Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!
Chương 261: Cô đã nghĩ tới việc tìm người sống cùng.
Mặc Lam Càng
21/12/2020
"Em như thế mà gọi là kết hôn gì? Em đây là tìm người sống cùng." Những
lời này hắn nói gần như là đang gầm lên, tràn đầy tức giận.
Nhưng Tô Vãn cũng không rảnh để ý.
"Hôn nhân không phải là tìm người thích hợp sống cùng nhau sao? Còn gì nữa à?"
Cô hỏi lại một câu, cực kì thẳng thắn: "Tôi thấy như vậy rất tốt, thật ra nếu nghĩ lại, đợi nhiều năm như vậy cuối cùng anh ấy cũng quay đầu lại thích tôi, xem như là lưỡng tình tương duyệt rồi, rất tốt."
"Tốt cái đầu em, tôi không cho phép."
Diệp Dục Sâm trừng mắt nhìn cô, bỗng nhiên nở một nụ cười lạnh: "Đàn ông chân đạp hai thuyền mà em cũng muốn, em không sợ sau khi cưới anh ta sẽ đi ra ngoài tìm người khác hả? Bộ em chưa từng nghe một câu nói à? Một lần bất trung, trăm lần không dùng."
"Chuyện này thế mà còn có thể nói ra từ miệng anh, thật bất ngờ quá."
Tô Vãn có hơi muốn cười, cô cũng cười thật: "So với anh thì Cố Dĩ Trạch đã được tính là rất tốt rồi, dù sao thì người ta chỉ tìm một cô Dương Tuyết Tuyết, còn anh, bạn gái đều có thể kéo ra ngoài chụp một bộ phim hậu cung rồi, cả anh mà tôi còn chịu được thì hắn chỉ có chút điểm đó tính là gì đâu."
Đỉnh đầu Diệp Dục Sâm đã muốn bốc khói đen.
Lúc này hắn thật sự có xúc động muốn bóp chết cô.
Người phụ nữ chết tiệt này, vậy mà lại so hắn với Cố Dĩ Trạch, hắn với cái tên như thế, có điểm nào có thể so sánh với nhau sao?
Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô gái dưới thân mình, không muốn nói với cô đạo lý gì nữa, định trực tiếp làm cô, hành quyết ngay tại chỗ, sau đó lưu lại hạt giống trong bụng cô, chờ đến khi có đứa nhỏ thì xem cô còn suốt ngày nghĩ đến chuyện cưới người khác nữa không.
Diệp Dục Sâm xấu xa tính toán, tầm mắt đảo lên trên bụng của cô.
Đến lúc phải có đứa nhỏ rồi.
Hắn hừ cười một tiếng, cúi đầu hôn cô, tay cũng bắt đầu làm việc xấu, vén váy của cô lên, ngón tay theo đó sờ lên chân của cô.
Tô Vãn không có ngăn lại, cũng không có cự tuyệt, chỉ là nằm ngay đơ ở đó, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Dần dần, hành động của Diệp Dục Sâm cũng dừng lại.
Lần này khác với lần làm trước, lần này cô không đáp lại hắn, mặc kệ hắn làm gì, cô cũng không khóc, không náo, không cười, khiến cho hắn cảm thấy như mình đang làm với một thi thể lạnh băng vậy.
"Em vậy là thế nào?" Hắn lạnh giọng chất vấn, nhìn thấy trong mắt cô một mảnh băng lạnh lẽo, như có thể kết tủa lại thành một tầng băng lạnh.
Tô Vãn chỉ cười: "Anh xem, đây là lý do vì sao tôi tình nguyện tìm Cố Dĩ Trạch cũng không muốn gả cho anh."
"Ít nhất khi ở cùng một chỗ với anh ấy, tôi sẽ cảm thấy là cả hai ngang hàng với nhau, anh ấy sẽ tôn trọng ý muốn của tôi, còn anh? Mỗi lần anh làm gì đó cho tôi, anh có từng hỏi qua tôi có muốn hay không?" Cô nhếch khóe môi, không chớp mắt nhìn hắn bằng đôi mắt đen láy, vẻ mặt đầy mỉa mai.
Diệp Dục Sâm lạnh lùng mím đôi môi mỏng, con ngươi đen khóa chặt gương mặt cô, không biết đang nghĩ cái gì.
"Ở cùng một chỗ với anh, tôi thật sự cảm thấy mình như một con thú cưng anh nuôi vậy, dù là trước đây hay hiện tại, anh chỉ muốn tôi nghe lời, anh nói gì thì tôi phải làm cái đó, như thế thì cần gì phải kết hôn, anh có từng gặp được chủ nhân nào kết hôn với thú cưng của mình không?"
Tô Vãn không sợ chết nói thêm vài câu, nhìn hai bàn tay hắn nắm chặt đến mức gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay, cô yếu ớt rụt cổ lại, nhỏ dần rồi im lặng.
Diệp Dục Sâm vẫn còn nhìn cô.
Hắn không làm tiếp chuyện lúc nãy, cũng không nói gì, đợi một lúc sau liền đứng lên, rời khỏi người cô, trực tiếp xoay người đi khỏi phòng khách.
Nhưng Tô Vãn cũng không rảnh để ý.
"Hôn nhân không phải là tìm người thích hợp sống cùng nhau sao? Còn gì nữa à?"
Cô hỏi lại một câu, cực kì thẳng thắn: "Tôi thấy như vậy rất tốt, thật ra nếu nghĩ lại, đợi nhiều năm như vậy cuối cùng anh ấy cũng quay đầu lại thích tôi, xem như là lưỡng tình tương duyệt rồi, rất tốt."
"Tốt cái đầu em, tôi không cho phép."
Diệp Dục Sâm trừng mắt nhìn cô, bỗng nhiên nở một nụ cười lạnh: "Đàn ông chân đạp hai thuyền mà em cũng muốn, em không sợ sau khi cưới anh ta sẽ đi ra ngoài tìm người khác hả? Bộ em chưa từng nghe một câu nói à? Một lần bất trung, trăm lần không dùng."
"Chuyện này thế mà còn có thể nói ra từ miệng anh, thật bất ngờ quá."
Tô Vãn có hơi muốn cười, cô cũng cười thật: "So với anh thì Cố Dĩ Trạch đã được tính là rất tốt rồi, dù sao thì người ta chỉ tìm một cô Dương Tuyết Tuyết, còn anh, bạn gái đều có thể kéo ra ngoài chụp một bộ phim hậu cung rồi, cả anh mà tôi còn chịu được thì hắn chỉ có chút điểm đó tính là gì đâu."
Đỉnh đầu Diệp Dục Sâm đã muốn bốc khói đen.
Lúc này hắn thật sự có xúc động muốn bóp chết cô.
Người phụ nữ chết tiệt này, vậy mà lại so hắn với Cố Dĩ Trạch, hắn với cái tên như thế, có điểm nào có thể so sánh với nhau sao?
Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô gái dưới thân mình, không muốn nói với cô đạo lý gì nữa, định trực tiếp làm cô, hành quyết ngay tại chỗ, sau đó lưu lại hạt giống trong bụng cô, chờ đến khi có đứa nhỏ thì xem cô còn suốt ngày nghĩ đến chuyện cưới người khác nữa không.
Diệp Dục Sâm xấu xa tính toán, tầm mắt đảo lên trên bụng của cô.
Đến lúc phải có đứa nhỏ rồi.
Hắn hừ cười một tiếng, cúi đầu hôn cô, tay cũng bắt đầu làm việc xấu, vén váy của cô lên, ngón tay theo đó sờ lên chân của cô.
Tô Vãn không có ngăn lại, cũng không có cự tuyệt, chỉ là nằm ngay đơ ở đó, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Dần dần, hành động của Diệp Dục Sâm cũng dừng lại.
Lần này khác với lần làm trước, lần này cô không đáp lại hắn, mặc kệ hắn làm gì, cô cũng không khóc, không náo, không cười, khiến cho hắn cảm thấy như mình đang làm với một thi thể lạnh băng vậy.
"Em vậy là thế nào?" Hắn lạnh giọng chất vấn, nhìn thấy trong mắt cô một mảnh băng lạnh lẽo, như có thể kết tủa lại thành một tầng băng lạnh.
Tô Vãn chỉ cười: "Anh xem, đây là lý do vì sao tôi tình nguyện tìm Cố Dĩ Trạch cũng không muốn gả cho anh."
"Ít nhất khi ở cùng một chỗ với anh ấy, tôi sẽ cảm thấy là cả hai ngang hàng với nhau, anh ấy sẽ tôn trọng ý muốn của tôi, còn anh? Mỗi lần anh làm gì đó cho tôi, anh có từng hỏi qua tôi có muốn hay không?" Cô nhếch khóe môi, không chớp mắt nhìn hắn bằng đôi mắt đen láy, vẻ mặt đầy mỉa mai.
Diệp Dục Sâm lạnh lùng mím đôi môi mỏng, con ngươi đen khóa chặt gương mặt cô, không biết đang nghĩ cái gì.
"Ở cùng một chỗ với anh, tôi thật sự cảm thấy mình như một con thú cưng anh nuôi vậy, dù là trước đây hay hiện tại, anh chỉ muốn tôi nghe lời, anh nói gì thì tôi phải làm cái đó, như thế thì cần gì phải kết hôn, anh có từng gặp được chủ nhân nào kết hôn với thú cưng của mình không?"
Tô Vãn không sợ chết nói thêm vài câu, nhìn hai bàn tay hắn nắm chặt đến mức gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay, cô yếu ớt rụt cổ lại, nhỏ dần rồi im lặng.
Diệp Dục Sâm vẫn còn nhìn cô.
Hắn không làm tiếp chuyện lúc nãy, cũng không nói gì, đợi một lúc sau liền đứng lên, rời khỏi người cô, trực tiếp xoay người đi khỏi phòng khách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.