Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!
Chương 102: Tô Kiến Nam ăn nói khép nép.
Mặc Lam Càng
07/07/2020
Tô Vãn có chút buồn cười.
Cô quả thực không thể nào nghĩ được rằng Cố Dĩ Trạch sẽ cố chấp như vậy đối với mình, chỉ vì muốn cô quay lại với hắn mà dùng bất cứ thủ đoạn nào cũng phải ra tay với công ty Tô gia.
Nhưng mà dựa vào đâu mình phải giải quyết?
"Bố, chuyện này bố tự tìm cách giải quyết, tôi có lẽ giúp không được." Cô cười khẩy, giọng điệu vẫn đầy chát chúa và châm chọc, "Chắc bố đã quên rồi, tôi chính là bị bố đuổi ra khỏi nhà, cho nên mọi chuyện của Tô gia hiện giờ không hề có liên quan gì đến tôi."
"Vãn vãn, xem như tôi cầu xin cô, cô cứu tôi được không, cứu công ty được không, cô không nghĩ đến một khoảng tình cảm cha con lúc trước thì cũng nên nghĩ đến ông ngoại của cô chứ, công ty này là tâm huyết cả đời ông ấy, cô có nhẫn tâm nhìn nó bị hủy hoại trong một sớm một chiều không?" Tô Kiến Nam bên này lại chơi con bài tình cảm.
"Tâm huyết cả đời của ông ngoại trong tay ông không sớm thì muộn cũng có ngày bị hủy, thế thì có gì khác nhau đâu, cứ cho rằng tôi cứu công ty về thì phần lợi nhuận của nó cũng thuộc về vị chủ tịch là ông, tôi tại sao phải hao tổn tâm tư vào một thứ mà mình chẳng chiếm được phần lợi nào?"
Cô dừng lại hai giây rồi mỉm cười nói tiếp, "Ông nên biết, việc tôi không có lợi ích thì tôi tuyệt đối không làm."
"Thế cô muốn như thế nào?"
"Đem một ít cổ phần trong tay ông chuyển sang cho tôi, dù sao thì lúc bị đuổi ra khỏi nhà thì tôi cũng cần có kinh phí để sinh hoạt chứ nhỉ."
Cô thở dài một tiếng, hết sức đáng thương mà nói, "Chắc là ông không biết rồi, gần đây ra cửa toàn gặp người quen, hai ngày trước Tô Như Nguyệt còn nói rằng chỉ một chiếc đồng hồ mà tôi còn mua không nổi nữa đấy."
Tô Kiến Nam dùng sức nghiến chặt hàm răng.
Hai ngày trước ông nghe được tin người phụ nữ nổi loạn này lừa gạt Tô Như Nguyệt một chiếc đồng hồ cùng hai trăm vạn tiền mặt.
Trong sự việc đó người bị hại là Tô Như Nguyệt, Tô Như Nguyệt đã khóc lóc kể lể việc đó, giờ ngược lại thì đứa con gái ngổ ngáo này nói Tô Như Nguyệt nhục mạ mình.
Quả thực nó không còn biết xấu hổ là gì.
Nhưng vào lúc này đây, ông cũng không muốn cùng nó tranh luận về sự việc kia, sau khi nghĩ nghĩ một hồi, nói: "Cô cứu được công ty trở lại thành công thì tôi cho cô 20% cổ phần."
"Ha ha ha..." Cô cười mỉa mai, "Tôi muốn 80% cổ phần và chuyển nhượng ngay bây giờ."
Sau khi nghe được câu đó, Tô Kiến Nam đã sững sờ đi.
Một lúc lâu ông liền hồi phục lại tinh thần, ngay lập tức rống giận: "Cô đây là đang lợi dụng lúc cháy nhà để hôi của!"
"Tô có nói là không phải sao? Nhưng dường như ông không có sự lựa chọn nào khác!"
Cô quàng chân lên bắt chéo vào nhau, cả người lười biếng dựa vào sô pha cùng hắn đôi co, phân tích lợi và hại, "Ông nên rõ hơn tôi, chuyện hợp tác cùng tôi thì các người ích nhất cũng còn chút lợi ích, còn hơn đến khi công ty phá sản có lẽ ông chỉ còn lại hai bàn tay trắng."
Tô Kiến Nam lại trầm mặc, dường như đang cân nhắc giữa được và mất.
Tô Vãn không hối thúc gì nữa liền cắt điện thoại, xem như là cho ông thêm thời gian mà chậm rãi suy xét.
Hai ngày tiếp theo, cô quan sát thấy giá cổ phiếu quả nhiên hạ xuống rồi.
Tác động của trận phong ba này thực sự không nhỏ, giá cổ phiếu của An thị một đường giảm nhanh mấy ngày liên lục, nó gần như bị giảm hoàn toàn.
Trong khi đó bên Tô Kiến Nam vẫn đang chống chịu mà chưa đáp lại phản ứng nào, trước đó vài ngày thật ra Cố Dĩ Trạch có gọi tới tìm cô, hỏi cô đã biết tình hình trong nhà hay chưa.
"Tất nhiên là biết." Tô Vãn cũng thẳng thắng đáp trả, "Nhờ hồng phúc của Cố thiếu đây, hai ngày trước bố tôi mới chịu tới tìm tôi, ông bảo công ty sắp phá sản rồi, còn nói muốn tôi nghĩ cách giúp đỡ, cứu công ty thay ông."
Cố Dĩ Trạch bật cười lớn: "Biện pháp rất đơn giản, nó tùy thuộc vào việc em có nguyện ý trở lại bên tôi hay không thôi."
"Không vội."
Tô Vãn bâng quơ nhả ra hai từ.
Bây giờ cô xác thật không vội, người cấp bách lúc này có lẽ nên là Tô Kiến Nam. Chính mắt mình lại thấy giá cổ phiếu ngày càng đi xuống mạnh, mà bản thân ông không có năng lực cứu được, chắc chắn mấy ngày ngắn ngủn này thì tóc của ông cũng bạc đi không ít nha.
Cô quả thực không thể nào nghĩ được rằng Cố Dĩ Trạch sẽ cố chấp như vậy đối với mình, chỉ vì muốn cô quay lại với hắn mà dùng bất cứ thủ đoạn nào cũng phải ra tay với công ty Tô gia.
Nhưng mà dựa vào đâu mình phải giải quyết?
"Bố, chuyện này bố tự tìm cách giải quyết, tôi có lẽ giúp không được." Cô cười khẩy, giọng điệu vẫn đầy chát chúa và châm chọc, "Chắc bố đã quên rồi, tôi chính là bị bố đuổi ra khỏi nhà, cho nên mọi chuyện của Tô gia hiện giờ không hề có liên quan gì đến tôi."
"Vãn vãn, xem như tôi cầu xin cô, cô cứu tôi được không, cứu công ty được không, cô không nghĩ đến một khoảng tình cảm cha con lúc trước thì cũng nên nghĩ đến ông ngoại của cô chứ, công ty này là tâm huyết cả đời ông ấy, cô có nhẫn tâm nhìn nó bị hủy hoại trong một sớm một chiều không?" Tô Kiến Nam bên này lại chơi con bài tình cảm.
"Tâm huyết cả đời của ông ngoại trong tay ông không sớm thì muộn cũng có ngày bị hủy, thế thì có gì khác nhau đâu, cứ cho rằng tôi cứu công ty về thì phần lợi nhuận của nó cũng thuộc về vị chủ tịch là ông, tôi tại sao phải hao tổn tâm tư vào một thứ mà mình chẳng chiếm được phần lợi nào?"
Cô dừng lại hai giây rồi mỉm cười nói tiếp, "Ông nên biết, việc tôi không có lợi ích thì tôi tuyệt đối không làm."
"Thế cô muốn như thế nào?"
"Đem một ít cổ phần trong tay ông chuyển sang cho tôi, dù sao thì lúc bị đuổi ra khỏi nhà thì tôi cũng cần có kinh phí để sinh hoạt chứ nhỉ."
Cô thở dài một tiếng, hết sức đáng thương mà nói, "Chắc là ông không biết rồi, gần đây ra cửa toàn gặp người quen, hai ngày trước Tô Như Nguyệt còn nói rằng chỉ một chiếc đồng hồ mà tôi còn mua không nổi nữa đấy."
Tô Kiến Nam dùng sức nghiến chặt hàm răng.
Hai ngày trước ông nghe được tin người phụ nữ nổi loạn này lừa gạt Tô Như Nguyệt một chiếc đồng hồ cùng hai trăm vạn tiền mặt.
Trong sự việc đó người bị hại là Tô Như Nguyệt, Tô Như Nguyệt đã khóc lóc kể lể việc đó, giờ ngược lại thì đứa con gái ngổ ngáo này nói Tô Như Nguyệt nhục mạ mình.
Quả thực nó không còn biết xấu hổ là gì.
Nhưng vào lúc này đây, ông cũng không muốn cùng nó tranh luận về sự việc kia, sau khi nghĩ nghĩ một hồi, nói: "Cô cứu được công ty trở lại thành công thì tôi cho cô 20% cổ phần."
"Ha ha ha..." Cô cười mỉa mai, "Tôi muốn 80% cổ phần và chuyển nhượng ngay bây giờ."
Sau khi nghe được câu đó, Tô Kiến Nam đã sững sờ đi.
Một lúc lâu ông liền hồi phục lại tinh thần, ngay lập tức rống giận: "Cô đây là đang lợi dụng lúc cháy nhà để hôi của!"
"Tô có nói là không phải sao? Nhưng dường như ông không có sự lựa chọn nào khác!"
Cô quàng chân lên bắt chéo vào nhau, cả người lười biếng dựa vào sô pha cùng hắn đôi co, phân tích lợi và hại, "Ông nên rõ hơn tôi, chuyện hợp tác cùng tôi thì các người ích nhất cũng còn chút lợi ích, còn hơn đến khi công ty phá sản có lẽ ông chỉ còn lại hai bàn tay trắng."
Tô Kiến Nam lại trầm mặc, dường như đang cân nhắc giữa được và mất.
Tô Vãn không hối thúc gì nữa liền cắt điện thoại, xem như là cho ông thêm thời gian mà chậm rãi suy xét.
Hai ngày tiếp theo, cô quan sát thấy giá cổ phiếu quả nhiên hạ xuống rồi.
Tác động của trận phong ba này thực sự không nhỏ, giá cổ phiếu của An thị một đường giảm nhanh mấy ngày liên lục, nó gần như bị giảm hoàn toàn.
Trong khi đó bên Tô Kiến Nam vẫn đang chống chịu mà chưa đáp lại phản ứng nào, trước đó vài ngày thật ra Cố Dĩ Trạch có gọi tới tìm cô, hỏi cô đã biết tình hình trong nhà hay chưa.
"Tất nhiên là biết." Tô Vãn cũng thẳng thắng đáp trả, "Nhờ hồng phúc của Cố thiếu đây, hai ngày trước bố tôi mới chịu tới tìm tôi, ông bảo công ty sắp phá sản rồi, còn nói muốn tôi nghĩ cách giúp đỡ, cứu công ty thay ông."
Cố Dĩ Trạch bật cười lớn: "Biện pháp rất đơn giản, nó tùy thuộc vào việc em có nguyện ý trở lại bên tôi hay không thôi."
"Không vội."
Tô Vãn bâng quơ nhả ra hai từ.
Bây giờ cô xác thật không vội, người cấp bách lúc này có lẽ nên là Tô Kiến Nam. Chính mắt mình lại thấy giá cổ phiếu ngày càng đi xuống mạnh, mà bản thân ông không có năng lực cứu được, chắc chắn mấy ngày ngắn ngủn này thì tóc của ông cũng bạc đi không ít nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.