổn thật lớn như vậy, mang đến khủng hoảng vô tận.
“Không phải nói chúng nó đã sớm diệt sạch sao, làm sao có thể xuất hiện ở trong này?” Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy kinh ngạc, giống như loại ma thú hung tàn này, đương nhiên không có khả năng tồn tại đến bây giờ, đã sớm bị hộ quốc thánh giả các quốc gia cùng cao thủ lánh đời liên thủ tiêu diệt không còn, nghe nói đã hơn một ngàn năm không có người gặp Song đầu ác thứu.
“Không có diệt sạch, sa mạc còn có tung tích của chúng nó.” Quân Khuynh Diệu lạnh lùng nói.
“Cứu mạng, cứu mạng.” Đám kỵ sĩ sợ hãi vạn phần phát ra tiếng kêu như bệnh tâm thần.
Song đầu ác thứu lại phát tiếng kêu to sắc nhọn, tứ chỉ lợi trảo còn mang theo máu tươi cùng thịt vụn, dang hai cánh hướng đám người phía dưới đáp xuống, đối dừng ở mặt sau cùng sợ tới mức toàn thân phát run tuấn mã xem đều không có coi trọng liếc mắt một cái.
Một vũ tên bay đi, nhưng liền ngay cả linh hồn cấp đều không thể đối với nó cấu thành nửa điểm thương tổn. Quân Khuynh Diệu trường kiếm ra tay, tức khắc sát ý nồng đậm cùng hơi thở cường đại ngạo nghễ thiên địa, liền ngay cả Tất Thêm Hồ yên lặng đều nhấc lên từng trận ba thao, một đạo kình khí như có thực chất từ kiếm bắn ra, giống như cầu vồng xé rách thiên địa.
Song đầu ác thứu không hổ là thượng đẳng nhất hung ma, không chỉ hung tàn thành tánh, hơn nữa giảo hoạt dị thường, biết người này có năng lực diệt sát nó, lại cũng không có hoảng né, thu lại hai cánh, thân thể giống như thạch hướng về, tuy rằng lưng bị kình khí của Quân Khuynh Diệu chém trúng, lông thiết vũ bay tán loạn, nhưng không có bị vết thương trí mệnh. Liền tại thân thể sắp rơi xuống, Song đầu ác thứu dang hai cánh, dán mặt nhanh chóng lướt qua, tiếp tục hướng đám kỵ sĩ, nương đám người che giấu tránh né Quân Khuynh Diệu công kích.
Tuy rằng không biết Quân Khuynh Diệu vì sao thái độ khác thường ra tay, nhưng Gia Cát Minh Nguyệt không có nửa điểm chần chờ, dưới chân vừa động, thân hình quỷ dị nháy mắt xuất hiện phía sau đám người, trên mũi nhọn chủy thủ có quang hàn, phát tán ra hơi thở hủy diệt.
Song đầu ác thứu cảm giác được hơi thở hủy diệt, cả kinh chụp hai cánh, thân hình thật lớn phóng lên cao, nhưng thánh cấp cao thủ công kích lại không phải dễ dàng lẫn qua, một đạo quang mang mảnh như tơ, lại chói mắt chói mắt từ trên chủy thủ bắn ra, bắn qua một cái đầu của Song đầu ác thứu, dập nát.
Bách Lý nhìn một màn này, cũng không kinh ngạc. Mà đám kỵ sĩ Hách Liên bộ tộc bọn lại toàn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, may mắn, vừa rồi bọn họ chạy trốn mau, nếu không, trước mắt Song đầu ác thứu là kết cục của bọn họ. Đám người Hách Liên bộ tộc vừa mừng vừa sợ lại sợ nhìn về phía Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu. Hai người này có lai lịch gì?
Song đầu ác thứu chỉ còn một cái đầu phát ra một tiếng thê thảm, nhưng không có bị mất mạng, hai cánh vỗ bay vào đám mây bỏ chạy. Tốc độ, liền ngay cả Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu đều đuổi không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó đào tẩu.
Đúng lúc này, phía trên thiên không, thân ảnh Song đầu ác thứu đang muốn trốn xa đột nhiên lắc lư, giống như bị cuốn vào dòng khí cuồng bạo hỗn loạn, vô lực vỗ cánh, thân thể không chịu khống chế ở trong dòng khí bốc lên không thôi.
Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu mơ hồ cảm giác được một cỗ kình khí cường đại giống như dòng nước sôi trào, bao vây lấy Song đầu ác thứu, không hề quy luật đè ép quay cuồng.
Một gã lão nhân đạp không mà đến, hành tẩu trên không hề nhấp nhô, tóc theo gió dựng lên, một thân tố bào tẩy trắng bệch lăng phong tung bay, phía sau là một trường cung loang lổ, cũng như quần áo của hắn mộc mạc đơn giản. Khuôn mặt của hắn bao hàm tang thương, lại có một loại cơ trí thanh dật mị lực. Theo gió mà đi, thoải mái lạnh nhạt, giống nhau ở nhà mình đi dạo.
Tay lão nhân gương trường cung, rớt ra không huyền, banh một thanh âm vang lên, tức khắc, kình khí bao vây Song đầu ác thứu hóa thành một mảnh phong nhận, xoay tròn.
“Diệt!” Lão nhân khẽ quát một tiếng, hai tay hợp lại. Gia Cát Minh Nguyệt cảm giác rõ ràng, một luồng khí sắc bén theo thiên không bao phủ thiên địa, trong lúc đó, Song đầu ác thứu liền bị giảo thành thịt vụn, bị cuồng phong thổi đi không biết phương nào.
Ngay cả Quân Khuynh Diệu và Gia Cát Minh Nguyệt thánh giả thực lực cũng chưa có thể một kích làm Song đầu ác thứu mất mạng, nhưng lại bị hắn nhấc tay đánh thành mảnh vụn.
Gia Cát Minh Nguyệt nhìn, cảnh tượng trước mắt thật sâu nhập trong óc, thật lâu khó có thể quên.
Tất cả mọi người kinh sợ, ánh mắt nhìn phía thiên không tràn ngập kinh ngạc, sùng bái, thậm chí là cuồng nhiệt.
Lão nhân thu hồi trường cung, để sau lưng, trên mặt cơ trí thanh dật vẫn như cũ bình thản, thản nhiên nhìn phía dưới, rồi sau đó xoay người theo gió mà đi. Vài cái hô hấp liền biến mất.
“Ngự Phong giả, là Ngự Phong giả.” Rốt cục, có người kinh hô ra tiếng.
“Không sai, tố y trường cung, tên phong thông thần, trừ bỏ Ngự Phong giả còn có thể là ai?”
“Thật không nghĩ tới, có thể nhìn thấy Ngự Phong giả đứng đầu thảo nguyên, chuyến này thật đúng là không có đến không!”
Cho nên mọi người đắm chìm trong rung động cùng kinh hỉ.
“Hắn chính là Ngự Phong giả, mình tìm kiếm Ngự Phong giả, thảo nguyên người thủ hộ!” Gia Cát Minh Nguyệt hít sâu một hơi, bình ổn đáy lòng rung động.
Ngự Phong giả theo gió mà đi, phía sau lưu lại một song song tràn ngập kính sợ hoặc là cuồng nhiệt ánh mắt.
“Bách Lý, ta đi trước.” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn phương hướng Ngự Phong giả ly khai, nói với Bách Lý. Rồi sau đó ánh mắt không tốt nhìn phía tộc nhân Hách Liên bộ, cảm nhận được ánh mắt của nàng mọi người cúi đầu.
“Các ngươi đi thôi, cẩn thận, băng lý thú ta cho ngươi lưu trữ.” Bách Lý nói.
“Không cần, đưa cho Tước La đi.” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Bách Lý trên mặt hiện lên màu đỏ, cười nói tiếp, “Nhớ rõ nhìn thấy Tước La thay ta nói tiếng chúc mừng.”
“Được…” Bách Lý dùng sức gật đầu. Trong lòng lại quyết tâm, chính mình cũng cố gắng, không nói đuổi theo Gia Cát Minh Nguyệt, ít nhất muốn đuổi kịp Tước La, trở thành người có tư cách đứng bên cạnh Tước La.
Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu hướng tới phương hướng Ngự Phong giả ly khai, thảo nguyên hóa thành một mảnh màu xanh, theo bên người bay ngược qua. Phía trước, một lão giả tố bào màu trắng khoanh tay mà đứng, thân ảnh cô độc mà cứng cáp, ở trong thảo nguyên giống như một tấm bia to vĩnh hằng.
“Các ngươi tới tìm ta?” Ngự Phong giả nhẹ giọng nói, thanh âm thanh nhã mà từ tính, liền như xẹt qua thảo nguyên tinh thuần mà lại cửu viễn thanh phong.
Giờ khắc này, Gia Cát Minh Nguyệt không tự giác lấy hắn cùng Đại cung tư so sánh. Ở trên người Ngự Phong giả, Gia Cát Minh Nguyệt cũng không có cảm nhận được như Đại cung tư uy lâm thiên hạ, khí phách vô thượng, nhưng tại thảo nguyên, hắn chính là thần, sinh mệnh của hắn, linh hồn của hắn đều cùng thảo nguyên hòa hợp nhất thể.
“Nói đi, vì sao tìm ta? Là vì tinh huyễn thủ hộ, đúng không?” Không có chờ Gia Cát Minh Nguyệt trả lời, Ngự Phong giả xoay người nhìn Gia Cát Minh Nguyệt nói.
Gia Cát Minh Nguyệt cảm giác được trên người tinh huyễn thủ hộ truyền đến linh lực dao động mãnh liệt, lập tức hiểu trên người Ngự Phong giả quả nhiên có tinh huyễn thủ hộ, cũng cảm ứng được dao động như vậy, cho nên đoán được ý đồ mình đến.
“Tiền bối, tinh huyễn thủ hộ đối với vãn bối có ý nghĩa vô cùng lớn, hy vọng tiền bối có thể nhịn đau bỏ những thứ yêu thích.” Gia Cát Minh Nguyệt cúi đầu hành lễ nói.
“Ngươi tên là gì?” Ngự phong giả hỏi.
“Gia Cát Minh Nguyệt.”
Ngự phong giả dừng ở Gia Cát Minh Nguyệt, giống như là muốn nhìn thấu ý đồ chân thật trong nội tâm nàng, bất quá Gia Cát Minh Nguyệt không có nói sai, vì thế thản nhiên nhìn lại ánh mắt của hắn.
“Ha ha, tinh huyễn thủ hộ, đối với ta không có tác dụng.” Ngự Phong giả thản nhiên nói.
Gia Cát Minh Nguyệt nghe nói như thế trong lòng vui vẻ, nhưng lại nghe thấy Ngự Phong giả lạnh lùng nói ra: “Tại sao ta muốn đem nó đưa ngươi, cho ta lý do.”
“Chỉ cần tiền bối nguyện ý nhịn đau bỏ những thứ yêu thích, mặc kệ tiền bối có yêu cầu gì, vãn bối đều toàn lực làm.” Gia Cát Minh Nguyệt sớm biết sự tình sẽ không dễ dàng, vì thế nói.
Ngự Phong giả nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, trong ánh mắt hiện lên vài tia khác thường.
Gia Cát Minh Nguyệt bị ánh mắt khác thường nhìn trong lòng sợ hãi, ánh mắt của lão nhân này thật sự là sấm nhân. Sẽ yêu cầu gì?
“Đi phía tây, ngoài ba trăm dặm có người chăn nuôi, giết hắn, tinh huyễn thủ hộ cho ngươi.” Ngự Phong giả nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Giết người? Gia Cát Minh Nguyệt sửng sốt, nàng cũng không nghĩ tới đối phương để cho nàng đi giết người.
“Người nọ tội ác tày trời, ngươi đi thay ta đi giết chết, ta liền đem tinh huyễn thủ hộ cho ngươi.” Ngự Phong giả khẩu khí thản nhiên.
“Được.” Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu, theo lời của Ngự Phong giả cân nhắc ra, người này không phải Ngự Phong giả giết không được, mà là hắn ngại phiền toái không đi. Bởi vì hắn nói là thay hắn đi một chuyến. Nghĩ đến cũng phải, Ngự Phong giả thực lực cao cường, trong thảo nguyên có ai là đối thủ.
“Ngươi phải tự mình đi giết, không thể để cho người khác hỗ trợ, hiểu được không?” Ngự Phong giả hơi hí mắt, cường điệu.
Gia Cát Minh Nguyệt đáp ứng xuống, nhưng trong lòng suy tư. Ngự Phong giả đề yêu cầu này, tựa hồ có cái gì không thích hợp. Chỉ đơn giản là đi giết một cái ác nhân?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.