Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!
Chương 212: Buộc cô rời khỏi Diệp Vân Thâm
Mặc Lam Càng
12/11/2020
"Tôi tự nhiên sẽ có cách." Bà Diệp cười nhẹ, không nói nhiều lời.
Tô Vãn cũng không đặt chuyện này trong lòng, lấy thân phận của bà Diệp mà nói thì việc tra ra được dãy số cùng lắm là mở miệng là xong.
Nhưng sau khi tới chỗ hẹn, cô mới phát hiện thì ra mình tuổi còn trẻ quá ư là ngây thơ rồi.
Người ta nào chỉ tra ra một số điện thoại không đâu, chính xác bà đã gọi người đi tra tư liệu gia đình và những việc mà cô trải qua hơn hai mươi năm nay bà ta đều nắm rõ trong tay.
Cô vừa đến nơi, bà Diệp đã đem một bản ghi bối cảnh gia đình và tư liệu cá nhân ném trước mặt.
"Tô tiểu thư, chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi, tôi hy vọng cô rời xa con trai tôi, cô muốn điều kiện gì cứ nói."
"Việc dì đề nghị, xin lỗi, cháu không làm được."
Cô từ chối thẳng thừng, không kiêu ngạo cũng không hống hách, "Cháu cảm thấy mình không thiếu thứ gì, nên không cần dì phải hứa với cháu điều gì cả, vì vậy cháu không đồng ý với lời đề nghị này."
Hình như bà Diệp đã liệu trước chuyện mình sẽ bị từ chối.
Nên bà cũng không tỏ ra bực bội, tùy tiện nhấc ly cà phê ở trên bàn lên, cười nhàn nhạt: "Tô tiểu thư, tôi nghe nói lúc trước cô từng đính hôn, không phiền nếu tôi hỏi lý do cô chia tay không?"
Sắc mặt Tô Vãn ảm đạm xuống: "Đó là việc riêng của cháu, không cần dì nhọc lòng quan tâm."
"Tôi không muốn quản nhưng cô ở bên con trai tôi sẽ cản trở tiền đồ của nó."
Bà Diệp cười lạnh, đem sấp tài liệu thảy lên bàn: "Theo tôi biết được, mẹ cô mất sớm, bố cùng mẹ kế đều là phạm tội phải ngồi tù, còn bản thân cô thì đại học cũng chưa học tới, bây giờ lại có tai tiếng không tốt, Tô tiểu thư, làm người quý là ở chỗ mình tự hiểu mình, Vân Thâm không có khả năng cưới một cô gái loại này."
Tô Vãn siết chặt tay đang để dưới bàn lại
Lời này của bà Diệp đúng là một lý do khó lọt tai nhưng đó là sự thật, cô không phủ nhận được.
Cô sinh ra trong gia đình không tồi nhưng so với đại gia tộc hiển hách như nhà họ Diệp thì quả nhiên vô cùng kém cỏi.
Một phần do cô lại bị tội danh của Tô Kiến Nam và Lâm Mỹ Lan liên lụy, thành con gái của tội phạm, nhưng quan trọng hơn hết là do cô đã không biết cố gắng, sống hai mươi năm trong mê muội, mất đi sự cầu tiến, tự mang tiền đồ hủy đi.
"Tôi không phải người mẹ ham hư vinh gì cả, mà sự thật là cô không hợp với nó, Tô tiểu thư nên rõ, sớm hay muộn gì Vân Thâm cũng phải kế vị tước vị của cha nó, đối tượng kết hôn có thể kém về hoàn cảnh gia đình nhưng nhất định phải trong sạch và đó chính là mấu chốt."
"Bối cảnh và xuất thân của cô có khả năng sẽ bị lấy làm công cụ công kích nó và cha nó, nên dưới tư cách một người làm mẹ, tôi không thể nào chấp nhận được."
Bà Diệp nghiêm túc, dưới dáng vẻ của một người phụ nữ mạnh mẽ, "Chúng tôi có những điều khó xử riêng nên mong Tô tiểu thư hãy hiểu."
"Vậy ý của dì là..."
"Mong cô rời xa con trai tôi." Bà Diệp lặp lại lời nói lúc đầu, đồng thời lấy ra một phần hiệp ước, "Tôi biết cô không thiếu tiền, nên phần điều kiện cô có thể tự ghi vào, dù cô muốn ra nước ngoài du học hay dẹp yên vụ bê bối lần này, có thêm chỗ đứng trong showbiz, thì chúng tôi đều có thể đáp ứng giúp cô."
Tô Vãn siết chặt ngón tay, sau đó thả lỏng, duy trì nụ cười trên mặt: "Dì à, những thứ dì tặng không phải hiếm đối với cháu, cho nên cháu vẫn nhất quyết không đồng ý với đề nghị này."
____♡♡♡___
Editor: Alissa
Beta: Tiểu Nhân
Tô Vãn cũng không đặt chuyện này trong lòng, lấy thân phận của bà Diệp mà nói thì việc tra ra được dãy số cùng lắm là mở miệng là xong.
Nhưng sau khi tới chỗ hẹn, cô mới phát hiện thì ra mình tuổi còn trẻ quá ư là ngây thơ rồi.
Người ta nào chỉ tra ra một số điện thoại không đâu, chính xác bà đã gọi người đi tra tư liệu gia đình và những việc mà cô trải qua hơn hai mươi năm nay bà ta đều nắm rõ trong tay.
Cô vừa đến nơi, bà Diệp đã đem một bản ghi bối cảnh gia đình và tư liệu cá nhân ném trước mặt.
"Tô tiểu thư, chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi, tôi hy vọng cô rời xa con trai tôi, cô muốn điều kiện gì cứ nói."
"Việc dì đề nghị, xin lỗi, cháu không làm được."
Cô từ chối thẳng thừng, không kiêu ngạo cũng không hống hách, "Cháu cảm thấy mình không thiếu thứ gì, nên không cần dì phải hứa với cháu điều gì cả, vì vậy cháu không đồng ý với lời đề nghị này."
Hình như bà Diệp đã liệu trước chuyện mình sẽ bị từ chối.
Nên bà cũng không tỏ ra bực bội, tùy tiện nhấc ly cà phê ở trên bàn lên, cười nhàn nhạt: "Tô tiểu thư, tôi nghe nói lúc trước cô từng đính hôn, không phiền nếu tôi hỏi lý do cô chia tay không?"
Sắc mặt Tô Vãn ảm đạm xuống: "Đó là việc riêng của cháu, không cần dì nhọc lòng quan tâm."
"Tôi không muốn quản nhưng cô ở bên con trai tôi sẽ cản trở tiền đồ của nó."
Bà Diệp cười lạnh, đem sấp tài liệu thảy lên bàn: "Theo tôi biết được, mẹ cô mất sớm, bố cùng mẹ kế đều là phạm tội phải ngồi tù, còn bản thân cô thì đại học cũng chưa học tới, bây giờ lại có tai tiếng không tốt, Tô tiểu thư, làm người quý là ở chỗ mình tự hiểu mình, Vân Thâm không có khả năng cưới một cô gái loại này."
Tô Vãn siết chặt tay đang để dưới bàn lại
Lời này của bà Diệp đúng là một lý do khó lọt tai nhưng đó là sự thật, cô không phủ nhận được.
Cô sinh ra trong gia đình không tồi nhưng so với đại gia tộc hiển hách như nhà họ Diệp thì quả nhiên vô cùng kém cỏi.
Một phần do cô lại bị tội danh của Tô Kiến Nam và Lâm Mỹ Lan liên lụy, thành con gái của tội phạm, nhưng quan trọng hơn hết là do cô đã không biết cố gắng, sống hai mươi năm trong mê muội, mất đi sự cầu tiến, tự mang tiền đồ hủy đi.
"Tôi không phải người mẹ ham hư vinh gì cả, mà sự thật là cô không hợp với nó, Tô tiểu thư nên rõ, sớm hay muộn gì Vân Thâm cũng phải kế vị tước vị của cha nó, đối tượng kết hôn có thể kém về hoàn cảnh gia đình nhưng nhất định phải trong sạch và đó chính là mấu chốt."
"Bối cảnh và xuất thân của cô có khả năng sẽ bị lấy làm công cụ công kích nó và cha nó, nên dưới tư cách một người làm mẹ, tôi không thể nào chấp nhận được."
Bà Diệp nghiêm túc, dưới dáng vẻ của một người phụ nữ mạnh mẽ, "Chúng tôi có những điều khó xử riêng nên mong Tô tiểu thư hãy hiểu."
"Vậy ý của dì là..."
"Mong cô rời xa con trai tôi." Bà Diệp lặp lại lời nói lúc đầu, đồng thời lấy ra một phần hiệp ước, "Tôi biết cô không thiếu tiền, nên phần điều kiện cô có thể tự ghi vào, dù cô muốn ra nước ngoài du học hay dẹp yên vụ bê bối lần này, có thêm chỗ đứng trong showbiz, thì chúng tôi đều có thể đáp ứng giúp cô."
Tô Vãn siết chặt ngón tay, sau đó thả lỏng, duy trì nụ cười trên mặt: "Dì à, những thứ dì tặng không phải hiếm đối với cháu, cho nên cháu vẫn nhất quyết không đồng ý với đề nghị này."
____♡♡♡___
Editor: Alissa
Beta: Tiểu Nhân
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.