Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!
Chương 244: Diệp Dục Sâm đặc biệt tới bảo vệ cô.
Mặc Lam Càng
06/12/2020
Diệp Vân Thâm rất mắc cười nhưng vì phải phối hợp diễn nên cậu cố gắng
nhịn cười, rồi làm một vẻ mặt áy náy: "Anh, em biết sai rồi. Lần sau em
sẽ chú ý."
"Diệp Dục Sâm, anh đừng có mà quá đáng!" Trình Thông thẹn quá hóa giận, cuối cùng cũng nổi điên lên: "Vì phần giao tình của hai nhà chúng ta mà tôi đã khách sáo với anh lắm rồi, nhưng mà nhẫn nại của tôi có hạn, nếu anh ở đây sỉ nhục người như vậy thì đừng trách tôi không khách khí."
"Cậu không khách khí thì có thể làm được gì?" Diệp đại thiếu cười hừ lạnh, trên mặt đều là vẻ kiêu căng, khinh thường: "Từ lúc mà mày đụng đến người phụ nữ của tao thì tao đã không có ý định sẽ khách khí với mày rồi."
"Anh!"
"Mày mà không nhắc đến Kim Bích Huy Hoàng thì tao cũng quên mất. Hai ngày trước Vãn Vãn còn đang an ổn đi dạo trên đường thì đột nhiên lại bị một đám xấu xa lôi đi, vụ án đó còn chưa bắt được hung thủ sau lưng đâu." Diệp đại thiếu ngoài cười nhưng trong không cười liếc mắt qua nhìn hắn một cái: "Nghe nói là Lâm thiếu sai người làm, chuyện này có phải hay không?"
"Không phải, chuyện này ngày hôm nay tôi mới biết được."
Trình Thông trực tiếp phủ nhận, ỷ vào việc Diệp Dục Sâm không có chứng cớ, không thể làm gì hắn nên dứt khoát chối bỏ hết tất cả những chuyện mình đã làm.
Hắn trào phúng nhìn Tô Vãn: "Huống hồ tất cả chuyện này cũng chỉ từ một phía của người phụ nữ này, cô ta xuất hiện ở Kim Bích Huy Hoàng là do bị bắt cóc hay tự nguyện thì cũng chỉ mỗi cô ta biết. Nói không chừng là vì tiền mà tự động đưa mình tới cửa đấy."
"Mày nghĩ là... người phụ nữ của tao sẽ thiếu tiền sao?"
Diệp Dục Sâm trả lời một cách mỉa mai, ánh mắt nhìn hắn như nhìn một thằng ngu.
Trình Thông cười, mắt nhìn Tô Vãn: "Cô ta có thiếu tiền hay không tôi không biết nhưng mà theo tôi biết người phụ nữ này tuyệt đối không phải loại an phận đâu. Lần trước ở Kim Bích Huy Hoàng cởi hết đồ muốn tôi ngủ với cô ta, còn thấy không đủ đến gần cào tôi một cái, bây giờ còn không rõ ràng với em trai anh... Diệp Dục Sâm, anh đừng có thông minh một đời lại hồ đồ nhất thời, để thua trên tay loại phụ nữ tâm tư hiểm ác này."
"Đương nhiên nếu anh em nhà anh đồng ý xài chung một người phụ nữ thì xem như tôi cái gì cũng chưa nói." Ánh mắt Trình Thông chuyển qua chuyển lại trên người Tô Vãn và Diệp Vân Thâm, vẻ mặt đó, cực kì sâu xa.
Tô Vãn chửi thề trong lòng.
Thế nào là không biết xấu hổ, thế nào là vừa ăn cướp vừa la làng, hôm nay cô đã có dịp biết rõ.
Lúc trước tìm người vũ nhục cô thế nào mà lúc này còn cắn ngược lại nói cô chủ động.
Cái tên chết tiệt này, vì muốn làm cho anh em Diệp gia chán ghét cô mà hắn có thể làm bất cứ thủ đoạn nào.
"Sao lại không nói gì? Chẳng lẽ bị tôi nói trúng? Hai anh em mấy người thật sự xài chung người phụ nữ này? Thật đúng là nhìn không ra, hai vị thiếu gia này lại có sở thích như vậy." Trình Thông nhìn vẻ mặt của cả ba người, cực kì kiêu ngạo đâm thêm một câu.
Diệp Dục Sâm nắm chặt nắm đấm lại, trên mặt là vẻ hung ác nham hiểm đến đáng sợ, như là muốn giết người vậy.
"Bỏ đi, đừng chấp với người như vậy."
Tô Vãn không muốn làm lớn chuyện, mắt thấy tâm trạng người nào đó không quá tốt, vội giơ tay nắm chặt lấy anh: "Anh đi nói đạo lý với chó làm gì, dù có nói nhiều đến đâu thì với đầu óc như vậy có lẽ nghe không hiểu đâu."
Diệp Dục Sâm liếc nhìn cô, môi mỏng cong lên lộ chút ý cười: "Đó là chuyện hiển nhiên."
Tô Vãn phối hợp cong cong môi, mỉm cười nhìn về phía Trình Thông: "Trình thiếu, tôi đề nghị anh lần sau ra đường nhớ kiểm tra, đánh thật kĩ cái miệng thúi của mình, đỡ phải cả miệng phun đầy phân. Về phần chuyện của tụi tôi thì không phiền người ngoài như anh hỏi đến."
"Diệp Dục Sâm, anh đừng có mà quá đáng!" Trình Thông thẹn quá hóa giận, cuối cùng cũng nổi điên lên: "Vì phần giao tình của hai nhà chúng ta mà tôi đã khách sáo với anh lắm rồi, nhưng mà nhẫn nại của tôi có hạn, nếu anh ở đây sỉ nhục người như vậy thì đừng trách tôi không khách khí."
"Cậu không khách khí thì có thể làm được gì?" Diệp đại thiếu cười hừ lạnh, trên mặt đều là vẻ kiêu căng, khinh thường: "Từ lúc mà mày đụng đến người phụ nữ của tao thì tao đã không có ý định sẽ khách khí với mày rồi."
"Anh!"
"Mày mà không nhắc đến Kim Bích Huy Hoàng thì tao cũng quên mất. Hai ngày trước Vãn Vãn còn đang an ổn đi dạo trên đường thì đột nhiên lại bị một đám xấu xa lôi đi, vụ án đó còn chưa bắt được hung thủ sau lưng đâu." Diệp đại thiếu ngoài cười nhưng trong không cười liếc mắt qua nhìn hắn một cái: "Nghe nói là Lâm thiếu sai người làm, chuyện này có phải hay không?"
"Không phải, chuyện này ngày hôm nay tôi mới biết được."
Trình Thông trực tiếp phủ nhận, ỷ vào việc Diệp Dục Sâm không có chứng cớ, không thể làm gì hắn nên dứt khoát chối bỏ hết tất cả những chuyện mình đã làm.
Hắn trào phúng nhìn Tô Vãn: "Huống hồ tất cả chuyện này cũng chỉ từ một phía của người phụ nữ này, cô ta xuất hiện ở Kim Bích Huy Hoàng là do bị bắt cóc hay tự nguyện thì cũng chỉ mỗi cô ta biết. Nói không chừng là vì tiền mà tự động đưa mình tới cửa đấy."
"Mày nghĩ là... người phụ nữ của tao sẽ thiếu tiền sao?"
Diệp Dục Sâm trả lời một cách mỉa mai, ánh mắt nhìn hắn như nhìn một thằng ngu.
Trình Thông cười, mắt nhìn Tô Vãn: "Cô ta có thiếu tiền hay không tôi không biết nhưng mà theo tôi biết người phụ nữ này tuyệt đối không phải loại an phận đâu. Lần trước ở Kim Bích Huy Hoàng cởi hết đồ muốn tôi ngủ với cô ta, còn thấy không đủ đến gần cào tôi một cái, bây giờ còn không rõ ràng với em trai anh... Diệp Dục Sâm, anh đừng có thông minh một đời lại hồ đồ nhất thời, để thua trên tay loại phụ nữ tâm tư hiểm ác này."
"Đương nhiên nếu anh em nhà anh đồng ý xài chung một người phụ nữ thì xem như tôi cái gì cũng chưa nói." Ánh mắt Trình Thông chuyển qua chuyển lại trên người Tô Vãn và Diệp Vân Thâm, vẻ mặt đó, cực kì sâu xa.
Tô Vãn chửi thề trong lòng.
Thế nào là không biết xấu hổ, thế nào là vừa ăn cướp vừa la làng, hôm nay cô đã có dịp biết rõ.
Lúc trước tìm người vũ nhục cô thế nào mà lúc này còn cắn ngược lại nói cô chủ động.
Cái tên chết tiệt này, vì muốn làm cho anh em Diệp gia chán ghét cô mà hắn có thể làm bất cứ thủ đoạn nào.
"Sao lại không nói gì? Chẳng lẽ bị tôi nói trúng? Hai anh em mấy người thật sự xài chung người phụ nữ này? Thật đúng là nhìn không ra, hai vị thiếu gia này lại có sở thích như vậy." Trình Thông nhìn vẻ mặt của cả ba người, cực kì kiêu ngạo đâm thêm một câu.
Diệp Dục Sâm nắm chặt nắm đấm lại, trên mặt là vẻ hung ác nham hiểm đến đáng sợ, như là muốn giết người vậy.
"Bỏ đi, đừng chấp với người như vậy."
Tô Vãn không muốn làm lớn chuyện, mắt thấy tâm trạng người nào đó không quá tốt, vội giơ tay nắm chặt lấy anh: "Anh đi nói đạo lý với chó làm gì, dù có nói nhiều đến đâu thì với đầu óc như vậy có lẽ nghe không hiểu đâu."
Diệp Dục Sâm liếc nhìn cô, môi mỏng cong lên lộ chút ý cười: "Đó là chuyện hiển nhiên."
Tô Vãn phối hợp cong cong môi, mỉm cười nhìn về phía Trình Thông: "Trình thiếu, tôi đề nghị anh lần sau ra đường nhớ kiểm tra, đánh thật kĩ cái miệng thúi của mình, đỡ phải cả miệng phun đầy phân. Về phần chuyện của tụi tôi thì không phiền người ngoài như anh hỏi đến."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.