Chương 68: Đều là nữ nhi 2
Cẩm Hồng Loan
15/09/2015
"Không cần cố kỵ ta, ăn ngay nói thật đi." Thấy dáng vẻ khẩn trương của hai nha hoàn, Hạ Trì Uyển cười nhếch miệng, càng thêm đắng chát.
"Tướng gia, tướng gia đối xử với tiểu thư, không sâu đậm bằng các tiểu thư khác."
Bão Cầm muốn ngăn cản Thạch Tâm, để cho Thạch Tâm đừng có trả lời vấn đề của tiểu thư, hoặc là dùng thiện ý nói dối lừa gạt tiểu thư, dỗ dành tiểu thư cũng được.
Nhưng nghe thấy Thạch Tâm trả lời xong, Bão Cầm tức ơi là tức.
Thạch Tâm Thạch Tâm, quả nhiên là đủ thành thực!
Trong lòng Thạch Tâm cũng khó chịu, nhưng mà ở trước mặt tiểu thư nhà mình, thật sự là không nói được lời trái lương tâm.
Nghe Thạch Tâm trả lời hàm súc như thế, Hạ Trì Uyển nở nụ cười.
Đâu chỉ là không sâu đậm bằng, nếu không phải là có danh phận, nếu không phải nàng có ấn tượng chính mình từ nhỏ lớn lên trong tướng phủ, nàng thậm chí hoài nghi, liệu mình có thật là nữ nhi ruột thịt của cha hay không.
Chính là nữ nhi đến làm con thừa tự, so với nàng, cha cũng thân thiết hơn ba phần đi ?
Vì cái gì mà cha đối đãi với những nữ nhi khác đều dụng tâm, mà chỉ đối với nàng, lại lạnh nhạt như thế, thậm chí nàng cảm thấy, cha nàng đối với nàng còn có một tia oán hận?
Với tư cách là nữ nhi, Hạ Trì Uyển hoàn toàn không thể lý giải loại tâm lý này của Hạ Bá Nhiên.
Nếu như nói cha không thích nàng, chỉ là bởi vì Phủ Đại Tướng quân, ông ngoại của nàng, đám cậu bên ngoại của nàng, như vậy năm đó khi mẫu thân vẫn còn là đích nữ của phủ Đại tướng quốc, cũng đã là tình huống này rồi.
Cha cần gì phải hướng Phủ Đại Tướng quân, cầu hôn mẫu thân đâu?
Lần trước trở về sau khi bị sơn tặc bắt, nàng sốt rất cao, vài lần tưởng chết, nhưng mà cha lại lạnh lùng chỉ phái ma ma cùng nha hoàn đến chăm sóc nàng.
Cánh tay Hạ Phù Dung chẳng qua chỉ bị thương một chút, cũng không nguy hiểm đến tính mạng, cha lại lo lắng ở bên cạnh Hạ Phù Dung.
Bởi vậy, Hạ Trì Uyển phi thường rõ ràng, đời trước mình bị chết thê thảm như thế, đối với việc cha vứt bỏ không để ý, có quan hệ rất lớn!
Trước kia Thu di nương hạ dược hại nàng, cha tuy có giận dữ, nhưng cuối cùng cũng chỉ là tiếng sấm lớn, hạt mưa nhỏ.
Nếu không phải nàng dùng tâm kế, quyền quản lý tướng phủ này, hôm nay sao có thể dễ dàng chuyển tới trong tay của nàng như vậy.
Dù Thu di nương không nghĩ biện pháp kéo dài một chút, cha cũng sẽ buông tha, một lần nữa đem quyền quản lý, trả đến tay Thu di nương.
Xem ra, nâng Thu di nương thành kế thất, không chỉ có nàng và Thu di nương nghĩ, trước nay ngay cả cha, cũng có tâm tư này đấy.
Chỉ là, cha đến cùng vẫn kiêng kị Phủ Đại Tướng quân, cho nên đời trước mới có thể một mực đợi đến lúc nàng mở miệng, mới đáp ứng chuyện này.
Hạ Trì Uyển cười lạnh, phụ thân tốt, thực sự là phụ thân tốt của Hạ Trì Uyển nàng đó.
"Tiểu thư, những đồ vật trong phòng Thu di nương đều được đưa đến rồi." Một nha hoàn tiến đến nhỏ giọng báo cáo, thấy khuôn mặt Hạ Trì Uyển cũng không dễ nhìn, giọng nói cũng nhỏ đi theo.
"Đi xuống đi." Hạ Trì Uyển vung tay lên.
Cha nàng đã không thèm để ý nàng, như vậy nàng làm tổn thương người mà cha để ý, trong lòng cũng sẽ không áy náy và nương tay.
Vốn dĩ, Hạ Tử Hiên tiến cung, đơn giản chỉ là đi mờ ngự y giúp Hạ Phù Dung, ai biết, vừa mời, lại mời được trò hay.
Hạ Tử Hiên đại khái tiến cung một canh giờ, tiếp theo, sau lưng chính là đại đội nhân mã đi theo, đánh đến phủ tướng gia đấy.
Vị công công giọng éo éo như vịt đực, mang theo một chút không khí vui mừng và đắc ý, đến tướng phủ tuyên chỉ.
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Đại công tử của tướng phủ tuổi trẻ tài cao, trưởng nữ tướng phủ tướng mạo vẹn toàn, đặc biệt ban thưởng trăm lượng hoàng kim."
Nghe thấy đạo thánh chỉ này, vốn là lo lắng không thôi, lúc này trên mặt Hạ Bá Nhiên cười cười, xem ra Phù nhi cũng không phải là sát tinh của tướng phủ!
"Tướng gia, tướng gia đối xử với tiểu thư, không sâu đậm bằng các tiểu thư khác."
Bão Cầm muốn ngăn cản Thạch Tâm, để cho Thạch Tâm đừng có trả lời vấn đề của tiểu thư, hoặc là dùng thiện ý nói dối lừa gạt tiểu thư, dỗ dành tiểu thư cũng được.
Nhưng nghe thấy Thạch Tâm trả lời xong, Bão Cầm tức ơi là tức.
Thạch Tâm Thạch Tâm, quả nhiên là đủ thành thực!
Trong lòng Thạch Tâm cũng khó chịu, nhưng mà ở trước mặt tiểu thư nhà mình, thật sự là không nói được lời trái lương tâm.
Nghe Thạch Tâm trả lời hàm súc như thế, Hạ Trì Uyển nở nụ cười.
Đâu chỉ là không sâu đậm bằng, nếu không phải là có danh phận, nếu không phải nàng có ấn tượng chính mình từ nhỏ lớn lên trong tướng phủ, nàng thậm chí hoài nghi, liệu mình có thật là nữ nhi ruột thịt của cha hay không.
Chính là nữ nhi đến làm con thừa tự, so với nàng, cha cũng thân thiết hơn ba phần đi ?
Vì cái gì mà cha đối đãi với những nữ nhi khác đều dụng tâm, mà chỉ đối với nàng, lại lạnh nhạt như thế, thậm chí nàng cảm thấy, cha nàng đối với nàng còn có một tia oán hận?
Với tư cách là nữ nhi, Hạ Trì Uyển hoàn toàn không thể lý giải loại tâm lý này của Hạ Bá Nhiên.
Nếu như nói cha không thích nàng, chỉ là bởi vì Phủ Đại Tướng quân, ông ngoại của nàng, đám cậu bên ngoại của nàng, như vậy năm đó khi mẫu thân vẫn còn là đích nữ của phủ Đại tướng quốc, cũng đã là tình huống này rồi.
Cha cần gì phải hướng Phủ Đại Tướng quân, cầu hôn mẫu thân đâu?
Lần trước trở về sau khi bị sơn tặc bắt, nàng sốt rất cao, vài lần tưởng chết, nhưng mà cha lại lạnh lùng chỉ phái ma ma cùng nha hoàn đến chăm sóc nàng.
Cánh tay Hạ Phù Dung chẳng qua chỉ bị thương một chút, cũng không nguy hiểm đến tính mạng, cha lại lo lắng ở bên cạnh Hạ Phù Dung.
Bởi vậy, Hạ Trì Uyển phi thường rõ ràng, đời trước mình bị chết thê thảm như thế, đối với việc cha vứt bỏ không để ý, có quan hệ rất lớn!
Trước kia Thu di nương hạ dược hại nàng, cha tuy có giận dữ, nhưng cuối cùng cũng chỉ là tiếng sấm lớn, hạt mưa nhỏ.
Nếu không phải nàng dùng tâm kế, quyền quản lý tướng phủ này, hôm nay sao có thể dễ dàng chuyển tới trong tay của nàng như vậy.
Dù Thu di nương không nghĩ biện pháp kéo dài một chút, cha cũng sẽ buông tha, một lần nữa đem quyền quản lý, trả đến tay Thu di nương.
Xem ra, nâng Thu di nương thành kế thất, không chỉ có nàng và Thu di nương nghĩ, trước nay ngay cả cha, cũng có tâm tư này đấy.
Chỉ là, cha đến cùng vẫn kiêng kị Phủ Đại Tướng quân, cho nên đời trước mới có thể một mực đợi đến lúc nàng mở miệng, mới đáp ứng chuyện này.
Hạ Trì Uyển cười lạnh, phụ thân tốt, thực sự là phụ thân tốt của Hạ Trì Uyển nàng đó.
"Tiểu thư, những đồ vật trong phòng Thu di nương đều được đưa đến rồi." Một nha hoàn tiến đến nhỏ giọng báo cáo, thấy khuôn mặt Hạ Trì Uyển cũng không dễ nhìn, giọng nói cũng nhỏ đi theo.
"Đi xuống đi." Hạ Trì Uyển vung tay lên.
Cha nàng đã không thèm để ý nàng, như vậy nàng làm tổn thương người mà cha để ý, trong lòng cũng sẽ không áy náy và nương tay.
Vốn dĩ, Hạ Tử Hiên tiến cung, đơn giản chỉ là đi mờ ngự y giúp Hạ Phù Dung, ai biết, vừa mời, lại mời được trò hay.
Hạ Tử Hiên đại khái tiến cung một canh giờ, tiếp theo, sau lưng chính là đại đội nhân mã đi theo, đánh đến phủ tướng gia đấy.
Vị công công giọng éo éo như vịt đực, mang theo một chút không khí vui mừng và đắc ý, đến tướng phủ tuyên chỉ.
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Đại công tử của tướng phủ tuổi trẻ tài cao, trưởng nữ tướng phủ tướng mạo vẹn toàn, đặc biệt ban thưởng trăm lượng hoàng kim."
Nghe thấy đạo thánh chỉ này, vốn là lo lắng không thôi, lúc này trên mặt Hạ Bá Nhiên cười cười, xem ra Phù nhi cũng không phải là sát tinh của tướng phủ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.