Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!
Chương 228: Đồ vô lại chỉ lo bản thân sướng.
Mặc Lam Càng
23/11/2020
Một người vừa ngủ qua với mình, vật đàn ông còn chưa rút ra ngoài thế mà đảo mắt liền bàn chuyện đính hôn với người khác, phải cặn bã tới cỡ nào mới làm ra được loại chuyện như vậy?
Cô không cho hắn thẳng cái tát vào mặt được bởi vì tay mình còn bị buộc.
"Tôi hận anh." Cô cố gắng nuốt nghẹn nước mắt đang trào ra trở vào, hung dữ mắng một câu.
"Có bao nhiêu hận?" Hắn hỏi.
"Vô cùng hận." Cô nghiến răng, "Hận tới mức muốn giết chết anh."
"Tới thử xem, anh nguyện ý chết ở trên người em."
Diệp đại thiếu cười, thò qua thân cô, còn dùng mặt cọ nhẹ lên trán của cô, "Em muốn anh cứ nói thẳng, không cần khéo léo bày tỏ, anh nhất định thỏa mãn vật nhỏ của em."
Tô Vãn giận lắm.
Hỗn đản này hiểu rõ cô đang nói về việc đính hôn của hắn với Susan, còn giả bộ ngu, hơn nữa lại cố tình nói lách sang chuyện khác, quả thật không thể nào vô lại hơn nữa.
Cô không muốn nói về vấn đề này với hắn, liền rụt cổ lại né tránh sự cọ sát.
Hắn cảm nhận được sự lạnh nhạt, duỗi tay cầm mặt cô quay ra: "Sao nữa đây? Anh nhớ rõ lúc nãy em rất hưởng thụ, còn quấn không cho anh ra, bây giờ dùng xong lại qua cầu rút ván à?"
"Anh hiểu rõ còn cố tình hỏi." Tô Vãn hừ lạnh, mặt không vui.
Diệp Dục Sâm nhìn chằm chằm vào mặt cô, nụ cười nơi khóe môi dần dần biến mất, thay vào đó là loại biểu cảm phức tạp khiến người khác không nhìn ra được.
"Bé yêu, em nhớ kỹ, mỗi quyết định của anh đều muốn tốt cho em, cho dù tới bao lâu nữa, anh đều sẽ không tổn hại em."
Giọng điệu của hắn hiếm khi lại nghiêm túc tới vậy, nhưng Tô Vãn chỉ coi nhẹ nó, cuối cùng đáp lại là hai tiến ha ha mang theo rõ sự châm biếm vô hạn.
Ánh mắt của hắn ngày càng sâu xa hơn.
"Anh cởi trói cho tôi mau."
Một cỗ áp lực trầm mặc bao phủ căn phòng, cô hung dữ trừng lớn mắt liếc hắn, giằng co hai tay đang bị trói.
"Dựa vào đâu?" Diệp đại thiếu nhìn đôi tay bị trói của cô, nhướn mày hỏi, nói như đúng rồi.
Tô Vãn có chút xanh mặt, nhưng cô biết trước mắt chỉ có thể theo lời hắn mới là khôn ngoan.
Cô đưa mặt lại gần mạnh mẽ cho hắn một cái hôn: "Như vậy đủ chưa?"
"Dường như có tý đủ."
"Cút!" Cô không nhịn được, mắng thẳng vào hắn.
Diệp Dục Sâm bật cười, tháo cà vạt trên cổ tay cô ra, Tô Vãn kìm chế cảm xúc không tặng hắn cái tát, đứng dậy muốn xuống giường, nhưng vừa mới động đậy lại bị người ta ấn trở lại trên giường.
"Tôi muốn đi tắm, anh buông tôi ra." Cô xụ mặt lạnh lẽo, nhưng giọng nói lại mềm như bông, còn mang theo sự khàn khàn sau khi khóc, không có sự uy hiếp nào cả.
"Không vội." Diệp Dục Sâm ôm eo cô, "Đợi một lát nữa hãy đi."
Tô Vãn: "......"
Không biết có phải là do tâm lý ảnh hưởng không nhưng cô cảm thấy trong cơ thể mình hình như đang có một thứ gì đó đang mọc rễ nảy mầm lên, chính là rất khỏe mạnh lớn dần.
Nhưng bên cạnh mình lại là tên thối đang định cưới người khác.
Cô nghĩ muốn cho hắn một phát súng ngay.
"Trong nhà có thuốc tránh thai không?" Cô nhìn nóc nhà, đột nhiên hỏi ra.
"Sao lại phải có loại đồ đó trong nhà?" Diệp Dục sâm hỏi lại, duỗi tay xoa đầu cô, "Nó không tốt cho thân thể, em đừng uống bậy bạ."
Tô Vãn sắp điên rồi.
Sao lúc anh bảo không có mũ lại không chịu nghĩ tốt cho thân thể tôi?
Quả nhiên bọn đàn ông cặn bã đều lo cho bản thân mình sướng trước thôi!
Cô không cho hắn thẳng cái tát vào mặt được bởi vì tay mình còn bị buộc.
"Tôi hận anh." Cô cố gắng nuốt nghẹn nước mắt đang trào ra trở vào, hung dữ mắng một câu.
"Có bao nhiêu hận?" Hắn hỏi.
"Vô cùng hận." Cô nghiến răng, "Hận tới mức muốn giết chết anh."
"Tới thử xem, anh nguyện ý chết ở trên người em."
Diệp đại thiếu cười, thò qua thân cô, còn dùng mặt cọ nhẹ lên trán của cô, "Em muốn anh cứ nói thẳng, không cần khéo léo bày tỏ, anh nhất định thỏa mãn vật nhỏ của em."
Tô Vãn giận lắm.
Hỗn đản này hiểu rõ cô đang nói về việc đính hôn của hắn với Susan, còn giả bộ ngu, hơn nữa lại cố tình nói lách sang chuyện khác, quả thật không thể nào vô lại hơn nữa.
Cô không muốn nói về vấn đề này với hắn, liền rụt cổ lại né tránh sự cọ sát.
Hắn cảm nhận được sự lạnh nhạt, duỗi tay cầm mặt cô quay ra: "Sao nữa đây? Anh nhớ rõ lúc nãy em rất hưởng thụ, còn quấn không cho anh ra, bây giờ dùng xong lại qua cầu rút ván à?"
"Anh hiểu rõ còn cố tình hỏi." Tô Vãn hừ lạnh, mặt không vui.
Diệp Dục Sâm nhìn chằm chằm vào mặt cô, nụ cười nơi khóe môi dần dần biến mất, thay vào đó là loại biểu cảm phức tạp khiến người khác không nhìn ra được.
"Bé yêu, em nhớ kỹ, mỗi quyết định của anh đều muốn tốt cho em, cho dù tới bao lâu nữa, anh đều sẽ không tổn hại em."
Giọng điệu của hắn hiếm khi lại nghiêm túc tới vậy, nhưng Tô Vãn chỉ coi nhẹ nó, cuối cùng đáp lại là hai tiến ha ha mang theo rõ sự châm biếm vô hạn.
Ánh mắt của hắn ngày càng sâu xa hơn.
"Anh cởi trói cho tôi mau."
Một cỗ áp lực trầm mặc bao phủ căn phòng, cô hung dữ trừng lớn mắt liếc hắn, giằng co hai tay đang bị trói.
"Dựa vào đâu?" Diệp đại thiếu nhìn đôi tay bị trói của cô, nhướn mày hỏi, nói như đúng rồi.
Tô Vãn có chút xanh mặt, nhưng cô biết trước mắt chỉ có thể theo lời hắn mới là khôn ngoan.
Cô đưa mặt lại gần mạnh mẽ cho hắn một cái hôn: "Như vậy đủ chưa?"
"Dường như có tý đủ."
"Cút!" Cô không nhịn được, mắng thẳng vào hắn.
Diệp Dục Sâm bật cười, tháo cà vạt trên cổ tay cô ra, Tô Vãn kìm chế cảm xúc không tặng hắn cái tát, đứng dậy muốn xuống giường, nhưng vừa mới động đậy lại bị người ta ấn trở lại trên giường.
"Tôi muốn đi tắm, anh buông tôi ra." Cô xụ mặt lạnh lẽo, nhưng giọng nói lại mềm như bông, còn mang theo sự khàn khàn sau khi khóc, không có sự uy hiếp nào cả.
"Không vội." Diệp Dục Sâm ôm eo cô, "Đợi một lát nữa hãy đi."
Tô Vãn: "......"
Không biết có phải là do tâm lý ảnh hưởng không nhưng cô cảm thấy trong cơ thể mình hình như đang có một thứ gì đó đang mọc rễ nảy mầm lên, chính là rất khỏe mạnh lớn dần.
Nhưng bên cạnh mình lại là tên thối đang định cưới người khác.
Cô nghĩ muốn cho hắn một phát súng ngay.
"Trong nhà có thuốc tránh thai không?" Cô nhìn nóc nhà, đột nhiên hỏi ra.
"Sao lại phải có loại đồ đó trong nhà?" Diệp Dục sâm hỏi lại, duỗi tay xoa đầu cô, "Nó không tốt cho thân thể, em đừng uống bậy bạ."
Tô Vãn sắp điên rồi.
Sao lúc anh bảo không có mũ lại không chịu nghĩ tốt cho thân thể tôi?
Quả nhiên bọn đàn ông cặn bã đều lo cho bản thân mình sướng trước thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.