Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ
Chương 117: Chân tướng (2)
Trường Lộ Cô Hành
03/06/2021
Tuy rằng hai bóng hình trong hạt châu cực kỳ mờ ảo, nhưng trong lòng Mạc Túc vậy mà lại nảy sinh một cảm giác thân thiết đến lạ.
Hơn nữa, âm thanh nam từ tính kia vậy mà gọi nàng bằng cái danh xưng chỉ có người thân trong nhà mới biết được.
Cho nên, ánh mắt nàng hơi mở to, kinh ngạc chăm chú nhìn vào hạt châu, nỗ lực đi thấy rõ hình bóng của hai người bên trong.
Thanh âm kia từ tính, rồi lại xen lẫn một chút buồn bã bất lực, vọng lại bên tai nàng:
“Túc nhi, chắc hẳn lúc này con đang kinh ngạc vì mọi thứ trước mắt có đúng hay không? Hài tử, không cần sợ hãi! Bọn ta là phụ mẫu của con. Chỉ là một vài nguyên do thân bất do kỷ, nên mới khiến cả nhà chúng ta xa cách nhiều năm. Là tư tâm của phụ thân, mới khiến hồn phách của con chia lìa hai nơi, phụ thân cũng là bất đắc dĩ, mong con có thể tha thứ cho ta.
Nói như vậy, hiện tại con có thể đứng ở nơi này, kích phát Âm Dương Cộng Sinh Thạch gặp gỡ thần niệm của ta để lại cho con, tức là hồn phách đã quy vị. Bất kể con là Nguyệt Vô Song của thế giới này, hay là Mạc Túc của Viêm Tinh Đế Quốc, thì cả hai đều là một người. Nguyên nhân hồn phách chia lìa là do ta tự chủ trương đem con tiến Liên Minh Viện Nghiên Cứu, thực nghiệm người nhân bản lần đầu tiên của đế quốc.
Có lẽ con không biết bí mật huyết thống của Mạc gia chúng ta, mỗi người con cháu Mạc gia đều mang trong mình một loại kỳ dị năng lực, thuộc về huyết mạch đặc thù, đó là xuyên qua thời không. Thiên phú của phụ thân thuộc hàng trung quy trung củ, cho nên cả đời chỉ có thể qua lại thời không tối đa là ba lần. Lần đầu tiên, là phụ thân đến dị giới rèn luyện, trong quá trình đó thì gặp gỡ mẫu thân của con. Nhưng gia tộc của nàng không ở Huyền Nguyệt đại lục, mà là ở cách vách Đông Linh đại lục.
Chúng ta lưỡng tình tương duyệt, nhưng ông trời không chiều lòng người, trong lúc này đã xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn. Gia tộc của mẫu thân con Thẩm gia là rèn khí thế gia, bởi vì chế tạo ra đôi song kiếm này mà đưa tới mơ ước. Trong lúc sinh tử trốn chạy, chúng ta mới tình cờ đến Huyền Nguyệt đại lục. Mẫu thân con khi ấy có mang, nên chúng ta quyết định trụ lại ở nơi này.
Nhưng mà, không lâu sau đó, kẻ thù lại tìm tới cửa bắt đi mẫu thân của con. Nhưng con lại còn quá nhỏ, phụ thân không dám mang theo con đi mạo hiểm, cho nên mang con trở về thời đại kia, đó đã là lần thứ hai phụ thân xuyên qua thời không, năng lực huyết mạch đã sắp chống đỡ không nổi, bởi vì tư tâm nên mới đem huyết mạch và linh hồn của con nhân bản thành hai, một để lại tinh tế, một mang theo cùng về Huyền Nguyệt đại lục.
Lúc ấy, viện trưởng viện nghiên cứu nói với ta, bởi vì là lần đầu tiên tiến hành loại thực nghiệm này, cho nên có quá nhiều không xác định tính cùng tệ đoan. Hắn nói, phân tách người nhân bản, huyết mạch phân chia không đều. Mỗi bên chỉ có thể có được một ưu điểm duy nhất. Nhân bản sau khi hoàn thành, Nguyệt Vô Song giữ lại đặc điểm duy nhất là đặc thù huyết mạch cường thịnh, có thể lôi kéo qua lại giữa hai thời không. Nhưng tệ đoan là thiên phú tu luyện toàn vô, mà cảm xúc lại vô hạn phóng đại. Trong khi đó, Mạc Túc con lại có được vô tận thiên phú, bình tĩnh lý trí, nhưng không có nhiều cảm xúc. Nói đến nơi này, phụ thân lại lần nữa xin lỗi con. Bởi vì trạng thái của con, hiển nhiên phù hợp với hoàn cảnh sống của thời đại kia. Cho nên ta mang Nguyệt Vô Song đi, gửi nhờ cho Nguyệt Dao - khuê mật của mẫu thân con chăm sóc, sau đó ta mới rời đi tìm mẫu thân con.
Lần đi này, ta không biết còn cơ hội có thể trở về hay không, cho nên để lại cho con một mặt Địa Cung này, hi vọng một ngày nào đó con thức tỉnh, có thể hoàn toàn biết rõ sự thật chân tướng.”
Mạc Túc chỉ cảm thấy trời đất trong khoảnh khắc dường như đảo lộn, ngón tay không ngừng run rẩy nắm chặt, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào hạt châu trong suốt. Mê mang, phẫn nộ, vui vẻ, bất lực, đủ loại cảm xúc hỗn tạp dao động nơi đáy mắt. Mạc Túc chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày ngũ cảm của nàng sẽ tràn đầy như thế, thể nghiệm đủ loại cung bậc cảm xúc.
Thì ra, không phải nàng là một cỗ máy lạnh băng không có cảm xúc, mà là do nguyên nhân này.
Nói không oán hận là giả, nhiều năm như vậy không có người thân bên cạnh, một thân một mình bôn ba chiến trường. Ngay cả cảm xúc thường có của nhân loại là vui buồn yêu ghét mà cũng bị tàn nhẫn tước đi, nàng làm sao có thể không mê mang mờ mịt, từng hoài nghi quá chính mình tồn tại là vì điều gì?
Nhưng bất chợt, nàng lại hồi tưởng ký ức cả đời của Nguyệt Vô Song, bởi vì cảm tình phong phú cho nên giận hờn, bi lụy, thương tâm, uất ức đều chịu vô hạn phóng đại. Như vậy, hai người các nàng có gì là khác nhau đâu? Nguyệt Vô Song còn không có thiên phú tu luyện, bị ngàn người thóa mạ vũ nhục, mà chính mình chiến công hiển hách, được vô số con dân đế quốc truy phủng khen ngợi. Cho nên, nàng có tư cách oán hận sao?
Oán hận trời xanh bất công, hay là oán hận người phụ thân bởi vì tư tâm mà đem thân thể huyết nhục của mình chia lìa?
Khác không nói, lúc hắn làm ra quyết định, chứng kiến hết thảy, trong lòng không biết đã hối hận khổ sở biết bao nhiêu lần.
Có trách, thì chỉ trách kẻ đã gây ra nghịch cảnh trớ trêu này.
Trong nháy mắt, Mạc Túc đã đảo qua vô số ý tưởng, cuối cùng lý trí chiếm thượng phong, không có bị sở hữu mặt trái cảm xúc che mờ mắt, đi oán trách thân sinh phụ mẫu của chính mình. Bọn họ cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Mạc Túc lại ngước mắt nhìn lên hạt châu, phụ thân sau khi nói ra sở hữu tích tụ, thì thân ảnh cũng dần mờ nhạt, sau đó hóa thành bọt khí tiêu tán.
Nữ nhân bên cạnh khẽ đưa tay chạm vào hư vô, có lẽ là quyến luyến người bên cạnh, trầm mặc thời gian vài giây, sau đó mới nhìn ra bên này, ánh mắt trìu mến nói:
“Hài tử, không nên oán hận cha của con, hắn cũng là có nỗi khổ riêng. Bởi vì sợ một ngày nào đó không còn gặp lại, thậm chí trở về thời đại kia, nên hắn mới ra hạ sách này. Còn nữa, nếu Nguyệt Dao có làm gì quá quắt với con, niệm tình xưa nghĩa cũ, mẫu thân xin con hãy giữ lại tánh mạng cho nàng có được không? Nếu không có nàng yểm hộ, chúng ta chỉ sợ đã táng thân tại Đông Linh, mẫu thân cũng không có khả năng sinh hạ Túc nhi ra. Đáp ứng mẫu thân chuyện này có được không con?”
“Còn nữa, nếu có một ngày con đến Đông Linh đại lục, thực lực nếu chưa đủ cường đại, nhất định không được để lộ tung tích của Cửu Khúc và Lôi Âm kiếm trước mắt thế nhân. Thất phu vô tội hoài bích có tội. Mẫu thân cũng không ngờ tới, Thẩm gia sẽ vì hai thanh kiếm này mà đưa tới họa sát thân. Hài tử, trước khi thực lực có thể đạt đến đỉnh, con phải biết ẩn giấu chính mình, không nên trương dương kiêu ngạo, càng không cần mạo hiểm tìm kiếm tung tích của chúng ta. Mẫu thân đối với bọn họ còn có giá trị sử dụng, còn có thể ngao một thời gian rất dài, bọn họ sẽ không dễ dàng giết ta cùng với con cháu Thẩm gia. Nhưng người ta lo lắng là cha của con, ta sợ hắn quá mức vội vàng mà rơi vào bẫy của địch nhân. Hài tử, nếu con có thể trước tiên tìm được cha con, nhất định phải khuyên hắn không nên vọng động.
Bởi vì suốt quá trình đều là trốn tránh kẻ thù, mẫu thân không có nhiều đồ vật để lại cho con. Ngoại trừ hai thanh kiếm ra, cũng chỉ có Dưỡng Hồn Châu này là có giá trị, thần niệm của ta và cha con bởi vì nhờ nó nên mới có thể kéo dài chờ ngày con thức tỉnh. Hài tử, Dưỡng Hồn Châu đối với con có lợi, nhất định phải xuyên suốt mang theo bên người. Mẫu thân nhớ con nhiều lắm!”
Mạc Túc trơ mắt nhìn nữ nhân nói xong, thân ảnh đồng dạng hóa thành bọt khí, chỉ còn lại trống rỗng một viên hạt châu ảm đạm không ánh sáng.
Mạc Túc đưa tay muốn bắt lấy thứ gì, nhưng cũng không thể thực hiện được, Dưỡng Hồn Châu bị nàng nắm chặt trong lòng bàn tay, bên trong có khí vân lưu động, lại tìm không ra nửa điểm bóng dáng khác.
Trong lòng có chút hụt hẫng, Mạc Túc đưa tay xoa lông mày, nỗ lực chải chuốt lại vô số suy nghĩ, lượng tin tức quá lớn, nhất thời không thể tiếp thu được.
Thứ nhất có thể xác định, Nguyệt Vô Song quả nhiên không phải là con ruột của Nguyệt Dao. Đến nỗi Nguyệt Dao tại sao nhất định phải đưa nguyên chủ vào chỗ chết, vậy thì còn chờ tìm ra đáp án. Là vì bảo vật che mắt, hay là vì nguyên nhân nào khác.
Thứ hai, tình huống của mẫu thân và phụ thân không quá khả quan, địch nhân của bọn họ không phải một người, mà là một đám có dự mưu từ trước. Có khả năng mẫu thân và cả Thẩm gia đều bị bắt nhốt và khống chế. Huyền Nguyệt đại lục và tinh tế thời đại có dòng chảy thời gian chênh lệch là mười mấy lần, nhưng từ lúc nàng sinh ra đến nay cũng đã qua hơn hai mươi năm, huống chi Huyền Nguyệt và Đông Linh còn cách trở bởi không gian vách tường, dòng chảy thời gian còn có thể chênh lệch, phụ thân mẫu thân sợ là nếm không ít tra tấn cùng khổ sở. Chỉ cần nghĩ tới điều này thôi, trong lòng Mạc Túc đã dâng lên vô hạn cảm giác gấp gáp và sát ý mãnh liệt. Nhưng mà nghĩ tới cảnh giới hiện tại cùng với Đông Linh đại lục ở đâu nàng còn chưa biết, Mạc Túc ngạnh sinh sinh mà đè xuống sở hữu nôn nóng.
Thứ ba, hẳn là gia gia đã tới đại lục này, có thể là cũng phát hiện Địa cung mà phụ thân mẫu thân để lại, sợ bị người ngoài lợi dụng huyết mạch của nguyên chủ kích phát Âm Dương Cộng Sinh Thạch cướp đi bảo kiếm, nên hắn mới bố trí thêm một trọng bảo hiểm, đó là câu hỏi khảo nghiệm bên ngoài cửa đá, như vậy mới là vạn vô thất nhất.
Gia gia quả nhiên định liệu trước, Nguyệt Dao đã âm thầm giấu đi chìa khóa bí cảnh, hơn nữa còn sai Nguyệt Ảnh Vệ từng bước thăm dò. Nếu để nàng tìm ra được Địa Cung, hậu quả không dám tưởng tượng.
Như vậy, Mạc Túc cũng biết nguyên nhân vì sao, Nguyệt Dao một hai phải tìm mọi cách, ngăn cản nàng tiến vào bí cảnh.
Nghĩ thông hết thảy, sắc mặt của Mạc Túc như ấp ủ một cơn giông bão. Hiện tại nàng không có tâm tình để tiếp tục thăm dò bí cảnh, nàng cần thiết phải nhanh hơn tốc độ tăng lên thực lực cùng với tìm kiếm đường đi thông Đông Linh đại lục.
Mạc Túc đem Cửu Khúc và Lôi Âm kiếm cất đi, lại đem Dưỡng Hồn Châu phóng đến tinh thần thức hải ôn dưỡng, sau đó không quay đầu lại mà rời đi.
(Tác giả: bí mật về thân thế của nữ chủ đã được giải thích, có giống trong suy đoán của mọi người không nè?
Hiện tại dịch bệnh đang diễn ra hết sức phức tạp, mọi người nhớ thực hiện đúng chỉ thị của các lực lượng chức năng, đeo khẩu trang, rửa tay sát khuẩn, nếu không có việc quan trọng thì hạn chế ra đường nha. Các em còn lứa tuổi học sinh thì có thể học tập online ở nhà hoặc đọc truyện, đừng đi lung tung nhé các em!)
Hơn nữa, âm thanh nam từ tính kia vậy mà gọi nàng bằng cái danh xưng chỉ có người thân trong nhà mới biết được.
Cho nên, ánh mắt nàng hơi mở to, kinh ngạc chăm chú nhìn vào hạt châu, nỗ lực đi thấy rõ hình bóng của hai người bên trong.
Thanh âm kia từ tính, rồi lại xen lẫn một chút buồn bã bất lực, vọng lại bên tai nàng:
“Túc nhi, chắc hẳn lúc này con đang kinh ngạc vì mọi thứ trước mắt có đúng hay không? Hài tử, không cần sợ hãi! Bọn ta là phụ mẫu của con. Chỉ là một vài nguyên do thân bất do kỷ, nên mới khiến cả nhà chúng ta xa cách nhiều năm. Là tư tâm của phụ thân, mới khiến hồn phách của con chia lìa hai nơi, phụ thân cũng là bất đắc dĩ, mong con có thể tha thứ cho ta.
Nói như vậy, hiện tại con có thể đứng ở nơi này, kích phát Âm Dương Cộng Sinh Thạch gặp gỡ thần niệm của ta để lại cho con, tức là hồn phách đã quy vị. Bất kể con là Nguyệt Vô Song của thế giới này, hay là Mạc Túc của Viêm Tinh Đế Quốc, thì cả hai đều là một người. Nguyên nhân hồn phách chia lìa là do ta tự chủ trương đem con tiến Liên Minh Viện Nghiên Cứu, thực nghiệm người nhân bản lần đầu tiên của đế quốc.
Có lẽ con không biết bí mật huyết thống của Mạc gia chúng ta, mỗi người con cháu Mạc gia đều mang trong mình một loại kỳ dị năng lực, thuộc về huyết mạch đặc thù, đó là xuyên qua thời không. Thiên phú của phụ thân thuộc hàng trung quy trung củ, cho nên cả đời chỉ có thể qua lại thời không tối đa là ba lần. Lần đầu tiên, là phụ thân đến dị giới rèn luyện, trong quá trình đó thì gặp gỡ mẫu thân của con. Nhưng gia tộc của nàng không ở Huyền Nguyệt đại lục, mà là ở cách vách Đông Linh đại lục.
Chúng ta lưỡng tình tương duyệt, nhưng ông trời không chiều lòng người, trong lúc này đã xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn. Gia tộc của mẫu thân con Thẩm gia là rèn khí thế gia, bởi vì chế tạo ra đôi song kiếm này mà đưa tới mơ ước. Trong lúc sinh tử trốn chạy, chúng ta mới tình cờ đến Huyền Nguyệt đại lục. Mẫu thân con khi ấy có mang, nên chúng ta quyết định trụ lại ở nơi này.
Nhưng mà, không lâu sau đó, kẻ thù lại tìm tới cửa bắt đi mẫu thân của con. Nhưng con lại còn quá nhỏ, phụ thân không dám mang theo con đi mạo hiểm, cho nên mang con trở về thời đại kia, đó đã là lần thứ hai phụ thân xuyên qua thời không, năng lực huyết mạch đã sắp chống đỡ không nổi, bởi vì tư tâm nên mới đem huyết mạch và linh hồn của con nhân bản thành hai, một để lại tinh tế, một mang theo cùng về Huyền Nguyệt đại lục.
Lúc ấy, viện trưởng viện nghiên cứu nói với ta, bởi vì là lần đầu tiên tiến hành loại thực nghiệm này, cho nên có quá nhiều không xác định tính cùng tệ đoan. Hắn nói, phân tách người nhân bản, huyết mạch phân chia không đều. Mỗi bên chỉ có thể có được một ưu điểm duy nhất. Nhân bản sau khi hoàn thành, Nguyệt Vô Song giữ lại đặc điểm duy nhất là đặc thù huyết mạch cường thịnh, có thể lôi kéo qua lại giữa hai thời không. Nhưng tệ đoan là thiên phú tu luyện toàn vô, mà cảm xúc lại vô hạn phóng đại. Trong khi đó, Mạc Túc con lại có được vô tận thiên phú, bình tĩnh lý trí, nhưng không có nhiều cảm xúc. Nói đến nơi này, phụ thân lại lần nữa xin lỗi con. Bởi vì trạng thái của con, hiển nhiên phù hợp với hoàn cảnh sống của thời đại kia. Cho nên ta mang Nguyệt Vô Song đi, gửi nhờ cho Nguyệt Dao - khuê mật của mẫu thân con chăm sóc, sau đó ta mới rời đi tìm mẫu thân con.
Lần đi này, ta không biết còn cơ hội có thể trở về hay không, cho nên để lại cho con một mặt Địa Cung này, hi vọng một ngày nào đó con thức tỉnh, có thể hoàn toàn biết rõ sự thật chân tướng.”
Mạc Túc chỉ cảm thấy trời đất trong khoảnh khắc dường như đảo lộn, ngón tay không ngừng run rẩy nắm chặt, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào hạt châu trong suốt. Mê mang, phẫn nộ, vui vẻ, bất lực, đủ loại cảm xúc hỗn tạp dao động nơi đáy mắt. Mạc Túc chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày ngũ cảm của nàng sẽ tràn đầy như thế, thể nghiệm đủ loại cung bậc cảm xúc.
Thì ra, không phải nàng là một cỗ máy lạnh băng không có cảm xúc, mà là do nguyên nhân này.
Nói không oán hận là giả, nhiều năm như vậy không có người thân bên cạnh, một thân một mình bôn ba chiến trường. Ngay cả cảm xúc thường có của nhân loại là vui buồn yêu ghét mà cũng bị tàn nhẫn tước đi, nàng làm sao có thể không mê mang mờ mịt, từng hoài nghi quá chính mình tồn tại là vì điều gì?
Nhưng bất chợt, nàng lại hồi tưởng ký ức cả đời của Nguyệt Vô Song, bởi vì cảm tình phong phú cho nên giận hờn, bi lụy, thương tâm, uất ức đều chịu vô hạn phóng đại. Như vậy, hai người các nàng có gì là khác nhau đâu? Nguyệt Vô Song còn không có thiên phú tu luyện, bị ngàn người thóa mạ vũ nhục, mà chính mình chiến công hiển hách, được vô số con dân đế quốc truy phủng khen ngợi. Cho nên, nàng có tư cách oán hận sao?
Oán hận trời xanh bất công, hay là oán hận người phụ thân bởi vì tư tâm mà đem thân thể huyết nhục của mình chia lìa?
Khác không nói, lúc hắn làm ra quyết định, chứng kiến hết thảy, trong lòng không biết đã hối hận khổ sở biết bao nhiêu lần.
Có trách, thì chỉ trách kẻ đã gây ra nghịch cảnh trớ trêu này.
Trong nháy mắt, Mạc Túc đã đảo qua vô số ý tưởng, cuối cùng lý trí chiếm thượng phong, không có bị sở hữu mặt trái cảm xúc che mờ mắt, đi oán trách thân sinh phụ mẫu của chính mình. Bọn họ cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Mạc Túc lại ngước mắt nhìn lên hạt châu, phụ thân sau khi nói ra sở hữu tích tụ, thì thân ảnh cũng dần mờ nhạt, sau đó hóa thành bọt khí tiêu tán.
Nữ nhân bên cạnh khẽ đưa tay chạm vào hư vô, có lẽ là quyến luyến người bên cạnh, trầm mặc thời gian vài giây, sau đó mới nhìn ra bên này, ánh mắt trìu mến nói:
“Hài tử, không nên oán hận cha của con, hắn cũng là có nỗi khổ riêng. Bởi vì sợ một ngày nào đó không còn gặp lại, thậm chí trở về thời đại kia, nên hắn mới ra hạ sách này. Còn nữa, nếu Nguyệt Dao có làm gì quá quắt với con, niệm tình xưa nghĩa cũ, mẫu thân xin con hãy giữ lại tánh mạng cho nàng có được không? Nếu không có nàng yểm hộ, chúng ta chỉ sợ đã táng thân tại Đông Linh, mẫu thân cũng không có khả năng sinh hạ Túc nhi ra. Đáp ứng mẫu thân chuyện này có được không con?”
“Còn nữa, nếu có một ngày con đến Đông Linh đại lục, thực lực nếu chưa đủ cường đại, nhất định không được để lộ tung tích của Cửu Khúc và Lôi Âm kiếm trước mắt thế nhân. Thất phu vô tội hoài bích có tội. Mẫu thân cũng không ngờ tới, Thẩm gia sẽ vì hai thanh kiếm này mà đưa tới họa sát thân. Hài tử, trước khi thực lực có thể đạt đến đỉnh, con phải biết ẩn giấu chính mình, không nên trương dương kiêu ngạo, càng không cần mạo hiểm tìm kiếm tung tích của chúng ta. Mẫu thân đối với bọn họ còn có giá trị sử dụng, còn có thể ngao một thời gian rất dài, bọn họ sẽ không dễ dàng giết ta cùng với con cháu Thẩm gia. Nhưng người ta lo lắng là cha của con, ta sợ hắn quá mức vội vàng mà rơi vào bẫy của địch nhân. Hài tử, nếu con có thể trước tiên tìm được cha con, nhất định phải khuyên hắn không nên vọng động.
Bởi vì suốt quá trình đều là trốn tránh kẻ thù, mẫu thân không có nhiều đồ vật để lại cho con. Ngoại trừ hai thanh kiếm ra, cũng chỉ có Dưỡng Hồn Châu này là có giá trị, thần niệm của ta và cha con bởi vì nhờ nó nên mới có thể kéo dài chờ ngày con thức tỉnh. Hài tử, Dưỡng Hồn Châu đối với con có lợi, nhất định phải xuyên suốt mang theo bên người. Mẫu thân nhớ con nhiều lắm!”
Mạc Túc trơ mắt nhìn nữ nhân nói xong, thân ảnh đồng dạng hóa thành bọt khí, chỉ còn lại trống rỗng một viên hạt châu ảm đạm không ánh sáng.
Mạc Túc đưa tay muốn bắt lấy thứ gì, nhưng cũng không thể thực hiện được, Dưỡng Hồn Châu bị nàng nắm chặt trong lòng bàn tay, bên trong có khí vân lưu động, lại tìm không ra nửa điểm bóng dáng khác.
Trong lòng có chút hụt hẫng, Mạc Túc đưa tay xoa lông mày, nỗ lực chải chuốt lại vô số suy nghĩ, lượng tin tức quá lớn, nhất thời không thể tiếp thu được.
Thứ nhất có thể xác định, Nguyệt Vô Song quả nhiên không phải là con ruột của Nguyệt Dao. Đến nỗi Nguyệt Dao tại sao nhất định phải đưa nguyên chủ vào chỗ chết, vậy thì còn chờ tìm ra đáp án. Là vì bảo vật che mắt, hay là vì nguyên nhân nào khác.
Thứ hai, tình huống của mẫu thân và phụ thân không quá khả quan, địch nhân của bọn họ không phải một người, mà là một đám có dự mưu từ trước. Có khả năng mẫu thân và cả Thẩm gia đều bị bắt nhốt và khống chế. Huyền Nguyệt đại lục và tinh tế thời đại có dòng chảy thời gian chênh lệch là mười mấy lần, nhưng từ lúc nàng sinh ra đến nay cũng đã qua hơn hai mươi năm, huống chi Huyền Nguyệt và Đông Linh còn cách trở bởi không gian vách tường, dòng chảy thời gian còn có thể chênh lệch, phụ thân mẫu thân sợ là nếm không ít tra tấn cùng khổ sở. Chỉ cần nghĩ tới điều này thôi, trong lòng Mạc Túc đã dâng lên vô hạn cảm giác gấp gáp và sát ý mãnh liệt. Nhưng mà nghĩ tới cảnh giới hiện tại cùng với Đông Linh đại lục ở đâu nàng còn chưa biết, Mạc Túc ngạnh sinh sinh mà đè xuống sở hữu nôn nóng.
Thứ ba, hẳn là gia gia đã tới đại lục này, có thể là cũng phát hiện Địa cung mà phụ thân mẫu thân để lại, sợ bị người ngoài lợi dụng huyết mạch của nguyên chủ kích phát Âm Dương Cộng Sinh Thạch cướp đi bảo kiếm, nên hắn mới bố trí thêm một trọng bảo hiểm, đó là câu hỏi khảo nghiệm bên ngoài cửa đá, như vậy mới là vạn vô thất nhất.
Gia gia quả nhiên định liệu trước, Nguyệt Dao đã âm thầm giấu đi chìa khóa bí cảnh, hơn nữa còn sai Nguyệt Ảnh Vệ từng bước thăm dò. Nếu để nàng tìm ra được Địa Cung, hậu quả không dám tưởng tượng.
Như vậy, Mạc Túc cũng biết nguyên nhân vì sao, Nguyệt Dao một hai phải tìm mọi cách, ngăn cản nàng tiến vào bí cảnh.
Nghĩ thông hết thảy, sắc mặt của Mạc Túc như ấp ủ một cơn giông bão. Hiện tại nàng không có tâm tình để tiếp tục thăm dò bí cảnh, nàng cần thiết phải nhanh hơn tốc độ tăng lên thực lực cùng với tìm kiếm đường đi thông Đông Linh đại lục.
Mạc Túc đem Cửu Khúc và Lôi Âm kiếm cất đi, lại đem Dưỡng Hồn Châu phóng đến tinh thần thức hải ôn dưỡng, sau đó không quay đầu lại mà rời đi.
(Tác giả: bí mật về thân thế của nữ chủ đã được giải thích, có giống trong suy đoán của mọi người không nè?
Hiện tại dịch bệnh đang diễn ra hết sức phức tạp, mọi người nhớ thực hiện đúng chỉ thị của các lực lượng chức năng, đeo khẩu trang, rửa tay sát khuẩn, nếu không có việc quan trọng thì hạn chế ra đường nha. Các em còn lứa tuổi học sinh thì có thể học tập online ở nhà hoặc đọc truyện, đừng đi lung tung nhé các em!)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.