Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu
Chương 43: Bắt đầu tu luyện 2
Khinh Mặc Vũ
18/04/2016
Phượng Thiên Vũ mở cửa phòng, Thanh Ngư đã sớm chờ nàng ở bên ngoài, thấy cửa
phòng mở ra, Thanh Ngư vội nói: "Tiểu thư, người chờ một chút, Thanh Ngư đi múc nước, tiểu thư rửa mặt xong, chúng ta liền vào cung."
"Ừ."
Phượng Thiên Vũ ừ một tiếng, hít một ngụm không khí trong lành, cùng tu luyện linh lực và luyện chế đan dược xem ra không được, nàng cần phải hảo hảo phân bố thời gian mới được.
Ba người thu thập xong liền ngồi lên xe ngựa thẳng tiến đến Hoàng cung.
Đến Hoàng cung, thị vệ lần trước có gặp qua Phượng Thiên Vũ, vì vậy ba người bọn họ không bị ngăn cản dễ dàng tiến vào Hoàng cung.
Đứng trước cung Phượng Nghi, cung nữ muốn vô thông báo nhưng lại bị Phượng Thiên Vũ ngăn cản, vì vậy người nào lại rất xui xẻo gặp phải nàng.
Còn chưa đi đến nơi, ba người Phượng Thiên Vũ đã nghe được những âm thanh ồn ào từ trong cung Phượng Nghi truyền tới.
"Liễu Nguyệt, ngươi cũng thật quá làm càn rồi đó, lần này ngươi lại dám giúp đỡ tiện nhân kia giết người của Phủ Thừa Tướng, trên triều đình, các đại thần ai ai cũng đều bất mãn, ta ngược lại muốn nhìn, ngôi vị Hoàng Hậu này ngươi giữ được trong bao lâu."
Phượng Thiên Vũ nhíu mày, đây không phải là giọng của Lâm Hoàn hay sao.
Ba người đã tiến đến trước cửa cung điện.
"Di nương, Vũ nhi từ rất xa đã nghe được tiếng chó sủa, có chuyện gì sao?"
Phượng Thiên Vũ tiến vào cung điện liền nói một câu, suýt làm cho Lâm Hoàn đứng trong cung Phượng Nghi phải hộc máu.
Nhìn vẻ mặt nhàn nhã Phượng Thiên Vũ, trong lòng Lâm Hoàn thầm nghĩ: "Cái này tiểu tiện nhân này sao lại xuất hiện ở nơi này?"
"Vũ nhi, sao ngươi lại tới đây, cũng không thông báo cho di nương một tiếng, bằng không di nương không rảnh đứng ở đây mà nghe tiếng chó sủa đâu." Liễu Nguyệt kéo tay Phượng Thiên Vũ, cao hứng nói, con mắt vui sướng khiêu khích nhìn Lâm Hoàn.
Lâm Hoàn bị hai người ngươi một câu chó, ta một câu chó làm tức giận hít thở không thông, cũng không dám phát tác, đành phải nói ra: "Phượng Thiên Vũ, Liễu Nguyệt, đừng tưởng rằng Quốc Sư cùng Hoàng Thượng che chở là các ngươi muốn làm gì cũng được, một Thừa Tướng triều đình bị giết, không phải là chuyện nhỏ đâu."
Phượng Thiên Vũ nghe vậy, cũng không cảm thấy có gì kì quái, di nương vốn đã căm hận Phượng Tiêu như thế, cho dù Phượng Tiêu chỉ mới bị điên, nhất định di nương cũng không dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy đâu.
"Quý phi nương nương, Phượng Tiêu có ý đồ muốn hãm hãi Quốc Sư, bị Quốc Sư giết chết, sao có thể trách di nương ta được, hơn nữa Quý phi nương nương không biết Quốc Sư người như thế nào sao? Phượng Tiêu chọc giận Quốc Sư, chẳng lẽ không đáng bị giết hay sao?"
Chỉ một câu nói, Phượng Thiên Vũ đem toàn bộ sự việc đổ hết lên đầu Đế Dạ Hiên, nam nhân của nàng, hứng chịu tiếng xấu cho người khác cũng không có gì quá đáng.
"Ngươi. ."
Lâm Hoàn tức giận không thôi, Phượng Thiên Vũ cứ mở miệng là nói Quốc Sư, nàng căn bản không thể nói lại, đành phải nén giận phun ra một câu: "Hãy đợi đấy."
Phượng Thiên Vũ xì mũi coi thường, khẽ nói: "Quý phi nương nương đi đường cẩn thận, coi chừng vấp ngã đó."
Dứt lời, ngón tay hơi động một chút, Lâm Hoàn đi ở phía trước bỗng nhiên cảm thấy hai chân mềm nhũn, thẳng tắp té xuống, cung nữ đi theo thấy vậy, liền vội vàng tiến lên đỡ nàng.
"Quý phi nương nương, ta vừa mới không phải là nhắc nhở ngươi rồi sao, lúc đi nhớ phải nhìn đường, như nào lại bị ngã rồi!" Phượng Thiên Vũ châm chọc nói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng không chút vui vẻ, nhìn Lâm Hoàn được đỡ lên, từng chữ từng chữ nói: "Lâm Hoàn, đừng tưởng rằng ngươi là Quý phi mà ta không dám làm gì ngươi, ngày nào đó ngươi lại dám đến tìm di nương gây phiền toái, ta sẽ khiến cho ngươi biến mất khỏi Đông Dạ quốc này."
"Ngươi. . ."
Lâm Hoàn khó thở, khuôn mặt vặn vẹo, bộ dáng Quý phi nương nương cao cao tại thượng liền biến mất.
"Không nên đem lời nói của ta như gió thổi bên tai, đến lúc đó hối hận sẽ không còn kịp nữa đâu."
Âm thanh lạnh băng vang vọng toàn bộ cung Phượng Nghi, Lâm Hoàn không đáp, mang người rời khỏi cung Phượng Nghi.
"Vũ nhi, ngươi tới tìm di nương có chuyện gì không?" Trong cung Phượng Nghi, Liễu Nguyệt nâng chung trà lên, nhìn cháu gái của mình, nhỏ giọng hỏi.
"Di nương, Vũ nhi lần này tới là muốn cao biệt di nương."
"A? Vũ nhi muốn đi nơi nào sao?"
Phượng Thiên Vũ nhìn hoàng liệm trên tay, đôi mắt đen nhánh phát sáng, thoáng qua tức thì, nhanh đến không có bất kỳ người nào thấy được: "Di nương, ta muốn đi Nhật Viêm quốc."
Liễu Nguyệt nghe vậy, mặt mày nhẹ chau lại, lần trước vì Vũ nhi nên nhị hoàng tử của Nhật Viêm Quốc bị phế linh lực, đi Nhật Viêm quốc lúc này chỉ sợ.
"Vũ nhi, cái này."
"Di nương, ta biết rõ ngươi đang lo lắng cái gì, ta sẽ cẩn thận." Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói, chuyện xảy ra ở Thánh Điện quả thật làm cho di nương luôn lo lắng, huống chi lần này nàng lại đi tới Nhật Viêm quốc.
. .
Hai người hàn huyên hồi lâu, đến khi hoàng hôn tiến đến, ba người Phượng Thiên Vũ mới ra khỏi Hoàng Cung, nhìn sắc trời đã muộn, Phượng Thiên Vũ lười biếng tựa người trên cỗ xe ngựa, nói: "Mạc Sầu, đi Phân đường, ngày mai trực tiếp xuất phát tới Nhật Viêm quốc, không cần trở về Phượng phủ nữa."
"Dạ, tiểu thư." Nói xong, Mạc Sầu điều khiển xe ngựa chạy thẳng tới phân đường Dược Tông.
"Tiểu thư, hôm nay sao lại không thấy Quốc Sư đại nhân?" Thanh Ngư bát quái hỏi.
Phượng Thiên Vũ nhắm mắt dưỡng thần, không có trả lời.
Thanh Ngư thấy tiểu thư không nói, thè lưỡi, yên tĩnh ngồi ở một bên.
Từ Hoàng Cung đến Phân đường nói xa cũng không xa, nói gần cũng không gần, lúc đi ngang qua một con đường, Phượng Thiên Vũ vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng chốc mở mắt ra, chiếc mũi nhỏ nhắn tinh xảo khẽ hít hít, nhanh chóng nói với Mạc Sầu ở ngoài xe: "Mạc Sầu, lách qua con đường này."
Mạc Sầu không rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn đánh xe đi qua con đường khác.
"Tiểu thư, chúng ta tại sao phải lách qua a, đi đường này lại lâu hơn đó." Trong xe ngựa, âm thanh nghi hoặc củaThanh Ngư truyền ra.
"Con đường kia có mùi vị máu tươi rất nặng." Phượng Thiên Vũ nói xong, lông mày nhăn lên, nếu như không sai, chỗ đó đã chết rất nhiều người, nàng không muốn gây phiền toái.
Bỗng nhiên một hồi quỷ dị mang theo mùi vị máu tươi bay tới, làm cho toàn thân người ta phải sợ hãi.
Chết tiệt!
Phượng Thiên Vũ chửi bới một tiếng, nàng không đi gây phiền toái thì thôi, thế nào mà phiền toái cứ tìm tới mình, lúc Mạc Sầu còn chưa đi vào, nàng liền sửa lại đường đi rồi, không nghĩ tới còn đuổi theo.
"Mạc Sầu, tăng thêm tốc độ."
"Thanh Ngư, ngoan ngoãn ở trong xe, không được đi ra ngoài." Phượng Thiên Vũ nói xong, ra xe ngựa, ngồi ở bên cạnh Mạc Sầu, cảnh giác nhìn bốn phía, nhưng mà cỗ hơi thở này như ẩn như hiện, lay động bất định, lại làm cho người ta cảm thấy nguy hiểm.
Phượng Thiên Vũ, nàng kiếp trước vốn là một thân đặc công, hơi thở, mùi vị, thính giác, những thứ này so với những cao nhân nàng đều hơn hẳn, huống chi bây giờ còn có Linh lực, thế mà nàng vẫn không thể xác định chính xác được phương hướng của cỗ hơi thở này, xem ra người tới thực lực không phải là bình thường.
"Tiểu thư, làm sao bây giờ?"
Thanh Ngư cùng Mạc Sầu cũng không phải người ngu, nguy hiểm thân cận như thế này, mà vẫn còn chưa phát hiện ra nữa sao!
"Không cần lo lắng, đi thẳng, chuẩn bị sẵn sàng."
Phượng Thiên Vũ cảm thụ được hơi thở khắp nơi, người ta không ra tay nàng cũng không động thủ, lấy thực lực của nàng mà động thủ, không thể nghi ngờ chính là lấy trứng chọi đá.
Khi không khí đang khẩn trương, trong không gian Hồng Liên, Tuyết Ảnh đang ngủ cũng bị cỗ hơi thở này làm này ảnh hưởng, cùng Phượng Thiên Vũ trao đổi.
"Ừ."
Phượng Thiên Vũ ừ một tiếng, hít một ngụm không khí trong lành, cùng tu luyện linh lực và luyện chế đan dược xem ra không được, nàng cần phải hảo hảo phân bố thời gian mới được.
Ba người thu thập xong liền ngồi lên xe ngựa thẳng tiến đến Hoàng cung.
Đến Hoàng cung, thị vệ lần trước có gặp qua Phượng Thiên Vũ, vì vậy ba người bọn họ không bị ngăn cản dễ dàng tiến vào Hoàng cung.
Đứng trước cung Phượng Nghi, cung nữ muốn vô thông báo nhưng lại bị Phượng Thiên Vũ ngăn cản, vì vậy người nào lại rất xui xẻo gặp phải nàng.
Còn chưa đi đến nơi, ba người Phượng Thiên Vũ đã nghe được những âm thanh ồn ào từ trong cung Phượng Nghi truyền tới.
"Liễu Nguyệt, ngươi cũng thật quá làm càn rồi đó, lần này ngươi lại dám giúp đỡ tiện nhân kia giết người của Phủ Thừa Tướng, trên triều đình, các đại thần ai ai cũng đều bất mãn, ta ngược lại muốn nhìn, ngôi vị Hoàng Hậu này ngươi giữ được trong bao lâu."
Phượng Thiên Vũ nhíu mày, đây không phải là giọng của Lâm Hoàn hay sao.
Ba người đã tiến đến trước cửa cung điện.
"Di nương, Vũ nhi từ rất xa đã nghe được tiếng chó sủa, có chuyện gì sao?"
Phượng Thiên Vũ tiến vào cung điện liền nói một câu, suýt làm cho Lâm Hoàn đứng trong cung Phượng Nghi phải hộc máu.
Nhìn vẻ mặt nhàn nhã Phượng Thiên Vũ, trong lòng Lâm Hoàn thầm nghĩ: "Cái này tiểu tiện nhân này sao lại xuất hiện ở nơi này?"
"Vũ nhi, sao ngươi lại tới đây, cũng không thông báo cho di nương một tiếng, bằng không di nương không rảnh đứng ở đây mà nghe tiếng chó sủa đâu." Liễu Nguyệt kéo tay Phượng Thiên Vũ, cao hứng nói, con mắt vui sướng khiêu khích nhìn Lâm Hoàn.
Lâm Hoàn bị hai người ngươi một câu chó, ta một câu chó làm tức giận hít thở không thông, cũng không dám phát tác, đành phải nói ra: "Phượng Thiên Vũ, Liễu Nguyệt, đừng tưởng rằng Quốc Sư cùng Hoàng Thượng che chở là các ngươi muốn làm gì cũng được, một Thừa Tướng triều đình bị giết, không phải là chuyện nhỏ đâu."
Phượng Thiên Vũ nghe vậy, cũng không cảm thấy có gì kì quái, di nương vốn đã căm hận Phượng Tiêu như thế, cho dù Phượng Tiêu chỉ mới bị điên, nhất định di nương cũng không dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy đâu.
"Quý phi nương nương, Phượng Tiêu có ý đồ muốn hãm hãi Quốc Sư, bị Quốc Sư giết chết, sao có thể trách di nương ta được, hơn nữa Quý phi nương nương không biết Quốc Sư người như thế nào sao? Phượng Tiêu chọc giận Quốc Sư, chẳng lẽ không đáng bị giết hay sao?"
Chỉ một câu nói, Phượng Thiên Vũ đem toàn bộ sự việc đổ hết lên đầu Đế Dạ Hiên, nam nhân của nàng, hứng chịu tiếng xấu cho người khác cũng không có gì quá đáng.
"Ngươi. ."
Lâm Hoàn tức giận không thôi, Phượng Thiên Vũ cứ mở miệng là nói Quốc Sư, nàng căn bản không thể nói lại, đành phải nén giận phun ra một câu: "Hãy đợi đấy."
Phượng Thiên Vũ xì mũi coi thường, khẽ nói: "Quý phi nương nương đi đường cẩn thận, coi chừng vấp ngã đó."
Dứt lời, ngón tay hơi động một chút, Lâm Hoàn đi ở phía trước bỗng nhiên cảm thấy hai chân mềm nhũn, thẳng tắp té xuống, cung nữ đi theo thấy vậy, liền vội vàng tiến lên đỡ nàng.
"Quý phi nương nương, ta vừa mới không phải là nhắc nhở ngươi rồi sao, lúc đi nhớ phải nhìn đường, như nào lại bị ngã rồi!" Phượng Thiên Vũ châm chọc nói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng không chút vui vẻ, nhìn Lâm Hoàn được đỡ lên, từng chữ từng chữ nói: "Lâm Hoàn, đừng tưởng rằng ngươi là Quý phi mà ta không dám làm gì ngươi, ngày nào đó ngươi lại dám đến tìm di nương gây phiền toái, ta sẽ khiến cho ngươi biến mất khỏi Đông Dạ quốc này."
"Ngươi. . ."
Lâm Hoàn khó thở, khuôn mặt vặn vẹo, bộ dáng Quý phi nương nương cao cao tại thượng liền biến mất.
"Không nên đem lời nói của ta như gió thổi bên tai, đến lúc đó hối hận sẽ không còn kịp nữa đâu."
Âm thanh lạnh băng vang vọng toàn bộ cung Phượng Nghi, Lâm Hoàn không đáp, mang người rời khỏi cung Phượng Nghi.
"Vũ nhi, ngươi tới tìm di nương có chuyện gì không?" Trong cung Phượng Nghi, Liễu Nguyệt nâng chung trà lên, nhìn cháu gái của mình, nhỏ giọng hỏi.
"Di nương, Vũ nhi lần này tới là muốn cao biệt di nương."
"A? Vũ nhi muốn đi nơi nào sao?"
Phượng Thiên Vũ nhìn hoàng liệm trên tay, đôi mắt đen nhánh phát sáng, thoáng qua tức thì, nhanh đến không có bất kỳ người nào thấy được: "Di nương, ta muốn đi Nhật Viêm quốc."
Liễu Nguyệt nghe vậy, mặt mày nhẹ chau lại, lần trước vì Vũ nhi nên nhị hoàng tử của Nhật Viêm Quốc bị phế linh lực, đi Nhật Viêm quốc lúc này chỉ sợ.
"Vũ nhi, cái này."
"Di nương, ta biết rõ ngươi đang lo lắng cái gì, ta sẽ cẩn thận." Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói, chuyện xảy ra ở Thánh Điện quả thật làm cho di nương luôn lo lắng, huống chi lần này nàng lại đi tới Nhật Viêm quốc.
. .
Hai người hàn huyên hồi lâu, đến khi hoàng hôn tiến đến, ba người Phượng Thiên Vũ mới ra khỏi Hoàng Cung, nhìn sắc trời đã muộn, Phượng Thiên Vũ lười biếng tựa người trên cỗ xe ngựa, nói: "Mạc Sầu, đi Phân đường, ngày mai trực tiếp xuất phát tới Nhật Viêm quốc, không cần trở về Phượng phủ nữa."
"Dạ, tiểu thư." Nói xong, Mạc Sầu điều khiển xe ngựa chạy thẳng tới phân đường Dược Tông.
"Tiểu thư, hôm nay sao lại không thấy Quốc Sư đại nhân?" Thanh Ngư bát quái hỏi.
Phượng Thiên Vũ nhắm mắt dưỡng thần, không có trả lời.
Thanh Ngư thấy tiểu thư không nói, thè lưỡi, yên tĩnh ngồi ở một bên.
Từ Hoàng Cung đến Phân đường nói xa cũng không xa, nói gần cũng không gần, lúc đi ngang qua một con đường, Phượng Thiên Vũ vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng chốc mở mắt ra, chiếc mũi nhỏ nhắn tinh xảo khẽ hít hít, nhanh chóng nói với Mạc Sầu ở ngoài xe: "Mạc Sầu, lách qua con đường này."
Mạc Sầu không rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn đánh xe đi qua con đường khác.
"Tiểu thư, chúng ta tại sao phải lách qua a, đi đường này lại lâu hơn đó." Trong xe ngựa, âm thanh nghi hoặc củaThanh Ngư truyền ra.
"Con đường kia có mùi vị máu tươi rất nặng." Phượng Thiên Vũ nói xong, lông mày nhăn lên, nếu như không sai, chỗ đó đã chết rất nhiều người, nàng không muốn gây phiền toái.
Bỗng nhiên một hồi quỷ dị mang theo mùi vị máu tươi bay tới, làm cho toàn thân người ta phải sợ hãi.
Chết tiệt!
Phượng Thiên Vũ chửi bới một tiếng, nàng không đi gây phiền toái thì thôi, thế nào mà phiền toái cứ tìm tới mình, lúc Mạc Sầu còn chưa đi vào, nàng liền sửa lại đường đi rồi, không nghĩ tới còn đuổi theo.
"Mạc Sầu, tăng thêm tốc độ."
"Thanh Ngư, ngoan ngoãn ở trong xe, không được đi ra ngoài." Phượng Thiên Vũ nói xong, ra xe ngựa, ngồi ở bên cạnh Mạc Sầu, cảnh giác nhìn bốn phía, nhưng mà cỗ hơi thở này như ẩn như hiện, lay động bất định, lại làm cho người ta cảm thấy nguy hiểm.
Phượng Thiên Vũ, nàng kiếp trước vốn là một thân đặc công, hơi thở, mùi vị, thính giác, những thứ này so với những cao nhân nàng đều hơn hẳn, huống chi bây giờ còn có Linh lực, thế mà nàng vẫn không thể xác định chính xác được phương hướng của cỗ hơi thở này, xem ra người tới thực lực không phải là bình thường.
"Tiểu thư, làm sao bây giờ?"
Thanh Ngư cùng Mạc Sầu cũng không phải người ngu, nguy hiểm thân cận như thế này, mà vẫn còn chưa phát hiện ra nữa sao!
"Không cần lo lắng, đi thẳng, chuẩn bị sẵn sàng."
Phượng Thiên Vũ cảm thụ được hơi thở khắp nơi, người ta không ra tay nàng cũng không động thủ, lấy thực lực của nàng mà động thủ, không thể nghi ngờ chính là lấy trứng chọi đá.
Khi không khí đang khẩn trương, trong không gian Hồng Liên, Tuyết Ảnh đang ngủ cũng bị cỗ hơi thở này làm này ảnh hưởng, cùng Phượng Thiên Vũ trao đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.