Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!
Chương 114: Diệp Dục Sâm, anh thật đáng sợ
Mặc Lam Càng
27/07/2020
Giang Uyển Hinh cứ nghĩ rằng mình đã che giấu thành công nhưng
nào ngờ đây lại là cái bẫy của Diệp Dục Sâm bày cho cô ta,
hết lần này đến lần khác giúp hắn đưa tin giả đến chủ nhân
của mình.
Giống như ngày hôm nay, có lẽ một giây trước đó cô ta còn tự mãn vì phát hiện mới của mình, một giây sau cái mạng cũng chẳng còn.
"Anh thật đáng sợ." Đột nhiên Tô Vãn nói một câu, giọng nói lạnh nhạt.
"Em sợ hả?" Hắn hỏi.
Cô muốn nói rằng cô rất sợ hãi, vô cùng sợ hãi, vô cùng muốn không có chút quan hệ nào với hắn cả.
Cô lo rằng một ngày nào đó cô sẽ rơi vào kết cục giống như Giang Uyển Hinh, sợ anh sẽ đối phó với cô như với Giang Uyển Hinh.
Bản lĩnh của Giang Uyển Hinh mạnh như vậy mà còn bị chơi đùa, quay tròn, cuối cùng chết không nhắm mắt, còn cô? Cũng chỉ là một món đồ chơi cỏn con trên tay hắn, kết cục của cô sẽ ra sao?
Cô thật sự không dám nghĩ đến.
"Có đôi khi, tôi thật sự muốn nhìn xem trái tim của anh làm bằng gì, đến cả người bên gối của mình cũng có thể ra tay tàn nhẫn đến vậy thì còn có chuyện gì anh không làm được?" Cô khịt mũi cười, giọng điệu mang đầy sự trào phúng.
Diệp Dục Sâm nhìn cô, mở miệng: "Cô ta không phải người bên gối của tôi."
"Vậy thì ai?"
"Ai đang nằm trên giường của tôi thì chính là người đó." Đại thiếu Diệp chỉ ra.
"Ha ha..."
"Bé à, giường này của tôi, em là sinh vật nữ đầu tiên được nằm trên đây đấy." Diệp Dục Sâm xoa đầu cô: "Em không cần sợ tôi, tôi sẽ không bao giờ dùng những thủ đoạn đó đối phó với em đâu."
"Ồ?" Cô nhướn mày: "Vậy Diệp tổng tính đối phó với tôi bằng cách nào?'
Đại thiếu Diệp chỉ cười mà không nói gì.
Tô Vãn bị nụ cười của hắn khiến toàn bộ da gà da vịt đều nổi lên, run rẩy.
Cô không muốn tiếp tục nói chuyện về chủ đề này với anh nữa, dứt khoát nói đến chính sự: "Tôi nói này, Giang Uyển Hinh tốt xấu gì cũng là người của công chúng, bỗng nhiên cô ta chết thì cảnh sát nhất định sẽ điều tra, đến lúc đó anh phải giải thích như thế nào?"
"Vậy là, em lo lắng cho tôi?" Ánh mắt Diệp Dục Sâm mang theo ý cười.
"Ha ha..." Tô Vãn tặng anh một cái liếc mắt đầy khinh bỉ: "Tôi là tôi sợ mấy người liên lụy tôi, lỡ cảnh sát có tìm đến cửa thì nhớ nói rõ với họ rằng tôi và anh không quen biết."
"Được chứ, tôi sẽ nói với cảnh sát chúng ta chỉ là hai người xa lạ ngủ chung một giường." Diệp Dục Sâm trả lời, vô cùng phối hợp.
Tô Vãn: "..."
Cô đã hết muốn nói chuyện với con người này.
"Tuy là tôi rất muốn hỏi anh thật sự là ai, vì sao luôn có sát thủ muốn giết anh nhưng cũng biết rằng chắc chắn anh sẽ không nói cho tôi biết."
Cô nằm nghiêng qua, nâng đầu, thở dài một tiếng: "Anh luôn có nhiều bí mật, luôn đề phòng tôi, như vậy khiến tôi hiểu được rốt cuộc đối với anh, tôi chỉ là bạn giường không đáng tin tưởng. Nhưng mà Diệp Dục Sâm này, anh làm ơn, lỡ như lần sau có gặp phải chuyện ám sát như này thì anh có thể nói cho tôi biết trước được không? Tôi nhất định sẽ chạy thật xa, tuyệt đối sẽ không đến đây gây rắc rối cho anh."
"Nói cho em biết trước?" Diệp Dục Sâm nằm xuống cạnh cô, ngón tay gõ nhẹ vào trán cô: "Với cái lá gan của em, em có chắc khi đối mặt với loại người như Giang Uyển Hinh, em sẽ không bị dọa chứ?"
Tô Vãn rơi lệ đầy mặt.
Phải rồi, điều này thật sự có thể xảy ra.
Nói đi phải nói lại, cô ở bên cạnh anh mới có một tháng mà cô đã đụng phải hai lần ám sát, hơn nữa còn là sát thủ chuyên nghiệp.
Nếu nói sát thủ đêm sinh nhật của Cố lão gia tử là một kẻ tận dụng cơ hội, thừa nước đục thả câu thì lần này Giang Uyển Hinh lại là một kẻ ẩn nấp lâu dài thực hiện kế hoạch, hao tổn sức lực như vậy chỉ vì muốn mạng của hắn, rốt cuộc là tại vì sao đây?
Cô đoán không ra.
Giống như ngày hôm nay, có lẽ một giây trước đó cô ta còn tự mãn vì phát hiện mới của mình, một giây sau cái mạng cũng chẳng còn.
"Anh thật đáng sợ." Đột nhiên Tô Vãn nói một câu, giọng nói lạnh nhạt.
"Em sợ hả?" Hắn hỏi.
Cô muốn nói rằng cô rất sợ hãi, vô cùng sợ hãi, vô cùng muốn không có chút quan hệ nào với hắn cả.
Cô lo rằng một ngày nào đó cô sẽ rơi vào kết cục giống như Giang Uyển Hinh, sợ anh sẽ đối phó với cô như với Giang Uyển Hinh.
Bản lĩnh của Giang Uyển Hinh mạnh như vậy mà còn bị chơi đùa, quay tròn, cuối cùng chết không nhắm mắt, còn cô? Cũng chỉ là một món đồ chơi cỏn con trên tay hắn, kết cục của cô sẽ ra sao?
Cô thật sự không dám nghĩ đến.
"Có đôi khi, tôi thật sự muốn nhìn xem trái tim của anh làm bằng gì, đến cả người bên gối của mình cũng có thể ra tay tàn nhẫn đến vậy thì còn có chuyện gì anh không làm được?" Cô khịt mũi cười, giọng điệu mang đầy sự trào phúng.
Diệp Dục Sâm nhìn cô, mở miệng: "Cô ta không phải người bên gối của tôi."
"Vậy thì ai?"
"Ai đang nằm trên giường của tôi thì chính là người đó." Đại thiếu Diệp chỉ ra.
"Ha ha..."
"Bé à, giường này của tôi, em là sinh vật nữ đầu tiên được nằm trên đây đấy." Diệp Dục Sâm xoa đầu cô: "Em không cần sợ tôi, tôi sẽ không bao giờ dùng những thủ đoạn đó đối phó với em đâu."
"Ồ?" Cô nhướn mày: "Vậy Diệp tổng tính đối phó với tôi bằng cách nào?'
Đại thiếu Diệp chỉ cười mà không nói gì.
Tô Vãn bị nụ cười của hắn khiến toàn bộ da gà da vịt đều nổi lên, run rẩy.
Cô không muốn tiếp tục nói chuyện về chủ đề này với anh nữa, dứt khoát nói đến chính sự: "Tôi nói này, Giang Uyển Hinh tốt xấu gì cũng là người của công chúng, bỗng nhiên cô ta chết thì cảnh sát nhất định sẽ điều tra, đến lúc đó anh phải giải thích như thế nào?"
"Vậy là, em lo lắng cho tôi?" Ánh mắt Diệp Dục Sâm mang theo ý cười.
"Ha ha..." Tô Vãn tặng anh một cái liếc mắt đầy khinh bỉ: "Tôi là tôi sợ mấy người liên lụy tôi, lỡ cảnh sát có tìm đến cửa thì nhớ nói rõ với họ rằng tôi và anh không quen biết."
"Được chứ, tôi sẽ nói với cảnh sát chúng ta chỉ là hai người xa lạ ngủ chung một giường." Diệp Dục Sâm trả lời, vô cùng phối hợp.
Tô Vãn: "..."
Cô đã hết muốn nói chuyện với con người này.
"Tuy là tôi rất muốn hỏi anh thật sự là ai, vì sao luôn có sát thủ muốn giết anh nhưng cũng biết rằng chắc chắn anh sẽ không nói cho tôi biết."
Cô nằm nghiêng qua, nâng đầu, thở dài một tiếng: "Anh luôn có nhiều bí mật, luôn đề phòng tôi, như vậy khiến tôi hiểu được rốt cuộc đối với anh, tôi chỉ là bạn giường không đáng tin tưởng. Nhưng mà Diệp Dục Sâm này, anh làm ơn, lỡ như lần sau có gặp phải chuyện ám sát như này thì anh có thể nói cho tôi biết trước được không? Tôi nhất định sẽ chạy thật xa, tuyệt đối sẽ không đến đây gây rắc rối cho anh."
"Nói cho em biết trước?" Diệp Dục Sâm nằm xuống cạnh cô, ngón tay gõ nhẹ vào trán cô: "Với cái lá gan của em, em có chắc khi đối mặt với loại người như Giang Uyển Hinh, em sẽ không bị dọa chứ?"
Tô Vãn rơi lệ đầy mặt.
Phải rồi, điều này thật sự có thể xảy ra.
Nói đi phải nói lại, cô ở bên cạnh anh mới có một tháng mà cô đã đụng phải hai lần ám sát, hơn nữa còn là sát thủ chuyên nghiệp.
Nếu nói sát thủ đêm sinh nhật của Cố lão gia tử là một kẻ tận dụng cơ hội, thừa nước đục thả câu thì lần này Giang Uyển Hinh lại là một kẻ ẩn nấp lâu dài thực hiện kế hoạch, hao tổn sức lực như vậy chỉ vì muốn mạng của hắn, rốt cuộc là tại vì sao đây?
Cô đoán không ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.