Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!
Chương 182: Sổ sách còn chưa tính xong đâu.
Mặc Lam Càng
17/10/2020
Trong đêm khuya tĩnh lặng.
Bỗng vang lên tiếng chuông di động của Diệp Dục Sâm, hắn vội đưa mắt nhìn sang bên cạnh thấy Tô Vãn đang ngủ say, rồi cầm di động và lặng lẽ đi ra khỏi phòng.
Tần Thư đợi hắn ở thư phòng.
"Bên kia báo tin tức, Susan đã rời S quốc, đang trên máy bay tới thành phố A." Tần thượng tá dừng lại hai giây để xem sắc mặt của anh Diệp: "Có lẽ tới tìm ngài."
Diệp Dục Sâm lôi một khẩu súng ngắn từ trong học bàn ra, để trong tay ước lượng, con ngươi đen nhánh có chút buồn bã.
Chỉ trong chốc lát, hắn lại động khóe môi câu lên một nụ cười nhàn nhạt: "Tôi nghe bảo ở tiệc rượu hôm đó không chỉ có tên ngốc họ Dương khi dễ Tô Vãn, hình như còn một người phụ nữ khác, luôn tìm mọi cách ngáng chân đúng không?"
"Người đó cùng đoàn làm phim với Tô tiểu thư, gọi là Thẩm Thanh Thanh." Chuyện buổi tối hôm đó đã được Tần Thư hỏi kĩ càng, tức khắc nói ra ngay tên họ của đối phương.
"Vậy thì chọn cô ta đi." Diệp Dục Sâm thu lại khẩu súng, bình tĩnh kết luận.
"Vâng."
......
Hôm sau, người đại diện của cô - Giang Vân thông báo muốn cô đi Đế Đô để tham gia hoạt động, hôm nay phải lên đường luôn.
"Gấp đến thế sao?" Cô nhận được thông báo mà có chút ngạc nhiên.
"Đúng vậy, do một nữ diễn viên bên kia có chuyện nên kêu em qua cứu." Giang Vân duỗi tay đẩy cô, "Bà của tôi ơi, em phải nắm thật chắc cơ hội lần này, chuyện này đối với em chính là một cơ hội tốt được lộ diện."
Tô Vãn suy nghĩ, sau đó gửi một tin nhắn báo Diệp Dục Sâm biết, Giang Vân cũng cho trợ lý đi chuẩn bị vé máy bay, chiều nay bay thẳng tới Đế Đô.
Ở thành phố A, ngay đêm đó có một tổ chức từ thiện và Thẩm Thanh Thanh được mời tới dự.
Chính trong bữa tiệc này, ả "tình cờ" gặp được chủ tịch tập đoàn Thịnh Hoàng.
Ban đầu, cô ta cũng không biết hắn là Diệp Dục Sâm, nhưng trong đám đông cô lại để ý thấy một người đàn ông cao to, đẹp trai vừa có khí chất đặc biệt xuất chúng nên mới mò lại làm quen.
Kết quả khi hỏi ra mới biết hắn chính là tổng tài tập đoàn Thịnh Hoàng.
Tất nhiên là Thẩm Thanh Thanh vô cùng mừng rỡ, mang hết thủ đoạn có trong người ra muốn câu hắn.
Cứ tưởng vị Diệp tổng trong truyền thuyết theo lời đồn là tổng tài cao lãnh nhưng xem ra không giống với những gì cô tưởng tượng, cô chỉ vừa nói mấy câu đã thấy rõ sự hứng thú của hắn đối với mình, còn mời cô đi ăn tối.
Thẩm Thanh Thanh ngẩn ngơ nhìn hắn, có một loại cảm giác được yêu thích tới lo sợ.
Hai ngày trước cô còn ganh tị muốn chết đối với vị kim chủ sau lưng của Tô Vãn, cũng không thể đợi thêm nữa muốn tự tìm một cái đùi để ôm, nhưng không ngờ tới nhanh như vậy đã bắt được rồi.
Là Diệp Dục Sâm nha! Chủ tịch tập đoàn Thịnh Hoàng!
Đây là một ông vua cấp lớn mà, dù làm gì đi chăng thì cũng có thể ném được tiện nhân Tô Vãn xuống mấy chục con đường.
"Thẩm tiểu thư?" Diệp Dục Sâm lên tiếng hỏi thăm.
Thẩm Thanh Thanh liền hoàn hồn, nở ra một nụ cười mỉm tươi sáng: "Vâng, Diệp tổng, cứ theo sắp xếp của anh đi, em sao cũng được."
Diệp Dục Sâm lạnh lùng cong lên khóe môi, im lặng không nói tiếp.
Sáng ngày hôm kế tiếp, máy bay chở Susan đáp xuống đất tại thành phố A.
Cô ta không vội đi tìm Diệp Dục Sâm mà là đi tìm một người khác trước.
Đó là người Thủ tướng S quốc phái đi theo dỗi Diệp Dục Sâm, là gián điệp cấp cao.
"Việc tôi kêu đi điều tra, tra xong chưa?" Susan hỏi thẳng.
"Đúng như tiểu thư nghĩ." Người nọ lấy ra mấy tấm ảnh chụp, "Vương tử Louis gần đây có qua lại thân thiết với người phụ nữ này."
Susan nhận lấy vật từ đối phương, trên ảnh là hình ảnh Diệp Sục Sâm cùng một người phụ nữ ra ngoài ăn cơm, tham gia yến tiệc, thậm chí cả ảnh đi khai phòng ở khách sạn.
Susan xem lần lượt từng tấm một, mặt cũng tím lại: "Con đàn bà này là ai?"
"Là một nữ diễn viên, gọi là Thẩm Thanh Thanh."
Bỗng vang lên tiếng chuông di động của Diệp Dục Sâm, hắn vội đưa mắt nhìn sang bên cạnh thấy Tô Vãn đang ngủ say, rồi cầm di động và lặng lẽ đi ra khỏi phòng.
Tần Thư đợi hắn ở thư phòng.
"Bên kia báo tin tức, Susan đã rời S quốc, đang trên máy bay tới thành phố A." Tần thượng tá dừng lại hai giây để xem sắc mặt của anh Diệp: "Có lẽ tới tìm ngài."
Diệp Dục Sâm lôi một khẩu súng ngắn từ trong học bàn ra, để trong tay ước lượng, con ngươi đen nhánh có chút buồn bã.
Chỉ trong chốc lát, hắn lại động khóe môi câu lên một nụ cười nhàn nhạt: "Tôi nghe bảo ở tiệc rượu hôm đó không chỉ có tên ngốc họ Dương khi dễ Tô Vãn, hình như còn một người phụ nữ khác, luôn tìm mọi cách ngáng chân đúng không?"
"Người đó cùng đoàn làm phim với Tô tiểu thư, gọi là Thẩm Thanh Thanh." Chuyện buổi tối hôm đó đã được Tần Thư hỏi kĩ càng, tức khắc nói ra ngay tên họ của đối phương.
"Vậy thì chọn cô ta đi." Diệp Dục Sâm thu lại khẩu súng, bình tĩnh kết luận.
"Vâng."
......
Hôm sau, người đại diện của cô - Giang Vân thông báo muốn cô đi Đế Đô để tham gia hoạt động, hôm nay phải lên đường luôn.
"Gấp đến thế sao?" Cô nhận được thông báo mà có chút ngạc nhiên.
"Đúng vậy, do một nữ diễn viên bên kia có chuyện nên kêu em qua cứu." Giang Vân duỗi tay đẩy cô, "Bà của tôi ơi, em phải nắm thật chắc cơ hội lần này, chuyện này đối với em chính là một cơ hội tốt được lộ diện."
Tô Vãn suy nghĩ, sau đó gửi một tin nhắn báo Diệp Dục Sâm biết, Giang Vân cũng cho trợ lý đi chuẩn bị vé máy bay, chiều nay bay thẳng tới Đế Đô.
Ở thành phố A, ngay đêm đó có một tổ chức từ thiện và Thẩm Thanh Thanh được mời tới dự.
Chính trong bữa tiệc này, ả "tình cờ" gặp được chủ tịch tập đoàn Thịnh Hoàng.
Ban đầu, cô ta cũng không biết hắn là Diệp Dục Sâm, nhưng trong đám đông cô lại để ý thấy một người đàn ông cao to, đẹp trai vừa có khí chất đặc biệt xuất chúng nên mới mò lại làm quen.
Kết quả khi hỏi ra mới biết hắn chính là tổng tài tập đoàn Thịnh Hoàng.
Tất nhiên là Thẩm Thanh Thanh vô cùng mừng rỡ, mang hết thủ đoạn có trong người ra muốn câu hắn.
Cứ tưởng vị Diệp tổng trong truyền thuyết theo lời đồn là tổng tài cao lãnh nhưng xem ra không giống với những gì cô tưởng tượng, cô chỉ vừa nói mấy câu đã thấy rõ sự hứng thú của hắn đối với mình, còn mời cô đi ăn tối.
Thẩm Thanh Thanh ngẩn ngơ nhìn hắn, có một loại cảm giác được yêu thích tới lo sợ.
Hai ngày trước cô còn ganh tị muốn chết đối với vị kim chủ sau lưng của Tô Vãn, cũng không thể đợi thêm nữa muốn tự tìm một cái đùi để ôm, nhưng không ngờ tới nhanh như vậy đã bắt được rồi.
Là Diệp Dục Sâm nha! Chủ tịch tập đoàn Thịnh Hoàng!
Đây là một ông vua cấp lớn mà, dù làm gì đi chăng thì cũng có thể ném được tiện nhân Tô Vãn xuống mấy chục con đường.
"Thẩm tiểu thư?" Diệp Dục Sâm lên tiếng hỏi thăm.
Thẩm Thanh Thanh liền hoàn hồn, nở ra một nụ cười mỉm tươi sáng: "Vâng, Diệp tổng, cứ theo sắp xếp của anh đi, em sao cũng được."
Diệp Dục Sâm lạnh lùng cong lên khóe môi, im lặng không nói tiếp.
Sáng ngày hôm kế tiếp, máy bay chở Susan đáp xuống đất tại thành phố A.
Cô ta không vội đi tìm Diệp Dục Sâm mà là đi tìm một người khác trước.
Đó là người Thủ tướng S quốc phái đi theo dỗi Diệp Dục Sâm, là gián điệp cấp cao.
"Việc tôi kêu đi điều tra, tra xong chưa?" Susan hỏi thẳng.
"Đúng như tiểu thư nghĩ." Người nọ lấy ra mấy tấm ảnh chụp, "Vương tử Louis gần đây có qua lại thân thiết với người phụ nữ này."
Susan nhận lấy vật từ đối phương, trên ảnh là hình ảnh Diệp Sục Sâm cùng một người phụ nữ ra ngoài ăn cơm, tham gia yến tiệc, thậm chí cả ảnh đi khai phòng ở khách sạn.
Susan xem lần lượt từng tấm một, mặt cũng tím lại: "Con đàn bà này là ai?"
"Là một nữ diễn viên, gọi là Thẩm Thanh Thanh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.