Chương 31: Tướng gia bị bệnh 2
Cẩm Hồng Loan
15/09/2015
Thu di nương thấy hai mẹ con này bộ dáng không có đầu óc, trong mắt hiện lên ý coi thường, trong lòng cũng cực kỳ thoả mãn.
"Khóc cái gì, ta còn chưa chết đâu!" Tránh ở phía sau giường mạn , Hạ Bá Nhiên rất là không kiên nhẫn quát to, kỳ thực hắn cũng không có bị bệnh nặng gì, chỉ có điều là không biết tại sao mà trên người nổi lên rất nhiều điểm đỏ , ngay cả trên mặt cũng đầy một đám.
Hắn đường đường là tướng gia của nước Đại Chu, nếu như phải mang dáng vẻ quỷ quái này, ngày mai vào triều sớm sao được!
Bị Hạ Bá Nhiên rống to như vậy, Trịnh di nương cùng Hạ Mạc Linh vội vã thu lại nước mắt, chỉ là vai vẫn còn run lên.
"Đại phu, như thế nào?" Thu di nương tiến lên hỏi.
"Tiểu nhân hổ thẹn, tướng gia mạch tượng bình thường, thân thể không nóng không lạnh, không biết thật ra chứng bệnh của tướng gia xuất phát từ nguyên nhân gì đây...."
Đại phu xấu hổ đến mức mặt cũng không ngẩng lên được, bởi vì ngay cả một suy đoán cơ bản hắn cũng nói không ra lời.
"Nhị tỷ đâu?" Hạ Vũ Hân đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chung quanh, kinh ngạc nói , "Đại tỷ là bị cấm túc, không tới cũng thôi đi, tại sao nhị tỷ cũng không thấy đâu?"
Hạ Trì Uyển lại ngu ngốc cái gì không biết, vào lúc này lại trốn tránh không gặp người?
"Hân nhi, không được nói bậy." Đào di nương quát khẽ Hạ Vũ Hân một câu, chỉ là những lời này không có uy nghiêm gì mà thôi.
"Xem ra, nhị tỷ thật tình là một chút cũng không quan tâm cha a, thế mà từ trước đến giờ, cha thương nhị tỷ như vậy ." Thật vất vả bắt được lúc Hạ Trì Uyển phạm sai lầm, Hạ Mạc Linh nào có đạo lý không bỏ đá xuống giếng.
Thu di nương lắc đầu, nàng còn tưởng rằng Hạ Trì Uyển bởi vì sự việc đạo phỉ mà thay đổi thành thông minh. Hiện tại xem ra, chẳng qua chỉ là cư xử thất thường.
"Tất cả im miệng cho ta!" Hắn bệnh thành như vậy, đích nữ đối với hắn chẳng quan tâm, lửa giận trong lòng Hạ Bá Nhiên càng thêm mãnh liệt.
Hạ Trì Uyển quả nhiên cùng nương nàng nội tâm như nhau , cho dù hắn đối xử với Hạ Trì Uyển tốt thế nào đi nữa, trong lòng Hạ Trì Uyển cũng không có người cha này.
Đúng như tảng đá vô tâm Vân Thiên Độ kia, lúc sinh hạ Hạ Trì Uyển thà rằng ở lâu dài trong am miếu, cũng không muốn làm thừa tướng phu nhân phong quang náo nhiệt!
"Cha, nhưng mà ta không nhịn được. Nhị tỷ có thể nào không có lương tâm như vậy, cha đã bệnh thành cái dạng này rồi, nhị tỷ thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn cha, đây chính là đại bất hiếu. Nữ nhi muốn đi tìm nhị tỷ, nếu như nhị tỷ không chịu đến, thì cho dù phải xúc phạm nhị tỷ, nữ nhi cũng phải đem nhị tỷ mắng cho tỉnh!" Hạ Mạc Linh nhân cơ hội đè ép Hạ Trì Uyển, triệt để gây xích mích quan hệ giữa Hạ Trì Uyển cùng Hạ Bá Nhiên.
"Người đâu, đi xem tiểu thư đang làm cái gì." Hạ Bá Nhiên kìm lại tức giận, quyết định cho Hạ Trì Uyển một lần cơ hội, nếu như Hạ Trì Uyển bởi vì không có nhận được tin tức mới đến muộn, hắn liền tha thứ Hạ Trì Uyển.
Thu di nương cho hạ nhân một cái ánh mắt, hạ nhân gật đầu, đi đến trong viện Hạ Trì Uyển, lập tức mang tin tức trở về, "Hồi lão gia, tiểu thư cũng không có ở trong viện của nàng. Nghe bọn hạ nhân nói, tiểu thư vừa nghe lão gia phát bệnh nặng, liền quá sợ hãi, ở trong phòng đi qua đi lại nửa ngày, sau đó liền rời đi. Tiểu thư dường như đi đến phủ đại tướng quân."
Cái người này, vô tình hay cố ý đều hàm ý rằng Hạ Trì Uyển bị bệnh của Hạ Bá Nhiên dọa chạy.
Thu di nương âm thầm gật đầu, đối với câu trả lời của hạ nhân thoả mãn cực kỳ.
"A, nhị tỷ đây là cầm bao quần áo đi phủ đại tướng quân tị nạn phải không?" Hạ Vũ Hân tiếp tục cử chỉ "Vô ý" của mình, "Đồng ngôn vô kỵ" .
"Hân nhi." Đào di nương lần thứ hai thấp giọng nói , "Lão gia chẳng qua là thân thể bị nổi lên vết đỏ, đâu phải là bệnh nặng gì, nói cái gì mà tị nạn. Có lẽ tiểu thư nhớ nhung người của Vân gia, vì vậy mới đi Vân gia ở mấy ngày."
"Khóc cái gì, ta còn chưa chết đâu!" Tránh ở phía sau giường mạn , Hạ Bá Nhiên rất là không kiên nhẫn quát to, kỳ thực hắn cũng không có bị bệnh nặng gì, chỉ có điều là không biết tại sao mà trên người nổi lên rất nhiều điểm đỏ , ngay cả trên mặt cũng đầy một đám.
Hắn đường đường là tướng gia của nước Đại Chu, nếu như phải mang dáng vẻ quỷ quái này, ngày mai vào triều sớm sao được!
Bị Hạ Bá Nhiên rống to như vậy, Trịnh di nương cùng Hạ Mạc Linh vội vã thu lại nước mắt, chỉ là vai vẫn còn run lên.
"Đại phu, như thế nào?" Thu di nương tiến lên hỏi.
"Tiểu nhân hổ thẹn, tướng gia mạch tượng bình thường, thân thể không nóng không lạnh, không biết thật ra chứng bệnh của tướng gia xuất phát từ nguyên nhân gì đây...."
Đại phu xấu hổ đến mức mặt cũng không ngẩng lên được, bởi vì ngay cả một suy đoán cơ bản hắn cũng nói không ra lời.
"Nhị tỷ đâu?" Hạ Vũ Hân đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chung quanh, kinh ngạc nói , "Đại tỷ là bị cấm túc, không tới cũng thôi đi, tại sao nhị tỷ cũng không thấy đâu?"
Hạ Trì Uyển lại ngu ngốc cái gì không biết, vào lúc này lại trốn tránh không gặp người?
"Hân nhi, không được nói bậy." Đào di nương quát khẽ Hạ Vũ Hân một câu, chỉ là những lời này không có uy nghiêm gì mà thôi.
"Xem ra, nhị tỷ thật tình là một chút cũng không quan tâm cha a, thế mà từ trước đến giờ, cha thương nhị tỷ như vậy ." Thật vất vả bắt được lúc Hạ Trì Uyển phạm sai lầm, Hạ Mạc Linh nào có đạo lý không bỏ đá xuống giếng.
Thu di nương lắc đầu, nàng còn tưởng rằng Hạ Trì Uyển bởi vì sự việc đạo phỉ mà thay đổi thành thông minh. Hiện tại xem ra, chẳng qua chỉ là cư xử thất thường.
"Tất cả im miệng cho ta!" Hắn bệnh thành như vậy, đích nữ đối với hắn chẳng quan tâm, lửa giận trong lòng Hạ Bá Nhiên càng thêm mãnh liệt.
Hạ Trì Uyển quả nhiên cùng nương nàng nội tâm như nhau , cho dù hắn đối xử với Hạ Trì Uyển tốt thế nào đi nữa, trong lòng Hạ Trì Uyển cũng không có người cha này.
Đúng như tảng đá vô tâm Vân Thiên Độ kia, lúc sinh hạ Hạ Trì Uyển thà rằng ở lâu dài trong am miếu, cũng không muốn làm thừa tướng phu nhân phong quang náo nhiệt!
"Cha, nhưng mà ta không nhịn được. Nhị tỷ có thể nào không có lương tâm như vậy, cha đã bệnh thành cái dạng này rồi, nhị tỷ thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn cha, đây chính là đại bất hiếu. Nữ nhi muốn đi tìm nhị tỷ, nếu như nhị tỷ không chịu đến, thì cho dù phải xúc phạm nhị tỷ, nữ nhi cũng phải đem nhị tỷ mắng cho tỉnh!" Hạ Mạc Linh nhân cơ hội đè ép Hạ Trì Uyển, triệt để gây xích mích quan hệ giữa Hạ Trì Uyển cùng Hạ Bá Nhiên.
"Người đâu, đi xem tiểu thư đang làm cái gì." Hạ Bá Nhiên kìm lại tức giận, quyết định cho Hạ Trì Uyển một lần cơ hội, nếu như Hạ Trì Uyển bởi vì không có nhận được tin tức mới đến muộn, hắn liền tha thứ Hạ Trì Uyển.
Thu di nương cho hạ nhân một cái ánh mắt, hạ nhân gật đầu, đi đến trong viện Hạ Trì Uyển, lập tức mang tin tức trở về, "Hồi lão gia, tiểu thư cũng không có ở trong viện của nàng. Nghe bọn hạ nhân nói, tiểu thư vừa nghe lão gia phát bệnh nặng, liền quá sợ hãi, ở trong phòng đi qua đi lại nửa ngày, sau đó liền rời đi. Tiểu thư dường như đi đến phủ đại tướng quân."
Cái người này, vô tình hay cố ý đều hàm ý rằng Hạ Trì Uyển bị bệnh của Hạ Bá Nhiên dọa chạy.
Thu di nương âm thầm gật đầu, đối với câu trả lời của hạ nhân thoả mãn cực kỳ.
"A, nhị tỷ đây là cầm bao quần áo đi phủ đại tướng quân tị nạn phải không?" Hạ Vũ Hân tiếp tục cử chỉ "Vô ý" của mình, "Đồng ngôn vô kỵ" .
"Hân nhi." Đào di nương lần thứ hai thấp giọng nói , "Lão gia chẳng qua là thân thể bị nổi lên vết đỏ, đâu phải là bệnh nặng gì, nói cái gì mà tị nạn. Có lẽ tiểu thư nhớ nhung người của Vân gia, vì vậy mới đi Vân gia ở mấy ngày."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.