Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!
Chương 220: Diệp Dục Sâm chính là một tên điên
Mặc Lam Càng
15/11/2020
Tô Vãn còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra đã bị Chu Di bổ nhào tới trước mặt, làm cô hoảng sợ, theo bản năng mà muốn chặn người lại.
Nhưng tốc độ Diệp Dục Sâm còn nhanh hơn cô nhiều, trước khi Chu Di bắt được cô thì hắn đã giơ chân lên đá văng cô ta đi.
"Tô Vãn bé con, em thấy cô ta như vậy có đẹp không?" Hắn lên tiếng nói, giọng điệu bình tĩnh giống như chỉ đang thuận miệng nói chuyện thời tiết.
"Anh bị điên à?" Trán Tô Vãn nổi đầy gân xanh, mắng hắn.
Diệp đại thiếu lộ một nụ cười lạnh đầy bí hiểm, không nói gì cả, nhấn tay lên chiếc chuông bên cạnh, rất nhanh đã có người phục vụ bước vào, đưa Chu Di đi ra ngoài. (Truyện được đăng chính và hoàn tại dembuon nhé quý dị, mấy cái quảng bá page đều muốn cái bạn like thôi đừng lọt hố)
Tô Vãn thấy một màn kia của cô ta, bỗng có hơi buồn nôn: "Anh dẫn tôi lại đây chỉ để tôi nhìn cô ta?"
"Đương nhiên không phải chỉ để nhìn cô ta." Diệp Dục Sâm kéo tay cô: "Còn có một trò hay khác muốn em tận mắt nhìn thấy."
Hắn bế cô đến một tấm kính trong suốt một chiều, bọn họ ở bên này có thể nhìn thấy tất cả những gì xảy ra phía bên kia.
Chu Di vừa mới bị đưa ra ngoài đã bị đưa sang phòng bên cạnh, bên đó còn có hai người đàn ông. Họ trói hai tay cô trên sợ dây xích treo trên trần nhà, sau đó một người đàn ông cầm lấy cây roi bên cạnh, quất thật mạnh vào người cô ta.
Có thể biết được, vết thương trên người Chu Di là bị hành hạ như thế gây ra.
"Đây là công việc bây giờ của cô ta, hai người đàn ông kia là khách của cô ta." Diệp Dục Sâm tựa như sợ cô xem không hiểu, hắn còn lên tiếng giải thích cho cô.
"Anh điên sao, kéo tôi đến xem cái này?"
Tô Vãn nghe được tiếng Chu Di bên kia kêu gào thảm thiết, cảm giác tóc gáy toàn thân đều dựng ngược lên.
Diệp Dục Sâm chỉ cười lạnh, nhíu mi nhìn cô: "Em không biết vì sao tôi lại đem em đến xem cái này?"
"Tôi..."
Tô Vãn nhìn vẻ mặt hắn cười như không cười, mơ hồ cảm thấy được tên khốn này lại không làm chuyện gì tốt, tám chín phần là đe dọa, uy hiếp cô.
Tiếp đó Diệp Dục Sâm cho cô câu trả lời, cũng khẳng định suy đoán của cô: "Trước kia tôi quá khoan dung cho em, từ nay trở đi, nếu để tôi phát hiện ra em cùng người đàn ông khác thì tôi sẽ đưa em đến đây, để em làm bạn với người phụ nữ kia."
"Anh là một tên điên!"
Tô Vãn tức giận, mặt cô không còn chút máu nào, một mảnh trắng bệch.
Cô quay đầu nhìn qua phòng bên cạnh, vừa nhìn đến cảnh hai người đàn ông kia thả Chu Di xuống, nhưng không buông tha cho cô ta mà còn nắm tóc cô ta thật mạnh để cô ta "Mút" cho họ.
"Ọe..."
Cô chỉ cảm thấy một trận ghê tởm, dạ dày cuộn trào mãnh liệt, muốn nôn ra hết nhưng mà trong bụng cô lại không có gì nên chẳng thể nôn ra được gì.
"Bé à, đừng có ý định đối nghịch với tôi, tôi điên lên còn đáng sợ hơn cả tưởng tượng của em đấy."
Diệp Dục Sâm cười lạnh: "Thấy bên kia thế nào? Em có muốn tự mình qua thử xem không?"
Giọng hắn bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn nói ra câu khiến cô như muốn sụp đổ, trong lòng Tô Vãn hận đến cùng cực nhưng lại không thể làm gì.
Nếu đối nghịch với hắn thì người chịu thiệt cuối cùng vẫn là cô thôi.
Sau khi suy tính lợi hại, cô quyết đoán lắc đầu: "Không cần đâu, tôi biết mình sai rồi."
Diệp Dục Sâm lạnh lùng nhìn cô.
Tô Vãn đau lòng, giơ tay ôm lấy hắn thật chặt, đem cả người đều cuộn tròn trong lồng ngực hắn: "Tôi không nhìn nữa. Sau này anh nói gì tôi cũng nghe hết, tôi muốn về, đưa tôi về đi."
_______♡♡♡______
Editor: Crystal
Beta: Linh Giang Cat
Nhưng tốc độ Diệp Dục Sâm còn nhanh hơn cô nhiều, trước khi Chu Di bắt được cô thì hắn đã giơ chân lên đá văng cô ta đi.
"Tô Vãn bé con, em thấy cô ta như vậy có đẹp không?" Hắn lên tiếng nói, giọng điệu bình tĩnh giống như chỉ đang thuận miệng nói chuyện thời tiết.
"Anh bị điên à?" Trán Tô Vãn nổi đầy gân xanh, mắng hắn.
Diệp đại thiếu lộ một nụ cười lạnh đầy bí hiểm, không nói gì cả, nhấn tay lên chiếc chuông bên cạnh, rất nhanh đã có người phục vụ bước vào, đưa Chu Di đi ra ngoài. (Truyện được đăng chính và hoàn tại dembuon nhé quý dị, mấy cái quảng bá page đều muốn cái bạn like thôi đừng lọt hố)
Tô Vãn thấy một màn kia của cô ta, bỗng có hơi buồn nôn: "Anh dẫn tôi lại đây chỉ để tôi nhìn cô ta?"
"Đương nhiên không phải chỉ để nhìn cô ta." Diệp Dục Sâm kéo tay cô: "Còn có một trò hay khác muốn em tận mắt nhìn thấy."
Hắn bế cô đến một tấm kính trong suốt một chiều, bọn họ ở bên này có thể nhìn thấy tất cả những gì xảy ra phía bên kia.
Chu Di vừa mới bị đưa ra ngoài đã bị đưa sang phòng bên cạnh, bên đó còn có hai người đàn ông. Họ trói hai tay cô trên sợ dây xích treo trên trần nhà, sau đó một người đàn ông cầm lấy cây roi bên cạnh, quất thật mạnh vào người cô ta.
Có thể biết được, vết thương trên người Chu Di là bị hành hạ như thế gây ra.
"Đây là công việc bây giờ của cô ta, hai người đàn ông kia là khách của cô ta." Diệp Dục Sâm tựa như sợ cô xem không hiểu, hắn còn lên tiếng giải thích cho cô.
"Anh điên sao, kéo tôi đến xem cái này?"
Tô Vãn nghe được tiếng Chu Di bên kia kêu gào thảm thiết, cảm giác tóc gáy toàn thân đều dựng ngược lên.
Diệp Dục Sâm chỉ cười lạnh, nhíu mi nhìn cô: "Em không biết vì sao tôi lại đem em đến xem cái này?"
"Tôi..."
Tô Vãn nhìn vẻ mặt hắn cười như không cười, mơ hồ cảm thấy được tên khốn này lại không làm chuyện gì tốt, tám chín phần là đe dọa, uy hiếp cô.
Tiếp đó Diệp Dục Sâm cho cô câu trả lời, cũng khẳng định suy đoán của cô: "Trước kia tôi quá khoan dung cho em, từ nay trở đi, nếu để tôi phát hiện ra em cùng người đàn ông khác thì tôi sẽ đưa em đến đây, để em làm bạn với người phụ nữ kia."
"Anh là một tên điên!"
Tô Vãn tức giận, mặt cô không còn chút máu nào, một mảnh trắng bệch.
Cô quay đầu nhìn qua phòng bên cạnh, vừa nhìn đến cảnh hai người đàn ông kia thả Chu Di xuống, nhưng không buông tha cho cô ta mà còn nắm tóc cô ta thật mạnh để cô ta "Mút" cho họ.
"Ọe..."
Cô chỉ cảm thấy một trận ghê tởm, dạ dày cuộn trào mãnh liệt, muốn nôn ra hết nhưng mà trong bụng cô lại không có gì nên chẳng thể nôn ra được gì.
"Bé à, đừng có ý định đối nghịch với tôi, tôi điên lên còn đáng sợ hơn cả tưởng tượng của em đấy."
Diệp Dục Sâm cười lạnh: "Thấy bên kia thế nào? Em có muốn tự mình qua thử xem không?"
Giọng hắn bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn nói ra câu khiến cô như muốn sụp đổ, trong lòng Tô Vãn hận đến cùng cực nhưng lại không thể làm gì.
Nếu đối nghịch với hắn thì người chịu thiệt cuối cùng vẫn là cô thôi.
Sau khi suy tính lợi hại, cô quyết đoán lắc đầu: "Không cần đâu, tôi biết mình sai rồi."
Diệp Dục Sâm lạnh lùng nhìn cô.
Tô Vãn đau lòng, giơ tay ôm lấy hắn thật chặt, đem cả người đều cuộn tròn trong lồng ngực hắn: "Tôi không nhìn nữa. Sau này anh nói gì tôi cũng nghe hết, tôi muốn về, đưa tôi về đi."
_______♡♡♡______
Editor: Crystal
Beta: Linh Giang Cat
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.