Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu
Chương 51: Sẽ có một ngày ta sẽ khiến nàng ta tan thành mây khói
Khinh Mặc Vũ
21/04/2016
Một khắc này, Linh lực bị tiêu hao liền được khôi phục toàn bộ.
Vẫn như cũ nhìn Đằng Xà trên không, Phượng Thiên Vũ không để ý tới Tuyết Ảnh ngăn cản, mũi chân điểm nhẹ, bay lên không trung, đứng đối diện với Đằng Xà.
Bạch Liên châm chọc nhìn Phượng Thiên Vũ, khinh thường nói: "Không biết tự lượng sức mình, lại muốn động thủ với Đằng Xà, ngươi tưởng rằng ngươi giống với ngàn năm trước hay sao?"
Phượng Thiên Vũ hai tay mở ra, ngắt một cái thủ quyết, Tuyết Ảnh thấy vậy, vội la lên: "Mẫu thân, không nên."
Phượng Thiên Vũ không có dừng lại, giống như thời điểm ở Ma Thú Sâm Lâm, những đóa lửa Hồng Liên xuất ra , linh lực cường đại bức bách uy áp.
Đằng Xà cả kinh, muốn thối lui về phía sau.
Phượng Thiên Vũ lạnh lùng cười: "Muốn chạy trốn sao? Muộn rồi."
"Dám tổn thương đến Ảnh nhi, ta quyết sẽ không bỏ qua cho ngươi."
"Nhánh mây, trói buộc."
Mấy tháng qua, sinh mệnh chi linh đã được Phượng Thiên Vũ khống chế càng ngày càng tốt, nhánh mây bây giờ cũng không phải dễ dàng bị đốt cháy , Bạch Liên thấy vậy, chửi một tiếng, đáng chết!
Bay lên không trung, đánh tới Phượng Thiên Vũ.
Phượng Thiên Vũ hai mắt nhíu lại, không hề khống chế những Hồng Liên đang chậm rãi bay quanh thân, phẫn nộ hô một tiếng: "Hồng Liên Nghiệp Hỏa, đi."
Tầng thứ tư của kỹ năng Phần Thiên, mặc dù chưa thể phát huy được hết uy lực của nó, cũng như chưa thể giết được Đằng Xà, nhưng cũng đủ để nó sống dỡ chết dỡ.
Nhìn những đóa lửa Hồng Liên đang bay tới, Đằng Xà vội vàng ngăn cản, Bạch Liên cũng vội vàng sử dụng linh lực.
Hồng Liên Nghiệp Hỏa là hỏa diễm đến từ địa ngục, thiêu cháy được vạn vật.
Xuyên thấu qua bình chướng, đánh thẳng đến Đằng Xà cùng Bạch Liên.
"A."
Bị một kích này Đằng Xà vội biến thành hình người, phẫn nộ nhìn Phượng Thiên Vũ, ta muốn giết ngươi, nói xong trực tiếp bay đến Phượng Thiên Vũ.
Bả vai của Bạch Liên bị lửa Hồng Liên làm bị thương, khuôn mặt tinh xảo rơi xuống những giọt mồ hôi, thật kinh khủng, mặc dù nàng ta chưa hoàn toàn khống chế được nhưng sức mạnh của nó cũng khiến nàng kinh sợ rồi, nàng phải tranh thủ thời gian chữa thương mới được.
Ngay khi Đằng Xà tới gần Phượng Thiên Vũ, một đầu hắc ưng xuất hiện, móng vuốt sắc bén chột lên Đằng Xà.
Đắng Xà quay đầu lại công kích hắc ưng, Tuyết Ảnh thấy vậy, trong tay những đóa Mạn Châu hoa nhanh chóng xuất hiện, toàn bộ linh lực nhanh chóng được triệu tập…
Bạch Liên cắn chặt cặp môi đỏ mọng: "Đằng Xà, chúng ta đi."
Tuyết Ảnh nghe vậy, tức giận nói: "Đả thương mẫu thân còn nghĩ muốn chạy sao, không có cửa đâu."
Nhưng mà, biến tướng phát sinh, một đoàn sương mù đen bay tới, ngăn chặn Tuyết Ảnh, lúc này rốt cuộc Phượng Thiên Vũ đã không thể kiên trì nổi, hai mắt nhắm nghiền, chuẩn bị té xuống, đoàn sương mù khẽ giật mình, đang muốn đón lấy Phượng Thiên Vũ, không nghĩ lại có người ra tay còn nhanh hơn.
Nhìn thấy người vừa tới, nam tử đứng trong sương mù thoáng qua kinh ngạc rồi liếc mắt nhìn qua hồng y nữ tử rồi nói: "Đi thôi."
Sương đen đến nhanh, đi cũng nhanh, mang Đằng Xà cùng Bạch Liên đang bị trọng thương biến mất không thấy gì nữa.
Đế Dạ Hiên đem Phượng Thiên Vũ ôm vào trong ngực, tự trách bản thân, vì cái gì hắn luôn đến chậm, khiến nha đầu luôn bị khi dễ.
"Nha đầu."
"Tiểu thư."
Hàn Duệ, Thanh Ngư, Mạc Sầu đều vây lại.
Nhìn hai mắt mẫu thân nhắm nghiền, mắt đỏ của Tuyết Ảnh tràn đầy đau thương, không nói nên lời.
Thất Dạ xuất hiện, hít hít trên người Phượng Thiên Vũ, nghi ngờ nói: "Chủ nhân, hình như trên người nàng có hơi thở của nữ chủ nhân."
Mọi người đồng thời nhìn về phía Thất Dạ, Đế Dạ Hiên cùng Tuyết Ảnh trợn tròn mắt nhìn.
Phượng Thiên Vũ hôn mê, Thất Dạ nói như vậy giống như Phượng Thiên Vũ không phải là nữ chủ nhân.
Tuyết Ảnh nắm lấy Thất Dạ, nhìn thẳng vào đôi mắt màu vàng kia, từng chữ từng chữ nói: "Nếu là ngươi về sau còn dám nói người đả thương mẫu thân là nữ chủ nhân của ngươi, ta sẽ giết ngươi, a, đúng rồi, còn nữa nữ chủ nhân của ngươi, rồi sẽ có một ngày, ta sẽ khiến cho nàng ta tan thành mây khói, biến mất khỏi thế giới này, vĩnh viễn không bao giờ được chuyển thế luân hồi."
Tan thành mây khói?
Không còn cơ hội hồi sinh? Thần nữ rốt cuộc đã làm cái gì lại để cho Tiểu Bạch hận nàng như thế?
"Tuyết Ảnh, những người này, một cái cũng không được buông tha, ta trước thay nha đầu chữa thương." Âm thanh lạnh như băng rét thấu xương, ánh mắt đảo quan Nhật Lăng, sau đó hai tay ôm lấy Phượng Thiên Vũ đi vào bên trong.
Bây giờ vốn là buổi sáng ấm áp, thế nhưng Nhật Lăng rồi lại cảm thấy rét lạnh thấu xương, làm sao bây giờ, sớm biết như vậy cho dù có bị đánh chết, hắn cũng không dám gây chuyện đến nữ nhân này, không nghĩ tới bên cạnh nàng còn có một Siêu Thần Thú!
Ngay khi Nhật Lăng đang sợ hãi, Thanh Ngư cùng Mạc Sầu đưa hắn trói lại, cho dù là người vốn dịu dàng như Thanh Ngư cũng trở nên khủng bố, cầm lấy thanh kiếm chỉ vào mặt Nhật Lăng: "Ta mặc kệ ngươi là ai, dám đả thương tới tiểu thư nhất định phải trả giá thật nhiều."
"Thanh Ngư, trước lưu hắn lại, để cho nha đầu xử lý." Hàn Duệ hận không thể một đao chém chết hắn, nhưng mà là kẻ thù của nha đầu, phải để đích thân nha đầu hồi báo.
Thanh Ngư nghe vậy, thu hồi lại kiếm, mắt lạnh nhìn Nhật Lăng.
Trong phòng, Đế Dạ Hiên không ngừng đem linh lực đưa vào trong cơ thể của Phượng Thiên Vũ.
Ý thức dần dần thanh tỉnh, cảm giác được linh lực trong cơ thể, Phượng Thiên Vũ không khỏi cười cười, nam nhân này lại cứu nàng một lần.
"Nha đầu, đem cái này ăn vào." Cảm giác được Phượng Thiên Vũ tỉnh lại, Đế Dạ Hiên đem một đan dược màu tím đến trước mặt nàng.
Phượng Thiên Vũ nhìn qua đan dược, lập tức cảm thấy nam nhân này không chỉ có thực lực cường đại, tài lực cũng mạnh mẽ a, bát giai thượng phẩm Liệu Thương đan, lên trời còn chưa chắc cầu được thất giai đâu .
Phượng Thiên Vũ cũng không ngại ngùng gì, cắn răng, đem đan dược nuốt xuống, trong nháy mắt nàng đau lòng, con mẹ nó, nàng giống như đang nuốt cục vàng a!
Không hổ là đan dược bát giai thượng phẩm, Phượng Thiên Vũ vừa ăn xong, lập tức cảm thấy đau đớn quanh thân đã giảm bớt không ít, trong cơ thể có một dòng nước ấm đang chảy, Phượng Thiên Vũ vội vàng ngồi xuống, nhanh chóng hấp thu đan dược.
. .
Sương đen bay đến Ác Ma Thâm Uyên, trong sương mù Bạch Liên nhìn nam tử bên cạnh, không khỏi kinh ngạc, Thiếu chủ Ác Ma Thâm Uyên Minh U tại sao lại cứu nàng?
Nàng là người của Thần Giới, Thần Giới cùng Ác Ma Thâm Uyên là kẻ thù không đội trời chung, không hiểu tại sao hắn lại cứu nàng.
"Bạch Liên đa tạ Minh U Thiếu chủ cứu mạng."
Mặc dù là không đội trời chung, dù sao hắn đã cứu nàng, không thể không nói một lời cảm ơn.
Minh U không nói gì, như đang tự hỏi cái gì.
Bạch Liên đợi một hồi, thấy hắn không nói gì, liền không hỏi nữa.
"Cứu ngươi là mệnh lệnh của phụ hoàng."
Ngay lúc Bạch Liên nghĩ hắn sẽ không trả lời, bên tai truyền đến âm thanh trầm ấm của hắn.
"Nhưng mà, ta muốn giết ngươi rồi." Minh U cười nhẹ, hai con mắt màu đỏ khát máu đứng trong đoàn sương mù màu đen như hai khỏa thạch hồng bảo.
Bạch Liên cảnh giác nhìn hắn, người nam nhân này nói là vì phụ thân của hắn muốn cứu nàng, mà bản thân hắn lại muốn giết nàng?
"Vì cái gì?"
"Minh U Thiếu chủ muốn giết ta, dù sao cũng phải cho ta một cái lý do."
Bạch Liên dầu gì cũng là người sống mấy nghìn năm, không dễ dàng bị người ta hù dọa.
"Ngươi dám đả thương nàng."
Bốn chữ nhàn nhạt phun ra, lại làm cho lòng Bạch Liên cả kinh, chẳng lẽ Minh U Thiếu phải lòng Tuyết Cơ?
Nghĩ đến đây, Bạch Liên liền đố kỵ, Tuyết Cơ a Tuyết Cơ, ngươi thật đúng là hồng nhan họa thủy a, khi chưa chuyển thể ngươi đem nam nhân tốn quý nhất của Thập Phương thế yêu ngươi đến mê mẩn đầu óc, đến khi ngươi chuyển thế lại làm cho Minh U thiếu chủ vừa gặp liền yêu, ngươi đến cùng là có bản lình gì? Bạch Liên ta thua kém ngươi ở chỗ nào?
"Bạch Liên, ta không rõ, ngươi đường đường một Thần nữ của Thần Giới tại sao đến một nhân loại ngươi cũng không thể thắng nổi?" Minh U nhẹ giọng hỏi, bóng dáng thon dài làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác áp bách, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Vẫn như cũ nhìn Đằng Xà trên không, Phượng Thiên Vũ không để ý tới Tuyết Ảnh ngăn cản, mũi chân điểm nhẹ, bay lên không trung, đứng đối diện với Đằng Xà.
Bạch Liên châm chọc nhìn Phượng Thiên Vũ, khinh thường nói: "Không biết tự lượng sức mình, lại muốn động thủ với Đằng Xà, ngươi tưởng rằng ngươi giống với ngàn năm trước hay sao?"
Phượng Thiên Vũ hai tay mở ra, ngắt một cái thủ quyết, Tuyết Ảnh thấy vậy, vội la lên: "Mẫu thân, không nên."
Phượng Thiên Vũ không có dừng lại, giống như thời điểm ở Ma Thú Sâm Lâm, những đóa lửa Hồng Liên xuất ra , linh lực cường đại bức bách uy áp.
Đằng Xà cả kinh, muốn thối lui về phía sau.
Phượng Thiên Vũ lạnh lùng cười: "Muốn chạy trốn sao? Muộn rồi."
"Dám tổn thương đến Ảnh nhi, ta quyết sẽ không bỏ qua cho ngươi."
"Nhánh mây, trói buộc."
Mấy tháng qua, sinh mệnh chi linh đã được Phượng Thiên Vũ khống chế càng ngày càng tốt, nhánh mây bây giờ cũng không phải dễ dàng bị đốt cháy , Bạch Liên thấy vậy, chửi một tiếng, đáng chết!
Bay lên không trung, đánh tới Phượng Thiên Vũ.
Phượng Thiên Vũ hai mắt nhíu lại, không hề khống chế những Hồng Liên đang chậm rãi bay quanh thân, phẫn nộ hô một tiếng: "Hồng Liên Nghiệp Hỏa, đi."
Tầng thứ tư của kỹ năng Phần Thiên, mặc dù chưa thể phát huy được hết uy lực của nó, cũng như chưa thể giết được Đằng Xà, nhưng cũng đủ để nó sống dỡ chết dỡ.
Nhìn những đóa lửa Hồng Liên đang bay tới, Đằng Xà vội vàng ngăn cản, Bạch Liên cũng vội vàng sử dụng linh lực.
Hồng Liên Nghiệp Hỏa là hỏa diễm đến từ địa ngục, thiêu cháy được vạn vật.
Xuyên thấu qua bình chướng, đánh thẳng đến Đằng Xà cùng Bạch Liên.
"A."
Bị một kích này Đằng Xà vội biến thành hình người, phẫn nộ nhìn Phượng Thiên Vũ, ta muốn giết ngươi, nói xong trực tiếp bay đến Phượng Thiên Vũ.
Bả vai của Bạch Liên bị lửa Hồng Liên làm bị thương, khuôn mặt tinh xảo rơi xuống những giọt mồ hôi, thật kinh khủng, mặc dù nàng ta chưa hoàn toàn khống chế được nhưng sức mạnh của nó cũng khiến nàng kinh sợ rồi, nàng phải tranh thủ thời gian chữa thương mới được.
Ngay khi Đằng Xà tới gần Phượng Thiên Vũ, một đầu hắc ưng xuất hiện, móng vuốt sắc bén chột lên Đằng Xà.
Đắng Xà quay đầu lại công kích hắc ưng, Tuyết Ảnh thấy vậy, trong tay những đóa Mạn Châu hoa nhanh chóng xuất hiện, toàn bộ linh lực nhanh chóng được triệu tập…
Bạch Liên cắn chặt cặp môi đỏ mọng: "Đằng Xà, chúng ta đi."
Tuyết Ảnh nghe vậy, tức giận nói: "Đả thương mẫu thân còn nghĩ muốn chạy sao, không có cửa đâu."
Nhưng mà, biến tướng phát sinh, một đoàn sương mù đen bay tới, ngăn chặn Tuyết Ảnh, lúc này rốt cuộc Phượng Thiên Vũ đã không thể kiên trì nổi, hai mắt nhắm nghiền, chuẩn bị té xuống, đoàn sương mù khẽ giật mình, đang muốn đón lấy Phượng Thiên Vũ, không nghĩ lại có người ra tay còn nhanh hơn.
Nhìn thấy người vừa tới, nam tử đứng trong sương mù thoáng qua kinh ngạc rồi liếc mắt nhìn qua hồng y nữ tử rồi nói: "Đi thôi."
Sương đen đến nhanh, đi cũng nhanh, mang Đằng Xà cùng Bạch Liên đang bị trọng thương biến mất không thấy gì nữa.
Đế Dạ Hiên đem Phượng Thiên Vũ ôm vào trong ngực, tự trách bản thân, vì cái gì hắn luôn đến chậm, khiến nha đầu luôn bị khi dễ.
"Nha đầu."
"Tiểu thư."
Hàn Duệ, Thanh Ngư, Mạc Sầu đều vây lại.
Nhìn hai mắt mẫu thân nhắm nghiền, mắt đỏ của Tuyết Ảnh tràn đầy đau thương, không nói nên lời.
Thất Dạ xuất hiện, hít hít trên người Phượng Thiên Vũ, nghi ngờ nói: "Chủ nhân, hình như trên người nàng có hơi thở của nữ chủ nhân."
Mọi người đồng thời nhìn về phía Thất Dạ, Đế Dạ Hiên cùng Tuyết Ảnh trợn tròn mắt nhìn.
Phượng Thiên Vũ hôn mê, Thất Dạ nói như vậy giống như Phượng Thiên Vũ không phải là nữ chủ nhân.
Tuyết Ảnh nắm lấy Thất Dạ, nhìn thẳng vào đôi mắt màu vàng kia, từng chữ từng chữ nói: "Nếu là ngươi về sau còn dám nói người đả thương mẫu thân là nữ chủ nhân của ngươi, ta sẽ giết ngươi, a, đúng rồi, còn nữa nữ chủ nhân của ngươi, rồi sẽ có một ngày, ta sẽ khiến cho nàng ta tan thành mây khói, biến mất khỏi thế giới này, vĩnh viễn không bao giờ được chuyển thế luân hồi."
Tan thành mây khói?
Không còn cơ hội hồi sinh? Thần nữ rốt cuộc đã làm cái gì lại để cho Tiểu Bạch hận nàng như thế?
"Tuyết Ảnh, những người này, một cái cũng không được buông tha, ta trước thay nha đầu chữa thương." Âm thanh lạnh như băng rét thấu xương, ánh mắt đảo quan Nhật Lăng, sau đó hai tay ôm lấy Phượng Thiên Vũ đi vào bên trong.
Bây giờ vốn là buổi sáng ấm áp, thế nhưng Nhật Lăng rồi lại cảm thấy rét lạnh thấu xương, làm sao bây giờ, sớm biết như vậy cho dù có bị đánh chết, hắn cũng không dám gây chuyện đến nữ nhân này, không nghĩ tới bên cạnh nàng còn có một Siêu Thần Thú!
Ngay khi Nhật Lăng đang sợ hãi, Thanh Ngư cùng Mạc Sầu đưa hắn trói lại, cho dù là người vốn dịu dàng như Thanh Ngư cũng trở nên khủng bố, cầm lấy thanh kiếm chỉ vào mặt Nhật Lăng: "Ta mặc kệ ngươi là ai, dám đả thương tới tiểu thư nhất định phải trả giá thật nhiều."
"Thanh Ngư, trước lưu hắn lại, để cho nha đầu xử lý." Hàn Duệ hận không thể một đao chém chết hắn, nhưng mà là kẻ thù của nha đầu, phải để đích thân nha đầu hồi báo.
Thanh Ngư nghe vậy, thu hồi lại kiếm, mắt lạnh nhìn Nhật Lăng.
Trong phòng, Đế Dạ Hiên không ngừng đem linh lực đưa vào trong cơ thể của Phượng Thiên Vũ.
Ý thức dần dần thanh tỉnh, cảm giác được linh lực trong cơ thể, Phượng Thiên Vũ không khỏi cười cười, nam nhân này lại cứu nàng một lần.
"Nha đầu, đem cái này ăn vào." Cảm giác được Phượng Thiên Vũ tỉnh lại, Đế Dạ Hiên đem một đan dược màu tím đến trước mặt nàng.
Phượng Thiên Vũ nhìn qua đan dược, lập tức cảm thấy nam nhân này không chỉ có thực lực cường đại, tài lực cũng mạnh mẽ a, bát giai thượng phẩm Liệu Thương đan, lên trời còn chưa chắc cầu được thất giai đâu .
Phượng Thiên Vũ cũng không ngại ngùng gì, cắn răng, đem đan dược nuốt xuống, trong nháy mắt nàng đau lòng, con mẹ nó, nàng giống như đang nuốt cục vàng a!
Không hổ là đan dược bát giai thượng phẩm, Phượng Thiên Vũ vừa ăn xong, lập tức cảm thấy đau đớn quanh thân đã giảm bớt không ít, trong cơ thể có một dòng nước ấm đang chảy, Phượng Thiên Vũ vội vàng ngồi xuống, nhanh chóng hấp thu đan dược.
. .
Sương đen bay đến Ác Ma Thâm Uyên, trong sương mù Bạch Liên nhìn nam tử bên cạnh, không khỏi kinh ngạc, Thiếu chủ Ác Ma Thâm Uyên Minh U tại sao lại cứu nàng?
Nàng là người của Thần Giới, Thần Giới cùng Ác Ma Thâm Uyên là kẻ thù không đội trời chung, không hiểu tại sao hắn lại cứu nàng.
"Bạch Liên đa tạ Minh U Thiếu chủ cứu mạng."
Mặc dù là không đội trời chung, dù sao hắn đã cứu nàng, không thể không nói một lời cảm ơn.
Minh U không nói gì, như đang tự hỏi cái gì.
Bạch Liên đợi một hồi, thấy hắn không nói gì, liền không hỏi nữa.
"Cứu ngươi là mệnh lệnh của phụ hoàng."
Ngay lúc Bạch Liên nghĩ hắn sẽ không trả lời, bên tai truyền đến âm thanh trầm ấm của hắn.
"Nhưng mà, ta muốn giết ngươi rồi." Minh U cười nhẹ, hai con mắt màu đỏ khát máu đứng trong đoàn sương mù màu đen như hai khỏa thạch hồng bảo.
Bạch Liên cảnh giác nhìn hắn, người nam nhân này nói là vì phụ thân của hắn muốn cứu nàng, mà bản thân hắn lại muốn giết nàng?
"Vì cái gì?"
"Minh U Thiếu chủ muốn giết ta, dù sao cũng phải cho ta một cái lý do."
Bạch Liên dầu gì cũng là người sống mấy nghìn năm, không dễ dàng bị người ta hù dọa.
"Ngươi dám đả thương nàng."
Bốn chữ nhàn nhạt phun ra, lại làm cho lòng Bạch Liên cả kinh, chẳng lẽ Minh U Thiếu phải lòng Tuyết Cơ?
Nghĩ đến đây, Bạch Liên liền đố kỵ, Tuyết Cơ a Tuyết Cơ, ngươi thật đúng là hồng nhan họa thủy a, khi chưa chuyển thể ngươi đem nam nhân tốn quý nhất của Thập Phương thế yêu ngươi đến mê mẩn đầu óc, đến khi ngươi chuyển thế lại làm cho Minh U thiếu chủ vừa gặp liền yêu, ngươi đến cùng là có bản lình gì? Bạch Liên ta thua kém ngươi ở chỗ nào?
"Bạch Liên, ta không rõ, ngươi đường đường một Thần nữ của Thần Giới tại sao đến một nhân loại ngươi cũng không thể thắng nổi?" Minh U nhẹ giọng hỏi, bóng dáng thon dài làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác áp bách, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.