Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ
Chương 26: Đột nhập quốc khố
Trường Lộ Cô Hành
15/01/2021
Bóng đêm, thâm trầm như nước!
Đầu canh một!
Thiên Nguyệt hoàng cung nguy nga lộng lẫy bị vùi lấp dưới màn trời đen tối, tất cả mọi người đều chìm vào ngủ say, ngoại trừ thị vệ gác chốt, cứ hễ nửa canh giờ là sẽ thay đổi một đội người, gật gù buồn ngủ cầm đuốc mà đi canh phòng.
Đâu đó ở một góc hành lang, là một lão già tóc bạc đội nón quai chèo, một tay cầm mõ, một tay cầm chiêng, làm nhiệm vụ gõ mõ cầm canh, với câu nói quen thuộc:
"Vạn vật hanh khô, cẩn thận củi lửa!"
Một bóng đen mặc y phục dạ hành, thân pháp nhanh nhẹn như liệp báo, lần lượt tránh thoát thị vệ tuần tra, đột nhập vào quốc khố.
Quốc khố nằm ở phía sau lưng của Dao Hoa Cung - nơi ở của Nguyệt Dao - nữ đế Thiên Nguyệt Vương Triều.
Bởi vì là nơi chất chứa tài sản củ cải, cho nên canh gác thập phần cẩn mật, Mạc Túc chỉ mới vừa bước vào thôi, đã phát hiện cứ cách ba mét, từ trên xuống dưới là có năm người cao thủ, tu vi còn không thấp.
Mạc Túc dự tính trong đầu, ngoài sân này cũng rộng hơn cả trăm mét, tới lui cũng có ít nhất cả trăm tên thủ vệ.
Nàng nếu muốn không kinh động bất kì người nào mà đột nhập quốc khố, e là chỉ có thể dùng tới phi thường thủ đoạn.
Mạc Túc sử dụng dị năng hình thành thứ nguyên không gian, mà nàng đi ở trong không gian đó, chầm chậm mà tiếp cận quốc khố.
Kỳ thật tạo thứ nguyên không gian cũng không khó, cái khó ở đây là phải mượn nó di chuyển, không những thế mà năng lượng còn không thể tiết ra ngoài.
Huyền giả tu luyện đối với năng lượng dao động cực kỳ mẫn cảm, cho nên chỉ cần có một tia phát ra ngoài, nàng cũng sẽ bị phát hiện.
Mạc Túc cũng không gấp, dù sao đêm còn dài lắm, cho nên nàng cứ chậm rãi mà tản bộ ở trong không gian thứ nguyên.
Tất cả thị vệ tuần tra ánh mắt sáng quắc, nghiêm phòng cẩn mật, nhưng không có một ai phát hiện có người đang tiếp cận quốc khố.
Mạc Túc đến gần, đập vào mắt nàng là một cánh cửa bằng vàng ròng có điêu khắc long phụng, ở chỗ then chốt cài được khóa chỉnh chu.
Mạc Túc nhếch môi bí hiểm, nhắm mắt lại sơ lược hoàn cảnh trong trí nhớ. Sau đó nàng thôi thúc dị năng hình thành một cái vòng xoáy trận tâm, nàng bước vào trọng tâm đó, miệng động một chữ:
"Dịch!"
Trong nháy mắt, không gian thứ nguyên sụp đổ, trước cửa quốc khố hiện lên một chùm sáng trắng nhưng chưa tới ba giây đã tắt lịm.
Thị vệ đại đội trưởng phát hiện bất thường, kinh hô một tiếng: "Ai đó!?"
Tất cả thị vệ theo tiếng nhìn lại, nhưng không phát hiện người nào.
Thị vệ đội trưởng xoa xoa mắt, day day trán, tự nhủ chắc bản thân hoa mắt rồi.
Ai có thể ngờ được, Mạc Túc lúc này đã ở trong quốc khố.
Nói đến sự kỳ dị này, nàng còn phải cảm ơn [Diễm Châu] giải khóa kịp lúc, mang đến cho nàng kinh hỉ to lớn.
Mạc Túc là thiên tài không gian dị năng, nhờ có xuất thân là gia tộc có đặc thù năng lực, hơn nữa chính bản thân nàng cũng lý giải hơn người, cho nên dị năng của nàng đã đạt đến một độ cao nhất định.
Nhưng, cho dù như thế, Mạc Túc vẫn không thể vượt qua được vũ trụ không gian loạn lưu.
Đó là bởi vì, kiếp trước dị năng của nàng có thiếu sót, các kỹ năng chỉ bao gồm, hóa vũ khí vô hình đi công kích, vây khốn địch nhân, tạo ra sức ép không gian để giết người một cách nhanh nhất, rồi cuối cùng là xây tấm chắn kết giới, mà để nàng tự hào nhất là đúc kết thành công tinh thần không gian, đó là sự kết hợp hoàn hảo giữa tinh thần lực và dị năng. Nhờ có tinh thần không gian, mà Thiết Ưng Đội mới có thể an toàn trốn đến trong đó, theo nàng đến nơi này.
Kể từ khi có [Diễm Châu], Mạc Túc mới biết được kiến thức của mình còn rất hạn hẹp, thì ra không gian dị năng còn có rất nhiều cách dùng.
Thứ nguyên không gian, là [Diễm Châu] giải khóa tầng thứ nhất, đưa công pháp cho nàng. Hay nói cách khác, nó là diễn hóa phức tạp hơn nữa của tinh thần không gian.
Và lần giải khóa gần đây nhất, nàng cũng vừa hiện học hiện hành, Thuấn Di Thuật!
Có thể không cần kinh động bất kì ai, không cần mở khóa mà vẫn vào quốc khố được.
Cái quan trọng bậc nhất của Thuấn Di Thuật là phải nhận định chính xác tọa độ cần đến, nếu không sẽ rất dễ dịch chuyển sai lầm.
Mạc Túc lấy quốc khố để làm thí nghiệm, không ngờ lại thành công thật.
Nhìn khắp nơi tràn ngập vàng son, vàng bạc đá quý chất cao thành núi, kỳ trân dị bảo được đóng kỹ càng trong thùng khóa lại, ngoài ra binh khí, đan dược, tài nguyên cũng nhiều vô số kể.
Mạc Túc khuôn mặt bình thản, ánh mắt không một chút thể hiện cái gì gọi là tham lam.
Quốc khố có hai gian, gian trong và gian ngoài, mỗi gian rộng tới cả trăm mét vuông, nhét đầy đồ vật.
Mạc Túc đi dạo một vòng, đều không biết xuống tay từ đâu.
Cuối cùng, nàng đứng tại chỗ nhắm mắt lại, tinh thần lực bành trướng ra bên ngoài. Đồ vật khẽ rung rinh, sau đó đều bị nàng thu vào tinh thần không gian.
Nháy mắt, quốc khố trở nên tan hoang vắng vẻ, vườn không nhà trống.
Làm xong hết thảy, Mạc Túc lấy ra một mảnh lụa trắng đã viết sẵn trước, đem huyền lực hóa thành mũi tên, đinh nó ở trên tường.
"Thiên Nguyệt vì lợi ích của mình, sâu mục vỏ rỗng, ăn không nói có, vu oan giá họa, lẫn lộn đúng sai. Quốc khố này, chỉ là lợi tức đầu tiên, an ủi tâm hồn của người bị hại! Nguyệt Dao! Chờ mong ngày gặp lại!"
Sáng hôm sau, cả Thiên Nguyệt quốc đều nổ tung chảo, chỉ trong một đêm mà đã có hai đại hung tin, làm cho bá tánh cực kỳ hoang mang.
Mạc Túc, Mạc Nhất cùng với hai đứa nhỏ ngồi ăn điểm tâm ở nhã gian, nghe người khác bàn luận sôi nổi.
"Có tin tức mới, các ngươi đã biết gì chưa? Trưởng công chúa Nguyệt Vũ Đình tối hôm qua vừa mới được cứu về hoàng cung, nghe nói là hình dạng thê thảm lắm, bị thổ phỉ của Hắc Phong Trại bạo hành đánh đập, hơn nữa còn bị làm nhục, mất hết trinh tiết!" Một người tháo hán tử râu xuề xòa, cầm lấy bình rượu ngồi xổm trên ghế, miệng thao thao bất tuyệt.
"Không thể nào, nếu như việc đó là có thật, vậy Thiên Nguyệt nữ đế sao có thể cho tung tin nói bậy, việc này liên hệ đến uy danh hoàng thất, hẳn là phải ém nhẹm xuống mới đúng!" Một người thanh niên dáng vẻ thư sinh ngồi kế bên bàn không đồng tình, liền lên tiếng phản bác.
Tháo hán tử dáng vẻ bất cần đời, cười khinh miệt nói:
"Nữ đế muốn giấu cũng giấu không được, ai bảo nàng ta có một đứa con gái ngu ngốc vô tri, tính tình của Nguyệt Vũ Đình, các ngươi ai không biết, kiêu nhạo ương ngạnh, ngu xuẩn tự cao. Vừa về đến hoàng cũng đã khóc lóc tố khổ, gióng trống khua chiêng đòi mang quân đi san bằng Hắc Phong Trại gì đó, chỉ sợ không ai biết là nàng ta vừa mới bị thổ phỉ bắt cướp. Mà oa thổ phỉ thì ai cũng biết là nơi không đàng hoàng gì, đằng này nàng ta còn làm lớn chuyện, nhiều khi không có thật cũng bị suy diễn ra thành thật!"
Thanh niên thư sinh cứng họng, không còn lời gì để nói.
Lúc này, có một thiếu nữ mặc áo đỏ ngồi sát bàn, nghe vậy đập bàn mà cười:
"Ha hả! Xứng đáng, tin này thật là làm người đại khoái nhân tâm, ta đã sớm nhìn Nguyệt Thanh Loan không vừa mắt, để xem sau này nàng ta còn dám uy phong nữa hay không?"
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm nàng, đặt ra nghi vấn.
Mạc Túc đem dư quang thoáng nhìn, đó là một cô nương thật xinh đẹp, dáng người mảnh khảnh nhưng có vẻ anh tư táp sảng, không giống như những nữ nhân ủy mị bình thường, đường nét khuôn mặt có nét giống người phương bắc.
Mạc Túc híp mắt, suy đoán nữ nhân thân phận.
Thanh niên ngồi cạnh thiếu nữ áo đỏ thấy muội muội của mình trở thành tâm điểm chú ý liền không vui, chau mày nhắc nhở:
"Tiêu Tương, đừng hồ nháo, tránh tai mách vạch rừng, dù sao nơi này cũng là địa bàn của người ta, để nữ đế nghe được thì không hay lắm?"
Thiếu nữ tên Tiêu Tương nhăn mặt, không đồng tình nói:
"Ca! Ngươi lúc nào cũng sợ sệt dè chừng. Lấy chúng ta là Thủ Mộc Sơn Trang thân phận, một Thiên Nguyệt nhỏ bé có thể dám đối phó chúng ta thế nào?"
"Tương nhi!!! Ngươi quên cha dặn chúng ta thế nào sao, ra ngoài không được gây chuyện thị phi!"
"Nhưng mà ca...!"
Mạc Túc nghe bọn họ nói chuyện, bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là Bắc Dạ quốc Thủ Mộc Sơn Trang.
Nếu nói đến, nàng cùng Mục Thủ trang chủ cũng có giao dịch đâu.
Tất cả mọi người xung quanh cũng đều sửng sốt, những người có máu mặt chấp tay mà chào hỏi, cười gật gù:
"Thì ra là đại công tử cùng thiên kim của Thủ Mộc sơn trang, nghe danh đã lâu nay mới được gặp mặt, thiên kim quả nhiên cùng trong lời đồn giống như nhau, xinh đẹp hào sảng, khác hẳn với nữ tử bình thường!"
"Đúng vậy, chúng ta cũng không vừa mắt cách hành sự của Thiên Nguyệt vương triều này lâu lắm rồi, hiện giờ nhìn đến chê cười, quả thật là sảng khoái lòng dạ!"
Lúc này, tháo hán tử tiếp tục ôm bình rượu mà thao thao bất tuyệt, phảng phất là người làm chứng cho sự việc đã xảy ra:
"Các ngươi là người từ ngoài đến, đương nhiên không biết, Thiên Nguyệt vương triều vẫn luôn là một chê cười, bảy năm trước là Nguyệt Vô Song - tứ công chúa vốn tưởng là hiền lành thục nữ, ai có ngờ đến lại cùng người tư thông, đánh cắp trấn quốc chi bảo, hôm nay là Nguyệt Vũ Đình bị thổ phỉ làm nhục. Càng chưa nói đến nữ đế Nguyệt Dao háo sắc thành tánh, hoang dâm vô độ, trẻ già lớn bé đều không buông tha, hằng ngày đều có bách tính vô tội bị đưa vào trong cung hầu hạ cho dục vọng của nàng ta!"
Mạc Túc nghe nhắc đến tên của nguyên chủ, tay cầm chén trà hơi khựng lại, con ngươi hơi mang tối sầm u ám sắc thái, nhưng cũng không bộc lộ sát khí.
Mạc Nhất là người thân cận, đi theo Mạc Túc bao nhiêu năm nay, chỉ cần một động tác nhỏ là đã nhận ra, cho nên hắn không cấm suy đoán.
Chủ tử nghe đến chuyện của Thiên Nguyệt vương triều mới có phản ứng, hợp lại lời của nam nhân kia nói.
Bảy năm trước...
Chẳng lẽ...
Mạc Nhất âm thầm nuốt nước bọt, nếu như chủ tử là người trong lời đồn của bảy năm trước kia... há chẳng phải là bị người người phỉ nhổ!?
Càng nghĩ Mạc Nhất càng cảm thấy mình hình như đã tiếp cận được chân tướng.
Tất cả mọi người nghe tháo hán tử nói chuyện, đều có một cái nhìn khác về Thiên Nguyệt vương triều, ai cũng đều đợi xem náo nhiệt.
Có người tò mò hỏi:
"Chuyện thứ nhất là về gièm pha của Nguyệt Vũ Đình, vậy chuyện thứ hai đâu?"
Tháo hán tử nhìn người hỏi chuyện, đó là một thanh niên có thân hình hơi thấp bé, khuôn mặt lại già dặn như đại thúc.
Hắn bí hiểm nói: "Chuyện thứ hai sao? Chuyện này kinh khủng hơn nhiều!!!”
"Mau mau nói, đừng thừa nước đục thả câu!"
Đầu canh một!
Thiên Nguyệt hoàng cung nguy nga lộng lẫy bị vùi lấp dưới màn trời đen tối, tất cả mọi người đều chìm vào ngủ say, ngoại trừ thị vệ gác chốt, cứ hễ nửa canh giờ là sẽ thay đổi một đội người, gật gù buồn ngủ cầm đuốc mà đi canh phòng.
Đâu đó ở một góc hành lang, là một lão già tóc bạc đội nón quai chèo, một tay cầm mõ, một tay cầm chiêng, làm nhiệm vụ gõ mõ cầm canh, với câu nói quen thuộc:
"Vạn vật hanh khô, cẩn thận củi lửa!"
Một bóng đen mặc y phục dạ hành, thân pháp nhanh nhẹn như liệp báo, lần lượt tránh thoát thị vệ tuần tra, đột nhập vào quốc khố.
Quốc khố nằm ở phía sau lưng của Dao Hoa Cung - nơi ở của Nguyệt Dao - nữ đế Thiên Nguyệt Vương Triều.
Bởi vì là nơi chất chứa tài sản củ cải, cho nên canh gác thập phần cẩn mật, Mạc Túc chỉ mới vừa bước vào thôi, đã phát hiện cứ cách ba mét, từ trên xuống dưới là có năm người cao thủ, tu vi còn không thấp.
Mạc Túc dự tính trong đầu, ngoài sân này cũng rộng hơn cả trăm mét, tới lui cũng có ít nhất cả trăm tên thủ vệ.
Nàng nếu muốn không kinh động bất kì người nào mà đột nhập quốc khố, e là chỉ có thể dùng tới phi thường thủ đoạn.
Mạc Túc sử dụng dị năng hình thành thứ nguyên không gian, mà nàng đi ở trong không gian đó, chầm chậm mà tiếp cận quốc khố.
Kỳ thật tạo thứ nguyên không gian cũng không khó, cái khó ở đây là phải mượn nó di chuyển, không những thế mà năng lượng còn không thể tiết ra ngoài.
Huyền giả tu luyện đối với năng lượng dao động cực kỳ mẫn cảm, cho nên chỉ cần có một tia phát ra ngoài, nàng cũng sẽ bị phát hiện.
Mạc Túc cũng không gấp, dù sao đêm còn dài lắm, cho nên nàng cứ chậm rãi mà tản bộ ở trong không gian thứ nguyên.
Tất cả thị vệ tuần tra ánh mắt sáng quắc, nghiêm phòng cẩn mật, nhưng không có một ai phát hiện có người đang tiếp cận quốc khố.
Mạc Túc đến gần, đập vào mắt nàng là một cánh cửa bằng vàng ròng có điêu khắc long phụng, ở chỗ then chốt cài được khóa chỉnh chu.
Mạc Túc nhếch môi bí hiểm, nhắm mắt lại sơ lược hoàn cảnh trong trí nhớ. Sau đó nàng thôi thúc dị năng hình thành một cái vòng xoáy trận tâm, nàng bước vào trọng tâm đó, miệng động một chữ:
"Dịch!"
Trong nháy mắt, không gian thứ nguyên sụp đổ, trước cửa quốc khố hiện lên một chùm sáng trắng nhưng chưa tới ba giây đã tắt lịm.
Thị vệ đại đội trưởng phát hiện bất thường, kinh hô một tiếng: "Ai đó!?"
Tất cả thị vệ theo tiếng nhìn lại, nhưng không phát hiện người nào.
Thị vệ đội trưởng xoa xoa mắt, day day trán, tự nhủ chắc bản thân hoa mắt rồi.
Ai có thể ngờ được, Mạc Túc lúc này đã ở trong quốc khố.
Nói đến sự kỳ dị này, nàng còn phải cảm ơn [Diễm Châu] giải khóa kịp lúc, mang đến cho nàng kinh hỉ to lớn.
Mạc Túc là thiên tài không gian dị năng, nhờ có xuất thân là gia tộc có đặc thù năng lực, hơn nữa chính bản thân nàng cũng lý giải hơn người, cho nên dị năng của nàng đã đạt đến một độ cao nhất định.
Nhưng, cho dù như thế, Mạc Túc vẫn không thể vượt qua được vũ trụ không gian loạn lưu.
Đó là bởi vì, kiếp trước dị năng của nàng có thiếu sót, các kỹ năng chỉ bao gồm, hóa vũ khí vô hình đi công kích, vây khốn địch nhân, tạo ra sức ép không gian để giết người một cách nhanh nhất, rồi cuối cùng là xây tấm chắn kết giới, mà để nàng tự hào nhất là đúc kết thành công tinh thần không gian, đó là sự kết hợp hoàn hảo giữa tinh thần lực và dị năng. Nhờ có tinh thần không gian, mà Thiết Ưng Đội mới có thể an toàn trốn đến trong đó, theo nàng đến nơi này.
Kể từ khi có [Diễm Châu], Mạc Túc mới biết được kiến thức của mình còn rất hạn hẹp, thì ra không gian dị năng còn có rất nhiều cách dùng.
Thứ nguyên không gian, là [Diễm Châu] giải khóa tầng thứ nhất, đưa công pháp cho nàng. Hay nói cách khác, nó là diễn hóa phức tạp hơn nữa của tinh thần không gian.
Và lần giải khóa gần đây nhất, nàng cũng vừa hiện học hiện hành, Thuấn Di Thuật!
Có thể không cần kinh động bất kì ai, không cần mở khóa mà vẫn vào quốc khố được.
Cái quan trọng bậc nhất của Thuấn Di Thuật là phải nhận định chính xác tọa độ cần đến, nếu không sẽ rất dễ dịch chuyển sai lầm.
Mạc Túc lấy quốc khố để làm thí nghiệm, không ngờ lại thành công thật.
Nhìn khắp nơi tràn ngập vàng son, vàng bạc đá quý chất cao thành núi, kỳ trân dị bảo được đóng kỹ càng trong thùng khóa lại, ngoài ra binh khí, đan dược, tài nguyên cũng nhiều vô số kể.
Mạc Túc khuôn mặt bình thản, ánh mắt không một chút thể hiện cái gì gọi là tham lam.
Quốc khố có hai gian, gian trong và gian ngoài, mỗi gian rộng tới cả trăm mét vuông, nhét đầy đồ vật.
Mạc Túc đi dạo một vòng, đều không biết xuống tay từ đâu.
Cuối cùng, nàng đứng tại chỗ nhắm mắt lại, tinh thần lực bành trướng ra bên ngoài. Đồ vật khẽ rung rinh, sau đó đều bị nàng thu vào tinh thần không gian.
Nháy mắt, quốc khố trở nên tan hoang vắng vẻ, vườn không nhà trống.
Làm xong hết thảy, Mạc Túc lấy ra một mảnh lụa trắng đã viết sẵn trước, đem huyền lực hóa thành mũi tên, đinh nó ở trên tường.
"Thiên Nguyệt vì lợi ích của mình, sâu mục vỏ rỗng, ăn không nói có, vu oan giá họa, lẫn lộn đúng sai. Quốc khố này, chỉ là lợi tức đầu tiên, an ủi tâm hồn của người bị hại! Nguyệt Dao! Chờ mong ngày gặp lại!"
Sáng hôm sau, cả Thiên Nguyệt quốc đều nổ tung chảo, chỉ trong một đêm mà đã có hai đại hung tin, làm cho bá tánh cực kỳ hoang mang.
Mạc Túc, Mạc Nhất cùng với hai đứa nhỏ ngồi ăn điểm tâm ở nhã gian, nghe người khác bàn luận sôi nổi.
"Có tin tức mới, các ngươi đã biết gì chưa? Trưởng công chúa Nguyệt Vũ Đình tối hôm qua vừa mới được cứu về hoàng cung, nghe nói là hình dạng thê thảm lắm, bị thổ phỉ của Hắc Phong Trại bạo hành đánh đập, hơn nữa còn bị làm nhục, mất hết trinh tiết!" Một người tháo hán tử râu xuề xòa, cầm lấy bình rượu ngồi xổm trên ghế, miệng thao thao bất tuyệt.
"Không thể nào, nếu như việc đó là có thật, vậy Thiên Nguyệt nữ đế sao có thể cho tung tin nói bậy, việc này liên hệ đến uy danh hoàng thất, hẳn là phải ém nhẹm xuống mới đúng!" Một người thanh niên dáng vẻ thư sinh ngồi kế bên bàn không đồng tình, liền lên tiếng phản bác.
Tháo hán tử dáng vẻ bất cần đời, cười khinh miệt nói:
"Nữ đế muốn giấu cũng giấu không được, ai bảo nàng ta có một đứa con gái ngu ngốc vô tri, tính tình của Nguyệt Vũ Đình, các ngươi ai không biết, kiêu nhạo ương ngạnh, ngu xuẩn tự cao. Vừa về đến hoàng cũng đã khóc lóc tố khổ, gióng trống khua chiêng đòi mang quân đi san bằng Hắc Phong Trại gì đó, chỉ sợ không ai biết là nàng ta vừa mới bị thổ phỉ bắt cướp. Mà oa thổ phỉ thì ai cũng biết là nơi không đàng hoàng gì, đằng này nàng ta còn làm lớn chuyện, nhiều khi không có thật cũng bị suy diễn ra thành thật!"
Thanh niên thư sinh cứng họng, không còn lời gì để nói.
Lúc này, có một thiếu nữ mặc áo đỏ ngồi sát bàn, nghe vậy đập bàn mà cười:
"Ha hả! Xứng đáng, tin này thật là làm người đại khoái nhân tâm, ta đã sớm nhìn Nguyệt Thanh Loan không vừa mắt, để xem sau này nàng ta còn dám uy phong nữa hay không?"
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm nàng, đặt ra nghi vấn.
Mạc Túc đem dư quang thoáng nhìn, đó là một cô nương thật xinh đẹp, dáng người mảnh khảnh nhưng có vẻ anh tư táp sảng, không giống như những nữ nhân ủy mị bình thường, đường nét khuôn mặt có nét giống người phương bắc.
Mạc Túc híp mắt, suy đoán nữ nhân thân phận.
Thanh niên ngồi cạnh thiếu nữ áo đỏ thấy muội muội của mình trở thành tâm điểm chú ý liền không vui, chau mày nhắc nhở:
"Tiêu Tương, đừng hồ nháo, tránh tai mách vạch rừng, dù sao nơi này cũng là địa bàn của người ta, để nữ đế nghe được thì không hay lắm?"
Thiếu nữ tên Tiêu Tương nhăn mặt, không đồng tình nói:
"Ca! Ngươi lúc nào cũng sợ sệt dè chừng. Lấy chúng ta là Thủ Mộc Sơn Trang thân phận, một Thiên Nguyệt nhỏ bé có thể dám đối phó chúng ta thế nào?"
"Tương nhi!!! Ngươi quên cha dặn chúng ta thế nào sao, ra ngoài không được gây chuyện thị phi!"
"Nhưng mà ca...!"
Mạc Túc nghe bọn họ nói chuyện, bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là Bắc Dạ quốc Thủ Mộc Sơn Trang.
Nếu nói đến, nàng cùng Mục Thủ trang chủ cũng có giao dịch đâu.
Tất cả mọi người xung quanh cũng đều sửng sốt, những người có máu mặt chấp tay mà chào hỏi, cười gật gù:
"Thì ra là đại công tử cùng thiên kim của Thủ Mộc sơn trang, nghe danh đã lâu nay mới được gặp mặt, thiên kim quả nhiên cùng trong lời đồn giống như nhau, xinh đẹp hào sảng, khác hẳn với nữ tử bình thường!"
"Đúng vậy, chúng ta cũng không vừa mắt cách hành sự của Thiên Nguyệt vương triều này lâu lắm rồi, hiện giờ nhìn đến chê cười, quả thật là sảng khoái lòng dạ!"
Lúc này, tháo hán tử tiếp tục ôm bình rượu mà thao thao bất tuyệt, phảng phất là người làm chứng cho sự việc đã xảy ra:
"Các ngươi là người từ ngoài đến, đương nhiên không biết, Thiên Nguyệt vương triều vẫn luôn là một chê cười, bảy năm trước là Nguyệt Vô Song - tứ công chúa vốn tưởng là hiền lành thục nữ, ai có ngờ đến lại cùng người tư thông, đánh cắp trấn quốc chi bảo, hôm nay là Nguyệt Vũ Đình bị thổ phỉ làm nhục. Càng chưa nói đến nữ đế Nguyệt Dao háo sắc thành tánh, hoang dâm vô độ, trẻ già lớn bé đều không buông tha, hằng ngày đều có bách tính vô tội bị đưa vào trong cung hầu hạ cho dục vọng của nàng ta!"
Mạc Túc nghe nhắc đến tên của nguyên chủ, tay cầm chén trà hơi khựng lại, con ngươi hơi mang tối sầm u ám sắc thái, nhưng cũng không bộc lộ sát khí.
Mạc Nhất là người thân cận, đi theo Mạc Túc bao nhiêu năm nay, chỉ cần một động tác nhỏ là đã nhận ra, cho nên hắn không cấm suy đoán.
Chủ tử nghe đến chuyện của Thiên Nguyệt vương triều mới có phản ứng, hợp lại lời của nam nhân kia nói.
Bảy năm trước...
Chẳng lẽ...
Mạc Nhất âm thầm nuốt nước bọt, nếu như chủ tử là người trong lời đồn của bảy năm trước kia... há chẳng phải là bị người người phỉ nhổ!?
Càng nghĩ Mạc Nhất càng cảm thấy mình hình như đã tiếp cận được chân tướng.
Tất cả mọi người nghe tháo hán tử nói chuyện, đều có một cái nhìn khác về Thiên Nguyệt vương triều, ai cũng đều đợi xem náo nhiệt.
Có người tò mò hỏi:
"Chuyện thứ nhất là về gièm pha của Nguyệt Vũ Đình, vậy chuyện thứ hai đâu?"
Tháo hán tử nhìn người hỏi chuyện, đó là một thanh niên có thân hình hơi thấp bé, khuôn mặt lại già dặn như đại thúc.
Hắn bí hiểm nói: "Chuyện thứ hai sao? Chuyện này kinh khủng hơn nhiều!!!”
"Mau mau nói, đừng thừa nước đục thả câu!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.